Lúc cô gái xù lông, Thương Bích Lạc đã che giấu dấu vết không cẩn thận để lộ ra, quyết định cầm lấy laptop.
Vừa thấy có chính sự, Hạ Hoàng Tuyền cũng không thể đánh hắn được nữa, hừ nhẹ một tiếng tiến đến bên người thanh niên, ngồi kề vai với hắn để có thể thấy rõ hình ảnh trong màn hình. Bởi vì ngồi tựa vào chăn, buộc đuôi ngựa có hơi vướng víu, cô chậc một cái, nhanh chóng kéo dây buộc tóc xuống, tóc dài đen nhánh bỗng buông xuống, tư thế sóng vai mà ngồi khiến một phần tóc rơi trên đầu vai Thương Bích Lạc, sợi tóc tản ra hương thơm nhàn nhạt khiến ngón tay đang đánh bàn phím của hắn mất tự nhiên dừng lại một chút, sau đó như không có việc gì, tiếp tục hạ xuống.
Hạ Hoàng Tuyền cảm thấy nhàm chán liền lấy nơ thắt trên tay, thỉnh thoảng nhìn màn hình một cái, chờ một lát, cô tò mò hỏi: Cần thật lâu sao?
Không cần.
Nhưng mà, camera của thành phố không phải có rất nhiều ư? Tìm hết hẳn rất tốn thời gian.
Trước tiên có thể cố định thời gian và địa điểm. Thương Bích Lạc giải thích với sự nhẫn nại chưa từng có, Ví dụ như Ngôn Tất Hành lúc 4 giờ đến 4h40 chiều đi ra ngoài, bắt đầu từ tòa nhà này, trong 40 phút thì những khu vực hắn tới cũng chỉ có hạn, dựa vào điểm này, có thể xác định phạm vi, rồi sau đó làm so sánh xương sọ.
So sánh xương sọ? Hiển nhiên, Hạ Hoàng Tuyền cảm thấy từ ngữ này thật lạ,
Thanh niên lại đánh bàn phím, mặt trên bỗng xuất hiện một bức ảnh chụp của Ngôn Tất Hành, rồi sau đó một tấm lưới do vô số tia ánh sáng tạo thành từ mặt hắn lướt xuống, một bức tranh xương sọ 3D nhanh chóng hiện ở bên phải: Xương sọ của mỗi người đều có hình dạng bất đồng, tiếp theo tiến hành sàng lọc trong phạm vi và địa điểm dự tính, vậy là có thể tự động tập trung được hành tung trước đó của anh ta.
Giống như lời của hắn, hình ảnh chuyển thành bản đồ thành phố W, lấy tòa nhà này là điểm khởi đầu, sau đó một loạt điểm đỏ chậm rãi xuất hiện, chúng nó kéo dài liên miên, tạo thành lộ tuyến trước đó của Ngôn Tất Hành, cho đến một chỗ nào đó, điểm đỏ ngừng lại.
Chính là nơi này sao?
Hạ Hoàng Tuyền vội vàng tiến gần vào: Chao ôi, có gì sao? Lập tức bất mãn nhíu mày, Anh trốn gì chứ? Cúi đầu ngửi ngửi cánh tay, Tôi có tắm được chứ? Thơm hơn anh nhiều! Cô không hôi một chút nào hết, tên khốn này dám ghét bỏ cô, đáng chết!
. . . . . . Thương Bích Lạc không nói gì, nghiêng đầu nhìn về cô gái bên cạnh, gương mặt trắng mịn như đồ sứ bởi vì tức giận mà đỏ bừng, cực kỳ giống quả táo hồng nhạt vào mùa thu vàng, tản ra hương thơm nhè nhẹ, bất giác dụ dỗ người đi ngang qua tiến lên cắn một miếng, đáng tiếc, phù thủy đã tẩm thuốc độc vào đó, quả táo có độc, một lần không cẩn thận sẽ gặp bi kịch.
Anh ngẩn người gì chứ?
