Công Chúa Thành Vương Phi
Chương 80: Bùi Nguyên Tu sớm sắp xếp bố cục ở Bắc Cương, Lung Nguyệt dụng tâm suy nghĩ tuyển chọn quà đáp lễ
/217
|
Editor: Búnn.
Bùi Nguyên Tu nhìn lại tờ giấy này một lần, sau đó châm lửa đốt sạch.
Khóe môi cong lên, thầm nghĩ trong làm: Muốn tham là được, chỉ sợ ngươi không tham mới không thể nắm trong tay.
Ngay sau đó gọi Bùi Đại đến: "Thủ lĩnh Ba Sơn muốn lương thực, muốn mỹ nhân, cho hắn bạc, bảo hắn tự đi mua."
Bùi Đại sắp lui ra thì lại nghe Bùi Nguyên Tu dặn dò: "Làm việc nhớ bí mật, đừng để người khác nắm đằng chuôi!" Im lặng một lát, lại nói: "Để bọn họ an phận, đừng sinh sự, nếu không hủy bỏ toàn bộ giao dịch!"
"Tiểu nhân nhất định chú ý, gia yên tâm!"
"Ừ!" Nghe vậy, Bùi Nguyên Tu vẫy vẫy tay để Bùi Đại lui ra ngoài.
Ba Sơn này là thủ lĩnh của một chi Man Tộc ở biên cảnh Bắc Cương.
Phía bắc Bắc Cương từng có một Đạt Đán quốc, chỉ là một trăm năm trước đã bị Phiên Vương bắc cương đời trước tiêu diệt rồi. Sau khi quốc gia bị tiêu diệt lại biến thành nhiều bộ tộc, mà Ba Sơn là một chi trong số đó.
Tổ tông Phiên Vương Bắc Cương tại đây kinh doanh bốn đời, không lo bên ngoài, bên trong lại yên ổn nên mới nổi tâm làm phản, muốn cắt cứ một phương tự thành một quốc gia, không tiếp tục dưới trướng người khác nữa. Nổi lên hồi lâu, đợi đến lúc thế tử Phiên vương đang làm con tin trong kinh thành lặng lẽ lẩn trốn quay trở lại Bắc Cương mới nâng cờ tự lập một quốc gia.
Như vậy mới có Bùi Nguyên Tu bình định ở cả hai đời, kiếp trước mới trở thành Tĩnh Bắc Phiên Vương.
Cho nên kiếp này, Bùi Nguyên Tu vẫn coi Bắc Cương là vật trong tay hắn. Kiếp này hắn vẫn muốn làm L.B.Q.U.Đ.N Tĩnh Bắc Phiên Vương.
Lúc trước khởi binh chinh Bắc, trong lòng Bùi Nguyên Tu liền có chuẩn bị kỹ lưỡng. Kiếp trước trong đầu hắn chỉ tập trung dồn sức đánh phá Bắc Cương, sau khi trọng sinh so sánh nhiều sự kiện cũng cảm thấy rõ ràng hơn rất nhiều. Bắc Cương dám phản vì không có điều cần phải lo lắng bên ngoài, Man Tộc ở bên kia quá mức nhu thuận, chỉ biết một chút mánh khóe nhỏ. L.B.Q.U.Đ.N Nếu như vậy, hắn liền tạo chút lo lắng xuất hiện từ bên ngoài cho họ.
Man Tộc là dân du mục, tuyệt đối không làm ruộng, cho nên thứ thiếu nhất chính là lương thực.
Lúc sắp vào đông, Bùi Nguyên Tu cho thân tín qua chỗ Phản quân, bí mật qua biên giới thì du thuyết. Hứa hẹn chỉ cần hợp tác, nghe hắn ra lệnh, lương thực vải vóc sẽ không thiếu.
Cuối cùng, Bùi Nguyên Tu đã bắt chẹt được hai bộ tộc. Một trong số đó là Ba Son, còn lại là Đức Lãng.
Ngươi dân của Man Tộc ở hướng Bắc tương đối bưu hãn, thích nhất là tập kích quấy rồi.
Muỗi bị người ghét vì nó không ngừng vo ve bên tai, rồi thỉnh thoảng sẽ bay xuống chích ngươi một miếng. Mặc dù không đau nhưng cũng loạn tâm.
Bùi Nguyên Tu lợi dụng Man Tộc cũng vì lý do này.
Có câu là: [Tâm tĩnh nhi trí sinh, tâm loạn nhi ngu khởi] (Đại khái là tâm yên tĩnh thì sinh trí thông minh, tâm không yên tĩnh thì ngu đi.)
