Editor: Búnn.
Dùng bữa trưa xong, lại nghỉ một buổi trưa. Mọi người được Bùi Nguyên Tu dẫn đến viện ở phía Tây điền trang.
Lung Nguyệt muốn chơi thuyền hái hoa sen, vì không chịu gò bó nên mặc rất gọn gàng. Y phục đỏ tươi, vạt váy ngắn, tay áo bó gọn, tóc dài được Hoán Ngọc buộc thành hai bím tóc, ngoại trừ viên ngọc được buộc trên sợi dây ngũ bạc rơi bên cạnh dây buộc tóc, trên cổ có một chuỗi ngọc khóa trường mệnh ra thì không còn phụ tùng nào khác, ngay cả hà bao, túi hương cũng không mang.
Bùi Nguyên Tu nhìn đến mức ánh mắt có chút căng thẳng. Hôm nay có chút khác biệt với tiểu công tử thanh tuyển như ngọc mà ngày ấy hắn từng thấy.
Trút đi vẻ ung dung của công chúa dòng chính quanh thân, nàng vẫn có vẻ thanh lệ khác. Kiếp tước, Cửu Nhi chưa bao giờ lộ dung mạo như thế trước mặt hắn. Khi đó nàng vẫn mãi là dáng vẻ ung dung, giống như một đóa mẫu đơn nở rộ, cao quý mà không thể khinh nhờn, suy cho cùng thì giống như đeo một chiếc mặt nạ.
Thì ra, đây mới là tính tình thật sự của Cửu Nhi sao? Trải qua mấy lần tiếp xúc, Bùi Nguyên Tu mới phát hiện, Cửu Nhi thật sự vô cùng hồn nhiên. Mà, có lẽ đây mới là sự thật, và đây cũng chính là dáng vẻ mà nữ nhi được Đế Hậu đặt trên đầu quả tim nuôi lớn nên có sao? Kiếp trước, Cửu Nhi gả cho bản thân cũng là bị ép buộc. Chẳng trách, hắn cảm thấy khi đó giữa mình và Cửu Nhi bị cách một lớp lụa mỏng, không chân thực như vậy.
Bùi Nguyên Tu ngây ngẩn cả người, nhân lúc mọi người chưa phát hiện ra có điều khác thường liền dẫn mọi người vào trong viện.
Đập vào mắt đầu tiên chính là hồ sen không thấy điểm dừng.
Hồ tràn đầy nhưng lá sen to xanh biếc, những chiếc lá đó bao phủ toàn bộ mặt nước, thật sự không nhìn ra được một chút sóng nào. Hoa sen hoặc là còn nụ, hoặc là nở rộ màu trắng, hồng thấp thoáng trong đó. Bây giờ đã qua mùa hoa, tạo thành đài sen.
Vừa nhìn thấy hình thức sinh trưởng không câu thúc, không gò bó của lá sen trong hồ này liền biết không có người chăm sóc.
Cảnh tượng này mới đúng là cảnh đẹp ý vui, ngoại trừ Lung Nguyệt, vài tiểu hài tử cũng vui vẻ vỗ tay kêu lên. Ngay cả trên mặt Hóa Diên luôn yên tĩnh, cũng lộ ra vài phần vui sướng.
Đi theo Bùi Nguyên Tu lên cầu tre nhỏ thấp thoáng lá sen tới thạch đình giữa trung tâm hồ sen.
Thạch đình rất rộng, bên trong sớm đã có mấy chiếc bàn và ghế dài. Trên bàn còn có điểm tâm nhiều màu cũng hoa quả tươi.
Bên cạnh đình còn đặt vài ghế dài, bên cạnh ghế còn có thùng gỗ, cần câu, mồi câu.
Thái tử Lý Long Hựu khen: "Nhận Chi thật sự suy nghĩ rất chu đáo!"
"Làm gì có!" Bùi Nguyên Tu khiêm tốn.
Lung Nguyệt ôm Triêm Nhi nhỏ nhất đứng bên cạnh đình với lấy lá sen.
Chợt thấy hai ma ma điều khiển một chiếc thuyền đựng rất nhiều lá sen trong đó đi qua chỗ này. Mà chiếc thuyền này rất lớn, ngoại trừ hai ma ma còn có thể ngồi thêm hai, ba người.
