Chuyển ngữ: Mic
Đội ngũ oai nghiêm đi trên quan đạo, ánh nắng chiếu rọi, tựa như cự long uốn lượn. Cờ xí phấp phới là sừng rồng, bay vút lên không, uy phong hiển hách.
Sau trận chiến Tây Bắc, bản đồ Lương quốc trước nay chưa từng có ai mở rộng được kéo dài đến tận Tây vực, danh hiệu của Sùng An nữ đế đương nhiên cũng truyền khắp bốn bể.
Tứ hải thần phục, thiên hạ quy thuận, hiện giờ An Bình cuối cùng đã ngồi vững trên vị trí này, rốt cuộc cũng hiểu rõ nỗi cô quạnh ở địa vị tối cao.
Lưu Tự dẫn binh mã đi trước mở đường, Tiêu Thanh Dịch cùng Tần Tôn hai người một trái một phải bảo vệ xa giá của An Bình, một đường mà đi, từ đầu đến cuối bộ dạng tâm sự nặng nề, cũng từ đầu chí cuối tốc độ không nhanh không chậm, dường như đang đợi ai đó bắt kịp đội ngũ.
Bởi vì đại tuyết trước đó nên đặc biệt chọn tuyến đường giao với Thanh Hải, không ngờ hiện giờ tới trước núi lớn, thế nhưng phát hiện đại tuyết khoảng thời gian trước đã khiến không ít cây trên núi bị đè gãy, cộng với núi đá lổm nhổm trên mặt đường, trực tiếp chắn ngang đường.
Lưu Tự quay đầu ngựa đi bẩm báo An Bình cần phải nghỉ ngơi chỉnh đốn, đợi dọn dẹp đường xá mới có thể qua được.
An Bình vén màn nhìn ra ngoài, hỏi Viên Hỉ: “Tới đâu rồi?”
“Hồi bẩm bệ hạ, đã tới Vô Phong sơn rồi, qua khỏi nơi này thì nhanh thôi, chỉ cần lại băng qua mấy quận thì liền……Ủa? Bệ hạ ngài đi đâu vậy?” Trong lúc Viên Hỉ đang thao thao bất tuyệt thì An Bình đột nhiên vén màn xuống xe, hắn lập tức cả kinh hoảng hốt, vội vội vàng vàng xuống theo.
“Trẫm lên núi xem thử.”
“Dạ?” Viên Hỉ ngớ ra, vội quay đầu hướng đằng sau nháy mắt, Tiêu Thanh Dịch và Tần Tôn đã dẫn người đi theo.
An Bình cũng không để ý, tự mình vén vạt áo hướng trên núi mà đi.
Vốn đã nói sẽ cùng Tề Tốn Chi đến đây, nhưng hiện tại mình nàng tới trước.
Ước chừng đã lâu chưa từng có ai trèo lên, đường núi cực kỳ hẹp, bị cỏ dại chiếm cứ. Cộng thêm đương lúc sáng sớm, sương mù còn chưa tan khiến vạt áo An Bình ướt đẫm. Nàng cũng không bận tâm, tiếp tục hướng bên trên trèo lên, từng bước từng bước, đi rất ổn định.
Viên Hỉ thể lực không tốt, theo ở đằng sau chưa bao lâu đã bắt đầu thở dốc, cuối cùng dứt khoát phất phất tay với hai người Tần – Tôn: “Giao…giao cho hai người đó, ta không được rồi………” Dứt lời liền đặt mông ngồi phịch lên bãi cỏ bên cạnh, tự giác nhường đường cho cấm vệ quân phía sau.
Càng lên cao đường núi càng dốc, An Bình dường như xuyên qua ngọn núi cao hiểm trở nhìn thấy lịch sử nghìn năm của nó. Đứng nơi cao giữa thế gian, có hay không từng cảm thấy vạn phần cô quạnh? Có điều giữa vùng núi non xanh biếc, suối trong đá vụn, trái lại có lẽ không thiếu người bầu bạn nhỉ?
