~ Khu căng tin trường Maria carap~
- Hôm nay mày bị làm sao ấy nhỉ? Cứ ngồi cười thôi thế. – Yến băn khoăn khi nhìn thấy những cử chỉ lạ lùng của nó
- Hả? À chuyện là như thế này! Bla… Bla… - nó cười híp mắt
- Sướng nha – Yến cười
Con gái ai cũng vậy, kể cả lạnh lùng hay băng giá đến cỡ nào. Khi yêu cũng sẽ thể hiện rõ trên khuôn mặt và tính cách cũng từ đó mà thay đổi!
Nó cũng không ngoại lệ. Lúc trước nó lãnh cảm, vô tâm bao nhiêu thì từ khi gặp hắn, biết hắn và quen hắn nó đã thay đổi bấy nhiêu: nói nhiều hơn, cười nhiều hơn, con tim ấm hơn và biết yêu đời hơn bao giờ hết.
Khi nghe thấy tiếng trống, nó nhanh nhẹn đi lên lớp. Nở nụ cười thân thiện với tất cả mọi người.
- Chào cả lớp! Chúc cả lớp học thật tốt nhé!
Như thế đấy, nó yêu đời, tươi cười hát líu lo thủng thẳng đi về chỗ. Để lại đằng sau lưng đám bạn mang dấu hỏi chấm to đùng trên đầu…
“ Ái Nhi hôm nay sao vậy nhỉ?”
“ Có khi nào cậu ấy bị sốt”
Tiếng xôn xao nổi lên, dĩ nhiên nó biết và nó cũng không bận tâm vì giờ nó đang… rất rất hạnh phúc rồi!
Cắt ngang những mạch suy nghĩ tình cảm của nó, cô Minh – giáo viên dạy Văn kiêm chủ nhiệm lớp nó bước vào.
Không biết tại sao nhưng khi cô Minh lên lớp là cả cái lớp 12A1 này lại náo nhiệt hẳn lên. Vì xinh sao? Không phải. Vì dạy giỏi sao? Cũng không luôn nhé! Mà đơn giản vì cô ấy hiền quá nên học sinh hoá nhờn.
Trong cả cái lớp học đại diện và đứng đầu toàn trường này, cô Minh chẳng ghét ai và cáu gắt với ai hết. Nhưng nó – người học trò cô cưng nhất vì vừa học giỏi, vừa trật tự trong giờ học. Thật ra cô biết không phải nó ngoan đến độ trật tự vậy đâu, mà do nó ít nói nếu không nói là lười nói.
Nhưng trông kìa, hôm nay đến cả nó cũng đang “chọc điên” cô cơ đấy! Cười nói rôm rả quá thể luôn!
Gõ thứơc kẻ cộc… cộc xuống mặt bàn để yêu cầu cả lớp giữ trật tự…
- Các em! Nghe cô nói này, hôm nay lớp chúng ta có bạn mới đấy! – cô Minh vui vẻ
Vừa nhắc đến “có bạn mới” là cả lớp ai cũng dừng mọi hành động, im lặng trong 1s rồi lại nhốn nháo…
- Bạn mới hả cô? hay Nữ - Tao mong là con trai…
- Con gái thì tốt hơn…
Cả lớp bàn tán rôm rả như không có sự hiện diện của cô. Riêng nó thì chán nản giở sách ra đọc và… mộng mị chiêm bao.
Một lần nữa tiếng thước kẻ vang lên…
- Nào! Nào, có nghe cô nói không đây?
- Có ạ! – cả lớp đồng thanh
- Vào đi em. – Cô hướng mắt về phía cửa
Một nam sinh bước vào: Áo sơ mi nhà trường, quần Jeans, giày Vans Authentic Cờ Mỹ, cùng mũ lưỡi trai và balo galaxy trông cực thư sinh và bảnh bao!
Tiếng các nữ sinh trong lớp ồ lên và các nam sinh trong lớp cũng không khỏi bất ngờ!
Nó ngẩng đầu lên ngó “dung nhan học sinh mới”
Và… ngạc nhiên!