Lung Nguyệt xem xét một chút, mắt lập tức sáng rỡ, quay đầu cười nhìn Bùi Nguyên Tu: "Có thể ngồi không?"
Bùi Nguyên Tu cười gật đầu, lại nói: "Có thể ngồi, về phần có được ngồi hay không, ta không làm chủ được." Dứt lời, lại nhìn Lý Long Hựu.
Lý Long Hựu nghiêm mặt nhìn Lung Nguyệt.
Nhưng sau khi bị Lung Nguyệt dùng ánh mắt long lanh như thỏ nhỏ, cầu xin một lúc lâu, thì không nghiêm được nữa, cười gật đầu.
Lung Nguyệt được ca ca nhà mình đồng ý thì hài lòng vui vẻ, nhanh chóng chuẩn bị lên thuyền, nhưng lại bị mấy bàn tay nhỏ túm chặt vạt áo. Quay đầu lại liền thấy hai cặt mắt sáng long lanh chớp chớp nhìn bản thân.
Lung Nguyệt nở nụ cười, nhéo nhéo hai má phúng phính đầy thịt của hai tiểu gia hỏa: "Các con còn nhỏ, đợi lớn chút nữa mới có thể đi."
Nhưng hai tiểu gia hỏa vẫn không chịu buông tay, cuối cùng vẫn là hai người làm mẹ Khổng Trúc Xuân và Từ Tĩnh Nhu ôm thì hai đứa nhỏ này mới chịu buông tay. Lung Nguyệt lên thuyền, sau khi ngồi yên, nhìn Hóa Diên nói: "Bát tỷ có muốn cùng đi với muội không?"
Hóa Diên lắc đầu, nhìn nàng cười: "Muội đi đi, để ý mặt trời nắng gắt, cẩn thận bị phơi cháy, ta ở trong này nhìn muội chơi là được rồi."
"Không sao, có nón tre rồi! Dù có bị phơi đen một chút, thì đợi đến lúc về bôi một chút trân châu cao phục linh, ở trong phòng ngây ngốc mấy ngày là được rồi. Cho nên không thể cô phục cảnh trí siêu đẹp này được." Lung Nguyệt cười cười giơ nón tre hai ma ma trên thuyền vừa mới đưa cho nàng.
Hóa Diên giận dữ nhìn nàng: "Vừa mới ra khỏi cung muội liền giống chim ưng, chơi cẩn thận một chút! Ta nhớ cảnh trí muội không đành lòng cô phụ vào trong lòng, về thêu cho muội tấm bình phong, được không?"
"Phần tình cảm này, muội muội tạ ơn Bát tỷ tỷ." Lung Nguyệt đột nhiên đứng dậy chắp tay thi lễ, khiến thuyền nhỏ không chịu được lắc lư, người trong thạch đình vội vàng hô to: "Cẩn thận!"
Lung Nguyệt cũng bị hành động của bản thân làm hoảng, cuống quít ngồi xuống, vỗ vỗ ngực, ngượng ngùng cười cười với mọi người. Sau đó lại nhận được mấy cái trừng mắt: "Bát tỷ tỷ thêu bình phong, không bằng tẩu tử vẽ cảnh sắc này đi. Tẩu ấy là cao thủ, nếu bỏ qua thì thật là đáng tiếc."
Khổng Trúc Xuân nghe xong trừng mắt nhìn nàng: "Tiểu cô này, vất vả lắm hôm nay mới tránh quấy rầy, muội còn tìm việc đến để ta làm." Sau đó lại cười nói với Hóa Diên: "Tẩu liền vẽ giúp việc, chỉ có điều, phần thêu bình phong, ta cũng muốn một cái."
"Chỉ cần tẩu không ghét bỏ, muội muội vui lòng cống hiến sức lực." Hóa Diên cười gật đầu.
Từ Tình Nhu tiếp lời: "Bát muội muội không thể bên này nặng bên kia nhẹ, ta cũng muốn một cái!"
Hóa Diên cười đáp ứng.
