Editor: Búnn.
Trên xe ngựa, Hoán Ngọc và Tiển Bích chờ đến nóng nảy, thấy Lung Nguyệt trở về, lập tức dâng trà lạnh: "Tiểu tổ tông, tại sao mua này kia mà lại đi lâu như vậy, làm nhóm nô tỳ gấp muốn chết, lần tới ra ngoài, nhất định nô tỳ sẽ giả trang thành gã sai vặt đi theo người một tấc không rời. Ngây ngốc chờ như vậy thực làm cho người ta nóng lòng."
Lung Nguyệt nhấp một ngụm trà lạnh, cười đồng ý.
Xe ngựa tới trước cửa lớn đỏ thắm, Minh Hiên xuống ngựa, đi lên phía trước, cầm vòng đồng đập vào đầu thú gõ cửa.
Gã sai vặt trông cửa ngó đầu ra khỏi cửa nhỏ. Trong phủ có rất ít người lạ ra vào, gã sai vặt thấy người phía trước chưa từng tới bao giờ, sững sờ hai giây liền cười hỏi: "Xin hỏi vị công tử này đến tìm người nào?"
Minh Hiên chuyển danh thiếp: "Ta tới tìm Bùi tướng quân của các ngươi."
Gã sai vặt đưa hai tay ra nhận danh thiếp, hành lễ với Minh Hiên, vội vã đi vào bên trong.
Lúc này Lung Nguyệt cũng xuống xe ngựa, đứng ở cửa nhìn hành lang nơi có bóng dáng vừa biến mất cười khẽ. Lần trước đến cũng là tiểu đồng này, dáng vẻ nôn nôn nóng nóng thật đáng yêu.
Bùi Nguyên Tu nhìn danh thiếp, cũng không ra nghênh đón, chỉ lệnh cho hạ nhân mời vào thiên sảnh. Không phải là Bùi Nguyên Tu dùng lòng hạ hẹp hòi đối với tình địch, mà luận tuổi tác hay là thân phận, hắn đều cao hơn Minh Hiên, tất nhiên là không tiện ra đón.
Đổi y phục, thu thập thỏa đáng xong, Bùi Nguyên Tu mới đi tới cửa thiên sảnh, vừa tới nơi thì vô cùng sửng sốt. Trong phòng, ngồi trên Minh Hiên có một vị tiểu công tử mặc y phục màu xanh lam, đầu tiên Bùi Nguyên Tu chỉ cảm thấy có chút quen mắt, nhìn lại cẩn thận, thì đúng là Lung Nguyệt. Trong giây lát vui mừng như điên, trong lòng như có sóng lớn quét qua.
Đang muốn nhanh chóng bước lên phía trước thì lại dừng lại, vẫy tay với Bùi Đại ở gần, nhỏ giọng phân phó với hắn hai câu. Sau đó nâng môi mỏng bước vào bên trong.
Khom người hành lễ, nói: "Thần không biết Cửu công chúa giá lâm, không có tiếp đón từ xa."
"Bùi Tướng quân khách khí rồi, ta là không mời mà đến, quấy rầy chủ nhà rồi." Lung Nguyệt nâng tay ý bảo Bùi Nguyên Tu miễn lễ. Rồi lại nói: "Hôm nay ta tới đáp lễ, cảm ơn sách của Bùi Tướng quân." Nói xong, Hoán Ngọc ở phái sau dâng lễ vật được bọc tinh xảo lên.
"Đây là lễ vật ta chọn là Mực bảo trai, không phải là vật ngự dụng, không biết có hợp ý Tướng Quân không?"
"Công chúa khách sáo rồi, thần tạ công chúa!" Bùi Nguyên Tu cẩn thận tiếp nhận, nâng ở trong tay, giống như nâng trân bảo. Thầm nghĩ trong lòng: Là vật Cửu Nhi tặng, làm sao có thể không hợp đây?
Lung Nguyệt khẽ cười với Bùi Nguyên Tu, hai lúm đồng tiền nhỏ bên má lập tức hiện rõ, lộ rõ vẻ xinh đẹp: "Hôm nay ta đến, còn dẫn theo một con mọt sách nữa." Dứt lời lại nâng tay chỉ Minh Hiên.
