Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Ngày hôm sau, đúng như Lung Nguyệt sở liệu, Đào Châu quả thực đi tìm lão Ngô.
“Ngô ngốc tử!” Đào Châu đứng ở nơi giao nhau giữa ngoại điện và nội điện, nhẹ giọng gọi.
“Đào Châu cô nương, có chuyện gì?” Lão Ngô quy củ chắp tay hỏi, trong lòng lại cao hứng không thôi, quả nhiên Vương gia nói đúng rồi!
“Chuyện kia…Nếu như Vương gia phái huynh đi quân tiền, huynh đừng có đồng ý.” Đào Châu không phải là người vòng vo, mở miệng liền nói thẳng.
“Vì sao? Nếu có cơ hội đi quân tiền, đó là chuyện lão Ngô ta cầu còn không được, cớ gì lại không đi?” Lão Ngô dựa theo đúng lời Vương gia dạy hắn nói lại.
“Nơi đó rất nguy hiểm, bị thương là chuyện nhỏ, nhưng nhỡ mất mạng thì phải làm thế nào?” Đào Châu vội la lên. trong lòng lại thầm mằng: “Đầu gỗ thối tha, lo lắng cho huynh, huynh còn ngờ nghệch.”
“Lão Ngô ta một người ăn no cả nhà không lo đói bụng*, nếu có thể lập công kiếm tước là tốt nhất. Nếu như không được thì cũng coi như phúc phận, ta không cưỡng cầu, sống hay chết đều là mệnh! Sẽ không liên lụy mọi người thương tâm khổ sở.” Lão Ngô nói rất hào sảng, mắt lại liếc trộm Đào Châu.
*câu này có ý là cả nhà chỉ còn lại một mình lão Ngô, không cha mẹ anh em, cũng không có thân thích.
“Ai nói không có người thương tâm? Ta….”Đào Châu nóng vội, nói bừa: “Tóm lại là huynh không được đi!”
“Sao lại không được đi? Ta còn muốn kiến công lập tước, còn phải vể nhà lấy vợ!” Lão Ngô trừng đôi mắt trâu, đào bẫy hố Đào Châu. Ai nói thô nhân là không có tâm kế?
“Không được lấy! Huynh cưới nàng ta, ta phải làm sao?” Đào Châu cũng trừng đôi mắt hạnh, cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ.
“Nàng thế nào đâu có quan hệ gì tới ta?” Lão Ngô kích nàng, rồi sau đó vòng vo ám chỉ: “Nếu như nàng gả cho ta, ta liền nghe lời nàng!”
“Gả thì gả, sợ gì huynh!” Đào Châu ngạnh cổ, không cam lòng yếu thế.
“Nhất ngôn tứ xuất!” Lão Ngô nói.
“Tứ mã nan truy!” Đào Châu trả lời.
“Đi! Đi tìm Vương gia làm chủ!” Lão Ngô cũng không tị hiềm, nắm lấy tay Đào Châu kéo về thư phòng Vương gia. Lúc trở ra thì nụ cười của hắn đã kéo dài đến mang tai rồi.
Đào Châu lại có cảm giác tự mình bán mình….
Lão Ngô cùng Đào Châu định ra hôn sự, Lung Nguyệt cảm thấy bản thân lại có việc làm, vô cùng vui vẻ thu xếp đồ cưới cho Đào Châu. Bùi Nguyên Tu cũng cho lão Ngô bạc để mua nhà, sắm sửa sính lễ.
Lưu Hải ban sai trở về liền nghe thấy có chuyện vui, trong lòng khổ sở, sau đó nhếch mép cười tự giễu, cô nương tốt như vậy muốn theo Thẩm Tam Nhi, cũng tốt, Thẩm Tam Nhi là nam nhân biết thương nương tử, lại có Vương phi ở đó, nàng cũng không bị ủy khuất!
