Nghe Lý Long Tá nói thế, Lung Nguyệt lập tức bừng tỉnh đại ngộ, còn không phải sao, thư phòng này, cho dù là bố cục hay là cách sắp xếp đồ đạc gần như giống hệt với Hận Thiếu trai của bản thân. Vật liệu và hoa văn chạm trổ gần giống với Thư các và Đa Bảo các của nàng.
Càng không cần nói đến vị trí đặt giấy cùng bút mực, quen thuộc đến mức nàng chỉ cần nhắm mắt cũng có thể lấy nó.
Chỉ là vật trang trí trong phòng này không tinh xảo, quý giá giống như vật ngự dụng của hoàng gia trong Hận Thiếu trai. Thiếu vài phần tinh tế, xinh đẹp nho nhã của nữ nhi khuê các, thêm vài phần đại khí thẳng thắn của nam nhi.
Nếu không phải như vậy thì Lung Nguyệt thật sự có thể coi nơi này như Hận Thiếu trai của nàng.
Đúng vậy, ở nơi này, ngay cả đồ vật trang trí cũng là cách thức, phong cách yêu thích của nàng.
"Việc này...." Nói thực, hết thảy những điều trước mắt này làm Lung Nguyệt có chút trợn tròn mắt, nàng nhẹ chớp chớp mắt, xong rồi lại trừng mắt. Chẳng lẽ nói, trên thế gian này thực sự có việc trùng hợp như thế? Cách thưởng thức của Bùi Tướng quân lại tương tự bản thân đến kinh người như thế. Nếu không phải bản thân ở trong cung nhiều năm, trước đó chỉ có duyên gặp hắn hai lần. Cộng thêm lúc gặp là lúc bản thân vẫn còn nhỏ thì nàng sẽ cho rằng đây chính là cố tình chuẩn bị.
Công chúa Cửu Nhi, sự thật đúng là Bùi Nguyên Tu cố tình chuẩn bị được không?
Nhưng lúc này Bùi Nguyên Tu cũng có chút chột dạ. Gian thư phòng này của hắn đều là do đối chiếu trí nhớ của kiếp trước, kiếp trước Cửu Nhi cũng sắp xếp, bài trí thư phòng trong Tĩnh Bắc Phiên Vương phủ như vậy. Nào ai ngờ, sở thích lúc này của Lung Nguyệt đã giống khi đó rồi. Trùng hợp như thế, có phải hay không...Có phải hay không....
Lung Nguyệt hoàn hồn, nhìn Bùi Nguyên Tu vì hốt hoảng mà gương mặt có chút trắng bệch, cho rằng hắn sợ thư phòng này chọc giận bản thân rồi trị tội hắn nên cười nói: "Ta nói, làm sao nhìn nơi này lại có cảm giác như vào Hận Thiếu trai như vậy! Dù sao cũng thật sự có chút giống. Thì ra sở thích của Bùi ca ca cũng tương tự như Cửu Nhi vậy!"
Bùi Nguyên Tu nào có sợ bị trị tội, hắn chỉ lo lắng tình cảnh như vậy sẽ khiến Thái tử sinh nghi, rồi ngăn cách bản thân với Cửu Nhi. Tương giao vài năm, lại có kinh nghiệm đồng sinh cộng tử trong quân, tâm Bùi Nguyên Tu như gương sáng, Thái tử Lý Long Hựu là người yêu muội muội thành si. Chỉ cần có một chút gió thổi cỏ lay, hắn liền có thể bảo vệ Cửu Nhi nghiêm ngặt. Ngay cả trong lời nói, cử chỉ hàng ngày cũng biểu hiện hết sức rõ ràng, lúc trước ở trong quân, chỉ cần là đồ Cửu Nhi mang đến cho hắn thì hắn sẽ bảo vệ giống như bảo bối, dù là người quen cũng không nói đến Cửu Nhi, chỉ vo vo giữ nàng ở trong lòng.
Còn Lý Long Tá liền khác hắn một trời một vực. Cũng là người yêu muội thành si, mặc dù không phải lúc nào cùng treo trên môi, nhưng cũng không giữ bo bo trong lòng, chỉ cần có người nói tỷ muội nhà mình huệ chất tâm lan như thế nào thì hắn sẽ nhảy ra, dùng các thứ mà Cửu Nhi có ra so sánh với người ta một lần, chỉ là Cửu Nhi quá mức xuất sắc, cho dù là nữ công may vá, hay là cầm kỳ thư họa, mỗi lần mang ra so sánh đều khiến người ta mặt mày xám xịt rời đi. Nhiều lần như vậy khiến không có ai dám nói đến tỷ muội nhà mình trước mặt Anh Vương.
Lúc này, Lý Long Hựu mím môi không nói, giống như đang suy nghĩ.
Sau đó lại nghe Lý Long Tá nói: "Ta lại không biết, Nhận Chi cũng thích phong nhã thoải mái như thế, cùng với Cửu Nhi không mưu mà hợp rồi."
