Trước khi nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Vu Nhụy, bằng trực giác và sự lưu động mỏng manh của không khí, Hạ Hoàng Tuyền đã cảm thấy có một lực lượng đánh úp lại từ phía sau, cô vội vã quay người, rút ra đao theo bản năng, sau khi nhìn rõ ràng tình hình, nhanh chóng tra đao vào vỏ, cùng lúc đó vươn tay trái, cố làm vậy để ngăn cản công kích sắc bén bất ngờ.
"A!!!"
Sau một tiếng hét thảm, bụi bặm bay đầy.
Người phát ra tiếng kêu thảm thiết tất nhiên không phải là cô, Hạ Hoàng Tuyền thu tay lại mà không có chút thương tổn nào, lui về phía sau nửa bước, lạnh lùng nhìn chăm chú vào người đàn ông che bàn tay trúng đạn đang nằm quay cuồng trên mặt đất, bên người hắn là một con dao găm sắc bén, vừa rồi người đàn ông này muốn dùng nó để công kích cô.
"Súng! Tên kia nổ súng!!!"
"Giết người!"
"Không, không phải, là Vương Thụy định đâm Tiểu Hạ trước!" Vu Nhụy cảnh báo trước, không thể nghi ngờ cô là người thấy hết thảy ngoài Thương Bích Lạc, cô cao giọng giải thích, "Vừa rồi hắn còn ôm Na Na để làm tấm chắn!" Cô thấy rất rõ ràng, nếu không phải vì cô bé trong lòng Vương Thụy, đao của Hạ Hoàng Tuyền mới rút ra một nửa cũng không thể thu lại. May mà sau khi thất bại, cô bé bị dọa sợ đã được người già ở bên cạnh ôm về.
Không thể không nói, thời gian và phương hướng mà Thương Bích Lạc bắn ra viên đạn thật chuẩn xác —— sớm một giây, sẽ bắn trúng đứa nhỏ trong lòng Vương Thụy; chậm một giây, vậy sẽ bắn trúng cổ tay của Hạ Hoàng Tuyền khi cô vươn tay chắn lưỡi đao.
Hắn im lặng nhìn chăm chú vào một màn trải qua nhiều biến hoa nhưng cuối cùng cũng có kết quả, lạnh nhạt thu về tay cầm súng.
Cô là bản năng cũng được, giả nhân giả nghĩa cũng được, tự mình thỏa mãn cũng thế, hắn đều không để ý.
Nhưng có một điều không thể nghi ngờ trước khi hắn có thể đảm bảo an toàn của mình, cô không thể mất đi sức chiến đấu.
Thương Bích Lạc híp mắt lại, hai tay chống cằm xem diễn.
Bị vạch trần hết thảy, Vương Thụy dứt khoát không giấu giếm nữa, bình nứt không sợ bể vươn tay trái không trúng đạn để bắt lấy dao găm dưới đất, trước khi chạm vào được, bàn tay đã bị Hạ Hoàng Tuyền giẫm mạnh.
"Vì sao?" Tại sao có sát ý mãnh liệt như vậy đối với cô, không thể nghi ngờ, gậy gỗ mắc kẹt ở cửa siêu thị tám phần là bút tích của hắn, "Vì sao lại chắn cửa siêu thị? Vì sao muốn giết tôi?" Giữa bọn họ không có thù hận không phải sao?
Những người xung quanh đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, Nhâm Cường không thể tin nhìn về phía người đàn ông chật vật ghé vào trên xe: "Vương Thụy, rốt cuộc có chuyện gì? Đúng là anh chắn lại cửa siêu thị?"
"Không sai, chính là tôi!" Vương Thụy cười vặn vẹo, "Các người vừa ra khỏi cửa nhìn thấy zombie vây quanh xe đều bị dọa choáng váng, tôi liền nhân cơ hội nhét cây gậy trên tay vào cửa, không ngờ mạng cô ta lớn như vậy, thế mà không chết."
"Vì sao? Tiểu Hạ không chỉ không có thù oán với chúng ta, lúc trước còn giúp đỡ chúng ta, nếu không phải cô ấy, chúng ta cũng không thể tiến vào siêu thị dễ dàng như vậy. . ."
