Có ý định phản kháng
Ác ý cố tình chọc giận
Thực đều chỉ vì muốn độc chiếm chú ý trong lòng người
Thứ tình yêu này! Đều khiến người ta thay đổi…
“Không! Ta không cần! Ta mới không cần làm vương phi của ngươi!” Hoa Lộng Nhi không chút nghĩ ngợi cự tuyệt ngay tức khắc.
Hắn điên rồi sao? Làm sao có thể muốn kết hôn với nàng?
Những nữ tử được nhận thiếp tuyển phi khác, người người đều có điều kiện tốt hơn nàng nhiều lần, còn có Hoa Diệu Nhi tỷ tỷ, cũng là một đại mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành nha! Các nàng ấy ai ai cũng đều có khả năng trở thành vương phi của hắn, ngoại trừ nàng.!.
Hơn thế nữa, nàng cũng không tính trở thành vương phi của hắn nha!
Nàng…… Nàng không nghĩ gả cho hắn!
Nhưng là, vì sao? Vừa nghe đến hắn nói muốn cưới nàng, lòng vẫn là nhảy lên chấn động, nhịn không được lại dâng lên một tia vui sướng?
Đáng giận!
Hoa Lộng Nhi cố gắng áp chế xuống cái cảm giác không nên có ấy.
“Vì sao không cần? Ngươi không thích ta sao?” Đối với Thương Nguyệt Ngạo Vân mà nói, lời nàng cự tuyệt cũng không phải quá đỗi ngạc nhiên gì, nàng mà liền thực sự thuận theo thì đã không còn là Hoa Lộng Nhi hắn biết.
“Đúng vậy! Ta, một chút cũng không thích ngươi!” Hoa Lộng Nhi không dám nhìn hắn, đôi mắt đẹp lúng túng đảo quanh, không tài nào đối đầu cùng ánh mắt sắc sảo ấy, thanh âm phát ra cũng thập phần mỏng manh nho nhỏ, giống như kẻ chột dạ.
“Phải không?” Thương Nguyệt Ngạo Vân nhíu mày kiếm, không tin lời nàng, thân thủ đưa tay nâng cằm nàng lên.
“Vậy vì sao ngươi không dám nhìn ta nói chuyện?” Hắn hỏi, khuôn mặt anh tuấn tiến sát gần nàng. “Hơn nữa, ta nghe được tiếng tim đập của ngươi.” Bàn tay to không an phận cách lớp quần áo cầm một bên no đủ. “Lộng Nhi, tim của ngươi đập thật nhanh.”
“A!” Hoa Lộng Nhi thở nhẹ một tiếng, hành động của hắn làm cho mặt nàng đỏ lên, vừa thẹn vừa giận đẩy hắn ra, “Thương Nguyệt Ngạo Vân! Ngươi đang làm cái gì?!”
Nam nhân này, hắn không biết cái gì là thẹn sao?
Ban ngày ban mặt mà dám động tay động chân với nàng!
“À yên tâm, nơi này ngươi chọn, thực vô cùng vắng vẻ hẻo lánh, tuyệt sẽ không có người đến đâu.” Thương Nguyệt Ngạo Vân cười khẽ, bị biểu tình cùng phản ứng của nàng làm cho cực kì vui vẻ.
“Ngươi… Ngươi đang nói linh tinh cái gì?! Giữa ngày trời sáng, ngươi không được dính sát vào người khác như vậy!” Lời hắn nói làm cho sắc mặt của nàng càng hồng rực, trong óc bỗng nhiên hiện lên triền miên cùng hắn đêm ấy, nơi mẫn cảm phía dưới không tự chủ được mà run nhẹ, còn hơi hơi mang theo tia ẩm ướt.
Đáng chết! Mới như vậy mà nàng liền đã động tình?!
Hoa Lộng Nhi vô cùng ảo não, phát ra luồng cảnh giới nhìn kẻ đối diện, chỉ sợ sẽ bị hắn phát hiện ra.
Thương Nguyệt Ngạo Vân nhìn nàng, không để ý nàng né tránh, một tay kéo lấy nàng vào trong lòng ngực. “Lộng Nhi, kỳ thực ngươi thích ta đúng không?”
Theo ánh mắt của nàng, hắn có thể rõ ràng nhìn ra được, nàng là thích hắn.
“Ngươi..đừng có tự đại cho là đúng, ta không thích ngươi!” Hoa Lộng Nhi nhanh chóng phủ nhận, không ngừng giãy dụa khỏi vòng tay cường tráng. “Ngươi mau thả ta ra!”
“Phải không?” Hạ thấp ánh mắt, hắn nhìn nàng, vì nàng vặn vẹo mà hai thân hình đang dính lấy nhau liền không ngừng ma sát, hương mùi của nàng cũng theo đó quanh quẩn trong khứu giác nam nhân.
“Lộng Nhi, ngươi cứ động đậy như vậy, là muốn làm cho ta ở nơi này muốn ngươi sao?” Thanh âm của hắn khàn khàn, bàn tay to gắt gao giữ chặt eo nhỏ, lửa nóng bên dưới đã sớm cứng rắn, cách lớp quần áo va chạm vào nơi mềm mại của nàng.
“A!” Nơi nhỏ ẩm ướt giữa hai chân bị hắn dùng chỗ đó chạm vào, một luồng điện như chạy xuyên qua cơ thể nàng tê dại, làm cho nàng không tự chủ được than nhẹ ra tiếng.
Thương Nguyệt Ngạo Vân nghe được, tiếng cười trầm thấp bật ra tự nhiên khỏi yết hầu, bàn tay to linh hoạt thâm nhập vào bên trong làn váy, liền đụng tới một chút ướt át.
“Lộng Nhi, như vậy liền ẩm ướt?” Khéo léo liếm lấy vành tai hồng nhỏ, hắn nhẹ giọng thầm thì.
