Sáu bảy hắc y nhân phá cửa sổ xông vào, triền đấu cùng ảnh vệ trong phòng. Đao kiếm không có mắt, dưới ánh trăng phát ra hàn quang sáng loáng, lạnh lẽo chói mắt.
Quân Mẫn Tâm không biết nhóm thích khách này đến từ nơi nào, muốn gì, chẳng lẽ là Hoàng đế phái tới ám sát hay sao? Vô lý, nàng sắp gả vào Tây Vực nên không khác gì người chết, giết nàng thì có ích lợi gì? Huống chi nơi này thủ vệ sâm nghiêm, thị vệ của phụ thân và tiểu thúc vẫn chưa đi, còn có vệ binh của Tô Cát Vương. Người nào có lá gan to như vậy?
Trong hỗn loạn bỗng có một bóng đen cao gầy mạnh mẽ lao ra khỏi trùng vây, kéo cổ tay Quân Mẫn Tâm, vội vàng nói: “Nàng đi theo ta!”
Giọng nói hơi khàn khàn, mặc dù đã hạ giọng xuống mức thấp nhất nhưng Quân Mẫn Tâm vẫn nhận ra được chủ nhân của giọng nói này, bởi vì rất quen thuộc!
“Lạc… Trường An.”
Ngàn tính vạn tính nhưng không ngờ lại là hắn!
Không chút do dự và nghi ngờ, Quân Mẫn Tâm tức khắc nhận ra chủ nhân của giọng nói này. Quá đỗi kinh ngạc, nàng cố gắng tránh thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, vội la lên: “Ngươi tới nơi này làm gì? Ngươi buông tay!”
Lạc Trường An ngẩn người,ٿD♧iễn_Đ♧àn_L♧ê_Q♧uý_Đ♧ônٿ✴ sau đó đưa tay kéo mặt nạ của mình xuống để lộ ra gương mặt tuấn tú trẻ tuổi góc cạnh rõ ràng. Hắn bình tĩnh nhìn Quân Mẫn Tâm, cảm xúc đan xen trong mắt giống như vượt qua ngàn năm, vượt qua sống chết.
Quân Mẫn Tâm không khỏi cảm thấy rợn tóc gáy: Hình như Lạc Trường An thay đổi, kiêu ngạo và ương ngạnh trong mắt hắn đã biến mất không còn chút gì, thay vào đó là sự phức tạp và nhìn không thấu. Trong đôi mắt xen lẫn lửa và băng không còn lộ ra tài năng, mà là loại kinh nghiệm biển cả hoá nương dâu, chấp nhất và kiên nhẫn… Giống như chính nàng sau khi sống lại!
Tình cảnh giao đấu phía sau như dừng lại. Lạc Trường An yên lặng nhìn Quân Mẫn Tâm, nét mặt thâm trầm khiến Quân Mẫn Tâm bất giác lui về phía sau. Phát hiện động tác nhỏ này của Quân Mẫn Tâm, vẻ mặt Lạc Trường An buồn bã, nói: “Không đi theo ta, chẳng lẽ nàng thật sự muốn gả cho Tô Cát Vương?”
Quân Mẫn Tâm đột nhiên cảm thấy buồn cười, thực tế nàng cũng không chút cố kỵ cười khẽ một tiếng, lạnh lùng nói: “Liên quan gì tới ngươi*?” (câu này trong Hán Việt là: dữ nhĩ hà kiền)
Trong nháy mắt, nét mặt Lạc Trường An kinh ngạc giống như không ngờ nàng sẽ có phản ứng như vậy, chỉ dùng bốn chữ chém đinh chặt sắt liền đẩy hắn xuống vực sâu vạn trượng.
Thấy bên ngoài có ánh lửa, tiếng vệ binh hét lớn tiến tới gần, Quân Mẫn Tâm xoay người đưa lưng về phía Lạc Trường An, lạnh nhạt nói: “Ngươi đi đi! Đợi thân vệ ba nước chạy tới, ngươi có mười cái mạng cũng không chạy thoát.”
Vệ binh tới gần, Quân Mẫn Tâm lên tiếng ngăn nhóm ảnh vệ đang tranh đấu. Nàng cất cao âm thanh, nói: “Dừng tay, không cần đánh nữa! Đây là Cửu Vương Gia của Đại Khương, đặc biệt đến tiễn ta một đoạn đường.”
Quả nhiên hai bên ngừng đánh nhau, cung kính đứng yên. Quân Mẫn Tâm hạ giọng lộ ra kiên quyết: “Xin Cửu Vương Gia mau mau rời đi, đừng để người khác hiểu nhầm.” Suy nghĩ một chút nàng lại bổ sung: “Không có việc gì thì đừng đấu với nhị ca của ngươi, ngươi không phải là đối thủ của hắn, Cừu Sơ chiếu là người độc ác, không thể tin tưởng.”
