Như đã nói trước đó, thành phố W như cái hồ bị tảng đá làm dậy sóng, theo thời gian trôi đi, dần về lại vẻ tĩnh lặng, người thường cũng dần chấp nhận cái giả thiết “dị năng”, mà nhóm dị năng giả cũng dựa vào ý chí của bản thân để quyết định thứ thuộc về mình. Sự nổi lên của “Liên minh dị năng giả” không thể chống đỡ, ngoại trừ vị trí hội trưởng, mấy vị trí trong hiệp hội trọng tài cũng bị mọi người cướp đoạt, nếu chỉ dựa vào chiến đấu để quyết định, vậy cực kỳ không công bằng với dị năng giả hệ khác.
Ví dụ như Thương Bích Lạc, không phải người mạnh nhất trong chiến đấu, nhưng anh có năng lực chữa khỏi, còn có thể lấy ra virus, cái trước tạm bỏ qua, cái sau có ai dám cho là không quý giá?
Hoặc ví dụ như người có không gian lớn tùy thân, chớp mắt làm đất đai phì nhiêu, tăng tốc độ thu hoạch của thực vật, ai có thể phủ nhận tầm quan trọng của bọn họ?
Vì thế, giữa biết bao lời dị nghị ồn ào của cuộc họp, Ngôn Tất Hành bỗng nhảy ra: “Ồn muốn chết! Nếu dị năng khác nhau không so được thì tách ra mà so!”
“Tiểu tử này là ai…” Vị nào đó đang nói được một nửa, đột nhiên bị người bên cạnh kéo ống tay áo, hắn quay sang tức giận hỏi, “Làm sao?”
Người giữ áo giơ ngón tay út đầy đáng khinh: “Anh không biết? Tiểu tử kia là cái này của vị kia.”
“!!!” Tên nào đó chỉ hướng Thương Bích Lạc, “Không phải nói là hắn à?”
“Tiểu tử kia hình như cũng vậy, có người nói ba bọn họ ở cùng nhau.”
“…Thói đời ngày sau, lòng người không già mà!” Người nào đó bày tỏ phẫn nộ và bất mãn mạnh mẽ với cái trật tự suy đồi này.
Hạ Hoàng Tuyền: “…” Mặc dù đang thì thầm nhưng giọng cũng hơi lớn đấy nhá!
Thương Bích Lạc: “…” Anh hướng ánh nhìn suy tư về phía Ngôn Tất Hành.
Ngôn Tất Hành: “…” Nằm không cũng trúng đạn, tôi mới là người vô tội đấy biết không?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, câu nói của Ngôn Tất Hành thật ra cũng là một phương án giải quyết.
Vì thế sau khi trải qua một phen thảo luận, tạm thời chia là ba tổ: chủ công, phụ công, hậu cần; chủ công chính là công kích chủ lực, đơn giản là những dị năng nào có sức công phá mạnh và tạo điều kiện thuận lợi cho cuộc chiến trực diện với zombie đều nằm ở đây; phụ công là phụ trợ công kích, ví như có thể triệu hồi tấm chắn, tăng tốc cho bản thân hoặc người khác, hoặc biến hóa áo giáp cho thân thể linh tinh các loại, mặc dù không thể mạnh bằng tác chiến chính diện, nhưng dưới sự trợ giúp của những người này, cánh chủ công có thể phát huy tác dụng thật lớn; còn về mấy dị năng giả không thể sử dụng trực tiếp trong chiến đấu sẽ quăng hết vào tổ hậu cần, cho nên tổ này có số lượng lớn nhất và chủng loại nhiều nhất, ví dụ như không gian tùy thân làm ruộng, thú ngữ, biến hình, chữa bệnh vân vân và mây mây, à cái vị huynh đài cười cái là sáng và cánh gà huynh cũng nằm trong đó.
Tỉ lệ nhân số của ba tổ ước chừng là 12.
Nghiêm túc mà nói, cách phân loại này rõ ràng không đầy đủ, thiếu cẩn thận và phản khoa học, mặc dù chỉ có vài ngàn người có dị năng nhưng lại có hàng trăm loại, quả là quá nhiều. Hơn nữa dù có phân loại dị năng tương đồng, cũng vẫn tồn tại khác biệt rất nhỏ.
