Hình ảnh dừng tại đây
Cam Linh nhìn người rất chính xác, cực kỳ nhạy bén với hết thảy sự vật, nếu tôi lộ ra dù chỉ một chút xíu vẻ hoảng loạn thôi, thì trăm phần trăm là cô ấy có thể đoán được chân tướng ngay lập tức.
Nhưng việc tôi muốn giấu kín một bí mật tựa như thói quen đã ăn sâu vào người vậy, cái bí mật này có thể đối với tôi chẳng phải là bí mật gì cả, mà cũng có thể không là bí mật với bất kỳ kẻ nào, dẫu nó có bị công bố trước bàn dân thiên hạ đều không sao cả, nhưng chỉ mình Cam Linh không thể biết chuyện này mà thôi.
Cô ấy đã thay quần áo, dọn vào chỗ ở mới, và còn quét tước sân nhà sạch sẽ nữa!
Vì vậy tôi bất ngờ bình tĩnh lại, thay đổi cảm xúc phức tạp trên khuôn mặt mình: "Gia đình hòa thuận quan trọng như vậy sao? Người này... không phải hắn đối xử tệ bạc với chị à?"
Như thể tôi chỉ là đang tức giận bất bình trước hành vi bạo lực của Trịnh Thành Cương với Cam Linh vậy.
Cam Linh nhìn bức ảnh thêm lần nữa, dựa vào tường mỉm cười: "Hắn cũng chết rồi, tôi cũng lười tính toán để ý làm gì."
Tôi không đáp lời, lo lắng điều chỉnh biểu cảm trên mặt, theo Cam Linh dạo một vòng quanh chỗ mới của cô ấy.
Ngôi nhà này ở gần trường tiểu học Hồng Chí, nên dù chỉ có một tầng thì vẫn có đầy đủ tất cả mọi thứ từ điều hòa, máy sưởi, đến nhà vệ sinh. Cam Linh đột ngột chuyển từ chốn hung hiểm không điện không nước sang chỗ có người sinh sống, vậy nên tôi vẫn đi loanh quanh thêm vài ba lượt nữa, rồi lại không kiềm được nhìn lên mấy bức ảnh trên tường.
Cam Linh vặn vai tôi đẩy vào phòng trong, một cái giường đơn nho nhỏ với tấm ga mới hiện ra, bên trên đặt cái chăn được gấp lại. Cô ấy cũng không thèm để tâm đến việc chúng tôi vừa ngồi trên cái ghế con không mấy sạch sẽ lắm bên lề đường, ấn tôi ngồi xuống mép giường.
Bình thủy không chứa nước lọc mà là nước ô mai (1), tôi ôm cái ly, lòng thầm phát hiện thêm một mặt khác của Cam Linh — mặc dù tôi đã sớm biết cô ấy giỏi nhiều kỹ năng, nhưng đến khi tận mắt chứng kiến không gian sống tự tay cô ấy bố trí thì tôi vẫn không khỏi cảm thấy hơi ghen tị.
Nhà tôi hệt như ngôi nhà mẫu, nếu không mở các ngăn tủ và nhìn thấy mấy đồ vật thủ công tôi làm, thì hẳn người khác sẽ cảm thấy tôi không còn thú vui gì trên đời. Nhưng Cam Linh thì treo lên bức màn ở căn nhà trệt vừa mướn được này, lau cửa kính, trải cái khăn bàn kẻ sọc, úp những cái ly trên chiếc đĩa sứ sạch bóng, và còn để cái khăn lông trắng bên cạnh. Cái bình thủy kia đã cũ, nhưng đã được lau chùi sạch sẽ, chữ Song hỷ (2) trên thân bình đã phai nhạt ít nhiều, nhưng vẫn trông như không có bụi bẩn gì.
Tôi không thể không ngồi thẳng lưng lên với thái độ nể phục, hình như ngay cả nước ô mai cũng nếm ra vị ngon hơn so với trường Ánh Sáng.
Nhấp ngụm nước ô mai, tôi ngước mắt nhìn xung quanh, vừa nhấm nháp câu nói "lười tính toán để ý" vừa rồi của Cam Linh, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không giống với cô ấy.
Cô ấy đề cập lại chuyện này rất nhanh: "Thật ra tôi muốn xé tên này xuống... Nhưng như vậy thì có vẻ tôi luôn bị hắn tác động, vẫn còn nhớ đến hắn. Không, hắn sẽ không thể ảnh hưởng thế nào đến tôi cả, hắn đã chết rồi, còn tôi vẫn đang sống rất tốt đẹp. Tôi có thể mặc kệ hắn, coi hắn như thứ không tồn tại, tôi nhìn đến hình của hắn thì đã không thấy đau lòng gì nữa."
Đứng trước mặt tôi, Cam Linh bỗng lộ ra vẻ hơi trẻ con, như thể đang cố gắng thuyết phục tôi bằng lời giải thích hùng hồn của mình. Tôi gật đầu, không dám tiếp lời.
"Thật ra có đôi khi không phải là tôi tha thứ cho hắn... Nhưng mà, nói thế nào đây, là tha thứ cho chính mình. Tôi sẽ nghĩ đến mấy chuyện vui vẻ, chẳng hạn như lúc tôi trốn đi với hắn thì tâm tình vẫn rất tươi đẹp, vậy thì nghĩ đến những chuyện khó chịu để làm gì đâu chứ? Chẳng lẽ tự mình dằn vặt bản thân, thế nào cũng phải lấy nước mắt rửa mặt hàng ngày mới tính là sống được à?"
Cô ấy thật sự nghĩ thông rồi sao? Tôi cảm thấy không hẳn là thế, cô ấy dùng từ ngữ càng chính xác bao nhiêu, thì tôi càng cảm thấy cô ấy chỉ đang tự thuyết phục chính mình.
"Tôi ghét hắn." Tôi vẫn không thể nhịn được.
"Ai vậy? Trịnh Thành Cương hả?"
"Ừm."
"Đâu có liên quan gì đến em nhỉ, em có biết hắn đâu." Cam Linh cười cười, bắt lấy một cái ly khác, cũng uống miếng nước ô mai.
Tôi cái khó ló cái khôn: "Ông chú ở siêu thị Gia Hưng kể với tôi rồi."
"Ồ."
"Chú ấy kể rằng công việc chị đang tiến triển tốt đẹp... thì hắn lại..."
"Cũng không có gì đâu, bây giờ tôi đã về làm lại rồi mà. Cái chức quản lý ở siêu thị nhỏ thì có gì mà phải tiếc đâu chứ."
Nói là nói như vậy, Cam Linh cúi đầu hớp ngụm nước ô mai thật đầy rồi lùa tới lùa lui trong miệng, nuốt ồng ộc xuống cổ, vẻ mặt không quá tự nhiên.
"Loại đàn ông này đúng là... rác rưởi." Tôi cẩn thận chọn từ ngữ, tránh để lộ cảm xúc quá mức mãnh liệt khiến Cam Linh nhận thấy điều bất thường.
"Ừm, em nói đúng đó," Cam Linh gật đầu tán thành, "Hắn thật là tên xấu xa đáng vứt đi."
"Hắn còn đứng cùng chị trên một tấm hình, Ninh Ninh còn dựa gần hắn như thế, tôi vừa nhìn là thấy bực rồi."
Tình thế hơi nguy hiểm, lửa giận phập phồng đầy lồng ngực tôi. Tôi rất ít khi chủ động nhắc đến chồng Cam Linh, nhưng một khi gọi đến hắn thì cũng giống như mở một cái cửa xả lũ, dòng nước mênh mông trút xuống ào ạt, cuốn phăng đi lý trí tôi, khiến những lời không nên nói bật thốt ra ngoài.
"Đó là tấm chúng tôi chụp ở sở thú... Nói sao nhỉ, lúc Ninh Ninh mới sinh ra thì hắn vẫn chưa thay đổi như thế."
Cam Linh không nhận thấy điệu bộ của tôi không được bình thường, hoặc giả cô ấy đã chìm đắm trong hồi ức của mình.
Bốn phía xung quanh biến thành song sắt gác chuồng các loài thú, cô ấy đang đứng trước tảng đá lớn ngay cổng sở thú, một tấm ảnh chụp lưu niệm ở đây mất mười lăm đồng. Cam Linh lấy ra cái bọc nhỏ, Trịnh Thành Cương giơ tay cởi áo khoác vắt trên khuỷu tay, chờ cô ấy đóng tiền xong thì lấy phần tiền thừa mua cái kẹo bông gòn cho Trịnh Ninh Ninh.
Cô bé nhỏ ôm cây kẹo bông lớn như vậy thì không biết nên ăn thế nào, thơ ngây liếm cây kẹo khiến nó chảy ra, nước đường dây khắp ngực và quần áo.
Cam Linh cúi đầu lau ngực cô bé: "Con ăn từ đầu này nè, đừng để nó chảy khắp người..."
Trịnh Thành Cương khoanh cánh tay cười: "Không sao hết, cùng lắm thì giặt là sạch rồi, đã chảy thì cứ để nó chảy đi."
"Anh có phải là người giặt đâu chứ." Cam Linh lấy khăn giấy lau lau, Trịnh Ninh Ninh vẫn còn cố gắng há miệng thật lớn muốn chui vào cây kẹo bông như một đám mây lớn.
Người chụp ảnh ra hiệu có thể bắt đầu, Trịnh Thành Cương kéo Ninh Ninh đi, Cam Linh thì đang giữ cô bé, lấy khăn giấy lau khóe miệng. Tay cô bé bị kéo đau nhói lên, muốn vùng vẫy thoát khỏi tay Cam Linh.
Trịnh Thành Cương nhăn nhó: "Em nhanh lên đi chứ! Chậm chạp quá, người ta đang đợi kìa!"
Cam Linh vừa muốn đáp trả thì thợ chụp ảnh đã hô khẩu lệnh, rồi đằng sau còn có người đang xếp hàng nữa, thế nên cô ấy chỉ có thể thở hắt một hơi.
Một nhà ba người mỉm cười nhìn vào ống kính, Cam Linh cảm thấy tay đứa nhỏ đầy nước đường dinh dính. Liếc mắt sang bên, Trịnh Thành Cương cũng thấy dính ở tay, đang tránh thoát khỏi cô bé, nhưng mà Trịnh Ninh Ninh lại nắm tay rất chặt, nên cô bé không khỏi nhích tới gần anh ta —
Cười lên nào (3).
Hình ảnh dừng tại đây.
Cam Linh lại thở hắt ra, tựa như bị luồng không khí mang theo nỗi phiền muộn xâm nhập vào lồng ngực.
