Cam Linh xem lời khiêu chiến của tôi như trò đùa con trẻ, cười khẽ rồi tiến bước lên trước.
Tôi bất chấp tất cả, to giọng gọi với theo: "Vậy là cô đồng ý rồi phải không, nói lời phải giữ lấy lời đó."
Cô ta nhấc chân lên, nhoáng cái là bám vào vách đá, lanh lẹ như con thằn lằn dính chặt vào bức tường, kéo ra khoảng cách giữa chúng tôi.
Trước mắt là hai mảnh vách đá chìa ra hai bên, hệt như hai miếng rong biển dính vào thành nồi là vách đá hiện tại. Lúc tôi bước xuống mới phát hiện dưới vách đá đầu tiên có cái gờ rộng cỡ một viên gạch nhô ra, tuy hơi nhỏ và trơn trượt, nhưng vẫn có thể giúp tôi lấy thế bám chắc vào vách đá.
Bên dưới là dòng nước trắng xóa trong màn đêm, và một cảm giác lặng yên kì quái tràn ra giữa bản hòa ca của đám côn trùng lẩn khuất. Xương thịt của tôi mềm nhừ ra, đến độ tôi không đứng vững được, còn Cam Linh thì cứ ung dung nhích tới như đang đi bộ trên đất bằng, cười nhạo quyết tâm của tôi bằng cơ thể linh hoạt uyển chuyển của mình.
Quyết tâm của tôi tựa như người nhận được nhiệm vụ khẩn lúc hai quân giao chiến, tôi dùng hết sức bình sinh ruổi ngựa nghênh đón, mắng chửi quân thù, nhưng Cam Linh không thèm để vào mắt. Tôi là người chiến sĩ trên giấy vẽ, bị ràng buộc bởi đủ thứ luật lệ từ bốn phương tám hướng, chỉ có thể sống lại khi được ngòi bút của Mã Lương chạm vào; trong khi Cam Linh đã sớm uống no máu tươi của thực tại, nên dĩ nhiên là khinh thường và cũng không tiếp thu chiến thư của tôi (1).
Đúng là tiến không được mà lùi chẳng xong.
Ở đằng trước là màn đêm thăm thẳm, cần phải đánh đổ vô số bình mực, rồi lại pha loãng với nước còn một nửa mới được thế này; phía sau thì không có đường đi, mà cái con dốc từ dưới hất lên trên này vừa cao lại vừa dựng đứng chông chênh, ngút cả tầm mắt.
Đi xem đi.
Cam Linh không hề ngoái lại một lần, tôi thì vẫn luôn bám theo cô ta, một cái đuôi thì có tư cách gì bắt bẻ người phía trước sao mà đường gập ghềnh khó đi thế này? Nhưng mà cho dù phải lên núi đao xuống biển lửa thì sao chứ? Tôi khó nhọc nhích tới, đất đá mấp mô dưới chân, sơ hở vướng víu một tẹo thôi là có thể trượt xuống.
Làm thế nào mà Cam Linh biết được con đường cheo leo hiểm trở này vậy? Có làm tiếp viên xe buýt thì cũng không thể nào nhảy từ trên xe xuống rồi trèo qua lưới sắt, mon men đến con đập dài thòng này phải không?
Lại tiến thêm một bước nữa.
Tôi dần vào guồng, chắc là đám rêu trong kẽ đá đã bị Cam Linh móc ra, tôi men theo dấu vết cô ta di chuyển lên trên, khoảng cách mấy chục bước đã bị rút ngắn đi một phần ba. Bàn tay tôi như phát triển thành cái màng, với những cái gai ngược mọc ra từ lòng bàn tay, chân tôi bước nhanh hơn.
Chợt Cam Linh quay đầu lại, cảnh báo: "Chậm lại một chút."
Thì ra khi cô ta đến quãng này cũng đã từ từ giảm tốc độ, tôi hơi khựng lại, rồi đến gần cô ta hơn nữa. Chúng tôi cách nhau một vòng tay, cô ta mím môi lại, tôi nhìn thấy một cái ống thép to lớn, không biết thò ra từ nơi nào, hệt như sợi tóc tự dưng đâm ra trên vách đá. Có điều phân nửa cái ống thép đó chôn chặt trong đất, phần còn lại rũ ra, Cam Linh đi thật chậm mấy bước, ôm lấy cái ống thép đang lơ lửng giữa trời kia, nâng người lên, đôi chân cũng gác lên theo.
Tôi dí sát người vào vách đá ngay tắp lự: "Tôi không làm được tôi không làm được tôi không làm được..."
Cam Linh bước lên cái ống thép kia, bỏ mặc tôi ngay tại chỗ.
Tôi chần chờ duỗi tay chạm thử vào ống thép, gỉ sắt bám đầy trên thân, nhưng độ bám vẫn còn rất tốt...
"Cô đang làm gì vậy? Đang bảo nó là 'Xin mày đưa tao lên trên đi' á hả?" Không biết Cam Linh trở lại từ bao giờ, hiện đang đứng ở chỗ giao điểm giữa ống thép và vách đá, vươn tay về phía tôi.
"Đừng có cười tôi..."
Cam Linh kéo tôi lên được rồi, bên trên là một con đường nhỏ cực kỳ chênh vênh. Tôi thật sự không tưởng tượng nổi ai là người đầu tiên phát hiện cái lộ trình quỷ quái cỡ này, giống như là mấy đứa nhỏ liều lĩnh không thèm khám phá chỗ mới bằng đường lớn bằng phẳng, mà chọn lối tắt quái đản người ghét chó còn ngại rồi đâm đầu vào... Nhưng lúc sau thì dễ đi hơn hẳn, không bao lâu thì chúng tôi đã đi đến đoạn lưới sắt kia.
Nếu Cam Linh muốn tôi leo qua cái lưới sắt này với cô ta thì tôi sẽ mắng cô ta té tát cho mà xem.
"Đây là... hơ, chỗ hẹn à?" Tôi tựa người vào lưới sắt, ngón tay thò qua mắt lưới.
"Cô thấy tấm biển đó không?" Cam Linh chỉ vào một tấm biển gỗ treo trên đầu kia rào sắt.
Tôi nheo mắt, Cam Linh đã đọc nội dung trên đó ra: "Mạng sống rất đáng quý, cấm nằm trên đường ray. Cộng đồng cần chung tay gìn giữ an toàn của ngành đường sắt."
"Cô muốn đi đâu vậy?" Tôi vẫn chưa nhìn thấy rõ cái gì, Cam Linh nói: "Năm nào cũng có vài người huyện Năng mò tới đây nằm trên đường rầy tự tử, rồi sau đó họ treo cái biển này. Đường đến đây rất hiểm trở, nhưng hễ ai là dân gộc huyện Năng thì đều có tuổi thơ chơi đùa ở khu lân cận, mà cũng có mấy đứa nhỏ chết đuối ở con đập..."
