Tôi vỗ Cam Linh và nhận được cú vả vào mặt.
Lặng yên trong chốc lát, tay tôi và tay Cam Linh đan vào nhau, không biết là ai đang an ủi ai nữa. Lúc ý thức được chuyện gì đang xảy ra, tôi hoảng hốt rụt tay lại như có người phá cửa xông vào xem hành động của chúng tôi.
Trước kia tôi từng nắm tay những người sẵn sàng tin thờ Đức Chúa và cầu nguyện, như thể sức mạnh của tôi sẽ được truyền đến họ thông qua lòng bàn tay của tôi tựa như Đức Chúa rảy nước thánh vậy. Bây giờ sức mạnh được truyền qua lại giữa tôi và Cam Linh, xe chỉ luồn kim gắn kết hai người phụ nữ với nhau.
Dù tôi vác ba lô đứng lên tính toán cáo từ, nhưng loại cảm giác dinh dính này vẫn còn đọng lại. Cuộc trò chuyện bỗng chấm dứt giữa chừng, nhưng cả hai chúng tôi đều biết nếu tiếp tục thì sẽ dẫn đến đâu, vậy nên sự im lặng đã trở thành lời chia tay cuối cùng của ngày hôm đó.
Cam Linh lấy chìa mở khóa, mở chốt cửa rồi đưa tôi ra đến đầu hẻm.
Vốn là chúng tôi có lời muốn nói, lúc cô ấy mở miệng và tôi cũng mở miệng thì chiếc xe buýt lắc lư trờ tới sau lưng tôi. Tôi được chào đón bởi hơi nóng hầm hập, đành phải vội vàng kiếm tiền lẻ; lúc hoảng loạn ngẩng đầu lên thì cửa xe đã đóng ập lại. Bóng dáng Cam Linh phản chiếu thành ảnh ngược trên cửa kính, dòng phụ đề từ từ xuất hiện, truyền phát tin quảng cáo với ánh đèn đầy màu sắc.
Sau hôm đó, có gần một tháng tôi không nhìn thấy Cam Linh.
Tôi không đến siêu thị Gia Hưng, không đến nhà cô ấy, cũng rất ít trò chuyện WeChat, cô ấy cũng không đến đây.
Một tháng này tôi không làm gì cả.
Ngày tháng của tôi chỉ là khoảng không trống rỗng trên tờ lịch, không có sự việc nào diễn ra.
Lúc đầu thì tôi tự dưng chạy về huyện Năng nên nổ ra xích mích với bên Lý Dũng Toàn; khi tôi kể lại chuyện cho Chu Nhị Đình nghe thì cô ấy tỏ ra rất kinh ngạc. Sau đó cuộc sống của tôi trở nên cực kỳ tĩnh lặng; tôi xem phim, lướt điện thoại, làm đồ thủ công, xuống lầu ăn cơm.
Nhưng mọi chuyện đã khác với bảy năm trước — có một đoạn thời gian trong huyện liên tục đổ mưa. Hiếm hoi lắm mới có ngày thấy được nửa đoạn cầu vồng cong cong vắt ngang ở chân trời, nhưng gần đó lại là mấy đám mây mù như tấm chăn bông bị làm bẩn. Tôi mặc áo mưa cưỡi xe điện lao như bay về hướng nghĩa trang, giữa đường bị nước mưa gõ lên đỉnh đầu, đánh tanh tách vào vành nón nhựa. Chiếc xe tơi tả vì đủ chuyện vùi dập vẫn kiên cường xoay bánh tiến lên phía trước, tôi dang chân lao xuống đoạn dốc nhỏ. Khi chạy vào được khu nghĩa trang thì cơn mưa đã tạnh, chừa chỗ cho một tia nắng lọt ra và tình cờ chiếu sáng bia mộ của Trịnh Ninh Ninh.
Tôi không khỏi nghĩ rằng Đức Chúa lại bỗng nhiên dẫn dắt mình, nhưng những gì tôi sắp làm lại là chuyện mê tín. Tôi đưa tay lau nước mưa, gạt đi thiện ý của Đức Chúa, lấy cái xẻng nhỏ trên giỏ xe và bắt đầu đào bỏ hoa và cỏ dại trên mộ Trịnh Ninh Ninh, chỉ lựa một ít thứ trông đẹp mắt đặt trước mộ. Đoạn tôi xúc một ít đất từ nơi khác lấp lại mấy cái hố gồ ghề mình vừa đào ra, nắn lại ngôi mộ cho tròn trịa và chắc chắn.
Dẫu là đối mặt với người chết, nhưng tôi cũng không biết nói lời nào, ngẫm nghĩ một chút thì vẫn chỉ lẩm bẩm: "Mẹ con rất yêu con đó."
Ngoài điều này ra thì hình như chẳng có gì để nói thêm nữa.
Lúc lái xe về nhà thì tôi không quá gấp gáp, lướt qua sườn núi một cách chậm rãi và thong thả. Trong ruộng bắp có người dựng lều cắm trại, tôi tò mò thả chậm tốc độ, vừa lau mặt vừa nhìn ngắm, bên trong có tiếng cười đùa của con nít lẫn người lớn truyền ra.
Không biết vì sao mà dạo này thú vui cắm trại được ưa chuộng cực kỳ, nhà nhà người người đều tham gia; những video ngắn và chương trình tạp kỹ như thế này xuất hiện ngập tràn trên mạng.
Tôi đứng đằng xa chụp chiếc lều rồi gửi cho Cam Linh mà không đợi nhận câu phản hồi.
Trên đường về nhà tôi chợt nhớ đến ngày thơ bé của mình ở vườn mơ. Lúc đó ba mẹ nắm tay tôi ngồi trên băng ghế; trước mặt chúng tôi là xiên thịt nướng mới mua được bọc trong bao ni lông, khoai tây và bánh bao nướng đều không được giòn, bị vương hơi ẩm nên mềm đi, đùi gà cũng nguội bớt; chúng tôi vẫn từ tốn tay trong tay cầu nguyện, mẹ tôi cảm tạ Đức Chúa đã ban cho chúng tôi cuộc sống tốt đẹp. Sau đó chúng tôi ăn xiên nướng đã nguội lạnh, đuổi những con muỗi vo ve, uống nước lọc. Rồi xiên nướng ăn không đủ no, mẹ tôi mang ra thêm một bình trà luộc trứng, mỗi người ăn một quả; trên mặt nước và dưới đáy bình đều có một lớp gia vị với lá trà, mẹ tôi chỉ vào cọng thì là trong đó và nói đó là nguồn gốc tên của tôi.
Một tuần trước khi trường mầm non khai giảng, tôi trở về thăm huyện Bồng.
Đầu tiên tôi gọi điện cho Ủy ban thôn để xác nhận khi trở về không cần phải cách ly, lại hỏi kỹ càng về chính sách phòng dịch thế nào, rồi làm xét nghiệm xong mới lên đường — thế này không giống như đang về nhà mà giống đi du lịch chỗ nào đó, lúc tôi sắp xếp đồ đạc khởi hành thì luôn có một cảm giác xa lạ đến kỳ cục.
