Cô ngẩng đầu, giật mình nhìn anh, cố ý hỏi:“Sao anh biết tôi thích ăn lòng đỏ trứng trộn lẫn cơm? Hơn nữa một lần còn muốn hai lòng đỏ trứng?”
“Nghe...... Nghe anh cô nói.” Anh không mở mắt, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời đầy sức sống của cô.“Cô mau ăn đi, bằng không cơm lạnh sẽ không ăn ngon.”
Cô cười khẽ một tiếng, cúi đầu ăn cơm, động tác thập phần tao nhã. Ngao Húc Bang không ngừng nhìn quanh bốn phía, như là sợ có người xông vào thế giới bọn họ.
Anh rất sợ a!
Nếu bị ai đó gặp được, anh sợ các hương dân trong trấn lại sẽ phỉ nhổ anh.
Nhưng mà...... Anh rõ ràng nhẫn nại không đến tìm cô, nhưng sau ngày hôm qua, trong lòng anh tất cả đều là hình ảnh của cô.
Anh rất sợ chuyện ngày hôm qua sẽ tái diễn, cô bởi vì sở thích hiền lành của mình mà phấn đấu quên mình, lại hoặc sẽ xuất hiện gã đàn ông quái dị kia không ngừng dây dưa cô......Mấy chuyện đó thôi cũng đã đủ khiến cho anh tâm phiền ý loạn.
Quan trọng nhất là, ngày hôm qua vừa nghe đã có người đàn ông hướng cô cầu hôn, máu toàn thân anh giống như ngừng chảy, sôi sùng sục trong huyết quản của anh, nhưng anh vẫn không thể làm được được ở một bên nhìn cô bị người đàn ông khác cướp đi...... Ít nhất cũng phải là một người đàn ông anh nhìn thuận mắt, mới có tư cách đem cô lấy về nhà.
“Cái này cho anh.” Đào Xán Xán đem một nửa sườn chia cho anh, cắt ngang trầm tư của anh. Cô nhớ rõ anh là động vật để ăn, luôn thích há mồm to cắn thịt, mà cô luôn có thói quen đem thị trong hộp cơm của mình chia cho anh
Bọn họ ở chung như thế này , làm cho anh phảng phất lại nhớ tới những ngày trước kia, anh luôn trốn học đi tìm cô cùng nhau ăn cơm, hai người ngồi ở một góc trường học, hưởng thụ thời gian ngắn ngủi sau giữa trưa.
Được rồi! Anh thừa nhận bản thân vẫn thường hay nhớ đến khoảng thời gian trước kia, những lúc cô cùng anh bên nhau, khi đó anh luôn cảm thấy thế giới này tốt đẹp rất nhiều.
Gặp được người như cô, cuộc sống vô vị của anh trở nên ngọt rất nhiều, vì cô, anh muốn được đến càng nhiều, sau đó phải trả bất cứ giá nào chỉ cần được ở bên cô.
Nhưng đây vẫn là một loài hy vọng xa vời như lúc trước, hơn nữa sau khi anh tự tay đem giấc mộng hủy diệt, cuộc đời của anh đã trải trong hối hận cùng trong thống khổ.
Anh đã từng nghĩ đến mình có thể mang đến cho cô thế giới đầy đủ lại không tỳ vết, không nghĩ tới phá hủy cuộc sống của cô Nếu cô nhớ lại chuyện trước kia, nhớ tới anh đã vào lúc cô bất lực nhất mà vứt bỏ cô rời đi, cô có thể hận anh hay không? Có thể muốn anh từ nay về sau không hề xuất hiện ở trước mắt nhìn cô của cô nữa hay không? Ngao Húc Bang lo sợ không đâu nghĩ, nhìn cô ngọt ngào tươi cười, mới phát hiện gần gũi cô như thế, thì ra là một chuyện đẹp nhất trên thế gian này.
“Làm sao vậy?” Đào Xán Xán phát hiện anh nhìn mình nhập thần, không khỏi nghi hoặc hỏi.
“Không có việc gì.” Anh cúi mặt, cúi đầu ăn mấy muổng cơm, “Người đàn ông quái dị xuất hiện ngày hôm qua...... Thật là học trưởng cô sao?”
“Vâng.” Cô gật đầu.“ Khi em ở nước ngoài, học trưởng thực chiếu cố em.”
“Vậy anh ta nói muốn cưới cô......”
“Về chuyện này, anh ta ít nhất đã nói qua hơn một trăm lần.” Cô khẽ cười một tiếng,“Kết quả vừa quay đầu, anh ta đã chạy tới kết giao bạn gái.”
“Mẹ kiếp! Lần sau nếu anh ta còn dám sàm sỡ cô như vậy nữa, tôi nhất định sẽ đáng gãy răng gã đó.”
“Học trưởng chỉ hay nói giỡn thôi.” Cô nhìn gương mặt đẹp trai nghiêm túc của anh, cảm giác quen thuộc trước kia lại dâng lên trong lòng, làm cô cảm nhận được sự ngọt ngào, “Nhưng anh nói anh không biết tôi, tại sao chuyện có liên quan đến tôi, anh lại còn khẩn trương hơn bất cứ ai là sao?”