Tôi không biết sao bỗng dưng Cam Linh lại khơi ra chuyện này, cuối cùng đã đến được chỗ hẹn rồi, lòng tôi chỉ nhớ đến ván cược kia, lời nói đã để sẵn trên miệng để chuẩn bị bày ra bất cứ lúc nào.
"Mỗi khi cảm thấy cùng đường bí lối thì tôi đều chạy tới đây, cùng lắm thì... trèo lên, đặt cổ trên đường ray là xong. Nhưng mà mỗi lần vất vả cật lực đến chỗ này, nghĩ lại cuối cùng chỉ để nằm xuống, thì tôi lại ngang bướng không cam lòng, và thế là tôi có thể nghĩ ra cách khác."
Bây giờ mắt tôi mới sáng ra, thì ra cô ta tới đây tìm đến cái chết.
Người phụ nữ điên cuồng cố chấp này hành động quá cực đoan, không hề để tâm đến suy nghĩ của người khác, lại còn hồn nhiên không sợ chết - tôi cảm thấy may mắn vì mình đã lấy hết can đảm đi theo Cam Linh trong cơn bồng bột nhất thời.
Mặc dù nếu không có tôi, thì có lẽ cô ta vẫn sẽ đến đây, đứng sau lưới sắt tự ngộ ra chân lý, và rồi vẫn sẽ quay trở lại giống như những lần trước đây.
Nhưng nếu một người vẫn luôn mãi thử thách chính mình ở trước cửa tử, cứ lấy cái chết của chính bản thân vặn tới vặn lui như vắt kiệt cái khăn lông thế vậy, thì sức lực của người đó một ngày nào đó cũng sẽ khô cạn.
"Này... Nguy hiểm lắm đó! Cô..."
Tôi còn hơi sức đâu mà nghĩ đến chuyện cá cược gì nữa, cái con người này cứ luôn muốn đấu đến cùng với kẻ khác. Tôi muốn nói điều gì đó, nhưng lời nói kẹt cứng trong cổ họng, chẳng nảy ra được câu cú gì có trật tự cả.
Người phụ nữ tóc hoa râm mặc cái áo hoodie đen, vừa hay có tác dụng chống lạnh vào đêm tối, thản nhiên thả tầm mắt vào bên trong tấm lưới. Đường ray tựa như hai cọng mì sợi căng ra, treo trên vô vàn chiếc đũa ngắn ngủn.
"Liều mình làm chuyện nguy hiểm thì sẽ thực hiện được mục đích."
"... Cô không thể nói như vậy, khiêu khích chuyện nguy hiểm thì nguy hiểm sẽ gõ cửa, tôi vẫn là... tôi không thể đồng tình với chuyện này. Cô cảm thấy vô vọng, nhưng không chừng người khác thấy vẫn còn đường ra thì sao? Cô thử tâm sự với bạn bè, nói chuyện với người nhà xem sao? Biết đâu họ có thể cùng giúp cô nghĩ cách đấy..." Tôi cố đưa ra những câu khuyên lơn khô khan, nhiều khi có vị phụ huynh mất bình tĩnh nóng nảy với tôi, thế là tôi cũng thủ sẵn một số câu nói ứng phó với họ.
Nhưng mà dường như những lời này không thể áp dụng được cho Cam Linh - một con người với lòng dạ sắt đá có thể lẻ loi một mình lần ra đường ray xe lửa trong đêm khuya để kết liễu cuộc đời mình, người như vậy thật sự là khác cả trời vực so với cuộc sống của tôi, là cọng gai nhọn lăn trên cái bong bóng kẹo cao su tôi thổi ra.
"Cô làm chuyện liều lĩnh là có thể thực hiện được mục đích," Cam Linh nhấn mạnh lại lần nữa, mỉm cười với tôi, "Từ bỏ báo thù... thật sự là rất khó, tôi sẽ thử xem."
Chao ôi.
Bỗng nhiên...
Tôi bị choáng ngợp bởi tin mừng đầy bất ngờ này, Cam Linh nói từ bỏ à? Cam Linh không báo thù nữa sao? Vậy cũng tức là tôi không cần nói cho cô ấy hung thủ là ai nữa phải không? Cuộc sống lại quay trở lại quỹ đạo vốn có, cơn lũ đang chảy ầm ầm kia biến thành dòng chảy dịu nhẹ, mỗi ngày lập tức trở nên bình thản nhẹ nhàng rồi sao?
Không phải là tôi đang nằm mơ đấy chứ?
Tôi đứng dại ra, mắt Cam Linh vẫn cứ nhìn về phía trước, tựa như cái tươi cười vừa nãy là ảo giác.
Một lúc sau cô ấy mới lên tiếng: "Từ bỏ báo thù, cách nói này không chính xác lắm... Từ bỏ giết người đi, được rồi, tôi sẽ không giết người. Nhưng tôi... vẫn muốn biết được kẻ sát nhân là ai, tại sao lại được tha tù trước hạn, tôi muốn hỏi tại sao hắn lại chạy đến nhà trẻ giết con gái Trịnh Ninh Ninh của tôi. Có thể hai bên sẽ nói không thông với nhau, nhưng tôi vẫn muốn được biết, hoặc là tận mắt nhìn xem khuôn mặt đó trông như thế nào, có khi lại được tát hắn mấy cái cho đã hận thì sao? Con bé đã chết rồi, không còn đường cứu chữa nữa rồi... Tôi thật là hận, giá như tôi rời đi trễ mấy ngày, hay là thẳng tay đánh con bé hôn mê rồi bỏ bao tải mang đi... Đều là do tôi không tốt."
Người chết đã vĩnh viễn đi xa, tôi và Cam Linh chẳng hề có khả năng làm sống lại một sinh mệnh đã sớm rời khỏi trần thế.
Tôi và Cam Linh đang trôi giạt trên con thuyền mang tên là tự trách, nước ăn rất sâu, bốn bề trập trùng biển khổ.
Nhưng mà, hôm nay Cam Linh thẳng thắn bộc lộ ý nghĩ của cô ấy với tôi, không phải với nụ cười chế giễu trắng trợn, không phải bằng lời nối dối che che giấu giấu, mà với lời bày tỏ chân tình như là đang tâm sự với bạn bè, dẫu rằng cô ấy vẫn không bỏ ý định tìm được hung thủ...
"Cô Tiểu Khương này, tôi sẽ không giết người, vậy cô nói cho tôi biết hung thủ là ai đi?" Cam Linh vẫn cứ kiên trì đặt câu hỏi.
"À... Về vụ ân xá trước hạn..." Tôi vội vàng bắt kịp đề tài mới của Cam Linh, "Thật ra thì tôi cũng không chắc chuyện này lắm, không phải là tôi cố ý qua loa với cô đâu... Là vầy, bởi vì tôi là nhân chứng... có người bạn nói với tôi là có thể tên đó sẽ được tha tù sớm, dặn tôi cẩn thận một chút. Tôi cũng không biết chính xác có phải hắn sẽ được thả sớm hay không nữa... thông tin không chắc chắn lắm."