- Chào các bạn, mình là Hàn Gia Lâm, thành viên mới của lớp – mong các bạn giúp đỡ! – nháy mắt và nở một nụ cười tươi khiến tim bao nhiêu bạn nữ đã nhảy lên không trung
- Gia Lâm, em muốn ngồi đâu? – cô Minh tươi cười
- Cho em ngồi xuống bàn bạn nữ tóc vàng kia là được rồi! – hắn chỉ về phía nó
- Nhưng chỗ đó có Tuyết Yến ngồi rồi! – Cô Minh
- Dạ thưa cô, em chuyển lên bàn khác cũng được, nhường chỗ cho học sinh mới ạ! – Yến tươi cười
- Vậy được rồi, lớp trưởng chỗ em trống đúng không? Tuyết Yến ngồi với lớp trưởng nhé! Còn Gia Lâm em ngồi cùng Ái Nhi – Cô Minh vui vẻ
“ Ái chà, cu cậu biệt lựa quá ha! Ngồi với công chúa của lớp cơ đấy!”
“ Nó khôn quá!”
Tiếng xì xầm nổi lên vì không ít nam sinh đang ganh tị với hắn.
Hắn thản nhiên ngồi xuống ghế. Nó nói lí nhí…
- Này, sao anh lại ở đây?
- Học cùng em.
- Anh 19 tuổi rồi mà!
- Nhảy cóc. 18 thôi!
- Anh với An có sở thích quái đản, chơi trội! – nó cười đểu
- Người ta có IQ – hắn thản nhiên chọc lại
Im lặng là vàng! Không nói thêm bất kì câu nào nữa không kiểu gì cũng bị cái tên này chặn họng…
~ Giờ ra chơi~
Để mừng hắn mới đến trường. Nó quyết định bao Yến và hắn một bữa “đồ ăn nhanh”
Như dự đoán của nó, mấy nữ sinh trong trường đang nhìn hắn ánh mắt đầy trìu mến và tình cảm.
Ngồi xuống ghế, Yến nhận trách nhiệm đi lấy đồ ăn để cho nó và hắn có thời gian riêng tư. Nhưng đời đâu như mơ, Yến vừa đi khỏi, mấy con nhỏ lớp 10 hay 11 gì đó tự nhiên xúm xít lại quanh chỗ nó và hắn…
- Chị Nhi, ai đây nhỉ? – cả đám kia nhao nhao.
- Ờ, em hỏi làm gì.
- Hỏi để biết thôi, chứ anh ấy đẹp trai quá! Em không “cưỡng” lại được.
Cả đám con gái kia như ruồi nhặng cứ bâu lấy hắn. Đúng là động nhầm người rồi mà…
Nó tiến lại phía hắn toan kéo tay đi!
- Không ăn à?
- Tối, đi thôi. – nó nhíu mày
Nó soạn tin nhắn cho Yến: “ đống đồ ăn, nàng tự xử đi nhé! Ta phải giải quyết đống ruồi này!” – send
Thấy “soái ca” bị kéo đi, lũ con gái kia xứng sổ
- Chị Nhi, kệ anh ấy ở đây đi, sao chị lại kéo anh ấy đi! Chị có là cái gì của anh ấy đâu?
- Em biết chị không là gì của người này à!
- Ý… ý chị là sao? – con nhỏ to họng kia thoáng lấm tấm mồ hôi trên chán
- Nghe kĩ đây này, Người này là người yêu chị. Hiểu chưa? Lần sau đứa nào mà dám động chạm vào tao bẻ răng từng đứa! Rõ chưa! – nó gắt lên khiến cả căng tin im ắng
Hắn chỉ mỉm cười, hạnh phúc thật, nó đang ghen kìa!
Ôm nó từ đằng sau hắn thì thầm…
- Để như vậy nhé! 5s nữa thôi!
- Công cộng. – nó định đẩy tay hắn ra nhưng không được nên đành mặc kệ
Mọi người trong căng tin ánh mắt ngập sự “gato”
Yến cũng nhìn thấy chứ!
Không hiểu cô nàng đang nghĩ gì nữa. Không biết đang vui hay đang buồn. Nửa muốn khóc, nửa không. Rối bời và hỗn độn!
