Nàng liếc mắt nhìn Lưu Lương, nói: “Vậy hẳn là ngươi.”
Lưu Lương ngẩn người, hiện tại chính hắn cũng có hai phiếu, Lưu Á có ba phiếu, phiếu mấu chốt nhất này rơi vào trên người Nguyên úc, Lưu Á thống khổ nhìn Nguyên Úc, Nguyên Úc nói: “Lưu cô nương thoạt nhìn cũng không giống như là kẻ ác… Ta bầu Lưu Lương.”
Lưu Lương: “…”
Lưu Lương cùng Lưu Á đều có ba phiếu, không có cách nào xử tử một người, chỉ có thể cứ tan như vậy, chờ có người “chết” lại tiến hành bỏ phiếu.
Lưu Á có chút cảm động nói với Nguyên Úc: “Nguyên tướng quân, thật sự là thật cám ơn ngươi…”
Nguyên Úc lúng túng nói: “À, không có gì.”
Lưu Á nói: “Nguyên tướng quân tung hoành sa trường, cũng hiểu được mưu lược, loại trò chơi giống tiểu xiếc này khẳng định là ngài đã nhìn rõ ràng rồi, ngài đã biết là ai rồi? Có phải Lưu Lương hay không?”
Nguyên Úc nghĩ nghĩ nói: “Hẳn là không phải.”
Lưu Á càng thêm cảm động, nói: “Ngài vì bảo vệ ta mà không bỏ phiếu cho hung thủ chân chính, mà là bỏ phiếu cho Lưu Lương…”
Nguyên Úc cũng càng thêm xấu hổ, nói: “Ta cũng không biết rốt cuộc là ai… Tùy tiện bỏ phiếu thôi…”
Lưu Á: “…”
Ta ở một bên dựng thẳng lỗ tai nghe lén, nghe đến đây sắp cười ra tiếng đến, Vô Mẫn Quân bên cạnh ta cũng nín cười nghe, nửa ngày, hắn nói: “Dược này đã có thể phát huy công dụng…”
Ta: “…”
“Không cho phép, để cho bọn họ phát triển thuận theo tự nhiên không được sao…”
Vô Mẫn Quân liếc mắt một cái nhìn ta, nói: “Được, nghe lời ngươi.”
Lưu Á “chết” rất nhanh, ngay tại buổi tối lúc chúng ta dùng bữa tối, chỉ thấy trên trán nàng có dấu để lại, hết sức đập vào mắt người khác, xem ra hung thủ rất không đợi thấy nàng…
Lưu Á cúi đầu trầm mặc không nói, thoạt nhìn rất là bị nhục, Nguyên Úc thấy, tiến lên vài bước nói: “Ồ, cô nương vì sao…”
Lưu Á đáng thương ngẩng đầu nhìn hắn.
Nguyên Úc thở dài, nói: “Ai, dấu vết lại là ở trên đầu…”
Lưu Á: “…”
… Nguyên Úc cũng quá cường, thế nào hồ không ra đề thế nào hồ sao.
Hiện tại chỉ còn lại có Phùng Du, Tư Đồ Hữu Tình, Lưu Lương, Nguyên Úc, cộng thêm một bánh bao, sau khi bỏ phiếu lại còn chết thêm một người, hiện tại mọi người liên tiếp tử vong, thật sự có chút khủng bố, hung thủ đến tột cùng là ai, giấu sâu như vậy…
Tư Đồ Hữu Tình trước sau như mở miệng đầu tiên nói: “Mọi người cảm thấy hung thủ là ai?”
Lưu Lương nói: “Ta cho rằng, hung thủ không phải một người.”
Tư Đồ Hữu Tình kỳ quái nói: “Làm sao có thể, chỉ có một hung thủ.”
Lưu Lương cười cười, nói: “Ý của ta là, hung thủ, không phải là một —— người.”