"Ai nói với cô là có thể kẻ sát nhân sẽ được tha sớm vậy?" Thật đúng là Cam Linh, lập tức chộp lấy thông tin quan trọng nhất trong lời nói của tôi.
"Cam Linh..." Tôi không biết phải nói thế nào nữa, chỉ có thể nhẹ nhàng tỏ vẻ cự tuyệt. Người đó đã về hưu, gia đình cô ấy cũng không cư ngụ ở huyện Năng, chính tôi còn không muốn tới làm phiền nữa chứ đừng nói là Cam Linh.
Một tia sáng le lói ánh lên trong đôi mắt của người phụ nữ đối diện, tôi lại không đành lòng rồi.
Bỗng nhiên có đoàn tàu lửa vụt đến, chẳng có dấu hiệu báo động trước gì cả. Một cơn gió tạt ngang ép chúng tôi vào lưới sắt, hệt như hai mảnh giấy bị gió thổi đập vào mặt kính.
Tôi nhắm mắt lại, không biết đã qua bao lâu.
Tiếng côn trùng ríu rít vang vọng, và tiếng nước róc rách thổi qua lỗ tai. Tôi lại mở mắt, Cam Linh nắm chặt cái lưới sắt ngã ngửa về phía sau; cô ấy đã leo lên đó được nửa đường, hiện tại đang treo mình trên đó, cả tấm lưới oằn mình lạo xạo.
"Đến lúc tôi phải về nhà rồi, ngày mai còn phải đi làm nữa." Tôi nói xong thì quay lại con đường cũ, bỏ lại Cam Linh và hết thảy sự việc đêm nay ở phía sau.
Tôi tựa như xấp đề thi niêm phong kỹ càng, ngay cả giáo viên cũng không được mở ra trước giờ làm bài; và Cam Linh là thí sinh không đủ tư cách, bị tôi thử thách hết lần này đến lần khác. Đến đây đi Cam Linh, cô đang thật lòng buông bỏ chuyện giết người trả thù, hay chỉ là ngon ngọt lừa gạt làm tôi nói ra danh tính hung thủ vậy? Cô càng có quyền được biết tên hung thủ hơn tôi, cô là mẹ của đứa bé, tôi có thể nói cho cô biết điều đó, tôi sắp nói ra điều đó cho cô rồi.
Tôi sợ tôi sẽ nói ra quá sớm.
Tên họ hắn đã bị tôi treo trên đèn lồng, chờ Cam Linh tự mình đến lấy.
"Khương Tiểu Hồi - " Cam Linh hô lên từ đằng sau.
Tôi ngoái lại, xoa cánh tay lạnh lẽo, lòng thầm lo lắng sáng mai mình sẽ dậy không nổi.
Cam Linh nổi cơn thịnh nộ vì tức tối, chỉa vào tôi hét to: "Cô có bản lĩnh thì giấu tịt trong bụng suốt đời luôn đi, cô đừng có nói nữa, để tôi tự tìm luôn đi! Cô rất là ngon phải không! Cô ngon quá rồi chứ gì nữa! Tôi còn tưởng cô là đứa nhóc nhát cáy, hiền lành ngoan ngoãn gì, khá lắm, thì ra là cô tính hết rồi phải không! Cô lấy quyền gì mà khuyên tôi từ bỏ trả thù vậy! Cô là ai chứ! Đức mẹ Maria à! Tôi đi giết người thì mắc mớ gì tới cô hả!"
Cũng không biết đây là phản ứng của Cam Linh với thái độ vừa rồi của tôi, hay là đã lường trước mọi việc từ lâu mà vẫn đang giả ngơ, bây giờ thì mượn cớ tính sổ nợ cũ.
Tôi ý thức được là không phải cô ấy đang thật sự mắng tôi, cô ấy chỉ đang nổi nóng. Cam Linh leo xuống lưới sắt, không nói không rằng tóm chặt cánh tay tôi, vẫn mang thái độ cứng rắn vô tình như trước. Trong đêm đen Cam Linh phát cáu nổi điên, còn ban ngày thì trầm mặc tăm tối, khuôn mặt chất chứa đầy sự giận dữ với vẻ cứng đầu của tôi, phăm phăm lôi tôi đi về phía trước.
"Chính cô nói sẽ không giết người mà..." Tôi nằng nặc nhấn mạnh.
Cam Linh hơi hé miệng, vẻ mặt không nói nên lời, chỉa ngón tay vào tôi, mày cau lại thật lâu mới xả ra nụ cười bực bội: "Được rồi."
"Cô đã hứa thì phải giữ lời đó."
"Hừm."
Cuối cùng lòng tôi cũng được yên ổn, cơn mỏi mệt phun trào lên tựa như con suối, lập tức tưới người tôi ướt nhèm. Sức lực và lòng can đảm của cả đời đều bị dùng cạn sạch cả rồi, giờ mà còn phải men theo đường cũ trở về nữa sao? Tôi vừa buồn ngủ, vừa mệt, lại vừa lạnh, đặt mông bệt xuống đất.
Cam Linh chỉ vào đầu gối cô ấy, bảo rằng vết bầm do đỡ tôi từ dạo trước còn chưa tan, thế mà giờ tôi lại muốn té, tôi là cái bình sứ thành tinh chắc rồi.
Tôi không dám phản bác, nheo mắt suy nghĩ một lát, tức tốc tua lại trong đầu những gì xảy ra trong cái kì nghỉ quỷ quái hoang đường vừa qua, bao gồm cả cái ban đêm yên tĩnh này.
Trong đợt nghỉ Quốc tế Thiếu nhi, tôi đã thuyết phục được Cam Linh từ bỏ việc giết người.
Nhưng mà cô ấy vẫn khăng khăng muốn nghe được tên họ hung thủ.
Tôi sẽ nói cho Cam Linh ngay khi tôi chắc chắn rằng cô ấy thật sự sẽ không trở thành kẻ giết người.
Trải qua một kì Tết Thiếu nhi, Trịnh Ninh Ninh trên trời có linh thiêng sẽ kinh ngạc phát hiện rằng, cô Tiểu Khương hèn nhát vô dụng cuối cùng cũng làm nên chuyện có ích. Mà tôi cũng phát hiện Cam Linh đúng là không phải kẻ mất trí như lời cô ấy nói.
Tôi vẫn chưa hiểu hết về cô ấy, tôi không biết mẹ của Trịnh Ninh Ninh là người như thế nào - tôi muốn mượn những điều này để tìm hiểu thêm về Trịnh Ninh Ninh.