“Đừng… đừng như vậy!” Bên tai nóng lên, Hoa Lộng Nhi xấu hổ không biết phải làm thế nào, lại không dám giãy dụa, chỉ sợ sẽ kích thích hắn.
“Không thích ta, làm sao có thể nhanh như vậy đã động tình, ân?” Nói xong, tay hắn chỉ dùng chút sức, cách tiết khố vuốt ve một đường ở hoa khâu.
“Ngô…” Nàng cắn cánh môi, lại nhịn không được bật ra tiếng ngâm khẽ, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, hơi thở cũng trở nên dồn dập.
“Lộng Nhi, ngươi quả là vật nhỏ yêu nói dối.” Bạc môi tiến đến áp vào bên môi nàng, thân thiết đưa lưỡi khẽ liếm, lại thong thả cuốn duyện đôi môi đỏ mọng. “Không cần kháng cự ta, thừa nhận thích ta khó lắm sao?”
Nói xong, lưỡi nóng tiến vào trong miệng nàng, mút duyện dụ hoặc.
“Không….” Nàng muốn kháng cự, nhưng là hơi thở hắn đã mê hoặc nàng, cái lưỡi thơm tho không tự chủ được đáp lại hắn, cùng đầu lưỡi nóng của hắn giao triền thực lâu.
Tay hắn tham nhập vào trong tiết khố của nàng, ngón tay dài làm càn vói vào cửa hoa huyệt, rất nhanh lây dính từ dũng đạo dịch ẩm ướt.
Ngón tay vừa mới đi vào đã bị nộn thịt vách tường gắt gao hấp trụ, khiến hắn lại càng dây dưa, hai ngón tay thon dài không chút khách khí tìm được hạch nhi bên trong, tùy ý đùa bỡn.
“Không cần….a a….” Hoa Lộng Nhi nức nở.
Nàng không nên cùng hắn làm chuyện này ở đằng sau hoa viên, sẽ bị người ta nhìn thấy, nhưng là thân thể vì sao cứ không thể khống chế, mềm nhũn xụi lơ ở trong lồng ngực rộng, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
“Ngươi muốn, Lộng Nhi của ta, cho ngươi né tránh hai ngày, có phải hay không nên cho ta chút ngon ngọt?” Mút duyện môi nàng, tay hắn không chỉ đùa bỡn hoa hạch, lại càng không ngừng ở dũng đạo trừu đưa, khiến nơi mẫn cảm tạo ra càng nhiều hoa dịch.
“Không……a….”
Hoa Lộng Nhi rên rỉ, nộn vách tường theo trừu đưa của hắn không ngừng mấp máy, yêu dịch cũng theo đó tiết ra, làm tiết khố hoàn toàn ẩm ướt.
Ngươi thích ta làm như vậy, đúng không?” Hắn dùng tay kia vén vạt áo của nàng, không chút khách khí tham nhập vào trong, dùng sức bắt một bên tuyết nhũ.
Bàn tay cởi bỏ quần áo, làm càn vuốt ve nhũ thịt hoạt nộn, hai ngón tay vuốt ve đùa bỡn nụ hoa hồng đỏ, kích thích tình dục của nàng, làm cho nhũ tiêm trở nên kiên đĩnh.
“Ân…. A………” Rốt cuộc không thể kháng cự, Hoa Lộng Nhi chìm đắm trong xâm lược của hắn, ánh mắt mờ sương, khuôn mặt nhỏ nhắn vì tình dục mà lộ ra quyến rũ mê người.
Nhìn nàng động tình thành bộ dáng xinh đẹp, Thương Nguyệt Ngạo Vân tâm tình say mê càng sâu.
“Lộng Nhi, ngươi có khuôn mặt thanh thuần thản nhiên, cũng có thân thể dâm đãng kiều mị, thực làm cho người ta yêu thích.”
“Không…….” Nàng lắc đầu, muốn phủ nhận lời hắn nói, nhưng là ngón tay dài ở hoa huyệt đột nhiên cong lại, đẩy nhẹ ẩu thả vào nộn thịt, làm cho nộn huyệt phút chốc co rút nhanh, yêu dịch đều chảy ra ngoài.
Hắn nhanh chóng rút ngón tay ra, cởi bỏ tiết khố của cả hai người rồi phất vạt áo lên, tại lúc nàng còn chưa kịp phản ứng liền động mạnh thắt lưng, dùng sức đem lửa nóng thô dài xâm nhập nộn huyệt.
“A!” Theo tiến vào của hắn, nộn vách tường bị mở ra đến tận cùng, nàng khó chịu thở nhẹ, “Không…. Quá sâu……………”
Nếu không phải Thương Nguyệt Ngạo Vân ôm nàng, nàng đã sớm xụi lơ không còn sức đứng vững.
“Ta còn chưa tiến vào toàn bộ!” Khóe môi gợi lên chút cười tà nịnh, khuôn mặt anh tuấn vì dục hỏa mà ửng hồng, không để ý nàng nhẹ kháng cự, hắn ra sức đâm vào, đem lửa nóng cực đại tham nhập vào trong cơ thể thanh mảnh nhỏ nhắn.
“A a ……..” Hắn vừa mới tiến vào, Hoa Lộng Nhi lập tức rên rỉ hô lên, nộn vách tường gắt gao co rút lại, áp bách vật nam tính của hắn.
“Thực khoái, mới thế đã có thể cao trào.” Vi ách thanh âm, hưởng thụ khoái cảm bị nàng gắt gao hấp trụ, Thương Nguyệt Ngạo Vân bắt đầu thẳng lưng qua lại trừu đưa.
Nộn vách tường rất nhanh vì cao trào mà không ngừng co rút, đưa vật thô dài hấp càng nhanh, tầng tầng khoái cảm làm cho hắn vô cùng thư sướng, va chạm cũng càng lúc càng nhiều, càng lúc càng dùng sức càng mạnh.
