Làm gì đằng đó vậy
Tôi chia đôi tiền xe với Chu Nhị Đình, xuống xe lên lầu. Tựa người vào thang máy, tôi xoa đầu mình, ôn lại những việc xảy ra trong ngày.
Tâm lý muốn trốn tránh bất ngờ nảy ra, khiến tôi cực kỳ muốn gửi tin nhắn nói thẳng với Lý Dũng Toàn là tôi không muốn đi du lịch nữa.
Tôi gõ được đoạn tin, bỗng Lý Dũng Toàn gửi câu hỏi thăm: "Chị về nhà chưa?"
Tôi lặng lẽ cắt đoạn tin vào ghi chú.
Lý Dũng Toàn lại gửi thêm cái biểu tượng cảm xúc.
Khương Hồi Hương: Ừm tôi về rồi, cậu cũng nghỉ ngơi sớm nha.
Lý Dũng Toàn gửi tin nhắn thoại tới: Được rồi, chị cân nhắc chuyện đi chơi đó nha, tôi xem lại thì tuần sau... thứ ba hay thứ năm đi đều được hết.
Tôi nhìn lời khước từ trên ghi chú, khẽ cắn môi xóa mất.
Khương Hồi Hương: Ừm, mai tôi sẽ trả lời cậu.
Phản hồi xong tin WeChat trong thang máy, bước ra chưa được bao xa thì tôi chợt thấy có thứ gì đó trước cửa nhà mình.
Một tá Pepsi được đóng gói cẩn thận, mặt trên còn dán bảng giá của siêu thị Gia Hưng, hình như là bị trộm từ hiện trường về.
Là Cam Linh sao? Tôi cúi đầu kiểm tra WeChat, cô ấy không gửi tin gì cho tôi cả.
Có tờ giấy bị đè dưới lốc Pepsi, tôi rút ra xem thì thấy đó là phiếu giảm giá năm đồng cho hóa đơn trên một trăm đồng của siêu thị Gia Hưng.
Fanta và Coca... Đồ đạc trên cửa tủ lạnh trở nên rực rỡ muôn màu, tôi không hay uống nước giải khát, vì vậy chúng dần lấp kín không gian. Tôi đẩy mấy hũ sữa chua ra để có thêm chỗ cho Coca, tiện tay để tờ phiếu giảm giá lên bàn trà, và thả mình lên sa lông. Thân người tôi liên tục rơi xuống, chìm sâu vào chỗ tựa lưng và đệm ngồi, tựa như bị cát lún sền sệt bao vây.
Chuyến du lịch của tôi với Lý Dũng Toàn và Lưu Minh dự định sẽ diễn ra vào thứ ba tuần sau, tôi viết lại vào ghi chú.
Phần ghi chú trong máy tôi có rất nhiều thứ, còn có lịch sử trò chuyện chép từ WeChat sang, và tất cả được sắp xếp, lưu trữ dựa theo nhãn phân loại, chỉ cần rà ngón tay đến là có thể thấy được vô số thông tin.
Còn có cả danh sách mua hàng nữa.
Dự kiến phần lớn thời gian trong lộ trình là ở ngoài trời, tôi thêm các mục quần áo chống nắng, dù che nắng này nọ vào danh sách; sáng sớm hôm sau tôi bỏ tờ phiếu giảm giá vào túi, đi thẳng đến siêu thị Gia Hưng.
Ỷ vào tờ ưu đãi mua trăm đồng giảm năm đồng này, tôi đẩy xe hàng thẳng tiến về khu đồ uống.
Thế nhưng người đứng nơi đó biến thành một cô gái trẻ vừa nhìn là biết làm thêm trong dịp hè, đang đứng nghiêm túc đọc thông tin khuyến mãi mà không nói năng gì. Cái xe đẩy vừa lăn bánh lập tức ngừng lại, tôi nhặt bừa cái gói nào đó ở quầy nước giặt quần áo bên cạnh, ngạc nhiên phát hiện rằng giá bột giặt không tăng, nhưng nước giặt đồ vẫn đắt như ngày nào... Vì vậy tôi dồn sự tập trung vào việc so giá bột giặt.
Bất chợt có tiếng chà vang lên ở phía sau.
Tôi ngoái lại, Cam Linh vòng tay cột tóc ra sau đầu, đôi mắt khẽ nâng lên nhìn mái tóc ngắn của tôi, vươn đầu lưỡi thấm ướt môi như đang ấp ủ lời cười nhạo, đôi mắt cong lên, nhìn bao bột giặt trong tay tôi: "Hôm trước em không ở nhà à."
"Chị không nói là sẽ đến, tôi đi ra ngoài với bạn."
Tôi không tới đây để hỏi tội, bình tâm tự dặn lòng đừng nghĩ đến Trịnh Thành Cương hay Thẩm Lục, cúi nhìn bao bột giặt, lại nhìn sang Cam Linh, sờ mái tóc, vẫn không mấy tự nhiên lắm: "Tôi thấy trời nóng quá nên đi cắt tóc..."
"Cũng tốt mà, sao lại muốn giải thích với tôi vậy?"
"Không có... Tôi nghĩ là chị muốn hỏi thôi."
"Không có, nhìn đẹp đấy," Cam Linh giơ tay như thể muốn chạm vào tóc tôi. Tôi không cúi đầu, cô ấy thuận thế vỗ nhẹ cánh tay tôi, chỉ qua khu thực phẩm tươi kề bên: "Tôi đổi quầy hàng rồi."
1 "Ồ, vậy chị làm việc tiếp nha, tôi đi mua đồ đây."
"Mua gì thế?"
Tôi lấy danh sách ra, Cam Linh nhoài người sang, tôi vội vàng chuyển điện thoại qua che tầm mắt, cứng đờ đọc diễn cảm: "Kem chống nắng, dù che nắng... nón che nắng..."
"Em sắp ra ngoài sao?"
"Ừm, tuần sau tôi... ra thành phố chơi với đồng nghiệp."
"Nam hay nữ?" Cam Linh hỏi.
Tôi vừa trả lời là nam, chợt cảm thấy rất bực bội: "Chị điều tra hộ khẩu đấy à?"
Trên mặt người phụ nữ đối diện hiện ra biểu tình mờ ám giống như tôi đã viết suy nghĩ mình rõ ràng trên mặt, nhưng mà tôi tin là bản thân tôi không thích Lý Dũng Toàn, tôi chỉ là muốn tiếp thu một đoạn tình cảm vào giờ này phút này, cho nên mới đồng ý tìm hiểu một chút...
Bị Cam Linh bắt gặp cứ như là sự ti tiện của tôi bị phát hiện, bản thân đã không thích mà còn muốn ra ngoài với người ta.
Tôi ném bao bột giặt xuống, đẩy xe hàng đi không nói câu nào, gần như là muốn hất Cam Linh ra ngoài. Cô ấy đột ngột nắm chặt cái xe, khiến tôi không thể động đậy: "Em tức giận làm gì chứ, tôi chỉ hỏi chút thôi mà."
"Tôi không có tức giận." Tôi nhích xe ra, Cam Linh cũng buông tay. Có lẽ do mặt đất không bằng phẳng, rồi còn bị tay tôi đẩy tới, nên nó lắc lư, tự trượt về phía hành lang.