Minh Hiên chắp tay: "Ngưỡng mộ tướng quân đã lâu, hôm nay mới được gặp mặt!"
Lung Nguyệt cười, phanh phui khuyết điểm của hắn: "Biểu ca ngưỡng mộ sách của Tướng quân từ lâu mới đúng!"
Minh Hiên nhíu mày nhìn Lung Nguyệt, nhỏ giọng nói: "Một ngày không trêu ghẹo ta, muội liền thấy không yên!"
Bùi Nguyên Tu thấy hai người đưa mắt qua lại, cảm thấy trong lòng tràn ngập chua xót, nhưng vẫn nói: "Minh ngũ công tử là người yêu sách, đến là tốt rồi. Ta với Minh Thức là huynh đệ vào sinh ra tử, cũng không phải người ngoài."
Minh Hiên nghe xong cười đến vui vẻ, lập tức đứng dậy vái chào: "Vậy thì ta liền tạ ơn Tướng quân rồi! Cửu Nhi mượn sách ở chỗ Tướng quân để đọc, Minh Hiên thật sự ngưỡng mộ đã lâu, chỉ là Cửu Nhi nói: Sách là của Tướng quân, muội ấy đã là mượn đọc, làm gì có đạo lý cho mượn lại, cho nên hôm nay Minh Hiên mới mặt dày đến cửa, mong Tướng quân đừng chê cười."
"Không có! Không có!" Bùi Nguyên Tu cười hào phóng. Trong lòng thực sự nghĩ như vậy, có điều chỉ là vài cuốn sách, có người thích cho mượn là được, nếu không phải sách Cửu Nhi thích, đưa cho ai cũng vậy. Kiếp trước mình cướp thê tử của người ta, kiếp này lại muốn đoạt nữa, bồi thường là việc nên làm.
"Không bằng bây giờ ta dẫn Ngũ công tử đến thư phòng?"
"Vậy thì không còn gì tốt hơn, Minh Hiên tạ Tướng quân thấu hiểu!" Minh Hiên vái chào rồi lại nói: "Tướng quân đã là huynh đệ với nhị ca của ta, vậy thì không cần khách sáo, gọi là ta Minh Hiên hoặc Ngũ đệ là được rồi!"
"Vậy ta đây liền không khách khí!" Bùi Nguyên Tu dẫn Lung Nguyệt và Minh Hiên đi về phía thư phòng.
Trên đường đi, nghe Lung Nguyệt không ngừng nói viện này như thế này, như thế kia. Trong lòng Bùi Nguyên Tu tất nhiên là vô cùng vui vẻ. Đi không xa, lại thấy Bùi Đại đón chào. Trên tay xách theo một rổ đài sen.
Bùi Đại thấy Lung Nguyệt, vội vàng tiến lên hành lễ.
Bùi Nguyên Tu nói: "Đài sen này có từ đâu?"
"Là từ điền trang đưa tới, còn tặng thêm hai giỏ ngó sen mềm nữa. Nói là đúng dịp ngon, đưa tới mời gia nếm thử thức ăn tươi, qua một thời gian nữa sẽ không còn mới nữa." Bùi Đại quay lại, thành thật đứng bên cạnh oán thầm gia nhà hắn. Muốn mời tiểu cô nương nhà người ta đi chơi, lại còn phải cong cong quẹo quẹo như vậy.
"Không phải phần lớn điền trang đều là nơi trồng cây ăn quả sao? Sao lại có đài sen?" Quả nhiên Lung Nguyệt bị cuốn vào.
Bùi Nguyên Tu cười đắc ý, nhưng lại không dám thể hiện ra mặt, nói: "Ở phía tây ta có một điền trang, thật sự có vài mẫu cây ăn quả, nhưng trong điền trang có hồ nước, bên trong có trồng sen, lúc mua vào cũng không nghĩ là thêm thu nhập, chỉ nghĩ đến mùa hè muốn tìm chỗ nghỉ ngơi, thì đây là nơi tránh người khác quấy rầy tốt nhất."
"Nói vậy thì đây chính là thời điểm lá sen và hoa sen tương trợ cho nhau, đây cũng là thời điểm hái đài sen chơi tốt nhất đúng không?" Lung Nguyệt nghe xong hai mắt sáng ngời.