Thân thể Lạc Trường An cứng đờ, hắn chậm rãi xoay đầu lại, yết hầu chuyển động mấy lần, hồi lâu mới gian nan nói: “Mẫn Tâm, lần này… Ta sẽ không buông tay nữa!”
Lần này đến lượt Quân Mẫn Tâm kinh ngạc! – Mẫn Tâm, cách gọi xa lạ mà quen thuộc đến cỡ nào! Thời gian giống như đảo ngược trở lại kiếp trước, khi đó Lạc Trường An đứng dưới cổng thành Tĩnh quốc, cũng gọi tên nàng như vậy…
“Mẫn Tâm, nàng có nguyện ý gả cho Bổn vương?”
Chỉ là một cuộc hôn nhân nhưng lại trả giá đắt bằng chính sinh mệnh và tôn nghiêm của nàng.
Ngay lúc nhóm thị vệ vọt vào cửa phòng, trong mắt Lạc Trường An thoáng qua một tia giãy giụa, cuối cùng hét lớn một tiếng: “Rút lui!” Hơn mười hắc y nhân nhảy ra ngoài cửa sổ hoà mình vào bóng đêm. Cùng lúc đó, chín ảnh vệ cũng biến mất trong bóng tối âm u.
Cừu Sơ Chiếu mang theo nhóm ảnh vệ xông tới liếc nhìn trong phòng một lần, tầm mắt lạnh lẽo sắc bén dừng trên người Quân Mẫn Tâm chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh, lãnh ngạnh nói: “Công chúa, thích khách đâu?”
Quân Mẫn Tâm ngồi ở cạnh giường, sửa lại tóc dài uốn lượn rũ xuống một chút, lạnh nhạt nói: “Không có thích khách, vừa rồi Bổn cung gặp ác mộng, làm mọi người thức tỉnh.”
“Thân phận Trường Phong Công chúa tôn quý, thay mặt kết thân của ba nước, vẫn nên cẩn thận mới tốt! Tối nay hạ quan sẽ tăng thêm người tuần tra gác đêm, chắc chắn bảo vệ Công chúa không chút sai sót.” ❀Diễ☾n❀Đà☾n❀L☾ê❀Qu☾ý❀Đô☾n❀ Âm thanh Cừu Sơ Chiếu lạnh lùng cứng rắn khiến người nghe cực kỳ chán ghét.
“Không cần phiền phức như vậy! Cừu Tướng quân bảo hộ an nguy được tối nay, chẳng lẽ ‘bảo hộ’ Bổn cung được cả đời?” Quân Mẫn Tâm lạnh lùng cười nhạo một tiếng, lần đầu tiên nàng ngẩng cao đầu ở trước mặt nam nhân lãnh ngạnh âm u này, giọng nói mỉa mai: “Tướng quân là ngoại thần, không nên ở lâu trong này. Bổn cung cũng mệt mỏi, mời chư vị lui ra!”
Nét mặt Cừu Sơ Chiếu không đổi nhìn quét trong phòng một lần, tầm mắt dừng lại nơi xà nhà trong chốc lát, híp híp mắt, sau đó gật đầu ôm quyền nói: “Hạ quan cáo lui!”
Sau khi tất cả mọi người rời đi, lúc này Quân Mẫn Tâm mới chậm rãi đảo mắt, nhìn thiếu niên được ánh trăng bao phủ ở ngoài cửa sổ, nói: “Vừa rồi khi Lạc Trường An đến, tại sao chàng không ngăn cản bọn họ?”
Ánh trăng khiến gương mặt thanh tú của Trần Tịch nhu hoà không ít, mái tóc xoăn đen nhánh xoã một nửa ở dưới ánh trăng phát ra ánh sáng màu bạc. Hắn ôm kiếm tựa vào cửa sổ, ngước nhìn ánh trăng ngả về phía tây trên bầu trời đêm hồi lâu, mới nhỏ giọng nói:
“Trên người bọn họ không có chút sát khí nào, bôn ba ngàn dặm đuổi theo đến chỗ này chẳng qua vì muốn gặp mặt nàng, cho nên…”
“Cho nên chàng mềm lòng, bị hắn làm cảm động rồi?” Quân Mẫn Tâm cắt ngang lời nói của hắn, trong lòng có tư vị không biết gọi là gì, thử dò xét nói: “Nếu ta thật sự rời đi cùng hắn, chàng sẽ làm thế nào?”
“Mẫn Nhi biết rõ đạo lý, hiểu tiến lùi, thà tự mình gánh chịu tất cả cũng không muốn để người khác chịu khổ, làm sao có thể buông bỏ tất cả? Huống chi, ta biết nàng không thích Lạc Trường An từ lâu.” Thậm chí, mỗi lời nói hành động cũng lộ ra sự lạnh lùng và chán ghét tột cùng.