“Ách.. a………” Tay nhỏ bé gắt gao ôm vòng lấy cổ hắn, theo tới đỉnh cao, nàng nhịn không được nâng đùi lên quặp lấy thắt lưng hắn, làm cho hắn có thể đi vào càng sâu.
Dũng đạo trơn ướt theo trừu sáp của hắn tràn ra thật nhiều chất lỏng, tích lạc trên mặt đất, lưu lại dấu vết dâm lãng.
“Thích ta động vậy sao? Ân?” Cúi đầu, hắn hàm trụ một bên nhũ tiêm, mơ hồ không rõ hỏi.
“Ưm… Thích……….” Nàng thở dốc rên rỉ, sớm bất chấp nơi này là sau hoa viên, không cần biết thanh âm phóng đãng có thể truyền đến tai người.
Giờ phút này đây, nàng chỉ có thể cảm nhận được lửa nóng ở trong cơ thể không ngừng trừu đưa, hơi thở nam nhân nồng đậm vây quanh nàng, làm cho nàng sa vào không còn lý trí.
Hắn dùng lực hút nhũ tiêm cực ngọt, lửa nóng không ngừng va chạm nơi mềm mại của nàng, mỗi một lần rút ra, đều thối lui đến tận cửa huyệt, rồi lại thật sâu đâm vào hoa tâm, kích thích nơi non mềm mẫn cảm.
Trừu đưa như vậy tới mấy chục lần, làm cho nàng dục tiên dục tử, xuân triều tràn ra, khoái cảm liên tục đánh úp lên hai người.
“A…. Vân….” Rên rỉ kiều mỵ ngọt ngấy từ miệng nhỏ bật ra, nàng thẳng lưng chào đón hắn ra vào.
Phóng đãng của nàng càng kích thích hắn hơn, thô rống một tiếng, vật thô dài ngày càng tăng biên độ di chuyển, giống như muốn xuyên qua tiểu huyệt kia non nớt.
“A..a……” Khoái cảm, theo động tác của hắn không ngừng tích lũy, làm cho nàng rốt cuộc chịu không nổi, trước mắt hiện lên chỉ một mảnh lửa đỏ, cái miệng nhỏ nhắn mê người bật ra tiếng la.
Theo tiếng nàng rên rỉ, một dòng dịch nóng từ trong cơ thể trào ra, ướt đẫm tràn đầy vật thô to nam tính, làm cho hắn cảm thấy một trận run lên, thư sướng khoái hoạt.
“Lộng Nhi, ngươi giỏi quá……” Than nhẹ, hắn lại ra sức qua lại trừu đưa, ở lần cuối cùng đâm vào, thân thể khẽ run nhẹ, đem toàn bộ bạch dịch nóng rực bắn vào sâu trong nhất của hoa huyệt non nớt.
.
.
.
Thở dốc dần ngưng.
Hoa Lộng Nhi dần tỉnh táo lại cùng dư vị kích tình, lúc này mới giật mình nhận ra, chính mình không ngờ đã cùng hắn ‘làm’!
“Trời ơi!” Nàng nhắm lại hai mắt, ảo não rên rỉ.
Lần này còn là ở bên ngoài, hơn nữa nàng lại kêu lớn tiếng như vậy, nếu như bị người nghe thấy, kia nàng còn có mặt mũi nào a?
“Thương Nguyệt Ngạo Vân! Ngươi. Đồ khốn khiếp chết tiệt!” Nàng vừa tức vừa giận đẩy hắn ra, cũng làm cho vật nóng của hắn từ trong cơ thể mình rời khỏi.
Hắn rời ra, mang theo chút chất lỏng nhẹ nhẹ dưới thân nàng, bất ngờ mang đến một cỗ khoái cảm.
“Ngô!” Chịu đựng, chịu đựng, nàng không cho phép bản thân rên rỉ ra tiếng.
“Như thế nào? Ngươi không phải thực thích sao?” Nhếch môi cười, Thương Nguyệt Ngạo Vân sửa sang lại quần áo, thưởng thức tư thái dâm lãng của nàng khi kích tình vừa qua đi.
Khuôn mặt thanh lệ nhỏ nhắn nhiễm màu đỏ ửng, cánh môi cũng vì hắn hôn mà hơi sưng lên, ướt át, trên cần cổ trắng ngần còn có dấu vết hắn hôn duyện. Cả người đều lưu lại hương vị tình dục ngọt ngấy, người sáng suốt nhìn ra cũng biết được nàng mới vừa rồi làm gì.
“Đáng chết! Ngươi câm miệng!” Phẫn nộ trừng hắn một cái, Hoa Lộng Nhi mau mau chóng chóng sửa sang lại quần áo chỉnh tề, không để cho hình ảnh nàng thoáng nhìn đã thấy chật vật.
Thật sự là đáng chết, cớ sao cứ bị nam nhân này đụng tới là nàng liền không còn tỉnh táo mà đầu hàng?
“Lộng Nhi, này cũng không phải lần đầu tiên ta ở trong ngươi.” Nàng bảo hắn câm miệng, hắn lại càng không để nàng vừa ý, thậm chí còn muốn nhiễu loạn tâm tư nàng.
“Làm ơn!! Nói chuyện với ngươi một chút cũng không thể có văn nhã sao?!” Hoa Lộng Nhi đỏ mặt, vừa thẹn vừa giận trừng mắt hắn.
Nam nhân này rốt cuộc không biết thẹn là gì a?! Nói chuyện một chút cũng không thể đứng đắn, chỉ biết trực tiếp làm cho người ta cảm thấy quẫn bách xấu hổ.
