Phát hiện nội dung thần tích muốn nói chính là: Độc sủng một phòng gây bất lợi cho xã tắc.
Còn tấu chương nhóm đại thần dâng lên đều khuyên can: Vì là Đế Vương nên ân huệ hậu cung phải cùng hưởng.
Nói đến thần tích(dấu vết của thần) này, Thuận Khải Đế hoàn toàn không tin, vì nó không có khả năng.
Cổ nhân mê tín, cái gọi là đạo trời, sự điều khiển của thần tiên vẫn vô cùng có phân lượng trong lòng cổ nhân.
Nhưng Thuận Khải Đế là Đế Vương một đời, mà còn là một vị chính khách vô cùng thành công.
Phàm là chính khách thì hiếm có người không tiếp xúc với âm mưu.
Cái gọi là âm mưu, cũng không phải là từ nghĩa xấu. Trong [Kế tôn tử]: Bình giả, quỷ đạo dã(1). Quỷ đạo này là âm mưu, không để người khác biết, phải âm thầm thực hiện mưu kế.
Thuận Khải Đế thả mình vào trung tâm của quyền lợi rất nhiều năm, làm sao có thể không nhìn ra được ở trong này có mùi vị của âm mưu?
Không thấy thiên tai, làm sao giữa thanh thiên bạch nhật lại xuất hiện 'thần tích' như vậy?
Thuận Khải Đế buồn bực, nghĩ đến triều đình và hậu cung yên ổn đến mười năm, chắc chắn có người không cam lòng, muốn làm một vài chuyện rồi. Quăng tấu chương, Thuận Khải Đế vội vàng đến Khôn Thái cung. Nhiều năm qua đã thành thói quen, mỗi khi gặp chuyện phiền lòng thì sẽ lại nghĩ tới mùi hương yên ổn bên cạnh Cẩn Hoàng hậu có thể làm ông thư thái hơn.
Nhưng lần này Cẩn Hoàng hậu lại làm ông không hài lòng, bà lại khuyên bảo ông, muốn ông đến chỗ các phi tần khác.
Mặc dù trước khi đến Khôn Thái cung, ông đã đoán được thế nào Hoàng hậu cũng nói như thế.
Chẳng bao lâu sau, Thuận Khải Đế lại thưởng thức Cẩn Hoàng hậu là người biết nguyên tắc, vì đại cục, mọi chuyện đều lấy quốc sự làm trọng, nhi nữ tình trường xếp ở phía sau. Nhưng lúc ông nghe được Cẩn Hoàng hậu nói: "Lời người đáng sợ, dù là thần tích thật sự hay là kế của người có tâm, trước khi chân tướng được bày ra ánh sang thì vẫn phải cố kỵ. Để tránh người khác nói điều xằng bậy, kính xin Hoàng thượng qua lại chỗ các phi tần khác!"
Thuận Khải Đế không nói lên được trong lòng mình có cảm giác như thế nào, có tức giận, có chua xót, còn có mất mát mơ hồ. Đôi mắt chim ưng khóa trên khuôn mặt xinh đẹp của Cẩn Hoàng hậu, giống như muốn tìm ra chút manh mối gì đó, nhưng Cẩn Hoàng hậu vẫn dịu dàng, nhã nhặn, lịch sự như trước, làm ông không tìm ra được điều gì.
Khuôn mặt anh tuấn của Thuận Khải Đế càng lúc càng đen, một lát sau, phát ra âm thanh phiền muộn rồi phất tay áo rời đi.
Sau mấy ngày, gần như mỗi chỗ của phi tần lớn nhỏ trong cung đều đi một lần, nhưng chỉ dừng lại ở việc dùng bữa, nói chuyện phiếm, ăn xong liền đi, cũng không ngủ lại.
Mới đầu Thuận Khải Đế còn vì sự rộng lượng của Cẩn Hoàng hậu mà buồn bực, nhưng phần nhiều vẫn là tức giận vì cuộc sống cá nhân của ông bị quan viên chi phối, tiếp theo là người trong hậu cung bắt đầu rục rịch. Có lẽ là do những năm gần đây hậu cung quá mức vững vàng ổn định nên một số người có dã tâm lớn sao?
Thuận Khải Đế đến chỗ các phi tần trong cung một phần là do tức giận Cẩn Hoàng hậu, nhưng cũng có mục đích khác, ông muốn nhìn một chút xem vị phi tần nào sinh ra tâm tư không an phận. Việc trùng ăn lá cây này nhất định có liên quan đến triều đình và hậu cung.