Dường như chiếc xe đang chào tạm biệt với tôi, bao bột giặt bên trong vốn đang đứng thẳng, bị đẩy tới lui như vậy đã đổ gục xuống.
Cam Linh tóm cái xe lại, đặt vào tay tôi.
"Thế tuần sau em không có việc gì phải không?" Cam Linh cùng tôi nắm tay đẩy, tôi cứ cảm thấy giống như chúng tôi đang tranh giành nhau vậy. Cô ấy rũ mi nhìn tôi, khoảng cách giữa chúng tôi gần hơn một chút so với người tiếp thị hàng hóa bình thường, tôi lùi về đằng sau một bước, Cam Linh chợt giơ tay lên, đặt tay lên đầu xoa tóc tôi mấy lượt.
2
"Tôi bận rồi."
"Không phải trường Ánh Sáng đã nghỉ hè rồi sao?"
Tôi lúng túng, tôi bận cái gì đây chứ? Bận nổi nóng với Cam Linh, hay là bận nằm ở nhà tự hỏi mình nên nói chuyện với Lý Dũng Toàn thế nào mà không để mất vị thế hai mươi bảy tuổi này đây?
"Vậy... tôi không bận, chị có chuyện gì thế?"
"Đi bơi không?"
"Hả?"
Cam Linh ấn vai tôi, bảo tôi đợi một chút, rồi lách qua kệ để hàng và bước vào một căn phòng.
Chỉ trong giây lát sau là một người đàn ông trung niên mặc đồ vest và giày da đi ra. Cam Linh chỉ vào tôi, nói cái gì đó, ông ta lắc đầu. Cam Linh trừng mắt, xòe tay vung vẩy nói liến thoắng, ông ta đành lôi ra chồng giấy màu sặc sỡ trong túi, rút hai tờ đưa cho cô ấy.
Cam Linh cầm hai tờ giấy nhìn ngắm, lại nói câu nào đó, người đàn ông tiếp tục rút thêm hai tờ nữa giơ ra. Cam Linh gộp hai tờ cũ vào tờ mới, bắt tay với ông ta. Người đàn ông giận dữ, ồm ồm cự cãi, Cam Linh mỉm cười, đẩy mạnh ông ta vào văn phòng, thản nhiên đóng cửa như nhốt người vào nhà giam, rồi bước về phía tôi.
Diễn tuồng xong, Cam Linh huơ huơ bốn tờ phiếu cho nhân viên trước mặt tôi, cúi đầu xếp ngay ngắn, rồi rút hai tờ đưa sang. Tôi nhìn thời gian trên đó, là thứ ba và thứ tư tuần sau.
"Bên thôn Lưu Gia mới khai trương cái suối nước nóng, phiếu này bao ăn ở và bơi lội luôn." Cam Linh giới thiệu ngắn gọn, đẩy tôi về hướng mấy cái kệ để hàng, "Đồ chống nắng với áo tắm ở bên kia hết đó, em đi đi."
Dường như cô ấy chẳng hề suy xét đến khả năng tôi sẽ cự tuyệt, tôi bực mình đứng tại chỗ một lát, tay cầm tờ phiếu mà nghĩ mãi không ra lý do từ chối.
Có chuyện gì thế này? Lúc tính tiền tôi hơi phân tâm, nên quên dùng phiếu giảm giá năm đồng kia đi mất.
Khi tôi thanh toán, người phụ nữ bên cạnh đang sắp xếp các xe đẩy siêu thị vui vẻ thốt lên: "Tôi sẽ dẫn con bé ở nhà đi, bữa giờ nó cứ nhắc mãi luôn á!"
Cộp, người phụ nữ ở quầy thu ngân mở hộp tiền lẻ, lấy ra hai tờ một đồng, rồi nhét chung với tấm biên lai nhỏ vào túi đồ của tôi, ngoảnh đầu đáp lời: "Nghe được đó, mà chồng cô không nói gì hả?"
"Ổng vô duyên giành với con nít làm gì chứ?"
Nhân viên Gia Hưng đều rất phấn khởi, vì lượng người đến đây làm thêm tăng cao trong dịp hè, thế là các nhân viên kỳ cựu có thể xin nghỉ phép ba ngày theo nhóm. Mà phần lớn họ là phụ nữ có con nhỏ, nên khi quản lý phát phiếu suối nước nóng cho mọi người đều cho phép họ được mang một thành viên trong gia đình theo.
Tôi giả vờ ngồi nghỉ ngơi trên ghế ở cửa siêu thị nghe lỏm mới rõ ngọn ngành câu chuyện, nói cách khác Cam Linh chỉ về phía tôi là lúc cô ấy nhất quyết rằng tôi là người nhà cô ấy. Quản lý lắc đầu không chịu, nhưng chẳng đấu lại nổi một Cam Linh lý thì không ngay, nhưng khí thế thì có đủ này, để cô ấy đục nước béo cò lợi ích của siêu thị.
Tôi rời đi trước lúc Cam Linh tan ca, đẩy xe đạp chui vào con hẻm nhỏ không có ánh điện. Cam Linh vẫn cứ đi bộ, tôi bám đuôi cô ấy, bánh xe quay kẽo cà kẽo kẹt dưới chân, may sao có làn gió đêm hiu hiu thổi nhẹ, che lấp hành vi của tôi.
Tôi thấy Cam Linh xách cái túi, đi tới con đường có tiệm sửa xe kia, mở cửa một quán xương dê hầm (1). Trên cánh cửa có sợi dây điện to cộ thõng xuống, treo lủng lẳng cái đèn dầu vàng vọt, hắt ra luồng sáng hình rẻ quạt ở đầu cửa, ruồi bọ vo ve xung quanh dây điện. Cửa vừa mở, mùi rượu nồng nặc xộc tới.
Tôi dừng xe, nhìn Cam Linh xách túi bước vào.
Ngó nghiêng khắp nơi, tôi đậu xe ở cửa một quán cơm khá lớn còn đang mở cửa, cực kỳ cẩn thận nhích về phía trước, vừa sợ có người vụt đến từ đằng sau, vừa nơm nớp lo rằng Cam Linh sẽ bất chợt hiện ra cắt ngang hành vi lén lút của mình. Tôi dán tường, chậm rãi tiến lên trong sự bồn chồn không yên.
Cuối cùng tôi cũng đến được cửa quán. Cách lớp kính, tôi khẽ khàng che giấu động tĩnh của mình, ẩn người sau một chiếc xe van, tiếng đàn ông say xỉn la hét truyền tới.
Tôi dỏng lỗ tai lên, mơ hồ nghe được vài chữ "đã chết", "không biết", "chết tiệt".
Nhưng dù thế nào thì tôi vẫn không nghe thấy âm thanh va đập của vật nặng gì cả.
Bỗng dưng cửa mở ra, tôi lập tức cúi người núp sau lốp chiếc xe van.
Một người đàn ông mập mạp với hơi thở yếu ớt xuất hiện, vừa đi vừa cởi thắt lưng, kéo cạp quần loạt xoạt. Ông ta đi lung tung khắp nơi mà không tìm được nhà vệ sinh, đầu óc chếnh choáng, xoa mặt, bước ba bước, rồi thêm hai bước tới sát bức tường, đứng ở chân tường, hai chân xoạc ra như con vịt, lảo đảo một lúc lâu mới đứng vững được, cởi quần ra, xoạch —
Tôi tránh đi, cửa lại mở. Cam Linh bước ra, cái túi trong tay đã biến mất. Cô ấy chợt nhìn về phía tôi, giọng đanh lại: "Làm gì đằng đó vậy!"