Năm vừa rồi nàng cũng từng ngồi thuyền hái hoa sen trong ngự hoa viên, nhưng lá sen hoa sen vì để tạo cảnh cho đẹp mắt, nên bớt vẻ dân dã, không biết hồ sen trong điền trang của Bùi tướng quân có dáng vẻ như thế nào.
"Muội nói vậy, có phải là rất muốn đi không?" Tự nhiên Minh Hiên sẽ không bỏ qua cơ hội chế nhạo Lung Nguyệt. Dựa vào hiểu biết từ lúc nhỏ của bọn họ, nghe giọng nói liền biết suy nghĩ trong lòng nàng.
Lung Nguyệt đỏ mặt, ngượng ngùng cười. Sau đó tức giận trừng mắt nhìn Minh Hiên: "Đúng thì sao chứ!"
Cơ hội tốt như thế, làm sao Bùi Nguyên Tu có thể bỏ qua được, nhưng lại giả bộ bình tĩnh nói: "Nếu Công chúa không ghét bỏ, thần có thể mời Công chúa đi du ngoạn không?"
"Thật sao?" Hai mắt Lung Nguyệt long lanh.
Bùi Nguyên Tu thành khẩn gật đầu.
Nhưng sau khi thấy Bùi Nguyên Tu gật đầu xác nhận, sắc mặt Lung Nguyệt lại ảm đảm: "Ta sợ không được rồi. Làm sao phụ thân mẫu thân có thể để ta đến đó được?"
Minh Hiên cười nàng: "Thấy ngày thường muội nhanh nhẹn lắm mà, sao hôm nay lại hồ đồ vậy, lần trước muội ra ngoài không phải có Thái tử cùng Anh Vương hộ giá sao? Muội chỉ cần nói với hai vị tôn thần kia là được."
"Muội nói thế nào? Nói là muội muốn đến điền trang của Bùi tướng quân chơi một chút sao? Nói lý do này không phải là để người khác mượn cớ nói này kia sao?" Băn khoăn của Lung Nguyệt không phải là không có đạo lý. Nữ nhi thời cổ, làm gì có ai dám mở miệng nói muốn đến nhà nam nhân không quen biết? Chẳng lẽ lại vội vàng cho người ta có lý do nói nàng không biết xấu hổ.
"Không thì như vậy, ta đến mời Thái tử và Anh Vương được không?" Bùi Nguyên Tu không đành lòng Lung Nguyệt bị bôi xấu: "Đến lúc đó mời cả Thái tử phi cùng Anh Vương phi, như vậy, công chúa sẽ không còn khó xử nữa."
"Phương pháp này rất tốt, ta về mời cả nhị ca và nhị tẩu đi nữa!" Minh Hiên gật đầu, như vậy liền biến thành bằng hữu cùng đi ngắm cảnh rồi.
"Vậy thì, Cửu Nhi tạ ơn hai vị ca ca thành toàn!" Lung Nguyệt cười tươi phúc thân, Bùi Nguyên Tu và Minh Hiên vội vàng nghiêng người, không dám nhận lễ của nàng.
Bỗng nhiên, Lung Nguyệt nói: "Ta có thể mời Bát tỷ tỷ đi cùng không?"
"Toàn bộ đều do Công chúa làm chủ!" Bùi Ngyên Tu thầm nghỉ: Dù sớm hay muộn thì tất cả mọi thứ trong nhà này đều là của nàng, đương nhiên là do nàng làm chủ rồi.
Đợi đến lúc bàn bạc xong, Lung Nguyệt và Minh Hiên lại chọn mấy quyển sách, vô cùng vui vẻ hồi cung.
Bùi Nguyên Tu tiễn hai người, trở về thư phòng, nâng lễ vật của Lung Nguyệt, cười một lúc lâu.
Lâu đến mức khiến Bùi Đại và Bùi Tiểu lại cảm thấy sợ hãi. Vài ngày sau đó, bọn họ lại phát hiện, gia nhà họ lại phát bệnh rồi, buổi tối đi ngủ cũng phải ôm chiếc bút lông đó. Hai người thầm phỏng đoán, có phải là trúng tà rồi không? Có nên mời đạo sĩ tới hàng yêu không?
Hết chương 81.