Nghĩ kỹ rồi,
Ngày hôm sau, đúng như Lung Nguyệt sở liệu, Đào Châu quả thực đi tìm lão Ngô.
“Ngô ngốc tử!” Đào Châu đứng ở nơi giao nhau giữa ngoại điện và nội điện, nhẹ giọng gọi.
“Đào Châu cô nương, có chuyện gì?” Lão Ngô quy củ chắp tay hỏi, trong lòng lại cao hứng không thôi, quả nhiên Vương gia nói đúng rồi!
“Chuyện kia…Nếu như Vương gia phái huynh đi quân tiền, huynh đừng có đồng ý.” Đào Châu không phải là người vòng vo, mở miệng liền nói thẳng.
“Vì sao? Nếu có cơ hội đi quân tiền, đó là chuyện lão Ngô ta cầu còn không được, cớ gì lại không đi?” Lão Ngô dựa theo đúng lời Vương gia dạy hắn nói lại.
“Nơi đó rất nguy hiểm, bị thương là chuyện nhỏ, nhưng nhỡ mất mạng thì phải làm thế nào?” Đào Châu vội la lên. trong lòng lại thầm mằng: “Đầu gỗ thối tha, lo lắng cho huynh, huynh còn ngờ nghệch.”
“Lão Ngô ta một người ăn no cả nhà không lo đói bụng*, nếu có thể lập công kiếm tước là tốt nhất. Nếu như không được thì cũng coi như phúc phận, ta không cưỡng cầu, sống hay chết đều là mệnh! Sẽ không liên lụy mọi người thương tâm khổ sở.” Lão Ngô nói rất hào sảng, mắt lại liếc trộm Đào Châu.
*câu này có ý là cả nhà chỉ còn lại một mình lão Ngô, không cha mẹ anh em, cũng không có thân thích.
“Ai nói không có người thương tâm? Ta….”Đào Châu nóng vội, nói bừa: “Tóm lại là huynh không được đi!”
“Sao lại không được đi? Ta còn muốn kiến công lập tước, còn phải vể nhà lấy vợ!” Lão Ngô trừng đôi mắt trâu, đào bẫy hố Đào Châu. Ai nói thô nhân là không có tâm kế?
“Không được lấy! Huynh cưới nàng ta, ta phải làm sao?” Đào Châu cũng trừng đôi mắt hạnh, cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ.
“Nàng thế nào đâu có quan hệ gì tới ta?” Lão Ngô kích nàng, rồi sau đó vòng vo ám chỉ: “Nếu như nàng gả cho ta, ta liền nghe lời nàng!”
“Gả thì gả, sợ gì huynh!” Đào Châu ngạnh cổ, không cam lòng yếu thế.
“Nhất ngôn tứ xuất!” Lão Ngô nói.
“Tứ mã nan truy!” Đào Châu trả lời.
“Đi! Đi tìm Vương gia làm chủ!” Lão Ngô cũng không tị hiềm, nắm lấy tay Đào Châu kéo về thư phòng Vương gia. Lúc trở ra thì nụ cười của hắn đã kéo dài đến mang tai rồi.
Đào Châu lại có cảm giác tự mình bán mình….
Lão Ngô cùng Đào Châu định ra hôn sự, Lung Nguyệt cảm thấy bản thân lại có việc làm, vô cùng vui vẻ thu xếp đồ cưới cho Đào Châu. Bùi Nguyên Tu cũng cho lão Ngô bạc để mua nhà, sắm sửa sính lễ.
Lưu Hải ban sai trở về liền nghe thấy có chuyện vui, trong lòng khổ sở, sau đó nhếch mép cười tự giễu, cô nương tốt như vậy muốn theo Thẩm Tam Nhi, cũng tốt, Thẩm Tam Nhi là nam nhân biết thương nương tử, lại có Vương phi ở đó, nàng cũng không bị ủy khuất!
Nghĩ kỹ rồi,
/217
|