Đi một vòng hậu cung, ông thật sự nhìn ra được chút manh mối.
Trong lúc Thuận Khải Đế và Cẩn Hoàng hậu xảy ra vấn đề, đương nhiên Lung Nguyệt là người đầu tiên cảm thấy không vui.
Đã nhiều ngày, phụ thân của nàng chỉ ngủ ở Cần Chính điện, không đến Khôn Thái cung nữa.
Mẫu thân lại bỏ qua cầm và cờ, chuyển qua dạy nàng [Binh pháp tôn tử]. Mấy ngày sau Lung Nguyệt phát hiện, mẫu thân của nàng thật sự là đọc thông hiểu thấu [Binh pháp tôn tử], nếu không phải bị nhốt trong Hoàng cung này thì nói không chừng sẽ làm nữ nguyên soái bày mưu tính kế ấy chứ.
Mặc dù nàng không có ý kiến gì với việc nghiên cứu [Binh pháp tôn tử], nhưng cũng không thể bỏ mặc phụ mẫu giận dỗi như tiểu hài tử được, sợ có người thừa dịp chui vào chỗ trống.
Nàng vẫn chưa thực sự yên tâm về phụ thân của mình. Trong gia đình của Lung Nguyệt, chỉ có phụ thân, có mẫu thân, có huynh trưởng, có tẩu tử, có tổ mẫu, có thúc bá, còn có nhà ngoại, và đương nhiên là không có tiểu lão bà của phụ thân.
Vì thế đã nhiều ngày nàng làm ống loa nhỏ, làm thuốc dẫn, dỗ mẫu thân làm thức ăn gì đó để nàng đưa tới chỗ phụ thân.
Nhưng như vậy lại không trị được tận gốc, suy cho cùng phương pháp tốt nhất vẫn là phá giải cái 'Thần tích'. Sau khi sai người đi tìm những chiếc lá bị sâu cắn thành những dòng chữ mơ hồ, trước tiên Lung Nguyệt dùng ngân châm thử xem có độc không, sau đó cầm lá lên liếm nhẹ, phát hiện ra có vị ngọt. Trong lõng bỗng hiểu rõ mọi chuyện, sau đó cũng nảy ra ý hay. Nếu như nói dùng tâm kế của nàng, thì hoàn hoàn không có khả năng từ trong đám người tìm ra người đứng đầu, nhưng nàng có thể rút củi dưới dáy nồi, khiến chân tướng làm sao sâu có thể cắn chữ trên lá này được phơi bày khắp thiên hạ.
Lung Nguyệt vui vẻ viết tám chữ, lệnh cho nhóm người Hoán Ngọc đi dán.
Về phần dán ở đâu?
Hai năm trước, Lung Nguyệt tự tay triết hai gốc đào trong điện Kinh Chập, năm nay đúng lúc cây ra trái, tính đợi đến tiết Vạn thọ của phụ thân thì cũng vừa đủ chín rồi. Việc đồng áng của nhà nông vốn là ngành học của nàng trong kiếp trước, đến kiếp này nàng không muốn vứt bỏ, nên lấy ra chơi đùa, ai ngờ lại có công dụng lớn như vậy.
Lung Nguyệt lệnh cho nhóm người Hoán Ngọc lấy chữ nàng tự cắt ra, dán lên mỗi quả đào, nơi được ánh mặt trời chiếu nhiều nhất, cũng lệnh cho các nàng cách vài ngày lại cẩn thận nhìn xem, không thể để mấy chữ này rơi xuống, cũng không thể để lệch vị trí.
Ngày hôm nay nàng mang hộp đựng thức ăn vừa mới đến cửa chính của Cần Chính Điện thì nhận được ánh mắt cầu cứu của nhóm cung nhân. Vừa đi vào ngự thư phòng, Cát An thấy nàng càng giống như gặp được vị cứu tinh.
Đổ cháo lá sen vào chén sứ nhỏ cánh sen tinh tế, vừa nhìn phụ thân ăn, vừa nói: "Mẫu thân lo lắng phụ thân nhiều ngày phiền lòng lo quốc sự, cũng không quản trong người không thoải mái, đặc biệt tự tay nấu cháo, cũng chưa bảo nữ nhi ăn một ngụm, liền phái nữ nhi mang tới đây để phụ thân ăn đấy!"