Tôi liên tục giải thích và ra lệnh cho chính mình không được tiếp tục hỏi han, cấm bản thân nhắc lại điều gì nữa để tránh phát sinh thêm nguy hiểm. Đề tài về cái tên Trịnh Thành Cương này hệt như thuốc nổ với tôi vậy, từng giây từng phút đều đang chực chờ bùng phát, không ai được phép bật lửa đề tài này lên trong vòng bán kính ba trăm mét.
Thế nên tôi đổi sang chủ đề khác: "Căn nhà này cũng tốt quá ha, chị mới tìm có chút xíu mà kiếm được ngay chỗ tốt như vầy rồi..."
"Tôi có bị ngốc đâu, mấy căn nhà nát không phải nơi ở lâu dài mãi được, tôi đã tìm chỗ trọ một thời gian rồi đó."
Tôi gật đầu, cảm thấy thế này cũng hợp lý. Có điều lòng tôi vẫn thầm nghĩ, nếu cái "một thời gian" trên bắt đầu từ trước khi chúng tôi leo lên con đập chứa nước nọ, thì những nỗ lực trong việc thay đổi lối sống của Cam Linh không thể chứng minh là cô ấy đã từ bỏ giết người được.
Tôi lại nâng cái ly sắp cạn đáy giả vờ như đang uống nước ô mai, nhưng trên thực tế thì tròng mắt đang đảo liên hồi để tìm ra bất cứ manh mối nào sót lại.
Mỗi nụ cười, mỗi cái cau mày của Cam Linh đều bị tôi phân tích quá độ, cố gắng nhìn xem ánh mắt nào đang ẩn giấu lời nói sắc bén, nụ cười nào đang có sát ý rình rập. Tôi là con chim sợ cành cong (4), lòng tôi gần như là cất giấu không xong cái bí mật kia nữa, muốn nắm bắt cơ hội để xác nhận Cam Linh không muốn tiếp tục trả thù.
"Chị... hơ... ừm..." Tôi mở miệng, lời nói lại bỏ trốn khỏi nhà, tôi bắt đầu lắp ba lắp bắp. Cam Linh cười rũ mi nhìn tôi: "Sao vậy?"
4
"Vậy sau này chị vẫn làm ở siêu thị Gia Hưng à?"
"Ừ."
Tôi chợt thở phào nhẹ nhõm. Nhác thấy sắc trời đã tối, tôi đứng dậy chào tạm biệt. Lúc ra ngoài, tôi tránh nhìn vào khoảng tường đầy ảnh chụp kia, để bản thân không thấy được Trịnh Thành Cương. Kỹ thật diễn của tôi chỉ có tác dụng một lần, tôi chắc như đinh đóng cột là nếu lại thử thách bản thân mình lần nữa (5), là tôi sẽ kinh hoảng đến mức bại lộ bí mật hoàn toàn.
Cam Linh đưa tôi ra ngoài hẻm, tôi leo lên xe điện như người vừa sống sót sau một thảm họa tàn khốc.
Về đến nhà tôi gửi tin nhắn báo đã về nhà an toàn cho Cam Linh, cô ấy gửi lại cái biểu tượng cảm xúc ok.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm... Tắm rửa xong, tôi nằm trên giường liên tục suy ngẫm về mọi chuyện xảy ra trong ngày, cuối cùng cũng phát hiện ra chỗ bất hợp lý.
Cam Linh xin nghỉ một ngày để dọn dẹp và trang hoàng nhà ở, vậy thì lẽ ra cô ấy nên đưa xe qua cho tôi vào buổi sáng thay vì buổi chiều mới đúng. Mà cô ấy còn quay cái đoạn phim ngắn cho tôi xem quá trình sửa xe giúp tôi nữa.
Tôi lập tức lật lại lịch sử trò chuyện, tỉ mẩn nghiên cứu mới thấy rằng xe tôi không đậu ở cạnh cửa siêu thị rượu và thuốc lá kia.
Thế đây là nơi nào vậy cà? Tôi tải đoạn phim xuống, chiếu lên tivi để có thể thấy rõ mỗi một chi tiết.
Đoạn phim được phóng to trên màn hình, tôi khám phá được rằng lúc này đang là buổi tối, chẳng qua là ánh sáng quá mạnh nên trông có vẻ như là ban ngày. Tôi vặn to âm lượng, rồi chỉnh to hơn nữa và nghe thấy tiếng nhạc khe khẽ, cùng với tiếng phổ thông đặc sệt giọng địa phương: Tin tốt, tin tốt đây, bà con cô bác cần mua hàng nhớ ghé khu Cờ Đỏ, khu Cờ Đỏ bán hàng giá sỉ đây...
Là tiệm sửa xe gần chỗ khu Cờ Đỏ sao? Tôi bật phắt dậy, cái xe còn chưa sạc đủ điện nên tôi đành phải cuốc bộ.
Mặt sau lá cờ đỏ có một tiệm sửa giày, kiêm luôn sửa xe, sửa đồng hồ, làm chìa khóa. Trên bức tường hợp kim nhôm khoét ra một cái cửa sổ, bên ngoài thì đóng tấm biển gỗ liệt kê hàng loạt các dịch vụ trong tiệm, còn có diệt gián, làm sạch ống khói, và vô số thứ khác. Trông qua ô cửa sổ trượt bằng kiếng trong suốt, tôi thấy một chùm chìa khóa cùng nhiều dụng cụ nhỏ bằng sắt mà tôi không biết, thêm một cái quạt điện đặt chễm chệ trên bàn, không biết đang chạy hay là đứng yên; bên trong không có ai cả.
Ông chủ là một người có chiều cao rất khiêm tốn, cả huyện Năng đều gọi ông ta là Thẩm Lục. Thẩm Lục có thân hình thấp bé, vợ thì bị bại liệt, đi đứng như cái lò xo; hai vợ chồng giống như hai mảnh linh kiện ghép lại với nhau. Thẩm Lục cái gì cũng biết một ít, nhưng vì là người lùn nên rất nhiều người coi thường ông ta. Tôi nghe nói ông ta có sở thích là uống rượu, từng tình cờ thấy ông ta ở quán mì Hợp Lạc (6) gần đây, vợ ông ta ăn mì, còn ông ta thì kêu chai rượu trắng, một đĩa đậu phộng, một đĩa lỗ tai heo, chép chép cái miệng từ từ thưởng thức. Đang khi ăn mì, tôi thấy có mấy người đàn ông khoái đùa dai sáp lại gần khích bác rằng uống một mình thì chán chết đó, Thẩm Lục xua tay nhưng họ vẫn không buông tha, vẫn muốn tiếp tục trêu cợt cả hai vợ chồng.
Chắc là ngủ rồi, tôi hấp tấp chạy ra, sau đó —
Tôi bỗng nghe thấy tiếng của Thẩm Lục: "Chưa, chưa... chưa có chết, chúng lừa cô đó. Hôm đó đám bọn chúng... Ôi, cứ nhai đi nhai lại là đầu vợ tôi quá lớn còn mông thì nhỏ, nên sinh không ra đứa nào, cười nhạo tôi là đứa bất lực. Chúng nói tôi chỉ xứng uống rượu với Trịnh Thành Cương thôi, tôi cãi là nghe đồn Trịnh Thành Cương đã chết trên đường trường rồi. Bọn chúng lại nói làm gì có chuyện đó, hai ngày trước anh ta còn đánh cược với chúng nữa mà... Sau đó, sau đó nữa thì tôi không biết, mấy năm nay không có gặp được rồi..."
1
Một giọng nói khác vang lên: "Vậy ông có biết hắn đi đâu không?"
"Cô có hỏi, hỏi hết trăm lần... thì tôi cũng không biết. Tôi không biết, thật đó."
"Ngày mai tôi lại tới nữa."
"Tôi không biết thật mà... Không tin thì cô hỏi vợ tôi mà xem, mỗi ngày tôi đều ở trong nhà... Tôi không dám đi ra ngoài, cô biết tôi chả giỏi giang gì, chường mặt ra ngoài chỉ tổ cho người ta bắt nạt... Tôi còn không ló mặt khỏi con phố này nữa chứ!"
Ở giữa quán mì và tiệm tắm gội có một cái hẻm nhỏ, bên trong toát ra hai cái bóng người một cao một thấp.
—
Tác giả:
Tôi đã nói cho mọi người danh tính kẻ sát nhân từ lâu lắm lắm rồi đó nha.
—
—
Chú thích:
(1) Nước ô mai (酸梅汤 - suan mei tang): loại nước giải khát mua hè rất phổ biến ở Trung Quốc với vị chua ngọt rất dễ uống, được nấu từ ô mai, cam thảo, bạc hà, sơn tra, hoa quế, đường phèn...
(2) song hỷ (囍): là chữ trang trí truyền thống của Trung Quốc, biểu đạt cho hôn nhân và gia đình.
(3) Cười lên nào: nguyên văn là "cà tím" (茄子 - pinyin qié zi), tương tự như câu "say cheese" trong tiếng Anh, ý bảo mọi người hãy cười tươi lên khi chụp hình.
Ngoài lề: một số từ tương tự và dễ đọc ở bên Hàn là "kimchi", Pháp là "pepsi", Đức là "spaghetti", các nước châu Mỹ Latinh là "whiskey".
(4) chim sợ cành cong: thái độ sợ bóng sợ gió, hay có phản ứng đề phòng cảnh giác vì đã từng gặp tai nạn tương tự, giống như con chim bị săn hụt một lần nên khi nhìn thấy cành cây cong lại tưởng là cung tên đã bắn mình.
(5) "Tôi chắc như đinh đóng cột là nếu lại thử thách mình lần nữa, là tôi sẽ kinh hoảng đến mức bại lộ bí mật hoàn toàn": QT là "không nghi ngờ nếu ta lại đến, sẽ kinh hoảng đến trực tiếp bại lộ bí mật", mình hiểu theo 2 cách là "lần sau Tiểu Hồi không thể đến nhà Cam Linh nữa, vì mới vào nhà là đã thấy hình Trịnh Thành Cương rồi". Hoặc cũng có thể hiểu một cách khác là Tiểu Hồi vừa mới giả vờ một lần rồi, nhưng không dám thử nhìn ảnh thêm lần nữa vì sợ vô tình để lộ sự thật.
(6) Mì Hợp Lạc (饸饹面 hay 合罗面): một món ăn độc đáo và nổi tiếng ở phía tây và phía bắc Trung Quốc. Các trang nước ngoài gọi món này là "Hele noodles", không biết dịch ra tiếng Việt thành gì nên mình để từ Hán Việt, "hợp lạc" nghĩa là "mì sợi làm bằng bột ngô hoặc bột kiều mạch". Món mì này đặc biệt ở chỗ bột làm mì được nhồi vào một dụng cụ cầm tay hoặc là dụng cụ đặt trên bàn, xay bột thành sợi mì, và trực tiếp cho sợi mì vừa có được vào nồi nấu chín. Nước mì thường được làm từ nước hầm các loại xương, tiết và thịt cừu, bỏ thêm nhiều gia vị như ớt, hoa hồi, thì là, tiêu...