Tuy nói tính tình của Lý Long Tá có chút hấp tấp, có thói quen không câu nệ tiểu tiết, nhưng lại không phải là người cẩu thả, qua loa đại khái. Phàm là người Hoàng gia, có mấy người không có tâm nhãn? Người trong Hoàng tộc không thiếu nhất chính là lòng nghi ngờ.
Bây giờ chứng kiến sự trùng hợp đến mức kinh người như thế này khiến Lý Long Tá không nhịn được đánh giá lại, có phải ngày thường bản thân tiết lộ quá nhiều chuyện của Cửu Nhi, cho nên sở thích của Cửu Nhi cũng bị người khác xem xét, rồi biến thành có suy nghĩ không nên có.
Lý Long Tá âm thầm đánh giá sắc mặt của Bùi Nguyên Tu.
Bùi Nguyên Tu nghe Lý Long Tá nói, trong lòng rơi lộp bộp, không phải Anh Vương cũng bắt đầu nghi ngờ bản thân rồi chứ?
Sau khi bình bĩnh lại nói: "Nhận Chi không dám đánh đồng với Cửu công chúa. Trước đó chỉ nghe nói hai vị Vương phi Bình Vương phi cùng Anh Vương phi là nữ anh hùng. Bây giờ xem ra, Cửu Công chúa cũng có vài phần khí khái của nam nhi đại trượng phu."
Nghe vậy, tâm tư của Lý Long Hựu cùng Lý Long Tá đảo mấy vòng, có lẽ bản thân thật sự đa nghi cũng chưa biết chừng.
Mỗi lần Lý Long Tá ganh đua, so sánh nữ công may vám cần kỳ thư họa, thông tuệ tài tình của Cửu Công chúa thì so sánh trên đồ vật của nữ nhi nhà người ta. Đối với người chỉ thích những đồ vật đơn giản, cộng thêm tính tình tiêu sái như nam nhi như Cửu Nhi thì không thể có khả năng dựa vào nhưng điều đã phô bày ra ngoài để suy đoán ra được.
Bùi Nguyên Tu nhìn sắc mặt hai huynh đệ dần biến đổi, trở lại bình thường thì cũng biết ngờ vực đã được giải, thì cũng yên lòng.
Dẫn Lung Nguyệt đến phía trước thư các. Chỉ thấy cô gái nhỏ chui đầu vào sách thì sẽ không ngẩng đầu lên nữa, trong lòng thầm cười khổ, bây giờ bản thân trong mắt nàng còn không bằng vài cuốn sách này.
Càng không cần nói đến vị trí đặt giấy cùng bút mực, quen thuộc đến mức nàng chỉ cần nhắm mắt cũng có thể lấy nó.
Chỉ là vật trang trí trong phòng này không tinh xảo, quý giá giống như vật ngự dụng của hoàng gia trong Hận Thiếu trai. Thiếu vài phần tinh tế, xinh đẹp nho nhã của nữ nhi khuê các, thêm vài phần đại khí thẳng thắn của nam nhi.
Nếu không phải như vậy thì Lung Nguyệt thật sự có thể coi nơi này như Hận Thiếu trai của nàng.
Đúng vậy, ở nơi này, ngay cả đồ vật trang trí cũng là cách thức, phong cách yêu thích của nàng.
"Việc này...." Nói thực, hết thảy những điều trước mắt này làm Lung Nguyệt có chút trợn tròn mắt, nàng nhẹ chớp chớp mắt, xong rồi lại trừng mắt. Chẳng lẽ nói, trên thế gian này thực sự có việc trùng hợp như thế? Cách thưởng thức của Bùi Tướng quân lại tương tự bản thân đến kinh người như thế. Nếu không phải bản thân ở trong cung nhiều năm, trước đó chỉ có duyên gặp hắn hai lần. Cộng thêm lúc gặp là lúc bản thân vẫn còn nhỏ thì nàng sẽ cho rằng đây chính là cố tình chuẩn bị.
Công chúa Cửu Nhi, sự thật đúng là Bùi Nguyên Tu cố tình chuẩn bị được không?
Nhưng lúc này Bùi Nguyên Tu cũng có chút chột dạ. Gian thư phòng này của hắn đều là do đối chiếu trí nhớ của kiếp trước, kiếp trước Cửu Nhi cũng sắp xếp, bài trí thư phòng trong Tĩnh Bắc Phiên Vương phủ như vậy. Nào ai ngờ, sở thích lúc này của Lung Nguyệt đã giống khi đó rồi. Trùng hợp như thế, có phải hay không...Có phải hay không....