Không để ý tới lời nàng, Thương Nguyệt Ngạo Vân tiếp tục nói nốt. “Ngươi hẳn là biết, làm loại sự tình này có thể có đứa nhỏ đi?”
Tiến lên nâng khuôn mặt nàng, hắn cúi đầu khẽ liếm hai cánh môi đỏ, thanh âm trầm thấp vang lên chậm rãi, “Có lẽ, biết đâu giờ phút này, trong bụng ngươi đã muốn có hài tử (đứa con) của ta.”
“Nhỏ, đứa nhỏ?!” Hoa Lộng Nhi cúi đầu, trừng mắt nhìn cái bụng bằng phẳng của chính mình.
“Là nha! Chẳng lẽ ngươi tưởng để đứa trẻ thành con ngoài giá thú? Nhị công chúa Hoa Vũ quốc chưa kết hôn đã mang thai, chính sẽ làm Hoa Vũ quốc hổ thẹn.”
“Không! Sẽ không có đứa trẻ nào hết!” Lắc đầu kịch liệt, nàng phủ nhận lời hắn nói.
“Nhỡ có thì sao? Ngươi muốn làm sao bây giờ? Bỏ nó?” Giữ chặt khuôn mặt nàng, Thương Nguyệt Ngạo Vân không cho nàng trốn tránh, một cái chớp mắt cũng không chớp nhìn nàng.
Hắn muốn nghe câu trả lời của nàng, nếu như thật sự có tiểu hài tử (đứa con), nàng sẽ làm như thế nào?
“Ta đương nhiên sẽ không bỏ nó!” Nàng cũng không thể tàn nhẫn như vậy.
“Nga?” Câu trả lời của nàng làm hắn nở nụ cười.
“Dù thế ta cũng không gả cho ngươi!” Hất cánh tay hắn, nàng hếch khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cao ngạo nhìn. “Cho dù thực sự có đứa nhỏ, nó cũng sẽ chỉ là của một mình ta.”
Lời của nàng làm cho Thương Nguyệt Ngạo Vân nheo lại hai mắt, ánh nguy hiểm chợt lóe rồi biến mất đi, “Lộng Nhi, nếu không có cố gắng của ta, một mình ngươi là sinh không ra đứa nhỏ.”
“Là vậy a! Ta hẳn là phải cảm tạ cố gắng của ngươi!” Nàng dương môi, một ý niệm manh nha xẹt qua trong óc.
Đúng vậy, nàng không muốn lập gia đình, nhưng không hề bài xích chuyện có đứa nhỏ.
Hơn nữa, nếu là cùng hắn sinh tiểu hài tử….
Nhìn đối phương, Hoa Lộng Nhi tâm động
Nếu như có đứa nhỏ của hắn thì sẽ tốt lắm.
“Có ý gì?” Nhẹ nhíu mày kiếm, Thương Nguyệt Ngạo Vân dò xét nhìn kỹ nàng, thấy biểu tình trên mặt nàng có điểm kỳ quái.
“Ta không nghĩ gả cho ngươi, nhưng là nếu có đứa trẻ cũng không sao hết. Bất quá, tiểu hài tử ấy là của mình ta, không liên quan tới ngươi.
Nàng kiêu ngạo nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn biến đổi, tâm tình không khỏi vui sướng.
Hừ! Mọi lần đều là hắn chiếm thế thượng phong, rốt cuộc giờ đây hai phía cũng đã đổi chỗ đi!
“Về phần làm cho Hoa Vũ quốc hổ thẹn? Chắc chắn không thể! Nếu thực sự mang thai, ta chỉ cần biến mất một thời gian, sau khi sinh nở xong lại xuất hiện, đối với mọi người chỉ cần tuyên bố cha đứa nhỏ đã chết, vậy còn không được sao?”
“Hoa Lộng Nhi! Ngươi mơ tưởng!” Thương Nguyệt Ngạo Vân giận tái mặt, vốn tưởng rằng có thể lấy lý do này khuất phục nàng, thực không nghĩ tới nàng còn dám trả lời như vậy, hoàn toàn vượt ngoài định liệu của hắn.
“Ta muốn làm cái gì, ngươi quản được sao?” Hừ lạnh một tiếng, Hoa Lộng Nhi hếch lên vẻ mặt bất tuân, khiêu chiến. “Nói cho ngươi biết, ta vĩnh viễn cũng sẽ không làm vương phi của ngươi!”.
Nói xong, nàng lập tức xoay người rời khỏi.
“Cho dù ngươi thích ta?”
Phía sau lưng, âm thanh nhẹ nhàng truyền đến một câu hỏi.
Hoa Lộng Nhi giật mình sửng sốt, bước chân khựng lại, nhanh chóng phản bác, “Ngươi quá tự tin đi! Ta không thích ngươi! Nếu ngươi thật muốn tìm phi tử, vậy cưới tỷ tỷ của ta nha! Hai ngày nay không phải các ngươi thường thường gặp nhau sao? Cảm tình hẳn là đã được bồi dưỡng rất tốt!”
Thanh âm của nàng không tự giác mang theo vị giấm chua, khiến Thương Nguyệt Ngạo Vân nghe ra rõ ràng.
Nhìn bóng dáng nho nhỏ quật cường dần rời đi, bạc môi mỏng hơi hơi gợn lên mang tia thú vị.
Tiểu nữ tử khẩu thị tâm phi này, thật sự là làm cho người ta vừa yêu vừa hận.
* Khẩu thị tâm phi: khẩu: miệng, lời nói; thị: phải; tâm: lòng dạ; phi: trái —> cả câu là miệng nói một đằng, tâm nghĩ một nẻo.
“Lộng nhi đáng yêu, ngươi cho là có thể chạy thoát khỏi ta sao?” Hắn thì thầm, trong ánh mắt phiếm tình ý nồng đậm.
Hắn nhất định có được nàng!