Hắn chỉ chỉ bánh bao trên người Tư Đồ Hữu Tình: “Con vật nhỏ này cũng cầm tờ giấy, xem bộ dạng nhạy bén của nó, có thể nghe hiểu chúng ta nói chuyện, cũng có hỉ nộ ái ố, cơ hồ không khác với người. Chẳng may nói là hung thủ, tới lúc giết người không phải tiện sao, chỉ cần trên vuốt dính chút mực nước, dễ dàng có thể ‘Giết người’.”
Tư Đồ Hữu Tình ngẩn người, nói: “Bánh bao?”
Nàng đem bánh bao đặt xuống dưới, nói: “Bánh bao, có phải ngươi hay không?”
Bánh bao vô tội kích động lắc đầu, đồng thời rõ ràng nằm ệch ra, chổng vó, lộ ra bàn chân mập mạp, tỏ vẻ trên chân mình không dính mực nước.
Lưu Lương cười cười, nói: “Nhưng thật ra rất đáng yêu… Dù sao, ta chọn nó.”
Phùng Du cùng Nguyên Úc cũng chọn bánh bao, Tư Đồ Hữu Tình cắn cắn môi, nói: “Quân pháp bất vị thân, bánh bao, ngươi chết đi.”
Bánh bao: “… Chi… Chi…”
Bánh bao nhỏ đáng thương lấy tờ giấy ở trong túi nhỏ đeo trên người xuống, vừa mở tờ giấy ra thấy rõ ràng là hai chữ “Nạn nhân”.
… Không ngờ ngay cả bánh bao cũng bị oan mà chết… …
Tư Đồ Hữu Tình rơi lệ nói: “Bánh bao, nguyện vọng ngươi ô ô ô.”
Bánh bao: “Xèo xèo chi…”
Tư Đồ Hữu Tình mím mím miệng, mắt nhìn Lưu Lương, nói: “Lần sau nếu kẻ chết không phải ngươi, ta khẳng định chọn ngươi!”
Lưu Lương không cam lòng yếu thế nói: “Ha ha, nhưng ngươi cũng rất khả nghi nha. Chẳng may ngươi là hung thủ, mà ngươi chỉ thị bánh bao đi làm thì sao?”
Tư Đồ Hữu Tình nói: “Đến lúc đó mọi người tự nhiên biết.”
Dứt lời, rời đi cùng bánh bao đang tổn thương tinh thần nghiêm trọng.
Tư Đồ Hữu Tình quả thực là có khả năng tiên đoán, bởi vì sáng sớm ngày hôm sau, chúng ta thấy trên cổ Lưu Lương có một dấu mực.
Lưu Lương sờ sờ nhìn Tư Đồ Hữu Tình.
Mọi người cũng yên lặng nhìn Tư Đồ Hữu Tình.
Tư Đồ Hữu Tình: “…”
“Không phải ta… Ta làm sao có thể ngu như vậy! Nếu là ta, đương nhiên ta muốn giết người khác, sau đó oan uổng đổ cho Lưu Lương, như vậy không phải một chút trừ bỏ hai người sao? !” Tư Đồ Hữu Tình nói, “Việc này khẳng định mọi người có thể nghĩ đến a!”
Mọi người đều không thể nói chuyện, đều thật trầm mặc, Phùng Du còn sống, tuy rằng không phải rất hiểu biết, nhưng vẫn là miễn cưỡng mở miệng nói: “Ô, nhưng bởi vì mọi người đều cảm thấy nếu ngươi là hung thủ, ngươi sẽ không giết Lưu Lương, cho nên ngươi mới sử dụng phương pháp trái ngược, cố ý giết Lưu Lương thì sao?”
Tư Đồ Hữu Tình nói: “Ta, ta sẽ không mạo hiểm như vậy.”
Phùng Du giận dữ nói: “Không còn lại mấy người, ta bầu cho ngươi.”
Nguyên Úc nói: “Ta cũng vậy.”
Tư Đồ Hữu Tình bị “Xử tử”, nàng thở dài, lấy ra tờ giấy của mình, vừa mở ra đã thấy, vẫn là “Nạn nhân” như cũ.
Mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Phùng Du cùng Nguyên Úc liếc nhau, sau đó thần sắc không chừng đánh giá đối phương.
Hung thủ không ngờ là một trong hai người Phùng Du và Nguyên Úc… Giấu rất thâm!
