Editor: Búnn.
Minh Thức thấy chuyện đã thành, tiện thể nói: "Thẩm đại phu nói, mặc dù vết thương của đệ đã hồi phục phần lớn, nhưng vẫn phải cẩn thận. Bây giờ việc ở hậu trạch tạm thời an ổn, đệ có thể an tâm dưỡng thương rồi, đợi sau khi khỏi hẳn, có thể lãnh binh quyết chiến với phản quân."
Bùi Nguyên Tu gật đầu.
Hai năm trước Phiên Vương ở Bắc Cương mưu phản, Bùi Nguyên Tu được Minh Du tiến cử, phụng mệnh dẹp loạn.
Minh Thức là trưởng tử của Minh Du.
Minh Du đã sớm phát hiện với tài năng của mình Bùi Nguyên Tu hoàn toàn có khả năng đảm đương một phía, nên lần này đưa trưởng tử nhà mình đi làm quân sư cho Bùi Nguyên Tu.
Bùi Nguyên Tu đã sớm biết được rằng Phiên Vương ở Bắc Cương sẽ làm phản. Kiếp trước hắn vốn nhờ việc san phẳng phản quân mà kiến công, sau đó tiếp nhận vị trí Phiên Vương của Bắc Cương, thụ phong Tĩnh Bắc Vương.
Còn lần này bị thương là do hắn sơ suất mà tạo thành.
Kiếp trước hắn cũng từng bị trọng thương như thế. Chủ soái trọng thương, quân địch nhất định sẽ vồ đến. Kiếp trước Bùi Nguyên Tu cắn răng miễn cưỡng chịu đựng đánh lui quân địch, nhưng cũng coi như đã đánh mất nửa già cái mạng.
Kiếp này, bị thương khi nào, bị thương ở chỗ nào, người nào gây thương tích cũng giống hệt kiếp trước, nhưng lặp lại kiếp này hắn đã quên sạch việc này.
Lúc trọng thương tỉnh lại mới nhớ ra, bèn vội vàng sai người mời Minh Thức đến thương nghị, làm cách nào để có thể đánh bại phản quân. Có trí nhớ kiếp trước, cộng với tương trợ của Minh Thức, trận đánh này tự nhiên sẽ vô cùng nổi bật.
Nhưng trong lòng hắn vẫn nhớ một chuyện, khiến mọi chuyện cũng không còn quá vui mừng.
Kiếp trước ở kinh thành, người gọi là tổ mẫu và mẫu thân của hắn lấy cớ hắn bị trọng thương mà xung hỉ, trong lúc hắn hoàn toàn không biết gì thay hắn cưới người gọi là biểu muội Trần gia.
Cũng là do như thế, sau này hắn mới có thể mắc thêm sai lầm, đón thứ nữ của Quận Vương ở Phủ sơn làm trắc phi. Ném lại Bùi phủ trong kinh thành đánh nhau với ba nữ nhân họ Trần kia.
Lại nạp nữ nhi của bà vú làm thị thiếp, đưa đến Phiên Vương phủ ở Bắc Cương chiếu cố cuộc sống thường ngày của bản thân.
Kiếp trước Cửu Nhi rơi vào kết quả như vậy đều là do hắn liên lụy.
Nếu không phải chuyện đó, hắn còn cho rằng nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, sau khi Cửu Nhi mất mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
Người làm thê cũng như vậy. Nếu phu thê tương hoà, thê thử một lòng với phu quân thì sẽ luôn tập trung làm mọi việc vì hai người.
Nhưng nếu hậu trạch không chỉ có một người, dẫn đến phu thê mất đi chân tình, dù là thê hay thiếp cũng chỉ biết mưu lợi cho bản thân mà thôi. Thậm chí còn có thể vì bản thân mà tính kế cả phu quân cũng không biết chừng.