Phương ngữ của huyện Bồng và huyện Năng tương tự nhau, chỉ trong một số cách diễn đạt cụ thể mới có sự khác biệt về trọng âm, nhưng người ta vẫn có thể nghe thấy sự khác nhau giữa hai huyện. Lúc đánh xe từ ga tàu hỏa, tài xế bảo tôi không phải người địa phương đúng không, tôi cũng không phủ nhận. Tôi đã bị giọng nói của huyện Năng đồng hóa, quên mất cách nói ở huyện Bồng.
Nghĩa trang huyện Bồng cũng khác với huyện Năng, nhìn vào nơi chôn cất là biết ngay người đã khuất hoặc người nhà của họ theo tôn giáo nào. Mà tôi muốn đi viếng mộ thì rất dễ dàng gặp phải người trong giáo hội. Họ không cúng tế người chết mà cho rằng những ai tin vào Đức Chúa và được xưng là công chính bởi đức tin đã được lên thiên đàng hưởng hạnh phúc với Đức Chúa rồi. Việc sửa chữa dọn dẹp phần mộ chẳng qua là để cho người ngoài thấy mà thôi — nhằm khiến người khác đừng cảm thấy đám người trong nhà thờ này đều là mấy kẻ luộm thuộm điên rồ.
Kể từ lúc chuyển đến huyện Năng thì tôi chỉ quay lại đây mỗi một lần, Lộ Kim Thời cùng tôi đứng bên đường nhìn kẻ điên đâm chết người kia đi lại trên phố. Thế giới biến thành cái sân khấu cỡ lớn, yêu ma quỷ quái thay phiên nhau xuất hiện như phần mở đầu của một bộ phim, Lộ Kim Thời khuyên tôi buông bỏ đi.
Tôi tin rằng mộ của ba mẹ tôi sẽ được chăm nom chu đáo, trong giáo hội có một số người tốt bụng đến mức khó lòng chống lại thế gian hiểm ác. Lúc tôi rời đi quá sức dứt khoát, không để tâm gì đến phần mộ ba mẹ mình; họ sẽ không để chỗ an nghỉ của ba mẹ tôi mọc đầy cỏ dại mà không quan tâm.
Bia mộ ba mẹ tôi ghép lại với nhau, dưới đất họ cũng nằm cạnh nhau; lúc họ mất không được chôn cất theo lễ nghi trong đạo. Có một số người nổi lòng nghi ngờ, bảo rằng họ chết thảm như thế này có phải do lén lút làm chuyện xấu gì đó với người lành mà bị Đức Chúa ghét hay không, cho nên Người mới giận dữ và đưa họ đi mất như vậy?
Theo tôi thì đây không khác gì một kiểu phỉ báng, không phải với ba mẹ tôi mà là đối với Đức Chúa. Người có toàn quyền tước đi mạng sống của họ, thế mà họ lại liên tục nghi ngờ vô cớ (1).
Vì vậy mặc dù có người kiến nghị tôi hẳn nên mai táng theo nghi thức thì tôi cũng cự tuyệt, bỏ đi tất cả thủ tục, không theo thế tục mà cũng không theo tôn giáo, không có vòng hoa hay khóc tang, không có cầu nguyện hay khuyên nhủ, không có đám người chạy tới an ủi. Tất cả mọi người bất kể tốt xấu đều bị tôi ngăn lại, một mình tôi mướn người chôn cất ba mẹ, đặt bia mộ và rời đi huyện Bồng.
Xét theo nguyên tắc người con hiếu thảo nên làm mạnh tay với chuyện tang lễ, thì tôi chắc chắn là một đứa con gái bất hiếu.
Mấy năm qua lại không trở về lần nào thì tôi càng là đứa bất hiếu như đinh đã đóng cột.
Tôi vẫn luôn không có cách nào đối mặt với mộ ba mẹ mình được, dường như Đức Chúa đang đợi ở nơi đó chờ tôi mở miệng chất vấn Người.
Tựa như những cảm xúc không cam lòng, phẫn nộ, những lời vu khống của người khác, những thứ tôi không hiểu được kia đều phải khóc lóc đòi câu trả lời trước mặt ba mẹ tôi mới được.
Nhưng tôi chỉ đặt một bó hoa và đứng lặng thật lâu. Đất trên ngôi mộ được nén lại rất chắc; có người thường xuyên trông nom, tôi không muốn ở quá lâu để rồi bị người nào đó bắt chuyện. Những đám mây đen trên đầu tôi bỗng nhiên khép lại, Đức Chúa ngự xuống núi Sinai như thế nào (2) thì cũng rời đi nghĩa trang này như vậy, tôi bị vứt bỏ giữa chốn hoang vu, mưa to tầm tã trút xuống.
Lúc đến ga tàu hỏa thì tôi còn đang vắt nước trên quần áo, vuốt mái đầu rối bù của mình. Điện thoại trong túi rung lên, bất ngờ thay, lúc nhìn đến lại là Cam Linh đã lâu không liên hệ với tôi.
Tôi lấy ra tai nghe mang lên, vừa dỏng tai dõi theo thông báo lên tàu, vừa lén đổi cái khẩu trang khác.
"Sao em không có ở nhà thế?" Cam Linh đi thẳng vào vấn đề, giọng điệu nghe như thể mấy ngày nay cô ấy đều tới nhà của tôi vậy.
"Em về quê xem tình hình thế nào."
Nhân viên ga tàu hô lên rằng chuyến tàu từ huyện Bồng đến Hồi Hột sắp khởi hành (3), tôi xách ba lô thở hồng hộc bước đến cổng soát vé.
Cam Linh nói: "À, không có gì. Hôm nay siêu thị phát sầu riêng cho chúng tôi, tôi mang cho em một ít. Khoảng mấy giờ em về vậy? Tôi sợ nếu chờ lâu nữa thì hư mất."
"Cũng khá gần đây, chắc là vào buổi chiều..." Tôi nhẩm tính thời gian, nhận vé xe bước vào, "Chừng năm giờ chiều là em sẽ tới nhà."
"Vậy tôi đợi em ở quán mì nha."
Đến lúc gặp mặt ở quán mì thì quần áo và tóc tai của tôi gần như đã khô ráo. Huyện Năng hiện tại không có mưa, nhưng mây mù dày đặc và có cảm giác như bầu trời càng lúc càng nặng nề hơn.
Cam Linh đang ngồi ở chiếc bàn trong góc, gắp dưa muối trong đĩa chậm rãi nhấm nuốt, thấy tôi thì nâng cằm. Tôi hiểu ý, đi thẳng ra quầy gọi hai tô mì nhỏ, bỏ trứng và đậu hủ chiên cho Cam Linh, còn mình thì thêm đậu hủ chiên; cả hai tô đều cho thêm ngò.
Cô ấy giơ chiếc túi ni lông trong tay lên, lấy ra hộp cơm dùng một lần chứa múi sầu riêng đã được tách vỏ sẵn.
"Siêu thị Gia Hưng cũng tốt quá nhỉ, phát cho mọi người món đắt như vậy."
"Dân huyện Năng không quen ăn sầu riêng, mà chúng tôi lại nhập vào nhiều quá." Cam Linh so đũa, hai tô mì đã được bưng tới.