Được rồi, vén màn bí mật nào:
+ Đầu tiên là loạt comment ở chương 41 mà tui giếm đi =)))
ID ^Hàm Thanh — 08/08/2022:
Vậy hung thủ là ba Ninh Ninh rồi.
Cập nhật: Nhưng mà hắn giết con gái mình, Cam Linh có thể từ bỏ báo thù được sao.
>> ID Sữa Deluxe trả lời — 18/08/2022:
k!
>> ID Kỳ Lân Hồng trả lời — 19/08/2022:
Spoiler bất ngờ hả, đây là thiệt hay giả vậy bác!
ID Đậu phộng là loại cây gì thế — 12/12/2022:
Chà ý cô Tiểu Khương là Trịnh Thành Cương giết Ninh Ninh à? Tại sao vậy chứ, đừng nói là vì Cam Linh rời đi nên hắn giết con gái mình đó nha?
ID Lọc cọc lọc cọc lọc cọc — 15/08/2022:
Thật là dịu dàng quá đi.
Mà hung thủ lại là... Ôi chao...
ID Âu Dương 囧 — 07/08/2022:
Chết tiệt, hung thủ là tên đó à!!!
ID Vũ Nguyệt — 21/07/2022:
Đừng nói tên đó giết chính con gái mình đó... Tôi muốn nhắm mắt lại luôn rồi nè.
ID Sở Tầm — 24/06/2022:
Trời ạ!!! Đoạn trên tôi không có hiểu lắm! Chính Cam Linh nói là chồng cô ấy đã chết từ bảy năm trước, rồi lúc sau cô Tiểu Khương do dự không muốn nói cái gì thế nhỉ?
[Lầu 1] Ringo— 24/06/2022:
Cô ấy biết thật ra Trịnh Thành Cương không có chết phải không?
[Lầu 2] Sở Tầm — 24/06/2022:
Tên đó không chết thật à! Sao tôi không nhớ cái này ta ORZ Mấy chương trước có ghi vậy thật hở bác!
[Lầu 3] Ringo — 24/06/2022:
Bác thử đọc lại chương trước nha. Ông chú nói là Cam Linh không lên được quản lý vì tên khốn này tìm tới tận nơi đó.
[Lầu 4] Sở Tầm — 24/06/2022:
Ừ ha, hắn xông vào siêu thị đánh Cam Linh thì chắc chắn là cô ấy biết hắn còn chưa chết rồi! (che mặt.jpg)
[Lầu 5] nobody — 24/06/2022:
Điều cô Tiểu Khương chần chừ chưa nói ra là: Tôi biết chồng cô chưa có chết. Tiểu Khương không muốn vạch trần lời nói dối của Cam Linh đó.
[Lầu 6] ddd ding ding dang — 24/06/2022:
Đúng rồi, bác đọc lại chương trước đi, chồng Cam Linh chưa có chết đâu.
[Lầu 7] Bập bẹ — 24/06/2022:
Tại sao chúng ta có thể biết được Trịnh Thành Cương chưa chết từ chương trước vậy? Cam Linh nói hắn chết từ 7 năm trước, nhưng có thể lúc hắn đến siêu thị gây sự là 8 hoặc 9 năm trước, hoặc là sớm hơn nữa, khi đó Ninh Ninh vẫn chưa mất đi mà.
[Lầu 8] Vĩ Trang Trang Trang Trang Trang — 24/06/2022:
Mấy bác thông minh quá đi, làm tui thấy mình như đứa ngốc á huhuhuhu ;A;
[Lầu 9] Vĩ Trang Trang Trang Trang Trang — 24/06/2022:
Cha mạ ơi hung thủ không phải là...... đi????? Não tui load không nổi rồi nè!!!!!
[Lầu 10] Cá trong chậu — 24/06/2022:
Cam Linh đi theo Trịnh Thành Cương từ hơn 7 năm trước rồi. Nếu Trịnh Thành Cương còn chưa chết thì hẳn là Tiểu Khương biết chuyện này bằng cách khác á.
[Lầu 11] Bập bẹ — 24/06/2022:
Chương trước có đề cập đến thời gian Trịnh Thành Cương đến gây sự ở siêu thị không vậy?
[Lầu 12] nobody — 24/06/2022:
Aisssss tôi nhầm lẫn mấy cái mốc thời gian ORZ Mọi người cứ bỏ qua mấy câu lảm nhảm của tôi nha.
[Lầu 13] Bập bẹ — 24/06/2022:
Tôi mới xem lại, không có chỗ nào nói rõ thời điểm Trịnh Thành Cương đi gây rối hết. Có thể là chuyện này xảy ra trước khi hắn chết lắm, hơn nữa lúc Ninh Ninh bị hại thì Cam Linh đã rời khỏi đây, nên kết luận chắc chắn nhất chỉ là lúc hắn đi quậy siêu thị thì Ninh Ninh vẫn còn sống thôi.
+ Tiếp đến là loạt comment chương 43:
ID Trứng ốp la say ngủ — 23/06/2023:
Mấy chương trước đọc thấy phản ứng của cô Khương là tôi đã đoán là hắn...
ID Lộ Tra — 19/05/2023:
Hay quá đi
ID Tuy Tuy — 04/05/2023:
Mì Hợp Lạc hahaha, bà xã là người Sơn Tây hoặc là Nội Mông phải hơm nè, lâu lắm rồi tui mới được nghe tên món ăn quen thuộc này đó nha!
ID Khụ khụ khụ — 14/02/2023:
Truyện cuốn quá đi hiuhiu, nhưng bây giờ đã trễ rồi, tôi muốn chiến hết cả bộ mà ngày mai phải đi làm nữa, đau đầu ghê!
ID rourou — 12/02/2023:
Chóng mặt quá đi aaaa hay xuất sắc luôn!!!
ID ? — 11/01/2023:
Aiz, cả hai đều nói trình độ của mình không cao, tốt nghiệp cấp 2 xong là bỏ học rồi. Dị mà nhìn quá trình giằng co giữa hai người thấy thông minh qtqd luôn... Nếu mà tui lỡ chui vào sách thì cá chắc là tui chả hiểu mô tê gì như ông cụ trên xe luôn ó...
Chú thích: Meme ông cụ trên xe :">
ID Mọi người ei cho chén cháo hạt kê nào XD — 21/11/2022:
Khoan khoan chờ tí, nếu tên này là hung thủ thì tại sao bà già kia lại đi chửi sao Tiểu Khương không cứu người làm gì vậy ta. Cả hai khứa này không phải loại người tốt lành gì, nếu không phải tại bà già đanh đá đó suốt ngày đặt điều về Cam Linh với gã kia, thì có lẽ việc này đã không xảy ra rồi.
Cập nhật: Thật ra ban đầu tôi còn tưởng là chị Cam bị lừa bán tới đây, cho nên mới để mặc Ninh Ninh rồi biến đi mất...
ID Sắc núi mùa xuân — 22/12/2022:
Bà già đó vốn dĩ là thứ xấu xa rồi, suốt ngày cứ thọc gậy bánh xe vào quan hệ vợ chồng của con trai, rồi còn xen ngang vào tình mẹ con của cháu gái nữa chớ, làm sao mà tốt lành được hở bác.
ID Đậu phộng là loại cây gì thế — 12/12/2022:
Cam Linh thông minh thật đó ha.
Mà tôi vẫn muốn chửi câu này, cmn chứ cái thằng cờ hó!!!
ID Minh Huyễn — 02/11/2022:
Trong cái thận trọng của Khương ẩn chứa đầy lòng căm phẫn, còn Cam đã biết rõ mọi chuyện mà vẫn ngầm tránh né không nói ra, miêu tả nội tâm sâu sắc thật đấy, tuyệt vời quá đi!
ID 43765641 — 16/10/2022:
Bỗng dưng tôi hiểu tại sao cái gã "chồng" ất ơ không có cũng được này lại có một cái tên riêng như vậy rồi.
ID Lông Xù Xù — 06/10/2022:
Mẹ con gã họ Trịnh này đều mất trí cả rồi, ở một mặt nào đó thì chị Cam chẳng còn tí liên hệ nào với bọn họ mới là tốt nhất. Tuy rằng mất đi con gái thật là khủng khiếp, nhưng không cách nào thoát khỏi nghiệp chướng của lũ xấu xa này còn đáng sợ hơn nữa đó.
ID Sữa Deluxe — 18/08/2022:
Điên mất thôi ultr!
ID a5niong — 08/08/2022:
Truyện này khống chế tình tiết tốt quá chừng.
ID silence — 06/08/2022:
Tôi đúng là đứa ngốc, vậy mà không chú ý đến mấy manh mối ám chỉ gì hết... Thế này thì đắng cay quá rồi, ôi trời ạ, có bao nhiêu là khổ sở đây.
ID Tiểu Tiểu — 04/08/2022:
Tôi nhớ lúc ấy hung thủ đang say đúng không. Rồi còn áo khoác da nữa chứ?
ID Cơm ngon quá xá là ngon — 25/07/2022:
Đậu xanh nó thằng khùng này đúng là thứ đáng chết mà, nhưng mà không thể làm bẩn tay của mình được, không thể đánh đổi chính mình vào vũng lầy đó được đâu.
ID Không có liên quan đến chuyện phong nguyệt đâu đấy — 24/07/2022:
Tác giả nói với tụi này lúc nào vậy hè, tới mấy chương gần đây tui mới nhìn ra được đó bác?
ID Hàng Chi — 21/07/2022:
Bây giờ Cam Linh đã thay đổi thật nhiều rồi nhỉ, trước đây cô ấy có nói là mình chẳng thèm để ý đến cảm xúc của người khác gì đâu, nhưng mà lần này cô ấy giấu Tiểu Khương kỹ lắm đó.
ID URBETNG — 19/07/2022:
Ủa? Có thiệt hở? Để tui quay lại một vòng xem thử coi sao.
ID Ước mơ được nuôi thỏ — 03/07/2022:
Úi da! Đọc mà thấy hồi hộp qtqd!!
ID Nhất Chi Bán Tiết — 27/06/2022:
Đọc xong chương mới tuyệt cú mèo của tác giả xong thì chuyển qua hóng từng cái còm mèn nóng bỏng tay, thiệt đã cái nư hết sức í. Nhưng mà biết sự thật xong thì tôi đi từ ngỡ ngàng đến bàng hoàng mất tiêu luôn, vậy nên có thể tưởng tượng được khi Cam Linh nhận ra điều đó thì tâm tình cô ấy phải rối loạn đến nhường nào chứ.