Cái gì mà tề nhân chi phúc ( ý chỉ cuộc sống giàu sang sung sướng, nhiều thê thiếp), bây giờ nghĩ lại thật sự cảm thấy buồn cười.
Đó là Đế vương, tam cung lục viện, phi tần như mây, không phải vì muốn thê thiếp hòa hợp, mà chỉ vì dùng hậu cung khống chế quan thần trên triều mà thôi.
Lại nhớ kiếp trước, Cửu Nhi từng viết một câu: "Một đời một kiếp một đôi." Nhưng trước khi hắn cưới Cửu Nhi đã mất tiên cơ rồi.
Bây giờ có cơ hội làm hại từ đầu, hắn có thể đáp ứng chắc chắn cho nàng 'Bạc đầu chẳng xa nhau'.
Trong kinh có thể giải quyết chuyện 'Gà trống bái đường' hoang đường kia thì thật sự phải đa tạ vài vị cữu huynh.
Lúc trước nỗ lực giao tiếp tốt với Lý Long Hựu và Lý Long Tá đều chỉ là vì Cửu Nhi. Không thể giống như kiếp trước, để bọn họ nghĩ rằng gả Cửu Nhi cho mình là làm nàng ủy khuất. Mặc dù trong lòng hắn cũng tự sáng tỏ rằng mình không xứng với Cửu Nhi thông minh lanh lợi.
Cho nên đời này phải nỗ lực lấy được sự đồng ý của bọn họ.
Ai ngờ việc này cũng lại nhờ mấy vị cữu huynh.
Lúc bị thương tỉnh lại nhớ lại việc này, Bùi Nguyên Tu đã nói cho Minh Thức biết. Đương nhiên sẽ không nói bản thân là người đã từng chết qua một lần, chỉ nói: Trong kinh có truyền tin tức đến, người nhà cưới vợ xung hỉ cho mình.
Lý do nói cho Minh Thức biết là vì:
Thứ nhất, Minh Thức là bằng hữu duy nhất trong kiếp này mà hắn thổ lộ tình cảm của bản thân.
Thứ hai, hắn có việc cầu Thái tử, mặc dù có giao tình nhưng cũng không bằng tình cảm biểu huynh đệ thân thiết giữa Minh Thức và Thái Tử.
Minh Thức có mưu tính cũng khôn bằng người hai kiếp như Bùi Nguyên Tu, chỉ cần hai ba câu đã bị Bùi Nguyên Tu cho vào tròng. Hắn ngốc nghếch trấn an Bùi Nguyên Tu: "Chuyện này Nhận Chi tự mình viết thư xin Thái tử giúp đỡ là tốt nhất. Thứ nhất đệ đã từng có giao tình với Thái tử, bây giờ xem ra đệ chính là người Hoàng thượng muốn bồi dưỡng làm người trợ giúp đắc lực cho Thái tử, đệ có điều khó xử đương nhiên là Thái tử muốn xen vào. Vả lại, bây giờ đệ đang dẹp loạn trên tiền tuyến, vì công vì tư Thái tử cũng muốn đệ an tâm, để cho đệ dốc hết sức dẹp phản loạn, không thể để việc hậu trạch làm đệ phân tâm được."
Cách nói chuyện của Minh Thức thật không hổ là biểu huynh đệ của Lý Long Hựu, hoàn toàn hiểu thấu tâm tư của hắn.
Lý do Lý Long Hựu ra mặt cũng thật sự dựa vào lý do như thế.
Tảng đá lớn nhất trong lòng được buông xuống, Bùi Nguyên Tu cũng có tâm trạng vui đùa.
"Minh Thức huynh vội vã muốn khải hoàn, không phải là nhớ nhung tẩu phu nhân và tiểu chất nhi sao?"
"Người hiểu ta chỉ có Nhận Chi thôi!" Minh Thức cười không e dè: "Lúc xuất chinh thê tử của ta vừa mới có thai, hôm kia mới nhận được thư, đứa bé đã biết gọi phụ thân rồi. Nghĩ đệ và ta đao thương nhuốm máu người như vậy cũng không sau trăm tuổi có thể được lên giới cực lạc, chỉ cầu lúc còn sống gia đình đầm ấm thôi."