Một tháng không gặp mặt, Cam Linh vẫn không thay đổi gì nhiều, tóc cô ấy đã dài thêm một chút, tùy ý vén sau tai. Cô ấy vẫn cao gầy dong dỏng như trước, đôi mắt đan phượng lộ ra vẻ u ám mà xảo quyệt (4), lúc mím môi khiến cho người khác cảm thấy cô ấy có nỗi niềm riêng trong lòng, hết sức chuyên chú ăn mì với tốc độ rất nhanh.
Dường như Cam Linh biết tôi đang nhìn cô ấy, giơ đũa gõ nhẹ tô mì của tôi, ý bảo tôi tập trung ăn đi.
Chan thêm nước mì vào tô, Cam Linh gắp miếng dưa muối lên. Có người đến hỏi có thể ngồi chung bàn được không, cô ấy dứt khoát từ chối, đặt sầu riêng lên bàn, mùi hương tỏa ra; đối phương quay sang bàn khác hỏi thăm.
Vẫn cứ là thái độ ngang ngạnh khó nói chuyện như ngày nào.
Tôi gắp mì ăn từ tốn, Cam Linh ngẩng mặt nhìn tôi qua tô mì, cũng chưa nói câu nào. Uống xong nước mì, cô ấy đứng dậy trả tiền, vẫy tay, không nói gì mà đi mất, chỉ để lại cho tôi hai miếng sầu riêng và mùi hương dai dẳng kia.
Tôi chẳng thể ngờ mình và con người đã không nói chuyện một tháng nọ sẽ gặp lại nhau như thế này.
Nhưng tôi không mường tượng ra được tình huống khác, với tôi thì người nọ làm gì cũng đều hợp lý, chỉ cần cô ấy không đi giết người là được. Tôi không ăn sầu riêng cũng sẵn lòng cầm muỗng lên, vừa xem phim truyền hình vừa cắn răng nếm muỗng đầu tiên, chụp mấy tấm hình: một tấm là cái muỗng chứa sầu riêng, một tấm múc sầu riêng từ múi, và một tấm là hộp cơm trống rỗng. Tôi chỉnh bộ lọc rồi đăng lên bảng tin bạn bè, khen nó ăn ngon thật.
Cam Linh thả "thích", xem như tôi đã hoàn thành nhiệm vụ; tôi chạm vào ảnh đại diện của Cam Linh qua màn hình nhưng vô tình vỗ phải cô ấy (5).
Tôi vỗ Cam Linh và nhận được một cú vả vào mặt (6).
Sau một thoáng lặng im, tôi muốn rút về.
Bỗng nhiên ảnh đại diện tôi run lên.
[Cam Linh vỗ vai bạn và nói rằng đã nhận được tin.]
Tôi cài đặt thế này là để tiện cho các phụ huynh nhắn tin với mình...
Cam Linh đúng là một người rất lạnh lùng.
Tôi không có mặt mũi rút thông báo về, Cam Linh chợt bảo: Em vỗ tôi lại thử đi.
Tôi đoán có thể cô ấy muốn tặng tôi cú tát tai thứ hai.
Nếu có người muốn tát má bên phải của tôi, tôi cũng chuyển má bên trái qua cho người ấy tát (7). Tôi ổn định lại cảm xúc, đã chuẩn bị tốt tinh thần đưa má bên kia ra nhận đòn.
Tôi vỗ Cam Linh và nghe thấy câu thật xin lỗi.
Khương Hồi Hương: Sầu riêng ăn rất ngon.
[Cam Linh vỗ vai bạn và nói rằng đã nhận được tin.]
—
Chú thích:
(1) Chú thích chương 34 và 44 đã tóm tắt nội dung khái quát và nội dung phần hai của sách Job. Trong phần hai, ba người bạn của Job đã ngầm chế giễu và buộc tội Job đã làm điều xấu nên mới chuốc lấy tai ương, Đây cũng đồng thời là lời vu khống, phỉ báng Đức Chúa vì đã nghi ngờ và dùng lòng dạ người phàm mà đo đạc, bình phẩm ý định của Đức Chúa.
(2) Quá trình Đức Chúa ngự xuống núi Sinai được miêu tả trong sách Xuất hành, chương 19 từ câu 16 đến 23.
Sau khi thoát khỏi Ai Cập, dân Do Thái được Moses dẫn dắt tới núi Sinai để lập giao ước với Đức Chúa, trở thành dân thánh riêng nhưng đồng thời cũng phải vâng phục Đấng mình đã lập giao ước cùng. Có nhiều công việc cần phải chuẩn bị cho ngày này, và toàn dân sẽ phải chuẩn bị sẵn sàng trong 3 ngày (10-11; 14-15). Họ không được lên núi và chạm đến chân núi, bất kỳ ai chạm đến núi thì sẽ bị giết chết (12-13).
Đến sáng ngày thứ ba thì có sấm chớp xuất hiện, mây mù dày đặc trên núi, và có tiếng tù và thổi rất mạnh. Khi Đức Chúa ngự xuống trong đám lửa, thì cả núi Sinai nghi ngút khói, rung chuyển dữ dội, đồng thời tiếng tù và càng mạnh hơn nữa. Moses nói, và Đức Chúa trả lời trong tiếng sấm, bảo ông để dân không được lại gần núi thánh, và chỉ đem Aaron lên núi để ban Mười điều răn.
(3) Hồi Hột (呼和): nghĩa là "thành phố xanh (lam)" trong tiếng Mông Cổ, là thủ phủ đồng thời là trung tâm hành chính, kinh tế và văn hóa của khu tự trị Nội Mông Cổ.
Ed: Hờ, vậy là huyện Năng ở Nội Mông chứ không gần Tứ Xuyên à, hông lẽ bữa giờ đoán sai ta @@
Hồi Hột:
Tứ Xuyên:
(4) Mắt đan phượng (丹凤眼): được cho là một kiểu mắt đẹp, dài và hẹp, có hình dạng trong móc câu ngoài vểnh lên, kéo dài tới vùng gần huyệt Thái Dương, thần thái lúc khép và mở đều bức người.
(5) Chức năng "vỗ" trên WeChat (拍一拍): với từ "拍 - phách" mang nghĩa là "vỗ, đập, tát, phủi, chụp hình, gửi đi,...", và chức năng này gần giống như tag người khác để họ chú ý đến mình. Nhấn và giữ avatar người mình muốn "vỗ" thì avatar người đó sẽ lắc lư, đồng thời điện thoại hai bên sẽ rung nhẹ và WeChat hiện ra thông báo "XX đã vỗ YY". Thông báo này có thể được rút lại giống như tin nhắn bình thường.
Ngoài ra, người dùng còn có thể tùy chỉnh tên và thông điệp hiển thị với chức năng "vỗ" này, dẫn đến nhiều sáng tạo hài hước của dân mạng, chẳng hạn như:
"Lương tháng" bộp "vào ví mị và nói: Bái bai bạn hiền, tui đi trước đêy ;)"
"Sếp tui muốn tui tăng ca" vỗ "lương tâm mình và cừi khoái trá: Hế hế, lương tâm á hả, làm gì có đâu!!!"