Vốn định trèo lên đỉnh núi, nhưng An Bình cảm thấy cơ thể có chút không thoải mái, liền không tiếp tục trèo nữa, dừng ở lưng chừng nhìn xuống bên dưới. Bên phải tầm mắt, tuyết sơn thăm thẳm phía Thanh Hải ở vị trí rất xa lộ ra đỉnh núi màu trắng bạc mà cao quý. Tầm mắt lại dời đến bên trái, chúng binh sĩ đang dọn đường, phía trước có thể nhìn thấy thành lầu sừng sững xa xa dưới nền trời xanh thẳm, có lữ khách qua lại dập dìu không ngừng, để người chờ đợi trong nhà ánh lên chút lo lắng.
Nhìn khắp chung quanh, nơi đây hiện giờ tất cả đều là thiên hạ của nàng, nhưng người kia không ở bên cạnh, từ đầu chí cuối luôn cảm thấy thiếu chút gì đó.
Nếu không có hắn, có cả thiên hạ rộng lớn cũng không trọn vẹn.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân khe khẽ, dường như vô cùng cẩn thận bước đến gần nàng.
“Bệ hạ……………….”
An Bình sửng sốt, mừng rỡ quay người, để rồi nụ cười hóa thành vẻ cô đơn: “Là Khánh Chi à…….”
Lưu Tự chú ý thấy thần sắc của nàng, trong lòng có hơi khó chịu, hành lễ nói: “Đường gần như đã dọn xong, có thể xuất phát rồi.”
An Bình gật đầu, lại quay đầu nhìn về phía con đường. Nàng mong đợi có một người cưỡi ngựa vung roi, chạy trên con đường tung bụi mà tới, nhưng nhìn suốt nửa ngày, vẫn không có.
“Đi thôi…………..”
Xuống dưới núi, Viên Hỉ đã hồi phục khí lực vội tới nghênh đón, ai biết vừa định dìu An Bình thì cơ thể nàng đột nhiên choáng váng, suýt nữa ngã xuống.
“Bệ hạ!” Hắn vừa dìu nàng đi về xe ngựa vừa thầm thì: “Nhất định là ngài dạo gần đây ăn quá ít, xem xem ngài gầy đi rất nhiều.”
An Bình nén xuống khó chịu trong ngực khoát tay một cái, ra hiệu hắn đừng lải nhà lải nhải nữa, leo lên xe ngựa. Phía bên kia Lưu Tự trông thấy tình hình liền vội triệu ngự y đi theo tới xem bệnh.
Nhất thời lại đành phải dừng lại, mọi người đều canh giữ bên ngoài xe chờ đợi. Trong xe thế nhưng vô cùng yên tĩnh, cơ hồ không chút tiếng động. Không bao lâu, ngự ý vén rèm khom người bước ra, Lưu Tự vốn định hỏi thăm tình hình, nhưng nghe An Bình ở trong xe nói: “Khởi hành đi.” thì đành thôi.
………………Lúc về tới kinh thành, đoàn người được bách tính toàn thành vây quanh, cảnh tượng hùng tráng vô cùng. Nhưng đối mặt với tình hình long trọng như thế, những người có mặt tâm tình lại nặng trĩu, ngay cả cười cũng mang theo một tia miễn cưỡng.
Lưu Tự cưỡi ngựa đi trước, gương mặt rực rỡ như mặt trời dường như bị tính cách che khuất, thêm đôi chút nội liễm âm trầm, trái lại càng khiến tâm hồn thiếu nữ của chúng nữ tử trong thành xao động.
Ánh mắt hắn thờ ơ lướt qua, đột nhiên trông thấy cửa sổ lầu hai một gian trà lầu trên phố mở rộng, một nữ tử đứng đó, áo ngắn váy dài màu xanh lam, trang điểm nhạt, tóc tết liễu vân kế, bên tóc mai còn cài một cây trâm, đang nhìn về phía mình.
Hắn kinh ngạc thốt không nên lời, nếu không phải trông thấy dung mạo nàng, hắn quyết không cách nào cho rằng nàng cùng vị quận chúa dáng vẻ nhanh nhẹn, tay cầm roi mềm trước kia có liên quan với nhau.
Tiếp xúc ánh mắt của hắn,Chiêu Ninh khe khẽ nở nụ cười, hướng hắn gật đầu một cái. Lưu Tự càng kinh ngạc, vội vàng cuống quít thu lại ánh mắt, mặt cũng có chút khô nóng.
