Sáng sớm ngày hôm sau, ống khói trống rỗng lâu ngày của Ninh gia bay ra từng đợt, từng đợt khói, trong tay Văn Tử Hi cầm một đống kẹo đồ chơi bằng đường ngồi xổm trước bậc cửa Ninh gia, nhìn trái nhìn phải không biết nên ăn cái nào trước.
Có hình con chó, con mèo, con thỏ, lão hổ, ngộ không, có hình rồng bay.
Hôm nay lúc trời chưa sáng Ninh Hoài đã đi huyện thành, dường như đem hết tất cả hình dáng của kẹo đường mà người tiểu thương có thể làm ra được mỗi thứ đều mua một cái, rồi lại bưng một đống kẹo nhanh chóng về nhét vào tay của Văn Tử Hi vừa mới thức dậy, còn đang dụi mắt và ngáp ngắn ngáp dài.
Đêm qua Văn Tử Hi ngủ mơ, trong mơ thấy toàn là kẹo đường, nàng được vùi trong một đống kẹo li3m một cái bên phải, lại nhấp một cái bên trái, không ngờ rằng vừa mở mắt là cảnh tượng giống hệt trong giấc mơ, trước mắt là rất nhiều kẹo đồ chơi bằng đường, giống như một bó hoa vậy, làm cho nàng phải nhéo lấy cái chân của mình xem có phải mình đang nằm mơ hay không.
Tê, đau, tỉnh ngủ rồi.
“Cái này, cái này, cái này...” Văn Tử Hi chỉ vào kẹo đồ chơi và lắp ba lắp bắp mà Ninh Hoài đưa cho nàng.
Ninh Hoài nhét tất cả kẹo đường vào trong tay Văn Tử Hi, ánh mắt trốn tránh có chút không được tự nhiên: “Cái này cũng là cho nàng, phần thưởng đó.”
Thưởng cho nàng hôm qua đã lựa chọn rất ngoan.
“Chàng không phải nói ta….aiz..” Văn Tử Hi ôm đống kẹo đồ chơi vẫn chưa nói xong, Ninh Hoài đã quay người muốn đi, nhưng càng giống như muốn trốn đi vì ngượng ngùng hơn.
Không phải nói là muốn được nụ hôn của hắn thì không được ăn kẹo đường nữa sao, Ninh Hoài sao lại chủ động đi mua cho nàng nhiều kẹo như thế.
Đây đúng là người nam nhân miệng nói một đằng nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo.
Ninh Hoài đi được hai bước, đột nhiên dừng lại, quay mặt lại nói một câu với Văn Tử Hi đang với bộ mặt “Sự ngạc nhiên đến nhanh quá ta vẫn chưa chấp nhận được”: “Đền cho nàng đó.”
Văn Tử Hi vui sướng nhận lấy đống kẹo đường, Song Duyệt đang cùng Giang Thị học may vá, Ninh Hoài lại vội đi làm cơm, chỉ còn một người rảnh rỗi là nàng, ngồi xổm trước bậc cửa nhìn những cây bưởi trong sân Ninh gia cười ngốc nghếch.
a Hoài sao có thể không cho nàng ăn kẹo đường chứ, không, lại còn đích thân đi mua về cho nàng.
“Ăn cái nào trước đây?” Văn Tử Hi chọn cả nửa ngày cũng chưa chọn xong, Ninh Cốt Đầu không biết từ lúc nào đã chạy ra vẫy vẫy cái đuôi đợi trước mặt Văn Tử Hi.
Đêm qua Ninh Hoài đã chính thức “giới thiệu” Ninh Cốt Đầu với Văn Tử Hi, Ninh Cốt Đầu còn rất hãnh diện mà “bắt tay” với Văn Tử Hi, bây giờ người này và con chó này coi như đã quen biết.
Thực ra Ninh Cốt Đầu vốn dĩ còn so đo chuyện hồi chiều khi chủ nhân về trong lòng còn ôm theo cô nương này mà không thèm để ý tới nó, nó sinh lòng ghen tị, lúc Ninh Hoài kêu nó bắt tay với Văn Tử Hi, nó còn hầm hừ không làm, tới khi Văn Tử Hi cười và ngồi xổm xuống trước mặt nó, đưa cánh tay còn trắng hơn cả mấy miếng vải xô đang băng trên tay, Ninh Cốt Đầu liền không phản ứng nữa.
