Chuyển ngữ: Mic
Đi hết nửa tháng, Tề Tốn Chi mới tới biên quan, thế nhưng lại không gặp được Lưu Tự.
Một binh sĩ do dự ngập ngừng bẩm báo nói: “Lưu tham tướng đã cùng Quận chúa đi Tây Vực.” Đại khái là cảm thấy mình diễn đạt không chuẩn xác, lại sửa lại: “Không phải, là Quận chúa muốn đi Tây vực, Lưu tham tướng can ngăn, sau đó bị tóm đi cùng. Ớ….Cũng không đúng, là Lưu tham tướng tự mình muốn đi theo. Ý? Là như vậy à?”
Tề Tốn Chi nhìn gương mặt rối rắm của binh sĩ kia, giựt giựt khóe miệng, quay đầu nói với Tiêu Trữ: “Ắt hẳn vị quận chúa này chính là muội muội tốt mà ngài muốn tìm rồi.”
Tiêu Trữ đau buồn đỡ trán: “Dự cảm không lành nói với ta, ngươi nói không sai.”
“…………………”
Đương nói thì Triệu lão tướng quân phụ trách trấn giữ biên cương bỏ xuống quân vụ bề bộn đích thân tới nghênh tiếp. Ông từng ở hoàng cung dạy võ nghệ cho Tề Tốn Chi và An Bình, thế nên cũng coi như là sư phụ của hắn, Tề Tốn Chi vừa thấy ông, lập tức định hành lễ. Nhưng Triệu lão tướng quân cũng đồng thời là thuộc hạ cũ của Nhiếp chính vương, cho nên vừa gặp Tiêu Trữ, trước tiên liền hướng hắn hành lễ.
Tề Tốn Chi bùi ngùi: đồng ngành bất đồng mệnh mà….
Triệu lão tướng quân tâm tình không tệ, mời hai người tới phủ đệ tạm trú trong thành, chòm râu màu hoa râm theo nụ cười của ông cũng không ngừng run run: “Bệ hạ trong thư có dặn dò, một vạn ám bộ này bổn tướng quân chỉ coi như cái gì cũng không thấy, vẫn như cũ để Tề quân sư chỉ huy là được.”
Đúng lúc Tề Tốn Chi bưng trà lên hớp một ngụm, nghe thế suýt nữa thì đánh rơi chung trà: “Quân sư? Con sao?”
“Đúng vậy.”
Hắn thoáng suy nghĩ, hiểu ra, cười nói: “Hẳn là bệ hạ sắp đặt, vậy Triệu tướng quân chính là chủ soái rồi?”
“Cũng không phải.” Triệu lão tướng quân cười tủm tỉm lắc lắc đầu: “Chủ soái là ai, con rất nhanh sẽ biết thôi.”
……………..Tây Nhung hành động rất mau lẹ, đã ở bên ngoài biên thành một trăm dặm hạ trại, mọi thứ đâu vào đấy, như thể mọi sự đều nắm chắc trong tay. Để đề phòng tập kích bất ngờ, Triệu lão tướng quân cũng phân phó đóng quân ngoài thành, giằng co từ xa. Tiêu Trữ đã đi tìm muội muội, Tề Tốn Chi là quân sư, đương nhiên cùng Tần Tôn đến quân doanh.
Sau mấy ngày liên tiếp quan sát tình hình, hắn nói với Triệu lão tướng quân: “E rằng ở đây có chút kỳ lạ, Tây Nhung trước định hòa thân, sau đó lại tức tốc xuất binh, dường như sớm đã chuẩn bị tốt, chỉ là hành động đột ngột tức tốc về nước điều binh này…Xem ra có hơi bất ngờ.”
Kỳ thực điều hắn muốn nói là Tây Nhung giống như bị kích động. Mà thời điểm này, cái vị kích động chủ nhân của Tây Nhung kia đang trên đường hướng tới biên quan….Dù sao cũng là khu vực biên cảnh, vừa vào đông thì tuyết đã bắt đầu rơi. Tần Tôn không dám để Tề Tốn Chi bị tổn thương cho giá rét, dứt khoát cung phụng hắn như Phật tổ. Vì vậy chuyện mà Tề quân sư làm nhiều nhất dạo gần đây chính là ngồi trong quân trướng đọc sách.