Nàng vậy mà lại cười……..Thay đổi nho nhỏ trong lòng rất nhanh liền biến mất không chút dấu vết, bởi vì đã qua phố lớn, bước vào phạm vi hoàng thành, xung quanh đột nhiên trở nên an tĩnh.
Dọc theo phố lớn thẳng tắp đi về phía trước tới cửa cung, văn võ toàn thành sớm đã cung kính đứng đợi ở đó. Xe ngựa dừng lại, Viên Hỉ hướng trong xe bẩm báo một tiếng, vốn cho rằng An Bình sẽ lộ diện, ai ngờ chờ hết nửa ngày cũng không thấy động tĩnh.
Viên Hỉ xuống xe, chạy tới chắp tay nói với Thủ phụ Chu Hiền Đạt: “Bệ hạ có chỉ, mời Thủ phụ đại nhân để chư vị đại nhân về trước, bệ hạ thân thể không khỏe, muốn nghỉ ngơi.”
Chu Hiền Đạt đáp lễ nói được, Tề Giản ở sau lưng chợt nhanh chân bước lên hỏi hắn: “Dám hỏi công công, vì sao không thấy Tốn Chi đâu?”
Mới rồi đội ngũ vừa tới ông liền tìm Tề Tốn Chi, tiếc là tìm hết một vòng rồi lại một vòng, nhưng từ đầu chí cuối không có bóng dáng hắn. Lẽ nào vì tật chân không tiện nên ngồi cùng xe với bệ hạ?
Viên Hỉ nghe thấy lập tức mặt lộ vẻ khó xử, ánh mắt lấp lóe vài lần, gượng cười nói: “Tề đại học sĩ trước đừng gấp, bệ hạ từng căn dặn, người sau này sẽ tự mình giải thích rõ với ngài.”
“Hả?”
Tề Giản có chút không hiểu, ngược lại Lưu Kha trước giờ đầu gỗ nhất lại giành phỏng đoán trước: “Lẽ nào là cùng lão bàn hôn sự?” Ông nhìn về phía Lưu Tự đang xoay người xuống ngựa, lắc đầu thở dài: “Ta xem thằng con đáng thương nhà ta sắc mặt không tốt, có lẽ là tiểu tử bảo bối nhà lão với bệ hạ thành đôi rồi.”
Chu Hiền Đạt quay người cười nói: “Đúng thật sự có khả năng đó.”
Tề Giản thở phào, trong lòng thế nhưng lại mơ hồ có một tia bất an, vẻ mặt vừa rồi của Viên Hỉ công công rất không ổn nha……….
Sau khi An Bình vào cung cũng không vội nghỉ ngơi, mà là lập tức tới bái kiến tổ mẫu và phụ mẫu, đương nhiên không tránh khỏi cùng ba vị trưởng bối kể chi tiết tình hình ở biên cương. Mỗi lần nói đến chỗ nguy hiểm, Thái hoàng thái hậu lão nhân gia ngài liền lần phật châu vẫn luôn không rời tay liên tục niệm ‘phật tổ phù hộ’, Đông Đức bệ hạ cũng là dáng vẻ lo lắng.
Thái hoàng thái hậu đã lâu rồi chưa từng được vui vẻ đoàn tụ cả nhà, liền đề nghị cùng dùng bữa tối. Tranh thủ lúc chuẩn bị, Đông Đức bệ hạ cùng An Bình nói tới đề tài chính: “Thư mẫu hậu gửi lúc trước con xem rồi chứ?”
“Thư gì ạ?” An Bình theo bản năng hỏi một câu.
“Đương nhiên là thư về quan hệ giữa con với Tề Tốn Chi ấy!” Đông Đức bệ hạ gật đầu cảm khái: “Đứa nhỏ này cũng không tệ, ta và phụ hoàng con đều không ngờ nó đối với con si tình như vậy, nếu như chiến sự xong rồi, hai đứa cũng nên tính tới hôn sự đi chứ?”