Cái mũi hữu dụng trước giờ của nó bây giờ toàn ngửi thấy hương thơm trên cơ thể vị cô nương này, khác hoàn toàn với mùi son phấn của các cô nương khác hay là mùi bùn đất, nó có thể ngửi ra một loại mùi rất thơm, một mùi hương ngửi mà cảm thấy rất dễ chịu, mùi hương sinh ra đã sẵn có, kết quả là, Ninh Cốt Đầu ngửi thấy mùi hương, trong đầu thì ghét bỏ nhưng móng vuốt lại ngoan ngoãn mà thò ra.
Văn Tử Hi “bắt tay” với Ninh Cốt Đầu, vì để bày tỏ tình hữu nghị mà ra sức vẫy vẫy đuôi, Ninh Cốt Đầu cũng rất “dối lòng” mà li3m li3m ngón tay của Văn Tử Hi, Văn Tử Hi được nó li3m đến phát ngứa mà cũng bắt đầu cười ha ha không ngừng.
Ninh Cốt Đầu hôm nay mới vừa sáng sớm cũng đi tới nhà con chó “Nhị Hoa có học vấn cao nhất trong thôn, hỏi thăm được nó rằng hóa ra cái mùi được tỏa ra từ trên người vị cô nương kia thực ra không phải gọi là mùi hương, mà tên của thứ được gọi là “khí chất”.
“Thì ra là như vậy.” Ninh Cốt Đầu như gật gật đầu chỗ hiểu chỗ không, cảm thấy kiến thức này dường như thật sâu xa khó hiểu, nhưng có điều nó dám khẳng định một điều, trên người chủ nhân cũng có một mùi hương rất thơm, vả lại lúc chủ nhân và vị cô nương đó đứng cùng với nhau, hương thơm cơ thể của hai người hòa quyện lại dễ chịu vô cùng.
Ninh Cốt Đầu được chỉ giáo “học vấn” xong quay về, nhìn thấy một cô nương đang ngồi xổm trước bậc cửa giống như một cây nấm nhỏ, ngửi thấy mùi thơm thơm trên người nàng, sớm đã quên đi dự định “ghen tuông” ngày hôm qua với nàng.
Văn Tử Hi quơ quơ kẹo đồ chơi trước Ninh Cốt Đầu: “Ngươi cũng muốn ăn sao?”
“Gâu gâu gâu.” Ninh Cốt Đầu thò đầu lưỡi, quấn quanh bên chân Văn Tử Hi quay một vòng tròn.
“Ừm.” Văn Tử Hi nhìn đống kẹo đồ chơi trong tay, “Cho ngươi cái nào đây?”
Ninh Cốt Đầu lại không kén cá chọn canh, cứ ngồi chờ trước mặt nàng, cái đuôi vẫy qua vẫy lại.
Văn Tử Hi chọn nửa ngày, cuối cùng cũng chọn ra một cái hình con hổ to nhất đưa cho Ninh Cốt Đầu: “Ninh Cốt Đầu, ăn con hổ to, ngươi nhất định sẽ lợi hại hơn con hổ.”
Ta vẫn còn trông chờ sau này nếu có ai khiến ta không vừa mắt thì ngươi sẽ đi cắn hắn cho ta.
Đồ ăn mà Ninh Cốt Đầu rất cẩn thận với những thức ăn chưa từng ăn qua, phải dùng mũi ngửi ngửi trước, dường như không có mùi vị gì, sau đó thò lưỡi ra li3m một cái.
Nếm thử xong dường như có vị gì lạ lạ.
Ninh Cốt Đầu với cái mùi vị ngon trong miệng, lại thò lưỡi ra li3m li3m một cái.
ai ya má ơi, mùi vị thật là kỳ quái! Nó không thích!
Văn Tử Hi nhìn Ninh Cốt Đầu li3m cái kẹo đường hai phát mà nàng đưa, sau đó, cái đầu nó kiêu ngạo chê bai mà quay đi.
Văn Tử Hi lại đưa cái kẹo đường tới bên miệng Ninh Cốt Đầu: “Ngươi mau ăn đi, ngọt lắm đó.”