Chiều hôm đó tiết trời trong xanh, hắn vén cửa trướng đi vào nói với Tề Tốn Chi: “Tử Đô huynh, có một tin tốt và một tin xấu, huynh muốn nghe tin nào?”
Người kia từ trong trang sách ngẩng lên, âm u thốt ra một chữ: “Nói.”
“Ờm………….” Tần Tôn suýt nữa thì rơi lệ đầy mặt, muốn trêu chọc hắn chính là tìm chết mà!
“Tin tốt chính là thế tử tìm được Khánh Chi và Quận chúa rồi, hẳn là rất nhanh sẽ về tới, còn tin xấu là Triệu lão tướng quân bị bệ hạ triệu hồi về kinh, phải lập tức lên đường.”
“Hửm?” Tề Tốn Chi đặt sách xuống, đẩy xe lăn ra ngoài: “Dẫn ta đi xem thử.”
Tần Tôn vừa giúp hắn vừa giải thích: “Nghe nói bệ hạ phái Thục vương tiếp tục dẫn binh trấn thủ biên cương, Cẩm Phong hẳn là cũng sắp tới rồi, Triệu lão tướng quân liền hồi kinh để thống lĩnh binh sĩ trấn thủ kinh kỳ.”
Tề Tốn Chi im lặng lắng nghe, không hề trả lời. Hắn cúi đầu, nhìn mặt đất dần dần thụt lùi dưới chân, từng cục đất lớn khô cằn, thi thoảng bên trên còn dính cỏ tranh trơ trụi, hoang vu như tâm tình của hắn lúc này.
Tần Tôn cứ nói, hắn cũng cứ kiên nhẫn lắng nghe, nhưng những nội dung trong đó không có hắn, An Bình chưa hề bảo hắn quay về, cũng không có dặn dò gì đặc biệt với hắn.
Đã có thể nhìn thấy long kỳ dựng thẳng ở khoảng không phía trước quân doanh, hắn chợt giữ xe lăn ngừng lại, hướng Tần Tôn phất tay một cái: “Thôi đi, trời khá lạnh, đệ thay ta gửi lời chào hỏi Triệu lão tướng quân một tiếng, ta không đi đưa tiễn.”
Tần Tôn ngạc nhiên, còn hắn thì đã tự mình đẩy xe lăn rời đi, bóng dáng màu trắng ấy rất nhanh liền bị doanh trướng trùng trùng điệp điệp nuốt chửng, thoáng chốc chợt có cảm giác tịch mịch như ẩn như hiện. Tần Tôn nhíu mày, cảm thấy mình đại khái nhìn nhầm rồi, người cường hãn như Tề Tốn Chi sẽ không biểu hiện ra loại cảm giác như vậy mới phải.
Đúng ra chuyện này rất cổ quái, bởi Tề Tốn Chi trước mặt mọi người nho nhã yếu ớt, cũng lắm khi khiến người ta cảm thấy sâu không lường được, nhưng điều đó cũng chỉ là khiến người khác cảm giác hắn nội tâm mạnh mẽ mà thôi, có điều trong mắt Tần Tôn, đích thực chính là vẫn luôn dùng từ ‘cường hãn’ để hình dung về hắn. Trên người hắn đại khái có một loại bản lĩnh rất tinh tế, có thể nắm vững trong tay biên độ đó, bất luận là nhu nhược trước mặt người khác hay là nham hiểm cường hãn trước mặt hắn thì đều sẽ không có cảm giác không hài hòa. Cho nên đã đạt được trình độ nào đó, Tần Tôn sợ hắn, cũng càng kính nể hắn.
Hắn dùng giày cọ cọ bùn khô trên đất, buồn bã đi về phía trước, loại cảm giác này……..là do mình ít bị ngược à?
Tiễn bước Triệu lão tướng quân, Thục vương vẫn chưa tới, Lưu Tự còn đang trên đường trở về, nhất thời những việc trọng yếu trong quân liền rơi hết trên người Tần Tôn. Hắn trái lại hết lần này đến lần khác mượn cơ hội tìm Tề quân sư giúp đỡ, tiếc là vị này từ sau ngày hôm đó liền có dấu hiệu ngủ đông. Trong trướng treo một chậu than, chân đắp tấm thảm nhung bằng da dê, nhàn nhã ngồi bên chậu than đọc sách, từ sáng đến tối, thong dong vô cùng.