Không có gì. Thanh niên quay đầu, ánh mắt rời về phía máy tính, Anh ta dừng ở vị trí này, hiện tại tôi điều tra video ở gần đó.
Quả nhiên là Ngôn tiểu ca. . . Hạ Hoàng Tuyền tập trung tinh thần nhìn hình ảnh, thanh niên một tay nhấc vật tư, một tay kia nhét vào trong túi áo, chậm rì rì đi bộ trên đường, toàn thân từ trong ra ngoài tản ra vẻ lười nhác, trong miệng vẫn ngậm điếu thuốc, không cần dùng tay, mỗi khi đi vài bước, điếu thuốc liền rung rung, một ít tàn thuốc theo đó mà rơi xuống, bay xa theo gió thu.
Ở ven đường, không ngừng có người chào hỏi với hắn, hắn thường gật đầu với đối phương, ngẫu nhiên vươn tay ra khỏi túi áo, lười biếng vẫy vẫy, dáng vẻ như chó Sa Bì này của hắn khiến Hạ Hoàng Tuyền bỗng thấy ngứa tay, nhưng những người này dường như đã quen lâu lắm rồi, hoàn toàn không có phản ứng như cô.
Đi đến một góc rẽ nào đó, việc ngoài ý muốn đã xảy ra, tuy rằng chỉ thấy hình ảnh không nghe thấy âm thanh, nhưng có thể nhìn được rõ ràng, có người nào đó gọi hắn.
Thanh niên không quay đầu ngay, nhưng Hạ Hoàng Tuyền nhạy bén nhận ra, người của hắn hơi run, tàn thuốc cũng rơi xuống mà không đều đặn như trước, ngay cả đóm lửa cũng rơi xuống, trong nháy mắt liền đốt ra một lỗ thủng ở trên áo gió xám bạc của hắn.
Ngôn Tất Hành vội vàng lấy tay vỗ, nhíu mày lại như đang mắng vài câu gì đó, sau đó mới xoay người lại, lúc này hắn đã kìm nén được cảm xúc của mình, vọt tới cười tít mắt tiếp đón.
Nhạc kịch đến đây!
Hạ Hoàng Tuyền trợn mắt, không chớp nhìn chằm chằm màn hình, rồi sau đó kinh hãi —— em gái! Thật sự là em gái!
Một cô gái có mái tóc dài rẽ ngôi đi đến trước mặt Ngôn Tất Hành, rồi sau đó hai người bắt đầu trao đổi năm sáu phút, cuối cùng, Ngôn Tất Hành trực tiếp đặt đồ trong tay vào tay cô, còn nói gì đó.
Cô gái xoay người rời đi, mà Ngôn Tất Hành lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn chăm chú vào bóng lưng của cô, đứng im không nhúc nhích khoảng 10 phút, ngửa mặt lên trời thở dài, quay lại hướng mà lúc trước hắn đi tới.
Mẹ kiếp. . . Hạ Hoàng Tuyền ngạc nhiên, Không ngờ hắn thật sự có thể cưa gái, thật là không thể tin được. Rồi sau đó bỗng thấy không đúng, Vậy sao lúc hắn trở về lại là bộ mặt kia, rất kỳ quái. . .
Muốn biết?
Ngoài dự kiến của thanh niên, cô gái suy xét một lát, cuối cùng lắc đầu: Vẫn là quên đi.
Không hiếu kỳ?
Nói thừa, đương nhiên tò mò! Hạ Hoàng Tuyền nghiến răng, tò mò đến mức gãi tim gãi phổi được chứ! Nhưng lúc ban đầu cô chỉ lo lắng hắn ở bên ngoài bị người ta bắt nạt, ví dụ như chụp bao tải đánh đấm gì đó, hiện tại có vẻ là khúc mắc tình cảm, Loại chuyện này hắn không nói, tức là không muốn người khác biết, lại tìm tòi thì có vẻ không tốt lắm. Người nào cũng có sự riêng tư và bí mật nhỏ không muốn ai biết, cô có, Ngôn tiểu ca hiển nhiên cũng có thể có.