Dừng một chút, Trần Tịch bổ sung: “Ngộ nhỡ nàng đi thật, ta sẽ đi tìm nàng.”
Quân Mẫn Tâm vốn có chút buồn bực, nghe câu nói này thì không khỏi ngẩn ra, không nhịn được bật cười nói: “Ta bỏ trốn cùng với người khác, chàng còn tới tìm ta làm gì?”
Được một lúc nàng bỗng thu lại nụ cười. Ngày mai sẽ phải ly biệt phụ thân và tiểu thúc, có thể cả đời cũng không gặp lại. Ở đại mạc Tây Vực xa xôi này, không biết chờ đợi nàng và Trần Tịch là số mạng như nào đây? Nghĩ tới đây, trong lòng nàng liền cảm thấy nặng nề và lo lắng, giống như ác mộng, xua đi không được.
Nàng vẫy tay với Trần Tịch, nói: “A Tịch, chàng tới đây với ta.”
Trần Tịch nhìn xung quanh một lúc rồi mới đi vào, cẩn thận đóng kỹ các cửa, đi tới cạnh giường Quân Mẫn Tâm ngồi xuống.
Quân Mẫn Tâm ôm cánh tay với các cơ bắp cân xứng to lớn của hắn, dựa vào trong lòng hắn, nhìn hắn một lúc lâu, bỗng nhiên nàng cười khúc khích. Trần Tịch nghi hoặc nói: “Mẫn Nhi cười gì vậy?”
Quân Mẫn tâm nhìn thẳng vào mắt Trần Tịch, đôi mắt đen nhánh sâu không thấy đáy: “Ta đang cười bản thân, giống như đang vụng trộm gặp tình lang.” Có cảm giác tội ác không cách nào xua tan.
Hai ánh mắt giao nhau, ↕D❄iễ❀nღĐ❄à❀nღL❄êღQ❄u❀ýღĐ❄ô❀n↕ giống như có lực hút, môi hai người chậm rãi tới gần, kề nhau, trao nhau nụ hôn chúc ngủ ngon dịu dàng triền miên.
Ngày hôm sau, từ biệt.
Những cung nữ xinh đẹp và nhóm nghệ nhân hồi môn u sầu ảm đạm, giống như sắp bước vào pháp trường.
Tĩnh Vương và Quân Nhàn mỗi người lôi kéo một tay Quân Mẫn Tâm, trong mắt có quyến luyến, yêu thương sâu sắc và bất đắc dĩ lần lượt thay đổi, nhưng lại không thể không nén đau thương buông tay, từ nay về sau thân nhân huyết mạch phải xa cách nhau. Lúc gần đi, tiểu thúc liên tục dặn dò:
“Cháu gái nhỏ, ở nơi đó nhất định không được uỷ khuất chính mình! Nhớ kỹ, dù trời có sập cũng có Đại Tĩnh làm chỗ dựa cho con!”
Thời gian đã đến, Quân Mẫn Tâm và Trần Tịch quỳ gối trước cổng Nhạn thành, hành đại lễ cáo biệt người thân. Dưới sự vây quanh của đội thân vệ, Tĩnh Vương và Quân Nhàn chậm rãi lên đường. Lá cờ ba màu đen, đỏ, vàng mờ nhạt trong bão cát, dần dần biến mất…
Dừng vẫy khăn tay, Quân Mẫn Tâm thu lại khăn, cúi đầu che đôi mắt của mình. Sau khi hít sâu mấy lần, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, khoé mắt ửng đỏ vẫn lưu lại vài giọt nước nhỏ nhưng ánh mắt lại chậm rãi trở nên sâu sắc, kiên định.
Mà không ngờ, vào đêm thứ ba sau khi Tĩnh Vương rời đi, trong đội ngũ hồi môn bất ngờ xảy ra một cuộc hỗn loạn.
Mộc Cẩn và nữ ảnh vệ Tiểu Cửu phục vụ Quân Mẫn Tâm cởi áo xoã tóc dài, nàng mang theo tâm sự nặng nề chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi bỗng nghe thấy những âm thanh ồn ào truyền tới từ bên ngoài, sau đó có vài tiếng mắng chửi của người Hán xen lẫn tiếng thét chói tai và tiếng khóc bi thương của cung nữ.
“Chuyện gì xảy ra?”
Quân Mẫn Tâm không kịp phủ thêm áo khoác liền chui ra khỏi doanh trướng thì thấy hơn một trăm nghệ nhân, cung nữ hồi môn mang hành lý trên lưng tụ lại một chỗ, Trần Tịch mặc áo mỏng và nhóm ảnh vệ đang rút đao ngăn cản bọn họ. Xem ra, nhóm nghệ nhân và cung nữ này không cam lòng tha hương chôn vùi cả đời ở dị vực, quyết định lợi dụng đêm tối để chạy trốn,✲D☂iễn✲Đ☂àn✲L☂ê✲Qu☂ý✲Đô☂n✲ không ngờ bị nhóm người Trần Tịch phát hiện.