Tần Tôn lúc này mới xác định, hắn đã bị ngược……Có lần hắn lại thập phần uyển chuyển đưa ra thỉnh cầu Tề Tốn Chi giúp đỡ, người kia lại vẫn như cũ bất vi sở động, thế là trước khi ra cửa trướng, hắn có chút không vui lại thêm có phần ủy khuất ‘hảo tâm’ nhắc nhở một câu: “Tử Đô huynh, ngồi bên chậu than lâu như vậy, cẩn thận ngất cho đấy.”
Tề Tốn Chi nhấc mi mắt, nhãn thần tựa như lưỡi đao bén nhọn cắt vào da thịt hắn: “Trước lúc đó, ngươi nhất định sẽ ngất trước, có muốn thử không?”
Tần tướng quân cả kinh biến sắc, vội chạy lấy người, ôm lệ nóng quyết tâm tự ngược một mình….May mà tình hình rối rắm này không kéo dài lâu, Thục vương đã tới quân doanh. Thân là tướng lĩnh trường kỳ trấn thủ biên cương, hắn đối với đường quanh ngõ tắt kỳ thực rành rẽ vô cùng, lại thêm tùy tùng đi theo không nhiều, ngày đêm lên đường, đương nhiên rất nhanh đã tới.
Tần Tôn vào khoảnh khắc trông thấy hắn thì thiếu điều hai gối quỵ xuống, ôm lấy chân hắn bi thương khóc lớn, đầu năm này, đội ngũ không dễ dẫn dắt a…….>_<Đợi đến khi ánh mắt hắn quét tới bóng người sau lưng Thục vương thì hai chân quả nhiên mềm nhũn, đích thực là sụp xuống luôn…………Tề Tốn Chi vẫn như cũ đọc sách, đa số là binh thư Triệu lão tướng quân lưu lại, cũng có rất nhiều tài liệu là do Thục vương để lại trong quân lúc trước. Hắn xem xong, cũng viết một chút kiến giải của mình, thế nhưng dần dà, trong những kiến giải đó lại pha trộn trong đó một chút gì đó về hắn. Có khi là một bài thơ, có khi là một đoạn từ, đầy ắp trên tờ giấy Tuyên trắng tinh vương mùi hương, thế nhưng dù nhìn thế nào đi nữa, cũng chỉ có hai từ ‘tưởng niệm’.
Sau khi viết xong, hắn lại định đem vứt vào chậu than, cũng không phải vì ngượng, da mặt hắn thế này, thật sự cũng không có chuyện xấu hổ gì có thể quấy nhiễu hắn, chỉ là cảm thấy có hơi quá lộ liễu. Một người đã quen che giấu, một điểm nho nhỏ có thể để lại dấu vết bị bóc trần, chung quy khiến hắn cảm thấy không thoải mái.
Có điều tay vừa cầm lấy xấp giấy Tuyên Thành này đưa qua chậu than thì ngoài trướng đã vang lên tiếng bước chân khe khẽ. Hắn nhướn mắt nhìn, từ kẽ hở của cửa trướng bị gió bắc không ngừng thổi tốc lên xa xa lộ ra một đôi hài, từ đế hài dọc theo mặt hài đều dính một lớp bụi đường, có cảm giác phong trần mệt mỏi.
Hắn không nhìn lâu, chỉ nhanh chóng đem xấp giấy tuyên thành nhét vào quyển binh thư, sau đó ngay ngay ngắn ngắn đặt qua một bên án thư. Dù sao có khách tới, lúc này bên trong trướng khói bụi lượn lờ cũng không mấy lễ phép.
Làm xong mấy việc này, dư quang nơi khóe mắt đã nhìn thấy đôi hài kia dừng trước cửa trướng, hắn thuận tay bưng chung trà trên chiếc kỷ nhỏ bên tay lên, nhưng không uống, chỉ giữ trong lòng bàn tay, có chút thú vị nhìn chằm chằm cửa trướng, như đang suy đoán cuối cùng là ai lại vô vị như vậy, tới rồi còn không vào.
Đợi một lúc vẫn như cũ không thấy người bên ngoài có động tĩnh gì, trái lại gió bắc càng quét càng mạnh. Lúc màn trướng bị thốc lên cao, có thể nhìn thấy vạt áo người đó theo gió tung bay, sắc trắng như tuyết, cũng không phải quân trang.