Ác ý cố tình chọc giận
Thực đều chỉ vì muốn độc chiếm chú ý trong lòng người
Thứ tình yêu này! Đều khiến người ta thay đổi…
“Không! Ta không cần! Ta mới không cần làm vương phi của ngươi!” Hoa Lộng Nhi không chút nghĩ ngợi cự tuyệt ngay tức khắc.
Hắn điên rồi sao? Làm sao có thể muốn kết hôn với nàng?
Những nữ tử được nhận thiếp tuyển phi khác, người người đều có điều kiện tốt hơn nàng nhiều lần, còn có Hoa Diệu Nhi tỷ tỷ, cũng là một đại mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành nha! Các nàng ấy ai ai cũng đều có khả năng trở thành vương phi của hắn, ngoại trừ nàng.!.
Hơn thế nữa, nàng cũng không tính trở thành vương phi của hắn nha!
Nàng…… Nàng không nghĩ gả cho hắn!
Nhưng là, vì sao? Vừa nghe đến hắn nói muốn cưới nàng, lòng vẫn là nhảy lên chấn động, nhịn không được lại dâng lên một tia vui sướng?
Đáng giận!
Hoa Lộng Nhi cố gắng áp chế xuống cái cảm giác không nên có ấy.
“Vì sao không cần? Ngươi không thích ta sao?” Đối với Thương Nguyệt Ngạo Vân mà nói, lời nàng cự tuyệt cũng không phải quá đỗi ngạc nhiên gì, nàng mà liền thực sự thuận theo thì đã không còn là Hoa Lộng Nhi hắn biết.
“Đúng vậy! Ta, một chút cũng không thích ngươi!” Hoa Lộng Nhi không dám nhìn hắn, đôi mắt đẹp lúng túng đảo quanh, không tài nào đối đầu cùng ánh mắt sắc sảo ấy, thanh âm phát ra cũng thập phần mỏng manh nho nhỏ, giống như kẻ chột dạ.
“Phải không?” Thương Nguyệt Ngạo Vân nhíu mày kiếm, không tin lời nàng, thân thủ đưa tay nâng cằm nàng lên.
“Vậy vì sao ngươi không dám nhìn ta nói chuyện?” Hắn hỏi, khuôn mặt anh tuấn tiến sát gần nàng. “Hơn nữa, ta nghe được tiếng tim đập của ngươi.” Bàn tay to không an phận cách lớp quần áo cầm một bên no đủ. “Lộng Nhi, tim của ngươi đập thật nhanh.”
“A!” Hoa Lộng Nhi thở nhẹ một tiếng, hành động của hắn làm cho mặt nàng đỏ lên, vừa thẹn vừa giận đẩy hắn ra, “Thương Nguyệt Ngạo Vân! Ngươi đang làm cái gì?!”
Nam nhân này, hắn không biết cái gì là thẹn sao?
Ban ngày ban mặt mà dám động tay động chân với nàng!
“À yên tâm, nơi này ngươi chọn, thực vô cùng vắng vẻ hẻo lánh, tuyệt sẽ không có người đến đâu.” Thương Nguyệt Ngạo Vân cười khẽ, bị biểu tình cùng phản ứng của nàng làm cho cực kì vui vẻ.
“Ngươi… Ngươi đang nói linh tinh cái gì?! Giữa ngày trời sáng, ngươi không được dính sát vào người khác như vậy!” Lời hắn nói làm cho sắc mặt của nàng càng hồng rực, trong óc bỗng nhiên hiện lên triền miên cùng hắn đêm ấy, nơi mẫn cảm phía dưới không tự chủ được mà run nhẹ, còn hơi hơi mang theo tia ẩm ướt.
Đáng chết! Mới như vậy mà nàng liền đã động tình?!
Hoa Lộng Nhi vô cùng ảo não, phát ra luồng cảnh giới nhìn kẻ đối diện, chỉ sợ sẽ bị hắn phát hiện ra.
Thương Nguyệt Ngạo Vân nhìn nàng, không để ý nàng né tránh, một tay kéo lấy nàng vào trong lòng ngực. “Lộng Nhi, kỳ thực ngươi thích ta đúng không?”
Theo ánh mắt của nàng, hắn có thể rõ ràng nhìn ra được, nàng là thích hắn.
“Ngươi..đừng có tự đại cho là đúng, ta không thích ngươi!” Hoa Lộng Nhi nhanh chóng phủ nhận, không ngừng giãy dụa khỏi vòng tay cường tráng. “Ngươi mau thả ta ra!”
“Phải không?” Hạ thấp ánh mắt, hắn nhìn nàng, vì nàng vặn vẹo mà hai thân hình đang dính lấy nhau liền không ngừng ma sát, hương mùi của nàng cũng theo đó quanh quẩn trong khứu giác nam nhân.
“Lộng Nhi, ngươi cứ động đậy như vậy, là muốn làm cho ta ở nơi này muốn ngươi sao?” Thanh âm của hắn khàn khàn, bàn tay to gắt gao giữ chặt eo nhỏ, lửa nóng bên dưới đã sớm cứng rắn, cách lớp quần áo va chạm vào nơi mềm mại của nàng.
“A!” Nơi nhỏ ẩm ướt giữa hai chân bị hắn dùng chỗ đó chạm vào, một luồng điện như chạy xuyên qua cơ thể nàng tê dại, làm cho nàng không tự chủ được than nhẹ ra tiếng.
Thương Nguyệt Ngạo Vân nghe được, tiếng cười trầm thấp bật ra tự nhiên khỏi yết hầu, bàn tay to linh hoạt thâm nhập vào bên trong làn váy, liền đụng tới một chút ướt át.
“Lộng Nhi, như vậy liền ẩm ướt?” Khéo léo liếm lấy vành tai hồng nhỏ, hắn nhẹ giọng thầm thì.