"Người iu trong mộng của tui" vỗ "miệng tui: đang chảy nước miếng kìa bé ơi ;))"
(6) Vả mặt (大逼兜 hoặc 逼斗 – từ Hán Việt là "đại bức đâu"): phương ngữ Sơn Tây hoặc các vùng phía bắc Trung Quốc, có nghĩa là đánh vào mặt hoặc miệng ("兜" là đánh, và hai chữ còn lại chỉ mặt hoặc miệng)
(7) "Nếu bị ai vả má bên phải, thì hãy giơ cả má bên trái ra nữa". Câu này được trích từ câu 39, chương 5 Phúc Âm Matthew trong Tân Ước, đã được đề cập ở chương 24.
Khi cây vạn tuế nở hoa...
Thỏ Simp: Một tháng không gặp thì chỉ vẫn không khác mấy, tóc thì dài hơn, người thì vẫn cao với ốm như vậy, rồi ăn vẫn nhanh hơn tui. Mà tui biết chỉ ăn mì với trứng, đậu hủ với ngò đó nghen. Chỉ không nói câu nào dài dài với tui, mà thôi cũng được, không có đi trả thù là tui thấy chỉ làm gì cũng có lý hết trơn...
Tui: Hờ, đúng là ra hoa simp rồi, bạn tặng bà Linh bó hoa này sớm sớm đi hen :">>>
Đặt câu vô tri nào :>>>
"Trời lạnh rồi, tui" vỗ "vào cơ bụng chị Sói"
"Thỏ Con" phủi "mạnh làm tay tui rớt ra"
"Chị Sói" vỗ "đại đao 40 mét dí theo tui"
Tui vỗ "vào đầu và nói: "Đây chắc chắn là mơ, chỉ là mơ thôi!"
=))))))
3
Tấn Giang:
ID Lục Liệt — 14/11/2023:
Tình ơi là tình lun ó.
ID 56722447 — 24/08/2023:
Cute quá chừng chừng, tui thích chế Linh lắm đó!
ID iAzheng — 21/02/2023:
Lúc ban đầu Tiểu Khương không ăn ngò đúng không ta? Tui nhớ có chương ăn mì lạnh thì cổ gạt mấy cọng ngò ra, bây giờ thì gọi hai phần đậu hủ chiên đều bỏ ngò nè.
ID Không có nickname — 23/01/2023:
Hahahahaha bạn cứ chiều chỉ đi nghen!!!
ID Tôi cũng ở Pompeii nè — 14/01/2023:
Chiều chỉ đi, bạn Hồi cứ cưng chỉ tiếp đi ihihihihi ~~~
ID Đậu phộng là loại cây gì thế — 12/12/2022:
Chộ ôi chộ ôi sao lại có cảm giác lãng mạn dữ vậy ta?!!!!
ID Tiếng gió vù vù— 29/11/2022:
Thỉnh thoảng xem truyện về cuộc sống đời thường bình dị thế này, tôi cảm thấy thật là ấm áp.
ID Cún của Thẩm Mộng Dao — 23/09/2022:
Á à đừng simp vậy chớ chị Hồi eii, tất cả đều hợp lý trừ giết người ra ahahaha :">>>
ID Điên cuồng còn hơn bạn — 12/09/2022:
"Chỉ cần cô ấy đừng đi giết người." Cười sml, cô cứ cưng chỉ tiếp vậy đi hehehe!
ID Tiền trinh — 12/08/2022:
Tui là tui nghe được mùi chua của đôi trẻ lúc đang mập mờ rồi á nghen ~~~
ID Vol — 08/08/2022:
Dễ cưng quá đi hì hì hì!!!
ID Đi đi nào — 06/08/2022:
Cú tui cú tui ngọt quá chời quá đất... À mà kia là một quận ở phía Tây Nội Mông phải không vậy?
ID Dịu dàng — 31/07/2022:
Sao hai bả như này rồi mà vẫn chưa ở bên nhau nữa dị!!?
ID X — 29/07/2022:
Hahahaha chức năng đó đỉnh chóp ghia lun!!!!
ID Phương Dã — 26/07/2022:
Ủa gòi khi nào kết hôn dị mấy chế?
ID Du khách mùa đông — 16/07/2022:
Cái cảm giác vợ vợ già này nghen~~~
ID Đại vương Haha — 14/07/2022:
Y chang như lúc cãi nhau với bạn bè xong lặng lẽ dùng cách trẻ con meo meo giải quyết, chị Linh dễ cưng quá utlr!!!
ID Ước mơ được nuôi thỏ — 14/07/2022:
Hai người chưa có yêu đương... nhưng mà đang thật sự sống cùng nhau rồi (tin tưởng)!!!!
ID Nhất Chi Bán Tiết — 14/07/2022:
Lúc mới lướt qua thì tui nhìn nhầm từ vả mặt thành Chú Đại Bi, cái tui vừa đọc vừa nghĩ: Ủa sao Cam Linh niệm Chú Đại Bi làm gì vậy chèn. Sau đó tui mới quay lên đọc lại, thì ra là từ "vả mặt", Baidu bảo là "tát tai". Chậc chậc, đúng là chị Linh hay ghê.
ID Một chuỗi vô nghĩa — 14/07/2022:
Aaaa hai chương mới này làm tui thấy Cam Linh thật là trẻ luôn á!!!
ID Sao phải nợ thơ đổi tiền rượu vậy — 14/07/2022:
Mắc cừi quá tèn ơi, chế Linh nghịch ngợm quá =))
ID Tán Xuyên — 13/07/2022:
Tui phát hiện Tiểu Khương bây giờ luôn vô thức ghi nhớ vẻ ngoài và cử chỉ của Cam Linh trong lòng nè! Cô ấy đã bị chị Linh thu hút từ lúc nào không hay, đặc biệt là cứ kể ra nhiều ưu điểm của chị Linh như này thì chắc chắn là ưng chỉ rồi đó!!! Mỗi lần giở truyện này ra là tôi hào hứng chờ phần mới ghê lun!!!
ID Thập Bát — 13/07/2022:
Hahaha một cú vả mặt lớn, chế Linh đúng là sói nha, cứng rắn đối đầu với cả thế giới!
ID Nàng tiên nhỏ hậu đậu — 13/07/2022:
Hai người đã ăn ý quá rồi, khi nào mới ở bên nhau được vậy cà? Chẳng lẽ phải đợi đến tháng giêng năm sau sao? Lo lắng quá đi...
ID Cọc gỗ — 13/07/2022:
Vỗ nhẹ biến thành công cụ tán tỉnh luôn rồi, quá chừng chừng rồi! Chị Linh tài quá rồi nha!!
ID Có phải chỉ vì bạn đang ở trên núi này không — 14/07/2022:
Có thể nói chương này ngọt và thơm như sầu riêng vậy. Sầu riêng thì gai góc khó đến gần, nhưng hương vị thơm ngon đến mức người khác không thể dừng ăn được, với lại còn có thể chọn chỉ người sành mới thưởng thức được đó!