"Đừng nhắc đến siêu thị!" Vương Thụy rít gào, "Nếu không phải cô ta muốn tới siêu thị, sao tôi có thể bị cắn!"
". . . . . ."
Mọi người đồng thời im lặng.
"Đừng cho là tôi không biết! Bị zombie làm bị thương nhất định sẽ chết, giống như Lỗi Tử! Tôi chết không sao cả, nhưng tuyệt đối sẽ không buông tha người hại chết mình." Vương Thụy vừa hô to, vừa vùng vẫy kịch liệt, "Trương Khải tôi đã giết chết, hiện tại chỉ còn cô ta!"
. . . Trương Khải?
Hạ Hoàng Tuyền ngẩn ra, nhớ tới một đống xương trắng ở trên đường, đây cũng là...hắn làm sao?
"Có liên quan gì tới Trương Khải?" Đã có người hỏi ra vấn đề thay cô.
"Nếu không phải hắn nói muốn tới khu đồ ăn vặt lấy kẹo cho đồ quỷ nhỏ kia, tôi sẽ không bị cắn!" Vương Thụy vừa hô vừa hung tợn nhìn về phía đứa nhỏ lúc trước bị hắn ôm làm tấm mộc.
"Tại sao anh có thể làm như vậy?"
"Vì sao tôi không thể làm vậy? Tôi đã biết, bởi vì cô ta đủ mạnh, cho nên các người muốn hy sinh tôi để lấy lòng cô ta, đúng không? Tôi nói cho các người, cô ta vốn không coi chúng ta là gì, nếu không khi tiến vào siêu thị cũng sẽ không ôm kẻ tàn phế kia mà chạy đi lâu như vậy, trơ mắt nhìn chúng ta bị zombie vây đánh. Nếu như cô ta thật sự tốt bụng, sao tôi có thể bị cắn? Khẳng định là bọn họ cướp được không ít thứ tốt, lưu lại mấy thứ bỏ đi không đáng tiền cho chúng ta, một đám các người còn mang ơn, giống chó Nhật. . ."
"Đủ! Đừng nói nữa!"
"Tôi càng muốn nói! Các người. . ."
Hạ Hoàng Tuyền cảm thấy lòng mình nguội lạnh, cũng cảm thấy buồn nôn, có lẽ lúc này cô nên nói hoặc làm gì đó, nhưng cô chỉ rời chân, nhảy xuống xe, không quay đầu lại mà rời đi —— nếu lúc trước còn có ý định muốn "báo thù", vậy thì lúc này cô đã hoàn toàn không có chút hưng trí nào mà làm vậy.
Cho dù làm, cô cũng sẽ không cảm thấy vui vẻ hơn; cho dù không làm, hắn cũng sẽ tự chịu diệt vong.
Không có ý nghĩa.
Nghĩ như vậy, cô xoay người đi vào trạm xăng, lấy vài thùng và bình sắt đựng xăng, tuy rằng thùng nhựa sẽ nhẹ hơn một chút nhưng rất dễ sinh ra tĩnh điện dẫn phát hỏa hoạn, huống chi bằng sức lực hiện tại của cô, đồ bằng sắt và đồ bằng nhựa cũng không khác gì nhiều.
Có lẽ là vì nghênh đón lãnh đạo cấp trên tới kiểm tra, trữ lượng trong trạm xăng rất nhiều, tiếc là cô chỉ có thể mang một phần nhỏ. Nhấc lên những thùng sắt chứa đầy xăng, Hạ Hoàng Tuyền lại tìm dây thừng buộc một vòng ở phần dưới bình sắt, hai tay nâng lên tòa núi sắt này, ra khỏi trạm xăng, trong vẻ trợn mắt há mồm của những người khác, cô vững vàng chuyển chúng nó ra sau xe việt dã, sau đó nhét hết thùng sắt to vào cốp sau xe việt dã, bình sắt đặt ở ghế sau xe.