Thôi xong rồi.
Tôi chỉ có thể đứng dậy nhận thua giống như con chuột chũi bị đánh trúng (2). Mặt Cam Linh lộ vẻ hết sức kinh ngạc, vẫn chưa nói câu nào, chỉ dời ánh mắt hơi lệch về một bên; người đàn ông tiểu bậy vào tường xoay đầu qua, rồi lập tức che kín mông, xấu hổ quay lưng lại.
Cam Linh đi về phía tôi.
Lúc này tôi mới nhận ra câu nói kia đang ám chỉ người đàn ông đó, còn tôi đây là tự chui đầu vào rọ. Trong cơn tuyệt vọng, tôi không thể nghĩ ra kế sách đối phó nào cả, lý lẽ và lươn lẹo chẳng có liên hệ gì với tôi hết, cái miệng này của tôi hễ mở ra là dùng để nói thật, chỉ có hai con đường có thể lựa chọn là im lặng và thành thật giải thích mà thôi. Tôi cúi đầu, nhắm chặt hai con mắt lại, tự biết mình sắp bị mắng là cái chắc.
Bộp.
Cam Linh gập ngón tay, gõ nhẹ lên trán tôi.
"Em theo dõi tôi đó hả?"
2
Trông cô ấy không tức giận lắm, chỉ khẽ nâng cằm, vẫn có vẻ hơi kiêu căng như trước giờ, lợi dụng ưu thế về chiều cao nhìn xuống, khiến tôi cảm thấy rất áp lực.
"Bất chợt nổi hứng thôi..."
"Hửm? Giấu đầu lòi đuôi, vậy là theo tôi từ lâu rồi đúng không?" Cam Linh thật sự rất giỏi diễn giải, khoanh tay hơi nghiêng đầu quan sát vẻ mặt của tôi.
Tôi quay lưng lại, không muốn để lộ suy nghĩ của mình, đành phải nói: "Tự nhiên chị rủ tôi đi bơi... Tôi cảm thấy lạ lạ."
Cam Linh đặt ngón tay lên môi, khẽ vuốt ve ra chiều suy tư, rồi vỗ nhẹ mỗi bên vai tôi hai lần.
"Gì thế?"
"Buổi tối ra ngoài cần phải trừ tà, bộp bộp — vỗ hai lần để hù con quỷ nhỏ lẽo đẽo đằng sau lưng em, nó sẽ không dám đeo bám nữa. Giờ tôi phải về nhà đây, em còn muốn theo nữa không?"
Cô ấy đe dọa tôi tỉnh như không, cả khuôn mặt trầm xuống theo lời nói. Tôi cứ cảm thấy từ "con quỷ nhỏ" kia đang chỉ bóng gió việc tôi theo đuôi Cam Linh, nhưng tôi cũng không tranh cãi với cô ấy.
"Tôi không phải là con nít... Để tôi chở chị về, tôi có đi xe."
Nào ngờ rằng, tôi chở cô ấy về xong thì chiếc xe cũng cạn sạch điện.
Ở nhà mình, cô ấy cư xử rất tự nhiên, cười vài tiếng, rót nước chanh lạnh từ bình thủy ra, tôi ôm cái ly chờ chiếc xe trong sân sạc đầy — mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh. Cam Linh nghiêng người ngồi vào mép giường, dép lê toòng teng trên chân, vừa uống nước vừa nhìn tôi, mang theo mụ cười khó có thể tưởng tượng đến lúc mới gặp mặt.
Sao cô ấy lại không hỏi đến vậy chứ? Cô ấy biết được bao nhiêu rồi? Nhưng tôi nắm chặt con át chủ bài đáng thương của bản thân, không dám đánh cuộc với cô ấy, không thể thử cô ấy được, tôi nắm chắc phần thua không thể nghi ngờ gì, mà phần thắng duy nhất thì chỉ có sự việc về Trịnh Ninh Ninh.
Nhưng đêm hôm thế này, không hiểu tại sao mà tôi không muốn nhắc đến những chuyện đau lòng như vậy.
Bỗng Cam Linh duỗi tay ra sờ cái gáy của tôi: "Ở nhà không cho em nằm ngửa lúc ngủ à."
"Ừm... Vốn là định làm thế, nhưng suy nghĩ mẹ tôi chịu ảnh hưởng của bên Tây nên cuối cùng không theo cách này, kết quả cũng khá tốt." Tôi hơi mất tự nhiên, cúi đầu xem bản thân như là con sư tử đá cát tường (3), để Cam Linh vuốt ve phần gáy hồi lâu.
Năm ngón tay ấn sau đầu tôi, cô ấy xoa đủ rồi, lại cười: "Vì cái ót này mà tôi với Trịnh Thành Cương cãi nhau một trận, hắn nghe lời mẹ hắn là con nít đầu bẹt dễ nghe lời, rồi có phúc này kia. Tôi không chịu, nói là tôi nhất định sẽ không để con bé ngủ bẹt đầu đâu... Sau này đầu Ninh Ninh trông cũng xinh đó (4)."
Là cô ấy chủ động nhắc đến Trịnh Thành Cương.
"Hắn thật là phiền... Phiền muốn chết, phần lớn mấy ông bố đều không đạt tiêu chuẩn gì hết!" Tôi nói.
Cam Linh lại nhẹ nhàng chuyển sang chuyện khác: "Sạc xe xong cũng phải hơn mười một giờ, tôi thấy mệt rồi. Tiệm tạp hóa bên ngoài vẫn còn mở cửa đó, ra mua cái bàn chải đánh răng thôi. Hôm nay em ngủ chỗ này đi."
1
Lúc đêm khuya cô ấy tìm tôi thì không thấy buồn ngủ, bây giờ lại nói muốn đi ngủ, tôi cũng thấy mình bị lây cơn mê ngủ theo lời cô ấy.
Cam Linh trả tiền mua cái ly với bàn chải đánh răng. Lúc súc miệng tôi hướng đầu ra rãnh thoát nước ngoài sân, nhả bọt kem ra, ộc ộc ộc. Tầm mắt Cam Linh di chuyển từ đỉnh đầu, đến lỗ tai rồi lại xuống miệng tôi, hệt như tôi đang biểu diễn đánh răng rửa mặt cho cô ấy vậy.
Tôi ngậm ngụm nước, lúng búng hỏi: "Sao chị cứ nhìn tôi mãi thế?"
1
Người kia không nghe rõ, cô ấy đã súc miệng rồi, tay cầm khăn lông, cụp mắt nhìn tôi chăm chú, trầm ngâm thốt ra câu này: "Em mới hai bảy thôi, vẫn còn trẻ."
"À," tôi nhả ngụm nước, lau miệng, "Thì lúc chị lên cấp hai là tôi cũng bắt đầu cấp một rồi... Chị đừng lên mặt kẻ cả chứ (5)."
"Thi xong cấp hai là tôi không học tiếp nữa..."
"Tôi cũng vậy."