Người dụng binh kỵ nhất chính là sai lầm rồi bị địch nhân nắm mũi dắt đi.
Phản quân và Bùi Nguyên Tu giao phong chính diện, phía sau lưng còn phải đề phòng Man Tộc tập kích cướp lương thực, L.B.Q.U.Đ.N có thể nói bốn bề đều là địch, khổ không sao tả hết.
Bình ổn chiến loạn, Bùi Nguyên Tu dẫn đại quân hoàn triều, vẫn nắm hai bộ tộc này trong tay. Đây là hai cái đinh hắn đặt ở Bắc Cương.
Bùi Nguyên Tu nâng môi mỏng. Chỉ cần không phải hắn tiến vào chiếm giữ Bắc Cương, dù là ai nhập chủ thì có hai cái đinh Ba Sơn cùng Đức Lãng ở đây, muốn giữ căn cơ cho thăng bằng cũng không dễ dàng. Lại thêm nghiệp kinh doanh bốn đời khổ tâm của Phản Vương, mặc dù bây giờ bị giao nộp, nhưng dư nghiệp ngầm lại có thể dễ dàng thanh lý sạch sẽ như vậy sao? Kiếp trước hắn cũng chịu không ít khổ từ việc này.
Trong lòng Bùi Nguyên Tu cũng không nắm chắc trăm phần trăm rằng có thể được phong Phiên Vương ở Bắc Cương như đời trước. Dù sao sau khi hắn trọng sinh cũng nảy sinh không ít biến cố, L.B.Q.U.Đ.N cho nên quỹ đạo kiếp trước có khả năng bị lệch hướng, nhưng dù thế nào hắn cũng không thể buông tay. Tĩnh Bắc Phiên Vương phủ ở Bắc Cương là nơi hắn và Cửu Nhi bắt đầu.
Bùi Nguyên Tu vẫn cảm thấy bình thường. Dù đời này hắn không được làm Phiên Vương cũng có phương pháp cưới được Cửu Nhi.
Nhớ đến Lung Nguyệt, Bùi Nguyên Tu khẽ vuốt sách trên bàn, đây là sách hai ngày trước Cửu Nhi mang trả, trên bề mặt còn mùi thơm hoa sơn nhàn nhạt. Đây không phải là mùi hương của son phấn, mà là mùi hoa tự nhiên.
Hẳn là mấy ngày nữa Cửu Nhi sẽ sai người mang trả sách. Một đống sách, suy cho cùng cũng có ngày đọc xong, rốt cuộc phải như thế nào mới có liên hệ với Cửu Nhi?
Bùi Nguyên Tu suy nghĩ, đợi thành lập thương đội thành lập phải lập quy củ, phàm là nơi thương đội đi qua, nếu có chút vật phẩm kỳ lạ thì bằng bất cứ giá nào cũng phải mua về bằng được.
Nghĩ đến đây, Bùi Nguyên Tu gọi Bùi Tiểu, lệnh cho hắn nắm chặt việc tìm người. Thương đội này nhất định phải nhanh chóng thành lập mới được!
Lúc Bùi Tiểu đến trong tay còn cần một tấm thiệp, trên tấm thiệp màu đỏ có thể dễ dàng nhìn thấy chữ Thọ màu vàng.
Sau đó lại nghe Bùi Tiểu nói: "Gia, lão phu nhân trong phủ bên kia mừng thọ, bái thiếp này..."
"Ừ, để ở đây đi..." Bùi Nguyên Tu nhìn qua tấm thiệp, lại nói: "Ngươi đi khố phòng, L.B.Q.U.Đ.N tìm pho tượng Quan Âm đúc vàng ra ngoài đi!"
"Gia! Đây là thọ lễ ngài muốn đưa qua đó sao?" Bùi Tiểu lộ vẻ mặt không muốn, tượng Quan Âm này bằng vàng thật đó: "Không bằng đưa hai đôi ngọc như ý được không? Trong khố phòng có rất nhiều cái đó!"
Bùi Nguyên Tu liếc hắn cười mắng: "Đồ tham tiền nhà ngươi! Sau này gia còn có thể thiếu vàng sao? Ngươi mau tìm người, thành lập xong thương đội mới là chuyện nên làm."
"Hắc hắc!" Bùi Tiểu vò đầu, từ nhỏ hắn theo Bùi Nguyên Tu vào trong quân, dù là nói đến binh mã hay lương thực thì đều chuyển sang tiền bạc, những vật phẩm trang trí bằng ngọc là vô dụng nhất, mang đi đổi bạc còn phải cò kè mặc cả, khua môi múa mép.