"Mẫu thân con bị bệnh sao?" Thuận Khải Đế nghe Lung Nguyệt nói cháo này là do Hoàng hậu dù ốm nhưng vẫn nấu cho ông thì trong lòng cảm thấy vô cùng hưởng thụ. "Đã gọi thái y chưa?" Dứt lời, cũng không ngồi yên, buông bát đứng dậy nói: "Trẫm đi xem, thật đúng là mấy chuyện buồn bực thay phiên nhau đến."
Nhìn phụ thân vội vã đến Khôn Thái cung, Lung Nguyệt cảm thấy vui vẻ, phụ thân của nàng dễ bị gạt quá, nhưng cũng là do quá quan tâm nên bị loạn thôi! Ở trong lòng phụ thân, mẫu thân xinh đẹp của nàng vẫn vô cùng quan trọng.
Thật ra mẫu thân nàng không bị bệnh, nhưng mấy ngày gần đây thật sự cảm thấy không thoải mái, cho nên cũng không tính là nàng khi quân. Đến lúc đó phụ thân trừng mắt, chỉ cần lừa gạt là qua thôi. Nhưng phụ thân sẽ không thật sự tức giận nàng. Còn nữa, nhất định là phụ thân đã muốn đến gặp mẫu thân trước, nhưng là ngại mặt mũi, bây giờ nàng cho bậc thềm tốt như vậy, nghĩ đến phụ thân cảm ơn nàng còn không kịp đâu!
--- -----
(1)Dùng binh đánh giặc là hành động dối trá (nguyên tác: "Binh giả, quỷ đạo giã" là câu cửa miệng rất nổi tiếng của các vị tướng). Thông thường, nếu có thể tấn công thì giả như không thể tấn công, muốn đánh như giả như không muốn đánh, muốn hành động ở gần nhưng giả như muốn hành động ở xa, muốn hành động ở xa nhưng lại giả như muốn hành động ở gần. Lấy lợi mà dụ kẻ tham, chiến thắng kẻ loạn, phòng bị kẻ có thực lực, tránh kẻ thù mạnh, khiêu khích kẻ hay giận dữ. Địch khinh thường thì làm chúng thêm kiêu, địch nhàn hạ thì làm chúng vất vả, địch đoàn kết thì làm chúng ly tán.
Còn tấu chương nhóm đại thần dâng lên đều khuyên can: Vì là Đế Vương nên ân huệ hậu cung phải cùng hưởng.
Nói đến thần tích(dấu vết của thần) này, Thuận Khải Đế hoàn toàn không tin, vì nó không có khả năng.
Cổ nhân mê tín, cái gọi là đạo trời, sự điều khiển của thần tiên vẫn vô cùng có phân lượng trong lòng cổ nhân.
Nhưng Thuận Khải Đế là Đế Vương một đời, mà còn là một vị chính khách vô cùng thành công.
Phàm là chính khách thì hiếm có người không tiếp xúc với âm mưu.
Cái gọi là âm mưu, cũng không phải là từ nghĩa xấu. Trong [Kế tôn tử]: Bình giả, quỷ đạo dã(1). Quỷ đạo này là âm mưu, không để người khác biết, phải âm thầm thực hiện mưu kế.
Thuận Khải Đế thả mình vào trung tâm của quyền lợi rất nhiều năm, làm sao có thể không nhìn ra được ở trong này có mùi vị của âm mưu?
Không thấy thiên tai, làm sao giữa thanh thiên bạch nhật lại xuất hiện 'thần tích' như vậy?
Thuận Khải Đế buồn bực, nghĩ đến triều đình và hậu cung yên ổn đến mười năm, chắc chắn có người không cam lòng, muốn làm một vài chuyện rồi. Quăng tấu chương, Thuận Khải Đế vội vàng đến Khôn Thái cung. Nhiều năm qua đã thành thói quen, mỗi khi gặp chuyện phiền lòng thì sẽ lại nghĩ tới mùi hương yên ổn bên cạnh Cẩn Hoàng hậu có thể làm ông thư thái hơn.
Nhưng lần này Cẩn Hoàng hậu lại làm ông không hài lòng, bà lại khuyên bảo ông, muốn ông đến chỗ các phi tần khác.
Mặc dù trước khi đến Khôn Thái cung, ông đã đoán được thế nào Hoàng hậu cũng nói như thế.