Đáp lời xong, tôi mới nhận ra mình vừa bỏ lỡ cơ hội vàng để hỏi chuyện Cam Linh. Tôi luôn để vuột câu chuyện tốt nhất, nên luống cuống đứng ngây ra tại chỗ, giống như là đối mặt với cái sân có muôn sợi chỉ luồn bò ngang dọc mà không biết nhặt lên từ đâu.
—
Chú thích:
(1) xương dê hầm (羊蝎子 – dương (dê) tử hạt (bò cạp)): chính xác là món hầm cột sống dê. Đây là món ăn Sơn Đông, nguyên liệu chính là xương sống dê (trong như con bò cạp) với thăn và tủy sống. Món này được sáng tạo bởi những người không đủ tiền mua thịt, nên họ lấy đốt sống dê về hầm hay nấu lẩu, kết quả được nước dùng rất ngon, và món này dần lan rộng ra các vùng khác.
Ngoài lề: từ "dương" (羊) chỉ cả thịt dê và cừu, nhưng thím Gồ bảo là Trung Quốc có số lượng nuôi và truyền thống ẩm thực với loài dê nhiều hơn, trong khi cừu chủ yếu được nuôi để lấy len, cho giá trị kinh tế cao hơn. Vậy nên mình ghi chú ra luôn, chứ nhìn hình thì mình chả biết là dê hay cừu nữa :">
(2) chuột chũi: xuất hiện trong trò chơi đập chuột.
(3) sư tử đá: trông như hình bên dưới. Còn ở bên mình thì sư tử đá được liệt kê vào dạng linh vật ngoại lai nha các bạn.
(4) tật bẹp đầu: hay còn gọi là "hội chứng đầu phẳng", chỉ tình trạng đầu trẻ em bị biến dạng thành méo, hoặc phẳng dẹt ở phía sau đầu. Nguyên nhân phổ biến nhất của tật này là do để trẻ nằm ngửa thời gian dài lúc mới sinh, làm biến dạng hộp sọ còn đang phát triển.
Ở một số vùng nông thôn bên Trung, người dân vẫn có quan niệm là trẻ em đầu bẹt có vầng trán nhô ra, khuôn mặt trông to hơn, sẽ gặp nhiều may mắn hơn. Nhưng trên thực tế thì việc này có thể khiến cho sự phát triển trí tuệ của trẻ bị chậm lại, khả năng vận động yếu đi, do phía sau đầu là vị trí của tiểu não – có vai trò giữ thăng bằng cho cơ thể.
Hình ảnh nhìn từ trên xuống và nhìn nghiêng của tật này:
(5) Lên mặt kẻ cả (倚老卖老): Còn gọi là "cậy già lên mặt", nghĩa là ỷ mình lớn hơn mà coi thường, bắt người nhỏ hơn phải nhường nhịn, quan tâm mình.
Khi đồ đạc cũng đu thuyền:
Xe đẩy: Em hông chen chân vô 2 chế đâu, 2 chế làm hòa dzui dẻ nghen, em đi đây ~
Bao bột giặt: Hế lô, iem đổ 2 chị rồi nè, còn 2 chị đổ nhao chưa dị :">
Xe đạp (tung cú chót): Hời ơi, lâu dị rồi mà còn chưa nhúc nhích nữa, để đêm nay tui cho 2 bả ngủ chung tiếp :vvv
Tui: Gòi gòi, biết ai trùm cuối lun =)))
2
Sờ đầu cũng lắm gian nan:
1
Ở siêu thị: bị né, phải đánh úp bất ngờ mới được.
Về nhà: sờ thoải mái, muốn sờ bao lâu thì sờ.
Tui: Ò... thế ra về nhà là muốn gì được đó hở (⊙_⊙)!!!!
Cam Sói Lớn: Có vẻ thế thật.
Khương Thỏ Con:
Bonus tip soạn lời mời cờ rớt đi chơi của bà Linh :">
Tấn Giang:
ID Cả đời là người đàng hoàng — 29/03/2023:
Bẹt đầu hở, tui mới từ nhóm Douban "Liên minh nạn nhân chứng bẹp đầu" qua nè, hahaha.
>> ID Kẻ hèn này là Ngô Minh Sĩ trả lời — 31/03/2023:
Há há há cười đau ruột với cái xác xuất này lun á!
ID Khúc hát của kinh nghiệm — 01/07/2023:
Chiếc xe điện đúng là trợ thủ đắc lực cho mối duyên này ấy nhỉ.
ID Đậu phộng là loại cây gì thế — 12/12//2022:
À hú ~ Thỏ Trắng Nhỏ bị Sói Xám Lớn ngậm đi rồi ~
ID Minh Huyễn — 02/11/2022:
Bị bắt thóp mất tiu, bạn Thỏ Trắng dưới cơ một nước luôn.
ID Cật Quất Tri — 02/10//2022:
Coi bộ cái xe điện này không được tốt lắm hỷ.
ID Ôn Tửu — 26/08/2022:
Tiểu Khương Thỏ Con ăn nói vụng về bị chế Linh Sói Xám bắt chẹt dữ ơi là dữ à nghen.
ID zero — 30/07/2022:
Ngọt ngào quá đi hà!
ID X — 29/07/2022:
Thẻ mua một trăm giảm năm làm tui vui vẻ gấp đôi á, toẹt vời ông mặt trời!
ID Vũ Nguyệt — 25/07/2022:
Tiểu Khương bị bắt tại trận xong nhắm mắt lại dễ cưng quá chừng chừng nè!
ID URBETNG — 19/07/2022:
Đưa tới đẩy lui, hà hà hà.
ID Du khách mùa đông — 06/07/2022:
Hai người ở bên nhau ấm áp quá đi.
ID Ước mơ được nuôi thỏ — 03/07/2022:
Tự dưng nhìn mấy cổ một tiến một lùi thấy cũng lãng mạn phết hahahaha!!!
ID linlinsusu — 01/07/2022:
Tui khoái xem hai bả thả thính nhao ghê, lúc Tiểu Khương bị bắt quả tang ta nói cưng gì đâu lun, tui cũng muốn sờ với ôm bé Thỏ lông ngắn quá nạ ~
1
ID Phùng Tuyết Liên Mai — 01/07/2022:
Quào quào chế Linh và Tiểu Khương y như cái xe đẩy tới lui dị á, nhưng mà khi chế Linh đưa ra một lời cám dỗ khó cưỡng (dè là vé suối nước nóng cho gia đình á), là Tiểu Khương đổ cái rụp như bao bột giặt lun!!!
>> Tác giả trả lời — 01/07/2022:
Không phải người ta đổ vì suối nước nóng đâu thím ơi, mà là vì người mời cổ đi á ~
>> ID Phùng Tuyết Liên Mai trả lời — 01/07/2022:
Cho nên mị mới nói là vé suối nóng cho người nhà mà lị ~
ID Tiểu Sun — 01/07/2022:
Xem chế Cam đứng thẳng người lên kìa.
ID Sở Tầm — 30/06/2022:
Có khi nào cổ thấy dù sao vẫn có cái hạn tháng giêng năm sau, nên muốn tiết kiệm chút công sức không ta?
ID Cá trong chậu — 30/06/2022:
Chị Cam nè, sao mà chị có thể hoàn toàn tránh né được chuyện về tên sát nhân, nhưng trên các góc độ khác, lúc ở chung với cô ấy thì chị lại không hề xem mình là người ngoài được vậy...