"Minh Thức huynh nói câu ấy là sai rồi, người giống như huynh và ta càng dễ thành Phật!" Bùi Nguyên Tu kể chuyện cười.
"Giải thích như thế nào?"
"Phật có câu: Phóng hạ đồ đao lập địa thành phật!" Nụ cười trên mặt Bùi Nguyên Tu không hề giảm, nhưng trong mắt lại có vẻ cô đơn.
Lời này là do Cửu Nhi từng nói với hắn, Bùi Nguyên Tu còn nhớ rõ dáng vẻ sinh đẹp động lòng người lúc ấy của nàng, nàng chậm rãi nói: "Tăng lữ cả đời ăn chay niệm Phật cầu sớm lên miền cực lạc, cũng không dễ dàng thành Phật như người làm nghề sát sinh."
Lúc đó hắn cũng tò mò hỏi giống như Minh Thức lúc này: "Giải thích như thế nào?"
Sau đó hắn thấy Cửu Nhi chớp chớp mắt, đáng yêu le lưỡi nói: "Vương gia có biết Phật từng nói: Phóng hạ đồ đao lập địa thành phật không?"
Dáng vẻ xinh đẹp kia của Cửu Nhi cũng lộ ra sự kiêu ngạo của Hoàng gia từ trong xương tủy, nhưng nàng lại buông dáng vẻ Công chúa cao cao tại thượng cam tâm làm tiểu thê tử dịu dàng của hắn.
Thu hồi suy nghĩ, Bùi Nguyên Tu vươn tay lấy công báo quân tình trên bàn lên xem, trận đánh này nhất định phải đánh xong sớm. Khải hoàn hồi kinh là có thể thấy thiên hạ mà bản thân luôn tâm tâm niệm niệm rồi!
Minh Thức thấy chuyện đã thành, tiện thể nói: "Thẩm đại phu nói, mặc dù vết thương của đệ đã hồi phục phần lớn, nhưng vẫn phải cẩn thận. Bây giờ việc ở hậu trạch tạm thời an ổn, đệ có thể an tâm dưỡng thương rồi, đợi sau khi khỏi hẳn, có thể lãnh binh quyết chiến với phản quân."
Bùi Nguyên Tu gật đầu.
Hai năm trước Phiên Vương ở Bắc Cương mưu phản, Bùi Nguyên Tu được Minh Du tiến cử, phụng mệnh dẹp loạn.
Minh Thức là trưởng tử của Minh Du.
Minh Du đã sớm phát hiện với tài năng của mình Bùi Nguyên Tu hoàn toàn có khả năng đảm đương một phía, nên lần này đưa trưởng tử nhà mình đi làm quân sư cho Bùi Nguyên Tu.
Bùi Nguyên Tu đã sớm biết được rằng Phiên Vương ở Bắc Cương sẽ làm phản. Kiếp trước hắn vốn nhờ việc san phẳng phản quân mà kiến công, sau đó tiếp nhận vị trí Phiên Vương của Bắc Cương, thụ phong Tĩnh Bắc Vương.
Còn lần này bị thương là do hắn sơ suất mà tạo thành.
Kiếp trước hắn cũng từng bị trọng thương như thế. Chủ soái trọng thương, quân địch nhất định sẽ vồ đến. Kiếp trước Bùi Nguyên Tu cắn răng miễn cưỡng chịu đựng đánh lui quân địch, nhưng cũng coi như đã đánh mất nửa già cái mạng.
Kiếp này, bị thương khi nào, bị thương ở chỗ nào, người nào gây thương tích cũng giống hệt kiếp trước, nhưng lặp lại kiếp này hắn đã quên sạch việc này.