Có lẽ cô bé không phải là dạng con nít ngoan ngoãn, tính cách không rộng rãi hoạt bát, bề ngoài không đáng yêu xinh xắn, không có hoàn cảnh cần được thầy cô thông cảm, không có sở trường đặc biệt làm tôi chú ý; nhưng nhất định cô bé có suy nghĩ của riêng mình, ngỗ nghịch với mẹ ruột, nhưng vâng lời, ngoan ngoãn với bà nội, và đưa ra quyết định ảnh hưởng đến cuộc đời của mình...
Như thể khung cảnh bên ngoài chốn lao ngục đang lộ ra vẻ mặt thật của nó với tôi, để tôi thấy rõ bí ẩn nơi bên ngoài ấy.
Cam Linh muốn biết thông tin hung thủ từ tôi.
Nào chẳng phải tôi cũng xem cô ấy như chiếc chìa khóa quay ngược về quá khứ, để ngắm nhìn đứa trẻ kia thay cho tôi lúc bảy năm trước sao.
Gắng gượng chống người dậy, tôi không biết mình trở về bằng cách nào nữa. Tôi chỉ biết vào lúc bốn giờ sáng, cái điện thoại của tôi nằm trong tay Cam Linh, tay còn lại thì nửa kéo nửa đỡ tôi ném vào phòng ngủ. Tôi dùng cả hai tay hai chân bò lên giường, đá văng giày ra, chui tọt vào chăn rồi nhắm tịt mắt.
Trong cơn mơ mơ màng màng, hình như Cam Linh có nói gì đó bên tai tôi, nhưng tôi không nghe rõ, dường như lại còn có câu cảm ơn nữa.
Tôi đáp lại, không có gì đâu, cô nhớ đóng cửa sổ cẩn thận đó... Cô cứ tùy ý ngồi đâu cũng được...
Cuối cùng chúng tôi có nói gì nữa hay không thì tôi cũng không rõ, lúc sau đồng hồ báo thức rền vang, tôi hất tay phủi nó ra ngoài, ngủ đến long trời lở đất, khi tỉnh lại đã là mười một giờ ban trưa. Cam Linh đã biệt tung biệt tích; điện thoại có một cuộc gọi nhỡ từ hiệu trưởng, ba cuộc từ Chu Nhị Đình, còn danh sách thông báo từ WeChat thì dài sọc hệt như cái hộp thư bị nhét quá đầy, để rồi những lá thư chịu không xiết phải mọc cánh ào ào thoát ra.
Tôi day day cái đầu đang nhức bình bịch của mình, với lấy cái điện thoại và bắt đầu hồi tưởng chuyện đêm qua tôi dở chứng bám theo Cam Linh, rồi bị dụ dỗ ra khu đất hoang, bây giờ toàn thân rệu rã hệt như bị cái chày cán bột quất vào người mười mấy lần.
Cô ấy nói sao ấy nhỉ? Từ bỏ báo thù đúng không?
Dòng tin ở tuốt tận cùng con thác là từ Cam Linh:
Lâu rồi không vận động nên chắc là hôm nay cô đứng lớp không nổi đâu, xin nghỉ luôn đi. Ngại quá.
Hôm qua cũng là Cam Linh khăng khăng bắt tôi ra đường ray, một hai muốn giới thiệu hành trình đi tìm thần chết của mình, ngại cái gì mà ngại vậy chứ! Rõ rành rành là cô ấy chả có tẹo xấu hổ nào, cố tình nắm lấy việc tôi theo dõi cô ấy rồi tùy ý làm bậy.
Tôi thảy cái biểu tượng cảm xúc tức giận sang.
Một phút sau, Cam Linh gửi qua một bức ảnh, tôi dụi mắt nhìn cho kĩ, thì ra là áo gilê đồng phục màu đỏ của siêu thị Gia Hưng: cô ấy đang đứng trên chồng đồ uống Jianlibao, tay giơ điện thoại ra phía trước tự chụp đồng phục của mình (2).
Khương Hồi Hương: Cô tìm được công việc nhanh quá vậy!
Cam Linh: Đi cửa sau, làm nhân viên kiểm hàng đấy (3).
Rất có thể cái cửa sau của cô ấy là ông chú già què chân giữ xe nọ rồi.
Khương Hồi Hương: Cô hại tôi vố này đau quá, bây giờ tôi tê nhức cả người, đi đứng còn không xong. Ai cũng đang tìm tôi, còn tôi thì ngủ quên mất.
Cam Linh: ... Tự cô tìm tới tôi chứ bộ.
Khương Hồi Hương: Sao tôi biết cô đi xa vậy đâu?
Cam Linh: Đáng đời, ai bảo hàng ngày cô không chịu tập thể dục.
Khương Hồi Hương: Đang soạn tin nhắn.
Tôi nhập một lô một lốc những con chữ, bỗng sáng trí nhận ra đây là thời cơ tuyệt hảo để tìm hiểu thêm về Cam Linh:
Nói chứ phụ nữ huyện Năng ít tập thể hình thật, có ai rắn chắc như cô đâu.
Cam Linh: Tôi còn từng luyện kungfu nữa đó.
Khương Hồi Hương: Thiếu Lâm tự à? Cô là người Hà Nam sao (4)?
Cam Linh: Không phải.
Cam Linh: Tôi làm việc đây, không chat nữa đâu.
Cam Linh: Siêng năng kiếm tiền đi.
Là ai nào đang rề rà ngăn tôi kiếm tiền vậy hả! Tôi cau mày nhìn điện thoại chòng chọc, lần lượt trả lời tin nhắn của mọi người. Đôi chân đã không còn là chân của tôi rồi, kinh nghiệm rèn luyện thể chất mách bảo tôi rằng ngày mai nó sẽ càng đau hơn nữa.
Trả lời các tin nhắn xong xuôi hết, đến buổi chiều thì tôi nhận thêm mẩu tin mới.
Cam Linh: Câu hỏi hàng ngày đây: Ai là kẻ giết người vậy?
Khương Hồi Hương: ... Tôi không nói đâu.
Cam Linh: Phải làm sao thì cô mới chịu nói thế?
Khương Hồi Hương: Sau này tôi sẽ nói.
Cam Linh: Lúc nào?
Khương Hồi Hương: ......
Cam Linh: Lúc nào?
Cam Linh: Cô tính nói lúc nào vậy?
Cam Linh: Cuối cùng cô cũng buông lỏng rồi.
Cam Linh: Tôi chờ cô đó.
Cam Linh: Tôi chụp ảnh màn hình rồi.
Ngay sau đó, chuông báo cuộc gọi đến réo ầm lên.
Cái điện thoại nằm trên ga trải giường đing đong kêu gọi, Cam Linh ngửi được một tí mùi tanh là ngoạm vào thật chặt, tuyệt đối không nhả ra.
Tôi cũng hết cách với con sói cái này, tự chuẩn bị tâm lý một chút, lấy mền bịt cái điện thoại lại, rồi vội vàng cầm nó lên và ấn phím nghe máy.