Nếu loài người duy trì tình trạng này và phát triển đến hàng chục, hàng trăm năm sau có thể biến nó thành một môn khoa học, cũng phân chia rõ ràng thành từng bộ phận, nhưng tiếc là trước mắt dị năng chỉ vừa mới xuất hiện, hơn nữa cũng không phải lúc để làm cái này.
“Cuối cùng cũng làm xong.” Sau khi nhận được kết quả, Hạ Hoàng Tuyền che trán, vẻ mặt đau khổ, “Đầu tôi muốn nát luôn.”
“Kế tiếp mới là vở kịch lớn.” Thương Bích Lạc liếc cô một cái, lời nói bất hảo, “Tổng cộng có ba tổ, chủ công và phụ công, mỗi bên có hai danh ngạch, vì bên hậu cần nhiều người nên có bốn danh ngạch, hơn nữa còn vị trí hội trưởng trông như không thuộc bất cứ hệ nào, thêm chín người trong hiệp hội trọng tài.”
“…Còn muốn cãi tiếp.” Hạ Hoàng Tuyền ôm đầu, cứu mạng, một đám người cãi lộn còn đáng sợ hơn ngàn quả bom nổ!
Ngôn Tất Hành nhả một vòng khói, nhún vai: “Có vẻ cậu đã định sẵn danh ngạch bên tổ hậu cần rồi?”
“Mặc dù có không ít người có dị năng chữa trị, nhưng có thể trừ đi virus thì chỉ có tôi.” Thương Bích Lạc hơi mỉm cười, “Tôi tin là vấn đề không lớn.” Dù dị năng giả không bị nhiễm virus nữa thì họ vẫn có thân nhân, bạn bè là người thường.
“Tên khốn âm hiểm này.” Ngôn Tất Hành thở dài, nhân phẩm của mình rốt cuộc tồi tệ đến độ nào mới có thể biết loại người này?
Ý cười nơi khóe miệng Thương Bích Lạc càng thêm ôn hòa, anh nhìn về phía Ngôn Tất Hành, giọng điệu mềm nhẹ mà nói thế này: “Danh ngạch bên chủ công, anh nhất định phải giành được.” Chắc chắn, trạng thái lý tưởng là ba người bọn họ, mỗi người giành được một danh ngạch, quân đội sẽ lấy được hai đến ba danh ngạch, bảo đảm rằng ủy ban trọng tài có thể được kiểm soát hoàn toàn.
“…Nếu không lấy được thì sao?”
“Vậy anh coi như vô dụng, vĩnh viễn nghỉ ngơi đi.”
“Này! Đây là cách nói trá hình cho câu anh đi chết đi đúng không?”
“Anh nghĩ nhiều rồi.”
“…” Ngôn Tất Hành lệ tuôn thành dòng nhìn về phía Hạ Hoàng Tuyền, “Muội tử, em xem kìa…”
Lỗ tai Hạ Hoàng Tuyền vẫn còn đang ầm vang, cô ôm đầu nói, “Tên khốn này không đạt được mục đích chắc chắn sẽ còn lộn xộn, cho nên anh nỗ lực lên, cố lên!”
“…” Ác ma! Hai đứa đốn mạt cấu kết với nhau làm việc xấu này đều là ác ma!
Hệ chủ công chắc chắn dựa vào chiến đấu để giành chiến thắng, vì đảm bảo Ngôn Tất Hành có thể giành chiến thắng trong các trận đấu tiếp theo, Hạ Hoàng Tuyền quyết định mở khóa huấn luyện đặc biệt cho hắn, thật ra đây là cách nói dễ nghe một chút, chứ hiện thực thực ra là “đơn phương độc mã”, thi thoảng cô đánh mệt rồi sẽ gọi dị năng giả và người thường bên mình thay phiên đánh với hắn, dù sao có Thương Bích Lạc quan sát chắc chắn không chết người được, vì thế Ngôn tiểu ca đáng thương cứ bị lừa như thế đấy.
Nhưng dù thế nào, hắn vẫn giành được danh ngạch trong tổ chiến đấu, thành công thoát khỏi “địa ngục trần gian”, theo lý mà nói, loại chuyện “khắp chốn mừng vui” đáng ra phải làm lòng người vui sướng, nhưng mà…Trên người hắn lại chẳng có giác được chút vui mừng nào.