Ánh mắt Tề Tốn Chi biến đổi, ngón tay cầm chung trà chợt dùng lực siết chặt hơn chút. Hắn dứt khoát đặt xuống, quay đầu nhìn chằm chằm chậu than, cố gắng dùng thanh âm bình tĩnh hỏi: “Không biết là vị khách quý nào, nếu đã đến rồi, sao còn không vào?”
Màn trướng cuối cùng bị vén lên, tiếng gió cũng theo đó ‘ào’ một tiếng ùa vào, thậm chí ngay cả than củi cháy đen trong chậu than cũng bị trận gió này thổi bùng lên tia lửa, sáng rực lên rồi lại nhanh chóng lụi xuống, giống như hi vọng đang lấm tấm nảy nở trong lòng hắn.
Hắn mím môi, ngẩng đầu lên nhìn, hồ phục tay hẹp cổ cao, mộc mạc như trước không thay đổi, trên nền vải màu trắng dùng chỉ vàng thêu hoa văn hình hoa cỏ, trong nội trướng ấm áp này, như thể đang ngạo nghễ mỉm cười trong gió xuân.
Có điều không thể sánh được với nụ cười của người kia, trong đôi đồng tử thâm thúy ấy, ngả ngớn, nhu hòa, tựa như tuyết trắng trên đỉnh núi cao tan chảy dưới ánh mặt trời ngày xuân thành dòng suối róc rách, không cuộn trào, nhưng cũng tuyệt không lạnh lẽo.
Tề Tốn Chi kinh ngạc nhướn mày, nhưng không lên tiếng, quay đầu liếc nhìn chậu than, nhíu mi. Lẽ nào Tần Tôn nói sưởi ấm lâu dần sẽ bị choáng, chính là thật?
“Sao vậy, mấy ngày không gặp, Trẫm ở trong mắt ngươi còn không bằng một chậu than rồi à.”
Thanh âm An Bình cũng không cao, thậm chí còn coi là khá dịu dàng, nhưng nàng lại thấy người trước mặt mở to mắt nhìn mình, giống như hoàn toàn không thể tin được, một lúc lâu sau mới ấp úng hỏi một câu: “Bệ hạ sao lại đến đây?”
Tâm tình nàng lập tức trở nên vui vẻ, sự mệt mỏi của mấy ngày hành trình liên tục dường như cũng mất sạch, nhẹ nhàng bước tới, hai cánh tay chống lên tay vịn trên xe lăn của hắn, cúi mặt chạm má hắn, động tác thân thiết như một đứa trẻ: “Chiến sự quan hệ trọng đại, Trẫm sao lại không đến?”
Nội dung lời nói rõ ràng rất chính trực, ý cười trên mặt cũng không giống cười đùa, thế nhưng trong lòng Tề Tốn Chi chợt trở nên vui mừng, như thể nàng vừa mới nói chính là ‘Ta vì chàng mà đến”.
Tâm tình này rất kỳ diệu, mông lung mơ hồ, như thể từ rất sớm trước đó hắn đã có thể cảm giác được suy nghĩ của nàng, có điều mọi thứ của người này đã dung nhập vào trong cốt tủy nhiều năm như vậy, chân tình bám rễ đâm chồi, sớm đã trở thành đại thụ chọc trời, đến độ xuyên qua từng phiến lá, từng nhành cây trên đó cũng có thể trông thấy toàn bộ……….
An Bình thụt lùi một chút, đưa tay vuốt ve gò má hắn, nàng hình như rất thích động tác này, mặc dù hắn so ra còn lớn hơn nàng.
“Tử Đô…………………..”
Nàng gọi hắn một tiếng, nhưng lại không tiếp lời nữa, Tề Tốn Chi trái lại trong thời gian cực ngắn đoán được lời sau đó là gì, có điều mặt dày đã quen rồi, rất nhanh đã tiếp tục nội dung nửa câu sau hắn cho rằng cần phải nói.
Hắn nói: “Ta rất nhớ nàng…………..”
Câu này tiếng Trung là 我很想你, nên cũng có thể hiểu là “Ta rất nhớ chàng”
Viên Hỉ ở trong gió lạnh bên ngoài trướng đông cứng, chịu đựng nhàm chán cầu khấn: Tề đại công tử ngài cố gắng lên nha. Vừa nghĩ thế, ánh mắt đã khinh bỉ quét qua Song Cửu đang đứng canh giữ xa xa.