ID Ngày về — 27/06/2022:
Chị Cam của chúng ta... Một mặt thì vẫn còn ám ảnh cố chấp không thể thoát thân như lúc ban đầu, một mặt khác thì lại tỏ thái độ tràn đầy hy vọng, muốn bắt đầu cuộc sống mới cho Tiểu Khương thấy, cứ thế cả người cô ấy sẽ bị giằng xé đến nứt toác ra mất hức hức hức!
ID Sở Tầm — 27/06/2022:
Cho nên cô Tiểu Khương không thể đến nhà cô ấy nữa, đối với Tiểu Khương mà nói thì Cam Linh dùng cách của mình điều tra sự thật; và Cam Linh lấy thông tin từ chính mình là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
ID Phùng Tuyết Liên Mai — 27/06/2022:
Hả? Gì? Tại sao ai cũng để ý thấy điều lạ thường mà chỉ có mị ngơ ngơ hông biết gì trơn dị nè huhuhu!!!
>> Tác giả gửi bao lì xì — 30/06 /2022
>> Phùng Tuyết Liên Mai — 01/07/2022:
Ngưu Ngưu còn gửi bao lì xì cho mị nữa hẻ, sao bác khách sáo quá vậy?
>> Tác giả trả lời — 01/07/2022:
Trước đó tôi đã nói là tiền thu từ truyện này sẽ được chia hết cho mọi người rồi ấy.
ID 32556235 — 27/06/2022:
Xem ra Cam Linh đã phát hiện sự thật từ lâu rồi... Chỉ là cô ấy muốn lặng lẽ làm Khương Tiểu Hồi yên lòng mà thôi...
ID Một chuỗi vô nghĩa — 26/06/2022:
Vậy nên Cam Linh lén giấu Tiểu Khương điều tra một mình à, chị Cam khổ thật đó...
ID Cọc gỗ — 26/06/2022:
Khó trách mấy chương trước Tiểu Khương cứ chần chừ khi nhắc đến tên gã này, như vậy thì hành động cứ ôm khư khư cái bí mật của cô ấy ngay từ lúc đầu đã có lời giải rất hợp lý rồi.
Hiện tại thì trông như là Cam Linh đã tiếp cận được chân tướng rồi phải không nhỉ? Thế là lập trường khuyên can cô ấy ngừng báo thù càng không đủ nữa rồi, hừ, người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, tự thằng khốn này không làm được trò gì nên thân, cũng không làm gì được Cam Linh, mà lại còn muốn xuống tay với chính con gái của mình nữa.
ID Vĩ Trang Trang Trang Trang Trang — 26/06/2022:
Cam Linh làm thế là muốn để Thỏ Con cho rằng cô ấy đã buông tay, muốn sống cuộc đời mới, mặt khác thì lén giấu giếm tìm kiếm chân tướng và báo thù, không để cho Thỏ Con cảm thấy áy náy đúng không. Huhuhu mới ngọt ngào với nhau được có vài chương, mà còn là đường trộn thủy tinh nữa chứ, tôi muốn thấy mấy cổ hôn nhau cơ =w=
>> Tác giả trả lời — 26/06/2022:
Muốn thấy cảnh mấy cổ thơm nhau thì hình nhau có hơi sớm á.
Cập nhật: Mà dám tìm đỏ mắt trong cả truyện cũng không thấy đâu nghen (lớn mật lên tiếng).
>> ID Vĩ Trang Trang Trang Trang Trang trả lời — 26/06/2022:
Éc éc éc mấy chương dự trữ cũng hông có cảnh hun nhao à hiuhiuhiu!!!
ID Hoa hướng dương không còn hướng dương nữa — 26/06/2022:
Ban đầu tôi có nghĩ đến chuyện này, nhưng dần phai nhạt đi vì không tìm được động cơ của gã. Tôi có nhiều suy đoán như là từ từ biến thành kẻ tâm thần, muốn trả thù xã hội, hoặc là chống nhân loại gì đó, đáng ghét thật, tôi rất muốn biết động cơ của tên này đó (tôi có nên tự hào về suy nghĩ và cách đặt ra giới hạn của bản thân, và rằng mình rất nghiêm chỉnh tuân theo pháp luật không nhỉ?)
Cập nhật: Người bố say rượu, trong cơn kích động xen lẫn sự oán hận với mẹ đứa trẻ (và còn giận dữ vì sự bất tài của bản thân?) đã cuồng sát con gái ruột mình. Tôi từng đọc nhiều truyện về bán chính con gái mình ở mọi phương diện rồi, nhưng dù sao tôi cũng là ếch ngồi đáy giếng thôi... Thứ 5 này lại có thêm chương mới, không biết trước khi tháng 6 kết thúc thì độc giả có được biết nguyên nhân không nhỉ?
>> Tác giả trả lời — 26/06/2022:
Không được nha. Đến cuối truyện mới có thể tiết lộ nguyên nhân cho mọi người được, vì Tiểu Khương không biết lý do, mà Cam Linh cũng không biết nữa ấy.
ID Cá trong chậu — 26/06/2022:
"Từ lâu rồi" là từ lúc nào vậy (?o?) Từ lúc biết kẻ giết người chỉ bị phán 7 năm tù, hay là lúc ảnh của hắn không có trong mớ ảnh của Cam Linh vậy ta?
Thì ra Tiểu Khương đã giữ chuyện này kín như bưng từ trước cả khi gặp Cam Linh nữa, cho nên người ở huyện Năng nhiều nhất chỉ biết là lúc đó hung thủ tầm hai ba chục tuổi mà không biết chính xác là kẻ nào. Có lẽ là khi đó cô ấy không nói ra thân phận hung thủ là để tránh cho việc Ninh Ninh đã qua đời mà còn trở thành tâm điểm bàn tán chăng? Rồi đến lúc biết được Cam Linh là mẹ của cô bé cũng là thời điểm quyết định đường đi nước bước của Tiểu Khương sau này, dẫu cho Cam Linh có nói buông bỏ báo thù, thì cô ấy vẫn luôn cảnh giác và không tiết lộ gì cả. Đây cũng là vì Tiểu Khương biết rằng cho dù Cam Linh có thật sự từ bỏ hận thù đi chăng nữa, một khi biết được hắn là kẻ nào thì chắc chắn Cam Linh sẽ không bỏ qua cho hắn đâu.
Không biết tôi có hiểu sai chỗ nào không mà hình như trước đó 1 ngày, lúc ở căn nhà xập xệ kia thì Cam Linh đã biết là có khả năng Trịnh Thành Cương chưa chết rồi phải không? Thế là hôm sau cô ấy kêu Tiểu Khương đi về trước, còn mình thì dắt xe đi sửa, nhân tiện hỏi thăm chuyện của Trịnh Thành Cương. Vậy thì tâm tình cô ấy lúc dọn tới chỗ mới, dọn dẹp sửa sang rồi giả vờ tỏ ý từ bỏ thù hận với Tiểu Khương là như thế nào vậy chứ...... Choáng quá đi......
Cập nhật: Lật lại mấy chương trước đây, khi Tiểu Khương còn chưa xác định được Cam Linh là mẹ của Ninh Ninh, thì cô ấy vẫn khai ở đồn cảnh sát là ba mẹ cô bé đều đã không còn nữa... aizzz
>> Tác giả trả lời — 26/06/2022:
Tôi để lại gợi ý từ rất lâu về trước rồi ấy, đến chương 41 là bắt đầu công khai. Nhưng tôi sẽ không nói thẳng ra đâu, bác có thể tìm được mà, cố lên nha!
Manh mối bắt đầu xuất hiện từ lúc bà nội Trịnh Ninh Ninh lên sân khấu đó.
Hì hì, ngôi thứ nhất tuyệt quá chứ phải không, trước giờ Tiểu Khương vẫn luôn né tránh nhắc đến kẻ này hahaha.
>> ID Cá trong chậu trả lời — 26/06/2022:
TôI đã đọc lại lần xuất hiện đầu tiên của bà nội Ninh Ninh, bà ta mắng Tiểu Khương thấy chết mà không cứu, tại sao người chết không phải là cô ấy. Kể cũng phải, tại sao bà ta không trù dập hung thủ chết đi chứ, bởi vì đó là con trai bà ấy chứ gì nữa!
Cuối chương 41 tôi còn nghĩ là hổ dữ không đến mức ăn thịt con, qua chương 42 thì bị quật lại thiệt là mạnh, tại sao Tiểu Khương lại biết là Trịnh Thành Cương chưa có chết chứ...... Chết tiệt thật, sao hắn nỡ lòng nào xuống tay với con mình được vậy?
Ngồi chờ đến thứ 5 có chương mới —
ID Sở Tầm — 01:33 27/06/2022:
Cái lùm mía nó chứ, vì chân dung hung thủ không được nhắc đến nhiều lắm, nên tôi càng ngày càng ghét bà nội của Ninh Ninh còn hơn tên đó nữa. Mụ già khốn nạn này còn được chết tử tế nữa vậy ta, sao mụ không chết quách vào 7 năm trước đi cho rồi, còn hút máu Cam Linh tận 7 năm trời nữa, hừ!
Cập nhật 01:37: Cô Tiểu Khương đúng là tốt quá chừng chừng, mỗi năm còn đi thăm mụ già khốn nạn đó nữa chứ!!!
Cập nhật 02:29: Hình như tôi tìm được chỗ ám chỉ danh tính kẻ giết người của tác giả rồi nè, chương xxx có đề cập sơ ở phần gần đầu á. Với chiều nay tôi có uống ly trà sữa nhạt xong hai con mắt thao láo luôn tới giờ này, mai thứ hai rồi tôi muốn tự đập mình 1 búa cho xỉu luôn đi chứ trời ơi là trời, mất ngủ lại mò qua Tấn Giang huhuhu giờ tôi y chang cái xe lửa dị á =(((
Ed: Hà hà Cam Linh thì thông minh, mà Tiểu Hồi cũng đâu có kém cạnh gì, nhạy cảm ghê hồn hen, dễ gì qua mặt bản. Hai người ở phần đầu truyện là "tôi trốn cổ rượt", còn bây giờ là "chị chạy em đuổi", trò chơi rượt bắt đã nâng tầm lên rồi :">
Truyện không mang đề tài trinh thám, vậy mà có vẻ như ai cũng đoán muốn mệt luôn :"> Nhưng mà bên Tấn Giang cũng có nhiều người suy luận được đó, tác giả ẩn trước vài comment rải rác trong truyện để tránh spoil rồi. Mà công nhận là có nhiều bạn đọc có ý kiến sâu sắc thật, đọc mà vỡ ra thêm nhiều điều về các nhân vật và cốt truyện.
Ngoài ra còn có mấy cái còm men hài ẻ như cái thím ở cuối nè, mất ngủ nên đi soi manh mối tác giả bày ra ở chỗ nào tới 2g rưỡi sáng =)) Thím í đoán đúng rồi đó, nhưng mà tui che lại rồi, mấy bạn đoán chung cho vui, chương tới hay chương tới nữa tui mở đáp án nha :D
Cam Linh nhìn người rất chính xác, cực kỳ nhạy bén với hết thảy sự vật, nếu tôi lộ ra dù chỉ một chút xíu vẻ hoảng loạn thôi, thì trăm phần trăm là cô ấy có thể đoán được chân tướng ngay lập tức.
