Nhận được tin tức Công chúa Trác Nhã của Kim Quốc dẫn người cưỡi ngựa tới đây, Lung Nguyệt đã không còn tâm tư suy nghĩ quá nhiều, việc khẩn cấp trước mắt là làm sao bảo đảm cho mình có thể bình an vô sự.
Bỏ thành chạy sao?
Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
Lung Nguyệt hiểu được đây là biện pháp tốt nhất.
Nhưng vì sao nàng lại không hạ được quyết định này?
Trong đầu luôn có một giọng nói không ngừng nhắc đi nhắc lại: Ngươi là Công chúa dòng chính của Đại Chiêu Quốc, là Tĩnh Bắc Vương phi, phiên bang xâm phạm, sao có thể bỏ thành mà chạy?
Lung Nguyệt tự nhận nàng là một tiểu nữ nhân tư tâm rất nặng. Lúc ở thời hiện đại, bất luận xem tiểu thuyết hay là xem tivi, đối với những anh hùng quên mình hy sinh kia, nàng sẽ bội phục, lại tự nhận sẽ không làm như thế.
Nhưng hiện giờ…
Lung Nguyệt phát hiện ra, trong nội tâm nàng cũng cất giấu một mầm móng nho nhỏ của chủ nghĩa anh hùng. Cũng phát hiện ra, Anh hùng có khi là bởi vì bất đắc dĩ mới làm.
Lúc này mình chính là như vậy đó, thân phận, trách nhiệm, không cho phép nàng bỏ thành mà chạy.
Đường đường là Đích Công chúa vinh quanh nhất của Đại Chiêu Quốc, lúc man tộc tiến đến xâm chiếm, nghe tiếng liền chạy, quá mức mất mặt, nếu nàng làm ra hành động này, toàn bộ thể diện của Hoàng tộc Đại Chiêu sợ là đều phải bị đạp ở dưới chân. Lãnh thổ của nhà mình, chính mình đều không thể giữ lấy giùm phụ thân Hoàng đế, còn có thể trông cậy vào người khác vì ngươi mà quên mình bỏ mạng sao?
Vả lại, Kim Quốc có thể mang binh đến đây, nhất định là vùng biên cảnh xảy ra vấn đề. Lúc này Bùi Nguyên Tu thế nào rồi? Lung Nguyệt khẽ vuốt ve bụng nhỏ, có chút không yên tâm!
Vương phi, xin ngài mau chóng rời khỏi Biên Thành! Bùi Đại thủ ở cửa phòng, đã đứng trong gió lạnh khẩn cầu một canh giờ.
Chủ tử, Bùi Đại quản sự nói có lý, ngài hiện giờ mang thai, vẫn là rời đi tốt hơn! Bốn người Hoán Ngọc cũng ở bên người nàng, biểu tình nôn nóng khuyên nhủ.
Lung Nguyệt vẫy vẫy tay, nói: Ý ta đã quyết! Dứt lời, cẩn thận che chở bụng, chậm rãi đứng dậy, thầm nghĩ trong lòng: Bảo bảo, cha con sẽ không có việc gì, Kim Quốc chưa chắc là qua được chỗ Ba Sơn đó mà tới đây.
Lung Nguyệt an ủi chính mình.
Lúc này nàng có chút hối hận, không nên khuyên Bùi Nguyên Tu đi dự tiệc.
Đi lấy áo choàng lông của ta tới đây, lại chuẩn bị xe ngựa, ta muốn xuất phủ. Lung Nguyệt phân phó.
Vương phi, ngài quyết định rời đi? Bùi Đại ngoài cửa nghe thấy liền mừng rỡ.
Không rời đi! Lung Nguyệt sai Địch Thúy đi mở cửa, dẫn Bùi Đại tiến vào, nói: Ngươi đi tìm Tri Phủ Biên Thành tới đây, chỉ nói ta có chuyện quan trọng!
Bùi Đại nghe vậy thì ngẩn ra, vừa định mở miệng, lại nghe Lung Nguyệt nói: Tìm hắn xong thì đồng thời đến cửa thành tìm ta!