—
Ed: Chạy deadline gấp nên mình sẽ sai chính tả hay diễn đạt lủng củng mấy chỗ, bạn nào gặp thì cứ comment để mình sửa nha :D
Lặng yên trong chốc lát, tay tôi và tay Cam Linh đan vào nhau, không biết là ai đang an ủi ai nữa. Lúc ý thức được chuyện gì đang xảy ra, tôi hoảng hốt rụt tay lại như có người phá cửa xông vào xem hành động của chúng tôi.
Trước kia tôi từng nắm tay những người sẵn sàng tin thờ Đức Chúa và cầu nguyện, như thể sức mạnh của tôi sẽ được truyền đến họ thông qua lòng bàn tay của tôi tựa như Đức Chúa rảy nước thánh vậy. Bây giờ sức mạnh được truyền qua lại giữa tôi và Cam Linh, xe chỉ luồn kim gắn kết hai người phụ nữ với nhau.
Dù tôi vác ba lô đứng lên tính toán cáo từ, nhưng loại cảm giác dinh dính này vẫn còn đọng lại. Cuộc trò chuyện bỗng chấm dứt giữa chừng, nhưng cả hai chúng tôi đều biết nếu tiếp tục thì sẽ dẫn đến đâu, vậy nên sự im lặng đã trở thành lời chia tay cuối cùng của ngày hôm đó.
Cam Linh lấy chìa mở khóa, mở chốt cửa rồi đưa tôi ra đến đầu hẻm.
Vốn là chúng tôi có lời muốn nói, lúc cô ấy mở miệng và tôi cũng mở miệng thì chiếc xe buýt lắc lư trờ tới sau lưng tôi. Tôi được chào đón bởi hơi nóng hầm hập, đành phải vội vàng kiếm tiền lẻ; lúc hoảng loạn ngẩng đầu lên thì cửa xe đã đóng ập lại. Bóng dáng Cam Linh phản chiếu thành ảnh ngược trên cửa kính, dòng phụ đề từ từ xuất hiện, truyền phát tin quảng cáo với ánh đèn đầy màu sắc.
Sau hôm đó, có gần một tháng tôi không nhìn thấy Cam Linh.
Tôi không đến siêu thị Gia Hưng, không đến nhà cô ấy, cũng rất ít trò chuyện WeChat, cô ấy cũng không đến đây.
Một tháng này tôi không làm gì cả.
Ngày tháng của tôi chỉ là khoảng không trống rỗng trên tờ lịch, không có sự việc nào diễn ra.
Lúc đầu thì tôi tự dưng chạy về huyện Năng nên nổ ra xích mích với bên Lý Dũng Toàn; khi tôi kể lại chuyện cho Chu Nhị Đình nghe thì cô ấy tỏ ra rất kinh ngạc. Sau đó cuộc sống của tôi trở nên cực kỳ tĩnh lặng; tôi xem phim, lướt điện thoại, làm đồ thủ công, xuống lầu ăn cơm.
Nhưng mọi chuyện đã khác với bảy năm trước — có một đoạn thời gian trong huyện liên tục đổ mưa. Hiếm hoi lắm mới có ngày thấy được nửa đoạn cầu vồng cong cong vắt ngang ở chân trời, nhưng gần đó lại là mấy đám mây mù như tấm chăn bông bị làm bẩn. Tôi mặc áo mưa cưỡi xe điện lao như bay về hướng nghĩa trang, giữa đường bị nước mưa gõ lên đỉnh đầu, đánh tanh tách vào vành nón nhựa. Chiếc xe tơi tả vì đủ chuyện vùi dập vẫn kiên cường xoay bánh tiến lên phía trước, tôi dang chân lao xuống đoạn dốc nhỏ. Khi chạy vào được khu nghĩa trang thì cơn mưa đã tạnh, chừa chỗ cho một tia nắng lọt ra và tình cờ chiếu sáng bia mộ của Trịnh Ninh Ninh.
Tôi không khỏi nghĩ rằng Đức Chúa lại bỗng nhiên dẫn dắt mình, nhưng những gì tôi sắp làm lại là chuyện mê tín. Tôi đưa tay lau nước mưa, gạt đi thiện ý của Đức Chúa, lấy cái xẻng nhỏ trên giỏ xe và bắt đầu đào bỏ hoa và cỏ dại trên mộ Trịnh Ninh Ninh, chỉ lựa một ít thứ trông đẹp mắt đặt trước mộ. Đoạn tôi xúc một ít đất từ nơi khác lấp lại mấy cái hố gồ ghề mình vừa đào ra, nắn lại ngôi mộ cho tròn trịa và chắc chắn.
Dẫu là đối mặt với người chết, nhưng tôi cũng không biết nói lời nào, ngẫm nghĩ một chút thì vẫn chỉ lẩm bẩm: "Mẹ con rất yêu con đó."
Ngoài điều này ra thì hình như chẳng có gì để nói thêm nữa.
Lúc lái xe về nhà thì tôi không quá gấp gáp, lướt qua sườn núi một cách chậm rãi và thong thả. Trong ruộng bắp có người dựng lều cắm trại, tôi tò mò thả chậm tốc độ, vừa lau mặt vừa nhìn ngắm, bên trong có tiếng cười đùa của con nít lẫn người lớn truyền ra.
Không biết vì sao mà dạo này thú vui cắm trại được ưa chuộng cực kỳ, nhà nhà người người đều tham gia; những video ngắn và chương trình tạp kỹ như thế này xuất hiện ngập tràn trên mạng.
Tôi đứng đằng xa chụp chiếc lều rồi gửi cho Cam Linh mà không đợi nhận câu phản hồi.
Trên đường về nhà tôi chợt nhớ đến ngày thơ bé của mình ở vườn mơ. Lúc đó ba mẹ nắm tay tôi ngồi trên băng ghế; trước mặt chúng tôi là xiên thịt nướng mới mua được bọc trong bao ni lông, khoai tây và bánh bao nướng đều không được giòn, bị vương hơi ẩm nên mềm đi, đùi gà cũng nguội bớt; chúng tôi vẫn từ tốn tay trong tay cầu nguyện, mẹ tôi cảm tạ Đức Chúa đã ban cho chúng tôi cuộc sống tốt đẹp. Sau đó chúng tôi ăn xiên nướng đã nguội lạnh, đuổi những con muỗi vo ve, uống nước lọc. Rồi xiên nướng ăn không đủ no, mẹ tôi mang ra thêm một bình trà luộc trứng, mỗi người ăn một quả; trên mặt nước và dưới đáy bình đều có một lớp gia vị với lá trà, mẹ tôi chỉ vào cọng thì là trong đó và nói đó là nguồn gốc tên của tôi.
Một tuần trước khi trường mầm non khai giảng, tôi trở về thăm huyện Bồng.
Đầu tiên tôi gọi điện cho Ủy ban thôn để xác nhận khi trở về không cần phải cách ly, lại hỏi kỹ càng về chính sách phòng dịch thế nào, rồi làm xét nghiệm xong mới lên đường — thế này không giống như đang về nhà mà giống đi du lịch chỗ nào đó, lúc tôi sắp xếp đồ đạc khởi hành thì luôn có một cảm giác xa lạ đến kỳ cục.