Nhưng việc tôi muốn giấu kín một bí mật tựa như thói quen đã ăn sâu vào người vậy, cái bí mật này có thể đối với tôi chẳng phải là bí mật gì cả, mà cũng có thể không là bí mật với bất kỳ kẻ nào, dẫu nó có bị công bố trước bàn dân thiên hạ đều không sao cả, nhưng chỉ mình Cam Linh không thể biết chuyện này mà thôi.
Cô ấy đã thay quần áo, dọn vào chỗ ở mới, và còn quét tước sân nhà sạch sẽ nữa!
Vì vậy tôi bất ngờ bình tĩnh lại, thay đổi cảm xúc phức tạp trên khuôn mặt mình: "Gia đình hòa thuận quan trọng như vậy sao? Người này... không phải hắn đối xử tệ bạc với chị à?"
Như thể tôi chỉ là đang tức giận bất bình trước hành vi bạo lực của Trịnh Thành Cương với Cam Linh vậy.
Cam Linh nhìn bức ảnh thêm lần nữa, dựa vào tường mỉm cười: "Hắn cũng chết rồi, tôi cũng lười tính toán để ý làm gì."
Tôi không đáp lời, lo lắng điều chỉnh biểu cảm trên mặt, theo Cam Linh dạo một vòng quanh chỗ mới của cô ấy.
Ngôi nhà này ở gần trường tiểu học Hồng Chí, nên dù chỉ có một tầng thì vẫn có đầy đủ tất cả mọi thứ từ điều hòa, máy sưởi, đến nhà vệ sinh. Cam Linh đột ngột chuyển từ chốn hung hiểm không điện không nước sang chỗ có người sinh sống, vậy nên tôi vẫn đi loanh quanh thêm vài ba lượt nữa, rồi lại không kiềm được nhìn lên mấy bức ảnh trên tường.
Cam Linh vặn vai tôi đẩy vào phòng trong, một cái giường đơn nho nhỏ với tấm ga mới hiện ra, bên trên đặt cái chăn được gấp lại. Cô ấy cũng không thèm để tâm đến việc chúng tôi vừa ngồi trên cái ghế con không mấy sạch sẽ lắm bên lề đường, ấn tôi ngồi xuống mép giường.
Bình thủy không chứa nước lọc mà là nước ô mai (1), tôi ôm cái ly, lòng thầm phát hiện thêm một mặt khác của Cam Linh — mặc dù tôi đã sớm biết cô ấy giỏi nhiều kỹ năng, nhưng đến khi tận mắt chứng kiến không gian sống tự tay cô ấy bố trí thì tôi vẫn không khỏi cảm thấy hơi ghen tị.
Nhà tôi hệt như ngôi nhà mẫu, nếu không mở các ngăn tủ và nhìn thấy mấy đồ vật thủ công tôi làm, thì hẳn người khác sẽ cảm thấy tôi không còn thú vui gì trên đời. Nhưng Cam Linh thì treo lên bức màn ở căn nhà trệt vừa mướn được này, lau cửa kính, trải cái khăn bàn kẻ sọc, úp những cái ly trên chiếc đĩa sứ sạch bóng, và còn để cái khăn lông trắng bên cạnh. Cái bình thủy kia đã cũ, nhưng đã được lau chùi sạch sẽ, chữ Song hỷ (2) trên thân bình đã phai nhạt ít nhiều, nhưng vẫn trông như không có bụi bẩn gì.
Tôi không thể không ngồi thẳng lưng lên với thái độ nể phục, hình như ngay cả nước ô mai cũng nếm ra vị ngon hơn so với trường Ánh Sáng.
Nhấp ngụm nước ô mai, tôi ngước mắt nhìn xung quanh, vừa nhấm nháp câu nói "lười tính toán để ý" vừa rồi của Cam Linh, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không giống với cô ấy.
Cô ấy đề cập lại chuyện này rất nhanh: "Thật ra tôi muốn xé tên này xuống... Nhưng như vậy thì có vẻ tôi luôn bị hắn tác động, vẫn còn nhớ đến hắn. Không, hắn sẽ không thể ảnh hưởng thế nào đến tôi cả, hắn đã chết rồi, còn tôi vẫn đang sống rất tốt đẹp. Tôi có thể mặc kệ hắn, coi hắn như thứ không tồn tại, tôi nhìn đến hình của hắn thì đã không thấy đau lòng gì nữa."
Đứng trước mặt tôi, Cam Linh bỗng lộ ra vẻ hơi trẻ con, như thể đang cố gắng thuyết phục tôi bằng lời giải thích hùng hồn của mình. Tôi gật đầu, không dám tiếp lời.
"Thật ra có đôi khi không phải là tôi tha thứ cho hắn... Nhưng mà, nói thế nào đây, là tha thứ cho chính mình. Tôi sẽ nghĩ đến mấy chuyện vui vẻ, chẳng hạn như lúc tôi trốn đi với hắn thì tâm tình vẫn rất tươi đẹp, vậy thì nghĩ đến những chuyện khó chịu để làm gì đâu chứ? Chẳng lẽ tự mình dằn vặt bản thân, thế nào cũng phải lấy nước mắt rửa mặt hàng ngày mới tính là sống được à?"
Cô ấy thật sự nghĩ thông rồi sao? Tôi cảm thấy không hẳn là thế, cô ấy dùng từ ngữ càng chính xác bao nhiêu, thì tôi càng cảm thấy cô ấy chỉ đang tự thuyết phục chính mình.
"Tôi ghét hắn." Tôi vẫn không thể nhịn được.
"Ai vậy? Trịnh Thành Cương hả?"
"Ừm."
"Đâu có liên quan gì đến em nhỉ, em có biết hắn đâu." Cam Linh cười cười, bắt lấy một cái ly khác, cũng uống miếng nước ô mai.
Tôi cái khó ló cái khôn: "Ông chú ở siêu thị Gia Hưng kể với tôi rồi."
"Ồ."
"Chú ấy kể rằng công việc chị đang tiến triển tốt đẹp... thì hắn lại..."
"Cũng không có gì đâu, bây giờ tôi đã về làm lại rồi mà. Cái chức quản lý ở siêu thị nhỏ thì có gì mà phải tiếc đâu chứ."
Nói là nói như vậy, Cam Linh cúi đầu hớp ngụm nước ô mai thật đầy rồi lùa tới lùa lui trong miệng, nuốt ồng ộc xuống cổ, vẻ mặt không quá tự nhiên.
"Loại đàn ông này đúng là... rác rưởi." Tôi cẩn thận chọn từ ngữ, tránh để lộ cảm xúc quá mức mãnh liệt khiến Cam Linh nhận thấy điều bất thường.
"Ừm, em nói đúng đó," Cam Linh gật đầu tán thành, "Hắn thật là tên xấu xa đáng vứt đi."
"Hắn còn đứng cùng chị trên một tấm hình, Ninh Ninh còn dựa gần hắn như thế, tôi vừa nhìn là thấy bực rồi."
Tình thế hơi nguy hiểm, lửa giận phập phồng đầy lồng ngực tôi. Tôi rất ít khi chủ động nhắc đến chồng Cam Linh, nhưng một khi gọi đến hắn thì cũng giống như mở một cái cửa xả lũ, dòng nước mênh mông trút xuống ào ạt, cuốn phăng đi lý trí tôi, khiến những lời không nên nói bật thốt ra ngoài.
"Đó là tấm chúng tôi chụp ở sở thú... Nói sao nhỉ, lúc Ninh Ninh mới sinh ra thì hắn vẫn chưa thay đổi như thế."
Cam Linh không nhận thấy điệu bộ của tôi không được bình thường, hoặc giả cô ấy đã chìm đắm trong hồi ức của mình.
Bốn phía xung quanh biến thành song sắt gác chuồng các loài thú, cô ấy đang đứng trước tảng đá lớn ngay cổng sở thú, một tấm ảnh chụp lưu niệm ở đây mất mười lăm đồng. Cam Linh lấy ra cái bọc nhỏ, Trịnh Thành Cương giơ tay cởi áo khoác vắt trên khuỷu tay, chờ cô ấy đóng tiền xong thì lấy phần tiền thừa mua cái kẹo bông gòn cho Trịnh Ninh Ninh.
Cô bé nhỏ ôm cây kẹo bông lớn như vậy thì không biết nên ăn thế nào, thơ ngây liếm cây kẹo khiến nó chảy ra, nước đường dây khắp ngực và quần áo.
Cam Linh cúi đầu lau ngực cô bé: "Con ăn từ đầu này nè, đừng để nó chảy khắp người..."
Trịnh Thành Cương khoanh cánh tay cười: "Không sao hết, cùng lắm thì giặt là sạch rồi, đã chảy thì cứ để nó chảy đi."
"Anh có phải là người giặt đâu chứ." Cam Linh lấy khăn giấy lau lau, Trịnh Ninh Ninh vẫn còn cố gắng há miệng thật lớn muốn chui vào cây kẹo bông như một đám mây lớn.
Người chụp ảnh ra hiệu có thể bắt đầu, Trịnh Thành Cương kéo Ninh Ninh đi, Cam Linh thì đang giữ cô bé, lấy khăn giấy lau khóe miệng. Tay cô bé bị kéo đau nhói lên, muốn vùng vẫy thoát khỏi tay Cam Linh.
Trịnh Thành Cương nhăn nhó: "Em nhanh lên đi chứ! Chậm chạp quá, người ta đang đợi kìa!"
Cam Linh vừa muốn đáp trả thì thợ chụp ảnh đã hô khẩu lệnh, rồi đằng sau còn có người đang xếp hàng nữa, thế nên cô ấy chỉ có thể thở hắt một hơi.
Một nhà ba người mỉm cười nhìn vào ống kính, Cam Linh cảm thấy tay đứa nhỏ đầy nước đường dinh dính. Liếc mắt sang bên, Trịnh Thành Cương cũng thấy dính ở tay, đang tránh thoát khỏi cô bé, nhưng mà Trịnh Ninh Ninh lại nắm tay rất chặt, nên cô bé không khỏi nhích tới gần anh ta —
Cười lên nào (3).
Hình ảnh dừng tại đây.
Cam Linh lại thở hắt ra, tựa như bị luồng không khí mang theo nỗi phiền muộn xâm nhập vào lồng ngực.
Tôi liên tục giải thích và ra lệnh cho chính mình không được tiếp tục hỏi han, cấm bản thân nhắc lại điều gì nữa để tránh phát sinh thêm nguy hiểm. Đề tài về cái tên Trịnh Thành Cương này hệt như thuốc nổ với tôi vậy, từng giây từng phút đều đang chực chờ bùng phát, không ai được phép bật lửa đề tài này lên trong vòng bán kính ba trăm mét.