“Đừng… đừng như vậy!” Bên tai nóng lên, Hoa Lộng Nhi xấu hổ không biết phải làm thế nào, lại không dám giãy dụa, chỉ sợ sẽ kích thích hắn.
“Không thích ta, làm sao có thể nhanh như vậy đã động tình, ân?” Nói xong, tay hắn chỉ dùng chút sức, cách tiết khố vuốt ve một đường ở hoa khâu.
“Ngô…” Nàng cắn cánh môi, lại nhịn không được bật ra tiếng ngâm khẽ, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, hơi thở cũng trở nên dồn dập.
“Lộng Nhi, ngươi quả là vật nhỏ yêu nói dối.” Bạc môi tiến đến áp vào bên môi nàng, thân thiết đưa lưỡi khẽ liếm, lại thong thả cuốn duyện đôi môi đỏ mọng. “Không cần kháng cự ta, thừa nhận thích ta khó lắm sao?”
Nói xong, lưỡi nóng tiến vào trong miệng nàng, mút duyện dụ hoặc.
“Không….” Nàng muốn kháng cự, nhưng là hơi thở hắn đã mê hoặc nàng, cái lưỡi thơm tho không tự chủ được đáp lại hắn, cùng đầu lưỡi nóng của hắn giao triền thực lâu.
Tay hắn tham nhập vào trong tiết khố của nàng, ngón tay dài làm càn vói vào cửa hoa huyệt, rất nhanh lây dính từ dũng đạo dịch ẩm ướt.
Ngón tay vừa mới đi vào đã bị nộn thịt vách tường gắt gao hấp trụ, khiến hắn lại càng dây dưa, hai ngón tay thon dài không chút khách khí tìm được hạch nhi bên trong, tùy ý đùa bỡn.
“Không cần….a a….” Hoa Lộng Nhi nức nở.
Nàng không nên cùng hắn làm chuyện này ở đằng sau hoa viên, sẽ bị người ta nhìn thấy, nhưng là thân thể vì sao cứ không thể khống chế, mềm nhũn xụi lơ ở trong lồng ngực rộng, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
“Ngươi muốn, Lộng Nhi của ta, cho ngươi né tránh hai ngày, có phải hay không nên cho ta chút ngon ngọt?” Mút duyện môi nàng, tay hắn không chỉ đùa bỡn hoa hạch, lại càng không ngừng ở dũng đạo trừu đưa, khiến nơi mẫn cảm tạo ra càng nhiều hoa dịch.
“Không……a….”
Hoa Lộng Nhi rên rỉ, nộn vách tường theo trừu đưa của hắn không ngừng mấp máy, yêu dịch cũng theo đó tiết ra, làm tiết khố hoàn toàn ẩm ướt.
Ngươi thích ta làm như vậy, đúng không?” Hắn dùng tay kia vén vạt áo của nàng, không chút khách khí tham nhập vào trong, dùng sức bắt một bên tuyết nhũ.
Bàn tay cởi bỏ quần áo, làm càn vuốt ve nhũ thịt hoạt nộn, hai ngón tay vuốt ve đùa bỡn nụ hoa hồng đỏ, kích thích tình dục của nàng, làm cho nhũ tiêm trở nên kiên đĩnh.
“Ân…. A………” Rốt cuộc không thể kháng cự, Hoa Lộng Nhi chìm đắm trong xâm lược của hắn, ánh mắt mờ sương, khuôn mặt nhỏ nhắn vì tình dục mà lộ ra quyến rũ mê người.
Nhìn nàng động tình thành bộ dáng xinh đẹp, Thương Nguyệt Ngạo Vân tâm tình say mê càng sâu.
“Lộng Nhi, ngươi có khuôn mặt thanh thuần thản nhiên, cũng có thân thể dâm đãng kiều mị, thực làm cho người ta yêu thích.”
“Không…….” Nàng lắc đầu, muốn phủ nhận lời hắn nói, nhưng là ngón tay dài ở hoa huyệt đột nhiên cong lại, đẩy nhẹ ẩu thả vào nộn thịt, làm cho nộn huyệt phút chốc co rút nhanh, yêu dịch đều chảy ra ngoài.
Hắn nhanh chóng rút ngón tay ra, cởi bỏ tiết khố của cả hai người rồi phất vạt áo lên, tại lúc nàng còn chưa kịp phản ứng liền động mạnh thắt lưng, dùng sức đem lửa nóng thô dài xâm nhập nộn huyệt.
“A!” Theo tiến vào của hắn, nộn vách tường bị mở ra đến tận cùng, nàng khó chịu thở nhẹ, “Không…. Quá sâu……………”
Nếu không phải Thương Nguyệt Ngạo Vân ôm nàng, nàng đã sớm xụi lơ không còn sức đứng vững.
“Ta còn chưa tiến vào toàn bộ!” Khóe môi gợi lên chút cười tà nịnh, khuôn mặt anh tuấn vì dục hỏa mà ửng hồng, không để ý nàng nhẹ kháng cự, hắn ra sức đâm vào, đem lửa nóng cực đại tham nhập vào trong cơ thể thanh mảnh nhỏ nhắn.
“A a ……..” Hắn vừa mới tiến vào, Hoa Lộng Nhi lập tức rên rỉ hô lên, nộn vách tường gắt gao co rút lại, áp bách vật nam tính của hắn.
“Thực khoái, mới thế đã có thể cao trào.” Vi ách thanh âm, hưởng thụ khoái cảm bị nàng gắt gao hấp trụ, Thương Nguyệt Ngạo Vân bắt đầu thẳng lưng qua lại trừu đưa.
Nộn vách tường rất nhanh vì cao trào mà không ngừng co rút, đưa vật thô dài hấp càng nhanh, tầng tầng khoái cảm làm cho hắn vô cùng thư sướng, va chạm cũng càng lúc càng nhiều, càng lúc càng dùng sức càng mạnh.