Vậy thì, tin tức này cô hẳn là thấy hứng thú.
Hả? Hạ Hoàng Tuyền ngước mắt nhìn lại, trên mặt bỗng hiện lên vẻ kinh ngạc, Ba ngày sau quân đội sẽ phái người đi tra xét hiện trường phía nam?
Trên ý nghĩa nào đó mà nói, vận may của thành phố W không tồi, trước khi ném bom zombie cũng chưa thể qua cầu, cho nên cây cầu cuối cùng còn tồn tại. Cân nhắc đến việc về sau còn có người đến phương nam ở, tên lửa lần này sử dụng đều không có phóng xạ, cũng không có hại gì với cơ thể người, nhưng nghĩ đến vẫn còn nhân tố nguy hiểm, cấp trên định ra ba ngày cách ly —— khi đó đi mới tương đối an toàn.
Nhưng mà, những người khác có lẽ không biết, Hạ Hoàng Tuyền sao lại không biết trong đó có bao nhiêu nguy hiểm chứ?
Zombie đang tiến hòa!
Người được phái ra có khả năng sẽ chết.
【Tham gia tra xét hiện trường vào ba ngày sau. 】
Nghe tin tức này, Hạ Hoàng Tuyền không biết nên kinh ngạc hay nên thả lỏng một hơi, nhưng, nếu cô không ở đây, Thương Bích Lạc nên làm sao bây giờ?
【Vật phẩm tùy thân phải mang theo. 】
. . . . . . Sao phải dẫn hắn đến nơi nguy hiểm như vậy chứ?! Đây không phải là tìm đường chết sao?!
Như vậy, đây là nguyên nhân khiến tử khí trên người hắn nồng đậm như vậy ư?! Quả thực là. . . . . .
Nhưng là, Hạ Hoàng Tuyền đồng thời biết rõ, cái gọi là Hệ thống cũng không muốn thật sự gây ra tai nạn chết người, nếu muốn, bọn họ tuyệt đối không sống được đến bây giờ, vậy thì, mục đích rốt cuộc là gì?
Không được, hoàn toàn nghĩ • không • ra!
Hạ Hoàng Tuyền bưng mặt, vẻ rối rắm không hề ngoài ý muốn khiến thanh niên chú ý, hắn nhíu mày hỏi: Sao vậy?
Không. . . Hạ Hoàng Tuyền cắn răng, Tôi bỗng cảm thấy thế giới này thật phức tạp.
Trái tim boss Thương bỗng rung động, theo bản năng vươn tay đặt lên đầu cô, xoa xoa: Không phải thế giới thật phức tạp, mà là đầu óc cô thật đơn giản.
. . . . . . Muốn chết! Cô vươn nắm tay đấm vào bụng hắn một cái.
Thanh niên ngay lập tức ôm bụng ho nhẹ: Không phải cô nói sẽ đổi vị trí sao?
. . . Quên rồi.
. . . . . .
Dong, dong dài! Lần sau tôi sẽ nhớ! Nói xong, cô gái đứng lên, trực tiếp từ bên này nhảy về giường mình, ngả đầu liền ngủ.
Người anh em nào đó lại biến thành con tôm ngẩng đầu nhìn đèn, lại một lần nữa từ sâu trong nội tâm phỉ nhổ ánh mắt mình, nhưng có thể có cách nào chứ? Ánh mắt của hắn đảo qua drap giường trắng nõn còn có độ ấm bên cạnh, nơi đó có một chiếc nơ màu xanh biển, là do cô gái bất cẩn lưu lại.
Sáng sớm hôm sau.
Hôm nay tinh thần của Ngôn Tất Hành so với ngày hôm qua tốt hơn nhiều, vì bù lại sự luống cuống ngày hôm qua, hôm nay bữa sáng vẫn là hắn làm, trình độ so với bình thường không kém chút nào, lúc ăn vẫn là không khí cười đùa sinh động như trước, dường như chuyện ngày hôm qua chưa từng xảy ra, Thương Bích Lạc không có nhiều hứng thú với chuyện này, hai người còn lại vô cùng phối hợp, nói tóm lại, không khí của bữa ăn này vô cùng hài hòa.