Không chỉ có vậy, Hạ Hoàng Tuyền còn cảm thấy ánh mắt Ngôn Tất Hành nhìn mình có phần là lạ, nhưng khi cô nhìn lại, đối phương luôn dời tầm mắt trước một bước, cái bộ dạng muốn nói lại thôi này không chỉ xảy ra một lần, ít nhất cũng phải bốn năm lần, chắc chắn có biến.
Lợi dụng lúc này, Hạ Hoàng Tuyền túm được đối phương, tiêu diệt hoàn toàn khả năng “bỏ trốn”, hỏi: “Anh làm sao thế? Cứ kỳ quái mãi.”
“Không…không có gì.” Quay đầu.
“…Này.” Hạ Hoàng Tuyền đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, vì thế nói lời trêu chọc, “Có phải anh yêu thầm em…Phụt!” Lời con chưa dứt cô đã không nhịn nổi mà bật cười trước, lập tức bị che kín miệng, Ngôn tiểu ca giữ móng vuốt nhìn xung quanh, lo lắng nói, “Đừng tùy tiện nói mấy câu nguy hiểm như thế, chết người đấy!”
“…” Cô bị ghét bỏ rồi à?
Sau khi phát hiện cái tên Thương Bích Lạc không ở gần đây, Ngôn Tất Hành mới nhẹ nhàng thở ra, buông tay: “Thật là, đừng dùng cách này để giết người chứ.”
“…” Hạ Hoàng Tuyền hít một hơi thật sâu, siết chặt tay, “Anh đang ám chỉ em nên dùng cách trực tiếp đấy hẩy?”
“Anh sai rồi!”
“Được rồi, không đùa nữa.” Hạ Hoàng Tuyền thả Ngôn Tất Hành ra, nghiêm túc nói, “Có phải anh gặp chuyện khó xử gì không?”
“…”
“Nếu anh không muốn nói thì thôi, nhưng là lúc nào cần giúp đỡ, nhất định phải nói cho em biết đấy.” Cô thở dài nói, “Mặc dù có thể em không giúp được gì.”
Vẻ mặt của Ngôn Tất Hành có phần cảm động: “Muội tử…”
Hạ Hoàng Tuyền vươn ngón tay quơ quơ: “Dù sao giờ anh cũng là tài sản quý giá nhất, nếu lỡ mà bị làm sao, chúng ta sẽ mất đi một phiếu quan trọng trong cuộc họp trọng tài.”
“…Này!” Ngôn tiểu ca nổi cáu, “Em hoàn toàn bị A Thương dạy hư rồi!”
“Ha ha ha.”
Học xấu hay học tốt cũng chẳng sao cả, nhưng mà Hạ Hoàng Tuyền cảm thấy cái không khí cảm động, thương cảm linh tinh gì đấy hoàn toàn không hợp với Ngôn Tất Hành, một chút cũng không hợp. Dù sao chăng nữa, thấy hắn có vẻ đang bình thường hơn chút, cô cũng thấy yên tâm.
“Giờ yên tâm vẫn còn sớm quá đấy.”
“…” Hạ Hoàng Tuyền bị dọa đến nhảy dựng, sau đó phát hiện tên Thương Bích Lạc này không biết chui ra từ lúc nào, cô cảm thấy mình hình như hiểu được một chút nỗi sợ lúc nãy của Ngôn Tất Hành rồi, tên này…rất giống với u hồn sau lưng! Cô trừng mắt nhìn đối phương, “Đừng có đột nhiên nhảy dọa người thế!”
“Anh xuất hiện không có bất kỳ vấn đề gì.” Thương Bích Lạc nhướn mày, “Trừ khi có ai đó làm chuyện trái lương tâm.”
“…Ai làm chuyện trái lương tâm hả?” Hạ Hoàng Tuyền nhớ tới đoạn đối thoại trước đó của mình và Ngôn Tất Hành, không hiểu sao bỗng thấy có chút chột dạ.
“Đúng vậy,” Thương Bích Lạc lặp lại lời nói của cô gái một cách sâu xa, “Ai làm chuyện trái với lương tâm ấy nhỉ?”