Tôi chia đôi tiền xe với Chu Nhị Đình, xuống xe lên lầu. Tựa người vào thang máy, tôi xoa đầu mình, ôn lại những việc xảy ra trong ngày.
Tâm lý muốn trốn tránh bất ngờ nảy ra, khiến tôi cực kỳ muốn gửi tin nhắn nói thẳng với Lý Dũng Toàn là tôi không muốn đi du lịch nữa.
Tôi gõ được đoạn tin, bỗng Lý Dũng Toàn gửi câu hỏi thăm: "Chị về nhà chưa?"
Tôi lặng lẽ cắt đoạn tin vào ghi chú.
Lý Dũng Toàn lại gửi thêm cái biểu tượng cảm xúc.
Khương Hồi Hương: Ừm tôi về rồi, cậu cũng nghỉ ngơi sớm nha.
Lý Dũng Toàn gửi tin nhắn thoại tới: Được rồi, chị cân nhắc chuyện đi chơi đó nha, tôi xem lại thì tuần sau... thứ ba hay thứ năm đi đều được hết.
Tôi nhìn lời khước từ trên ghi chú, khẽ cắn môi xóa mất.
Khương Hồi Hương: Ừm, mai tôi sẽ trả lời cậu.
Phản hồi xong tin WeChat trong thang máy, bước ra chưa được bao xa thì tôi chợt thấy có thứ gì đó trước cửa nhà mình.
Một tá Pepsi được đóng gói cẩn thận, mặt trên còn dán bảng giá của siêu thị Gia Hưng, hình như là bị trộm từ hiện trường về.
Là Cam Linh sao? Tôi cúi đầu kiểm tra WeChat, cô ấy không gửi tin gì cho tôi cả.
Có tờ giấy bị đè dưới lốc Pepsi, tôi rút ra xem thì thấy đó là phiếu giảm giá năm đồng cho hóa đơn trên một trăm đồng của siêu thị Gia Hưng.
Fanta và Coca... Đồ đạc trên cửa tủ lạnh trở nên rực rỡ muôn màu, tôi không hay uống nước giải khát, vì vậy chúng dần lấp kín không gian. Tôi đẩy mấy hũ sữa chua ra để có thêm chỗ cho Coca, tiện tay để tờ phiếu giảm giá lên bàn trà, và thả mình lên sa lông. Thân người tôi liên tục rơi xuống, chìm sâu vào chỗ tựa lưng và đệm ngồi, tựa như bị cát lún sền sệt bao vây.
Chuyến du lịch của tôi với Lý Dũng Toàn và Lưu Minh dự định sẽ diễn ra vào thứ ba tuần sau, tôi viết lại vào ghi chú.
Phần ghi chú trong máy tôi có rất nhiều thứ, còn có lịch sử trò chuyện chép từ WeChat sang, và tất cả được sắp xếp, lưu trữ dựa theo nhãn phân loại, chỉ cần rà ngón tay đến là có thể thấy được vô số thông tin.
Còn có cả danh sách mua hàng nữa.
Dự kiến phần lớn thời gian trong lộ trình là ở ngoài trời, tôi thêm các mục quần áo chống nắng, dù che nắng này nọ vào danh sách; sáng sớm hôm sau tôi bỏ tờ phiếu giảm giá vào túi, đi thẳng đến siêu thị Gia Hưng.
Ỷ vào tờ ưu đãi mua trăm đồng giảm năm đồng này, tôi đẩy xe hàng thẳng tiến về khu đồ uống.
Thế nhưng người đứng nơi đó biến thành một cô gái trẻ vừa nhìn là biết làm thêm trong dịp hè, đang đứng nghiêm túc đọc thông tin khuyến mãi mà không nói năng gì. Cái xe đẩy vừa lăn bánh lập tức ngừng lại, tôi nhặt bừa cái gói nào đó ở quầy nước giặt quần áo bên cạnh, ngạc nhiên phát hiện rằng giá bột giặt không tăng, nhưng nước giặt đồ vẫn đắt như ngày nào... Vì vậy tôi dồn sự tập trung vào việc so giá bột giặt.
Bất chợt có tiếng chà vang lên ở phía sau.
Tôi ngoái lại, Cam Linh vòng tay cột tóc ra sau đầu, đôi mắt khẽ nâng lên nhìn mái tóc ngắn của tôi, vươn đầu lưỡi thấm ướt môi như đang ấp ủ lời cười nhạo, đôi mắt cong lên, nhìn bao bột giặt trong tay tôi: "Hôm trước em không ở nhà à."
"Chị không nói là sẽ đến, tôi đi ra ngoài với bạn."
Tôi không tới đây để hỏi tội, bình tâm tự dặn lòng đừng nghĩ đến Trịnh Thành Cương hay Thẩm Lục, cúi nhìn bao bột giặt, lại nhìn sang Cam Linh, sờ mái tóc, vẫn không mấy tự nhiên lắm: "Tôi thấy trời nóng quá nên đi cắt tóc..."
"Cũng tốt mà, sao lại muốn giải thích với tôi vậy?"
"Không có... Tôi nghĩ là chị muốn hỏi thôi."
"Không có, nhìn đẹp đấy," Cam Linh giơ tay như thể muốn chạm vào tóc tôi. Tôi không cúi đầu, cô ấy thuận thế vỗ nhẹ cánh tay tôi, chỉ qua khu thực phẩm tươi kề bên: "Tôi đổi quầy hàng rồi."
1 "Ồ, vậy chị làm việc tiếp nha, tôi đi mua đồ đây."
"Mua gì thế?"
Tôi lấy danh sách ra, Cam Linh nhoài người sang, tôi vội vàng chuyển điện thoại qua che tầm mắt, cứng đờ đọc diễn cảm: "Kem chống nắng, dù che nắng... nón che nắng..."
"Em sắp ra ngoài sao?"
"Ừm, tuần sau tôi... ra thành phố chơi với đồng nghiệp."
"Nam hay nữ?" Cam Linh hỏi.
Tôi vừa trả lời là nam, chợt cảm thấy rất bực bội: "Chị điều tra hộ khẩu đấy à?"
Trên mặt người phụ nữ đối diện hiện ra biểu tình mờ ám giống như tôi đã viết suy nghĩ mình rõ ràng trên mặt, nhưng mà tôi tin là bản thân tôi không thích Lý Dũng Toàn, tôi chỉ là muốn tiếp thu một đoạn tình cảm vào giờ này phút này, cho nên mới đồng ý tìm hiểu một chút...
Bị Cam Linh bắt gặp cứ như là sự ti tiện của tôi bị phát hiện, bản thân đã không thích mà còn muốn ra ngoài với người ta.
Tôi ném bao bột giặt xuống, đẩy xe hàng đi không nói câu nào, gần như là muốn hất Cam Linh ra ngoài. Cô ấy đột ngột nắm chặt cái xe, khiến tôi không thể động đậy: "Em tức giận làm gì chứ, tôi chỉ hỏi chút thôi mà."
"Tôi không có tức giận." Tôi nhích xe ra, Cam Linh cũng buông tay. Có lẽ do mặt đất không bằng phẳng, rồi còn bị tay tôi đẩy tới, nên nó lắc lư, tự trượt về phía hành lang.