Lúc trọng thương tỉnh lại mới nhớ ra, bèn vội vàng sai người mời Minh Thức đến thương nghị, làm cách nào để có thể đánh bại phản quân. Có trí nhớ kiếp trước, cộng với tương trợ của Minh Thức, trận đánh này tự nhiên sẽ vô cùng nổi bật.
Nhưng trong lòng hắn vẫn nhớ một chuyện, khiến mọi chuyện cũng không còn quá vui mừng.
Kiếp trước ở kinh thành, người gọi là tổ mẫu và mẫu thân của hắn lấy cớ hắn bị trọng thương mà xung hỉ, trong lúc hắn hoàn toàn không biết gì thay hắn cưới người gọi là biểu muội Trần gia.
Cũng là do như thế, sau này hắn mới có thể mắc thêm sai lầm, đón thứ nữ của Quận Vương ở Phủ sơn làm trắc phi. Ném lại Bùi phủ trong kinh thành đánh nhau với ba nữ nhân họ Trần kia.
Lại nạp nữ nhi của bà vú làm thị thiếp, đưa đến Phiên Vương phủ ở Bắc Cương chiếu cố cuộc sống thường ngày của bản thân.
Kiếp trước Cửu Nhi rơi vào kết quả như vậy đều là do hắn liên lụy.
Nếu không phải chuyện đó, hắn còn cho rằng nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, sau khi Cửu Nhi mất mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
Người làm thê cũng như vậy. Nếu phu thê tương hoà, thê thử một lòng với phu quân thì sẽ luôn tập trung làm mọi việc vì hai người.
Nhưng nếu hậu trạch không chỉ có một người, dẫn đến phu thê mất đi chân tình, dù là thê hay thiếp cũng chỉ biết mưu lợi cho bản thân mà thôi. Thậm chí còn có thể vì bản thân mà tính kế cả phu quân cũng không biết chừng.
Cái gì mà tề nhân chi phúc ( ý chỉ cuộc sống giàu sang sung sướng, nhiều thê thiếp), bây giờ nghĩ lại thật sự cảm thấy buồn cười.
Đó là Đế vương, tam cung lục viện, phi tần như mây, không phải vì muốn thê thiếp hòa hợp, mà chỉ vì dùng hậu cung khống chế quan thần trên triều mà thôi.
Lại nhớ kiếp trước, Cửu Nhi từng viết một câu: "Một đời một kiếp một đôi." Nhưng trước khi hắn cưới Cửu Nhi đã mất tiên cơ rồi.
Bây giờ có cơ hội làm hại từ đầu, hắn có thể đáp ứng chắc chắn cho nàng 'Bạc đầu chẳng xa nhau'.
Trong kinh có thể giải quyết chuyện 'Gà trống bái đường' hoang đường kia thì thật sự phải đa tạ vài vị cữu huynh.
Lúc trước nỗ lực giao tiếp tốt với Lý Long Hựu và Lý Long Tá đều chỉ là vì Cửu Nhi. Không thể giống như kiếp trước, để bọn họ nghĩ rằng gả Cửu Nhi cho mình là làm nàng ủy khuất. Mặc dù trong lòng hắn cũng tự sáng tỏ rằng mình không xứng với Cửu Nhi thông minh lanh lợi.
Cho nên đời này phải nỗ lực lấy được sự đồng ý của bọn họ.
Ai ngờ việc này cũng lại nhờ mấy vị cữu huynh.
Lúc bị thương tỉnh lại nhớ lại việc này, Bùi Nguyên Tu đã nói cho Minh Thức biết. Đương nhiên sẽ không nói bản thân là người đã từng chết qua một lần, chỉ nói: Trong kinh có truyền tin tức đến, người nhà cưới vợ xung hỉ cho mình.
Lý do nói cho Minh Thức biết là vì:
Thứ nhất, Minh Thức là bằng hữu duy nhất trong kiếp này mà hắn thổ lộ tình cảm của bản thân.