Trên xe ngựa, Hoán Ngọc và Tiển Bích chờ đến nóng nảy, thấy Lung Nguyệt trở về, lập tức dâng trà lạnh: "Tiểu tổ tông, tại sao mua này kia mà lại đi lâu như vậy, làm nhóm nô tỳ gấp muốn chết, lần tới ra ngoài, nhất định nô tỳ sẽ giả trang thành gã sai vặt đi theo người một tấc không rời. Ngây ngốc chờ như vậy thực làm cho người ta nóng lòng."
Lung Nguyệt nhấp một ngụm trà lạnh, cười đồng ý.
Xe ngựa tới trước cửa lớn đỏ thắm, Minh Hiên xuống ngựa, đi lên phía trước, cầm vòng đồng đập vào đầu thú gõ cửa.
Gã sai vặt trông cửa ngó đầu ra khỏi cửa nhỏ. Trong phủ có rất ít người lạ ra vào, gã sai vặt thấy người phía trước chưa từng tới bao giờ, sững sờ hai giây liền cười hỏi: "Xin hỏi vị công tử này đến tìm người nào?"
Minh Hiên chuyển danh thiếp: "Ta tới tìm Bùi tướng quân của các ngươi."
Gã sai vặt đưa hai tay ra nhận danh thiếp, hành lễ với Minh Hiên, vội vã đi vào bên trong.
Lúc này Lung Nguyệt cũng xuống xe ngựa, đứng ở cửa nhìn hành lang nơi có bóng dáng vừa biến mất cười khẽ. Lần trước đến cũng là tiểu đồng này, dáng vẻ nôn nôn nóng nóng thật đáng yêu.
Bùi Nguyên Tu nhìn danh thiếp, cũng không ra nghênh đón, chỉ lệnh cho hạ nhân mời vào thiên sảnh. Không phải là Bùi Nguyên Tu dùng lòng hạ hẹp hòi đối với tình địch, mà luận tuổi tác hay là thân phận, hắn đều cao hơn Minh Hiên, tất nhiên là không tiện ra đón.
Đổi y phục, thu thập thỏa đáng xong, Bùi Nguyên Tu mới đi tới cửa thiên sảnh, vừa tới nơi thì vô cùng sửng sốt. Trong phòng, ngồi trên Minh Hiên có một vị tiểu công tử mặc y phục màu xanh lam, đầu tiên Bùi Nguyên Tu chỉ cảm thấy có chút quen mắt, nhìn lại cẩn thận, thì đúng là Lung Nguyệt. Trong giây lát vui mừng như điên, trong lòng như có sóng lớn quét qua.
Đang muốn nhanh chóng bước lên phía trước thì lại dừng lại, vẫy tay với Bùi Đại ở gần, nhỏ giọng phân phó với hắn hai câu. Sau đó nâng môi mỏng bước vào bên trong.
Khom người hành lễ, nói: "Thần không biết Cửu công chúa giá lâm, không có tiếp đón từ xa."
"Bùi Tướng quân khách khí rồi, ta là không mời mà đến, quấy rầy chủ nhà rồi." Lung Nguyệt nâng tay ý bảo Bùi Nguyên Tu miễn lễ. Rồi lại nói: "Hôm nay ta tới đáp lễ, cảm ơn sách của Bùi Tướng quân." Nói xong, Hoán Ngọc ở phái sau dâng lễ vật được bọc tinh xảo lên.
"Đây là lễ vật ta chọn là Mực bảo trai, không phải là vật ngự dụng, không biết có hợp ý Tướng Quân không?"
"Công chúa khách sáo rồi, thần tạ công chúa!" Bùi Nguyên Tu cẩn thận tiếp nhận, nâng ở trong tay, giống như nâng trân bảo. Thầm nghĩ trong lòng: Là vật Cửu Nhi tặng, làm sao có thể không hợp đây?
Lung Nguyệt khẽ cười với Bùi Nguyên Tu, hai lúm đồng tiền nhỏ bên má lập tức hiện rõ, lộ rõ vẻ xinh đẹp: "Hôm nay ta đến, còn dẫn theo một con mọt sách nữa." Dứt lời lại nâng tay chỉ Minh Hiên.