Thế nên tôi đổi sang chủ đề khác: "Căn nhà này cũng tốt quá ha, chị mới tìm có chút xíu mà kiếm được ngay chỗ tốt như vầy rồi..."
"Tôi có bị ngốc đâu, mấy căn nhà nát không phải nơi ở lâu dài mãi được, tôi đã tìm chỗ trọ một thời gian rồi đó."
Tôi gật đầu, cảm thấy thế này cũng hợp lý. Có điều lòng tôi vẫn thầm nghĩ, nếu cái "một thời gian" trên bắt đầu từ trước khi chúng tôi leo lên con đập chứa nước nọ, thì những nỗ lực trong việc thay đổi lối sống của Cam Linh không thể chứng minh là cô ấy đã từ bỏ giết người được.
Tôi lại nâng cái ly sắp cạn đáy giả vờ như đang uống nước ô mai, nhưng trên thực tế thì tròng mắt đang đảo liên hồi để tìm ra bất cứ manh mối nào sót lại.
Mỗi nụ cười, mỗi cái cau mày của Cam Linh đều bị tôi phân tích quá độ, cố gắng nhìn xem ánh mắt nào đang ẩn giấu lời nói sắc bén, nụ cười nào đang có sát ý rình rập. Tôi là con chim sợ cành cong (4), lòng tôi gần như là cất giấu không xong cái bí mật kia nữa, muốn nắm bắt cơ hội để xác nhận Cam Linh không muốn tiếp tục trả thù.
"Chị... hơ... ừm..." Tôi mở miệng, lời nói lại bỏ trốn khỏi nhà, tôi bắt đầu lắp ba lắp bắp. Cam Linh cười rũ mi nhìn tôi: "Sao vậy?"
4
"Vậy sau này chị vẫn làm ở siêu thị Gia Hưng à?"
"Ừ."
Tôi chợt thở phào nhẹ nhõm. Nhác thấy sắc trời đã tối, tôi đứng dậy chào tạm biệt. Lúc ra ngoài, tôi tránh nhìn vào khoảng tường đầy ảnh chụp kia, để bản thân không thấy được Trịnh Thành Cương. Kỹ thật diễn của tôi chỉ có tác dụng một lần, tôi chắc như đinh đóng cột là nếu lại thử thách bản thân mình lần nữa (5), là tôi sẽ kinh hoảng đến mức bại lộ bí mật hoàn toàn.
Cam Linh đưa tôi ra ngoài hẻm, tôi leo lên xe điện như người vừa sống sót sau một thảm họa tàn khốc.
Về đến nhà tôi gửi tin nhắn báo đã về nhà an toàn cho Cam Linh, cô ấy gửi lại cái biểu tượng cảm xúc ok.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm... Tắm rửa xong, tôi nằm trên giường liên tục suy ngẫm về mọi chuyện xảy ra trong ngày, cuối cùng cũng phát hiện ra chỗ bất hợp lý.
Cam Linh xin nghỉ một ngày để dọn dẹp và trang hoàng nhà ở, vậy thì lẽ ra cô ấy nên đưa xe qua cho tôi vào buổi sáng thay vì buổi chiều mới đúng. Mà cô ấy còn quay cái đoạn phim ngắn cho tôi xem quá trình sửa xe giúp tôi nữa.
Tôi lập tức lật lại lịch sử trò chuyện, tỉ mẩn nghiên cứu mới thấy rằng xe tôi không đậu ở cạnh cửa siêu thị rượu và thuốc lá kia.
Thế đây là nơi nào vậy cà? Tôi tải đoạn phim xuống, chiếu lên tivi để có thể thấy rõ mỗi một chi tiết.
Đoạn phim được phóng to trên màn hình, tôi khám phá được rằng lúc này đang là buổi tối, chẳng qua là ánh sáng quá mạnh nên trông có vẻ như là ban ngày. Tôi vặn to âm lượng, rồi chỉnh to hơn nữa và nghe thấy tiếng nhạc khe khẽ, cùng với tiếng phổ thông đặc sệt giọng địa phương: Tin tốt, tin tốt đây, bà con cô bác cần mua hàng nhớ ghé khu Cờ Đỏ, khu Cờ Đỏ bán hàng giá sỉ đây...
Là tiệm sửa xe gần chỗ khu Cờ Đỏ sao? Tôi bật phắt dậy, cái xe còn chưa sạc đủ điện nên tôi đành phải cuốc bộ.
Mặt sau lá cờ đỏ có một tiệm sửa giày, kiêm luôn sửa xe, sửa đồng hồ, làm chìa khóa. Trên bức tường hợp kim nhôm khoét ra một cái cửa sổ, bên ngoài thì đóng tấm biển gỗ liệt kê hàng loạt các dịch vụ trong tiệm, còn có diệt gián, làm sạch ống khói, và vô số thứ khác. Trông qua ô cửa sổ trượt bằng kiếng trong suốt, tôi thấy một chùm chìa khóa cùng nhiều dụng cụ nhỏ bằng sắt mà tôi không biết, thêm một cái quạt điện đặt chễm chệ trên bàn, không biết đang chạy hay là đứng yên; bên trong không có ai cả.
Ông chủ là một người có chiều cao rất khiêm tốn, cả huyện Năng đều gọi ông ta là Thẩm Lục. Thẩm Lục có thân hình thấp bé, vợ thì bị bại liệt, đi đứng như cái lò xo; hai vợ chồng giống như hai mảnh linh kiện ghép lại với nhau. Thẩm Lục cái gì cũng biết một ít, nhưng vì là người lùn nên rất nhiều người coi thường ông ta. Tôi nghe nói ông ta có sở thích là uống rượu, từng tình cờ thấy ông ta ở quán mì Hợp Lạc (6) gần đây, vợ ông ta ăn mì, còn ông ta thì kêu chai rượu trắng, một đĩa đậu phộng, một đĩa lỗ tai heo, chép chép cái miệng từ từ thưởng thức. Đang khi ăn mì, tôi thấy có mấy người đàn ông khoái đùa dai sáp lại gần khích bác rằng uống một mình thì chán chết đó, Thẩm Lục xua tay nhưng họ vẫn không buông tha, vẫn muốn tiếp tục trêu cợt cả hai vợ chồng.
Chắc là ngủ rồi, tôi hấp tấp chạy ra, sau đó —
Tôi bỗng nghe thấy tiếng của Thẩm Lục: "Chưa, chưa... chưa có chết, chúng lừa cô đó. Hôm đó đám bọn chúng... Ôi, cứ nhai đi nhai lại là đầu vợ tôi quá lớn còn mông thì nhỏ, nên sinh không ra đứa nào, cười nhạo tôi là đứa bất lực. Chúng nói tôi chỉ xứng uống rượu với Trịnh Thành Cương thôi, tôi cãi là nghe đồn Trịnh Thành Cương đã chết trên đường trường rồi. Bọn chúng lại nói làm gì có chuyện đó, hai ngày trước anh ta còn đánh cược với chúng nữa mà... Sau đó, sau đó nữa thì tôi không biết, mấy năm nay không có gặp được rồi..."
1
Một giọng nói khác vang lên: "Vậy ông có biết hắn đi đâu không?"
"Cô có hỏi, hỏi hết trăm lần... thì tôi cũng không biết. Tôi không biết, thật đó."
"Ngày mai tôi lại tới nữa."
"Tôi không biết thật mà... Không tin thì cô hỏi vợ tôi mà xem, mỗi ngày tôi đều ở trong nhà... Tôi không dám đi ra ngoài, cô biết tôi chả giỏi giang gì, chường mặt ra ngoài chỉ tổ cho người ta bắt nạt... Tôi còn không ló mặt khỏi con phố này nữa chứ!"
Ở giữa quán mì và tiệm tắm gội có một cái hẻm nhỏ, bên trong toát ra hai cái bóng người một cao một thấp.
—
Tác giả:
Tôi đã nói cho mọi người danh tính kẻ sát nhân từ lâu lắm lắm rồi đó nha.
—
—
Chú thích:
(1) Nước ô mai (酸梅汤 - suan mei tang): loại nước giải khát mua hè rất phổ biến ở Trung Quốc với vị chua ngọt rất dễ uống, được nấu từ ô mai, cam thảo, bạc hà, sơn tra, hoa quế, đường phèn...
(2) song hỷ (囍): là chữ trang trí truyền thống của Trung Quốc, biểu đạt cho hôn nhân và gia đình.
(3) Cười lên nào: nguyên văn là "cà tím" (茄子 - pinyin qié zi), tương tự như câu "say cheese" trong tiếng Anh, ý bảo mọi người hãy cười tươi lên khi chụp hình.
Ngoài lề: một số từ tương tự và dễ đọc ở bên Hàn là "kimchi", Pháp là "pepsi", Đức là "spaghetti", các nước châu Mỹ Latinh là "whiskey".
(4) chim sợ cành cong: thái độ sợ bóng sợ gió, hay có phản ứng đề phòng cảnh giác vì đã từng gặp tai nạn tương tự, giống như con chim bị săn hụt một lần nên khi nhìn thấy cành cây cong lại tưởng là cung tên đã bắn mình.
(5) "Tôi chắc như đinh đóng cột là nếu lại thử thách mình lần nữa, là tôi sẽ kinh hoảng đến mức bại lộ bí mật hoàn toàn": QT là "không nghi ngờ nếu ta lại đến, sẽ kinh hoảng đến trực tiếp bại lộ bí mật", mình hiểu theo 2 cách là "lần sau Tiểu Hồi không thể đến nhà Cam Linh nữa, vì mới vào nhà là đã thấy hình Trịnh Thành Cương rồi". Hoặc cũng có thể hiểu một cách khác là Tiểu Hồi vừa mới giả vờ một lần rồi, nhưng không dám thử nhìn ảnh thêm lần nữa vì sợ vô tình để lộ sự thật.
(6) Mì Hợp Lạc (饸饹面 hay 合罗面): một món ăn độc đáo và nổi tiếng ở phía tây và phía bắc Trung Quốc. Các trang nước ngoài gọi món này là "Hele noodles", không biết dịch ra tiếng Việt thành gì nên mình để từ Hán Việt, "hợp lạc" nghĩa là "mì sợi làm bằng bột ngô hoặc bột kiều mạch". Món mì này đặc biệt ở chỗ bột làm mì được nhồi vào một dụng cụ cầm tay hoặc là dụng cụ đặt trên bàn, xay bột thành sợi mì, và trực tiếp cho sợi mì vừa có được vào nồi nấu chín. Nước mì thường được làm từ nước hầm các loại xương, tiết và thịt cừu, bỏ thêm nhiều gia vị như ớt, hoa hồi, thì là, tiêu...