- Hôm nay mày bị làm sao ấy nhỉ? Cứ ngồi cười thôi thế. – Yến băn khoăn khi nhìn thấy những cử chỉ lạ lùng của nó
- Hả? À chuyện là như thế này! Bla… Bla… - nó cười híp mắt
- Sướng nha – Yến cười
Con gái ai cũng vậy, kể cả lạnh lùng hay băng giá đến cỡ nào. Khi yêu cũng sẽ thể hiện rõ trên khuôn mặt và tính cách cũng từ đó mà thay đổi!
Nó cũng không ngoại lệ. Lúc trước nó lãnh cảm, vô tâm bao nhiêu thì từ khi gặp hắn, biết hắn và quen hắn nó đã thay đổi bấy nhiêu: nói nhiều hơn, cười nhiều hơn, con tim ấm hơn và biết yêu đời hơn bao giờ hết.
Khi nghe thấy tiếng trống, nó nhanh nhẹn đi lên lớp. Nở nụ cười thân thiện với tất cả mọi người.
- Chào cả lớp! Chúc cả lớp học thật tốt nhé!
Như thế đấy, nó yêu đời, tươi cười hát líu lo thủng thẳng đi về chỗ. Để lại đằng sau lưng đám bạn mang dấu hỏi chấm to đùng trên đầu…
“ Ái Nhi hôm nay sao vậy nhỉ?”
“ Có khi nào cậu ấy bị sốt”
Tiếng xôn xao nổi lên, dĩ nhiên nó biết và nó cũng không bận tâm vì giờ nó đang… rất rất hạnh phúc rồi!
Cắt ngang những mạch suy nghĩ tình cảm của nó, cô Minh – giáo viên dạy Văn kiêm chủ nhiệm lớp nó bước vào.
Không biết tại sao nhưng khi cô Minh lên lớp là cả cái lớp 12A1 này lại náo nhiệt hẳn lên. Vì xinh sao? Không phải. Vì dạy giỏi sao? Cũng không luôn nhé! Mà đơn giản vì cô ấy hiền quá nên học sinh hoá nhờn.
Trong cả cái lớp học đại diện và đứng đầu toàn trường này, cô Minh chẳng ghét ai và cáu gắt với ai hết. Nhưng nó – người học trò cô cưng nhất vì vừa học giỏi, vừa trật tự trong giờ học. Thật ra cô biết không phải nó ngoan đến độ trật tự vậy đâu, mà do nó ít nói nếu không nói là lười nói.
Nhưng trông kìa, hôm nay đến cả nó cũng đang “chọc điên” cô cơ đấy! Cười nói rôm rả quá thể luôn!
Gõ thứơc kẻ cộc… cộc xuống mặt bàn để yêu cầu cả lớp giữ trật tự…
- Các em! Nghe cô nói này, hôm nay lớp chúng ta có bạn mới đấy! – cô Minh vui vẻ
Vừa nhắc đến “có bạn mới” là cả lớp ai cũng dừng mọi hành động, im lặng trong 1s rồi lại nhốn nháo…
- Bạn mới hả cô? hay Nữ - Tao mong là con trai…
- Con gái thì tốt hơn…
Cả lớp bàn tán rôm rả như không có sự hiện diện của cô. Riêng nó thì chán nản giở sách ra đọc và… mộng mị chiêm bao.
Một lần nữa tiếng thước kẻ vang lên…
- Nào! Nào, có nghe cô nói không đây?
- Có ạ! – cả lớp đồng thanh
- Vào đi em. – Cô hướng mắt về phía cửa
Một nam sinh bước vào: Áo sơ mi nhà trường, quần Jeans, giày Vans Authentic Cờ Mỹ, cùng mũ lưỡi trai và balo galaxy trông cực thư sinh và bảnh bao!
Tiếng các nữ sinh trong lớp ồ lên và các nam sinh trong lớp cũng không khỏi bất ngờ!
Nó ngẩng đầu lên ngó “dung nhan học sinh mới”
Và… ngạc nhiên!