“Ách.. a………” Tay nhỏ bé gắt gao ôm vòng lấy cổ hắn, theo tới đỉnh cao, nàng nhịn không được nâng đùi lên quặp lấy thắt lưng hắn, làm cho hắn có thể đi vào càng sâu.
Dũng đạo trơn ướt theo trừu sáp của hắn tràn ra thật nhiều chất lỏng, tích lạc trên mặt đất, lưu lại dấu vết dâm lãng.
“Thích ta động vậy sao? Ân?” Cúi đầu, hắn hàm trụ một bên nhũ tiêm, mơ hồ không rõ hỏi.
“Ưm… Thích……….” Nàng thở dốc rên rỉ, sớm bất chấp nơi này là sau hoa viên, không cần biết thanh âm phóng đãng có thể truyền đến tai người.
Giờ phút này đây, nàng chỉ có thể cảm nhận được lửa nóng ở trong cơ thể không ngừng trừu đưa, hơi thở nam nhân nồng đậm vây quanh nàng, làm cho nàng sa vào không còn lý trí.
Hắn dùng lực hút nhũ tiêm cực ngọt, lửa nóng không ngừng va chạm nơi mềm mại của nàng, mỗi một lần rút ra, đều thối lui đến tận cửa huyệt, rồi lại thật sâu đâm vào hoa tâm, kích thích nơi non mềm mẫn cảm.
Trừu đưa như vậy tới mấy chục lần, làm cho nàng dục tiên dục tử, xuân triều tràn ra, khoái cảm liên tục đánh úp lên hai người.
“A…. Vân….” Rên rỉ kiều mỵ ngọt ngấy từ miệng nhỏ bật ra, nàng thẳng lưng chào đón hắn ra vào.
Phóng đãng của nàng càng kích thích hắn hơn, thô rống một tiếng, vật thô dài ngày càng tăng biên độ di chuyển, giống như muốn xuyên qua tiểu huyệt kia non nớt.
“A..a……” Khoái cảm, theo động tác của hắn không ngừng tích lũy, làm cho nàng rốt cuộc chịu không nổi, trước mắt hiện lên chỉ một mảnh lửa đỏ, cái miệng nhỏ nhắn mê người bật ra tiếng la.
Theo tiếng nàng rên rỉ, một dòng dịch nóng từ trong cơ thể trào ra, ướt đẫm tràn đầy vật thô to nam tính, làm cho hắn cảm thấy một trận run lên, thư sướng khoái hoạt.
“Lộng Nhi, ngươi giỏi quá……” Than nhẹ, hắn lại ra sức qua lại trừu đưa, ở lần cuối cùng đâm vào, thân thể khẽ run nhẹ, đem toàn bộ bạch dịch nóng rực bắn vào sâu trong nhất của hoa huyệt non nớt.
.
.
.
Thở dốc dần ngưng.
Hoa Lộng Nhi dần tỉnh táo lại cùng dư vị kích tình, lúc này mới giật mình nhận ra, chính mình không ngờ đã cùng hắn ‘làm’!
“Trời ơi!” Nàng nhắm lại hai mắt, ảo não rên rỉ.
Lần này còn là ở bên ngoài, hơn nữa nàng lại kêu lớn tiếng như vậy, nếu như bị người nghe thấy, kia nàng còn có mặt mũi nào a?
“Thương Nguyệt Ngạo Vân! Ngươi. Đồ khốn khiếp chết tiệt!” Nàng vừa tức vừa giận đẩy hắn ra, cũng làm cho vật nóng của hắn từ trong cơ thể mình rời khỏi.
Hắn rời ra, mang theo chút chất lỏng nhẹ nhẹ dưới thân nàng, bất ngờ mang đến một cỗ khoái cảm.
“Ngô!” Chịu đựng, chịu đựng, nàng không cho phép bản thân rên rỉ ra tiếng.
“Như thế nào? Ngươi không phải thực thích sao?” Nhếch môi cười, Thương Nguyệt Ngạo Vân sửa sang lại quần áo, thưởng thức tư thái dâm lãng của nàng khi kích tình vừa qua đi.
Khuôn mặt thanh lệ nhỏ nhắn nhiễm màu đỏ ửng, cánh môi cũng vì hắn hôn mà hơi sưng lên, ướt át, trên cần cổ trắng ngần còn có dấu vết hắn hôn duyện. Cả người đều lưu lại hương vị tình dục ngọt ngấy, người sáng suốt nhìn ra cũng biết được nàng mới vừa rồi làm gì.
“Đáng chết! Ngươi câm miệng!” Phẫn nộ trừng hắn một cái, Hoa Lộng Nhi mau mau chóng chóng sửa sang lại quần áo chỉnh tề, không để cho hình ảnh nàng thoáng nhìn đã thấy chật vật.
Thật sự là đáng chết, cớ sao cứ bị nam nhân này đụng tới là nàng liền không còn tỉnh táo mà đầu hàng?
“Lộng Nhi, này cũng không phải lần đầu tiên ta ở trong ngươi.” Nàng bảo hắn câm miệng, hắn lại càng không để nàng vừa ý, thậm chí còn muốn nhiễu loạn tâm tư nàng.
“Làm ơn!! Nói chuyện với ngươi một chút cũng không thể có văn nhã sao?!” Hoa Lộng Nhi đỏ mặt, vừa thẹn vừa giận trừng mắt hắn.
Nam nhân này rốt cuộc không biết thẹn là gì a?! Nói chuyện một chút cũng không thể đứng đắn, chỉ biết trực tiếp làm cho người ta cảm thấy quẫn bách xấu hổ.