Nhìn thấy Quân Mẫn Tâm, ánh mắt tức giận của Trần Tịch nhu hoà không ít. Thu lại sát khí, hắn đi tới nói: “Bọn họ tính toán thừa dịp đêm khuya chạy trốn cùng nhau, cũng may bị ta và Tô Cát Vương phát hiện, kịp thời ngăn lại.” Dứt lời, hắn nhận lấy áo choàng trong tay Mộc Cẩn phủ thêm cho Quân Mẫn Tâm, nói: “Ban đêm gió rét, cẩn thận bị lạnh. Mẫn Nhi xem, nên xử trí bọn họ như nào?”
Quân Mẫn Tâm giận tái mặt, cau mày không nói.
Tô Cát Vương ở một bên vung tay lên, mấy dũng sĩ Tây Vực lập tức bắt tới ba nam nhân trẻ tuổi cường tráng trốn tránh ở trong nhóm người, cưỡng ép bọn họ quỳ xuống. Tô Cát Vương bước tới đứng sát bên người Quân Mẫn Tâm, dùng tiếng Hán không lưu loát lấy lòng nói:
“Đây là ba kẻ chủ mưu, mê hoặc lòng người! Ta giết bọn họ thay Công chúa nhé?”
Vẻ mặt Quân Mẫn Tâm không đổi dịch chuyển thân thể, chặn lại nói: “Đại Vương, chậm đã!”
Tô Cát Vương nghi hoặc nhìn Quân Mẫn Tâm.
Quân Mẫn Tâm thầm nghĩ: Cùng là người Hán Trung Nguyên, thân bất do kỷ bị đưa đến Tây Vực, từ nay về sau phải xa xứ. Có lẽ bọn họ đã có người thân, có người yêu và đứa nhỏ, nhưng lại không thể không chia lìa bọn họ. Thật ra, cho dù lúc này bị phản bội, nàng cũng chỉ có sự đồng tình với bọn họ.
Cùng sinh ra từ một cội, uống nước cùng một dòng sông mà lớn lên, sao nàng có thể hạ sát lệnh?
Nghĩ ngợi một lúc, nàng không đổi sắc mặt cúi đầu khom lưng, hành lễ với Tô Cát Vương, nói: “Bổn cung muốn xin Đại Vương một nhân tình, thả bọn họ đi di!”
“Cái gì?!”
Không chỉ có Tô Cát Vương mà tất cả mọi người đều sợ hãi than! Nhóm nghệ nhân và cung nữ hồi môn coi như trở về từ cõi chết rối rít nghiêng đầu nhìn thiếu nữ có vẻ nhỏ nhắn nhu nhược. Trong mắt họ thoáng hiện kinh ngạc, tức giận dần bị mờ mịt thay thế.
Quân Mẫn Tâm vẫn cúi đầu, mái tóc đen mềm xoã xuống che đi hơn nửa gương mặt của nàng, chỉ còn thấy cánh môi màu hồng nhạt khẽ đóng mở. nàng trầm ngâm chốc lát, nhẹ giọng nói:
“Ngày cưới của ta và Đại Vương không nên chém giết. Bọn họ muốn đi thì để bọn họ đi đi!”
Đôi mắt màu xanh của Tô Cát Vương khẽ xoay chuyển, bỗng nhiên hắn vỗ tay cười ha ha nói: “Vương Hậu của Bổn vương không chỉ có tướng mạo xinh đẹp, tâm còn đẹp hơn! Tốt tốt! Bổn vương nghe theo Vương Hậu! Các ngươi đều đi đi, đi thôi đi thôi!”
Nhóm nghệ nhân và cung nữ hai mặt nhìn nhau, ngây người hồi lâu, mãi đến khi xác định quân vô hí ngôn mới hoan hô một tiếng chạy đi, càng chạy càng nhanh giống như phía sau có lũ lụt, thú dữ đang truy đuổi bọn họ. Cũng có năm sáu nghệ nhân khá lớn tuổi ở lại, dùng ánh mắt đục ngầu nhìn đám nam nữ trẻ tuổi kia rời đi.
Trong lòng Quân Mẫn Tâm biết: Không phải bọn họ không muốn đi, mà là bọn họ đã lớn tuổi, không có hơi sức đi theo những người trẻ tuổi kia xông ra sa mạc. Nếu rời đi, e rằng chỉ có con đường chết.
Đang suy nghĩ thì phía xa bỗng có ba nam ba nữ quay trở về, bọn họ lau mồ hôi quỳ xuống trước mặt Quân Mẫn Tâm, ngượng ngùng nói: “Chúng ta không theo kịp bước chân của họ nên ở lại hầu hạ Công chúa!”
Rõ ràng là một lời nói dối có thiện ý!