“…” Tên khốn này! Hạ Hoàng Tuyền gãi gãi mặt, “Được rồi, em sai rồi, nhưng mà,” cô hỏi vặn lại, “Câu lúc nãy anh nói là ý gì?” Cái gì gọi là “yên tâm còn quá sớm”?
Thấy cô gái chuyển đề, thanh niên cũng không cố chấp tra hỏi tiếp, dù sao cái kỹ năng “ghi trước tính nợ sau” của anh cũng đã tích đầy rồi, lúc nào cũng có thể giải phóng.
“Hôm qua khi lấy được danh ngạch, anh ta đã thấy người phụ nữ kia.”
“Người phụ nữa kia?” …Ai cơ?
“Chính xác là cô ta tới gặp anh ta.”
“…A!” Hạ Hoàng Tuyền nhớ ra rồi, hình như từ rất lâu trước đây, Ngôn Tất Hành gặp mặt một người phụ nữ buộc tóc bằng khăn choàng, hắn trả lại cho đối phương không ít vật tư, sau đó tâm trạng của hắn còn đi xuống mất cả một khoảng thời gian. Lúc ấy cô cũng khá tò mò, nhưng xét thấy chuyện này liên quan đến vấn đề riêng của đối phương nên không hỏi nhiều, lần này không biết có liên quan gì đến người phụ nữ đó không?
“Nghĩ ra rồi?”
“Ừ.” Hạ Hoàng Tuyền gật đầu, sau đó nhanh chóng cảm thấy không đúng, “Sao anh biết được.”
“Dù sao anh ta cũng là tài sản trân quý của chúng ta, đương nhiên phải bảo vệ thật tốt.”
“…” Đang tính mắng đối phương là cầm thú, nhưng chợt nhớ tới mình hình như cũng có nói thế, thật sự không mắng thành câu được…Nếu mắng không được không phải có nghĩa là cô cũng mặt dày như tên Thương Bích Lạc kia à?
Nhưng mà người phụ nữ kia tại sao lại chủ động tìm Ngôn Tất Hành? Trước đó lâu như vậy cũng không gặp nhau, vì sao bây giờ…Hạ Hoàng Tuyền gãi tóc, thực sự nghĩ mãi không ra. Hơn nữa, chuyện này là của Ngôn tiểu ca, cô vẫn nên giữ vẻ “không biết gì” mới đúng nhỉ?
Tiếc là, Hạ Hoàng Tuyền quên mất một điều quan trọng, cô không đi tìm chuyện, không có nghĩa chuyện sẽ không tìm cô.
Ví dụ như Thương Bích Lạc, không phải người mạnh nhất trong chiến đấu, nhưng anh có năng lực chữa khỏi, còn có thể lấy ra virus, cái trước tạm bỏ qua, cái sau có ai dám cho là không quý giá?
Hoặc ví dụ như người có không gian lớn tùy thân, chớp mắt làm đất đai phì nhiêu, tăng tốc độ thu hoạch của thực vật, ai có thể phủ nhận tầm quan trọng của bọn họ?
Vì thế, giữa biết bao lời dị nghị ồn ào của cuộc họp, Ngôn Tất Hành bỗng nhảy ra: “Ồn muốn chết! Nếu dị năng khác nhau không so được thì tách ra mà so!”
“Tiểu tử này là ai…” Vị nào đó đang nói được một nửa, đột nhiên bị người bên cạnh kéo ống tay áo, hắn quay sang tức giận hỏi, “Làm sao?”
Người giữ áo giơ ngón tay út đầy đáng khinh: “Anh không biết? Tiểu tử kia là cái này của vị kia.”
“!!!” Tên nào đó chỉ hướng Thương Bích Lạc, “Không phải nói là hắn à?”
“Tiểu tử kia hình như cũng vậy, có người nói ba bọn họ ở cùng nhau.”
“…Thói đời ngày sau, lòng người không già mà!” Người nào đó bày tỏ phẫn nộ và bất mãn mạnh mẽ với cái trật tự suy đồi này.
Hạ Hoàng Tuyền: “…” Mặc dù đang thì thầm nhưng giọng cũng hơi lớn đấy nhá!
Thương Bích Lạc: “…” Anh hướng ánh nhìn suy tư về phía Ngôn Tất Hành.