—
Chú thích:
(1) Tích Mã Lương điểm bút: Mã Lương là cậu bé mồ côi cha mẹ từ nhỏ, hằng ngày phải làm lụng cực khổ tự nuôi sống mình. Cậu rất mê vẽ, tự mày mò suốt ngày, rồi ngày nọ mơ thấy có ông lão tặng cây bút thần cho mình, dặn dò cậu phải ghi nhớ lời mình đã nói: "Chỉ vẽ để giúp đỡ người nghèo khó, và vì người dân nghèo mà cầm bút vẽ." Mọi thứ cậu vẽ với cây bút này đều trở thành vật sống: chim bay cá lượn, hoa lá xinh tươi,... Hay tin lạ này, bọn xấu tìm đến cậu, nhưng đều bị cậu từ chối, lấy sự thông minh và cây bút cho chúng bài học. Về sau, cậu chỉ dùng bút để vẽ ra những thứ giúp ích cho người dân, chòm xóm xung quanh.
(2) Áo gilê đồng phục trong siêu thị nhìn giống vầy:
Jianlibao (健力宝 - phiên âm: Kiện Lực Bảo): là thức uống thể thao lâu đời nổi tiếng bên Trung, cái tên có ý nghĩa là bảo vệ sức khỏe, mang đến "sức khỏe, sự sống". Thức uống này có vị truyền thống là chanh mật ong, ngoài ra còn có vị cam mật ong.
(3) Mô tả công việc của nhân viên kiểm hàng của một siêu thị bên mình như vầy:
- Sắp xếp, trưng bày hàng hóa khoa học, ngăn nắp, gọn gàng theo qui định của siêu thị;
- Đảm bảo quầy hàng luôn đầy đủ mã hàng, chuẩn loại, qui cách theo quy định;
- Vệ sinh khu vực trưng bày hàng hóa sạch sẽ theo qui định của siêu thị.
- Kiểm soát hàng hóa tại quầy và các hàng hóa cận date, hàng lỗi, hỏng,... báo lên quản lý để có hướng hỗ trợ kịp thời.
(4) Có 6 ngôi chùa Thiếu Lâm ở Trung Quốc như sau:
- Chùa Bắc Thiếu Lâm Bàn Sơn tỉnh Hà Bắc.
- Chùa Tây Thiếu Lâm Tự Nga Mi Sơn tại tỉnh Tứ Xuyên. Ngôi chùa Tây này giống như ngôi chùa Bắc ở trên ở chỗ: không có chương trình huấn luyện võ thuật gì mà chỉ là một thư viện (Tàng Kinh Các) về Phật giáo Thiền tông.
- Chùa Nam Thiếu Lâm Phúc Thanh tỉnh Phúc Kiến.
- Chùa Nam Thiếu Lâm Phủ Điền tỉnh Phúc Kiến.
- Chùa Nam Thiếu Lâm Toàn Châu tỉnh Phúc Kiến.
- Chùa Thiếu Lâm Tung Sơn tỉnh Hà Nam ở phía Bắc Trung Quốc, danh xưng nổi tiếng toàn quốc. Vậy nên Tiểu Hồi mới hỏi Cam Linh có phải là người Hà Nam không:">
Ở lớp Tuổi Thơ số 31:
Sói Năm Tủi: Chị đi làm nhân viên kiểm hàng rồi đó, ghê hăm? À mà đứa nào là hung thủ vại?
Thỏ Bốn Tủi:... Em còn mệt ó, dỗi dồi, chị dỗ em đi =w=
Sói Năm Tủi: Ò, ngoan, sau này để chị dẫn em ra chỗ khác vui hơn nhen. Thế em chịu nói chưa nè?
Thỏ Bốn Tủi:... Để từ từ em kể cho chị nha 'v'
Sói Sún Răng Ba Tủi: [chụp màn hình] sau này em hông lói là bắt đền em ló le!
Ô tô kê, ô ô xê, yô lô đê, ta nói nó phêeeee tê mê gì đâu XDDD
Qua hóng Tấn Giang đi mấy bạn:3
ID Cá khô hông phải là đồ ăn vặt đâu à nghen - 17/04/2023:
Chịu hết xiết hai người lun á hahahahaha ỏooo moe chết tui ~
ID Không ăn tỏi đâu - 22/02/2023:
Cái tuyệt chiêu chộp màn hình của chế Linh làm tui cười sml há há há há
ID Hậu cần hiệu con Cánh Cụt - 19/01/2023:
Ờmmmmm dễ thương quá nhaaaaa
ID Tôi cũng ở Pompeii nè - 09/01/2023:
Chụp màn hình hẻ hahahahaha
ID Đậu phộng là loại cây gì thế - 11/12/2022:
Sao mà dễ cưng vậy nè chèn ơi:3333
ID 42519631 - 25/11/2022:
Hẳn là tới bước ngoặt trong quan hệ của mấy cổ rồi há.
ID 43765641 - 14/10/2022:
Y chang mấy nhóc tiểu học nói chuyện luôn í trời hahahahaha:
[chụp hình làm bằng chứng]
ID ivy - 04/09/2022:
Càng về sau thì mọi thứ càng hay, càng đẹp hơn.
ID Ôn Tửu - 25/08/2022:
Dễ cưng quá chừng chừng nè! Cô Tiểu Khương cũng biết làm nũng ghê ta:3
ID Ye Ye Ye Hey - 04/08/2022:
Ỏooo chụp màn hình hở, cutoe quớ:">>>>
ID Vol - 04/08/2022:
Chế Linh không chỉ có thân thể nhanh nhẹn, đầu óc bén nhạy, mà phản ứng cũng nhanh như điện luôn haha. Hổng chừng cổ còn từng làm huấn luyện viên thế hình ấy chứ hỷ.
ID Cơm ngon quá xá là ngon - 25/07/2022:
Hahahaha chế Linh bắt trend thiệt hay hết sức!
ID Tay áo - 12/07/2022:
Giờ ngủ trưa tôi đọc truyện rồi mơ màng thiếp đi, gặp được Cam Linh và Khương Tiểu Hồi trong mộng. Tuy là Cam Linh cứ bám cô Tiểu Khương miết thôi, nhưng cuối cùng vẫn là mạnh miệng mềm lòng cứu Tiểu Khương ấy.
ID Phùng tuyết liên mai - 16/06/2022:
Tui thức nguyên đêm để luyện bộ này, hờ hờ hờ, là lỗi bác Ngưu hết á nha 'v'
>> Tác giả trả lời - 16/06/2022:
Bác còn thức đêm nữa là tui cho ra đường đấy =w=
>> Ed hóng ké - 29/04/2023:
Ôi vã mồ hôi, nghe đâu tui thường edit quá nửa đêm:< đang ráng sửa mà chưa quen XDDD
ID _DYKHILY_ - 16/06/2022:
Thi cuối kì khó khăn qtqd, may mà còn có bác tác giả nè ~~
ID Ước mơ được nuôi thỏ - 16/06/2022:
Con thuyền, trống rỗng
Chẳng thể che lấp tương lai và quá khứ
Trĩu nặng nỗi niềm hoang vắng vô bờ
Bủa vây đày ải nơi biển khổ mênh mông
Tuy nhiên, màn đêm đã không còn thẳm dài tối tăm nữa
Còn đó trong giấc mơ là hình ảnh của người, ánh sáng của tôi
Đến cả bóng hình phản chiếu cũng có ánh sáng soi rọi
Chẳng còn thời gian lang thang vô định nữa
Chỉ có sự yên tĩnh xung quanh vọng về.