Cuối cùng, Từ Tĩnh Nhu ném nhi tử cho Lý Long Tá trông nom, cùng Lung Nguyệt chơi thuyền hái hoa sen.
Mặc dù hai ma ma chống thuyền là người đáng tin cậy, biết bơi lội, nhưng Bùi Nguyên Tu vẫn không yên tâm dặn dò: "Mặc dù nước hồ sen không sâu, dưới đáy đều là bùn, nhưng phải tuyệt đối cẩn thận, đừng để ngã vào trong nước, suy cho cùng cũng không tốt."
Lung Nguyệt liền tiếp gật đầu đồng ý.
Sai hai ma ma đi về phía giữa bụi lá sen.
Trong màu xanh của lá, bóng dáng đỏ tươi lung linh của Lung Nguyệt lúc ẩn lúc hiện, giống hệt một đóa sen hồng trong nước.
Bùi Nguyên Tu gác tay đứng thẳng bên đình, nhìn về điểm hồng duy nhất trong vạn điểm xanh này. Trong lúc hoảng hốt chỉ cảm thấy: "Người đi vào tranh, tranh từ trời đến!"
Lúc này Thái tử Lý Long Hựu và Minh Thức ngồi trên ghế dài, cầm cần, bắt đầu thả câu.
Thái tử phi Khổng Trúc Xuân và Hóa Diên cùng nhau cầm bút dụng tâm vẽ trên giấy tuyên thành.
Lý Long Tá thành vua trẻ em, từ vài chiếc lá sen bên cạnh hồ, làm cho bốn người, ba trẻ một lớn, mỗi người một chiếc mũ lá sen. Lúc này bọn họ đang đuổi chạy ở nơi sắp sửa bị mấy chiếc lá sen lớn che khuất, khiến hạ nhân, nhũ mẫu khẩn trương không thôi, chỉ sợ mấy tiểu tổ tông không để ý sẽ ngã xuống nước.
Trong lúc nhất thời giữa đình vô cùng náo nhiệt.
Mà Minh Hiên thật sự chiếu theo hai chữ mà Lung Nguyệt vẫn thường nói - mọt sách!
Lúc này hắn có thể ngồi ôm sách, dựa trên lan can bằng thạch, xem sách say sưa.
Đúng lúc này, chợt nghe thấy giữa đám lá xanh truyền ra tiếng cười đùa của Lung Nguyệt: "Tiểu tẩu tử thực lợi hại nha..."
Từ Tĩnh Nhu cũng không khách khí đáp lại: "Tất nhiên, năm đó tiểu tẩu tử của muội cũng dẫn đao nhập quân doanh, chỉ là con cá, có thể làm khó được ta sao?"
Mọi người tìm theo tiếng nhìn lại, thấy chiếc thuyền chở Lung Nguyệt từ trong đám lá sen tiến lại gần.
Trên mạn thuyền, Từ Tĩnh Nhu vô cùng hưng phấn cầm một chiếc xiên cá trong tay, trên chiếc xiên đó còn có một con cá chép không ngừng quẫy.
Thuyền tới cạnh đình, Từ Tĩnh Nhu cầm xiên cá lại gần, Lý Long Tá lấy cá bỏ xuống, quăng vào thùng gỗ. Quay đầu nói với đám tiểu gia hỏa: "Tối nay có cá ăn rồi!"
Trong tiếng thét kinh hãi, chỉ thấy chiếc thuyền nhỏ lung lay mấy cái, trong chiếc xiên trên tay Từ Tĩnh Nhu lại có một con cá.
Đám tiểu gia hỏa nhìn đến mắt tỏa sáng, nhất là Tế Nhi, kiêu ngạo ưỡn ngực nhỏ, vừa nhảy vừa kêu: "Nương! Nương! Thật lợi hại!"
Giống như nương nhà hắn bỗng chốc biến thành đại anh hùng chém yêu phục ma.
Một đám người chơi đến lúc mặt trời ngả về tây, nhuốm đỏ cả chân trời mới chuẩn bị về phòng thu thập chỉnh tề, chợp mắt một chút.
Bữa tối của bọn họ toàn bộ đều là cá mà bọn họ bắt được.
Hết chương 83.