Sau khi làm xong hết, cô lại mở cửa xe, ngồi trên chỗ trống phía bên phải.
Gần như là trong cùng một lúc, bầu trời hạ mưa, ban đầu chỉ là vài giọt mưa rơi xuống mặt đất, nhưng chỉ một lát, mưa bụi trở nên dày đặc như lông trâu, từng giọt tí tách, tầm mắt chỉ có thể nhìn thấy một khoảng mờ mờ.
Thương Bích Lạc vừa bật cần gạt nước, vừa nói: "Tám giờ."
"Cái gì?"
"Thời gian từ khi bị cắn đến khi chuyển hóa thành zombie."
". . . Ừm." Hạ Hoàng Tuyền do dự quay đầu, nhìn Thương Bích Lạc rồi nhanh chóng quay đầu đi, một lát sau, lại quay đầu lại.
Thương Bích Lạc nhíu mày: "Sao vậy?"
". . . Lúc trước tôi đã cứu anh! Cho nên chúng ta hòa rồi!" Hạ Hoàng Tuyền hơi chột dạ cất cao giọng, hít một hơi thật sâu, "Hơn nữa cho dù anh không nổ súng tôi cũng có thể đánh bại hắn! Cho, cho nên, tên nhóc, tôi cảnh cáo anh, đừng hy vọng tôi sẽ nói cám ơn!"
"Nói cái gì với tôi?"
"Cám ơn a!"
Thương Bích Lạc nghiêng đầu, lộ một nụ cười dịu dàng rất có khả năng là ra vẻ: "Không cần khách khí, đây là việc tôi phải làm."
". . . . . ." Ba giây sau, nắm đấm của Hạ Hoàng Tuyền nện trúng bụng Thương Bích Lạc, vẻ mặt âm trầm nói, "Tên khốn, mi đang đùa giỡn chị sao?!"
Thương Bích Lạc che bụng ngã xuống, bị KO!
Hạ Hoàng Tuyền hừ nhẹ, không thể không nói, sau khi đánh tên này, tâm tình tối tăm vừa rồi của cô tốt hơn rất nhiều, làm thú cưng, ít nhất trên điểm "Điều chỉnh tâm tình chủ nhân" hắn làm cũng không tệ, đương nhiên, nếu hắn không đáng ghét như vậy thì tốt rồi.
"A!!!"
Sau một tiếng hét thảm, bụi bặm bay đầy.
Người phát ra tiếng kêu thảm thiết tất nhiên không phải là cô, Hạ Hoàng Tuyền thu tay lại mà không có chút thương tổn nào, lui về phía sau nửa bước, lạnh lùng nhìn chăm chú vào người đàn ông che bàn tay trúng đạn đang nằm quay cuồng trên mặt đất, bên người hắn là một con dao găm sắc bén, vừa rồi người đàn ông này muốn dùng nó để công kích cô.
"Súng! Tên kia nổ súng!!!"
"Giết người!"
"Không, không phải, là Vương Thụy định đâm Tiểu Hạ trước!" Vu Nhụy cảnh báo trước, không thể nghi ngờ cô là người thấy hết thảy ngoài Thương Bích Lạc, cô cao giọng giải thích, "Vừa rồi hắn còn ôm Na Na để làm tấm chắn!" Cô thấy rất rõ ràng, nếu không phải vì cô bé trong lòng Vương Thụy, đao của Hạ Hoàng Tuyền mới rút ra một nửa cũng không thể thu lại. May mà sau khi thất bại, cô bé bị dọa sợ đã được người già ở bên cạnh ôm về.
Không thể không nói, thời gian và phương hướng mà Thương Bích Lạc bắn ra viên đạn thật chuẩn xác —— sớm một giây, sẽ bắn trúng đứa nhỏ trong lòng Vương Thụy; chậm một giây, vậy sẽ bắn trúng cổ tay của Hạ Hoàng Tuyền khi cô vươn tay chắn lưỡi đao.
Hắn im lặng nhìn chăm chú vào một màn trải qua nhiều biến hoa nhưng cuối cùng cũng có kết quả, lạnh nhạt thu về tay cầm súng.