ID Sao phải nợ thơ đổi lấy tiền rượu vậy - 16/06/2022:
Cam Linh lúc hờn cô Tiểu Khương dễ cưng quá đáng rồi nàaa <3
ID Muốn ăn sáng muốn nuôi chó - 15/06/2022:
Chị Linh đúng là thu hút cực kỳ luôn.
ID Thiếu nữ lặng thinh - 15/06/2022:
Cùng chia sẻ trải nghiệm đặc biệt là con đường tắt dẫn lối vào trái tim cô ấy. Hãy cứu lấy nhau đi, kéo cô ấy ra khỏi vũng lầy mang tên là tội lỗi và tự trách, dìu dắt nhau ra khỏi biển khổ đau thương này.
ID Tán Xuyên - 15/06/2022:
Sao bạn tác giả viết cuốn qtqd, xem hông có đủ, hông đủ gì hớttttt:<
ID Tiểu Vi - 15/06/2022:
Trong truyện thì quá khứ gian nan và bi thảm đều là bệ đỡ cho nhân vật chính tỏa sáng sau này, nhưng nếu những sự kiện này xảy ra trong đời thực thì cũng đủ để phá hủy tâm trí của một người rồi. Thế mới biết, buông bỏ quá khứ, và chấp nhận sự thật với một tâm thế bình thản mới khó khăn làm sao!
Đồng thời, việc thiết lập lại niềm tin vào cuộc sống, xây lại những kì vọng với tương lai thật sự không hề dễ dàng gì cả!
Không phải ai cũng có thể chịu đựng được nỗi đau lột xác để trưởng thành hơn. Tôi thật sự khâm phục những ai đã và đang trải qua gian khổ của cuộc đời mà còn có thể ngoan cường tiến về phía trước!
Cập nhật: Tâm trí tôi vừa trải qua một thử thách lớn và đã gần như gục ngã; nhưng sau đó lại chỉ có thể mô tả nó với một câu "không có gì lớn lao." Lúc này thì tôi đã ổn rồi, sống cuộc sống giản đơn thôi, bởi vì cái ngưỡng mình chờ mong thấp, không có áp lực kì vọng gì nên thấy người nhẹ nhàng hơn hẳn.
Tôi không cam lòng đâu! Tôi còn muốn liều một ván như Cam Linh nữa, nhưng lại không có tự tin, tôi quá mệt mỏi, quá kiệt sức rồi!!!
ID Cá trong chậu - 15/06/2022:
Sự bướng bỉnh của cô Tiểu Khương là thế này: Cô có mắng tôi xối xả thế nào cũng được, tôi cứ bắt cô từ bỏ báo thù đấy. Lời chót lưỡi đầu môi không đủ đâu, phải qua ải của tôi đã, tôi xác nhận xong thì mới cho cô biết hung thủ. Cô ấy đã từng sơ sẩy để hung thủ lọt vào làm sao, thì bây giờ lại cẩn thận tỉ mỉ nhường vậy, nhất quyết không để sót bất kì dấu vết gì nữa.
Còn Cam Linh thì: Nếu làm chuyện liều lĩnh mà có thể đạt được mục đích của mình thì tốt rồi, cô ấy đã hoàn thành rất nhiều thứ mà người bình thường không dám làm, thế mà cô ấy vẫn không có được thứ mình muốn. Đến nơi nguy hiểm này thì cô ấy lại lùi một bước, bất kể động cơ của cô ấy là gì, thì Cam Linh cũng không để cho sự mạo hiểm của người khác thành ra vô ích.
Năm tới chúng ta hãy cùng đi thăm Ninh Ninh nhé.
ID Dương tiên nữ nữ nữ nữ - 15/06/2022:
Nóng lòng mong đợi xem lúc hai bạn yêu đương là như thế nào lắm luôn í!
ID nobody - 15/06/2022:
Mỗi chương là một lần bị mấy phép so sánh của tác giả hớp mất cái hồn <3
ID Cọc gỗ - 15/06/2022:
Xem như Tiểu Hồi đã thắng ván cược hỷ, lúc trước là Cam Linh tiến từng bước cạy miệng Tiểu Hồi, bây giờ sự ám ảnh về việc giết người của cô ấy đã vợi bớt đi một chút, liệu Tiểu Hồi có thể dần dần khuyên bảo cô ấy quay đầu lại không?
Idol ơi là idol, bác viết quá trình này đúng mượt luôn ấy. Với lại trong truyện nói cô Tiểu Khương là thánh mẫu, nhưng tôi cảm thấy cô ấy giống như một người bình thường có lòng cảm thông với người khác, đang dốc hết sức hành động để cứu chữa thứ gì đó thì đúng hơn.
ID ddd ding ding dang - 15/06/2022:
Cô giáo Tiểu Khương thật là lợi hại ghê!
ID Im lặng đi - 15/06/2022:
Hai sợi dây điện không tương thích với nhau đang bắt đầu trung hòa lẫn nhau rồi.
Ed: Chương này đã có thuyềnnnnnnnnnn rồi mấy bạn ơi:"> Sau bao con chữ mới lại thấy được thuyền <33333 Trích đoạn của chúng mình như sau:
"Người chết đã vĩnh viễn đi xa, tôi và Cam Linh chẳng hề có khả năng làm sống lại một sinh mệnh đã sớm rời khỏi trần thế.
Tôi và Cam Linh đang trôi giạt trên con thuyền mang tên là tự trách, nước ăn rất sâu, bốn bề trập trùng biển khổ."
Chương này gây ấn tượng thật mạnh với mình. Ngay từ đầu tại sao Cam Linh lại muốn Tiểu Hồi đi theo mình vậy? Là cô đơn, muốn có người hiểu mình, thấu tỏ tâm trạng của mình sao? Mà Cam Linh đồng ý buông bỏ báo thù thật à? Thù máu thật sự không dễ gì mà bỏ qua, nhưng mà chắc chắn là một phần trong Cam Linh đã muốn buông bỏ rồi, vậy thì lý do là gì thế? Có phải là do Tiểu Hồi không? Tiếp đến sẽ như thế nào đây?