Tư Đồ Hữu Tình thở dài, nói: “Trò chơi đã xong, hung thủ giết chỉ còn lại có một người, kế tiếp chỉ cần hắn đem đối phương giết chết, cũng chỉ còn lại hắn còn sống. Ô… Các ngươi ai là hung thủ? Đứng ra đi, thắng.”
Phùng Du cùng Nguyên Úc đồng thời nói: “Ta không phải hung thủ!”
Dừng một chút, Phùng Du cùng Nguyên Úc lại cùng nhau nói: “Hắn mới là hung thủ!”
Hai người vì thế không nói cái gì, đồng thời lấy ra tờ giấy ở trong quần áo, vừa thấy,trên cả hai tờ giấy đều ghi hai chữ “Nạn nhân”.
Việc này khiến tất cả mọi người ngây ngẩn cả người —— chẳng lẽ ra sai lầm rồi, không có tờ giấy nào ghi hai chữ hung thủ? Nhưng liên tiếp có người tử vong, làm sao có thể chứ.
Tư Đồ Hữu Tình nói: “Ta đã biết… Nếu hung thủ giết chết chính mình trước thì sao?”
Lời này vừa nói ra, mọi người đồng loạt rõ ràng nhìn về phía Vô Mẫn Quân.
Vô Mẫn Quân cười cười, mở ra tờ giấy của mình, chỉ thấy hai chữ “Hung thủ” tỏa sáng bập bùng…
Ta hỏng mất nói: “Hóa ra là ngươi! ! !”
Mọi người cũng đều lộ ra vẻ mặt hỏng mất, đoán đến đoán đi đoán lâu như vậy, quỷ hiểu được hóa ra hung thủ chính là người chết đầu tiên!
Mà Ngô Ung, Lữ Suất, Lưu Á, Lưu Lương, ba người may mắn này đã nhìn thấy diện mạo của hung thủ, đều lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
Vô Mẫn Quân vô tội nói: “Làm sao vậy?”
Tư Đồ Hữu Tình nói: “Ngươi, ngươi làm sao có thể như vậy a… Ngươi giết chính mình, vậy ngươi cũng chính là một người chết…”
Vô Mẫn Quân cười cười, nói: “Nhưng ngươi chỉ nói là người chết không thể nói chuyện, chưa nói người chết không thể giết người nha.”
Tư Đồ Hữu Tình: “…”
Ta: “…”
Dừng một chút, ta nói: “Phiền toái ngươi nói về quá trình một chút được không? Toàn bộ!”
Vô Mẫn Quân nghĩ nghĩ, nói: “Ngày đầu tiên, ta giả bộ có người đến tìm ta sau đó tự sát. Hơn nữa ngày hôm sau để cho người chết cùng ta.”
Ta: “…”
“Sau Lữ Suất ở trong cung, ta gọi hắn đến, giết hắn. Sau đó bởi vậy Bình Dương chết.”
Bình Dương rơi lệ: “…”
“Sau đó, Lưu Lương đi bái kiến quan viên, ta liền nhân cơ hội giết hắn.”
“Về phần Lưu Á cùng Lưu Lương, đều là lúc tản bộ trong cung nhìn thấy, tiện tay giết.”
Vô Mẫn Quân nói hai ba câu nói xong tất cả mọi chuyện, mọi người chúng ta đề rất trầm mặc, bốn ngườ ibị giết kia càng thêm trầ mmặc, hơn nữa Lưu Á cùng Lưu Lương —— người khác bị giết là có tính toán, chỉ có bọn họ bị giết là tiện tay… thật thảm…
“Nhưng mà, nhưng mà vậy cũng không đúng …” Tư Đồ Hữu Tình lộ ra vẻ mặt khó xử, “Hung thủ phải là người sống đến cuối cùng, mới có thể xem như là người thắng nha… Ngươi như vậy, ngay từ đầu đã thua rồi.”
Vô Mẫn Quân hướng chúng ta cười, nói: “Ta có nói qua ta muốn thắng sao?”