Dường như chiếc xe đang chào tạm biệt với tôi, bao bột giặt bên trong vốn đang đứng thẳng, bị đẩy tới lui như vậy đã đổ gục xuống.
Cam Linh tóm cái xe lại, đặt vào tay tôi.
"Thế tuần sau em không có việc gì phải không?" Cam Linh cùng tôi nắm tay đẩy, tôi cứ cảm thấy giống như chúng tôi đang tranh giành nhau vậy. Cô ấy rũ mi nhìn tôi, khoảng cách giữa chúng tôi gần hơn một chút so với người tiếp thị hàng hóa bình thường, tôi lùi về đằng sau một bước, Cam Linh chợt giơ tay lên, đặt tay lên đầu xoa tóc tôi mấy lượt.
2
"Tôi bận rồi."
"Không phải trường Ánh Sáng đã nghỉ hè rồi sao?"
Tôi lúng túng, tôi bận cái gì đây chứ? Bận nổi nóng với Cam Linh, hay là bận nằm ở nhà tự hỏi mình nên nói chuyện với Lý Dũng Toàn thế nào mà không để mất vị thế hai mươi bảy tuổi này đây?
"Vậy... tôi không bận, chị có chuyện gì thế?"
"Đi bơi không?"
"Hả?"
Cam Linh ấn vai tôi, bảo tôi đợi một chút, rồi lách qua kệ để hàng và bước vào một căn phòng.
Chỉ trong giây lát sau là một người đàn ông trung niên mặc đồ vest và giày da đi ra. Cam Linh chỉ vào tôi, nói cái gì đó, ông ta lắc đầu. Cam Linh trừng mắt, xòe tay vung vẩy nói liến thoắng, ông ta đành lôi ra chồng giấy màu sặc sỡ trong túi, rút hai tờ đưa cho cô ấy.
Cam Linh cầm hai tờ giấy nhìn ngắm, lại nói câu nào đó, người đàn ông tiếp tục rút thêm hai tờ nữa giơ ra. Cam Linh gộp hai tờ cũ vào tờ mới, bắt tay với ông ta. Người đàn ông giận dữ, ồm ồm cự cãi, Cam Linh mỉm cười, đẩy mạnh ông ta vào văn phòng, thản nhiên đóng cửa như nhốt người vào nhà giam, rồi bước về phía tôi.
Diễn tuồng xong, Cam Linh huơ huơ bốn tờ phiếu cho nhân viên trước mặt tôi, cúi đầu xếp ngay ngắn, rồi rút hai tờ đưa sang. Tôi nhìn thời gian trên đó, là thứ ba và thứ tư tuần sau.
"Bên thôn Lưu Gia mới khai trương cái suối nước nóng, phiếu này bao ăn ở và bơi lội luôn." Cam Linh giới thiệu ngắn gọn, đẩy tôi về hướng mấy cái kệ để hàng, "Đồ chống nắng với áo tắm ở bên kia hết đó, em đi đi."
Dường như cô ấy chẳng hề suy xét đến khả năng tôi sẽ cự tuyệt, tôi bực mình đứng tại chỗ một lát, tay cầm tờ phiếu mà nghĩ mãi không ra lý do từ chối.
Có chuyện gì thế này? Lúc tính tiền tôi hơi phân tâm, nên quên dùng phiếu giảm giá năm đồng kia đi mất.
Khi tôi thanh toán, người phụ nữ bên cạnh đang sắp xếp các xe đẩy siêu thị vui vẻ thốt lên: "Tôi sẽ dẫn con bé ở nhà đi, bữa giờ nó cứ nhắc mãi luôn á!"
Cộp, người phụ nữ ở quầy thu ngân mở hộp tiền lẻ, lấy ra hai tờ một đồng, rồi nhét chung với tấm biên lai nhỏ vào túi đồ của tôi, ngoảnh đầu đáp lời: "Nghe được đó, mà chồng cô không nói gì hả?"
"Ổng vô duyên giành với con nít làm gì chứ?"
Nhân viên Gia Hưng đều rất phấn khởi, vì lượng người đến đây làm thêm tăng cao trong dịp hè, thế là các nhân viên kỳ cựu có thể xin nghỉ phép ba ngày theo nhóm. Mà phần lớn họ là phụ nữ có con nhỏ, nên khi quản lý phát phiếu suối nước nóng cho mọi người đều cho phép họ được mang một thành viên trong gia đình theo.
Tôi giả vờ ngồi nghỉ ngơi trên ghế ở cửa siêu thị nghe lỏm mới rõ ngọn ngành câu chuyện, nói cách khác Cam Linh chỉ về phía tôi là lúc cô ấy nhất quyết rằng tôi là người nhà cô ấy. Quản lý lắc đầu không chịu, nhưng chẳng đấu lại nổi một Cam Linh lý thì không ngay, nhưng khí thế thì có đủ này, để cô ấy đục nước béo cò lợi ích của siêu thị.
Tôi rời đi trước lúc Cam Linh tan ca, đẩy xe đạp chui vào con hẻm nhỏ không có ánh điện. Cam Linh vẫn cứ đi bộ, tôi bám đuôi cô ấy, bánh xe quay kẽo cà kẽo kẹt dưới chân, may sao có làn gió đêm hiu hiu thổi nhẹ, che lấp hành vi của tôi.
Tôi thấy Cam Linh xách cái túi, đi tới con đường có tiệm sửa xe kia, mở cửa một quán xương dê hầm (1). Trên cánh cửa có sợi dây điện to cộ thõng xuống, treo lủng lẳng cái đèn dầu vàng vọt, hắt ra luồng sáng hình rẻ quạt ở đầu cửa, ruồi bọ vo ve xung quanh dây điện. Cửa vừa mở, mùi rượu nồng nặc xộc tới.
Tôi dừng xe, nhìn Cam Linh xách túi bước vào.
Ngó nghiêng khắp nơi, tôi đậu xe ở cửa một quán cơm khá lớn còn đang mở cửa, cực kỳ cẩn thận nhích về phía trước, vừa sợ có người vụt đến từ đằng sau, vừa nơm nớp lo rằng Cam Linh sẽ bất chợt hiện ra cắt ngang hành vi lén lút của mình. Tôi dán tường, chậm rãi tiến lên trong sự bồn chồn không yên.
Cuối cùng tôi cũng đến được cửa quán. Cách lớp kính, tôi khẽ khàng che giấu động tĩnh của mình, ẩn người sau một chiếc xe van, tiếng đàn ông say xỉn la hét truyền tới.
Tôi dỏng lỗ tai lên, mơ hồ nghe được vài chữ "đã chết", "không biết", "chết tiệt".
Nhưng dù thế nào thì tôi vẫn không nghe thấy âm thanh va đập của vật nặng gì cả.
Bỗng dưng cửa mở ra, tôi lập tức cúi người núp sau lốp chiếc xe van.
Một người đàn ông mập mạp với hơi thở yếu ớt xuất hiện, vừa đi vừa cởi thắt lưng, kéo cạp quần loạt xoạt. Ông ta đi lung tung khắp nơi mà không tìm được nhà vệ sinh, đầu óc chếnh choáng, xoa mặt, bước ba bước, rồi thêm hai bước tới sát bức tường, đứng ở chân tường, hai chân xoạc ra như con vịt, lảo đảo một lúc lâu mới đứng vững được, cởi quần ra, xoạch —
Tôi tránh đi, cửa lại mở. Cam Linh bước ra, cái túi trong tay đã biến mất. Cô ấy chợt nhìn về phía tôi, giọng đanh lại: "Làm gì đằng đó vậy!"