Cô là bản năng cũng được, giả nhân giả nghĩa cũng được, tự mình thỏa mãn cũng thế, hắn đều không để ý.
Nhưng có một điều không thể nghi ngờ trước khi hắn có thể đảm bảo an toàn của mình, cô không thể mất đi sức chiến đấu.
Thương Bích Lạc híp mắt lại, hai tay chống cằm xem diễn.
Bị vạch trần hết thảy, Vương Thụy dứt khoát không giấu giếm nữa, bình nứt không sợ bể vươn tay trái không trúng đạn để bắt lấy dao găm dưới đất, trước khi chạm vào được, bàn tay đã bị Hạ Hoàng Tuyền giẫm mạnh.
"Vì sao?" Tại sao có sát ý mãnh liệt như vậy đối với cô, không thể nghi ngờ, gậy gỗ mắc kẹt ở cửa siêu thị tám phần là bút tích của hắn, "Vì sao lại chắn cửa siêu thị? Vì sao muốn giết tôi?" Giữa bọn họ không có thù hận không phải sao?
Những người xung quanh đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, Nhâm Cường không thể tin nhìn về phía người đàn ông chật vật ghé vào trên xe: "Vương Thụy, rốt cuộc có chuyện gì? Đúng là anh chắn lại cửa siêu thị?"
"Không sai, chính là tôi!" Vương Thụy cười vặn vẹo, "Các người vừa ra khỏi cửa nhìn thấy zombie vây quanh xe đều bị dọa choáng váng, tôi liền nhân cơ hội nhét cây gậy trên tay vào cửa, không ngờ mạng cô ta lớn như vậy, thế mà không chết."
"Vì sao? Tiểu Hạ không chỉ không có thù oán với chúng ta, lúc trước còn giúp đỡ chúng ta, nếu không phải cô ấy, chúng ta cũng không thể tiến vào siêu thị dễ dàng như vậy. . ."
"Đừng nhắc đến siêu thị!" Vương Thụy rít gào, "Nếu không phải cô ta muốn tới siêu thị, sao tôi có thể bị cắn!"
". . . . . ."
Mọi người đồng thời im lặng.
"Đừng cho là tôi không biết! Bị zombie làm bị thương nhất định sẽ chết, giống như Lỗi Tử! Tôi chết không sao cả, nhưng tuyệt đối sẽ không buông tha người hại chết mình." Vương Thụy vừa hô to, vừa vùng vẫy kịch liệt, "Trương Khải tôi đã giết chết, hiện tại chỉ còn cô ta!"
. . . Trương Khải?
Hạ Hoàng Tuyền ngẩn ra, nhớ tới một đống xương trắng ở trên đường, đây cũng là...hắn làm sao?
"Có liên quan gì tới Trương Khải?" Đã có người hỏi ra vấn đề thay cô.
"Nếu không phải hắn nói muốn tới khu đồ ăn vặt lấy kẹo cho đồ quỷ nhỏ kia, tôi sẽ không bị cắn!" Vương Thụy vừa hô vừa hung tợn nhìn về phía đứa nhỏ lúc trước bị hắn ôm làm tấm mộc.
"Tại sao anh có thể làm như vậy?"
"Vì sao tôi không thể làm vậy? Tôi đã biết, bởi vì cô ta đủ mạnh, cho nên các người muốn hy sinh tôi để lấy lòng cô ta, đúng không? Tôi nói cho các người, cô ta vốn không coi chúng ta là gì, nếu không khi tiến vào siêu thị cũng sẽ không ôm kẻ tàn phế kia mà chạy đi lâu như vậy, trơ mắt nhìn chúng ta bị zombie vây đánh. Nếu như cô ta thật sự tốt bụng, sao tôi có thể bị cắn? Khẳng định là bọn họ cướp được không ít thứ tốt, lưu lại mấy thứ bỏ đi không đáng tiền cho chúng ta, một đám các người còn mang ơn, giống chó Nhật. . ."
"Đủ! Đừng nói nữa!"
"Tôi càng muốn nói! Các người. . ."