Đi hết nửa tháng, Tề Tốn Chi mới tới biên quan, thế nhưng lại không gặp được Lưu Tự.
Một binh sĩ do dự ngập ngừng bẩm báo nói: “Lưu tham tướng đã cùng Quận chúa đi Tây Vực.” Đại khái là cảm thấy mình diễn đạt không chuẩn xác, lại sửa lại: “Không phải, là Quận chúa muốn đi Tây vực, Lưu tham tướng can ngăn, sau đó bị tóm đi cùng. Ớ….Cũng không đúng, là Lưu tham tướng tự mình muốn đi theo. Ý? Là như vậy à?”
Tề Tốn Chi nhìn gương mặt rối rắm của binh sĩ kia, giựt giựt khóe miệng, quay đầu nói với Tiêu Trữ: “Ắt hẳn vị quận chúa này chính là muội muội tốt mà ngài muốn tìm rồi.”
Tiêu Trữ đau buồn đỡ trán: “Dự cảm không lành nói với ta, ngươi nói không sai.”
“…………………”
Đương nói thì Triệu lão tướng quân phụ trách trấn giữ biên cương bỏ xuống quân vụ bề bộn đích thân tới nghênh tiếp. Ông từng ở hoàng cung dạy võ nghệ cho Tề Tốn Chi và An Bình, thế nên cũng coi như là sư phụ của hắn, Tề Tốn Chi vừa thấy ông, lập tức định hành lễ. Nhưng Triệu lão tướng quân cũng đồng thời là thuộc hạ cũ của Nhiếp chính vương, cho nên vừa gặp Tiêu Trữ, trước tiên liền hướng hắn hành lễ.
Tề Tốn Chi bùi ngùi: đồng ngành bất đồng mệnh mà….
Triệu lão tướng quân tâm tình không tệ, mời hai người tới phủ đệ tạm trú trong thành, chòm râu màu hoa râm theo nụ cười của ông cũng không ngừng run run: “Bệ hạ trong thư có dặn dò, một vạn ám bộ này bổn tướng quân chỉ coi như cái gì cũng không thấy, vẫn như cũ để Tề quân sư chỉ huy là được.”
Đúng lúc Tề Tốn Chi bưng trà lên hớp một ngụm, nghe thế suýt nữa thì đánh rơi chung trà: “Quân sư? Con sao?”
“Đúng vậy.”
Hắn thoáng suy nghĩ, hiểu ra, cười nói: “Hẳn là bệ hạ sắp đặt, vậy Triệu tướng quân chính là chủ soái rồi?”
“Cũng không phải.” Triệu lão tướng quân cười tủm tỉm lắc lắc đầu: “Chủ soái là ai, con rất nhanh sẽ biết thôi.”
……………..Tây Nhung hành động rất mau lẹ, đã ở bên ngoài biên thành một trăm dặm hạ trại, mọi thứ đâu vào đấy, như thể mọi sự đều nắm chắc trong tay. Để đề phòng tập kích bất ngờ, Triệu lão tướng quân cũng phân phó đóng quân ngoài thành, giằng co từ xa. Tiêu Trữ đã đi tìm muội muội, Tề Tốn Chi là quân sư, đương nhiên cùng Tần Tôn đến quân doanh.
Sau mấy ngày liên tiếp quan sát tình hình, hắn nói với Triệu lão tướng quân: “E rằng ở đây có chút kỳ lạ, Tây Nhung trước định hòa thân, sau đó lại tức tốc xuất binh, dường như sớm đã chuẩn bị tốt, chỉ là hành động đột ngột tức tốc về nước điều binh này…Xem ra có hơi bất ngờ.”
Kỳ thực điều hắn muốn nói là Tây Nhung giống như bị kích động. Mà thời điểm này, cái vị kích động chủ nhân của Tây Nhung kia đang trên đường hướng tới biên quan….Dù sao cũng là khu vực biên cảnh, vừa vào đông thì tuyết đã bắt đầu rơi. Tần Tôn không dám để Tề Tốn Chi bị tổn thương cho giá rét, dứt khoát cung phụng hắn như Phật tổ. Vì vậy chuyện mà Tề quân sư làm nhiều nhất dạo gần đây chính là ngồi trong quân trướng đọc sách.