Cơm nước xong, vua sư tử trong truyền thuyết trước sau như một ra ngoài sủng hạnh hậu cung, nhưng ngoài dự kiến của cô là, hôm nay Thương Bích Lạc yêu cầu đi theo. Tuy rằng lo lắng đến vấn đề an toàn của hắn, Hạ Hoàng Tuyền suy xét có nên cho hắn đi cùng hay không, hoặc là dứt khoát đăng bài xin phép, dù sao việc đi phía nam ba ngày sau mới là nguyên nhân chỉ là suy đoán của cô, không đại biểu cho cái gì, cho nên trước khi nguy hiểm chân chính xảy ra, cô phải luôn ở bên cạnh hắn.
Nhưng boss chủ động muốn đi, lại khiến cho người ta thấy hơi kỳ quái.
Hạ Hoàng Tuyền híp mắt: Anh có âm mưu gì?
(chỗ này hình như thiếu mất một câu)
Điều này cũng đúng, Cô gái được nịnh hót vô cùng vui vẻ gật đầu, Nhưng đang tốt lành sao anh lại đột nhiên muốn đi?
Thương Bích Lạc nhếch miệng, cười vô cùng chân thành dịu dàng: Bởi vì tôi muốn ở cạnh cô, lý do này được chứ?
. . . Mẹ kiếp! Hạ Hoàng Tuyền xoa xoa tay, Lại làm tôi nổi da gà, có tin tôi đánh chết anh hay không?
Thanh niên buông tay.
Cô gái quay đầu, nhíu mày, lại tới rồi, cảm giác không biết là thật hay giả này thật quỷ dị —— người này, rốt cuộc muốn gì?
Nhưng nghĩ đến trong thời gian này thú nuôi luôn bị cô để ở nhà cô đơn một mình, Hạ Hoàng Tuyền bỗng mềm lòng, cúi ngươi ôm cả hắn lẫn xe lăn xuống lầu, sau khi đặt xuống hành lang liền giúp hắn đẩy ra ngoài.
Hạ tiểu thư, chào buổi sáng.
Ừm, chào buổi sáng!
Không thể không nói, hiện tại độ nổi tiếng của Hạ Hoàng Tuyền ở thành phố W rất cao, thế nên vệ binh trực ở khu vực này đều biết cô, bọn họ xem như thân quen, lúc gặp ngoài đường thường chào hỏi cô, cũng thường xuyên nói chuyện với nhau hai câu, nhưng người ở bên ngoài nếu không quen biết cô, mỗi khi nhìn thấy cô đều nhượng bộ lui binh, sợ bị như vậy lại như vậy —— nếu có thể, cô thật sự không muốn nổi tiếng vì việc đánh người này.
Vững vàng đẩy xe lăn, Hạ Hoàng Tuyền một mạch quan sát cảnh tượng ve đường.
Quả nhiên, tử khí trên người mọi người đều đậm hơn, xem ra sau khi zombie tiến hóa trung cấp, đích xác có ảnh hưởng đến thành phố W, cô nhíu mày, thật vất vả khiến mọi người ổn định, lại phải trải qua một lần thử thách sống chết ư?
Thật sự quá mức tàn nhẫn.
Hạ Hoàng Tuyền quan sát người khác, không biết người khác cũng đang quan sát cô, nếu không phải công cụ truyền tin như di động không thể dùng, gần như tất cả mọi người đều muốn gửi tin nhắn —— Nguy rồi, nữ bạo long thiết giáp không biết cường đoạt một soái ca từ nơi nào, diễu phố thị chúng!
Đương nhiên, cũng không ít người có ý kiến khác.
Ví dụ như —— cái gì gọi là con người sắt đá cũng có nhu tình, cái này gọi là! Cho dù là đại tinh tinh lưng sắt, cũng có một mặt nhu tình vạn trượng.