Mọi người: “…”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chương tiếp theo là hành trình mưu trí của Vô Mẫn Quân…
Lưu Lương ngẩn người, hiện tại chính hắn cũng có hai phiếu, Lưu Á có ba phiếu, phiếu mấu chốt nhất này rơi vào trên người Nguyên úc, Lưu Á thống khổ nhìn Nguyên Úc, Nguyên Úc nói: “Lưu cô nương thoạt nhìn cũng không giống như là kẻ ác… Ta bầu Lưu Lương.”
Lưu Lương: “…”
Lưu Lương cùng Lưu Á đều có ba phiếu, không có cách nào xử tử một người, chỉ có thể cứ tan như vậy, chờ có người “chết” lại tiến hành bỏ phiếu.
Lưu Á có chút cảm động nói với Nguyên Úc: “Nguyên tướng quân, thật sự là thật cám ơn ngươi…”
Nguyên Úc lúng túng nói: “À, không có gì.”
Lưu Á nói: “Nguyên tướng quân tung hoành sa trường, cũng hiểu được mưu lược, loại trò chơi giống tiểu xiếc này khẳng định là ngài đã nhìn rõ ràng rồi, ngài đã biết là ai rồi? Có phải Lưu Lương hay không?”
Nguyên Úc nghĩ nghĩ nói: “Hẳn là không phải.”
Lưu Á càng thêm cảm động, nói: “Ngài vì bảo vệ ta mà không bỏ phiếu cho hung thủ chân chính, mà là bỏ phiếu cho Lưu Lương…”
Nguyên Úc cũng càng thêm xấu hổ, nói: “Ta cũng không biết rốt cuộc là ai… Tùy tiện bỏ phiếu thôi…”
Lưu Á: “…”
Ta ở một bên dựng thẳng lỗ tai nghe lén, nghe đến đây sắp cười ra tiếng đến, Vô Mẫn Quân bên cạnh ta cũng nín cười nghe, nửa ngày, hắn nói: “Dược này đã có thể phát huy công dụng…”
Ta: “…”
“Không cho phép, để cho bọn họ phát triển thuận theo tự nhiên không được sao…”
Vô Mẫn Quân liếc mắt một cái nhìn ta, nói: “Được, nghe lời ngươi.”
Lưu Á “chết” rất nhanh, ngay tại buổi tối lúc chúng ta dùng bữa tối, chỉ thấy trên trán nàng có dấu để lại, hết sức đập vào mắt người khác, xem ra hung thủ rất không đợi thấy nàng…
Lưu Á cúi đầu trầm mặc không nói, thoạt nhìn rất là bị nhục, Nguyên Úc thấy, tiến lên vài bước nói: “Ồ, cô nương vì sao…”
Lưu Á đáng thương ngẩng đầu nhìn hắn.
Nguyên Úc thở dài, nói: “Ai, dấu vết lại là ở trên đầu…”
Lưu Á: “…”
… Nguyên Úc cũng quá cường, thế nào hồ không ra đề thế nào hồ sao.
Hiện tại chỉ còn lại có Phùng Du, Tư Đồ Hữu Tình, Lưu Lương, Nguyên Úc, cộng thêm một bánh bao, sau khi bỏ phiếu lại còn chết thêm một người, hiện tại mọi người liên tiếp tử vong, thật sự có chút khủng bố, hung thủ đến tột cùng là ai, giấu sâu như vậy…
Tư Đồ Hữu Tình trước sau như mở miệng đầu tiên nói: “Mọi người cảm thấy hung thủ là ai?”
Lưu Lương nói: “Ta cho rằng, hung thủ không phải một người.”
Tư Đồ Hữu Tình kỳ quái nói: “Làm sao có thể, chỉ có một hung thủ.”
Lưu Lương cười cười, nói: “Ý của ta là, hung thủ, không phải là một —— người.”
Hắn chỉ chỉ bánh bao trên người Tư Đồ Hữu Tình: “Con vật nhỏ này cũng cầm tờ giấy, xem bộ dạng nhạy bén của nó, có thể nghe hiểu chúng ta nói chuyện, cũng có hỉ nộ ái ố, cơ hồ không khác với người. Chẳng may nói là hung thủ, tới lúc giết người không phải tiện sao, chỉ cần trên vuốt dính chút mực nước, dễ dàng có thể ‘Giết người’.”