Anh đầu tiên là sửng sốt, lập tức ấp úng nói:“Tôi...... Tôi không phải đã nói rồi sao? Cô là em gái của sếp, tôi nịnh bợ cô một chút là đương nhiên mà.” , đúng hay không?”
“Húc Bang, kỳ thật chúng ta quen nhau Cô dò hỏi,“Nếu đúng như vậy, sao anh lại giả vờ như không quen tôi?”
Anh buông chiếc đũa, lại là một bộ dáng nhu nhược.
“Có biết hay không thì sao? Dù sao tôi hiện tại đối với cô mà nói, chỉ là một người qua đường. Đào Xán Xán, như vậy sẽ tốt hơn cho cô, tôi có cuộc sống của tôi, chúng ta không thể cùng xuất hiện, hiểu không?”
“Tôi......”
“Phiên trực đã đến giờ, cô từ từ ăn, tôi đi trước.” Anh sợ cô lại tiếp tục hỏi nữa, giống như chạy trốn rời đi.
Đào Xán Xán nhìn bóng dáng anh càng lúc càng xa, phát hiện mỗi lần chỉ cần truy vấn, anh liền chạy trối chết, cho dù cô muốn nói với anh rằng kỳ thật mình đã khôi phục trí nhớ, cũng không có cơ hội.
Nghĩ kĩ lại , nếu thành thực nói cho anh, cô đã khôi phục trí nhớ, dựa theo thái độ của cô đối với anh, khẳng định ngày sau cũng sẽ không bao giờ xuất hiện ở đây nữa.
Ngô...... Cô có phải nên tìm hiểu cho rõ ràng, mới có biện pháp hướng anh đúng bệnh hốt thuốc?
Mặc dù Ngao Húc Bang cố ý tạo ra khoảng cách của hai người, nhưng thân thể anh cùng cái miệng của anh dường như không có được điểm chung.
Chỉ cần đến giữa trưa, Đào Xán Xán vừa quay đầu lại, liền có thể nhìn thấy anh mang theo cơm hộp đến tìm cô, hơn nữa thời gian lại vô cùng chính xác.
Hôm nay, khi cô quay đầu, nhưng lại thấy Quan Thừa Hiến.
“Honey Xán Xán.” Anh vô cùng thân thiết lên tiếng kêu gọi.
“Là anh à, học trưởng.” Giọng nói của cô không che giấu được thất vọng, hứng thú rã rời tiếp tục làm chuyện của mình còn đang dang dỡ.
“Nghe...... Nghe anh cô nói.” Anh không mở mắt, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời đầy sức sống của cô.“Cô mau ăn đi, bằng không cơm lạnh sẽ không ăn ngon.”
Cô cười khẽ một tiếng, cúi đầu ăn cơm, động tác thập phần tao nhã. Ngao Húc Bang không ngừng nhìn quanh bốn phía, như là sợ có người xông vào thế giới bọn họ.
Anh rất sợ a!
Nếu bị ai đó gặp được, anh sợ các hương dân trong trấn lại sẽ phỉ nhổ anh.
Nhưng mà...... Anh rõ ràng nhẫn nại không đến tìm cô, nhưng sau ngày hôm qua, trong lòng anh tất cả đều là hình ảnh của cô.
Anh rất sợ chuyện ngày hôm qua sẽ tái diễn, cô bởi vì sở thích hiền lành của mình mà phấn đấu quên mình, lại hoặc sẽ xuất hiện gã đàn ông quái dị kia không ngừng dây dưa cô......Mấy chuyện đó thôi cũng đã đủ khiến cho anh tâm phiền ý loạn.
Quan trọng nhất là, ngày hôm qua vừa nghe đã có người đàn ông hướng cô cầu hôn, máu toàn thân anh giống như ngừng chảy, sôi sùng sục trong huyết quản của anh, nhưng anh vẫn không thể làm được được ở một bên nhìn cô bị người đàn ông khác cướp đi...... Ít nhất cũng phải là một người đàn ông anh nhìn thuận mắt, mới có tư cách đem cô lấy về nhà.
“Cái này cho anh.” Đào Xán Xán đem một nửa sườn chia cho anh, cắt ngang trầm tư của anh. Cô nhớ rõ anh là động vật để ăn, luôn thích há mồm to cắn thịt, mà cô luôn có thói quen đem thị trong hộp cơm của mình chia cho anh
Bọn họ ở chung như thế này , làm cho anh phảng phất lại nhớ tới những ngày trước kia, anh luôn trốn học đi tìm cô cùng nhau ăn cơm, hai người ngồi ở một góc trường học, hưởng thụ thời gian ngắn ngủi sau giữa trưa.
Được rồi! Anh thừa nhận bản thân vẫn thường hay nhớ đến khoảng thời gian trước kia, những lúc cô cùng anh bên nhau, khi đó anh luôn cảm thấy thế giới này tốt đẹp rất nhiều.