Thái hoàng thái hậu ở bên cạnh xen vào: “Tề Tốn Chi? Lẽ nào là trưởng tử của nhà Tề đại học sĩ? Ai gia sao lại nhớ chân nó bị tật mà.”
“Chàng hiện tại có thể đi đứng được rồi.”
An Bình chợt tiếp một câu, mấy người họ đều sửng sốt, cùng quay đầu nhìn nàng, nhưng thấy sắc mặt nàng hơi tái, thần thái hoảng hốt, chỉ nhìn chằm chằm cột trụ bên cạnh, không biết đang nghĩ gì.
Lúc trước nàng vẫn luôn lảng sang vấn đề khác, dường như thật sự đã quên chuyện này, nhưng hiện giờ lại bị nhắc tới, cuối cùng vẫn không cách nào né tránh.
Sùng Đức bệ hạ nhíu mày, nghi hoặc nói: “An Bình, sao vậy? Lẽ nào xảy ra chuyện gì rồi?”
An Bình khẽ gật đầu, vẫn nhìn chằm chằm cột trụ như trước: “Chàng…….mất tích rồi.”
Nhất thời không biết nên nói từ đâu, có lẽ giải thích thế này là tốt nhất. Nàng luôn tin rằng hắn vẫn còn sống, ít nhất trong lòng nàng vẫn có một tia hi vọng, hắn nhất định sẽ không cứ như vậy rời đi.
Ba vị trưởng bối nhất thời không biết nên tiếp lời thế nào, đôi bên mắt to nhìn mắt nhỏ, sắc mặt đều có chút ngạc nhiên.
Sùng Đức bệ hạ lấy lại tinh thần trước tiên, thở dài nói: “Lúc trước thiếu nợ Tề gia rất nhiều, hiện giờ ngay cả nó cũng……….Thế này có gì tốt chứ.”
An Bình cúi đầu không nói.
Đúng lúc công công bên cạnh Thái hậu lệnh cho cung nhân tiến vào dâng thiện, lúc này mới phá vỡ sự tĩnh lặng. Thái hoàng thái hậu cười chua sót, giống như muốn níu kéo bầu không khí trở lại sự vui vẻ hòa thuận ban đầu: “Lại đây lại đây, dùng cơm trước đã rồi lại nói đi.”
Ai ngờ vừa cầm đũa, An Bình đột nhiên che miệng cúi người bắt đầu nôn khan, kinh động đến tất cả những người có mặt suýt nữa thì nhảy dựng lên. Sùng Đức bệ hạ vội vàng định kêu người mời thái y, Đông Đức bệ hạ và Thái hoàng thái hậu đưa mắt nhìn nhau, nhưng lại có vài phần hiểu rõ.
An Bình ngồi thẳng dậy khoát tay một cái: “Không sao đâu, phụ hoàng không cần lo lắng.” Ba người lúc này mới phát hiện sắc mặt nàng hơi vàng, cằm cũng nhọn hơn rất nhiều, chắc hẳn là dạo gần đây không mấy thèm ăn.
Đông Đức bệ hạ phất tay ra hiệu cho cung nhân toàn bộ lui ra, nghiêm mặt hỏi nàng: “Con liệu có phải có rồi?”
Sùng Đức bệ hạ kinh ngạc nhìn thê tử. Có cái gì? Ai ngờ vừa quay đầu, thấy An Bình thế nhưng lại bình tĩnh gật đầu.
Thái hoàng thái hậu lại bắt đầu niệm “A di đà Phật”, sắc mặt so với An Bình còn muốn âm u hơn. Cháu gái của bà, hoàng đế của đế quốc đó, vậy mà chưa thành thân đã có thai…Chuyện này chuyện này chuyện này……..Liệt tổ liệt tông hoàng thất à, ai gia hổ thẹn với các ngài mà…….>_<
So ra mà nói, Đông Đức bệ hạ xuất thân từ quốc gia nữ tôn lại bình tĩnh hơn nhiều: “Là của ai?”
An Bình nhìn bà cười gượng một cái: “Chính là người mà mẫu hậu cực lực tiến cử.”
Chén thuốc tránh thai hôm ấy vốn đã sắc xong đưa tới trước mặt nàng, thế nhưng cuối cùng, nàng trái lại vẫn…………..