Không để ý tới lời nàng, Thương Nguyệt Ngạo Vân tiếp tục nói nốt. “Ngươi hẳn là biết, làm loại sự tình này có thể có đứa nhỏ đi?”
Tiến lên nâng khuôn mặt nàng, hắn cúi đầu khẽ liếm hai cánh môi đỏ, thanh âm trầm thấp vang lên chậm rãi, “Có lẽ, biết đâu giờ phút này, trong bụng ngươi đã muốn có hài tử (đứa con) của ta.”
“Nhỏ, đứa nhỏ?!” Hoa Lộng Nhi cúi đầu, trừng mắt nhìn cái bụng bằng phẳng của chính mình.
“Là nha! Chẳng lẽ ngươi tưởng để đứa trẻ thành con ngoài giá thú? Nhị công chúa Hoa Vũ quốc chưa kết hôn đã mang thai, chính sẽ làm Hoa Vũ quốc hổ thẹn.”
“Không! Sẽ không có đứa trẻ nào hết!” Lắc đầu kịch liệt, nàng phủ nhận lời hắn nói.
“Nhỡ có thì sao? Ngươi muốn làm sao bây giờ? Bỏ nó?” Giữ chặt khuôn mặt nàng, Thương Nguyệt Ngạo Vân không cho nàng trốn tránh, một cái chớp mắt cũng không chớp nhìn nàng.
Hắn muốn nghe câu trả lời của nàng, nếu như thật sự có tiểu hài tử (đứa con), nàng sẽ làm như thế nào?
“Ta đương nhiên sẽ không bỏ nó!” Nàng cũng không thể tàn nhẫn như vậy.
“Nga?” Câu trả lời của nàng làm hắn nở nụ cười.
“Dù thế ta cũng không gả cho ngươi!” Hất cánh tay hắn, nàng hếch khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cao ngạo nhìn. “Cho dù thực sự có đứa nhỏ, nó cũng sẽ chỉ là của một mình ta.”
Lời của nàng làm cho Thương Nguyệt Ngạo Vân nheo lại hai mắt, ánh nguy hiểm chợt lóe rồi biến mất đi, “Lộng Nhi, nếu không có cố gắng của ta, một mình ngươi là sinh không ra đứa nhỏ.”
“Là vậy a! Ta hẳn là phải cảm tạ cố gắng của ngươi!” Nàng dương môi, một ý niệm manh nha xẹt qua trong óc.
Đúng vậy, nàng không muốn lập gia đình, nhưng không hề bài xích chuyện có đứa nhỏ.
Hơn nữa, nếu là cùng hắn sinh tiểu hài tử….
Nhìn đối phương, Hoa Lộng Nhi tâm động
Nếu như có đứa nhỏ của hắn thì sẽ tốt lắm.
“Có ý gì?” Nhẹ nhíu mày kiếm, Thương Nguyệt Ngạo Vân dò xét nhìn kỹ nàng, thấy biểu tình trên mặt nàng có điểm kỳ quái.
“Ta không nghĩ gả cho ngươi, nhưng là nếu có đứa trẻ cũng không sao hết. Bất quá, tiểu hài tử ấy là của mình ta, không liên quan tới ngươi.
Nàng kiêu ngạo nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn biến đổi, tâm tình không khỏi vui sướng.
Hừ! Mọi lần đều là hắn chiếm thế thượng phong, rốt cuộc giờ đây hai phía cũng đã đổi chỗ đi!
“Về phần làm cho Hoa Vũ quốc hổ thẹn? Chắc chắn không thể! Nếu thực sự mang thai, ta chỉ cần biến mất một thời gian, sau khi sinh nở xong lại xuất hiện, đối với mọi người chỉ cần tuyên bố cha đứa nhỏ đã chết, vậy còn không được sao?”
“Hoa Lộng Nhi! Ngươi mơ tưởng!” Thương Nguyệt Ngạo Vân giận tái mặt, vốn tưởng rằng có thể lấy lý do này khuất phục nàng, thực không nghĩ tới nàng còn dám trả lời như vậy, hoàn toàn vượt ngoài định liệu của hắn.
“Ta muốn làm cái gì, ngươi quản được sao?” Hừ lạnh một tiếng, Hoa Lộng Nhi hếch lên vẻ mặt bất tuân, khiêu chiến. “Nói cho ngươi biết, ta vĩnh viễn cũng sẽ không làm vương phi của ngươi!”.
Nói xong, nàng lập tức xoay người rời khỏi.
“Cho dù ngươi thích ta?”
Phía sau lưng, âm thanh nhẹ nhàng truyền đến một câu hỏi.
Hoa Lộng Nhi giật mình sửng sốt, bước chân khựng lại, nhanh chóng phản bác, “Ngươi quá tự tin đi! Ta không thích ngươi! Nếu ngươi thật muốn tìm phi tử, vậy cưới tỷ tỷ của ta nha! Hai ngày nay không phải các ngươi thường thường gặp nhau sao? Cảm tình hẳn là đã được bồi dưỡng rất tốt!”
Thanh âm của nàng không tự giác mang theo vị giấm chua, khiến Thương Nguyệt Ngạo Vân nghe ra rõ ràng.
Nhìn bóng dáng nho nhỏ quật cường dần rời đi, bạc môi mỏng hơi hơi gợn lên mang tia thú vị.
Tiểu nữ tử khẩu thị tâm phi này, thật sự là làm cho người ta vừa yêu vừa hận.
* Khẩu thị tâm phi: khẩu: miệng, lời nói; thị: phải; tâm: lòng dạ; phi: trái —> cả câu là miệng nói một đằng, tâm nghĩ một nẻo.
“Lộng nhi đáng yêu, ngươi cho là có thể chạy thoát khỏi ta sao?” Hắn thì thầm, trong ánh mắt phiếm tình ý nồng đậm.
Hắn nhất định có được nàng!
/13
|