Ninh Cốt Đầu lại ngửi cái đồ vật mùi vị kì quái kia, thấy Văn Tử Hi vẫn muốn nhét cái thứ đồ đó vào trong miệng nó, cứ kẹp chặt cái đuôi, nằm sạp trên mặt đất chơi xấu.
Văn Tử Hi giương mắt nhìn cái kẹo đồ chơi bằng đường đã bị chó li3m qua.
Cái này, cái này, Cốt Đầu thối này lại không chịu ăn kẹo đồ chơi mà nàng cho?!
“Ninh Cốt Đầu!” Văn Tử Hi vỗ vỗ cái đầu vừa cứng vừa bướng của Ninh Cốt Đầu “ngươi có ăn hay không?”.
Ninh Cốt Đầu không thích ăn cái kẹo vừa ngọt vừa chua chát kia, nhưng cảm giác được Văn Tử Hi xoa đầu rất thích, trở mình cuộn móng vuốt, để lộ ra cái bụng mềm.
Văn Tử Hi thò một tay vuốt vuốt cái bụng mềm mềm, trắng trắng của Ninh Cốt Đầu, lại quăng cái kẹo đồ chơi bằng đường mà nó không ăn sang một bên: “Cốt Đầu thối, cho ngươi kẹo đồ chơi ngươi lại không chịu ăn.”
“Ngao ngao ngao, thật dễ chịu” đã từ rất lâu Ninh Cốt Đầu không được ai vuốt v e như vậy, vui mừng mà li3m li3m lòng bàn tay của Văn Tử Hi.
Văn Tử Hi li3m thử một cái kẹo đồ chơi bằng đường khác: “Rõ ràng ngọt thế này, ngươi vẫn không ăn, ngươi con chó ngốc này có biết ta hôm qua vì kẹo đường này mà biết bao nhiêu.... bao nhiêu chua xót không?”
“Có bao nhiêu chua xót?” đằng sau đột nhiên có người hỏi.
Văn Tử Hi vừa vuốt bộ lông sáng mượt của Ninh Cốt Đầu vừa tự ngồi nói một mình: “Đồ xấu xa uy hiếp ta, nói muốn được hắn hôn thì sau này không được ăn kẹo đường nữa, hứ!”
Nàng đột nhiên tăng tốc độ tay đang vuốt bụng Ninh Cốt Đầu lên, như là lúc người đang bực bội mà vò đầu bứt tóc mình lên: “Ta có thể làm thế nào? Ta chỉ có thể lựa chọn chàng thôi, nhưng rõ ràng là vì chàng mới rơi mất kẹo đường, chàng, chàng, ta tức không thở ra nổi rồi!”
Nàng còn tưởng rằng hôn cũng chỉ là hôn thôi, nào biết được sẽ… sâu sắc như vậy.
Đôi môi hòa quyện và hơi thở của chàng ngày hôm qua dường như vẫn còn sót lại, Văn Tử Hi li3m li3m môi của mình theo bản năng.
Nàng bị hắn hôn quá mạnh bạo, hôn đến nỗi không còn đường chống đỡ, sau khi kết thúc trên mặt đã đỏ lên không phân biệt được màu da ban đầu, cũng không biết là vì xấu hổ hay là ngộp hơi. Áo quần cũng rối tung rồi, cũng thở hổn hển rồi, bộ dạng trông thật rất đáng thương chúa xót.
“Hôn được bổn công chúa hời như vậy, mua thêm kẹo đồ chơi cho ta cũng là lẽ đương nhiên, cũng nên bồi thường lại cho tốt một chút.” Văn Tử Hi lại li3m một ngụm kẹo đường, cắn một cái tai của “Con thỏ nhỏ”, ăn rồi, “Những thế tử quận vương trong kinh thành thích ta nếu mà biết Thục Dương công chúa ngày thường không thèm để ý tới những báu vật quý giá, hiếm thấy mà bọn họ dâng lên nay lại vì một xiên kẹo đường mà bị người ta hôn, lại còn hôn tới triệt để, hôn lâu như vậy, khẳng định bọn họ đều tức chết.”
Ninh Cốt Đầu đang được vuốt v e vui vẻ ngửi thấy một làn hơi quen thuộc rồi đột nhiên nhảy lên, ra sức vẫy đuôi với người phía sau Văn Tử Hi.