Dùng bữa trưa xong, lại nghỉ một buổi trưa. Mọi người được Bùi Nguyên Tu dẫn đến viện ở phía Tây điền trang.
Lung Nguyệt muốn chơi thuyền hái hoa sen, vì không chịu gò bó nên mặc rất gọn gàng. Y phục đỏ tươi, vạt váy ngắn, tay áo bó gọn, tóc dài được Hoán Ngọc buộc thành hai bím tóc, ngoại trừ viên ngọc được buộc trên sợi dây ngũ bạc rơi bên cạnh dây buộc tóc, trên cổ có một chuỗi ngọc khóa trường mệnh ra thì không còn phụ tùng nào khác, ngay cả hà bao, túi hương cũng không mang.
Bùi Nguyên Tu nhìn đến mức ánh mắt có chút căng thẳng. Hôm nay có chút khác biệt với tiểu công tử thanh tuyển như ngọc mà ngày ấy hắn từng thấy.
Trút đi vẻ ung dung của công chúa dòng chính quanh thân, nàng vẫn có vẻ thanh lệ khác. Kiếp tước, Cửu Nhi chưa bao giờ lộ dung mạo như thế trước mặt hắn. Khi đó nàng vẫn mãi là dáng vẻ ung dung, giống như một đóa mẫu đơn nở rộ, cao quý mà không thể khinh nhờn, suy cho cùng thì giống như đeo một chiếc mặt nạ.
Thì ra, đây mới là tính tình thật sự của Cửu Nhi sao? Trải qua mấy lần tiếp xúc, Bùi Nguyên Tu mới phát hiện, Cửu Nhi thật sự vô cùng hồn nhiên. Mà, có lẽ đây mới là sự thật, và đây cũng chính là dáng vẻ mà nữ nhi được Đế Hậu đặt trên đầu quả tim nuôi lớn nên có sao? Kiếp trước, Cửu Nhi gả cho bản thân cũng là bị ép buộc. Chẳng trách, hắn cảm thấy khi đó giữa mình và Cửu Nhi bị cách một lớp lụa mỏng, không chân thực như vậy.
Bùi Nguyên Tu ngây ngẩn cả người, nhân lúc mọi người chưa phát hiện ra có điều khác thường liền dẫn mọi người vào trong viện.
Đập vào mắt đầu tiên chính là hồ sen không thấy điểm dừng.
Hồ tràn đầy nhưng lá sen to xanh biếc, những chiếc lá đó bao phủ toàn bộ mặt nước, thật sự không nhìn ra được một chút sóng nào. Hoa sen hoặc là còn nụ, hoặc là nở rộ màu trắng, hồng thấp thoáng trong đó. Bây giờ đã qua mùa hoa, tạo thành đài sen.
Vừa nhìn thấy hình thức sinh trưởng không câu thúc, không gò bó của lá sen trong hồ này liền biết không có người chăm sóc.
Cảnh tượng này mới đúng là cảnh đẹp ý vui, ngoại trừ Lung Nguyệt, vài tiểu hài tử cũng vui vẻ vỗ tay kêu lên. Ngay cả trên mặt Hóa Diên luôn yên tĩnh, cũng lộ ra vài phần vui sướng.
Đi theo Bùi Nguyên Tu lên cầu tre nhỏ thấp thoáng lá sen tới thạch đình giữa trung tâm hồ sen.
Thạch đình rất rộng, bên trong sớm đã có mấy chiếc bàn và ghế dài. Trên bàn còn có điểm tâm nhiều màu cũng hoa quả tươi.
Bên cạnh đình còn đặt vài ghế dài, bên cạnh ghế còn có thùng gỗ, cần câu, mồi câu.
Thái tử Lý Long Hựu khen: "Nhận Chi thật sự suy nghĩ rất chu đáo!"
"Làm gì có!" Bùi Nguyên Tu khiêm tốn.
Lung Nguyệt ôm Triêm Nhi nhỏ nhất đứng bên cạnh đình với lấy lá sen.
Chợt thấy hai ma ma điều khiển một chiếc thuyền đựng rất nhiều lá sen trong đó đi qua chỗ này. Mà chiếc thuyền này rất lớn, ngoại trừ hai ma ma còn có thể ngồi thêm hai, ba người.