Ngoài ra, bình luận của các độc giả cũng rất sắc sảo:
"Còn Cam Linh thì: Nếu làm chuyện liều lĩnh mà có thể đạt được mục đích của mình thì tốt rồi, cô ấy đã hoàn thành rất nhiều thứ mà người bình thường không dám làm, thế mà cô ấy vẫn không có được thứ mình muốn. Đến nơi nguy hiểm này thì cô ấy lại lùi một bước, bất kể động cơ của cô ấy là gì, thì Cam Linh cũng không để cho sự mạo hiểm của người khác thành ra vô ích."
"Trong truyện thì quá khứ gian nan và bi thảm đều là bệ đỡ cho nhân vật chính tỏa sáng sau này, nhưng nếu những sự kiện này xảy ra trong đời thực thì cũng đủ để phá hủy tâm trí của một người rồi. Thế mới biết, buông bỏ quá khứ, và chấp nhận sự thật với một tâm thế bình thản mới khó khăn làm sao!
Đồng thời, việc thiết lập lại niềm tin vào cuộc sống, xây lại những kì vọng với tương lai thật sự không hề dễ dàng gì cả!
Không phải ai cũng có thể chịu đựng được nỗi đau lột xác để trưởng thành hơn. Tôi thật sự khâm phục những ai đã và đang trải qua gian khổ của cuộc đời mà còn có thể ngoan cường tiến về phía trước!"
Cam Linh... thật sự là một con người đầy cuốn hút. Đau khổ đến như vậy, nhưng cô ấy vẫn kiên cường sống sót, vẫn không nỡ để cố gắng của người khác vì mình trở thành công cốc, trong khi chính công sức của mình đã nhiều lần hóa thành hư vô. Có một vài từ để mô tả những con người như vậy: những con người không muốn để người khác phải trải qua sự thất vọng, không muốn người khác phải chịu đựng nỗi đau đã từng hành hạ bản thân mình, đó thật sự là những người dịu dàng, tử tế, mạnh mẽ, và đáng cảm phục.
Tôi bất chấp tất cả, to giọng gọi với theo: "Vậy là cô đồng ý rồi phải không, nói lời phải giữ lấy lời đó."
Cô ta nhấc chân lên, nhoáng cái là bám vào vách đá, lanh lẹ như con thằn lằn dính chặt vào bức tường, kéo ra khoảng cách giữa chúng tôi.
Trước mắt là hai mảnh vách đá chìa ra hai bên, hệt như hai miếng rong biển dính vào thành nồi là vách đá hiện tại. Lúc tôi bước xuống mới phát hiện dưới vách đá đầu tiên có cái gờ rộng cỡ một viên gạch nhô ra, tuy hơi nhỏ và trơn trượt, nhưng vẫn có thể giúp tôi lấy thế bám chắc vào vách đá.
Bên dưới là dòng nước trắng xóa trong màn đêm, và một cảm giác lặng yên kì quái tràn ra giữa bản hòa ca của đám côn trùng lẩn khuất. Xương thịt của tôi mềm nhừ ra, đến độ tôi không đứng vững được, còn Cam Linh thì cứ ung dung nhích tới như đang đi bộ trên đất bằng, cười nhạo quyết tâm của tôi bằng cơ thể linh hoạt uyển chuyển của mình.
Quyết tâm của tôi tựa như người nhận được nhiệm vụ khẩn lúc hai quân giao chiến, tôi dùng hết sức bình sinh ruổi ngựa nghênh đón, mắng chửi quân thù, nhưng Cam Linh không thèm để vào mắt. Tôi là người chiến sĩ trên giấy vẽ, bị ràng buộc bởi đủ thứ luật lệ từ bốn phương tám hướng, chỉ có thể sống lại khi được ngòi bút của Mã Lương chạm vào; trong khi Cam Linh đã sớm uống no máu tươi của thực tại, nên dĩ nhiên là khinh thường và cũng không tiếp thu chiến thư của tôi (1).
Đúng là tiến không được mà lùi chẳng xong.
Ở đằng trước là màn đêm thăm thẳm, cần phải đánh đổ vô số bình mực, rồi lại pha loãng với nước còn một nửa mới được thế này; phía sau thì không có đường đi, mà cái con dốc từ dưới hất lên trên này vừa cao lại vừa dựng đứng chông chênh, ngút cả tầm mắt.
Đi xem đi.
Cam Linh không hề ngoái lại một lần, tôi thì vẫn luôn bám theo cô ta, một cái đuôi thì có tư cách gì bắt bẻ người phía trước sao mà đường gập ghềnh khó đi thế này? Nhưng mà cho dù phải lên núi đao xuống biển lửa thì sao chứ? Tôi khó nhọc nhích tới, đất đá mấp mô dưới chân, sơ hở vướng víu một tẹo thôi là có thể trượt xuống.
Làm thế nào mà Cam Linh biết được con đường cheo leo hiểm trở này vậy? Có làm tiếp viên xe buýt thì cũng không thể nào nhảy từ trên xe xuống rồi trèo qua lưới sắt, mon men đến con đập dài thòng này phải không?
Lại tiến thêm một bước nữa.
Tôi dần vào guồng, chắc là đám rêu trong kẽ đá đã bị Cam Linh móc ra, tôi men theo dấu vết cô ta di chuyển lên trên, khoảng cách mấy chục bước đã bị rút ngắn đi một phần ba. Bàn tay tôi như phát triển thành cái màng, với những cái gai ngược mọc ra từ lòng bàn tay, chân tôi bước nhanh hơn.
Chợt Cam Linh quay đầu lại, cảnh báo: "Chậm lại một chút."
Thì ra khi cô ta đến quãng này cũng đã từ từ giảm tốc độ, tôi hơi khựng lại, rồi đến gần cô ta hơn nữa. Chúng tôi cách nhau một vòng tay, cô ta mím môi lại, tôi nhìn thấy một cái ống thép to lớn, không biết thò ra từ nơi nào, hệt như sợi tóc tự dưng đâm ra trên vách đá. Có điều phân nửa cái ống thép đó chôn chặt trong đất, phần còn lại rũ ra, Cam Linh đi thật chậm mấy bước, ôm lấy cái ống thép đang lơ lửng giữa trời kia, nâng người lên, đôi chân cũng gác lên theo.
Tôi dí sát người vào vách đá ngay tắp lự: "Tôi không làm được tôi không làm được tôi không làm được..."
Cam Linh bước lên cái ống thép kia, bỏ mặc tôi ngay tại chỗ.
Tôi chần chờ duỗi tay chạm thử vào ống thép, gỉ sắt bám đầy trên thân, nhưng độ bám vẫn còn rất tốt...
"Cô đang làm gì vậy? Đang bảo nó là 'Xin mày đưa tao lên trên đi' á hả?" Không biết Cam Linh trở lại từ bao giờ, hiện đang đứng ở chỗ giao điểm giữa ống thép và vách đá, vươn tay về phía tôi.
"Đừng có cười tôi..."