Này... Bùi Đại khó xử. Lúc này hắn lại vô cùng nhớ thương người huynh đệ ba hoa kia, cũng thầm hận mình ngốc miệng lưỡi vụng về. Lúc này, nếu Vương phi xảy ra chuyện gì, hắn thế nào giao phó với Vương gia đây. Chẳng qua là, cũng không biết tình cảnh hiện tại của Vương gia như thế nào.
Địch Thúy đưa mắt ra hiệu với Bùi Đại đần độn đang đứng tại chỗ, tính tình chủ tử nhà nàng ra sao bọn họ là hiểu rõ nhất, chủ ý định rồi, Thiên Vương lão tử có tới cũng không có tác dụng. Nhớ trước đây lúc ở trong Hoàng thành, ngay cả Đương Kim Thánh Thượng cũng không xoay chuyển được tính tình của chủ tử, trên mặt lộ ra biểu tình vừa yêu vừa hận, chẳng qua điều này cũng chẳng trách được người khác, tính tình bướng bỉnh của khuê nữ nhà mình đều do y dung túng mà ra.
Bùi Đại thấy vậy, cũng biết nhiều lời vô ích, hiện giờ chỉ có thể tận lực bảo vệ Vương phi thật tốt mới là việc khẩn cấp trước mắt.
Lĩnh mệnh, đang định lui ra ngoài, bỗng nghe Lung Nguyệt hỏi: Vương gia có truyền đến tin tức không?
Bùi Đại lắc đầu, nói: Không!
Vậy được phái đi tìm hiểu tin tức có thư hồi âm không? Lung Nguyệt hỏi tiếp.
Vẫn không thấy! Bùi Đại đáp lại lần nữa.
Ừ! Lung Nguyệt trầm ngâm suy nghĩ, tin Trác Nhã Kim Quốc xâm phạm đến hiện giờ cũng mới qua một canh giờ, không vội, chờ thêm một chút. Nghĩ xong, lại hỏi: Chỗ quân đội đóng quân cách nơi đây gần nhất thì nhanh nhất là khi nào đến? Được tin tức, Lung Nguyệt liền sai người tới chỗ quân đội đóng quân tìm quân cứu viện.
Cưỡi khoái mã nửa ngày liền có thể đưa tin tức đến nơi. Bùi Đại hồi đáp. Nhưng trong lòng cũng có chút khâm phục đối với vị Vương phi Công chúa này, thiên chi kiêu nữ được sủng ái mà lớn lên, đối mặt trận chiến như thế mà chưa bị dọa đến bể mật, trong khoảnh khắc khi nhận được tin tức liền làm ra rất nhiều an bài, thật là khó được.
Biết rồi, ngươi đi tìm Tri Phủ đi! Lung Nguyệt khoát tay để Bùi Đại lui ra, sau đó mặc y phục mùa đông thật dầy, ngồi trên xe ngựa đi về phía cửa thành.
Nhìn tường thành Biên Thành, Lung Nguyệt khẽ nhíu mày, nói là tường thành, kỳ thật chẳng qua là đất vàng được nung lên rồi xếp chồng lên nhau. Lúc trước khi nhìn thấy, nàng còn cảm thấy mới lạ, rất có chút hương vị phong tình của sa mạc lớn trong điện ảnh hiện đại. Nhưng hiện giờ xem ra, cũng chỉ là Công trình đậu hủ mà thôi.
Lung Nguyệt suy tư, đã phái người đi tìm viện binh, hiện tại nàng phải làm đó là chờ cứu binh đến, và tin tức của Bùi Nguyên Tu. Nghĩ đến Bùi Nguyên Tu, trong lòng Lung Nguyệt vô cùng lo lắng, than nhẹ một tiếng, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì!
Tay ngọc thon dài xoa xoa cái bụng nhỏ...
Lung Nguyệt đứng trên tường thành đất vàng nung không bao lâu, Bùi Đại liền dẫn Tri Phủ tới.
Lúc nãy, khi Bùi Đại tìm được phủ nha, Tri Phủ đại nhân Biên Thành đang chân tay luống cuống đi qua đi lại trong phòng, nghe nói Vương phi cho mời, vội vàng liền đi theo Bùi Đại chạy đến đây.
Trời giá rét, đợi tới lúc đến cửa thành, vậy mà lại xuất ra một đầu mồ hôi.