Văn Tử Hi quay đầu, đối diện với một góc áo choàng màu xanh, nuốt một ngụm nước miếng.
Có hình con chó, con mèo, con thỏ, lão hổ, ngộ không, có hình rồng bay.
Hôm nay lúc trời chưa sáng Ninh Hoài đã đi huyện thành, dường như đem hết tất cả hình dáng của kẹo đường mà người tiểu thương có thể làm ra được mỗi thứ đều mua một cái, rồi lại bưng một đống kẹo nhanh chóng về nhét vào tay của Văn Tử Hi vừa mới thức dậy, còn đang dụi mắt và ngáp ngắn ngáp dài.
Đêm qua Văn Tử Hi ngủ mơ, trong mơ thấy toàn là kẹo đường, nàng được vùi trong một đống kẹo li3m một cái bên phải, lại nhấp một cái bên trái, không ngờ rằng vừa mở mắt là cảnh tượng giống hệt trong giấc mơ, trước mắt là rất nhiều kẹo đồ chơi bằng đường, giống như một bó hoa vậy, làm cho nàng phải nhéo lấy cái chân của mình xem có phải mình đang nằm mơ hay không.
Tê, đau, tỉnh ngủ rồi.
“Cái này, cái này, cái này...” Văn Tử Hi chỉ vào kẹo đồ chơi và lắp ba lắp bắp mà Ninh Hoài đưa cho nàng.
Ninh Hoài nhét tất cả kẹo đường vào trong tay Văn Tử Hi, ánh mắt trốn tránh có chút không được tự nhiên: “Cái này cũng là cho nàng, phần thưởng đó.”
Thưởng cho nàng hôm qua đã lựa chọn rất ngoan.
“Chàng không phải nói ta….aiz..” Văn Tử Hi ôm đống kẹo đồ chơi vẫn chưa nói xong, Ninh Hoài đã quay người muốn đi, nhưng càng giống như muốn trốn đi vì ngượng ngùng hơn.
Không phải nói là muốn được nụ hôn của hắn thì không được ăn kẹo đường nữa sao, Ninh Hoài sao lại chủ động đi mua cho nàng nhiều kẹo như thế.
Đây đúng là người nam nhân miệng nói một đằng nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo.
Ninh Hoài đi được hai bước, đột nhiên dừng lại, quay mặt lại nói một câu với Văn Tử Hi đang với bộ mặt “Sự ngạc nhiên đến nhanh quá ta vẫn chưa chấp nhận được”: “Đền cho nàng đó.”
Văn Tử Hi vui sướng nhận lấy đống kẹo đường, Song Duyệt đang cùng Giang Thị học may vá, Ninh Hoài lại vội đi làm cơm, chỉ còn một người rảnh rỗi là nàng, ngồi xổm trước bậc cửa nhìn những cây bưởi trong sân Ninh gia cười ngốc nghếch.
a Hoài sao có thể không cho nàng ăn kẹo đường chứ, không, lại còn đích thân đi mua về cho nàng.
“Ăn cái nào trước đây?” Văn Tử Hi chọn cả nửa ngày cũng chưa chọn xong, Ninh Cốt Đầu không biết từ lúc nào đã chạy ra vẫy vẫy cái đuôi đợi trước mặt Văn Tử Hi.
Đêm qua Ninh Hoài đã chính thức “giới thiệu” Ninh Cốt Đầu với Văn Tử Hi, Ninh Cốt Đầu còn rất hãnh diện mà “bắt tay” với Văn Tử Hi, bây giờ người này và con chó này coi như đã quen biết.
Thực ra Ninh Cốt Đầu vốn dĩ còn so đo chuyện hồi chiều khi chủ nhân về trong lòng còn ôm theo cô nương này mà không thèm để ý tới nó, nó sinh lòng ghen tị, lúc Ninh Hoài kêu nó bắt tay với Văn Tử Hi, nó còn hầm hừ không làm, tới khi Văn Tử Hi cười và ngồi xổm xuống trước mặt nó, đưa cánh tay còn trắng hơn cả mấy miếng vải xô đang băng trên tay, Ninh Cốt Đầu liền không phản ứng nữa.