"Thứ lão phu nhân thích nhất là gì?" Bùi Nguyên Tu hỏi.
"Bạc!' Bùi Tiểu không nghĩ ngợi gì đáp ngay. Bây giờ hắn nhìn thấy rõ ràng, nếu Bùi lão phu nhân thích nhân tài sẽ không quản lý tài sản, nếu không phải sản nghiệp tổ tiên của Bùi phủ không ít thì đã sớm bị mấy miệng ăn của Trần gia vét sạch, L.B.Q.U.Đ.N đến hôm nay cũng chỉ còn cái phòng trống rỗng. Nhị gia lại là người học đòi văn vẻ, vai không thể gánh vác trách nhiệm. Suốt ngày hô bằng gọi hữu, dùng vàng bạc đến tiệm ăn sang trọng uống rượu đàm thơ. Sớm muộn gì nhà này cũng bị đánh bại.
"Lúc thiếu bạc, có khối vàng lớn đặt trước mặt, chỉ có thể nhìn mà không thể dùng thì ngươi làm gì thế nào?" Bùi Nguyên Tu hỏi.
Bùi Tiểu vỗ gáy, bừng tỉnh đại ngộ: "Tiểu nhân sẽ mang tượng Quân Âm này tới Hoàng giác tự, cầu đại sư mở vải phủ tượng phật!"
"Coi như không ngu ngốc, xuống đi! Những chuyện ta dặn dò phải nhanh chóng làm cho xong!" Bùi Nguyên Tu cười hắn.
Bùi Tiểu ra đến cửa, bỗng vén rèm quay lại: "Gia, người bên kia phủ còn chờ ở cửa sau, chờ tin chính xác của ngài đó!"
"Vậy nói cho bọn họ rằng ta sẽ đến!" Hắn đồng ý trở về, để đưa đồ cưới mẫu thân hắn lưu lại về đây. Kiếp trước hắn chỉ được thấy danh sách đám đồ cưới đó, rồi sau đó bị hai người Trần thị lợi dụng lấy cớ Trần Liên Bích là phu nhân của hắn, bắt hắn giao đồ cưới vào trong tay nàng. L.B.Q.U.Đ.N Sau khi giao đồ đó vào tay Trần thị thì cũng giống như vào tay trái ra tay phải. Cuối cùng đến lúc Trần Liên Bích chết thì đồ cưới này chỉ còn lại vài món
Bùi Nguyên Tu nhìn lại tờ giấy này một lần, sau đó châm lửa đốt sạch.
Khóe môi cong lên, thầm nghĩ trong làm: Muốn tham là được, chỉ sợ ngươi không tham mới không thể nắm trong tay.
Ngay sau đó gọi Bùi Đại đến: "Thủ lĩnh Ba Sơn muốn lương thực, muốn mỹ nhân, cho hắn bạc, bảo hắn tự đi mua."
Bùi Đại sắp lui ra thì lại nghe Bùi Nguyên Tu dặn dò: "Làm việc nhớ bí mật, đừng để người khác nắm đằng chuôi!" Im lặng một lát, lại nói: "Để bọn họ an phận, đừng sinh sự, nếu không hủy bỏ toàn bộ giao dịch!"
"Tiểu nhân nhất định chú ý, gia yên tâm!"
"Ừ!" Nghe vậy, Bùi Nguyên Tu vẫy vẫy tay để Bùi Đại lui ra ngoài.
Ba Sơn này là thủ lĩnh của một chi Man Tộc ở biên cảnh Bắc Cương.
Phía bắc Bắc Cương từng có một Đạt Đán quốc, chỉ là một trăm năm trước đã bị Phiên Vương bắc cương đời trước tiêu diệt rồi. Sau khi quốc gia bị tiêu diệt lại biến thành nhiều bộ tộc, mà Ba Sơn là một chi trong số đó.
Tổ tông Phiên Vương Bắc Cương tại đây kinh doanh bốn đời, không lo bên ngoài, bên trong lại yên ổn nên mới nổi tâm làm phản, muốn cắt cứ một phương tự thành một quốc gia, không tiếp tục dưới trướng người khác nữa. Nổi lên hồi lâu, đợi đến lúc thế tử Phiên vương đang làm con tin trong kinh thành lặng lẽ lẩn trốn quay trở lại Bắc Cương mới nâng cờ tự lập một quốc gia.
Như vậy mới có Bùi Nguyên Tu bình định ở cả hai đời, kiếp trước mới trở thành Tĩnh Bắc Phiên Vương.