Quân Mẫn Tâm ngẩn ra, sau đó quay đầu, nhìn Trần Tịch cùng nhau cười một tiếng.
Quân Mẫn Tâm không biết nhóm thích khách này đến từ nơi nào, muốn gì, chẳng lẽ là Hoàng đế phái tới ám sát hay sao? Vô lý, nàng sắp gả vào Tây Vực nên không khác gì người chết, giết nàng thì có ích lợi gì? Huống chi nơi này thủ vệ sâm nghiêm, thị vệ của phụ thân và tiểu thúc vẫn chưa đi, còn có vệ binh của Tô Cát Vương. Người nào có lá gan to như vậy?
Trong hỗn loạn bỗng có một bóng đen cao gầy mạnh mẽ lao ra khỏi trùng vây, kéo cổ tay Quân Mẫn Tâm, vội vàng nói: “Nàng đi theo ta!”
Giọng nói hơi khàn khàn, mặc dù đã hạ giọng xuống mức thấp nhất nhưng Quân Mẫn Tâm vẫn nhận ra được chủ nhân của giọng nói này, bởi vì rất quen thuộc!
“Lạc… Trường An.”
Ngàn tính vạn tính nhưng không ngờ lại là hắn!
Không chút do dự và nghi ngờ, Quân Mẫn Tâm tức khắc nhận ra chủ nhân của giọng nói này. Quá đỗi kinh ngạc, nàng cố gắng tránh thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, vội la lên: “Ngươi tới nơi này làm gì? Ngươi buông tay!”
Lạc Trường An ngẩn người,ٿD♧iễn_Đ♧àn_L♧ê_Q♧uý_Đ♧ônٿ✴ sau đó đưa tay kéo mặt nạ của mình xuống để lộ ra gương mặt tuấn tú trẻ tuổi góc cạnh rõ ràng. Hắn bình tĩnh nhìn Quân Mẫn Tâm, cảm xúc đan xen trong mắt giống như vượt qua ngàn năm, vượt qua sống chết.
Quân Mẫn Tâm không khỏi cảm thấy rợn tóc gáy: Hình như Lạc Trường An thay đổi, kiêu ngạo và ương ngạnh trong mắt hắn đã biến mất không còn chút gì, thay vào đó là sự phức tạp và nhìn không thấu. Trong đôi mắt xen lẫn lửa và băng không còn lộ ra tài năng, mà là loại kinh nghiệm biển cả hoá nương dâu, chấp nhất và kiên nhẫn… Giống như chính nàng sau khi sống lại!
Tình cảnh giao đấu phía sau như dừng lại. Lạc Trường An yên lặng nhìn Quân Mẫn Tâm, nét mặt thâm trầm khiến Quân Mẫn Tâm bất giác lui về phía sau. Phát hiện động tác nhỏ này của Quân Mẫn Tâm, vẻ mặt Lạc Trường An buồn bã, nói: “Không đi theo ta, chẳng lẽ nàng thật sự muốn gả cho Tô Cát Vương?”
Quân Mẫn Tâm đột nhiên cảm thấy buồn cười, thực tế nàng cũng không chút cố kỵ cười khẽ một tiếng, lạnh lùng nói: “Liên quan gì tới ngươi*?” (câu này trong Hán Việt là: dữ nhĩ hà kiền)
Trong nháy mắt, nét mặt Lạc Trường An kinh ngạc giống như không ngờ nàng sẽ có phản ứng như vậy, chỉ dùng bốn chữ chém đinh chặt sắt liền đẩy hắn xuống vực sâu vạn trượng.
Thấy bên ngoài có ánh lửa, tiếng vệ binh hét lớn tiến tới gần, Quân Mẫn Tâm xoay người đưa lưng về phía Lạc Trường An, lạnh nhạt nói: “Ngươi đi đi! Đợi thân vệ ba nước chạy tới, ngươi có mười cái mạng cũng không chạy thoát.”
Vệ binh tới gần, Quân Mẫn Tâm lên tiếng ngăn nhóm ảnh vệ đang tranh đấu. Nàng cất cao âm thanh, nói: “Dừng tay, không cần đánh nữa! Đây là Cửu Vương Gia của Đại Khương, đặc biệt đến tiễn ta một đoạn đường.”
Quả nhiên hai bên ngừng đánh nhau, cung kính đứng yên. Quân Mẫn Tâm hạ giọng lộ ra kiên quyết: “Xin Cửu Vương Gia mau mau rời đi, đừng để người khác hiểu nhầm.” Suy nghĩ một chút nàng lại bổ sung: “Không có việc gì thì đừng đấu với nhị ca của ngươi, ngươi không phải là đối thủ của hắn, Cừu Sơ chiếu là người độc ác, không thể tin tưởng.”
Thân thể Lạc Trường An cứng đờ, hắn chậm rãi xoay đầu lại, yết hầu chuyển động mấy lần, hồi lâu mới gian nan nói: “Mẫn Tâm, lần này… Ta sẽ không buông tay nữa!”