Minh Hiên chắp tay: "Ngưỡng mộ tướng quân đã lâu, hôm nay mới được gặp mặt!"
Lung Nguyệt cười, phanh phui khuyết điểm của hắn: "Biểu ca ngưỡng mộ sách của Tướng quân từ lâu mới đúng!"
Minh Hiên nhíu mày nhìn Lung Nguyệt, nhỏ giọng nói: "Một ngày không trêu ghẹo ta, muội liền thấy không yên!"
Bùi Nguyên Tu thấy hai người đưa mắt qua lại, cảm thấy trong lòng tràn ngập chua xót, nhưng vẫn nói: "Minh ngũ công tử là người yêu sách, đến là tốt rồi. Ta với Minh Thức là huynh đệ vào sinh ra tử, cũng không phải người ngoài."
Minh Hiên nghe xong cười đến vui vẻ, lập tức đứng dậy vái chào: "Vậy thì ta liền tạ ơn Tướng quân rồi! Cửu Nhi mượn sách ở chỗ Tướng quân để đọc, Minh Hiên thật sự ngưỡng mộ đã lâu, chỉ là Cửu Nhi nói: Sách là của Tướng quân, muội ấy đã là mượn đọc, làm gì có đạo lý cho mượn lại, cho nên hôm nay Minh Hiên mới mặt dày đến cửa, mong Tướng quân đừng chê cười."
"Không có! Không có!" Bùi Nguyên Tu cười hào phóng. Trong lòng thực sự nghĩ như vậy, có điều chỉ là vài cuốn sách, có người thích cho mượn là được, nếu không phải sách Cửu Nhi thích, đưa cho ai cũng vậy. Kiếp trước mình cướp thê tử của người ta, kiếp này lại muốn đoạt nữa, bồi thường là việc nên làm.
"Không bằng bây giờ ta dẫn Ngũ công tử đến thư phòng?"
"Vậy thì không còn gì tốt hơn, Minh Hiên tạ Tướng quân thấu hiểu!" Minh Hiên vái chào rồi lại nói: "Tướng quân đã là huynh đệ với nhị ca của ta, vậy thì không cần khách sáo, gọi là ta Minh Hiên hoặc Ngũ đệ là được rồi!"
"Vậy ta đây liền không khách khí!" Bùi Nguyên Tu dẫn Lung Nguyệt và Minh Hiên đi về phía thư phòng.
Trên đường đi, nghe Lung Nguyệt không ngừng nói viện này như thế này, như thế kia. Trong lòng Bùi Nguyên Tu tất nhiên là vô cùng vui vẻ. Đi không xa, lại thấy Bùi Đại đón chào. Trên tay xách theo một rổ đài sen.
Bùi Đại thấy Lung Nguyệt, vội vàng tiến lên hành lễ.
Bùi Nguyên Tu nói: "Đài sen này có từ đâu?"
"Là từ điền trang đưa tới, còn tặng thêm hai giỏ ngó sen mềm nữa. Nói là đúng dịp ngon, đưa tới mời gia nếm thử thức ăn tươi, qua một thời gian nữa sẽ không còn mới nữa." Bùi Đại quay lại, thành thật đứng bên cạnh oán thầm gia nhà hắn. Muốn mời tiểu cô nương nhà người ta đi chơi, lại còn phải cong cong quẹo quẹo như vậy.
"Không phải phần lớn điền trang đều là nơi trồng cây ăn quả sao? Sao lại có đài sen?" Quả nhiên Lung Nguyệt bị cuốn vào.
Bùi Nguyên Tu cười đắc ý, nhưng lại không dám thể hiện ra mặt, nói: "Ở phía tây ta có một điền trang, thật sự có vài mẫu cây ăn quả, nhưng trong điền trang có hồ nước, bên trong có trồng sen, lúc mua vào cũng không nghĩ là thêm thu nhập, chỉ nghĩ đến mùa hè muốn tìm chỗ nghỉ ngơi, thì đây là nơi tránh người khác quấy rầy tốt nhất."
"Nói vậy thì đây chính là thời điểm lá sen và hoa sen tương trợ cho nhau, đây cũng là thời điểm hái đài sen chơi tốt nhất đúng không?" Lung Nguyệt nghe xong hai mắt sáng ngời.