Lung Nguyệt xem xét một chút, mắt lập tức sáng rỡ, quay đầu cười nhìn Bùi Nguyên Tu: "Có thể ngồi không?"
Bùi Nguyên Tu cười gật đầu, lại nói: "Có thể ngồi, về phần có được ngồi hay không, ta không làm chủ được." Dứt lời, lại nhìn Lý Long Hựu.
Lý Long Hựu nghiêm mặt nhìn Lung Nguyệt.
Nhưng sau khi bị Lung Nguyệt dùng ánh mắt long lanh như thỏ nhỏ, cầu xin một lúc lâu, thì không nghiêm được nữa, cười gật đầu.
Lung Nguyệt được ca ca nhà mình đồng ý thì hài lòng vui vẻ, nhanh chóng chuẩn bị lên thuyền, nhưng lại bị mấy bàn tay nhỏ túm chặt vạt áo. Quay đầu lại liền thấy hai cặt mắt sáng long lanh chớp chớp nhìn bản thân.
Lung Nguyệt nở nụ cười, nhéo nhéo hai má phúng phính đầy thịt của hai tiểu gia hỏa: "Các con còn nhỏ, đợi lớn chút nữa mới có thể đi."
Nhưng hai tiểu gia hỏa vẫn không chịu buông tay, cuối cùng vẫn là hai người làm mẹ Khổng Trúc Xuân và Từ Tĩnh Nhu ôm thì hai đứa nhỏ này mới chịu buông tay. Lung Nguyệt lên thuyền, sau khi ngồi yên, nhìn Hóa Diên nói: "Bát tỷ có muốn cùng đi với muội không?"
Hóa Diên lắc đầu, nhìn nàng cười: "Muội đi đi, để ý mặt trời nắng gắt, cẩn thận bị phơi cháy, ta ở trong này nhìn muội chơi là được rồi."
"Không sao, có nón tre rồi! Dù có bị phơi đen một chút, thì đợi đến lúc về bôi một chút trân châu cao phục linh, ở trong phòng ngây ngốc mấy ngày là được rồi. Cho nên không thể cô phục cảnh trí siêu đẹp này được." Lung Nguyệt cười cười giơ nón tre hai ma ma trên thuyền vừa mới đưa cho nàng.
Hóa Diên giận dữ nhìn nàng: "Vừa mới ra khỏi cung muội liền giống chim ưng, chơi cẩn thận một chút! Ta nhớ cảnh trí muội không đành lòng cô phụ vào trong lòng, về thêu cho muội tấm bình phong, được không?"
"Phần tình cảm này, muội muội tạ ơn Bát tỷ tỷ." Lung Nguyệt đột nhiên đứng dậy chắp tay thi lễ, khiến thuyền nhỏ không chịu được lắc lư, người trong thạch đình vội vàng hô to: "Cẩn thận!"
Lung Nguyệt cũng bị hành động của bản thân làm hoảng, cuống quít ngồi xuống, vỗ vỗ ngực, ngượng ngùng cười cười với mọi người. Sau đó lại nhận được mấy cái trừng mắt: "Bát tỷ tỷ thêu bình phong, không bằng tẩu tử vẽ cảnh sắc này đi. Tẩu ấy là cao thủ, nếu bỏ qua thì thật là đáng tiếc."
Khổng Trúc Xuân nghe xong trừng mắt nhìn nàng: "Tiểu cô này, vất vả lắm hôm nay mới tránh quấy rầy, muội còn tìm việc đến để ta làm." Sau đó lại cười nói với Hóa Diên: "Tẩu liền vẽ giúp việc, chỉ có điều, phần thêu bình phong, ta cũng muốn một cái."
"Chỉ cần tẩu không ghét bỏ, muội muội vui lòng cống hiến sức lực." Hóa Diên cười gật đầu.
Từ Tình Nhu tiếp lời: "Bát muội muội không thể bên này nặng bên kia nhẹ, ta cũng muốn một cái!"
Hóa Diên cười đáp ứng.