Vừa thấy có chính sự, Hạ Hoàng Tuyền cũng không thể đánh hắn được nữa, hừ nhẹ một tiếng tiến đến bên người thanh niên, ngồi kề vai với hắn để có thể thấy rõ hình ảnh trong màn hình. Bởi vì ngồi tựa vào chăn, buộc đuôi ngựa có hơi vướng víu, cô chậc một cái, nhanh chóng kéo dây buộc tóc xuống, tóc dài đen nhánh bỗng buông xuống, tư thế sóng vai mà ngồi khiến một phần tóc rơi trên đầu vai Thương Bích Lạc, sợi tóc tản ra hương thơm nhàn nhạt khiến ngón tay đang đánh bàn phím của hắn mất tự nhiên dừng lại một chút, sau đó như không có việc gì, tiếp tục hạ xuống.
Hạ Hoàng Tuyền cảm thấy nhàm chán liền lấy nơ thắt trên tay, thỉnh thoảng nhìn màn hình một cái, chờ một lát, cô tò mò hỏi: Cần thật lâu sao?
Không cần.
Nhưng mà, camera của thành phố không phải có rất nhiều ư? Tìm hết hẳn rất tốn thời gian.
Trước tiên có thể cố định thời gian và địa điểm. Thương Bích Lạc giải thích với sự nhẫn nại chưa từng có, Ví dụ như Ngôn Tất Hành lúc 4 giờ đến 4h40 chiều đi ra ngoài, bắt đầu từ tòa nhà này, trong 40 phút thì những khu vực hắn tới cũng chỉ có hạn, dựa vào điểm này, có thể xác định phạm vi, rồi sau đó làm so sánh xương sọ.
So sánh xương sọ? Hiển nhiên, Hạ Hoàng Tuyền cảm thấy từ ngữ này thật lạ,
Thanh niên lại đánh bàn phím, mặt trên bỗng xuất hiện một bức ảnh chụp của Ngôn Tất Hành, rồi sau đó một tấm lưới do vô số tia ánh sáng tạo thành từ mặt hắn lướt xuống, một bức tranh xương sọ 3D nhanh chóng hiện ở bên phải: Xương sọ của mỗi người đều có hình dạng bất đồng, tiếp theo tiến hành sàng lọc trong phạm vi và địa điểm dự tính, vậy là có thể tự động tập trung được hành tung trước đó của anh ta.
Giống như lời của hắn, hình ảnh chuyển thành bản đồ thành phố W, lấy tòa nhà này là điểm khởi đầu, sau đó một loạt điểm đỏ chậm rãi xuất hiện, chúng nó kéo dài liên miên, tạo thành lộ tuyến trước đó của Ngôn Tất Hành, cho đến một chỗ nào đó, điểm đỏ ngừng lại.
Chính là nơi này sao?
Hạ Hoàng Tuyền vội vàng tiến gần vào: Chao ôi, có gì sao? Lập tức bất mãn nhíu mày, Anh trốn gì chứ? Cúi đầu ngửi ngửi cánh tay, Tôi có tắm được chứ? Thơm hơn anh nhiều! Cô không hôi một chút nào hết, tên khốn này dám ghét bỏ cô, đáng chết!
. . . . . . Thương Bích Lạc không nói gì, nghiêng đầu nhìn về cô gái bên cạnh, gương mặt trắng mịn như đồ sứ bởi vì tức giận mà đỏ bừng, cực kỳ giống quả táo hồng nhạt vào mùa thu vàng, tản ra hương thơm nhè nhẹ, bất giác dụ dỗ người đi ngang qua tiến lên cắn một miếng, đáng tiếc, phù thủy đã tẩm thuốc độc vào đó, quả táo có độc, một lần không cẩn thận sẽ gặp bi kịch.
Anh ngẩn người gì chứ?
Không có gì. Thanh niên quay đầu, ánh mắt rời về phía máy tính, Anh ta dừng ở vị trí này, hiện tại tôi điều tra video ở gần đó.