Cái mũi hữu dụng trước giờ của nó bây giờ toàn ngửi thấy hương thơm trên cơ thể vị cô nương này, khác hoàn toàn với mùi son phấn của các cô nương khác hay là mùi bùn đất, nó có thể ngửi ra một loại mùi rất thơm, một mùi hương ngửi mà cảm thấy rất dễ chịu, mùi hương sinh ra đã sẵn có, kết quả là, Ninh Cốt Đầu ngửi thấy mùi hương, trong đầu thì ghét bỏ nhưng móng vuốt lại ngoan ngoãn mà thò ra.
Văn Tử Hi “bắt tay” với Ninh Cốt Đầu, vì để bày tỏ tình hữu nghị mà ra sức vẫy vẫy đuôi, Ninh Cốt Đầu cũng rất “dối lòng” mà li3m li3m ngón tay của Văn Tử Hi, Văn Tử Hi được nó li3m đến phát ngứa mà cũng bắt đầu cười ha ha không ngừng.
Ninh Cốt Đầu hôm nay mới vừa sáng sớm cũng đi tới nhà con chó “Nhị Hoa có học vấn cao nhất trong thôn, hỏi thăm được nó rằng hóa ra cái mùi được tỏa ra từ trên người vị cô nương kia thực ra không phải gọi là mùi hương, mà tên của thứ được gọi là “khí chất”.
“Thì ra là như vậy.” Ninh Cốt Đầu như gật gật đầu chỗ hiểu chỗ không, cảm thấy kiến thức này dường như thật sâu xa khó hiểu, nhưng có điều nó dám khẳng định một điều, trên người chủ nhân cũng có một mùi hương rất thơm, vả lại lúc chủ nhân và vị cô nương đó đứng cùng với nhau, hương thơm cơ thể của hai người hòa quyện lại dễ chịu vô cùng.
Ninh Cốt Đầu được chỉ giáo “học vấn” xong quay về, nhìn thấy một cô nương đang ngồi xổm trước bậc cửa giống như một cây nấm nhỏ, ngửi thấy mùi thơm thơm trên người nàng, sớm đã quên đi dự định “ghen tuông” ngày hôm qua với nàng.
Văn Tử Hi quơ quơ kẹo đồ chơi trước Ninh Cốt Đầu: “Ngươi cũng muốn ăn sao?”
“Gâu gâu gâu.” Ninh Cốt Đầu thò đầu lưỡi, quấn quanh bên chân Văn Tử Hi quay một vòng tròn.
“Ừm.” Văn Tử Hi nhìn đống kẹo đồ chơi trong tay, “Cho ngươi cái nào đây?”
Ninh Cốt Đầu lại không kén cá chọn canh, cứ ngồi chờ trước mặt nàng, cái đuôi vẫy qua vẫy lại.
Văn Tử Hi chọn nửa ngày, cuối cùng cũng chọn ra một cái hình con hổ to nhất đưa cho Ninh Cốt Đầu: “Ninh Cốt Đầu, ăn con hổ to, ngươi nhất định sẽ lợi hại hơn con hổ.”
Ta vẫn còn trông chờ sau này nếu có ai khiến ta không vừa mắt thì ngươi sẽ đi cắn hắn cho ta.
Đồ ăn mà Ninh Cốt Đầu rất cẩn thận với những thức ăn chưa từng ăn qua, phải dùng mũi ngửi ngửi trước, dường như không có mùi vị gì, sau đó thò lưỡi ra li3m một cái.
Nếm thử xong dường như có vị gì lạ lạ.
Ninh Cốt Đầu với cái mùi vị ngon trong miệng, lại thò lưỡi ra li3m li3m một cái.
ai ya má ơi, mùi vị thật là kỳ quái! Nó không thích!
Văn Tử Hi nhìn Ninh Cốt Đầu li3m cái kẹo đường hai phát mà nàng đưa, sau đó, cái đầu nó kiêu ngạo chê bai mà quay đi.
Văn Tử Hi lại đưa cái kẹo đường tới bên miệng Ninh Cốt Đầu: “Ngươi mau ăn đi, ngọt lắm đó.”
Ninh Cốt Đầu lại ngửi cái đồ vật mùi vị kì quái kia, thấy Văn Tử Hi vẫn muốn nhét cái thứ đồ đó vào trong miệng nó, cứ kẹp chặt cái đuôi, nằm sạp trên mặt đất chơi xấu.