Thứ hai, hắn có việc cầu Thái tử, mặc dù có giao tình nhưng cũng không bằng tình cảm biểu huynh đệ thân thiết giữa Minh Thức và Thái Tử.
Minh Thức có mưu tính cũng khôn bằng người hai kiếp như Bùi Nguyên Tu, chỉ cần hai ba câu đã bị Bùi Nguyên Tu cho vào tròng. Hắn ngốc nghếch trấn an Bùi Nguyên Tu: "Chuyện này Nhận Chi tự mình viết thư xin Thái tử giúp đỡ là tốt nhất. Thứ nhất đệ đã từng có giao tình với Thái tử, bây giờ xem ra đệ chính là người Hoàng thượng muốn bồi dưỡng làm người trợ giúp đắc lực cho Thái tử, đệ có điều khó xử đương nhiên là Thái tử muốn xen vào. Vả lại, bây giờ đệ đang dẹp loạn trên tiền tuyến, vì công vì tư Thái tử cũng muốn đệ an tâm, để cho đệ dốc hết sức dẹp phản loạn, không thể để việc hậu trạch làm đệ phân tâm được."
Cách nói chuyện của Minh Thức thật không hổ là biểu huynh đệ của Lý Long Hựu, hoàn toàn hiểu thấu tâm tư của hắn.
Lý do Lý Long Hựu ra mặt cũng thật sự dựa vào lý do như thế.
Tảng đá lớn nhất trong lòng được buông xuống, Bùi Nguyên Tu cũng có tâm trạng vui đùa.
"Minh Thức huynh vội vã muốn khải hoàn, không phải là nhớ nhung tẩu phu nhân và tiểu chất nhi sao?"
"Người hiểu ta chỉ có Nhận Chi thôi!" Minh Thức cười không e dè: "Lúc xuất chinh thê tử của ta vừa mới có thai, hôm kia mới nhận được thư, đứa bé đã biết gọi phụ thân rồi. Nghĩ đệ và ta đao thương nhuốm máu người như vậy cũng không sau trăm tuổi có thể được lên giới cực lạc, chỉ cầu lúc còn sống gia đình đầm ấm thôi."
"Minh Thức huynh nói câu ấy là sai rồi, người giống như huynh và ta càng dễ thành Phật!" Bùi Nguyên Tu kể chuyện cười.
"Giải thích như thế nào?"
"Phật có câu: Phóng hạ đồ đao lập địa thành phật!" Nụ cười trên mặt Bùi Nguyên Tu không hề giảm, nhưng trong mắt lại có vẻ cô đơn.
Lời này là do Cửu Nhi từng nói với hắn, Bùi Nguyên Tu còn nhớ rõ dáng vẻ sinh đẹp động lòng người lúc ấy của nàng, nàng chậm rãi nói: "Tăng lữ cả đời ăn chay niệm Phật cầu sớm lên miền cực lạc, cũng không dễ dàng thành Phật như người làm nghề sát sinh."
Lúc đó hắn cũng tò mò hỏi giống như Minh Thức lúc này: "Giải thích như thế nào?"
Sau đó hắn thấy Cửu Nhi chớp chớp mắt, đáng yêu le lưỡi nói: "Vương gia có biết Phật từng nói: Phóng hạ đồ đao lập địa thành phật không?"
Dáng vẻ xinh đẹp kia của Cửu Nhi cũng lộ ra sự kiêu ngạo của Hoàng gia từ trong xương tủy, nhưng nàng lại buông dáng vẻ Công chúa cao cao tại thượng cam tâm làm tiểu thê tử dịu dàng của hắn.
Thu hồi suy nghĩ, Bùi Nguyên Tu vươn tay lấy công báo quân tình trên bàn lên xem, trận đánh này nhất định phải đánh xong sớm. Khải hoàn hồi kinh là có thể thấy thiên hạ mà bản thân luôn tâm tâm niệm niệm rồi!
/217
|