Thôi xong rồi.
Tôi chỉ có thể đứng dậy nhận thua giống như con chuột chũi bị đánh trúng (2). Mặt Cam Linh lộ vẻ hết sức kinh ngạc, vẫn chưa nói câu nào, chỉ dời ánh mắt hơi lệch về một bên; người đàn ông tiểu bậy vào tường xoay đầu qua, rồi lập tức che kín mông, xấu hổ quay lưng lại.
Cam Linh đi về phía tôi.
Lúc này tôi mới nhận ra câu nói kia đang ám chỉ người đàn ông đó, còn tôi đây là tự chui đầu vào rọ. Trong cơn tuyệt vọng, tôi không thể nghĩ ra kế sách đối phó nào cả, lý lẽ và lươn lẹo chẳng có liên hệ gì với tôi hết, cái miệng này của tôi hễ mở ra là dùng để nói thật, chỉ có hai con đường có thể lựa chọn là im lặng và thành thật giải thích mà thôi. Tôi cúi đầu, nhắm chặt hai con mắt lại, tự biết mình sắp bị mắng là cái chắc.
Bộp.
Cam Linh gập ngón tay, gõ nhẹ lên trán tôi.
"Em theo dõi tôi đó hả?"
2
Trông cô ấy không tức giận lắm, chỉ khẽ nâng cằm, vẫn có vẻ hơi kiêu căng như trước giờ, lợi dụng ưu thế về chiều cao nhìn xuống, khiến tôi cảm thấy rất áp lực.
"Bất chợt nổi hứng thôi..."
"Hửm? Giấu đầu lòi đuôi, vậy là theo tôi từ lâu rồi đúng không?" Cam Linh thật sự rất giỏi diễn giải, khoanh tay hơi nghiêng đầu quan sát vẻ mặt của tôi.
Tôi quay lưng lại, không muốn để lộ suy nghĩ của mình, đành phải nói: "Tự nhiên chị rủ tôi đi bơi... Tôi cảm thấy lạ lạ."
Cam Linh đặt ngón tay lên môi, khẽ vuốt ve ra chiều suy tư, rồi vỗ nhẹ mỗi bên vai tôi hai lần.
"Gì thế?"
"Buổi tối ra ngoài cần phải trừ tà, bộp bộp — vỗ hai lần để hù con quỷ nhỏ lẽo đẽo đằng sau lưng em, nó sẽ không dám đeo bám nữa. Giờ tôi phải về nhà đây, em còn muốn theo nữa không?"
Cô ấy đe dọa tôi tỉnh như không, cả khuôn mặt trầm xuống theo lời nói. Tôi cứ cảm thấy từ "con quỷ nhỏ" kia đang chỉ bóng gió việc tôi theo đuôi Cam Linh, nhưng tôi cũng không tranh cãi với cô ấy.
"Tôi không phải là con nít... Để tôi chở chị về, tôi có đi xe."
Nào ngờ rằng, tôi chở cô ấy về xong thì chiếc xe cũng cạn sạch điện.
Ở nhà mình, cô ấy cư xử rất tự nhiên, cười vài tiếng, rót nước chanh lạnh từ bình thủy ra, tôi ôm cái ly chờ chiếc xe trong sân sạc đầy — mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh. Cam Linh nghiêng người ngồi vào mép giường, dép lê toòng teng trên chân, vừa uống nước vừa nhìn tôi, mang theo mụ cười khó có thể tưởng tượng đến lúc mới gặp mặt.
Sao cô ấy lại không hỏi đến vậy chứ? Cô ấy biết được bao nhiêu rồi? Nhưng tôi nắm chặt con át chủ bài đáng thương của bản thân, không dám đánh cuộc với cô ấy, không thể thử cô ấy được, tôi nắm chắc phần thua không thể nghi ngờ gì, mà phần thắng duy nhất thì chỉ có sự việc về Trịnh Ninh Ninh.
Nhưng đêm hôm thế này, không hiểu tại sao mà tôi không muốn nhắc đến những chuyện đau lòng như vậy.
Bỗng Cam Linh duỗi tay ra sờ cái gáy của tôi: "Ở nhà không cho em nằm ngửa lúc ngủ à."
"Ừm... Vốn là định làm thế, nhưng suy nghĩ mẹ tôi chịu ảnh hưởng của bên Tây nên cuối cùng không theo cách này, kết quả cũng khá tốt." Tôi hơi mất tự nhiên, cúi đầu xem bản thân như là con sư tử đá cát tường (3), để Cam Linh vuốt ve phần gáy hồi lâu.
Năm ngón tay ấn sau đầu tôi, cô ấy xoa đủ rồi, lại cười: "Vì cái ót này mà tôi với Trịnh Thành Cương cãi nhau một trận, hắn nghe lời mẹ hắn là con nít đầu bẹt dễ nghe lời, rồi có phúc này kia. Tôi không chịu, nói là tôi nhất định sẽ không để con bé ngủ bẹt đầu đâu... Sau này đầu Ninh Ninh trông cũng xinh đó (4)."
Là cô ấy chủ động nhắc đến Trịnh Thành Cương.
"Hắn thật là phiền... Phiền muốn chết, phần lớn mấy ông bố đều không đạt tiêu chuẩn gì hết!" Tôi nói.
Cam Linh lại nhẹ nhàng chuyển sang chuyện khác: "Sạc xe xong cũng phải hơn mười một giờ, tôi thấy mệt rồi. Tiệm tạp hóa bên ngoài vẫn còn mở cửa đó, ra mua cái bàn chải đánh răng thôi. Hôm nay em ngủ chỗ này đi."
1
Lúc đêm khuya cô ấy tìm tôi thì không thấy buồn ngủ, bây giờ lại nói muốn đi ngủ, tôi cũng thấy mình bị lây cơn mê ngủ theo lời cô ấy.
Cam Linh trả tiền mua cái ly với bàn chải đánh răng. Lúc súc miệng tôi hướng đầu ra rãnh thoát nước ngoài sân, nhả bọt kem ra, ộc ộc ộc. Tầm mắt Cam Linh di chuyển từ đỉnh đầu, đến lỗ tai rồi lại xuống miệng tôi, hệt như tôi đang biểu diễn đánh răng rửa mặt cho cô ấy vậy.
Tôi ngậm ngụm nước, lúng búng hỏi: "Sao chị cứ nhìn tôi mãi thế?"
1
Người kia không nghe rõ, cô ấy đã súc miệng rồi, tay cầm khăn lông, cụp mắt nhìn tôi chăm chú, trầm ngâm thốt ra câu này: "Em mới hai bảy thôi, vẫn còn trẻ."
"À," tôi nhả ngụm nước, lau miệng, "Thì lúc chị lên cấp hai là tôi cũng bắt đầu cấp một rồi... Chị đừng lên mặt kẻ cả chứ (5)."
"Thi xong cấp hai là tôi không học tiếp nữa..."
"Tôi cũng vậy."