Đội ngũ oai nghiêm đi trên quan đạo, ánh nắng chiếu rọi, tựa như cự long uốn lượn. Cờ xí phấp phới là sừng rồng, bay vút lên không, uy phong hiển hách.
Sau trận chiến Tây Bắc, bản đồ Lương quốc trước nay chưa từng có ai mở rộng được kéo dài đến tận Tây vực, danh hiệu của Sùng An nữ đế đương nhiên cũng truyền khắp bốn bể.
Tứ hải thần phục, thiên hạ quy thuận, hiện giờ An Bình cuối cùng đã ngồi vững trên vị trí này, rốt cuộc cũng hiểu rõ nỗi cô quạnh ở địa vị tối cao.
Lưu Tự dẫn binh mã đi trước mở đường, Tiêu Thanh Dịch cùng Tần Tôn hai người một trái một phải bảo vệ xa giá của An Bình, một đường mà đi, từ đầu đến cuối bộ dạng tâm sự nặng nề, cũng từ đầu chí cuối tốc độ không nhanh không chậm, dường như đang đợi ai đó bắt kịp đội ngũ.
Bởi vì đại tuyết trước đó nên đặc biệt chọn tuyến đường giao với Thanh Hải, không ngờ hiện giờ tới trước núi lớn, thế nhưng phát hiện đại tuyết khoảng thời gian trước đã khiến không ít cây trên núi bị đè gãy, cộng với núi đá lổm nhổm trên mặt đường, trực tiếp chắn ngang đường.
Lưu Tự quay đầu ngựa đi bẩm báo An Bình cần phải nghỉ ngơi chỉnh đốn, đợi dọn dẹp đường xá mới có thể qua được.
An Bình vén màn nhìn ra ngoài, hỏi Viên Hỉ: “Tới đâu rồi?”
“Hồi bẩm bệ hạ, đã tới Vô Phong sơn rồi, qua khỏi nơi này thì nhanh thôi, chỉ cần lại băng qua mấy quận thì liền……Ủa? Bệ hạ ngài đi đâu vậy?” Trong lúc Viên Hỉ đang thao thao bất tuyệt thì An Bình đột nhiên vén màn xuống xe, hắn lập tức cả kinh hoảng hốt, vội vội vàng vàng xuống theo.
“Trẫm lên núi xem thử.”
“Dạ?” Viên Hỉ ngớ ra, vội quay đầu hướng đằng sau nháy mắt, Tiêu Thanh Dịch và Tần Tôn đã dẫn người đi theo.
An Bình cũng không để ý, tự mình vén vạt áo hướng trên núi mà đi.
Vốn đã nói sẽ cùng Tề Tốn Chi đến đây, nhưng hiện tại mình nàng tới trước.
Ước chừng đã lâu chưa từng có ai trèo lên, đường núi cực kỳ hẹp, bị cỏ dại chiếm cứ. Cộng thêm đương lúc sáng sớm, sương mù còn chưa tan khiến vạt áo An Bình ướt đẫm. Nàng cũng không bận tâm, tiếp tục hướng bên trên trèo lên, từng bước từng bước, đi rất ổn định.
Viên Hỉ thể lực không tốt, theo ở đằng sau chưa bao lâu đã bắt đầu thở dốc, cuối cùng dứt khoát phất phất tay với hai người Tần – Tôn: “Giao…giao cho hai người đó, ta không được rồi………” Dứt lời liền đặt mông ngồi phịch lên bãi cỏ bên cạnh, tự giác nhường đường cho cấm vệ quân phía sau.
Càng lên cao đường núi càng dốc, An Bình dường như xuyên qua ngọn núi cao hiểm trở nhìn thấy lịch sử nghìn năm của nó. Đứng nơi cao giữa thế gian, có hay không từng cảm thấy vạn phần cô quạnh? Có điều giữa vùng núi non xanh biếc, suối trong đá vụn, trái lại có lẽ không thiếu người bầu bạn nhỉ?