Văn Tử Hi giương mắt nhìn cái kẹo đồ chơi bằng đường đã bị chó li3m qua.
Cái này, cái này, Cốt Đầu thối này lại không chịu ăn kẹo đồ chơi mà nàng cho?!
“Ninh Cốt Đầu!” Văn Tử Hi vỗ vỗ cái đầu vừa cứng vừa bướng của Ninh Cốt Đầu “ngươi có ăn hay không?”.
Ninh Cốt Đầu không thích ăn cái kẹo vừa ngọt vừa chua chát kia, nhưng cảm giác được Văn Tử Hi xoa đầu rất thích, trở mình cuộn móng vuốt, để lộ ra cái bụng mềm.
Văn Tử Hi thò một tay vuốt vuốt cái bụng mềm mềm, trắng trắng của Ninh Cốt Đầu, lại quăng cái kẹo đồ chơi bằng đường mà nó không ăn sang một bên: “Cốt Đầu thối, cho ngươi kẹo đồ chơi ngươi lại không chịu ăn.”
“Ngao ngao ngao, thật dễ chịu” đã từ rất lâu Ninh Cốt Đầu không được ai vuốt v e như vậy, vui mừng mà li3m li3m lòng bàn tay của Văn Tử Hi.
Văn Tử Hi li3m thử một cái kẹo đồ chơi bằng đường khác: “Rõ ràng ngọt thế này, ngươi vẫn không ăn, ngươi con chó ngốc này có biết ta hôm qua vì kẹo đường này mà biết bao nhiêu.... bao nhiêu chua xót không?”
“Có bao nhiêu chua xót?” đằng sau đột nhiên có người hỏi.
Văn Tử Hi vừa vuốt bộ lông sáng mượt của Ninh Cốt Đầu vừa tự ngồi nói một mình: “Đồ xấu xa uy hiếp ta, nói muốn được hắn hôn thì sau này không được ăn kẹo đường nữa, hứ!”
Nàng đột nhiên tăng tốc độ tay đang vuốt bụng Ninh Cốt Đầu lên, như là lúc người đang bực bội mà vò đầu bứt tóc mình lên: “Ta có thể làm thế nào? Ta chỉ có thể lựa chọn chàng thôi, nhưng rõ ràng là vì chàng mới rơi mất kẹo đường, chàng, chàng, ta tức không thở ra nổi rồi!”
Nàng còn tưởng rằng hôn cũng chỉ là hôn thôi, nào biết được sẽ… sâu sắc như vậy.
Đôi môi hòa quyện và hơi thở của chàng ngày hôm qua dường như vẫn còn sót lại, Văn Tử Hi li3m li3m môi của mình theo bản năng.
Nàng bị hắn hôn quá mạnh bạo, hôn đến nỗi không còn đường chống đỡ, sau khi kết thúc trên mặt đã đỏ lên không phân biệt được màu da ban đầu, cũng không biết là vì xấu hổ hay là ngộp hơi. Áo quần cũng rối tung rồi, cũng thở hổn hển rồi, bộ dạng trông thật rất đáng thương chúa xót.
“Hôn được bổn công chúa hời như vậy, mua thêm kẹo đồ chơi cho ta cũng là lẽ đương nhiên, cũng nên bồi thường lại cho tốt một chút.” Văn Tử Hi lại li3m một ngụm kẹo đường, cắn một cái tai của “Con thỏ nhỏ”, ăn rồi, “Những thế tử quận vương trong kinh thành thích ta nếu mà biết Thục Dương công chúa ngày thường không thèm để ý tới những báu vật quý giá, hiếm thấy mà bọn họ dâng lên nay lại vì một xiên kẹo đường mà bị người ta hôn, lại còn hôn tới triệt để, hôn lâu như vậy, khẳng định bọn họ đều tức chết.”
Ninh Cốt Đầu đang được vuốt v e vui vẻ ngửi thấy một làn hơi quen thuộc rồi đột nhiên nhảy lên, ra sức vẫy đuôi với người phía sau Văn Tử Hi.
Văn Tử Hi quay đầu, đối diện với một góc áo choàng màu xanh, nuốt một ngụm nước miếng.
/69
|