Trịnh đại nhân! Lung Nguyệt liếc mắt nhìn ông ta một cái.
Có hạ quan! Trong lòng Tri Phủ đầy mồ
Bỏ thành chạy sao?
Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
Lung Nguyệt hiểu được đây là biện pháp tốt nhất.
Nhưng vì sao nàng lại không hạ được quyết định này?
Trong đầu luôn có một giọng nói không ngừng nhắc đi nhắc lại: Ngươi là Công chúa dòng chính của Đại Chiêu Quốc, là Tĩnh Bắc Vương phi, phiên bang xâm phạm, sao có thể bỏ thành mà chạy?
Lung Nguyệt tự nhận nàng là một tiểu nữ nhân tư tâm rất nặng. Lúc ở thời hiện đại, bất luận xem tiểu thuyết hay là xem tivi, đối với những anh hùng quên mình hy sinh kia, nàng sẽ bội phục, lại tự nhận sẽ không làm như thế.
Nhưng hiện giờ…
Lung Nguyệt phát hiện ra, trong nội tâm nàng cũng cất giấu một mầm móng nho nhỏ của chủ nghĩa anh hùng. Cũng phát hiện ra, Anh hùng có khi là bởi vì bất đắc dĩ mới làm.
Lúc này mình chính là như vậy đó, thân phận, trách nhiệm, không cho phép nàng bỏ thành mà chạy.
Đường đường là Đích Công chúa vinh quanh nhất của Đại Chiêu Quốc, lúc man tộc tiến đến xâm chiếm, nghe tiếng liền chạy, quá mức mất mặt, nếu nàng làm ra hành động này, toàn bộ thể diện của Hoàng tộc Đại Chiêu sợ là đều phải bị đạp ở dưới chân. Lãnh thổ của nhà mình, chính mình đều không thể giữ lấy giùm phụ thân Hoàng đế, còn có thể trông cậy vào người khác vì ngươi mà quên mình bỏ mạng sao?
Vả lại, Kim Quốc có thể mang binh đến đây, nhất định là vùng biên cảnh xảy ra vấn đề. Lúc này Bùi Nguyên Tu thế nào rồi? Lung Nguyệt khẽ vuốt ve bụng nhỏ, có chút không yên tâm!
Vương phi, xin ngài mau chóng rời khỏi Biên Thành! Bùi Đại thủ ở cửa phòng, đã đứng trong gió lạnh khẩn cầu một canh giờ.
Chủ tử, Bùi Đại quản sự nói có lý, ngài hiện giờ mang thai, vẫn là rời đi tốt hơn! Bốn người Hoán Ngọc cũng ở bên người nàng, biểu tình nôn nóng khuyên nhủ.
Lung Nguyệt vẫy vẫy tay, nói: Ý ta đã quyết! Dứt lời, cẩn thận che chở bụng, chậm rãi đứng dậy, thầm nghĩ trong lòng: Bảo bảo, cha con sẽ không có việc gì, Kim Quốc chưa chắc là qua được chỗ Ba Sơn đó mà tới đây.
Lung Nguyệt an ủi chính mình.
Lúc này nàng có chút hối hận, không nên khuyên Bùi Nguyên Tu đi dự tiệc.
Đi lấy áo choàng lông của ta tới đây, lại chuẩn bị xe ngựa, ta muốn xuất phủ. Lung Nguyệt phân phó.
Vương phi, ngài quyết định rời đi? Bùi Đại ngoài cửa nghe thấy liền mừng rỡ.
Không rời đi! Lung Nguyệt sai Địch Thúy đi mở cửa, dẫn Bùi Đại tiến vào, nói: Ngươi đi tìm Tri Phủ Biên Thành tới đây, chỉ nói ta có chuyện quan trọng!
Bùi Đại nghe vậy thì ngẩn ra, vừa định mở miệng, lại nghe Lung Nguyệt nói: Tìm hắn xong thì đồng thời đến cửa thành tìm ta!
Này... Bùi Đại khó xử. Lúc này hắn lại vô cùng nhớ thương người huynh đệ ba hoa kia, cũng thầm hận mình ngốc miệng lưỡi vụng về. Lúc này, nếu Vương phi xảy ra chuyện gì, hắn thế nào giao phó với Vương gia đây. Chẳng qua là, cũng không biết tình cảnh hiện tại của Vương gia như thế nào.