Được rồi, vén màn bí mật nào:
+ Đầu tiên là loạt comment ở chương 41 mà tui giếm đi =)))
ID ^Hàm Thanh — 08/08/2022:
Vậy hung thủ là ba Ninh Ninh rồi.
Cập nhật: Nhưng mà hắn giết con gái mình, Cam Linh có thể từ bỏ báo thù được sao.
>> ID Sữa Deluxe trả lời — 18/08/2022:
k!
>> ID Kỳ Lân Hồng trả lời — 19/08/2022:
Spoiler bất ngờ hả, đây là thiệt hay giả vậy bác!
ID Đậu phộng là loại cây gì thế — 12/12/2022:
Chà ý cô Tiểu Khương là Trịnh Thành Cương giết Ninh Ninh à? Tại sao vậy chứ, đừng nói là vì Cam Linh rời đi nên hắn giết con gái mình đó nha?
ID Lọc cọc lọc cọc lọc cọc — 15/08/2022:
Thật là dịu dàng quá đi.
Mà hung thủ lại là... Ôi chao...
ID Âu Dương 囧 — 07/08/2022:
Chết tiệt, hung thủ là tên đó à!!!
ID Vũ Nguyệt — 21/07/2022:
Đừng nói tên đó giết chính con gái mình đó... Tôi muốn nhắm mắt lại luôn rồi nè.
ID Sở Tầm — 24/06/2022:
Trời ạ!!! Đoạn trên tôi không có hiểu lắm! Chính Cam Linh nói là chồng cô ấy đã chết từ bảy năm trước, rồi lúc sau cô Tiểu Khương do dự không muốn nói cái gì thế nhỉ?
[Lầu 1] Ringo— 24/06/2022:
Cô ấy biết thật ra Trịnh Thành Cương không có chết phải không?
[Lầu 2] Sở Tầm — 24/06/2022:
Tên đó không chết thật à! Sao tôi không nhớ cái này ta ORZ Mấy chương trước có ghi vậy thật hở bác!
[Lầu 3] Ringo — 24/06/2022:
Bác thử đọc lại chương trước nha. Ông chú nói là Cam Linh không lên được quản lý vì tên khốn này tìm tới tận nơi đó.
[Lầu 4] Sở Tầm — 24/06/2022:
Ừ ha, hắn xông vào siêu thị đánh Cam Linh thì chắc chắn là cô ấy biết hắn còn chưa chết rồi! (che mặt.jpg)
[Lầu 5] nobody — 24/06/2022:
Điều cô Tiểu Khương chần chừ chưa nói ra là: Tôi biết chồng cô chưa có chết. Tiểu Khương không muốn vạch trần lời nói dối của Cam Linh đó.
[Lầu 6] ddd ding ding dang — 24/06/2022:
Đúng rồi, bác đọc lại chương trước đi, chồng Cam Linh chưa có chết đâu.
[Lầu 7] Bập bẹ — 24/06/2022:
Tại sao chúng ta có thể biết được Trịnh Thành Cương chưa chết từ chương trước vậy? Cam Linh nói hắn chết từ 7 năm trước, nhưng có thể lúc hắn đến siêu thị gây sự là 8 hoặc 9 năm trước, hoặc là sớm hơn nữa, khi đó Ninh Ninh vẫn chưa mất đi mà.
[Lầu 8] Vĩ Trang Trang Trang Trang Trang — 24/06/2022:
Mấy bác thông minh quá đi, làm tui thấy mình như đứa ngốc á huhuhuhu ;A;
[Lầu 9] Vĩ Trang Trang Trang Trang Trang — 24/06/2022:
Cha mạ ơi hung thủ không phải là...... đi????? Não tui load không nổi rồi nè!!!!!
[Lầu 10] Cá trong chậu — 24/06/2022:
Cam Linh đi theo Trịnh Thành Cương từ hơn 7 năm trước rồi. Nếu Trịnh Thành Cương còn chưa chết thì hẳn là Tiểu Khương biết chuyện này bằng cách khác á.
[Lầu 11] Bập bẹ — 24/06/2022:
Chương trước có đề cập đến thời gian Trịnh Thành Cương đến gây sự ở siêu thị không vậy?
[Lầu 12] nobody — 24/06/2022:
Aisssss tôi nhầm lẫn mấy cái mốc thời gian ORZ Mọi người cứ bỏ qua mấy câu lảm nhảm của tôi nha.
[Lầu 13] Bập bẹ — 24/06/2022:
Tôi mới xem lại, không có chỗ nào nói rõ thời điểm Trịnh Thành Cương đi gây rối hết. Có thể là chuyện này xảy ra trước khi hắn chết lắm, hơn nữa lúc Ninh Ninh bị hại thì Cam Linh đã rời khỏi đây, nên kết luận chắc chắn nhất chỉ là lúc hắn đi quậy siêu thị thì Ninh Ninh vẫn còn sống thôi.
+ Tiếp đến là loạt comment chương 43:
ID Trứng ốp la say ngủ — 23/06/2023:
Mấy chương trước đọc thấy phản ứng của cô Khương là tôi đã đoán là hắn...
ID Lộ Tra — 19/05/2023:
Hay quá đi
ID Tuy Tuy — 04/05/2023:
Mì Hợp Lạc hahaha, bà xã là người Sơn Tây hoặc là Nội Mông phải hơm nè, lâu lắm rồi tui mới được nghe tên món ăn quen thuộc này đó nha!
ID Khụ khụ khụ — 14/02/2023:
Truyện cuốn quá đi hiuhiu, nhưng bây giờ đã trễ rồi, tôi muốn chiến hết cả bộ mà ngày mai phải đi làm nữa, đau đầu ghê!
ID rourou — 12/02/2023:
Chóng mặt quá đi aaaa hay xuất sắc luôn!!!
ID ? — 11/01/2023:
Aiz, cả hai đều nói trình độ của mình không cao, tốt nghiệp cấp 2 xong là bỏ học rồi. Dị mà nhìn quá trình giằng co giữa hai người thấy thông minh qtqd luôn... Nếu mà tui lỡ chui vào sách thì cá chắc là tui chả hiểu mô tê gì như ông cụ trên xe luôn ó...
Chú thích: Meme ông cụ trên xe :">
ID Mọi người ei cho chén cháo hạt kê nào XD — 21/11/2022:
Khoan khoan chờ tí, nếu tên này là hung thủ thì tại sao bà già kia lại đi chửi sao Tiểu Khương không cứu người làm gì vậy ta. Cả hai khứa này không phải loại người tốt lành gì, nếu không phải tại bà già đanh đá đó suốt ngày đặt điều về Cam Linh với gã kia, thì có lẽ việc này đã không xảy ra rồi.
Cập nhật: Thật ra ban đầu tôi còn tưởng là chị Cam bị lừa bán tới đây, cho nên mới để mặc Ninh Ninh rồi biến đi mất...
ID Sắc núi mùa xuân — 22/12/2022:
Bà già đó vốn dĩ là thứ xấu xa rồi, suốt ngày cứ thọc gậy bánh xe vào quan hệ vợ chồng của con trai, rồi còn xen ngang vào tình mẹ con của cháu gái nữa chớ, làm sao mà tốt lành được hở bác.
ID Đậu phộng là loại cây gì thế — 12/12/2022:
Cam Linh thông minh thật đó ha.
Mà tôi vẫn muốn chửi câu này, cmn chứ cái thằng cờ hó!!!
ID Minh Huyễn — 02/11/2022:
Trong cái thận trọng của Khương ẩn chứa đầy lòng căm phẫn, còn Cam đã biết rõ mọi chuyện mà vẫn ngầm tránh né không nói ra, miêu tả nội tâm sâu sắc thật đấy, tuyệt vời quá đi!
ID 43765641 — 16/10/2022:
Bỗng dưng tôi hiểu tại sao cái gã "chồng" ất ơ không có cũng được này lại có một cái tên riêng như vậy rồi.
ID Lông Xù Xù — 06/10/2022:
Mẹ con gã họ Trịnh này đều mất trí cả rồi, ở một mặt nào đó thì chị Cam chẳng còn tí liên hệ nào với bọn họ mới là tốt nhất. Tuy rằng mất đi con gái thật là khủng khiếp, nhưng không cách nào thoát khỏi nghiệp chướng của lũ xấu xa này còn đáng sợ hơn nữa đó.
ID Sữa Deluxe — 18/08/2022:
Điên mất thôi ultr!
ID a5niong — 08/08/2022:
Truyện này khống chế tình tiết tốt quá chừng.
ID silence — 06/08/2022:
Tôi đúng là đứa ngốc, vậy mà không chú ý đến mấy manh mối ám chỉ gì hết... Thế này thì đắng cay quá rồi, ôi trời ạ, có bao nhiêu là khổ sở đây.
ID Tiểu Tiểu — 04/08/2022:
Tôi nhớ lúc ấy hung thủ đang say đúng không. Rồi còn áo khoác da nữa chứ?
ID Cơm ngon quá xá là ngon — 25/07/2022:
Đậu xanh nó thằng khùng này đúng là thứ đáng chết mà, nhưng mà không thể làm bẩn tay của mình được, không thể đánh đổi chính mình vào vũng lầy đó được đâu.
ID Không có liên quan đến chuyện phong nguyệt đâu đấy — 24/07/2022:
Tác giả nói với tụi này lúc nào vậy hè, tới mấy chương gần đây tui mới nhìn ra được đó bác?
ID Hàng Chi — 21/07/2022:
Bây giờ Cam Linh đã thay đổi thật nhiều rồi nhỉ, trước đây cô ấy có nói là mình chẳng thèm để ý đến cảm xúc của người khác gì đâu, nhưng mà lần này cô ấy giấu Tiểu Khương kỹ lắm đó.
ID URBETNG — 19/07/2022:
Ủa? Có thiệt hở? Để tui quay lại một vòng xem thử coi sao.
ID Ước mơ được nuôi thỏ — 03/07/2022:
Úi da! Đọc mà thấy hồi hộp qtqd!!
ID Nhất Chi Bán Tiết — 27/06/2022:
Đọc xong chương mới tuyệt cú mèo của tác giả xong thì chuyển qua hóng từng cái còm mèn nóng bỏng tay, thiệt đã cái nư hết sức í. Nhưng mà biết sự thật xong thì tôi đi từ ngỡ ngàng đến bàng hoàng mất tiêu luôn, vậy nên có thể tưởng tượng được khi Cam Linh nhận ra điều đó thì tâm tình cô ấy phải rối loạn đến nhường nào chứ.
ID Ngày về — 27/06/2022:
Chị Cam của chúng ta... Một mặt thì vẫn còn ám ảnh cố chấp không thể thoát thân như lúc ban đầu, một mặt khác thì lại tỏ thái độ tràn đầy hy vọng, muốn bắt đầu cuộc sống mới cho Tiểu Khương thấy, cứ thế cả người cô ấy sẽ bị giằng xé đến nứt toác ra mất hức hức hức!