Phương ngữ của huyện Bồng và huyện Năng tương tự nhau, chỉ trong một số cách diễn đạt cụ thể mới có sự khác biệt về trọng âm, nhưng người ta vẫn có thể nghe thấy sự khác nhau giữa hai huyện. Lúc đánh xe từ ga tàu hỏa, tài xế bảo tôi không phải người địa phương đúng không, tôi cũng không phủ nhận. Tôi đã bị giọng nói của huyện Năng đồng hóa, quên mất cách nói ở huyện Bồng.
Nghĩa trang huyện Bồng cũng khác với huyện Năng, nhìn vào nơi chôn cất là biết ngay người đã khuất hoặc người nhà của họ theo tôn giáo nào. Mà tôi muốn đi viếng mộ thì rất dễ dàng gặp phải người trong giáo hội. Họ không cúng tế người chết mà cho rằng những ai tin vào Đức Chúa và được xưng là công chính bởi đức tin đã được lên thiên đàng hưởng hạnh phúc với Đức Chúa rồi. Việc sửa chữa dọn dẹp phần mộ chẳng qua là để cho người ngoài thấy mà thôi — nhằm khiến người khác đừng cảm thấy đám người trong nhà thờ này đều là mấy kẻ luộm thuộm điên rồ.
Kể từ lúc chuyển đến huyện Năng thì tôi chỉ quay lại đây mỗi một lần, Lộ Kim Thời cùng tôi đứng bên đường nhìn kẻ điên đâm chết người kia đi lại trên phố. Thế giới biến thành cái sân khấu cỡ lớn, yêu ma quỷ quái thay phiên nhau xuất hiện như phần mở đầu của một bộ phim, Lộ Kim Thời khuyên tôi buông bỏ đi.
Tôi tin rằng mộ của ba mẹ tôi sẽ được chăm nom chu đáo, trong giáo hội có một số người tốt bụng đến mức khó lòng chống lại thế gian hiểm ác. Lúc tôi rời đi quá sức dứt khoát, không để tâm gì đến phần mộ ba mẹ mình; họ sẽ không để chỗ an nghỉ của ba mẹ tôi mọc đầy cỏ dại mà không quan tâm.
Bia mộ ba mẹ tôi ghép lại với nhau, dưới đất họ cũng nằm cạnh nhau; lúc họ mất không được chôn cất theo lễ nghi trong đạo. Có một số người nổi lòng nghi ngờ, bảo rằng họ chết thảm như thế này có phải do lén lút làm chuyện xấu gì đó với người lành mà bị Đức Chúa ghét hay không, cho nên Người mới giận dữ và đưa họ đi mất như vậy?
Theo tôi thì đây không khác gì một kiểu phỉ báng, không phải với ba mẹ tôi mà là đối với Đức Chúa. Người có toàn quyền tước đi mạng sống của họ, thế mà họ lại liên tục nghi ngờ vô cớ (1).
Vì vậy mặc dù có người kiến nghị tôi hẳn nên mai táng theo nghi thức thì tôi cũng cự tuyệt, bỏ đi tất cả thủ tục, không theo thế tục mà cũng không theo tôn giáo, không có vòng hoa hay khóc tang, không có cầu nguyện hay khuyên nhủ, không có đám người chạy tới an ủi. Tất cả mọi người bất kể tốt xấu đều bị tôi ngăn lại, một mình tôi mướn người chôn cất ba mẹ, đặt bia mộ và rời đi huyện Bồng.
Xét theo nguyên tắc người con hiếu thảo nên làm mạnh tay với chuyện tang lễ, thì tôi chắc chắn là một đứa con gái bất hiếu.
Mấy năm qua lại không trở về lần nào thì tôi càng là đứa bất hiếu như đinh đã đóng cột.
Tôi vẫn luôn không có cách nào đối mặt với mộ ba mẹ mình được, dường như Đức Chúa đang đợi ở nơi đó chờ tôi mở miệng chất vấn Người.
Tựa như những cảm xúc không cam lòng, phẫn nộ, những lời vu khống của người khác, những thứ tôi không hiểu được kia đều phải khóc lóc đòi câu trả lời trước mặt ba mẹ tôi mới được.
Nhưng tôi chỉ đặt một bó hoa và đứng lặng thật lâu. Đất trên ngôi mộ được nén lại rất chắc; có người thường xuyên trông nom, tôi không muốn ở quá lâu để rồi bị người nào đó bắt chuyện. Những đám mây đen trên đầu tôi bỗng nhiên khép lại, Đức Chúa ngự xuống núi Sinai như thế nào (2) thì cũng rời đi nghĩa trang này như vậy, tôi bị vứt bỏ giữa chốn hoang vu, mưa to tầm tã trút xuống.
Lúc đến ga tàu hỏa thì tôi còn đang vắt nước trên quần áo, vuốt mái đầu rối bù của mình. Điện thoại trong túi rung lên, bất ngờ thay, lúc nhìn đến lại là Cam Linh đã lâu không liên hệ với tôi.
Tôi lấy ra tai nghe mang lên, vừa dỏng tai dõi theo thông báo lên tàu, vừa lén đổi cái khẩu trang khác.
"Sao em không có ở nhà thế?" Cam Linh đi thẳng vào vấn đề, giọng điệu nghe như thể mấy ngày nay cô ấy đều tới nhà của tôi vậy.
"Em về quê xem tình hình thế nào."
Nhân viên ga tàu hô lên rằng chuyến tàu từ huyện Bồng đến Hồi Hột sắp khởi hành (3), tôi xách ba lô thở hồng hộc bước đến cổng soát vé.
Cam Linh nói: "À, không có gì. Hôm nay siêu thị phát sầu riêng cho chúng tôi, tôi mang cho em một ít. Khoảng mấy giờ em về vậy? Tôi sợ nếu chờ lâu nữa thì hư mất."
"Cũng khá gần đây, chắc là vào buổi chiều..." Tôi nhẩm tính thời gian, nhận vé xe bước vào, "Chừng năm giờ chiều là em sẽ tới nhà."
"Vậy tôi đợi em ở quán mì nha."
Đến lúc gặp mặt ở quán mì thì quần áo và tóc tai của tôi gần như đã khô ráo. Huyện Năng hiện tại không có mưa, nhưng mây mù dày đặc và có cảm giác như bầu trời càng lúc càng nặng nề hơn.
Cam Linh đang ngồi ở chiếc bàn trong góc, gắp dưa muối trong đĩa chậm rãi nhấm nuốt, thấy tôi thì nâng cằm. Tôi hiểu ý, đi thẳng ra quầy gọi hai tô mì nhỏ, bỏ trứng và đậu hủ chiên cho Cam Linh, còn mình thì thêm đậu hủ chiên; cả hai tô đều cho thêm ngò.
Cô ấy giơ chiếc túi ni lông trong tay lên, lấy ra hộp cơm dùng một lần chứa múi sầu riêng đã được tách vỏ sẵn.
"Siêu thị Gia Hưng cũng tốt quá nhỉ, phát cho mọi người món đắt như vậy."
"Dân huyện Năng không quen ăn sầu riêng, mà chúng tôi lại nhập vào nhiều quá." Cam Linh so đũa, hai tô mì đã được bưng tới.