Lần này đến lượt Quân Mẫn Tâm kinh ngạc! – Mẫn Tâm, cách gọi xa lạ mà quen thuộc đến cỡ nào! Thời gian giống như đảo ngược trở lại kiếp trước, khi đó Lạc Trường An đứng dưới cổng thành Tĩnh quốc, cũng gọi tên nàng như vậy…
“Mẫn Tâm, nàng có nguyện ý gả cho Bổn vương?”
Chỉ là một cuộc hôn nhân nhưng lại trả giá đắt bằng chính sinh mệnh và tôn nghiêm của nàng.
Ngay lúc nhóm thị vệ vọt vào cửa phòng, trong mắt Lạc Trường An thoáng qua một tia giãy giụa, cuối cùng hét lớn một tiếng: “Rút lui!” Hơn mười hắc y nhân nhảy ra ngoài cửa sổ hoà mình vào bóng đêm. Cùng lúc đó, chín ảnh vệ cũng biến mất trong bóng tối âm u.
Cừu Sơ Chiếu mang theo nhóm ảnh vệ xông tới liếc nhìn trong phòng một lần, tầm mắt lạnh lẽo sắc bén dừng trên người Quân Mẫn Tâm chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh, lãnh ngạnh nói: “Công chúa, thích khách đâu?”
Quân Mẫn Tâm ngồi ở cạnh giường, sửa lại tóc dài uốn lượn rũ xuống một chút, lạnh nhạt nói: “Không có thích khách, vừa rồi Bổn cung gặp ác mộng, làm mọi người thức tỉnh.”
“Thân phận Trường Phong Công chúa tôn quý, thay mặt kết thân của ba nước, vẫn nên cẩn thận mới tốt! Tối nay hạ quan sẽ tăng thêm người tuần tra gác đêm, chắc chắn bảo vệ Công chúa không chút sai sót.” ❀Diễ☾n❀Đà☾n❀L☾ê❀Qu☾ý❀Đô☾n❀ Âm thanh Cừu Sơ Chiếu lạnh lùng cứng rắn khiến người nghe cực kỳ chán ghét.
“Không cần phiền phức như vậy! Cừu Tướng quân bảo hộ an nguy được tối nay, chẳng lẽ ‘bảo hộ’ Bổn cung được cả đời?” Quân Mẫn Tâm lạnh lùng cười nhạo một tiếng, lần đầu tiên nàng ngẩng cao đầu ở trước mặt nam nhân lãnh ngạnh âm u này, giọng nói mỉa mai: “Tướng quân là ngoại thần, không nên ở lâu trong này. Bổn cung cũng mệt mỏi, mời chư vị lui ra!”
Nét mặt Cừu Sơ Chiếu không đổi nhìn quét trong phòng một lần, tầm mắt dừng lại nơi xà nhà trong chốc lát, híp híp mắt, sau đó gật đầu ôm quyền nói: “Hạ quan cáo lui!”
Sau khi tất cả mọi người rời đi, lúc này Quân Mẫn Tâm mới chậm rãi đảo mắt, nhìn thiếu niên được ánh trăng bao phủ ở ngoài cửa sổ, nói: “Vừa rồi khi Lạc Trường An đến, tại sao chàng không ngăn cản bọn họ?”
Ánh trăng khiến gương mặt thanh tú của Trần Tịch nhu hoà không ít, mái tóc xoăn đen nhánh xoã một nửa ở dưới ánh trăng phát ra ánh sáng màu bạc. Hắn ôm kiếm tựa vào cửa sổ, ngước nhìn ánh trăng ngả về phía tây trên bầu trời đêm hồi lâu, mới nhỏ giọng nói:
“Trên người bọn họ không có chút sát khí nào, bôn ba ngàn dặm đuổi theo đến chỗ này chẳng qua vì muốn gặp mặt nàng, cho nên…”
“Cho nên chàng mềm lòng, bị hắn làm cảm động rồi?” Quân Mẫn Tâm cắt ngang lời nói của hắn, trong lòng có tư vị không biết gọi là gì, thử dò xét nói: “Nếu ta thật sự rời đi cùng hắn, chàng sẽ làm thế nào?”
“Mẫn Nhi biết rõ đạo lý, hiểu tiến lùi, thà tự mình gánh chịu tất cả cũng không muốn để người khác chịu khổ, làm sao có thể buông bỏ tất cả? Huống chi, ta biết nàng không thích Lạc Trường An từ lâu.” Thậm chí, mỗi lời nói hành động cũng lộ ra sự lạnh lùng và chán ghét tột cùng.
Dừng một chút, Trần Tịch bổ sung: “Ngộ nhỡ nàng đi thật, ta sẽ đi tìm nàng.”