Năm vừa rồi nàng cũng từng ngồi thuyền hái hoa sen trong ngự hoa viên, nhưng lá sen hoa sen vì để tạo cảnh cho đẹp mắt, nên bớt vẻ dân dã, không biết hồ sen trong điền trang của Bùi tướng quân có dáng vẻ như thế nào.
"Muội nói vậy, có phải là rất muốn đi không?" Tự nhiên Minh Hiên sẽ không bỏ qua cơ hội chế nhạo Lung Nguyệt. Dựa vào hiểu biết từ lúc nhỏ của bọn họ, nghe giọng nói liền biết suy nghĩ trong lòng nàng.
Lung Nguyệt đỏ mặt, ngượng ngùng cười. Sau đó tức giận trừng mắt nhìn Minh Hiên: "Đúng thì sao chứ!"
Cơ hội tốt như thế, làm sao Bùi Nguyên Tu có thể bỏ qua được, nhưng lại giả bộ bình tĩnh nói: "Nếu Công chúa không ghét bỏ, thần có thể mời Công chúa đi du ngoạn không?"
"Thật sao?" Hai mắt Lung Nguyệt long lanh.
Bùi Nguyên Tu thành khẩn gật đầu.
Nhưng sau khi thấy Bùi Nguyên Tu gật đầu xác nhận, sắc mặt Lung Nguyệt lại ảm đảm: "Ta sợ không được rồi. Làm sao phụ thân mẫu thân có thể để ta đến đó được?"
Minh Hiên cười nàng: "Thấy ngày thường muội nhanh nhẹn lắm mà, sao hôm nay lại hồ đồ vậy, lần trước muội ra ngoài không phải có Thái tử cùng Anh Vương hộ giá sao? Muội chỉ cần nói với hai vị tôn thần kia là được."
"Muội nói thế nào? Nói là muội muốn đến điền trang của Bùi tướng quân chơi một chút sao? Nói lý do này không phải là để người khác mượn cớ nói này kia sao?" Băn khoăn của Lung Nguyệt không phải là không có đạo lý. Nữ nhi thời cổ, làm gì có ai dám mở miệng nói muốn đến nhà nam nhân không quen biết? Chẳng lẽ lại vội vàng cho người ta có lý do nói nàng không biết xấu hổ.
"Không thì như vậy, ta đến mời Thái tử và Anh Vương được không?" Bùi Nguyên Tu không đành lòng Lung Nguyệt bị bôi xấu: "Đến lúc đó mời cả Thái tử phi cùng Anh Vương phi, như vậy, công chúa sẽ không còn khó xử nữa."
"Phương pháp này rất tốt, ta về mời cả nhị ca và nhị tẩu đi nữa!" Minh Hiên gật đầu, như vậy liền biến thành bằng hữu cùng đi ngắm cảnh rồi.
"Vậy thì, Cửu Nhi tạ ơn hai vị ca ca thành toàn!" Lung Nguyệt cười tươi phúc thân, Bùi Nguyên Tu và Minh Hiên vội vàng nghiêng người, không dám nhận lễ của nàng.
Bỗng nhiên, Lung Nguyệt nói: "Ta có thể mời Bát tỷ tỷ đi cùng không?"
"Toàn bộ đều do Công chúa làm chủ!" Bùi Ngyên Tu thầm nghỉ: Dù sớm hay muộn thì tất cả mọi thứ trong nhà này đều là của nàng, đương nhiên là do nàng làm chủ rồi.
Đợi đến lúc bàn bạc xong, Lung Nguyệt và Minh Hiên lại chọn mấy quyển sách, vô cùng vui vẻ hồi cung.
Bùi Nguyên Tu tiễn hai người, trở về thư phòng, nâng lễ vật của Lung Nguyệt, cười một lúc lâu.
Lâu đến mức khiến Bùi Đại và Bùi Tiểu lại cảm thấy sợ hãi. Vài ngày sau đó, bọn họ lại phát hiện, gia nhà họ lại phát bệnh rồi, buổi tối đi ngủ cũng phải ôm chiếc bút lông đó. Hai người thầm phỏng đoán, có phải là trúng tà rồi không? Có nên mời đạo sĩ tới hàng yêu không?
Hết chương 81.
/217
|