Một tháng không gặp mặt, Cam Linh vẫn không thay đổi gì nhiều, tóc cô ấy đã dài thêm một chút, tùy ý vén sau tai. Cô ấy vẫn cao gầy dong dỏng như trước, đôi mắt đan phượng lộ ra vẻ u ám mà xảo quyệt (4), lúc mím môi khiến cho người khác cảm thấy cô ấy có nỗi niềm riêng trong lòng, hết sức chuyên chú ăn mì với tốc độ rất nhanh.
Dường như Cam Linh biết tôi đang nhìn cô ấy, giơ đũa gõ nhẹ tô mì của tôi, ý bảo tôi tập trung ăn đi.
Chan thêm nước mì vào tô, Cam Linh gắp miếng dưa muối lên. Có người đến hỏi có thể ngồi chung bàn được không, cô ấy dứt khoát từ chối, đặt sầu riêng lên bàn, mùi hương tỏa ra; đối phương quay sang bàn khác hỏi thăm.
Vẫn cứ là thái độ ngang ngạnh khó nói chuyện như ngày nào.
Tôi gắp mì ăn từ tốn, Cam Linh ngẩng mặt nhìn tôi qua tô mì, cũng chưa nói câu nào. Uống xong nước mì, cô ấy đứng dậy trả tiền, vẫy tay, không nói gì mà đi mất, chỉ để lại cho tôi hai miếng sầu riêng và mùi hương dai dẳng kia.
Tôi chẳng thể ngờ mình và con người đã không nói chuyện một tháng nọ sẽ gặp lại nhau như thế này.
Nhưng tôi không mường tượng ra được tình huống khác, với tôi thì người nọ làm gì cũng đều hợp lý, chỉ cần cô ấy không đi giết người là được. Tôi không ăn sầu riêng cũng sẵn lòng cầm muỗng lên, vừa xem phim truyền hình vừa cắn răng nếm muỗng đầu tiên, chụp mấy tấm hình: một tấm là cái muỗng chứa sầu riêng, một tấm múc sầu riêng từ múi, và một tấm là hộp cơm trống rỗng. Tôi chỉnh bộ lọc rồi đăng lên bảng tin bạn bè, khen nó ăn ngon thật.
Cam Linh thả "thích", xem như tôi đã hoàn thành nhiệm vụ; tôi chạm vào ảnh đại diện của Cam Linh qua màn hình nhưng vô tình vỗ phải cô ấy (5).
Tôi vỗ Cam Linh và nhận được một cú vả vào mặt (6).
Sau một thoáng lặng im, tôi muốn rút về.
Bỗng nhiên ảnh đại diện tôi run lên.
[Cam Linh vỗ vai bạn và nói rằng đã nhận được tin.]
Tôi cài đặt thế này là để tiện cho các phụ huynh nhắn tin với mình...
Cam Linh đúng là một người rất lạnh lùng.
Tôi không có mặt mũi rút thông báo về, Cam Linh chợt bảo: Em vỗ tôi lại thử đi.
Tôi đoán có thể cô ấy muốn tặng tôi cú tát tai thứ hai.
Nếu có người muốn tát má bên phải của tôi, tôi cũng chuyển má bên trái qua cho người ấy tát (7). Tôi ổn định lại cảm xúc, đã chuẩn bị tốt tinh thần đưa má bên kia ra nhận đòn.
Tôi vỗ Cam Linh và nghe thấy câu thật xin lỗi.
Khương Hồi Hương: Sầu riêng ăn rất ngon.
[Cam Linh vỗ vai bạn và nói rằng đã nhận được tin.]
—
Chú thích:
(1) Chú thích chương 34 và 44 đã tóm tắt nội dung khái quát và nội dung phần hai của sách Job. Trong phần hai, ba người bạn của Job đã ngầm chế giễu và buộc tội Job đã làm điều xấu nên mới chuốc lấy tai ương, Đây cũng đồng thời là lời vu khống, phỉ báng Đức Chúa vì đã nghi ngờ và dùng lòng dạ người phàm mà đo đạc, bình phẩm ý định của Đức Chúa.
(2) Quá trình Đức Chúa ngự xuống núi Sinai được miêu tả trong sách Xuất hành, chương 19 từ câu 16 đến 23.
Sau khi thoát khỏi Ai Cập, dân Do Thái được Moses dẫn dắt tới núi Sinai để lập giao ước với Đức Chúa, trở thành dân thánh riêng nhưng đồng thời cũng phải vâng phục Đấng mình đã lập giao ước cùng. Có nhiều công việc cần phải chuẩn bị cho ngày này, và toàn dân sẽ phải chuẩn bị sẵn sàng trong 3 ngày (10-11; 14-15). Họ không được lên núi và chạm đến chân núi, bất kỳ ai chạm đến núi thì sẽ bị giết chết (12-13).
Đến sáng ngày thứ ba thì có sấm chớp xuất hiện, mây mù dày đặc trên núi, và có tiếng tù và thổi rất mạnh. Khi Đức Chúa ngự xuống trong đám lửa, thì cả núi Sinai nghi ngút khói, rung chuyển dữ dội, đồng thời tiếng tù và càng mạnh hơn nữa. Moses nói, và Đức Chúa trả lời trong tiếng sấm, bảo ông để dân không được lại gần núi thánh, và chỉ đem Aaron lên núi để ban Mười điều răn.
(3) Hồi Hột (呼和): nghĩa là "thành phố xanh (lam)" trong tiếng Mông Cổ, là thủ phủ đồng thời là trung tâm hành chính, kinh tế và văn hóa của khu tự trị Nội Mông Cổ.
Ed: Hờ, vậy là huyện Năng ở Nội Mông chứ không gần Tứ Xuyên à, hông lẽ bữa giờ đoán sai ta @@
Hồi Hột:
Tứ Xuyên:
(4) Mắt đan phượng (丹凤眼): được cho là một kiểu mắt đẹp, dài và hẹp, có hình dạng trong móc câu ngoài vểnh lên, kéo dài tới vùng gần huyệt Thái Dương, thần thái lúc khép và mở đều bức người.
(5) Chức năng "vỗ" trên WeChat (拍一拍): với từ "拍 - phách" mang nghĩa là "vỗ, đập, tát, phủi, chụp hình, gửi đi,...", và chức năng này gần giống như tag người khác để họ chú ý đến mình. Nhấn và giữ avatar người mình muốn "vỗ" thì avatar người đó sẽ lắc lư, đồng thời điện thoại hai bên sẽ rung nhẹ và WeChat hiện ra thông báo "XX đã vỗ YY". Thông báo này có thể được rút lại giống như tin nhắn bình thường.
Ngoài ra, người dùng còn có thể tùy chỉnh tên và thông điệp hiển thị với chức năng "vỗ" này, dẫn đến nhiều sáng tạo hài hước của dân mạng, chẳng hạn như:
"Lương tháng" bộp "vào ví mị và nói: Bái bai bạn hiền, tui đi trước đêy ;)"
"Sếp tui muốn tui tăng ca" vỗ "lương tâm mình và cừi khoái trá: Hế hế, lương tâm á hả, làm gì có đâu!!!"