Vốn định trèo lên đỉnh núi, nhưng An Bình cảm thấy cơ thể có chút không thoải mái, liền không tiếp tục trèo nữa, dừng ở lưng chừng nhìn xuống bên dưới. Bên phải tầm mắt, tuyết sơn thăm thẳm phía Thanh Hải ở vị trí rất xa lộ ra đỉnh núi màu trắng bạc mà cao quý. Tầm mắt lại dời đến bên trái, chúng binh sĩ đang dọn đường, phía trước có thể nhìn thấy thành lầu sừng sững xa xa dưới nền trời xanh thẳm, có lữ khách qua lại dập dìu không ngừng, để người chờ đợi trong nhà ánh lên chút lo lắng.
Nhìn khắp chung quanh, nơi đây hiện giờ tất cả đều là thiên hạ của nàng, nhưng người kia không ở bên cạnh, từ đầu chí cuối luôn cảm thấy thiếu chút gì đó.
Nếu không có hắn, có cả thiên hạ rộng lớn cũng không trọn vẹn.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân khe khẽ, dường như vô cùng cẩn thận bước đến gần nàng.
“Bệ hạ……………….”
An Bình sửng sốt, mừng rỡ quay người, để rồi nụ cười hóa thành vẻ cô đơn: “Là Khánh Chi à…….”
Lưu Tự chú ý thấy thần sắc của nàng, trong lòng có hơi khó chịu, hành lễ nói: “Đường gần như đã dọn xong, có thể xuất phát rồi.”
An Bình gật đầu, lại quay đầu nhìn về phía con đường. Nàng mong đợi có một người cưỡi ngựa vung roi, chạy trên con đường tung bụi mà tới, nhưng nhìn suốt nửa ngày, vẫn không có.
“Đi thôi…………..”
Xuống dưới núi, Viên Hỉ đã hồi phục khí lực vội tới nghênh đón, ai biết vừa định dìu An Bình thì cơ thể nàng đột nhiên choáng váng, suýt nữa ngã xuống.
“Bệ hạ!” Hắn vừa dìu nàng đi về xe ngựa vừa thầm thì: “Nhất định là ngài dạo gần đây ăn quá ít, xem xem ngài gầy đi rất nhiều.”
An Bình nén xuống khó chịu trong ngực khoát tay một cái, ra hiệu hắn đừng lải nhà lải nhải nữa, leo lên xe ngựa. Phía bên kia Lưu Tự trông thấy tình hình liền vội triệu ngự y đi theo tới xem bệnh.
Nhất thời lại đành phải dừng lại, mọi người đều canh giữ bên ngoài xe chờ đợi. Trong xe thế nhưng vô cùng yên tĩnh, cơ hồ không chút tiếng động. Không bao lâu, ngự ý vén rèm khom người bước ra, Lưu Tự vốn định hỏi thăm tình hình, nhưng nghe An Bình ở trong xe nói: “Khởi hành đi.” thì đành thôi.
………………Lúc về tới kinh thành, đoàn người được bách tính toàn thành vây quanh, cảnh tượng hùng tráng vô cùng. Nhưng đối mặt với tình hình long trọng như thế, những người có mặt tâm tình lại nặng trĩu, ngay cả cười cũng mang theo một tia miễn cưỡng.
Lưu Tự cưỡi ngựa đi trước, gương mặt rực rỡ như mặt trời dường như bị tính cách che khuất, thêm đôi chút nội liễm âm trầm, trái lại càng khiến tâm hồn thiếu nữ của chúng nữ tử trong thành xao động.
Ánh mắt hắn thờ ơ lướt qua, đột nhiên trông thấy cửa sổ lầu hai một gian trà lầu trên phố mở rộng, một nữ tử đứng đó, áo ngắn váy dài màu xanh lam, trang điểm nhạt, tóc tết liễu vân kế, bên tóc mai còn cài một cây trâm, đang nhìn về phía mình.
Hắn kinh ngạc thốt không nên lời, nếu không phải trông thấy dung mạo nàng, hắn quyết không cách nào cho rằng nàng cùng vị quận chúa dáng vẻ nhanh nhẹn, tay cầm roi mềm trước kia có liên quan với nhau.
Tiếp xúc ánh mắt của hắn,Chiêu Ninh khe khẽ nở nụ cười, hướng hắn gật đầu một cái. Lưu Tự càng kinh ngạc, vội vàng cuống quít thu lại ánh mắt, mặt cũng có chút khô nóng.