Tư Đồ Hữu Tình ngẩn người, nói: “Bánh bao?”
Nàng đem bánh bao đặt xuống dưới, nói: “Bánh bao, có phải ngươi hay không?”
Bánh bao vô tội kích động lắc đầu, đồng thời rõ ràng nằm ệch ra, chổng vó, lộ ra bàn chân mập mạp, tỏ vẻ trên chân mình không dính mực nước.
Lưu Lương cười cười, nói: “Nhưng thật ra rất đáng yêu… Dù sao, ta chọn nó.”
Phùng Du cùng Nguyên Úc cũng chọn bánh bao, Tư Đồ Hữu Tình cắn cắn môi, nói: “Quân pháp bất vị thân, bánh bao, ngươi chết đi.”
Bánh bao: “… Chi… Chi…”
Bánh bao nhỏ đáng thương lấy tờ giấy ở trong túi nhỏ đeo trên người xuống, vừa mở tờ giấy ra thấy rõ ràng là hai chữ “Nạn nhân”.
… Không ngờ ngay cả bánh bao cũng bị oan mà chết… …
Tư Đồ Hữu Tình rơi lệ nói: “Bánh bao, nguyện vọng ngươi ô ô ô.”
Bánh bao: “Xèo xèo chi…”
Tư Đồ Hữu Tình mím mím miệng, mắt nhìn Lưu Lương, nói: “Lần sau nếu kẻ chết không phải ngươi, ta khẳng định chọn ngươi!”
Lưu Lương không cam lòng yếu thế nói: “Ha ha, nhưng ngươi cũng rất khả nghi nha. Chẳng may ngươi là hung thủ, mà ngươi chỉ thị bánh bao đi làm thì sao?”
Tư Đồ Hữu Tình nói: “Đến lúc đó mọi người tự nhiên biết.”
Dứt lời, rời đi cùng bánh bao đang tổn thương tinh thần nghiêm trọng.
Tư Đồ Hữu Tình quả thực là có khả năng tiên đoán, bởi vì sáng sớm ngày hôm sau, chúng ta thấy trên cổ Lưu Lương có một dấu mực.
Lưu Lương sờ sờ nhìn Tư Đồ Hữu Tình.
Mọi người cũng yên lặng nhìn Tư Đồ Hữu Tình.
Tư Đồ Hữu Tình: “…”
“Không phải ta… Ta làm sao có thể ngu như vậy! Nếu là ta, đương nhiên ta muốn giết người khác, sau đó oan uổng đổ cho Lưu Lương, như vậy không phải một chút trừ bỏ hai người sao? !” Tư Đồ Hữu Tình nói, “Việc này khẳng định mọi người có thể nghĩ đến a!”
Mọi người đều không thể nói chuyện, đều thật trầm mặc, Phùng Du còn sống, tuy rằng không phải rất hiểu biết, nhưng vẫn là miễn cưỡng mở miệng nói: “Ô, nhưng bởi vì mọi người đều cảm thấy nếu ngươi là hung thủ, ngươi sẽ không giết Lưu Lương, cho nên ngươi mới sử dụng phương pháp trái ngược, cố ý giết Lưu Lương thì sao?”
Tư Đồ Hữu Tình nói: “Ta, ta sẽ không mạo hiểm như vậy.”
Phùng Du giận dữ nói: “Không còn lại mấy người, ta bầu cho ngươi.”
Nguyên Úc nói: “Ta cũng vậy.”
Tư Đồ Hữu Tình bị “Xử tử”, nàng thở dài, lấy ra tờ giấy của mình, vừa mở ra đã thấy, vẫn là “Nạn nhân” như cũ.
Mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Phùng Du cùng Nguyên Úc liếc nhau, sau đó thần sắc không chừng đánh giá đối phương.
Hung thủ không ngờ là một trong hai người Phùng Du và Nguyên Úc… Giấu rất thâm!