Chiều hôm đó tiết trời trong xanh, hắn vén cửa trướng đi vào nói với Tề Tốn Chi: “Tử Đô huynh, có một tin tốt và một tin xấu, huynh muốn nghe tin nào?”
Người kia từ trong trang sách ngẩng lên, âm u thốt ra một chữ: “Nói.”
“Ờm………….” Tần Tôn suýt nữa thì rơi lệ đầy mặt, muốn trêu chọc hắn chính là tìm chết mà!
“Tin tốt chính là thế tử tìm được Khánh Chi và Quận chúa rồi, hẳn là rất nhanh sẽ về tới, còn tin xấu là Triệu lão tướng quân bị bệ hạ triệu hồi về kinh, phải lập tức lên đường.”
“Hửm?” Tề Tốn Chi đặt sách xuống, đẩy xe lăn ra ngoài: “Dẫn ta đi xem thử.”
Tần Tôn vừa giúp hắn vừa giải thích: “Nghe nói bệ hạ phái Thục vương tiếp tục dẫn binh trấn thủ biên cương, Cẩm Phong hẳn là cũng sắp tới rồi, Triệu lão tướng quân liền hồi kinh để thống lĩnh binh sĩ trấn thủ kinh kỳ.”
Tề Tốn Chi im lặng lắng nghe, không hề trả lời. Hắn cúi đầu, nhìn mặt đất dần dần thụt lùi dưới chân, từng cục đất lớn khô cằn, thi thoảng bên trên còn dính cỏ tranh trơ trụi, hoang vu như tâm tình của hắn lúc này.
Tần Tôn cứ nói, hắn cũng cứ kiên nhẫn lắng nghe, nhưng những nội dung trong đó không có hắn, An Bình chưa hề bảo hắn quay về, cũng không có dặn dò gì đặc biệt với hắn.
Đã có thể nhìn thấy long kỳ dựng thẳng ở khoảng không phía trước quân doanh, hắn chợt giữ xe lăn ngừng lại, hướng Tần Tôn phất tay một cái: “Thôi đi, trời khá lạnh, đệ thay ta gửi lời chào hỏi Triệu lão tướng quân một tiếng, ta không đi đưa tiễn.”
Tần Tôn ngạc nhiên, còn hắn thì đã tự mình đẩy xe lăn rời đi, bóng dáng màu trắng ấy rất nhanh liền bị doanh trướng trùng trùng điệp điệp nuốt chửng, thoáng chốc chợt có cảm giác tịch mịch như ẩn như hiện. Tần Tôn nhíu mày, cảm thấy mình đại khái nhìn nhầm rồi, người cường hãn như Tề Tốn Chi sẽ không biểu hiện ra loại cảm giác như vậy mới phải.
Đúng ra chuyện này rất cổ quái, bởi Tề Tốn Chi trước mặt mọi người nho nhã yếu ớt, cũng lắm khi khiến người ta cảm thấy sâu không lường được, nhưng điều đó cũng chỉ là khiến người khác cảm giác hắn nội tâm mạnh mẽ mà thôi, có điều trong mắt Tần Tôn, đích thực chính là vẫn luôn dùng từ ‘cường hãn’ để hình dung về hắn. Trên người hắn đại khái có một loại bản lĩnh rất tinh tế, có thể nắm vững trong tay biên độ đó, bất luận là nhu nhược trước mặt người khác hay là nham hiểm cường hãn trước mặt hắn thì đều sẽ không có cảm giác không hài hòa. Cho nên đã đạt được trình độ nào đó, Tần Tôn sợ hắn, cũng càng kính nể hắn.
Hắn dùng giày cọ cọ bùn khô trên đất, buồn bã đi về phía trước, loại cảm giác này……..là do mình ít bị ngược à?
Tiễn bước Triệu lão tướng quân, Thục vương vẫn chưa tới, Lưu Tự còn đang trên đường trở về, nhất thời những việc trọng yếu trong quân liền rơi hết trên người Tần Tôn. Hắn trái lại hết lần này đến lần khác mượn cơ hội tìm Tề quân sư giúp đỡ, tiếc là vị này từ sau ngày hôm đó liền có dấu hiệu ngủ đông. Trong trướng treo một chậu than, chân đắp tấm thảm nhung bằng da dê, nhàn nhã ngồi bên chậu than đọc sách, từ sáng đến tối, thong dong vô cùng.