Địch Thúy đưa mắt ra hiệu với Bùi Đại đần độn đang đứng tại chỗ, tính tình chủ tử nhà nàng ra sao bọn họ là hiểu rõ nhất, chủ ý định rồi, Thiên Vương lão tử có tới cũng không có tác dụng. Nhớ trước đây lúc ở trong Hoàng thành, ngay cả Đương Kim Thánh Thượng cũng không xoay chuyển được tính tình của chủ tử, trên mặt lộ ra biểu tình vừa yêu vừa hận, chẳng qua điều này cũng chẳng trách được người khác, tính tình bướng bỉnh của khuê nữ nhà mình đều do y dung túng mà ra.
Bùi Đại thấy vậy, cũng biết nhiều lời vô ích, hiện giờ chỉ có thể tận lực bảo vệ Vương phi thật tốt mới là việc khẩn cấp trước mắt.
Lĩnh mệnh, đang định lui ra ngoài, bỗng nghe Lung Nguyệt hỏi: Vương gia có truyền đến tin tức không?
Bùi Đại lắc đầu, nói: Không!
Vậy được phái đi tìm hiểu tin tức có thư hồi âm không? Lung Nguyệt hỏi tiếp.
Vẫn không thấy! Bùi Đại đáp lại lần nữa.
Ừ! Lung Nguyệt trầm ngâm suy nghĩ, tin Trác Nhã Kim Quốc xâm phạm đến hiện giờ cũng mới qua một canh giờ, không vội, chờ thêm một chút. Nghĩ xong, lại hỏi: Chỗ quân đội đóng quân cách nơi đây gần nhất thì nhanh nhất là khi nào đến? Được tin tức, Lung Nguyệt liền sai người tới chỗ quân đội đóng quân tìm quân cứu viện.
Cưỡi khoái mã nửa ngày liền có thể đưa tin tức đến nơi. Bùi Đại hồi đáp. Nhưng trong lòng cũng có chút khâm phục đối với vị Vương phi Công chúa này, thiên chi kiêu nữ được sủng ái mà lớn lên, đối mặt trận chiến như thế mà chưa bị dọa đến bể mật, trong khoảnh khắc khi nhận được tin tức liền làm ra rất nhiều an bài, thật là khó được.
Biết rồi, ngươi đi tìm Tri Phủ đi! Lung Nguyệt khoát tay để Bùi Đại lui ra, sau đó mặc y phục mùa đông thật dầy, ngồi trên xe ngựa đi về phía cửa thành.
Nhìn tường thành Biên Thành, Lung Nguyệt khẽ nhíu mày, nói là tường thành, kỳ thật chẳng qua là đất vàng được nung lên rồi xếp chồng lên nhau. Lúc trước khi nhìn thấy, nàng còn cảm thấy mới lạ, rất có chút hương vị phong tình của sa mạc lớn trong điện ảnh hiện đại. Nhưng hiện giờ xem ra, cũng chỉ là Công trình đậu hủ mà thôi.
Lung Nguyệt suy tư, đã phái người đi tìm viện binh, hiện tại nàng phải làm đó là chờ cứu binh đến, và tin tức của Bùi Nguyên Tu. Nghĩ đến Bùi Nguyên Tu, trong lòng Lung Nguyệt vô cùng lo lắng, than nhẹ một tiếng, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì!
Tay ngọc thon dài xoa xoa cái bụng nhỏ...
Lung Nguyệt đứng trên tường thành đất vàng nung không bao lâu, Bùi Đại liền dẫn Tri Phủ tới.
Lúc nãy, khi Bùi Đại tìm được phủ nha, Tri Phủ đại nhân Biên Thành đang chân tay luống cuống đi qua đi lại trong phòng, nghe nói Vương phi cho mời, vội vàng liền đi theo Bùi Đại chạy đến đây.
Trời giá rét, đợi tới lúc đến cửa thành, vậy mà lại xuất ra một đầu mồ hôi.
Trịnh đại nhân! Lung Nguyệt liếc mắt nhìn ông ta một cái.
Có hạ quan! Trong lòng Tri Phủ đầy mồ
/217
|