- Chào các bạn, mình là Hàn Gia Lâm, thành viên mới của lớp – mong các bạn giúp đỡ! – nháy mắt và nở một nụ cười tươi khiến tim bao nhiêu bạn nữ đã nhảy lên không trung
- Gia Lâm, em muốn ngồi đâu? – cô Minh tươi cười
- Cho em ngồi xuống bàn bạn nữ tóc vàng kia là được rồi! – hắn chỉ về phía nó
- Nhưng chỗ đó có Tuyết Yến ngồi rồi! – Cô Minh
- Dạ thưa cô, em chuyển lên bàn khác cũng được, nhường chỗ cho học sinh mới ạ! – Yến tươi cười
- Vậy được rồi, lớp trưởng chỗ em trống đúng không? Tuyết Yến ngồi với lớp trưởng nhé! Còn Gia Lâm em ngồi cùng Ái Nhi – Cô Minh vui vẻ
“ Ái chà, cu cậu biệt lựa quá ha! Ngồi với công chúa của lớp cơ đấy!”
“ Nó khôn quá!”
Tiếng xì xầm nổi lên vì không ít nam sinh đang ganh tị với hắn.
Hắn thản nhiên ngồi xuống ghế. Nó nói lí nhí…
- Này, sao anh lại ở đây?
- Học cùng em.
- Anh 19 tuổi rồi mà!
- Nhảy cóc. 18 thôi!
- Anh với An có sở thích quái đản, chơi trội! – nó cười đểu
- Người ta có IQ – hắn thản nhiên chọc lại
Im lặng là vàng! Không nói thêm bất kì câu nào nữa không kiểu gì cũng bị cái tên này chặn họng…
~ Giờ ra chơi~
Để mừng hắn mới đến trường. Nó quyết định bao Yến và hắn một bữa “đồ ăn nhanh”
Như dự đoán của nó, mấy nữ sinh trong trường đang nhìn hắn ánh mắt đầy trìu mến và tình cảm.
Ngồi xuống ghế, Yến nhận trách nhiệm đi lấy đồ ăn để cho nó và hắn có thời gian riêng tư. Nhưng đời đâu như mơ, Yến vừa đi khỏi, mấy con nhỏ lớp 10 hay 11 gì đó tự nhiên xúm xít lại quanh chỗ nó và hắn…
- Chị Nhi, ai đây nhỉ? – cả đám kia nhao nhao.
- Ờ, em hỏi làm gì.
- Hỏi để biết thôi, chứ anh ấy đẹp trai quá! Em không “cưỡng” lại được.
Cả đám con gái kia như ruồi nhặng cứ bâu lấy hắn. Đúng là động nhầm người rồi mà…
Nó tiến lại phía hắn toan kéo tay đi!
- Không ăn à?
- Tối, đi thôi. – nó nhíu mày
Nó soạn tin nhắn cho Yến: “ đống đồ ăn, nàng tự xử đi nhé! Ta phải giải quyết đống ruồi này!” – send
Thấy “soái ca” bị kéo đi, lũ con gái kia xứng sổ
- Chị Nhi, kệ anh ấy ở đây đi, sao chị lại kéo anh ấy đi! Chị có là cái gì của anh ấy đâu?
- Em biết chị không là gì của người này à!
- Ý… ý chị là sao? – con nhỏ to họng kia thoáng lấm tấm mồ hôi trên chán
- Nghe kĩ đây này, Người này là người yêu chị. Hiểu chưa? Lần sau đứa nào mà dám động chạm vào tao bẻ răng từng đứa! Rõ chưa! – nó gắt lên khiến cả căng tin im ắng
Hắn chỉ mỉm cười, hạnh phúc thật, nó đang ghen kìa!
Ôm nó từ đằng sau hắn thì thầm…
- Để như vậy nhé! 5s nữa thôi!
- Công cộng. – nó định đẩy tay hắn ra nhưng không được nên đành mặc kệ
Mọi người trong căng tin ánh mắt ngập sự “gato”
Yến cũng nhìn thấy chứ!
Không hiểu cô nàng đang nghĩ gì nữa. Không biết đang vui hay đang buồn. Nửa muốn khóc, nửa không. Rối bời và hỗn độn!
/56
|