Quân Mẫn Tâm vốn có chút buồn bực, nghe câu nói này thì không khỏi ngẩn ra, không nhịn được bật cười nói: “Ta bỏ trốn cùng với người khác, chàng còn tới tìm ta làm gì?”
Được một lúc nàng bỗng thu lại nụ cười. Ngày mai sẽ phải ly biệt phụ thân và tiểu thúc, có thể cả đời cũng không gặp lại. Ở đại mạc Tây Vực xa xôi này, không biết chờ đợi nàng và Trần Tịch là số mạng như nào đây? Nghĩ tới đây, trong lòng nàng liền cảm thấy nặng nề và lo lắng, giống như ác mộng, xua đi không được.
Nàng vẫy tay với Trần Tịch, nói: “A Tịch, chàng tới đây với ta.”
Trần Tịch nhìn xung quanh một lúc rồi mới đi vào, cẩn thận đóng kỹ các cửa, đi tới cạnh giường Quân Mẫn Tâm ngồi xuống.
Quân Mẫn Tâm ôm cánh tay với các cơ bắp cân xứng to lớn của hắn, dựa vào trong lòng hắn, nhìn hắn một lúc lâu, bỗng nhiên nàng cười khúc khích. Trần Tịch nghi hoặc nói: “Mẫn Nhi cười gì vậy?”
Quân Mẫn tâm nhìn thẳng vào mắt Trần Tịch, đôi mắt đen nhánh sâu không thấy đáy: “Ta đang cười bản thân, giống như đang vụng trộm gặp tình lang.” Có cảm giác tội ác không cách nào xua tan.
Hai ánh mắt giao nhau, ↕D❄iễ❀nღĐ❄à❀nღL❄êღQ❄u❀ýღĐ❄ô❀n↕ giống như có lực hút, môi hai người chậm rãi tới gần, kề nhau, trao nhau nụ hôn chúc ngủ ngon dịu dàng triền miên.
Ngày hôm sau, từ biệt.
Những cung nữ xinh đẹp và nhóm nghệ nhân hồi môn u sầu ảm đạm, giống như sắp bước vào pháp trường.
Tĩnh Vương và Quân Nhàn mỗi người lôi kéo một tay Quân Mẫn Tâm, trong mắt có quyến luyến, yêu thương sâu sắc và bất đắc dĩ lần lượt thay đổi, nhưng lại không thể không nén đau thương buông tay, từ nay về sau thân nhân huyết mạch phải xa cách nhau. Lúc gần đi, tiểu thúc liên tục dặn dò:
“Cháu gái nhỏ, ở nơi đó nhất định không được uỷ khuất chính mình! Nhớ kỹ, dù trời có sập cũng có Đại Tĩnh làm chỗ dựa cho con!”
Thời gian đã đến, Quân Mẫn Tâm và Trần Tịch quỳ gối trước cổng Nhạn thành, hành đại lễ cáo biệt người thân. Dưới sự vây quanh của đội thân vệ, Tĩnh Vương và Quân Nhàn chậm rãi lên đường. Lá cờ ba màu đen, đỏ, vàng mờ nhạt trong bão cát, dần dần biến mất…
Dừng vẫy khăn tay, Quân Mẫn Tâm thu lại khăn, cúi đầu che đôi mắt của mình. Sau khi hít sâu mấy lần, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, khoé mắt ửng đỏ vẫn lưu lại vài giọt nước nhỏ nhưng ánh mắt lại chậm rãi trở nên sâu sắc, kiên định.
Mà không ngờ, vào đêm thứ ba sau khi Tĩnh Vương rời đi, trong đội ngũ hồi môn bất ngờ xảy ra một cuộc hỗn loạn.
Mộc Cẩn và nữ ảnh vệ Tiểu Cửu phục vụ Quân Mẫn Tâm cởi áo xoã tóc dài, nàng mang theo tâm sự nặng nề chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi bỗng nghe thấy những âm thanh ồn ào truyền tới từ bên ngoài, sau đó có vài tiếng mắng chửi của người Hán xen lẫn tiếng thét chói tai và tiếng khóc bi thương của cung nữ.
“Chuyện gì xảy ra?”
Quân Mẫn Tâm không kịp phủ thêm áo khoác liền chui ra khỏi doanh trướng thì thấy hơn một trăm nghệ nhân, cung nữ hồi môn mang hành lý trên lưng tụ lại một chỗ, Trần Tịch mặc áo mỏng và nhóm ảnh vệ đang rút đao ngăn cản bọn họ. Xem ra, nhóm nghệ nhân và cung nữ này không cam lòng tha hương chôn vùi cả đời ở dị vực, quyết định lợi dụng đêm tối để chạy trốn,✲D☂iễn✲Đ☂àn✲L☂ê✲Qu☂ý✲Đô☂n✲ không ngờ bị nhóm người Trần Tịch phát hiện.