Quả nhiên là Ngôn tiểu ca. . . Hạ Hoàng Tuyền tập trung tinh thần nhìn hình ảnh, thanh niên một tay nhấc vật tư, một tay kia nhét vào trong túi áo, chậm rì rì đi bộ trên đường, toàn thân từ trong ra ngoài tản ra vẻ lười nhác, trong miệng vẫn ngậm điếu thuốc, không cần dùng tay, mỗi khi đi vài bước, điếu thuốc liền rung rung, một ít tàn thuốc theo đó mà rơi xuống, bay xa theo gió thu.
Ở ven đường, không ngừng có người chào hỏi với hắn, hắn thường gật đầu với đối phương, ngẫu nhiên vươn tay ra khỏi túi áo, lười biếng vẫy vẫy, dáng vẻ như chó Sa Bì này của hắn khiến Hạ Hoàng Tuyền bỗng thấy ngứa tay, nhưng những người này dường như đã quen lâu lắm rồi, hoàn toàn không có phản ứng như cô.
Đi đến một góc rẽ nào đó, việc ngoài ý muốn đã xảy ra, tuy rằng chỉ thấy hình ảnh không nghe thấy âm thanh, nhưng có thể nhìn được rõ ràng, có người nào đó gọi hắn.
Thanh niên không quay đầu ngay, nhưng Hạ Hoàng Tuyền nhạy bén nhận ra, người của hắn hơi run, tàn thuốc cũng rơi xuống mà không đều đặn như trước, ngay cả đóm lửa cũng rơi xuống, trong nháy mắt liền đốt ra một lỗ thủng ở trên áo gió xám bạc của hắn.
Ngôn Tất Hành vội vàng lấy tay vỗ, nhíu mày lại như đang mắng vài câu gì đó, sau đó mới xoay người lại, lúc này hắn đã kìm nén được cảm xúc của mình, vọt tới cười tít mắt tiếp đón.
Nhạc kịch đến đây!
Hạ Hoàng Tuyền trợn mắt, không chớp nhìn chằm chằm màn hình, rồi sau đó kinh hãi —— em gái! Thật sự là em gái!
Một cô gái có mái tóc dài rẽ ngôi đi đến trước mặt Ngôn Tất Hành, rồi sau đó hai người bắt đầu trao đổi năm sáu phút, cuối cùng, Ngôn Tất Hành trực tiếp đặt đồ trong tay vào tay cô, còn nói gì đó.
Cô gái xoay người rời đi, mà Ngôn Tất Hành lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn chăm chú vào bóng lưng của cô, đứng im không nhúc nhích khoảng 10 phút, ngửa mặt lên trời thở dài, quay lại hướng mà lúc trước hắn đi tới.
Mẹ kiếp. . . Hạ Hoàng Tuyền ngạc nhiên, Không ngờ hắn thật sự có thể cưa gái, thật là không thể tin được. Rồi sau đó bỗng thấy không đúng, Vậy sao lúc hắn trở về lại là bộ mặt kia, rất kỳ quái. . .
Muốn biết?
Ngoài dự kiến của thanh niên, cô gái suy xét một lát, cuối cùng lắc đầu: Vẫn là quên đi.
Không hiếu kỳ?
Nói thừa, đương nhiên tò mò! Hạ Hoàng Tuyền nghiến răng, tò mò đến mức gãi tim gãi phổi được chứ! Nhưng lúc ban đầu cô chỉ lo lắng hắn ở bên ngoài bị người ta bắt nạt, ví dụ như chụp bao tải đánh đấm gì đó, hiện tại có vẻ là khúc mắc tình cảm, Loại chuyện này hắn không nói, tức là không muốn người khác biết, lại tìm tòi thì có vẻ không tốt lắm. Người nào cũng có sự riêng tư và bí mật nhỏ không muốn ai biết, cô có, Ngôn tiểu ca hiển nhiên cũng có thể có.