Cho nên kiếp này, Bùi Nguyên Tu vẫn coi Bắc Cương là vật trong tay hắn. Kiếp này hắn vẫn muốn làm L.B.Q.U.Đ.N Tĩnh Bắc Phiên Vương.
Lúc trước khởi binh chinh Bắc, trong lòng Bùi Nguyên Tu liền có chuẩn bị kỹ lưỡng. Kiếp trước trong đầu hắn chỉ tập trung dồn sức đánh phá Bắc Cương, sau khi trọng sinh so sánh nhiều sự kiện cũng cảm thấy rõ ràng hơn rất nhiều. Bắc Cương dám phản vì không có điều cần phải lo lắng bên ngoài, Man Tộc ở bên kia quá mức nhu thuận, chỉ biết một chút mánh khóe nhỏ. L.B.Q.U.Đ.N Nếu như vậy, hắn liền tạo chút lo lắng xuất hiện từ bên ngoài cho họ.
Man Tộc là dân du mục, tuyệt đối không làm ruộng, cho nên thứ thiếu nhất chính là lương thực.
Lúc sắp vào đông, Bùi Nguyên Tu cho thân tín qua chỗ Phản quân, bí mật qua biên giới thì du thuyết. Hứa hẹn chỉ cần hợp tác, nghe hắn ra lệnh, lương thực vải vóc sẽ không thiếu.
Cuối cùng, Bùi Nguyên Tu đã bắt chẹt được hai bộ tộc. Một trong số đó là Ba Son, còn lại là Đức Lãng.
Ngươi dân của Man Tộc ở hướng Bắc tương đối bưu hãn, thích nhất là tập kích quấy rồi.
Muỗi bị người ghét vì nó không ngừng vo ve bên tai, rồi thỉnh thoảng sẽ bay xuống chích ngươi một miếng. Mặc dù không đau nhưng cũng loạn tâm.
Bùi Nguyên Tu lợi dụng Man Tộc cũng vì lý do này.
Có câu là: [Tâm tĩnh nhi trí sinh, tâm loạn nhi ngu khởi] (Đại khái là tâm yên tĩnh thì sinh trí thông minh, tâm không yên tĩnh thì ngu đi.)
Người dụng binh kỵ nhất chính là sai lầm rồi bị địch nhân nắm mũi dắt đi.
Phản quân và Bùi Nguyên Tu giao phong chính diện, phía sau lưng còn phải đề phòng Man Tộc tập kích cướp lương thực, L.B.Q.U.Đ.N có thể nói bốn bề đều là địch, khổ không sao tả hết.
Bình ổn chiến loạn, Bùi Nguyên Tu dẫn đại quân hoàn triều, vẫn nắm hai bộ tộc này trong tay. Đây là hai cái đinh hắn đặt ở Bắc Cương.
Bùi Nguyên Tu nâng môi mỏng. Chỉ cần không phải hắn tiến vào chiếm giữ Bắc Cương, dù là ai nhập chủ thì có hai cái đinh Ba Sơn cùng Đức Lãng ở đây, muốn giữ căn cơ cho thăng bằng cũng không dễ dàng. Lại thêm nghiệp kinh doanh bốn đời khổ tâm của Phản Vương, mặc dù bây giờ bị giao nộp, nhưng dư nghiệp ngầm lại có thể dễ dàng thanh lý sạch sẽ như vậy sao? Kiếp trước hắn cũng chịu không ít khổ từ việc này.
Trong lòng Bùi Nguyên Tu cũng không nắm chắc trăm phần trăm rằng có thể được phong Phiên Vương ở Bắc Cương như đời trước. Dù sao sau khi hắn trọng sinh cũng nảy sinh không ít biến cố, L.B.Q.U.Đ.N cho nên quỹ đạo kiếp trước có khả năng bị lệch hướng, nhưng dù thế nào hắn cũng không thể buông tay. Tĩnh Bắc Phiên Vương phủ ở Bắc Cương là nơi hắn và Cửu Nhi bắt đầu.
Bùi Nguyên Tu vẫn cảm thấy bình thường. Dù đời này hắn không được làm Phiên Vương cũng có phương pháp cưới được Cửu Nhi.
Nhớ đến Lung Nguyệt, Bùi Nguyên Tu khẽ vuốt sách trên bàn, đây là sách hai ngày trước Cửu Nhi mang trả, trên bề mặt còn mùi thơm hoa sơn nhàn nhạt. Đây không phải là mùi hương của son phấn, mà là mùi hoa tự nhiên.