Gặp được người như cô, cuộc sống vô vị của anh trở nên ngọt rất nhiều, vì cô, anh muốn được đến càng nhiều, sau đó phải trả bất cứ giá nào chỉ cần được ở bên cô.
Nhưng đây vẫn là một loài hy vọng xa vời như lúc trước, hơn nữa sau khi anh tự tay đem giấc mộng hủy diệt, cuộc đời của anh đã trải trong hối hận cùng trong thống khổ.
Anh đã từng nghĩ đến mình có thể mang đến cho cô thế giới đầy đủ lại không tỳ vết, không nghĩ tới phá hủy cuộc sống của cô Nếu cô nhớ lại chuyện trước kia, nhớ tới anh đã vào lúc cô bất lực nhất mà vứt bỏ cô rời đi, cô có thể hận anh hay không? Có thể muốn anh từ nay về sau không hề xuất hiện ở trước mắt nhìn cô của cô nữa hay không? Ngao Húc Bang lo sợ không đâu nghĩ, nhìn cô ngọt ngào tươi cười, mới phát hiện gần gũi cô như thế, thì ra là một chuyện đẹp nhất trên thế gian này.
“Làm sao vậy?” Đào Xán Xán phát hiện anh nhìn mình nhập thần, không khỏi nghi hoặc hỏi.
“Không có việc gì.” Anh cúi mặt, cúi đầu ăn mấy muổng cơm, “Người đàn ông quái dị xuất hiện ngày hôm qua...... Thật là học trưởng cô sao?”
“Vâng.” Cô gật đầu.“ Khi em ở nước ngoài, học trưởng thực chiếu cố em.”
“Vậy anh ta nói muốn cưới cô......”
“Về chuyện này, anh ta ít nhất đã nói qua hơn một trăm lần.” Cô khẽ cười một tiếng,“Kết quả vừa quay đầu, anh ta đã chạy tới kết giao bạn gái.”
“Mẹ kiếp! Lần sau nếu anh ta còn dám sàm sỡ cô như vậy nữa, tôi nhất định sẽ đáng gãy răng gã đó.”
“Học trưởng chỉ hay nói giỡn thôi.” Cô nhìn gương mặt đẹp trai nghiêm túc của anh, cảm giác quen thuộc trước kia lại dâng lên trong lòng, làm cô cảm nhận được sự ngọt ngào, “Nhưng anh nói anh không biết tôi, tại sao chuyện có liên quan đến tôi, anh lại còn khẩn trương hơn bất cứ ai là sao?”
Anh đầu tiên là sửng sốt, lập tức ấp úng nói:“Tôi...... Tôi không phải đã nói rồi sao? Cô là em gái của sếp, tôi nịnh bợ cô một chút là đương nhiên mà.” , đúng hay không?”
“Húc Bang, kỳ thật chúng ta quen nhau Cô dò hỏi,“Nếu đúng như vậy, sao anh lại giả vờ như không quen tôi?”
Anh buông chiếc đũa, lại là một bộ dáng nhu nhược.
“Có biết hay không thì sao? Dù sao tôi hiện tại đối với cô mà nói, chỉ là một người qua đường. Đào Xán Xán, như vậy sẽ tốt hơn cho cô, tôi có cuộc sống của tôi, chúng ta không thể cùng xuất hiện, hiểu không?”
“Tôi......”
“Phiên trực đã đến giờ, cô từ từ ăn, tôi đi trước.” Anh sợ cô lại tiếp tục hỏi nữa, giống như chạy trốn rời đi.
Đào Xán Xán nhìn bóng dáng anh càng lúc càng xa, phát hiện mỗi lần chỉ cần truy vấn, anh liền chạy trối chết, cho dù cô muốn nói với anh rằng kỳ thật mình đã khôi phục trí nhớ, cũng không có cơ hội.
Nghĩ kĩ lại , nếu thành thực nói cho anh, cô đã khôi phục trí nhớ, dựa theo thái độ của cô đối với anh, khẳng định ngày sau cũng sẽ không bao giờ xuất hiện ở đây nữa.
Ngô...... Cô có phải nên tìm hiểu cho rõ ràng, mới có biện pháp hướng anh đúng bệnh hốt thuốc?
Mặc dù Ngao Húc Bang cố ý tạo ra khoảng cách của hai người, nhưng thân thể anh cùng cái miệng của anh dường như không có được điểm chung.
Chỉ cần đến giữa trưa, Đào Xán Xán vừa quay đầu lại, liền có thể nhìn thấy anh mang theo cơm hộp đến tìm cô, hơn nữa thời gian lại vô cùng chính xác.
Hôm nay, khi cô quay đầu, nhưng lại thấy Quan Thừa Hiến.
“Honey Xán Xán.” Anh vô cùng thân thiết lên tiếng kêu gọi.
“Là anh à, học trưởng.” Giọng nói của cô không che giấu được thất vọng, hứng thú rã rời tiếp tục làm chuyện của mình còn đang dang dỡ.
/30
|