Vậy thì, tin tức này cô hẳn là thấy hứng thú.
Hả? Hạ Hoàng Tuyền ngước mắt nhìn lại, trên mặt bỗng hiện lên vẻ kinh ngạc, Ba ngày sau quân đội sẽ phái người đi tra xét hiện trường phía nam?
Trên ý nghĩa nào đó mà nói, vận may của thành phố W không tồi, trước khi ném bom zombie cũng chưa thể qua cầu, cho nên cây cầu cuối cùng còn tồn tại. Cân nhắc đến việc về sau còn có người đến phương nam ở, tên lửa lần này sử dụng đều không có phóng xạ, cũng không có hại gì với cơ thể người, nhưng nghĩ đến vẫn còn nhân tố nguy hiểm, cấp trên định ra ba ngày cách ly —— khi đó đi mới tương đối an toàn.
Nhưng mà, những người khác có lẽ không biết, Hạ Hoàng Tuyền sao lại không biết trong đó có bao nhiêu nguy hiểm chứ?
Zombie đang tiến hòa!
Người được phái ra có khả năng sẽ chết.
【Tham gia tra xét hiện trường vào ba ngày sau. 】
Nghe tin tức này, Hạ Hoàng Tuyền không biết nên kinh ngạc hay nên thả lỏng một hơi, nhưng, nếu cô không ở đây, Thương Bích Lạc nên làm sao bây giờ?
【Vật phẩm tùy thân phải mang theo. 】
. . . . . . Sao phải dẫn hắn đến nơi nguy hiểm như vậy chứ?! Đây không phải là tìm đường chết sao?!
Như vậy, đây là nguyên nhân khiến tử khí trên người hắn nồng đậm như vậy ư?! Quả thực là. . . . . .
Nhưng là, Hạ Hoàng Tuyền đồng thời biết rõ, cái gọi là Hệ thống cũng không muốn thật sự gây ra tai nạn chết người, nếu muốn, bọn họ tuyệt đối không sống được đến bây giờ, vậy thì, mục đích rốt cuộc là gì?
Không được, hoàn toàn nghĩ • không • ra!
Hạ Hoàng Tuyền bưng mặt, vẻ rối rắm không hề ngoài ý muốn khiến thanh niên chú ý, hắn nhíu mày hỏi: Sao vậy?
Không. . . Hạ Hoàng Tuyền cắn răng, Tôi bỗng cảm thấy thế giới này thật phức tạp.
Trái tim boss Thương bỗng rung động, theo bản năng vươn tay đặt lên đầu cô, xoa xoa: Không phải thế giới thật phức tạp, mà là đầu óc cô thật đơn giản.
. . . . . . Muốn chết! Cô vươn nắm tay đấm vào bụng hắn một cái.
Thanh niên ngay lập tức ôm bụng ho nhẹ: Không phải cô nói sẽ đổi vị trí sao?
. . . Quên rồi.
. . . . . .
Dong, dong dài! Lần sau tôi sẽ nhớ! Nói xong, cô gái đứng lên, trực tiếp từ bên này nhảy về giường mình, ngả đầu liền ngủ.
Người anh em nào đó lại biến thành con tôm ngẩng đầu nhìn đèn, lại một lần nữa từ sâu trong nội tâm phỉ nhổ ánh mắt mình, nhưng có thể có cách nào chứ? Ánh mắt của hắn đảo qua drap giường trắng nõn còn có độ ấm bên cạnh, nơi đó có một chiếc nơ màu xanh biển, là do cô gái bất cẩn lưu lại.
Sáng sớm hôm sau.
Hôm nay tinh thần của Ngôn Tất Hành so với ngày hôm qua tốt hơn nhiều, vì bù lại sự luống cuống ngày hôm qua, hôm nay bữa sáng vẫn là hắn làm, trình độ so với bình thường không kém chút nào, lúc ăn vẫn là không khí cười đùa sinh động như trước, dường như chuyện ngày hôm qua chưa từng xảy ra, Thương Bích Lạc không có nhiều hứng thú với chuyện này, hai người còn lại vô cùng phối hợp, nói tóm lại, không khí của bữa ăn này vô cùng hài hòa.