Lung Nguyệt hoàn hồn, nhìn Bùi Nguyên Tu vì hốt hoảng mà gương mặt có chút trắng bệch, cho rằng hắn sợ thư phòng này chọc giận bản thân rồi trị tội hắn nên cười nói: "Ta nói, làm sao nhìn nơi này lại có cảm giác như vào Hận Thiếu trai như vậy! Dù sao cũng thật sự có chút giống. Thì ra sở thích của Bùi ca ca cũng tương tự như Cửu Nhi vậy!"
Bùi Nguyên Tu nào có sợ bị trị tội, hắn chỉ lo lắng tình cảnh như vậy sẽ khiến Thái tử sinh nghi, rồi ngăn cách bản thân với Cửu Nhi. Tương giao vài năm, lại có kinh nghiệm đồng sinh cộng tử trong quân, tâm Bùi Nguyên Tu như gương sáng, Thái tử Lý Long Hựu là người yêu muội muội thành si. Chỉ cần có một chút gió thổi cỏ lay, hắn liền có thể bảo vệ Cửu Nhi nghiêm ngặt. Ngay cả trong lời nói, cử chỉ hàng ngày cũng biểu hiện hết sức rõ ràng, lúc trước ở trong quân, chỉ cần là đồ Cửu Nhi mang đến cho hắn thì hắn sẽ bảo vệ giống như bảo bối, dù là người quen cũng không nói đến Cửu Nhi, chỉ vo vo giữ nàng ở trong lòng.
Còn Lý Long Tá liền khác hắn một trời một vực. Cũng là người yêu muội thành si, mặc dù không phải lúc nào cùng treo trên môi, nhưng cũng không giữ bo bo trong lòng, chỉ cần có người nói tỷ muội nhà mình huệ chất tâm lan như thế nào thì hắn sẽ nhảy ra, dùng các thứ mà Cửu Nhi có ra so sánh với người ta một lần, chỉ là Cửu Nhi quá mức xuất sắc, cho dù là nữ công may vá, hay là cầm kỳ thư họa, mỗi lần mang ra so sánh đều khiến người ta mặt mày xám xịt rời đi. Nhiều lần như vậy khiến không có ai dám nói đến tỷ muội nhà mình trước mặt Anh Vương.
Lúc này, Lý Long Hựu mím môi không nói, giống như đang suy nghĩ.
Sau đó lại nghe Lý Long Tá nói: "Ta lại không biết, Nhận Chi cũng thích phong nhã thoải mái như thế, cùng với Cửu Nhi không mưu mà hợp rồi."
Tuy nói tính tình của Lý Long Tá có chút hấp tấp, có thói quen không câu nệ tiểu tiết, nhưng lại không phải là người cẩu thả, qua loa đại khái. Phàm là người Hoàng gia, có mấy người không có tâm nhãn? Người trong Hoàng tộc không thiếu nhất chính là lòng nghi ngờ.
Bây giờ chứng kiến sự trùng hợp đến mức kinh người như thế này khiến Lý Long Tá không nhịn được đánh giá lại, có phải ngày thường bản thân tiết lộ quá nhiều chuyện của Cửu Nhi, cho nên sở thích của Cửu Nhi cũng bị người khác xem xét, rồi biến thành có suy nghĩ không nên có.
Lý Long Tá âm thầm đánh giá sắc mặt của Bùi Nguyên Tu.
Bùi Nguyên Tu nghe Lý Long Tá nói, trong lòng rơi lộp bộp, không phải Anh Vương cũng bắt đầu nghi ngờ bản thân rồi chứ?
Sau khi bình bĩnh lại nói: "Nhận Chi không dám đánh đồng với Cửu công chúa. Trước đó chỉ nghe nói hai vị Vương phi Bình Vương phi cùng Anh Vương phi là nữ anh hùng. Bây giờ xem ra, Cửu Công chúa cũng có vài phần khí khái của nam nhi đại trượng phu."
Nghe vậy, tâm tư của Lý Long Hựu cùng Lý Long Tá đảo mấy vòng, có lẽ bản thân thật sự đa nghi cũng chưa biết chừng.
Mỗi lần Lý Long Tá ganh đua, so sánh nữ công may vám cần kỳ thư họa, thông tuệ tài tình của Cửu Công chúa thì so sánh trên đồ vật của nữ nhi nhà người ta. Đối với người chỉ thích những đồ vật đơn giản, cộng thêm tính tình tiêu sái như nam nhi như Cửu Nhi thì không thể có khả năng dựa vào nhưng điều đã phô bày ra ngoài để suy đoán ra được.
Bùi Nguyên Tu nhìn sắc mặt hai huynh đệ dần biến đổi, trở lại bình thường thì cũng biết ngờ vực đã được giải, thì cũng yên lòng.
Dẫn Lung Nguyệt đến phía trước thư các. Chỉ thấy cô gái nhỏ chui đầu vào sách thì sẽ không ngẩng đầu lên nữa, trong lòng thầm cười khổ, bây giờ bản thân trong mắt nàng còn không bằng vài cuốn sách này.
/217
|