Tần Tôn lúc này mới xác định, hắn đã bị ngược……Có lần hắn lại thập phần uyển chuyển đưa ra thỉnh cầu Tề Tốn Chi giúp đỡ, người kia lại vẫn như cũ bất vi sở động, thế là trước khi ra cửa trướng, hắn có chút không vui lại thêm có phần ủy khuất ‘hảo tâm’ nhắc nhở một câu: “Tử Đô huynh, ngồi bên chậu than lâu như vậy, cẩn thận ngất cho đấy.”
Tề Tốn Chi nhấc mi mắt, nhãn thần tựa như lưỡi đao bén nhọn cắt vào da thịt hắn: “Trước lúc đó, ngươi nhất định sẽ ngất trước, có muốn thử không?”
Tần tướng quân cả kinh biến sắc, vội chạy lấy người, ôm lệ nóng quyết tâm tự ngược một mình….May mà tình hình rối rắm này không kéo dài lâu, Thục vương đã tới quân doanh. Thân là tướng lĩnh trường kỳ trấn thủ biên cương, hắn đối với đường quanh ngõ tắt kỳ thực rành rẽ vô cùng, lại thêm tùy tùng đi theo không nhiều, ngày đêm lên đường, đương nhiên rất nhanh đã tới.
Tần Tôn vào khoảnh khắc trông thấy hắn thì thiếu điều hai gối quỵ xuống, ôm lấy chân hắn bi thương khóc lớn, đầu năm này, đội ngũ không dễ dẫn dắt a…….>_<Đợi đến khi ánh mắt hắn quét tới bóng người sau lưng Thục vương thì hai chân quả nhiên mềm nhũn, đích thực là sụp xuống luôn…………Tề Tốn Chi vẫn như cũ đọc sách, đa số là binh thư Triệu lão tướng quân lưu lại, cũng có rất nhiều tài liệu là do Thục vương để lại trong quân lúc trước. Hắn xem xong, cũng viết một chút kiến giải của mình, thế nhưng dần dà, trong những kiến giải đó lại pha trộn trong đó một chút gì đó về hắn. Có khi là một bài thơ, có khi là một đoạn từ, đầy ắp trên tờ giấy Tuyên trắng tinh vương mùi hương, thế nhưng dù nhìn thế nào đi nữa, cũng chỉ có hai từ ‘tưởng niệm’.
Sau khi viết xong, hắn lại định đem vứt vào chậu than, cũng không phải vì ngượng, da mặt hắn thế này, thật sự cũng không có chuyện xấu hổ gì có thể quấy nhiễu hắn, chỉ là cảm thấy có hơi quá lộ liễu. Một người đã quen che giấu, một điểm nho nhỏ có thể để lại dấu vết bị bóc trần, chung quy khiến hắn cảm thấy không thoải mái.
Có điều tay vừa cầm lấy xấp giấy Tuyên Thành này đưa qua chậu than thì ngoài trướng đã vang lên tiếng bước chân khe khẽ. Hắn nhướn mắt nhìn, từ kẽ hở của cửa trướng bị gió bắc không ngừng thổi tốc lên xa xa lộ ra một đôi hài, từ đế hài dọc theo mặt hài đều dính một lớp bụi đường, có cảm giác phong trần mệt mỏi.
Hắn không nhìn lâu, chỉ nhanh chóng đem xấp giấy tuyên thành nhét vào quyển binh thư, sau đó ngay ngay ngắn ngắn đặt qua một bên án thư. Dù sao có khách tới, lúc này bên trong trướng khói bụi lượn lờ cũng không mấy lễ phép.
Làm xong mấy việc này, dư quang nơi khóe mắt đã nhìn thấy đôi hài kia dừng trước cửa trướng, hắn thuận tay bưng chung trà trên chiếc kỷ nhỏ bên tay lên, nhưng không uống, chỉ giữ trong lòng bàn tay, có chút thú vị nhìn chằm chằm cửa trướng, như đang suy đoán cuối cùng là ai lại vô vị như vậy, tới rồi còn không vào.
Đợi một lúc vẫn như cũ không thấy người bên ngoài có động tĩnh gì, trái lại gió bắc càng quét càng mạnh. Lúc màn trướng bị thốc lên cao, có thể nhìn thấy vạt áo người đó theo gió tung bay, sắc trắng như tuyết, cũng không phải quân trang.