Đáp lời xong, tôi mới nhận ra mình vừa bỏ lỡ cơ hội vàng để hỏi chuyện Cam Linh. Tôi luôn để vuột câu chuyện tốt nhất, nên luống cuống đứng ngây ra tại chỗ, giống như là đối mặt với cái sân có muôn sợi chỉ luồn bò ngang dọc mà không biết nhặt lên từ đâu.
—
Chú thích:
(1) xương dê hầm (羊蝎子 – dương (dê) tử hạt (bò cạp)): chính xác là món hầm cột sống dê. Đây là món ăn Sơn Đông, nguyên liệu chính là xương sống dê (trong như con bò cạp) với thăn và tủy sống. Món này được sáng tạo bởi những người không đủ tiền mua thịt, nên họ lấy đốt sống dê về hầm hay nấu lẩu, kết quả được nước dùng rất ngon, và món này dần lan rộng ra các vùng khác.
Ngoài lề: từ "dương" (羊) chỉ cả thịt dê và cừu, nhưng thím Gồ bảo là Trung Quốc có số lượng nuôi và truyền thống ẩm thực với loài dê nhiều hơn, trong khi cừu chủ yếu được nuôi để lấy len, cho giá trị kinh tế cao hơn. Vậy nên mình ghi chú ra luôn, chứ nhìn hình thì mình chả biết là dê hay cừu nữa :">
(2) chuột chũi: xuất hiện trong trò chơi đập chuột.
(3) sư tử đá: trông như hình bên dưới. Còn ở bên mình thì sư tử đá được liệt kê vào dạng linh vật ngoại lai nha các bạn.
(4) tật bẹp đầu: hay còn gọi là "hội chứng đầu phẳng", chỉ tình trạng đầu trẻ em bị biến dạng thành méo, hoặc phẳng dẹt ở phía sau đầu. Nguyên nhân phổ biến nhất của tật này là do để trẻ nằm ngửa thời gian dài lúc mới sinh, làm biến dạng hộp sọ còn đang phát triển.
Ở một số vùng nông thôn bên Trung, người dân vẫn có quan niệm là trẻ em đầu bẹt có vầng trán nhô ra, khuôn mặt trông to hơn, sẽ gặp nhiều may mắn hơn. Nhưng trên thực tế thì việc này có thể khiến cho sự phát triển trí tuệ của trẻ bị chậm lại, khả năng vận động yếu đi, do phía sau đầu là vị trí của tiểu não – có vai trò giữ thăng bằng cho cơ thể.
Hình ảnh nhìn từ trên xuống và nhìn nghiêng của tật này:
(5) Lên mặt kẻ cả (倚老卖老): Còn gọi là "cậy già lên mặt", nghĩa là ỷ mình lớn hơn mà coi thường, bắt người nhỏ hơn phải nhường nhịn, quan tâm mình.
Khi đồ đạc cũng đu thuyền:
Xe đẩy: Em hông chen chân vô 2 chế đâu, 2 chế làm hòa dzui dẻ nghen, em đi đây ~
Bao bột giặt: Hế lô, iem đổ 2 chị rồi nè, còn 2 chị đổ nhao chưa dị :">
Xe đạp (tung cú chót): Hời ơi, lâu dị rồi mà còn chưa nhúc nhích nữa, để đêm nay tui cho 2 bả ngủ chung tiếp :vvv
Tui: Gòi gòi, biết ai trùm cuối lun =)))
2
Sờ đầu cũng lắm gian nan:
1
Ở siêu thị: bị né, phải đánh úp bất ngờ mới được.
Về nhà: sờ thoải mái, muốn sờ bao lâu thì sờ.
Tui: Ò... thế ra về nhà là muốn gì được đó hở (⊙_⊙)!!!!
Cam Sói Lớn: Có vẻ thế thật.
Khương Thỏ Con:
Bonus tip soạn lời mời cờ rớt đi chơi của bà Linh :">
Tấn Giang:
ID Cả đời là người đàng hoàng — 29/03/2023:
Bẹt đầu hở, tui mới từ nhóm Douban "Liên minh nạn nhân chứng bẹp đầu" qua nè, hahaha.
>> ID Kẻ hèn này là Ngô Minh Sĩ trả lời — 31/03/2023:
Há há há cười đau ruột với cái xác xuất này lun á!
ID Khúc hát của kinh nghiệm — 01/07/2023:
Chiếc xe điện đúng là trợ thủ đắc lực cho mối duyên này ấy nhỉ.
ID Đậu phộng là loại cây gì thế — 12/12//2022:
À hú ~ Thỏ Trắng Nhỏ bị Sói Xám Lớn ngậm đi rồi ~
ID Minh Huyễn — 02/11/2022:
Bị bắt thóp mất tiu, bạn Thỏ Trắng dưới cơ một nước luôn.
ID Cật Quất Tri — 02/10//2022:
Coi bộ cái xe điện này không được tốt lắm hỷ.
ID Ôn Tửu — 26/08/2022:
Tiểu Khương Thỏ Con ăn nói vụng về bị chế Linh Sói Xám bắt chẹt dữ ơi là dữ à nghen.
ID zero — 30/07/2022:
Ngọt ngào quá đi hà!
ID X — 29/07/2022:
Thẻ mua một trăm giảm năm làm tui vui vẻ gấp đôi á, toẹt vời ông mặt trời!
ID Vũ Nguyệt — 25/07/2022:
Tiểu Khương bị bắt tại trận xong nhắm mắt lại dễ cưng quá chừng chừng nè!
ID URBETNG — 19/07/2022:
Đưa tới đẩy lui, hà hà hà.
ID Du khách mùa đông — 06/07/2022:
Hai người ở bên nhau ấm áp quá đi.
ID Ước mơ được nuôi thỏ — 03/07/2022:
Tự dưng nhìn mấy cổ một tiến một lùi thấy cũng lãng mạn phết hahahaha!!!
ID linlinsusu — 01/07/2022:
Tui khoái xem hai bả thả thính nhao ghê, lúc Tiểu Khương bị bắt quả tang ta nói cưng gì đâu lun, tui cũng muốn sờ với ôm bé Thỏ lông ngắn quá nạ ~
1
ID Phùng Tuyết Liên Mai — 01/07/2022:
Quào quào chế Linh và Tiểu Khương y như cái xe đẩy tới lui dị á, nhưng mà khi chế Linh đưa ra một lời cám dỗ khó cưỡng (dè là vé suối nước nóng cho gia đình á), là Tiểu Khương đổ cái rụp như bao bột giặt lun!!!
>> Tác giả trả lời — 01/07/2022:
Không phải người ta đổ vì suối nước nóng đâu thím ơi, mà là vì người mời cổ đi á ~
>> ID Phùng Tuyết Liên Mai trả lời — 01/07/2022:
Cho nên mị mới nói là vé suối nóng cho người nhà mà lị ~
ID Tiểu Sun — 01/07/2022:
Xem chế Cam đứng thẳng người lên kìa.
ID Sở Tầm — 30/06/2022:
Có khi nào cổ thấy dù sao vẫn có cái hạn tháng giêng năm sau, nên muốn tiết kiệm chút công sức không ta?
ID Cá trong chậu — 30/06/2022:
Chị Cam nè, sao mà chị có thể hoàn toàn tránh né được chuyện về tên sát nhân, nhưng trên các góc độ khác, lúc ở chung với cô ấy thì chị lại không hề xem mình là người ngoài được vậy...
/68
|