Cuối cùng, Từ Tĩnh Nhu ném nhi tử cho Lý Long Tá trông nom, cùng Lung Nguyệt chơi thuyền hái hoa sen.
Mặc dù hai ma ma chống thuyền là người đáng tin cậy, biết bơi lội, nhưng Bùi Nguyên Tu vẫn không yên tâm dặn dò: "Mặc dù nước hồ sen không sâu, dưới đáy đều là bùn, nhưng phải tuyệt đối cẩn thận, đừng để ngã vào trong nước, suy cho cùng cũng không tốt."
Lung Nguyệt liền tiếp gật đầu đồng ý.
Sai hai ma ma đi về phía giữa bụi lá sen.
Trong màu xanh của lá, bóng dáng đỏ tươi lung linh của Lung Nguyệt lúc ẩn lúc hiện, giống hệt một đóa sen hồng trong nước.
Bùi Nguyên Tu gác tay đứng thẳng bên đình, nhìn về điểm hồng duy nhất trong vạn điểm xanh này. Trong lúc hoảng hốt chỉ cảm thấy: "Người đi vào tranh, tranh từ trời đến!"
Lúc này Thái tử Lý Long Hựu và Minh Thức ngồi trên ghế dài, cầm cần, bắt đầu thả câu.
Thái tử phi Khổng Trúc Xuân và Hóa Diên cùng nhau cầm bút dụng tâm vẽ trên giấy tuyên thành.
Lý Long Tá thành vua trẻ em, từ vài chiếc lá sen bên cạnh hồ, làm cho bốn người, ba trẻ một lớn, mỗi người một chiếc mũ lá sen. Lúc này bọn họ đang đuổi chạy ở nơi sắp sửa bị mấy chiếc lá sen lớn che khuất, khiến hạ nhân, nhũ mẫu khẩn trương không thôi, chỉ sợ mấy tiểu tổ tông không để ý sẽ ngã xuống nước.
Trong lúc nhất thời giữa đình vô cùng náo nhiệt.
Mà Minh Hiên thật sự chiếu theo hai chữ mà Lung Nguyệt vẫn thường nói - mọt sách!
Lúc này hắn có thể ngồi ôm sách, dựa trên lan can bằng thạch, xem sách say sưa.
Đúng lúc này, chợt nghe thấy giữa đám lá xanh truyền ra tiếng cười đùa của Lung Nguyệt: "Tiểu tẩu tử thực lợi hại nha..."
Từ Tĩnh Nhu cũng không khách khí đáp lại: "Tất nhiên, năm đó tiểu tẩu tử của muội cũng dẫn đao nhập quân doanh, chỉ là con cá, có thể làm khó được ta sao?"
Mọi người tìm theo tiếng nhìn lại, thấy chiếc thuyền chở Lung Nguyệt từ trong đám lá sen tiến lại gần.
Trên mạn thuyền, Từ Tĩnh Nhu vô cùng hưng phấn cầm một chiếc xiên cá trong tay, trên chiếc xiên đó còn có một con cá chép không ngừng quẫy.
Thuyền tới cạnh đình, Từ Tĩnh Nhu cầm xiên cá lại gần, Lý Long Tá lấy cá bỏ xuống, quăng vào thùng gỗ. Quay đầu nói với đám tiểu gia hỏa: "Tối nay có cá ăn rồi!"
Trong tiếng thét kinh hãi, chỉ thấy chiếc thuyền nhỏ lung lay mấy cái, trong chiếc xiên trên tay Từ Tĩnh Nhu lại có một con cá.
Đám tiểu gia hỏa nhìn đến mắt tỏa sáng, nhất là Tế Nhi, kiêu ngạo ưỡn ngực nhỏ, vừa nhảy vừa kêu: "Nương! Nương! Thật lợi hại!"
Giống như nương nhà hắn bỗng chốc biến thành đại anh hùng chém yêu phục ma.
Một đám người chơi đến lúc mặt trời ngả về tây, nhuốm đỏ cả chân trời mới chuẩn bị về phòng thu thập chỉnh tề, chợp mắt một chút.
Bữa tối của bọn họ toàn bộ đều là cá mà bọn họ bắt được.
Hết chương 83.
/217
|