Ánh mắt Tề Tốn Chi biến đổi, ngón tay cầm chung trà chợt dùng lực siết chặt hơn chút. Hắn dứt khoát đặt xuống, quay đầu nhìn chằm chằm chậu than, cố gắng dùng thanh âm bình tĩnh hỏi: “Không biết là vị khách quý nào, nếu đã đến rồi, sao còn không vào?”
Màn trướng cuối cùng bị vén lên, tiếng gió cũng theo đó ‘ào’ một tiếng ùa vào, thậm chí ngay cả than củi cháy đen trong chậu than cũng bị trận gió này thổi bùng lên tia lửa, sáng rực lên rồi lại nhanh chóng lụi xuống, giống như hi vọng đang lấm tấm nảy nở trong lòng hắn.
Hắn mím môi, ngẩng đầu lên nhìn, hồ phục tay hẹp cổ cao, mộc mạc như trước không thay đổi, trên nền vải màu trắng dùng chỉ vàng thêu hoa văn hình hoa cỏ, trong nội trướng ấm áp này, như thể đang ngạo nghễ mỉm cười trong gió xuân.
Có điều không thể sánh được với nụ cười của người kia, trong đôi đồng tử thâm thúy ấy, ngả ngớn, nhu hòa, tựa như tuyết trắng trên đỉnh núi cao tan chảy dưới ánh mặt trời ngày xuân thành dòng suối róc rách, không cuộn trào, nhưng cũng tuyệt không lạnh lẽo.
Tề Tốn Chi kinh ngạc nhướn mày, nhưng không lên tiếng, quay đầu liếc nhìn chậu than, nhíu mi. Lẽ nào Tần Tôn nói sưởi ấm lâu dần sẽ bị choáng, chính là thật?
“Sao vậy, mấy ngày không gặp, Trẫm ở trong mắt ngươi còn không bằng một chậu than rồi à.”
Thanh âm An Bình cũng không cao, thậm chí còn coi là khá dịu dàng, nhưng nàng lại thấy người trước mặt mở to mắt nhìn mình, giống như hoàn toàn không thể tin được, một lúc lâu sau mới ấp úng hỏi một câu: “Bệ hạ sao lại đến đây?”
Tâm tình nàng lập tức trở nên vui vẻ, sự mệt mỏi của mấy ngày hành trình liên tục dường như cũng mất sạch, nhẹ nhàng bước tới, hai cánh tay chống lên tay vịn trên xe lăn của hắn, cúi mặt chạm má hắn, động tác thân thiết như một đứa trẻ: “Chiến sự quan hệ trọng đại, Trẫm sao lại không đến?”
Nội dung lời nói rõ ràng rất chính trực, ý cười trên mặt cũng không giống cười đùa, thế nhưng trong lòng Tề Tốn Chi chợt trở nên vui mừng, như thể nàng vừa mới nói chính là ‘Ta vì chàng mà đến”.
Tâm tình này rất kỳ diệu, mông lung mơ hồ, như thể từ rất sớm trước đó hắn đã có thể cảm giác được suy nghĩ của nàng, có điều mọi thứ của người này đã dung nhập vào trong cốt tủy nhiều năm như vậy, chân tình bám rễ đâm chồi, sớm đã trở thành đại thụ chọc trời, đến độ xuyên qua từng phiến lá, từng nhành cây trên đó cũng có thể trông thấy toàn bộ……….
An Bình thụt lùi một chút, đưa tay vuốt ve gò má hắn, nàng hình như rất thích động tác này, mặc dù hắn so ra còn lớn hơn nàng.
“Tử Đô…………………..”
Nàng gọi hắn một tiếng, nhưng lại không tiếp lời nữa, Tề Tốn Chi trái lại trong thời gian cực ngắn đoán được lời sau đó là gì, có điều mặt dày đã quen rồi, rất nhanh đã tiếp tục nội dung nửa câu sau hắn cho rằng cần phải nói.
Hắn nói: “Ta rất nhớ nàng…………..”
Câu này tiếng Trung là 我很想你, nên cũng có thể hiểu là “Ta rất nhớ chàng”
Viên Hỉ ở trong gió lạnh bên ngoài trướng đông cứng, chịu đựng nhàm chán cầu khấn: Tề đại công tử ngài cố gắng lên nha. Vừa nghĩ thế, ánh mắt đã khinh bỉ quét qua Song Cửu đang đứng canh giữ xa xa.
/74
|