Cơm nước xong, vua sư tử trong truyền thuyết trước sau như một ra ngoài sủng hạnh hậu cung, nhưng ngoài dự kiến của cô là, hôm nay Thương Bích Lạc yêu cầu đi theo. Tuy rằng lo lắng đến vấn đề an toàn của hắn, Hạ Hoàng Tuyền suy xét có nên cho hắn đi cùng hay không, hoặc là dứt khoát đăng bài xin phép, dù sao việc đi phía nam ba ngày sau mới là nguyên nhân chỉ là suy đoán của cô, không đại biểu cho cái gì, cho nên trước khi nguy hiểm chân chính xảy ra, cô phải luôn ở bên cạnh hắn.
Nhưng boss chủ động muốn đi, lại khiến cho người ta thấy hơi kỳ quái.
Hạ Hoàng Tuyền híp mắt: Anh có âm mưu gì?
(chỗ này hình như thiếu mất một câu)
Điều này cũng đúng, Cô gái được nịnh hót vô cùng vui vẻ gật đầu, Nhưng đang tốt lành sao anh lại đột nhiên muốn đi?
Thương Bích Lạc nhếch miệng, cười vô cùng chân thành dịu dàng: Bởi vì tôi muốn ở cạnh cô, lý do này được chứ?
. . . Mẹ kiếp! Hạ Hoàng Tuyền xoa xoa tay, Lại làm tôi nổi da gà, có tin tôi đánh chết anh hay không?
Thanh niên buông tay.
Cô gái quay đầu, nhíu mày, lại tới rồi, cảm giác không biết là thật hay giả này thật quỷ dị —— người này, rốt cuộc muốn gì?
Nhưng nghĩ đến trong thời gian này thú nuôi luôn bị cô để ở nhà cô đơn một mình, Hạ Hoàng Tuyền bỗng mềm lòng, cúi ngươi ôm cả hắn lẫn xe lăn xuống lầu, sau khi đặt xuống hành lang liền giúp hắn đẩy ra ngoài.
Hạ tiểu thư, chào buổi sáng.
Ừm, chào buổi sáng!
Không thể không nói, hiện tại độ nổi tiếng của Hạ Hoàng Tuyền ở thành phố W rất cao, thế nên vệ binh trực ở khu vực này đều biết cô, bọn họ xem như thân quen, lúc gặp ngoài đường thường chào hỏi cô, cũng thường xuyên nói chuyện với nhau hai câu, nhưng người ở bên ngoài nếu không quen biết cô, mỗi khi nhìn thấy cô đều nhượng bộ lui binh, sợ bị như vậy lại như vậy —— nếu có thể, cô thật sự không muốn nổi tiếng vì việc đánh người này.
Vững vàng đẩy xe lăn, Hạ Hoàng Tuyền một mạch quan sát cảnh tượng ve đường.
Quả nhiên, tử khí trên người mọi người đều đậm hơn, xem ra sau khi zombie tiến hóa trung cấp, đích xác có ảnh hưởng đến thành phố W, cô nhíu mày, thật vất vả khiến mọi người ổn định, lại phải trải qua một lần thử thách sống chết ư?
Thật sự quá mức tàn nhẫn.
Hạ Hoàng Tuyền quan sát người khác, không biết người khác cũng đang quan sát cô, nếu không phải công cụ truyền tin như di động không thể dùng, gần như tất cả mọi người đều muốn gửi tin nhắn —— Nguy rồi, nữ bạo long thiết giáp không biết cường đoạt một soái ca từ nơi nào, diễu phố thị chúng!
Đương nhiên, cũng không ít người có ý kiến khác.
Ví dụ như —— cái gì gọi là con người sắt đá cũng có nhu tình, cái này gọi là! Cho dù là đại tinh tinh lưng sắt, cũng có một mặt nhu tình vạn trượng.
/103
|