Hạ Hoàng Tuyền cảm thấy lòng mình nguội lạnh, cũng cảm thấy buồn nôn, có lẽ lúc này cô nên nói hoặc làm gì đó, nhưng cô chỉ rời chân, nhảy xuống xe, không quay đầu lại mà rời đi —— nếu lúc trước còn có ý định muốn "báo thù", vậy thì lúc này cô đã hoàn toàn không có chút hưng trí nào mà làm vậy.
Cho dù làm, cô cũng sẽ không cảm thấy vui vẻ hơn; cho dù không làm, hắn cũng sẽ tự chịu diệt vong.
Không có ý nghĩa.
Nghĩ như vậy, cô xoay người đi vào trạm xăng, lấy vài thùng và bình sắt đựng xăng, tuy rằng thùng nhựa sẽ nhẹ hơn một chút nhưng rất dễ sinh ra tĩnh điện dẫn phát hỏa hoạn, huống chi bằng sức lực hiện tại của cô, đồ bằng sắt và đồ bằng nhựa cũng không khác gì nhiều.
Có lẽ là vì nghênh đón lãnh đạo cấp trên tới kiểm tra, trữ lượng trong trạm xăng rất nhiều, tiếc là cô chỉ có thể mang một phần nhỏ. Nhấc lên những thùng sắt chứa đầy xăng, Hạ Hoàng Tuyền lại tìm dây thừng buộc một vòng ở phần dưới bình sắt, hai tay nâng lên tòa núi sắt này, ra khỏi trạm xăng, trong vẻ trợn mắt há mồm của những người khác, cô vững vàng chuyển chúng nó ra sau xe việt dã, sau đó nhét hết thùng sắt to vào cốp sau xe việt dã, bình sắt đặt ở ghế sau xe.
Sau khi làm xong hết, cô lại mở cửa xe, ngồi trên chỗ trống phía bên phải.
Gần như là trong cùng một lúc, bầu trời hạ mưa, ban đầu chỉ là vài giọt mưa rơi xuống mặt đất, nhưng chỉ một lát, mưa bụi trở nên dày đặc như lông trâu, từng giọt tí tách, tầm mắt chỉ có thể nhìn thấy một khoảng mờ mờ.
Thương Bích Lạc vừa bật cần gạt nước, vừa nói: "Tám giờ."
"Cái gì?"
"Thời gian từ khi bị cắn đến khi chuyển hóa thành zombie."
". . . Ừm." Hạ Hoàng Tuyền do dự quay đầu, nhìn Thương Bích Lạc rồi nhanh chóng quay đầu đi, một lát sau, lại quay đầu lại.
Thương Bích Lạc nhíu mày: "Sao vậy?"
". . . Lúc trước tôi đã cứu anh! Cho nên chúng ta hòa rồi!" Hạ Hoàng Tuyền hơi chột dạ cất cao giọng, hít một hơi thật sâu, "Hơn nữa cho dù anh không nổ súng tôi cũng có thể đánh bại hắn! Cho, cho nên, tên nhóc, tôi cảnh cáo anh, đừng hy vọng tôi sẽ nói cám ơn!"
"Nói cái gì với tôi?"
"Cám ơn a!"
Thương Bích Lạc nghiêng đầu, lộ một nụ cười dịu dàng rất có khả năng là ra vẻ: "Không cần khách khí, đây là việc tôi phải làm."
". . . . . ." Ba giây sau, nắm đấm của Hạ Hoàng Tuyền nện trúng bụng Thương Bích Lạc, vẻ mặt âm trầm nói, "Tên khốn, mi đang đùa giỡn chị sao?!"
Thương Bích Lạc che bụng ngã xuống, bị KO!
Hạ Hoàng Tuyền hừ nhẹ, không thể không nói, sau khi đánh tên này, tâm tình tối tăm vừa rồi của cô tốt hơn rất nhiều, làm thú cưng, ít nhất trên điểm "Điều chỉnh tâm tình chủ nhân" hắn làm cũng không tệ, đương nhiên, nếu hắn không đáng ghét như vậy thì tốt rồi.
/103
|