Ngôn Tất Hành: “…” Nằm không cũng trúng đạn, tôi mới là người vô tội đấy biết không?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, câu nói của Ngôn Tất Hành thật ra cũng là một phương án giải quyết.
Vì thế sau khi trải qua một phen thảo luận, tạm thời chia là ba tổ: chủ công, phụ công, hậu cần; chủ công chính là công kích chủ lực, đơn giản là những dị năng nào có sức công phá mạnh và tạo điều kiện thuận lợi cho cuộc chiến trực diện với zombie đều nằm ở đây; phụ công là phụ trợ công kích, ví như có thể triệu hồi tấm chắn, tăng tốc cho bản thân hoặc người khác, hoặc biến hóa áo giáp cho thân thể linh tinh các loại, mặc dù không thể mạnh bằng tác chiến chính diện, nhưng dưới sự trợ giúp của những người này, cánh chủ công có thể phát huy tác dụng thật lớn; còn về mấy dị năng giả không thể sử dụng trực tiếp trong chiến đấu sẽ quăng hết vào tổ hậu cần, cho nên tổ này có số lượng lớn nhất và chủng loại nhiều nhất, ví dụ như không gian tùy thân làm ruộng, thú ngữ, biến hình, chữa bệnh vân vân và mây mây, à cái vị huynh đài cười cái là sáng và cánh gà huynh cũng nằm trong đó.
Tỉ lệ nhân số của ba tổ ước chừng là 12.
Nghiêm túc mà nói, cách phân loại này rõ ràng không đầy đủ, thiếu cẩn thận và phản khoa học, mặc dù chỉ có vài ngàn người có dị năng nhưng lại có hàng trăm loại, quả là quá nhiều. Hơn nữa dù có phân loại dị năng tương đồng, cũng vẫn tồn tại khác biệt rất nhỏ.
Nếu loài người duy trì tình trạng này và phát triển đến hàng chục, hàng trăm năm sau có thể biến nó thành một môn khoa học, cũng phân chia rõ ràng thành từng bộ phận, nhưng tiếc là trước mắt dị năng chỉ vừa mới xuất hiện, hơn nữa cũng không phải lúc để làm cái này.
“Cuối cùng cũng làm xong.” Sau khi nhận được kết quả, Hạ Hoàng Tuyền che trán, vẻ mặt đau khổ, “Đầu tôi muốn nát luôn.”
“Kế tiếp mới là vở kịch lớn.” Thương Bích Lạc liếc cô một cái, lời nói bất hảo, “Tổng cộng có ba tổ, chủ công và phụ công, mỗi bên có hai danh ngạch, vì bên hậu cần nhiều người nên có bốn danh ngạch, hơn nữa còn vị trí hội trưởng trông như không thuộc bất cứ hệ nào, thêm chín người trong hiệp hội trọng tài.”
“…Còn muốn cãi tiếp.” Hạ Hoàng Tuyền ôm đầu, cứu mạng, một đám người cãi lộn còn đáng sợ hơn ngàn quả bom nổ!
Ngôn Tất Hành nhả một vòng khói, nhún vai: “Có vẻ cậu đã định sẵn danh ngạch bên tổ hậu cần rồi?”
“Mặc dù có không ít người có dị năng chữa trị, nhưng có thể trừ đi virus thì chỉ có tôi.” Thương Bích Lạc hơi mỉm cười, “Tôi tin là vấn đề không lớn.” Dù dị năng giả không bị nhiễm virus nữa thì họ vẫn có thân nhân, bạn bè là người thường.
“Tên khốn âm hiểm này.” Ngôn Tất Hành thở dài, nhân phẩm của mình rốt cuộc tồi tệ đến độ nào mới có thể biết loại người này?
Ý cười nơi khóe miệng Thương Bích Lạc càng thêm ôn hòa, anh nhìn về phía Ngôn Tất Hành, giọng điệu mềm nhẹ mà nói thế này: “Danh ngạch bên chủ công, anh nhất định phải giành được.” Chắc chắn, trạng thái lý tưởng là ba người bọn họ, mỗi người giành được một danh ngạch, quân đội sẽ lấy được hai đến ba danh ngạch, bảo đảm rằng ủy ban trọng tài có thể được kiểm soát hoàn toàn.
“…Nếu không lấy được thì sao?”