Nàng vậy mà lại cười……..Thay đổi nho nhỏ trong lòng rất nhanh liền biến mất không chút dấu vết, bởi vì đã qua phố lớn, bước vào phạm vi hoàng thành, xung quanh đột nhiên trở nên an tĩnh.
Dọc theo phố lớn thẳng tắp đi về phía trước tới cửa cung, văn võ toàn thành sớm đã cung kính đứng đợi ở đó. Xe ngựa dừng lại, Viên Hỉ hướng trong xe bẩm báo một tiếng, vốn cho rằng An Bình sẽ lộ diện, ai ngờ chờ hết nửa ngày cũng không thấy động tĩnh.
Viên Hỉ xuống xe, chạy tới chắp tay nói với Thủ phụ Chu Hiền Đạt: “Bệ hạ có chỉ, mời Thủ phụ đại nhân để chư vị đại nhân về trước, bệ hạ thân thể không khỏe, muốn nghỉ ngơi.”
Chu Hiền Đạt đáp lễ nói được, Tề Giản ở sau lưng chợt nhanh chân bước lên hỏi hắn: “Dám hỏi công công, vì sao không thấy Tốn Chi đâu?”
Mới rồi đội ngũ vừa tới ông liền tìm Tề Tốn Chi, tiếc là tìm hết một vòng rồi lại một vòng, nhưng từ đầu chí cuối không có bóng dáng hắn. Lẽ nào vì tật chân không tiện nên ngồi cùng xe với bệ hạ?
Viên Hỉ nghe thấy lập tức mặt lộ vẻ khó xử, ánh mắt lấp lóe vài lần, gượng cười nói: “Tề đại học sĩ trước đừng gấp, bệ hạ từng căn dặn, người sau này sẽ tự mình giải thích rõ với ngài.”
“Hả?”
Tề Giản có chút không hiểu, ngược lại Lưu Kha trước giờ đầu gỗ nhất lại giành phỏng đoán trước: “Lẽ nào là cùng lão bàn hôn sự?” Ông nhìn về phía Lưu Tự đang xoay người xuống ngựa, lắc đầu thở dài: “Ta xem thằng con đáng thương nhà ta sắc mặt không tốt, có lẽ là tiểu tử bảo bối nhà lão với bệ hạ thành đôi rồi.”
Chu Hiền Đạt quay người cười nói: “Đúng thật sự có khả năng đó.”
Tề Giản thở phào, trong lòng thế nhưng lại mơ hồ có một tia bất an, vẻ mặt vừa rồi của Viên Hỉ công công rất không ổn nha……….
Sau khi An Bình vào cung cũng không vội nghỉ ngơi, mà là lập tức tới bái kiến tổ mẫu và phụ mẫu, đương nhiên không tránh khỏi cùng ba vị trưởng bối kể chi tiết tình hình ở biên cương. Mỗi lần nói đến chỗ nguy hiểm, Thái hoàng thái hậu lão nhân gia ngài liền lần phật châu vẫn luôn không rời tay liên tục niệm ‘phật tổ phù hộ’, Đông Đức bệ hạ cũng là dáng vẻ lo lắng.
Thái hoàng thái hậu đã lâu rồi chưa từng được vui vẻ đoàn tụ cả nhà, liền đề nghị cùng dùng bữa tối. Tranh thủ lúc chuẩn bị, Đông Đức bệ hạ cùng An Bình nói tới đề tài chính: “Thư mẫu hậu gửi lúc trước con xem rồi chứ?”
“Thư gì ạ?” An Bình theo bản năng hỏi một câu.
“Đương nhiên là thư về quan hệ giữa con với Tề Tốn Chi ấy!” Đông Đức bệ hạ gật đầu cảm khái: “Đứa nhỏ này cũng không tệ, ta và phụ hoàng con đều không ngờ nó đối với con si tình như vậy, nếu như chiến sự xong rồi, hai đứa cũng nên tính tới hôn sự đi chứ?”
Thái hoàng thái hậu ở bên cạnh xen vào: “Tề Tốn Chi? Lẽ nào là trưởng tử của nhà Tề đại học sĩ? Ai gia sao lại nhớ chân nó bị tật mà.”