Tư Đồ Hữu Tình thở dài, nói: “Trò chơi đã xong, hung thủ giết chỉ còn lại có một người, kế tiếp chỉ cần hắn đem đối phương giết chết, cũng chỉ còn lại hắn còn sống. Ô… Các ngươi ai là hung thủ? Đứng ra đi, thắng.”
Phùng Du cùng Nguyên Úc đồng thời nói: “Ta không phải hung thủ!”
Dừng một chút, Phùng Du cùng Nguyên Úc lại cùng nhau nói: “Hắn mới là hung thủ!”
Hai người vì thế không nói cái gì, đồng thời lấy ra tờ giấy ở trong quần áo, vừa thấy,trên cả hai tờ giấy đều ghi hai chữ “Nạn nhân”.
Việc này khiến tất cả mọi người ngây ngẩn cả người —— chẳng lẽ ra sai lầm rồi, không có tờ giấy nào ghi hai chữ hung thủ? Nhưng liên tiếp có người tử vong, làm sao có thể chứ.
Tư Đồ Hữu Tình nói: “Ta đã biết… Nếu hung thủ giết chết chính mình trước thì sao?”
Lời này vừa nói ra, mọi người đồng loạt rõ ràng nhìn về phía Vô Mẫn Quân.
Vô Mẫn Quân cười cười, mở ra tờ giấy của mình, chỉ thấy hai chữ “Hung thủ” tỏa sáng bập bùng…
Ta hỏng mất nói: “Hóa ra là ngươi! ! !”
Mọi người cũng đều lộ ra vẻ mặt hỏng mất, đoán đến đoán đi đoán lâu như vậy, quỷ hiểu được hóa ra hung thủ chính là người chết đầu tiên!
Mà Ngô Ung, Lữ Suất, Lưu Á, Lưu Lương, ba người may mắn này đã nhìn thấy diện mạo của hung thủ, đều lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
Vô Mẫn Quân vô tội nói: “Làm sao vậy?”
Tư Đồ Hữu Tình nói: “Ngươi, ngươi làm sao có thể như vậy a… Ngươi giết chính mình, vậy ngươi cũng chính là một người chết…”
Vô Mẫn Quân cười cười, nói: “Nhưng ngươi chỉ nói là người chết không thể nói chuyện, chưa nói người chết không thể giết người nha.”
Tư Đồ Hữu Tình: “…”
Ta: “…”
Dừng một chút, ta nói: “Phiền toái ngươi nói về quá trình một chút được không? Toàn bộ!”
Vô Mẫn Quân nghĩ nghĩ, nói: “Ngày đầu tiên, ta giả bộ có người đến tìm ta sau đó tự sát. Hơn nữa ngày hôm sau để cho người chết cùng ta.”
Ta: “…”
“Sau Lữ Suất ở trong cung, ta gọi hắn đến, giết hắn. Sau đó bởi vậy Bình Dương chết.”
Bình Dương rơi lệ: “…”
“Sau đó, Lưu Lương đi bái kiến quan viên, ta liền nhân cơ hội giết hắn.”
“Về phần Lưu Á cùng Lưu Lương, đều là lúc tản bộ trong cung nhìn thấy, tiện tay giết.”
Vô Mẫn Quân nói hai ba câu nói xong tất cả mọi chuyện, mọi người chúng ta đề rất trầm mặc, bốn ngườ ibị giết kia càng thêm trầ mmặc, hơn nữa Lưu Á cùng Lưu Lương —— người khác bị giết là có tính toán, chỉ có bọn họ bị giết là tiện tay… thật thảm…
“Nhưng mà, nhưng mà vậy cũng không đúng …” Tư Đồ Hữu Tình lộ ra vẻ mặt khó xử, “Hung thủ phải là người sống đến cuối cùng, mới có thể xem như là người thắng nha… Ngươi như vậy, ngay từ đầu đã thua rồi.”
Vô Mẫn Quân hướng chúng ta cười, nói: “Ta có nói qua ta muốn thắng sao?”
Mọi người: “…”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chương tiếp theo là hành trình mưu trí của Vô Mẫn Quân…
/87
|