“Vậy anh coi như vô dụng, vĩnh viễn nghỉ ngơi đi.”
“Này! Đây là cách nói trá hình cho câu anh đi chết đi đúng không?”
“Anh nghĩ nhiều rồi.”
“…” Ngôn Tất Hành lệ tuôn thành dòng nhìn về phía Hạ Hoàng Tuyền, “Muội tử, em xem kìa…”
Lỗ tai Hạ Hoàng Tuyền vẫn còn đang ầm vang, cô ôm đầu nói, “Tên khốn này không đạt được mục đích chắc chắn sẽ còn lộn xộn, cho nên anh nỗ lực lên, cố lên!”
“…” Ác ma! Hai đứa đốn mạt cấu kết với nhau làm việc xấu này đều là ác ma!
Hệ chủ công chắc chắn dựa vào chiến đấu để giành chiến thắng, vì đảm bảo Ngôn Tất Hành có thể giành chiến thắng trong các trận đấu tiếp theo, Hạ Hoàng Tuyền quyết định mở khóa huấn luyện đặc biệt cho hắn, thật ra đây là cách nói dễ nghe một chút, chứ hiện thực thực ra là “đơn phương độc mã”, thi thoảng cô đánh mệt rồi sẽ gọi dị năng giả và người thường bên mình thay phiên đánh với hắn, dù sao có Thương Bích Lạc quan sát chắc chắn không chết người được, vì thế Ngôn tiểu ca đáng thương cứ bị lừa như thế đấy.
Nhưng dù thế nào, hắn vẫn giành được danh ngạch trong tổ chiến đấu, thành công thoát khỏi “địa ngục trần gian”, theo lý mà nói, loại chuyện “khắp chốn mừng vui” đáng ra phải làm lòng người vui sướng, nhưng mà…Trên người hắn lại chẳng có giác được chút vui mừng nào.
Không chỉ có vậy, Hạ Hoàng Tuyền còn cảm thấy ánh mắt Ngôn Tất Hành nhìn mình có phần là lạ, nhưng khi cô nhìn lại, đối phương luôn dời tầm mắt trước một bước, cái bộ dạng muốn nói lại thôi này không chỉ xảy ra một lần, ít nhất cũng phải bốn năm lần, chắc chắn có biến.
Lợi dụng lúc này, Hạ Hoàng Tuyền túm được đối phương, tiêu diệt hoàn toàn khả năng “bỏ trốn”, hỏi: “Anh làm sao thế? Cứ kỳ quái mãi.”
“Không…không có gì.” Quay đầu.
“…Này.” Hạ Hoàng Tuyền đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, vì thế nói lời trêu chọc, “Có phải anh yêu thầm em…Phụt!” Lời con chưa dứt cô đã không nhịn nổi mà bật cười trước, lập tức bị che kín miệng, Ngôn tiểu ca giữ móng vuốt nhìn xung quanh, lo lắng nói, “Đừng tùy tiện nói mấy câu nguy hiểm như thế, chết người đấy!”
“…” Cô bị ghét bỏ rồi à?
Sau khi phát hiện cái tên Thương Bích Lạc không ở gần đây, Ngôn Tất Hành mới nhẹ nhàng thở ra, buông tay: “Thật là, đừng dùng cách này để giết người chứ.”
“…” Hạ Hoàng Tuyền hít một hơi thật sâu, siết chặt tay, “Anh đang ám chỉ em nên dùng cách trực tiếp đấy hẩy?”
“Anh sai rồi!”
“Được rồi, không đùa nữa.” Hạ Hoàng Tuyền thả Ngôn Tất Hành ra, nghiêm túc nói, “Có phải anh gặp chuyện khó xử gì không?”
“…”
“Nếu anh không muốn nói thì thôi, nhưng là lúc nào cần giúp đỡ, nhất định phải nói cho em biết đấy.” Cô thở dài nói, “Mặc dù có thể em không giúp được gì.”
Vẻ mặt của Ngôn Tất Hành có phần cảm động: “Muội tử…”
Hạ Hoàng Tuyền vươn ngón tay quơ quơ: “Dù sao giờ anh cũng là tài sản quý giá nhất, nếu lỡ mà bị làm sao, chúng ta sẽ mất đi một phiếu quan trọng trong cuộc họp trọng tài.”