“Chàng hiện tại có thể đi đứng được rồi.”
An Bình chợt tiếp một câu, mấy người họ đều sửng sốt, cùng quay đầu nhìn nàng, nhưng thấy sắc mặt nàng hơi tái, thần thái hoảng hốt, chỉ nhìn chằm chằm cột trụ bên cạnh, không biết đang nghĩ gì.
Lúc trước nàng vẫn luôn lảng sang vấn đề khác, dường như thật sự đã quên chuyện này, nhưng hiện giờ lại bị nhắc tới, cuối cùng vẫn không cách nào né tránh.
Sùng Đức bệ hạ nhíu mày, nghi hoặc nói: “An Bình, sao vậy? Lẽ nào xảy ra chuyện gì rồi?”
An Bình khẽ gật đầu, vẫn nhìn chằm chằm cột trụ như trước: “Chàng…….mất tích rồi.”
Nhất thời không biết nên nói từ đâu, có lẽ giải thích thế này là tốt nhất. Nàng luôn tin rằng hắn vẫn còn sống, ít nhất trong lòng nàng vẫn có một tia hi vọng, hắn nhất định sẽ không cứ như vậy rời đi.
Ba vị trưởng bối nhất thời không biết nên tiếp lời thế nào, đôi bên mắt to nhìn mắt nhỏ, sắc mặt đều có chút ngạc nhiên.
Sùng Đức bệ hạ lấy lại tinh thần trước tiên, thở dài nói: “Lúc trước thiếu nợ Tề gia rất nhiều, hiện giờ ngay cả nó cũng……….Thế này có gì tốt chứ.”
An Bình cúi đầu không nói.
Đúng lúc công công bên cạnh Thái hậu lệnh cho cung nhân tiến vào dâng thiện, lúc này mới phá vỡ sự tĩnh lặng. Thái hoàng thái hậu cười chua sót, giống như muốn níu kéo bầu không khí trở lại sự vui vẻ hòa thuận ban đầu: “Lại đây lại đây, dùng cơm trước đã rồi lại nói đi.”
Ai ngờ vừa cầm đũa, An Bình đột nhiên che miệng cúi người bắt đầu nôn khan, kinh động đến tất cả những người có mặt suýt nữa thì nhảy dựng lên. Sùng Đức bệ hạ vội vàng định kêu người mời thái y, Đông Đức bệ hạ và Thái hoàng thái hậu đưa mắt nhìn nhau, nhưng lại có vài phần hiểu rõ.
An Bình ngồi thẳng dậy khoát tay một cái: “Không sao đâu, phụ hoàng không cần lo lắng.” Ba người lúc này mới phát hiện sắc mặt nàng hơi vàng, cằm cũng nhọn hơn rất nhiều, chắc hẳn là dạo gần đây không mấy thèm ăn.
Đông Đức bệ hạ phất tay ra hiệu cho cung nhân toàn bộ lui ra, nghiêm mặt hỏi nàng: “Con liệu có phải có rồi?”
Sùng Đức bệ hạ kinh ngạc nhìn thê tử. Có cái gì? Ai ngờ vừa quay đầu, thấy An Bình thế nhưng lại bình tĩnh gật đầu.
Thái hoàng thái hậu lại bắt đầu niệm “A di đà Phật”, sắc mặt so với An Bình còn muốn âm u hơn. Cháu gái của bà, hoàng đế của đế quốc đó, vậy mà chưa thành thân đã có thai…Chuyện này chuyện này chuyện này……..Liệt tổ liệt tông hoàng thất à, ai gia hổ thẹn với các ngài mà…….>_<
So ra mà nói, Đông Đức bệ hạ xuất thân từ quốc gia nữ tôn lại bình tĩnh hơn nhiều: “Là của ai?”
An Bình nhìn bà cười gượng một cái: “Chính là người mà mẫu hậu cực lực tiến cử.”
Chén thuốc tránh thai hôm ấy vốn đã sắc xong đưa tới trước mặt nàng, thế nhưng cuối cùng, nàng trái lại vẫn…………..
/74
|