ID Sở Tầm — 27/06/2022:
Cho nên cô Tiểu Khương không thể đến nhà cô ấy nữa, đối với Tiểu Khương mà nói thì Cam Linh dùng cách của mình điều tra sự thật; và Cam Linh lấy thông tin từ chính mình là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
ID Phùng Tuyết Liên Mai — 27/06/2022:
Hả? Gì? Tại sao ai cũng để ý thấy điều lạ thường mà chỉ có mị ngơ ngơ hông biết gì trơn dị nè huhuhu!!!
>> Tác giả gửi bao lì xì — 30/06 /2022
>> Phùng Tuyết Liên Mai — 01/07/2022:
Ngưu Ngưu còn gửi bao lì xì cho mị nữa hẻ, sao bác khách sáo quá vậy?
>> Tác giả trả lời — 01/07/2022:
Trước đó tôi đã nói là tiền thu từ truyện này sẽ được chia hết cho mọi người rồi ấy.
ID 32556235 — 27/06/2022:
Xem ra Cam Linh đã phát hiện sự thật từ lâu rồi... Chỉ là cô ấy muốn lặng lẽ làm Khương Tiểu Hồi yên lòng mà thôi...
ID Một chuỗi vô nghĩa — 26/06/2022:
Vậy nên Cam Linh lén giấu Tiểu Khương điều tra một mình à, chị Cam khổ thật đó...
ID Cọc gỗ — 26/06/2022:
Khó trách mấy chương trước Tiểu Khương cứ chần chừ khi nhắc đến tên gã này, như vậy thì hành động cứ ôm khư khư cái bí mật của cô ấy ngay từ lúc đầu đã có lời giải rất hợp lý rồi.
Hiện tại thì trông như là Cam Linh đã tiếp cận được chân tướng rồi phải không nhỉ? Thế là lập trường khuyên can cô ấy ngừng báo thù càng không đủ nữa rồi, hừ, người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, tự thằng khốn này không làm được trò gì nên thân, cũng không làm gì được Cam Linh, mà lại còn muốn xuống tay với chính con gái của mình nữa.
ID Vĩ Trang Trang Trang Trang Trang — 26/06/2022:
Cam Linh làm thế là muốn để Thỏ Con cho rằng cô ấy đã buông tay, muốn sống cuộc đời mới, mặt khác thì lén giấu giếm tìm kiếm chân tướng và báo thù, không để cho Thỏ Con cảm thấy áy náy đúng không. Huhuhu mới ngọt ngào với nhau được có vài chương, mà còn là đường trộn thủy tinh nữa chứ, tôi muốn thấy mấy cổ hôn nhau cơ =w=
>> Tác giả trả lời — 26/06/2022:
Muốn thấy cảnh mấy cổ thơm nhau thì hình nhau có hơi sớm á.
Cập nhật: Mà dám tìm đỏ mắt trong cả truyện cũng không thấy đâu nghen (lớn mật lên tiếng).
>> ID Vĩ Trang Trang Trang Trang Trang trả lời — 26/06/2022:
Éc éc éc mấy chương dự trữ cũng hông có cảnh hun nhao à hiuhiuhiu!!!
ID Hoa hướng dương không còn hướng dương nữa — 26/06/2022:
Ban đầu tôi có nghĩ đến chuyện này, nhưng dần phai nhạt đi vì không tìm được động cơ của gã. Tôi có nhiều suy đoán như là từ từ biến thành kẻ tâm thần, muốn trả thù xã hội, hoặc là chống nhân loại gì đó, đáng ghét thật, tôi rất muốn biết động cơ của tên này đó (tôi có nên tự hào về suy nghĩ và cách đặt ra giới hạn của bản thân, và rằng mình rất nghiêm chỉnh tuân theo pháp luật không nhỉ?)
Cập nhật: Người bố say rượu, trong cơn kích động xen lẫn sự oán hận với mẹ đứa trẻ (và còn giận dữ vì sự bất tài của bản thân?) đã cuồng sát con gái ruột mình. Tôi từng đọc nhiều truyện về bán chính con gái mình ở mọi phương diện rồi, nhưng dù sao tôi cũng là ếch ngồi đáy giếng thôi... Thứ 5 này lại có thêm chương mới, không biết trước khi tháng 6 kết thúc thì độc giả có được biết nguyên nhân không nhỉ?
>> Tác giả trả lời — 26/06/2022:
Không được nha. Đến cuối truyện mới có thể tiết lộ nguyên nhân cho mọi người được, vì Tiểu Khương không biết lý do, mà Cam Linh cũng không biết nữa ấy.
ID Cá trong chậu — 26/06/2022:
"Từ lâu rồi" là từ lúc nào vậy (?o?) Từ lúc biết kẻ giết người chỉ bị phán 7 năm tù, hay là lúc ảnh của hắn không có trong mớ ảnh của Cam Linh vậy ta?
Thì ra Tiểu Khương đã giữ chuyện này kín như bưng từ trước cả khi gặp Cam Linh nữa, cho nên người ở huyện Năng nhiều nhất chỉ biết là lúc đó hung thủ tầm hai ba chục tuổi mà không biết chính xác là kẻ nào. Có lẽ là khi đó cô ấy không nói ra thân phận hung thủ là để tránh cho việc Ninh Ninh đã qua đời mà còn trở thành tâm điểm bàn tán chăng? Rồi đến lúc biết được Cam Linh là mẹ của cô bé cũng là thời điểm quyết định đường đi nước bước của Tiểu Khương sau này, dẫu cho Cam Linh có nói buông bỏ báo thù, thì cô ấy vẫn luôn cảnh giác và không tiết lộ gì cả. Đây cũng là vì Tiểu Khương biết rằng cho dù Cam Linh có thật sự từ bỏ hận thù đi chăng nữa, một khi biết được hắn là kẻ nào thì chắc chắn Cam Linh sẽ không bỏ qua cho hắn đâu.
Không biết tôi có hiểu sai chỗ nào không mà hình như trước đó 1 ngày, lúc ở căn nhà xập xệ kia thì Cam Linh đã biết là có khả năng Trịnh Thành Cương chưa chết rồi phải không? Thế là hôm sau cô ấy kêu Tiểu Khương đi về trước, còn mình thì dắt xe đi sửa, nhân tiện hỏi thăm chuyện của Trịnh Thành Cương. Vậy thì tâm tình cô ấy lúc dọn tới chỗ mới, dọn dẹp sửa sang rồi giả vờ tỏ ý từ bỏ thù hận với Tiểu Khương là như thế nào vậy chứ...... Choáng quá đi......
Cập nhật: Lật lại mấy chương trước đây, khi Tiểu Khương còn chưa xác định được Cam Linh là mẹ của Ninh Ninh, thì cô ấy vẫn khai ở đồn cảnh sát là ba mẹ cô bé đều đã không còn nữa... aizzz
>> Tác giả trả lời — 26/06/2022:
Tôi để lại gợi ý từ rất lâu về trước rồi ấy, đến chương 41 là bắt đầu công khai. Nhưng tôi sẽ không nói thẳng ra đâu, bác có thể tìm được mà, cố lên nha!
Manh mối bắt đầu xuất hiện từ lúc bà nội Trịnh Ninh Ninh lên sân khấu đó.
Hì hì, ngôi thứ nhất tuyệt quá chứ phải không, trước giờ Tiểu Khương vẫn luôn né tránh nhắc đến kẻ này hahaha.
>> ID Cá trong chậu trả lời — 26/06/2022:
TôI đã đọc lại lần xuất hiện đầu tiên của bà nội Ninh Ninh, bà ta mắng Tiểu Khương thấy chết mà không cứu, tại sao người chết không phải là cô ấy. Kể cũng phải, tại sao bà ta không trù dập hung thủ chết đi chứ, bởi vì đó là con trai bà ấy chứ gì nữa!
Cuối chương 41 tôi còn nghĩ là hổ dữ không đến mức ăn thịt con, qua chương 42 thì bị quật lại thiệt là mạnh, tại sao Tiểu Khương lại biết là Trịnh Thành Cương chưa có chết chứ...... Chết tiệt thật, sao hắn nỡ lòng nào xuống tay với con mình được vậy?
Ngồi chờ đến thứ 5 có chương mới —
ID Sở Tầm — 01:33 27/06/2022:
Cái lùm mía nó chứ, vì chân dung hung thủ không được nhắc đến nhiều lắm, nên tôi càng ngày càng ghét bà nội của Ninh Ninh còn hơn tên đó nữa. Mụ già khốn nạn này còn được chết tử tế nữa vậy ta, sao mụ không chết quách vào 7 năm trước đi cho rồi, còn hút máu Cam Linh tận 7 năm trời nữa, hừ!
Cập nhật 01:37: Cô Tiểu Khương đúng là tốt quá chừng chừng, mỗi năm còn đi thăm mụ già khốn nạn đó nữa chứ!!!
Cập nhật 02:29: Hình như tôi tìm được chỗ ám chỉ danh tính kẻ giết người của tác giả rồi nè, chương xxx có đề cập sơ ở phần gần đầu á. Với chiều nay tôi có uống ly trà sữa nhạt xong hai con mắt thao láo luôn tới giờ này, mai thứ hai rồi tôi muốn tự đập mình 1 búa cho xỉu luôn đi chứ trời ơi là trời, mất ngủ lại mò qua Tấn Giang huhuhu giờ tôi y chang cái xe lửa dị á =(((
Ed: Hà hà Cam Linh thì thông minh, mà Tiểu Hồi cũng đâu có kém cạnh gì, nhạy cảm ghê hồn hen, dễ gì qua mặt bản. Hai người ở phần đầu truyện là "tôi trốn cổ rượt", còn bây giờ là "chị chạy em đuổi", trò chơi rượt bắt đã nâng tầm lên rồi :">
Truyện không mang đề tài trinh thám, vậy mà có vẻ như ai cũng đoán muốn mệt luôn :"> Nhưng mà bên Tấn Giang cũng có nhiều người suy luận được đó, tác giả ẩn trước vài comment rải rác trong truyện để tránh spoil rồi. Mà công nhận là có nhiều bạn đọc có ý kiến sâu sắc thật, đọc mà vỡ ra thêm nhiều điều về các nhân vật và cốt truyện.
Ngoài ra còn có mấy cái còm men hài ẻ như cái thím ở cuối nè, mất ngủ nên đi soi manh mối tác giả bày ra ở chỗ nào tới 2g rưỡi sáng =)) Thím í đoán đúng rồi đó, nhưng mà tui che lại rồi, mấy bạn đoán chung cho vui, chương tới hay chương tới nữa tui mở đáp án nha :D
/68
|