Nhìn thấy Quân Mẫn Tâm, ánh mắt tức giận của Trần Tịch nhu hoà không ít. Thu lại sát khí, hắn đi tới nói: “Bọn họ tính toán thừa dịp đêm khuya chạy trốn cùng nhau, cũng may bị ta và Tô Cát Vương phát hiện, kịp thời ngăn lại.” Dứt lời, hắn nhận lấy áo choàng trong tay Mộc Cẩn phủ thêm cho Quân Mẫn Tâm, nói: “Ban đêm gió rét, cẩn thận bị lạnh. Mẫn Nhi xem, nên xử trí bọn họ như nào?”
Quân Mẫn Tâm giận tái mặt, cau mày không nói.
Tô Cát Vương ở một bên vung tay lên, mấy dũng sĩ Tây Vực lập tức bắt tới ba nam nhân trẻ tuổi cường tráng trốn tránh ở trong nhóm người, cưỡng ép bọn họ quỳ xuống. Tô Cát Vương bước tới đứng sát bên người Quân Mẫn Tâm, dùng tiếng Hán không lưu loát lấy lòng nói:
“Đây là ba kẻ chủ mưu, mê hoặc lòng người! Ta giết bọn họ thay Công chúa nhé?”
Vẻ mặt Quân Mẫn Tâm không đổi dịch chuyển thân thể, chặn lại nói: “Đại Vương, chậm đã!”
Tô Cát Vương nghi hoặc nhìn Quân Mẫn Tâm.
Quân Mẫn Tâm thầm nghĩ: Cùng là người Hán Trung Nguyên, thân bất do kỷ bị đưa đến Tây Vực, từ nay về sau phải xa xứ. Có lẽ bọn họ đã có người thân, có người yêu và đứa nhỏ, nhưng lại không thể không chia lìa bọn họ. Thật ra, cho dù lúc này bị phản bội, nàng cũng chỉ có sự đồng tình với bọn họ.
Cùng sinh ra từ một cội, uống nước cùng một dòng sông mà lớn lên, sao nàng có thể hạ sát lệnh?
Nghĩ ngợi một lúc, nàng không đổi sắc mặt cúi đầu khom lưng, hành lễ với Tô Cát Vương, nói: “Bổn cung muốn xin Đại Vương một nhân tình, thả bọn họ đi di!”
“Cái gì?!”
Không chỉ có Tô Cát Vương mà tất cả mọi người đều sợ hãi than! Nhóm nghệ nhân và cung nữ hồi môn coi như trở về từ cõi chết rối rít nghiêng đầu nhìn thiếu nữ có vẻ nhỏ nhắn nhu nhược. Trong mắt họ thoáng hiện kinh ngạc, tức giận dần bị mờ mịt thay thế.
Quân Mẫn Tâm vẫn cúi đầu, mái tóc đen mềm xoã xuống che đi hơn nửa gương mặt của nàng, chỉ còn thấy cánh môi màu hồng nhạt khẽ đóng mở. nàng trầm ngâm chốc lát, nhẹ giọng nói:
“Ngày cưới của ta và Đại Vương không nên chém giết. Bọn họ muốn đi thì để bọn họ đi đi!”
Đôi mắt màu xanh của Tô Cát Vương khẽ xoay chuyển, bỗng nhiên hắn vỗ tay cười ha ha nói: “Vương Hậu của Bổn vương không chỉ có tướng mạo xinh đẹp, tâm còn đẹp hơn! Tốt tốt! Bổn vương nghe theo Vương Hậu! Các ngươi đều đi đi, đi thôi đi thôi!”
Nhóm nghệ nhân và cung nữ hai mặt nhìn nhau, ngây người hồi lâu, mãi đến khi xác định quân vô hí ngôn mới hoan hô một tiếng chạy đi, càng chạy càng nhanh giống như phía sau có lũ lụt, thú dữ đang truy đuổi bọn họ. Cũng có năm sáu nghệ nhân khá lớn tuổi ở lại, dùng ánh mắt đục ngầu nhìn đám nam nữ trẻ tuổi kia rời đi.
Trong lòng Quân Mẫn Tâm biết: Không phải bọn họ không muốn đi, mà là bọn họ đã lớn tuổi, không có hơi sức đi theo những người trẻ tuổi kia xông ra sa mạc. Nếu rời đi, e rằng chỉ có con đường chết.
Đang suy nghĩ thì phía xa bỗng có ba nam ba nữ quay trở về, bọn họ lau mồ hôi quỳ xuống trước mặt Quân Mẫn Tâm, ngượng ngùng nói: “Chúng ta không theo kịp bước chân của họ nên ở lại hầu hạ Công chúa!”
Rõ ràng là một lời nói dối có thiện ý!
Quân Mẫn Tâm ngẩn ra, sau đó quay đầu, nhìn Trần Tịch cùng nhau cười một tiếng.
/67
|