“…Này!” Ngôn tiểu ca nổi cáu, “Em hoàn toàn bị A Thương dạy hư rồi!”
“Ha ha ha.”
Học xấu hay học tốt cũng chẳng sao cả, nhưng mà Hạ Hoàng Tuyền cảm thấy cái không khí cảm động, thương cảm linh tinh gì đấy hoàn toàn không hợp với Ngôn Tất Hành, một chút cũng không hợp. Dù sao chăng nữa, thấy hắn có vẻ đang bình thường hơn chút, cô cũng thấy yên tâm.
“Giờ yên tâm vẫn còn sớm quá đấy.”
“…” Hạ Hoàng Tuyền bị dọa đến nhảy dựng, sau đó phát hiện tên Thương Bích Lạc này không biết chui ra từ lúc nào, cô cảm thấy mình hình như hiểu được một chút nỗi sợ lúc nãy của Ngôn Tất Hành rồi, tên này…rất giống với u hồn sau lưng! Cô trừng mắt nhìn đối phương, “Đừng có đột nhiên nhảy dọa người thế!”
“Anh xuất hiện không có bất kỳ vấn đề gì.” Thương Bích Lạc nhướn mày, “Trừ khi có ai đó làm chuyện trái lương tâm.”
“…Ai làm chuyện trái lương tâm hả?” Hạ Hoàng Tuyền nhớ tới đoạn đối thoại trước đó của mình và Ngôn Tất Hành, không hiểu sao bỗng thấy có chút chột dạ.
“Đúng vậy,” Thương Bích Lạc lặp lại lời nói của cô gái một cách sâu xa, “Ai làm chuyện trái với lương tâm ấy nhỉ?”
“…” Tên khốn này! Hạ Hoàng Tuyền gãi gãi mặt, “Được rồi, em sai rồi, nhưng mà,” cô hỏi vặn lại, “Câu lúc nãy anh nói là ý gì?” Cái gì gọi là “yên tâm còn quá sớm”?
Thấy cô gái chuyển đề, thanh niên cũng không cố chấp tra hỏi tiếp, dù sao cái kỹ năng “ghi trước tính nợ sau” của anh cũng đã tích đầy rồi, lúc nào cũng có thể giải phóng.
“Hôm qua khi lấy được danh ngạch, anh ta đã thấy người phụ nữ kia.”
“Người phụ nữa kia?” …Ai cơ?
“Chính xác là cô ta tới gặp anh ta.”
“…A!” Hạ Hoàng Tuyền nhớ ra rồi, hình như từ rất lâu trước đây, Ngôn Tất Hành gặp mặt một người phụ nữ buộc tóc bằng khăn choàng, hắn trả lại cho đối phương không ít vật tư, sau đó tâm trạng của hắn còn đi xuống mất cả một khoảng thời gian. Lúc ấy cô cũng khá tò mò, nhưng xét thấy chuyện này liên quan đến vấn đề riêng của đối phương nên không hỏi nhiều, lần này không biết có liên quan gì đến người phụ nữ đó không?
“Nghĩ ra rồi?”
“Ừ.” Hạ Hoàng Tuyền gật đầu, sau đó nhanh chóng cảm thấy không đúng, “Sao anh biết được.”
“Dù sao anh ta cũng là tài sản trân quý của chúng ta, đương nhiên phải bảo vệ thật tốt.”
“…” Đang tính mắng đối phương là cầm thú, nhưng chợt nhớ tới mình hình như cũng có nói thế, thật sự không mắng thành câu được…Nếu mắng không được không phải có nghĩa là cô cũng mặt dày như tên Thương Bích Lạc kia à?
Nhưng mà người phụ nữ kia tại sao lại chủ động tìm Ngôn Tất Hành? Trước đó lâu như vậy cũng không gặp nhau, vì sao bây giờ…Hạ Hoàng Tuyền gãi tóc, thực sự nghĩ mãi không ra. Hơn nữa, chuyện này là của Ngôn tiểu ca, cô vẫn nên giữ vẻ “không biết gì” mới đúng nhỉ?
Tiếc là, Hạ Hoàng Tuyền quên mất một điều quan trọng, cô không đi tìm chuyện, không có nghĩa chuyện sẽ không tìm cô.
/103
|