"Người iu trong mộng của tui" vỗ "miệng tui: đang chảy nước miếng kìa bé ơi ;))"
(6) Vả mặt (大逼兜 hoặc 逼斗 – từ Hán Việt là "đại bức đâu"): phương ngữ Sơn Tây hoặc các vùng phía bắc Trung Quốc, có nghĩa là đánh vào mặt hoặc miệng ("兜" là đánh, và hai chữ còn lại chỉ mặt hoặc miệng)
(7) "Nếu bị ai vả má bên phải, thì hãy giơ cả má bên trái ra nữa". Câu này được trích từ câu 39, chương 5 Phúc Âm Matthew trong Tân Ước, đã được đề cập ở chương 24.
Khi cây vạn tuế nở hoa...
Thỏ Simp: Một tháng không gặp thì chỉ vẫn không khác mấy, tóc thì dài hơn, người thì vẫn cao với ốm như vậy, rồi ăn vẫn nhanh hơn tui. Mà tui biết chỉ ăn mì với trứng, đậu hủ với ngò đó nghen. Chỉ không nói câu nào dài dài với tui, mà thôi cũng được, không có đi trả thù là tui thấy chỉ làm gì cũng có lý hết trơn...
Tui: Hờ, đúng là ra hoa simp rồi, bạn tặng bà Linh bó hoa này sớm sớm đi hen :">>>
Đặt câu vô tri nào :>>>
"Trời lạnh rồi, tui" vỗ "vào cơ bụng chị Sói"
"Thỏ Con" phủi "mạnh làm tay tui rớt ra"
"Chị Sói" vỗ "đại đao 40 mét dí theo tui"
Tui vỗ "vào đầu và nói: "Đây chắc chắn là mơ, chỉ là mơ thôi!"
=))))))
3
Tấn Giang:
ID Lục Liệt — 14/11/2023:
Tình ơi là tình lun ó.
ID 56722447 — 24/08/2023:
Cute quá chừng chừng, tui thích chế Linh lắm đó!
ID iAzheng — 21/02/2023:
Lúc ban đầu Tiểu Khương không ăn ngò đúng không ta? Tui nhớ có chương ăn mì lạnh thì cổ gạt mấy cọng ngò ra, bây giờ thì gọi hai phần đậu hủ chiên đều bỏ ngò nè.
ID Không có nickname — 23/01/2023:
Hahahahaha bạn cứ chiều chỉ đi nghen!!!
ID Tôi cũng ở Pompeii nè — 14/01/2023:
Chiều chỉ đi, bạn Hồi cứ cưng chỉ tiếp đi ihihihihi ~~~
ID Đậu phộng là loại cây gì thế — 12/12/2022:
Chộ ôi chộ ôi sao lại có cảm giác lãng mạn dữ vậy ta?!!!!
ID Tiếng gió vù vù— 29/11/2022:
Thỉnh thoảng xem truyện về cuộc sống đời thường bình dị thế này, tôi cảm thấy thật là ấm áp.
ID Cún của Thẩm Mộng Dao — 23/09/2022:
Á à đừng simp vậy chớ chị Hồi eii, tất cả đều hợp lý trừ giết người ra ahahaha :">>>
ID Điên cuồng còn hơn bạn — 12/09/2022:
"Chỉ cần cô ấy đừng đi giết người." Cười sml, cô cứ cưng chỉ tiếp vậy đi hehehe!
ID Tiền trinh — 12/08/2022:
Tui là tui nghe được mùi chua của đôi trẻ lúc đang mập mờ rồi á nghen ~~~
ID Vol — 08/08/2022:
Dễ cưng quá đi hì hì hì!!!
ID Đi đi nào — 06/08/2022:
Cú tui cú tui ngọt quá chời quá đất... À mà kia là một quận ở phía Tây Nội Mông phải không vậy?
ID Dịu dàng — 31/07/2022:
Sao hai bả như này rồi mà vẫn chưa ở bên nhau nữa dị!!?
ID X — 29/07/2022:
Hahahaha chức năng đó đỉnh chóp ghia lun!!!!
ID Phương Dã — 26/07/2022:
Ủa gòi khi nào kết hôn dị mấy chế?
ID Du khách mùa đông — 16/07/2022:
Cái cảm giác vợ vợ già này nghen~~~
ID Đại vương Haha — 14/07/2022:
Y chang như lúc cãi nhau với bạn bè xong lặng lẽ dùng cách trẻ con meo meo giải quyết, chị Linh dễ cưng quá utlr!!!
ID Ước mơ được nuôi thỏ — 14/07/2022:
Hai người chưa có yêu đương... nhưng mà đang thật sự sống cùng nhau rồi (tin tưởng)!!!!
ID Nhất Chi Bán Tiết — 14/07/2022:
Lúc mới lướt qua thì tui nhìn nhầm từ vả mặt thành Chú Đại Bi, cái tui vừa đọc vừa nghĩ: Ủa sao Cam Linh niệm Chú Đại Bi làm gì vậy chèn. Sau đó tui mới quay lên đọc lại, thì ra là từ "vả mặt", Baidu bảo là "tát tai". Chậc chậc, đúng là chị Linh hay ghê.
ID Một chuỗi vô nghĩa — 14/07/2022:
Aaaa hai chương mới này làm tui thấy Cam Linh thật là trẻ luôn á!!!
ID Sao phải nợ thơ đổi tiền rượu vậy — 14/07/2022:
Mắc cừi quá tèn ơi, chế Linh nghịch ngợm quá =))
ID Tán Xuyên — 13/07/2022:
Tui phát hiện Tiểu Khương bây giờ luôn vô thức ghi nhớ vẻ ngoài và cử chỉ của Cam Linh trong lòng nè! Cô ấy đã bị chị Linh thu hút từ lúc nào không hay, đặc biệt là cứ kể ra nhiều ưu điểm của chị Linh như này thì chắc chắn là ưng chỉ rồi đó!!! Mỗi lần giở truyện này ra là tôi hào hứng chờ phần mới ghê lun!!!
ID Thập Bát — 13/07/2022:
Hahaha một cú vả mặt lớn, chế Linh đúng là sói nha, cứng rắn đối đầu với cả thế giới!
ID Nàng tiên nhỏ hậu đậu — 13/07/2022:
Hai người đã ăn ý quá rồi, khi nào mới ở bên nhau được vậy cà? Chẳng lẽ phải đợi đến tháng giêng năm sau sao? Lo lắng quá đi...
ID Cọc gỗ — 13/07/2022:
Vỗ nhẹ biến thành công cụ tán tỉnh luôn rồi, quá chừng chừng rồi! Chị Linh tài quá rồi nha!!
ID Có phải chỉ vì bạn đang ở trên núi này không — 14/07/2022:
Có thể nói chương này ngọt và thơm như sầu riêng vậy. Sầu riêng thì gai góc khó đến gần, nhưng hương vị thơm ngon đến mức người khác không thể dừng ăn được, với lại còn có thể chọn chỉ người sành mới thưởng thức được đó!
—
Ed: Chạy deadline gấp nên mình sẽ sai chính tả hay diễn đạt lủng củng mấy chỗ, bạn nào gặp thì cứ comment để mình sửa nha :D
/68
|