Chẳng bao lâu sau, Thuận Khải Đế lại thưởng thức Cẩn Hoàng hậu là người biết nguyên tắc, vì đại cục, mọi chuyện đều lấy quốc sự làm trọng, nhi nữ tình trường xếp ở phía sau. Nhưng lúc ông nghe được Cẩn Hoàng hậu nói: "Lời người đáng sợ, dù là thần tích thật sự hay là kế của người có tâm, trước khi chân tướng được bày ra ánh sang thì vẫn phải cố kỵ. Để tránh người khác nói điều xằng bậy, kính xin Hoàng thượng qua lại chỗ các phi tần khác!"
Thuận Khải Đế không nói lên được trong lòng mình có cảm giác như thế nào, có tức giận, có chua xót, còn có mất mát mơ hồ. Đôi mắt chim ưng khóa trên khuôn mặt xinh đẹp của Cẩn Hoàng hậu, giống như muốn tìm ra chút manh mối gì đó, nhưng Cẩn Hoàng hậu vẫn dịu dàng, nhã nhặn, lịch sự như trước, làm ông không tìm ra được điều gì.
Khuôn mặt anh tuấn của Thuận Khải Đế càng lúc càng đen, một lát sau, phát ra âm thanh phiền muộn rồi phất tay áo rời đi.
Sau mấy ngày, gần như mỗi chỗ của phi tần lớn nhỏ trong cung đều đi một lần, nhưng chỉ dừng lại ở việc dùng bữa, nói chuyện phiếm, ăn xong liền đi, cũng không ngủ lại.
Mới đầu Thuận Khải Đế còn vì sự rộng lượng của Cẩn Hoàng hậu mà buồn bực, nhưng phần nhiều vẫn là tức giận vì cuộc sống cá nhân của ông bị quan viên chi phối, tiếp theo là người trong hậu cung bắt đầu rục rịch. Có lẽ là do những năm gần đây hậu cung quá mức vững vàng ổn định nên một số người có dã tâm lớn sao?
Thuận Khải Đế đến chỗ các phi tần trong cung một phần là do tức giận Cẩn Hoàng hậu, nhưng cũng có mục đích khác, ông muốn nhìn một chút xem vị phi tần nào sinh ra tâm tư không an phận. Việc trùng ăn lá cây này nhất định có liên quan đến triều đình và hậu cung.
Đi một vòng hậu cung, ông thật sự nhìn ra được chút manh mối.
Trong lúc Thuận Khải Đế và Cẩn Hoàng hậu xảy ra vấn đề, đương nhiên Lung Nguyệt là người đầu tiên cảm thấy không vui.
Đã nhiều ngày, phụ thân của nàng chỉ ngủ ở Cần Chính điện, không đến Khôn Thái cung nữa.
Mẫu thân lại bỏ qua cầm và cờ, chuyển qua dạy nàng [Binh pháp tôn tử]. Mấy ngày sau Lung Nguyệt phát hiện, mẫu thân của nàng thật sự là đọc thông hiểu thấu [Binh pháp tôn tử], nếu không phải bị nhốt trong Hoàng cung này thì nói không chừng sẽ làm nữ nguyên soái bày mưu tính kế ấy chứ.
Mặc dù nàng không có ý kiến gì với việc nghiên cứu [Binh pháp tôn tử], nhưng cũng không thể bỏ mặc phụ mẫu giận dỗi như tiểu hài tử được, sợ có người thừa dịp chui vào chỗ trống.
Nàng vẫn chưa thực sự yên tâm về phụ thân của mình. Trong gia đình của Lung Nguyệt, chỉ có phụ thân, có mẫu thân, có huynh trưởng, có tẩu tử, có tổ mẫu, có thúc bá, còn có nhà ngoại, và đương nhiên là không có tiểu lão bà của phụ thân.
Vì thế đã nhiều ngày nàng làm ống loa nhỏ, làm thuốc dẫn, dỗ mẫu thân làm thức ăn gì đó để nàng đưa tới chỗ phụ thân.
Nhưng như vậy lại không trị được tận gốc, suy cho cùng phương pháp tốt nhất vẫn là phá giải cái 'Thần tích'. Sau khi sai người đi tìm những chiếc lá bị sâu cắn thành những dòng chữ mơ hồ, trước tiên Lung Nguyệt dùng ngân châm thử xem có độc không, sau đó cầm lá lên liếm nhẹ, phát hiện ra có vị ngọt. Trong lõng bỗng hiểu rõ mọi chuyện, sau đó cũng nảy ra ý hay. Nếu như nói dùng tâm kế của nàng, thì hoàn hoàn không có khả năng từ trong đám người tìm ra người đứng đầu, nhưng nàng có thể rút củi dưới dáy nồi, khiến chân tướng làm sao sâu có thể cắn chữ trên lá này được phơi bày khắp thiên hạ.