Hẳn là mấy ngày nữa Cửu Nhi sẽ sai người mang trả sách. Một đống sách, suy cho cùng cũng có ngày đọc xong, rốt cuộc phải như thế nào mới có liên hệ với Cửu Nhi?
Bùi Nguyên Tu suy nghĩ, đợi thành lập thương đội thành lập phải lập quy củ, phàm là nơi thương đội đi qua, nếu có chút vật phẩm kỳ lạ thì bằng bất cứ giá nào cũng phải mua về bằng được.
Nghĩ đến đây, Bùi Nguyên Tu gọi Bùi Tiểu, lệnh cho hắn nắm chặt việc tìm người. Thương đội này nhất định phải nhanh chóng thành lập mới được!
Lúc Bùi Tiểu đến trong tay còn cần một tấm thiệp, trên tấm thiệp màu đỏ có thể dễ dàng nhìn thấy chữ Thọ màu vàng.
Sau đó lại nghe Bùi Tiểu nói: "Gia, lão phu nhân trong phủ bên kia mừng thọ, bái thiếp này..."
"Ừ, để ở đây đi..." Bùi Nguyên Tu nhìn qua tấm thiệp, lại nói: "Ngươi đi khố phòng, L.B.Q.U.Đ.N tìm pho tượng Quan Âm đúc vàng ra ngoài đi!"
"Gia! Đây là thọ lễ ngài muốn đưa qua đó sao?" Bùi Tiểu lộ vẻ mặt không muốn, tượng Quan Âm này bằng vàng thật đó: "Không bằng đưa hai đôi ngọc như ý được không? Trong khố phòng có rất nhiều cái đó!"
Bùi Nguyên Tu liếc hắn cười mắng: "Đồ tham tiền nhà ngươi! Sau này gia còn có thể thiếu vàng sao? Ngươi mau tìm người, thành lập xong thương đội mới là chuyện nên làm."
"Hắc hắc!" Bùi Tiểu vò đầu, từ nhỏ hắn theo Bùi Nguyên Tu vào trong quân, dù là nói đến binh mã hay lương thực thì đều chuyển sang tiền bạc, những vật phẩm trang trí bằng ngọc là vô dụng nhất, mang đi đổi bạc còn phải cò kè mặc cả, khua môi múa mép.
"Thứ lão phu nhân thích nhất là gì?" Bùi Nguyên Tu hỏi.
"Bạc!' Bùi Tiểu không nghĩ ngợi gì đáp ngay. Bây giờ hắn nhìn thấy rõ ràng, nếu Bùi lão phu nhân thích nhân tài sẽ không quản lý tài sản, nếu không phải sản nghiệp tổ tiên của Bùi phủ không ít thì đã sớm bị mấy miệng ăn của Trần gia vét sạch, L.B.Q.U.Đ.N đến hôm nay cũng chỉ còn cái phòng trống rỗng. Nhị gia lại là người học đòi văn vẻ, vai không thể gánh vác trách nhiệm. Suốt ngày hô bằng gọi hữu, dùng vàng bạc đến tiệm ăn sang trọng uống rượu đàm thơ. Sớm muộn gì nhà này cũng bị đánh bại.
"Lúc thiếu bạc, có khối vàng lớn đặt trước mặt, chỉ có thể nhìn mà không thể dùng thì ngươi làm gì thế nào?" Bùi Nguyên Tu hỏi.
Bùi Tiểu vỗ gáy, bừng tỉnh đại ngộ: "Tiểu nhân sẽ mang tượng Quân Âm này tới Hoàng giác tự, cầu đại sư mở vải phủ tượng phật!"
"Coi như không ngu ngốc, xuống đi! Những chuyện ta dặn dò phải nhanh chóng làm cho xong!" Bùi Nguyên Tu cười hắn.
Bùi Tiểu ra đến cửa, bỗng vén rèm quay lại: "Gia, người bên kia phủ còn chờ ở cửa sau, chờ tin chính xác của ngài đó!"
"Vậy nói cho bọn họ rằng ta sẽ đến!" Hắn đồng ý trở về, để đưa đồ cưới mẫu thân hắn lưu lại về đây. Kiếp trước hắn chỉ được thấy danh sách đám đồ cưới đó, rồi sau đó bị hai người Trần thị lợi dụng lấy cớ Trần Liên Bích là phu nhân của hắn, bắt hắn giao đồ cưới vào trong tay nàng. L.B.Q.U.Đ.N Sau khi giao đồ đó vào tay Trần thị thì cũng giống như vào tay trái ra tay phải. Cuối cùng đến lúc Trần Liên Bích chết thì đồ cưới này chỉ còn lại vài món
/217
|