Lung Nguyệt vui vẻ viết tám chữ, lệnh cho nhóm người Hoán Ngọc đi dán.
Về phần dán ở đâu?
Hai năm trước, Lung Nguyệt tự tay triết hai gốc đào trong điện Kinh Chập, năm nay đúng lúc cây ra trái, tính đợi đến tiết Vạn thọ của phụ thân thì cũng vừa đủ chín rồi. Việc đồng áng của nhà nông vốn là ngành học của nàng trong kiếp trước, đến kiếp này nàng không muốn vứt bỏ, nên lấy ra chơi đùa, ai ngờ lại có công dụng lớn như vậy.
Lung Nguyệt lệnh cho nhóm người Hoán Ngọc lấy chữ nàng tự cắt ra, dán lên mỗi quả đào, nơi được ánh mặt trời chiếu nhiều nhất, cũng lệnh cho các nàng cách vài ngày lại cẩn thận nhìn xem, không thể để mấy chữ này rơi xuống, cũng không thể để lệch vị trí.
Ngày hôm nay nàng mang hộp đựng thức ăn vừa mới đến cửa chính của Cần Chính Điện thì nhận được ánh mắt cầu cứu của nhóm cung nhân. Vừa đi vào ngự thư phòng, Cát An thấy nàng càng giống như gặp được vị cứu tinh.
Đổ cháo lá sen vào chén sứ nhỏ cánh sen tinh tế, vừa nhìn phụ thân ăn, vừa nói: "Mẫu thân lo lắng phụ thân nhiều ngày phiền lòng lo quốc sự, cũng không quản trong người không thoải mái, đặc biệt tự tay nấu cháo, cũng chưa bảo nữ nhi ăn một ngụm, liền phái nữ nhi mang tới đây để phụ thân ăn đấy!"
"Mẫu thân con bị bệnh sao?" Thuận Khải Đế nghe Lung Nguyệt nói cháo này là do Hoàng hậu dù ốm nhưng vẫn nấu cho ông thì trong lòng cảm thấy vô cùng hưởng thụ. "Đã gọi thái y chưa?" Dứt lời, cũng không ngồi yên, buông bát đứng dậy nói: "Trẫm đi xem, thật đúng là mấy chuyện buồn bực thay phiên nhau đến."
Nhìn phụ thân vội vã đến Khôn Thái cung, Lung Nguyệt cảm thấy vui vẻ, phụ thân của nàng dễ bị gạt quá, nhưng cũng là do quá quan tâm nên bị loạn thôi! Ở trong lòng phụ thân, mẫu thân xinh đẹp của nàng vẫn vô cùng quan trọng.
Thật ra mẫu thân nàng không bị bệnh, nhưng mấy ngày gần đây thật sự cảm thấy không thoải mái, cho nên cũng không tính là nàng khi quân. Đến lúc đó phụ thân trừng mắt, chỉ cần lừa gạt là qua thôi. Nhưng phụ thân sẽ không thật sự tức giận nàng. Còn nữa, nhất định là phụ thân đã muốn đến gặp mẫu thân trước, nhưng là ngại mặt mũi, bây giờ nàng cho bậc thềm tốt như vậy, nghĩ đến phụ thân cảm ơn nàng còn không kịp đâu!
--- -----
(1)Dùng binh đánh giặc là hành động dối trá (nguyên tác: "Binh giả, quỷ đạo giã" là câu cửa miệng rất nổi tiếng của các vị tướng). Thông thường, nếu có thể tấn công thì giả như không thể tấn công, muốn đánh như giả như không muốn đánh, muốn hành động ở gần nhưng giả như muốn hành động ở xa, muốn hành động ở xa nhưng lại giả như muốn hành động ở gần. Lấy lợi mà dụ kẻ tham, chiến thắng kẻ loạn, phòng bị kẻ có thực lực, tránh kẻ thù mạnh, khiêu khích kẻ hay giận dữ. Địch khinh thường thì làm chúng thêm kiêu, địch nhàn hạ thì làm chúng vất vả, địch đoàn kết thì làm chúng ly tán.
/217
|