Cam Linh kéo tôi lên được rồi, bên trên là một con đường nhỏ cực kỳ chênh vênh. Tôi thật sự không tưởng tượng nổi ai là người đầu tiên phát hiện cái lộ trình quỷ quái cỡ này, giống như là mấy đứa nhỏ liều lĩnh không thèm khám phá chỗ mới bằng đường lớn bằng phẳng, mà chọn lối tắt quái đản người ghét chó còn ngại rồi đâm đầu vào... Nhưng lúc sau thì dễ đi hơn hẳn, không bao lâu thì chúng tôi đã đi đến đoạn lưới sắt kia.
Nếu Cam Linh muốn tôi leo qua cái lưới sắt này với cô ta thì tôi sẽ mắng cô ta té tát cho mà xem.
"Đây là... hơ, chỗ hẹn à?" Tôi tựa người vào lưới sắt, ngón tay thò qua mắt lưới.
"Cô thấy tấm biển đó không?" Cam Linh chỉ vào một tấm biển gỗ treo trên đầu kia rào sắt.
Tôi nheo mắt, Cam Linh đã đọc nội dung trên đó ra: "Mạng sống rất đáng quý, cấm nằm trên đường ray. Cộng đồng cần chung tay gìn giữ an toàn của ngành đường sắt."
"Cô muốn đi đâu vậy?" Tôi vẫn chưa nhìn thấy rõ cái gì, Cam Linh nói: "Năm nào cũng có vài người huyện Năng mò tới đây nằm trên đường rầy tự tử, rồi sau đó họ treo cái biển này. Đường đến đây rất hiểm trở, nhưng hễ ai là dân gộc huyện Năng thì đều có tuổi thơ chơi đùa ở khu lân cận, mà cũng có mấy đứa nhỏ chết đuối ở con đập..."
Tôi không biết sao bỗng dưng Cam Linh lại khơi ra chuyện này, cuối cùng đã đến được chỗ hẹn rồi, lòng tôi chỉ nhớ đến ván cược kia, lời nói đã để sẵn trên miệng để chuẩn bị bày ra bất cứ lúc nào.
"Mỗi khi cảm thấy cùng đường bí lối thì tôi đều chạy tới đây, cùng lắm thì... trèo lên, đặt cổ trên đường ray là xong. Nhưng mà mỗi lần vất vả cật lực đến chỗ này, nghĩ lại cuối cùng chỉ để nằm xuống, thì tôi lại ngang bướng không cam lòng, và thế là tôi có thể nghĩ ra cách khác."
Bây giờ mắt tôi mới sáng ra, thì ra cô ta tới đây tìm đến cái chết.
Người phụ nữ điên cuồng cố chấp này hành động quá cực đoan, không hề để tâm đến suy nghĩ của người khác, lại còn hồn nhiên không sợ chết - tôi cảm thấy may mắn vì mình đã lấy hết can đảm đi theo Cam Linh trong cơn bồng bột nhất thời.
Mặc dù nếu không có tôi, thì có lẽ cô ta vẫn sẽ đến đây, đứng sau lưới sắt tự ngộ ra chân lý, và rồi vẫn sẽ quay trở lại giống như những lần trước đây.
Nhưng nếu một người vẫn luôn mãi thử thách chính mình ở trước cửa tử, cứ lấy cái chết của chính bản thân vặn tới vặn lui như vắt kiệt cái khăn lông thế vậy, thì sức lực của người đó một ngày nào đó cũng sẽ khô cạn.
"Này... Nguy hiểm lắm đó! Cô..."
Tôi còn hơi sức đâu mà nghĩ đến chuyện cá cược gì nữa, cái con người này cứ luôn muốn đấu đến cùng với kẻ khác. Tôi muốn nói điều gì đó, nhưng lời nói kẹt cứng trong cổ họng, chẳng nảy ra được câu cú gì có trật tự cả.
Người phụ nữ tóc hoa râm mặc cái áo hoodie đen, vừa hay có tác dụng chống lạnh vào đêm tối, thản nhiên thả tầm mắt vào bên trong tấm lưới. Đường ray tựa như hai cọng mì sợi căng ra, treo trên vô vàn chiếc đũa ngắn ngủn.
"Liều mình làm chuyện nguy hiểm thì sẽ thực hiện được mục đích."
"... Cô không thể nói như vậy, khiêu khích chuyện nguy hiểm thì nguy hiểm sẽ gõ cửa, tôi vẫn là... tôi không thể đồng tình với chuyện này. Cô cảm thấy vô vọng, nhưng không chừng người khác thấy vẫn còn đường ra thì sao? Cô thử tâm sự với bạn bè, nói chuyện với người nhà xem sao? Biết đâu họ có thể cùng giúp cô nghĩ cách đấy..." Tôi cố đưa ra những câu khuyên lơn khô khan, nhiều khi có vị phụ huynh mất bình tĩnh nóng nảy với tôi, thế là tôi cũng thủ sẵn một số câu nói ứng phó với họ.
Nhưng mà dường như những lời này không thể áp dụng được cho Cam Linh - một con người với lòng dạ sắt đá có thể lẻ loi một mình lần ra đường ray xe lửa trong đêm khuya để kết liễu cuộc đời mình, người như vậy thật sự là khác cả trời vực so với cuộc sống của tôi, là cọng gai nhọn lăn trên cái bong bóng kẹo cao su tôi thổi ra.
"Cô làm chuyện liều lĩnh là có thể thực hiện được mục đích," Cam Linh nhấn mạnh lại lần nữa, mỉm cười với tôi, "Từ bỏ báo thù... thật sự là rất khó, tôi sẽ thử xem."
Chao ôi.
Bỗng nhiên...
Tôi bị choáng ngợp bởi tin mừng đầy bất ngờ này, Cam Linh nói từ bỏ à? Cam Linh không báo thù nữa sao? Vậy cũng tức là tôi không cần nói cho cô ấy hung thủ là ai nữa phải không? Cuộc sống lại quay trở lại quỹ đạo vốn có, cơn lũ đang chảy ầm ầm kia biến thành dòng chảy dịu nhẹ, mỗi ngày lập tức trở nên bình thản nhẹ nhàng rồi sao?
Không phải là tôi đang nằm mơ đấy chứ?
Tôi đứng dại ra, mắt Cam Linh vẫn cứ nhìn về phía trước, tựa như cái tươi cười vừa nãy là ảo giác.
Một lúc sau cô ấy mới lên tiếng: "Từ bỏ báo thù, cách nói này không chính xác lắm... Từ bỏ giết người đi, được rồi, tôi sẽ không giết người. Nhưng tôi... vẫn muốn biết được kẻ sát nhân là ai, tại sao lại được tha tù trước hạn, tôi muốn hỏi tại sao hắn lại chạy đến nhà trẻ giết con gái Trịnh Ninh Ninh của tôi. Có thể hai bên sẽ nói không thông với nhau, nhưng tôi vẫn muốn được biết, hoặc là tận mắt nhìn xem khuôn mặt đó trông như thế nào, có khi lại được tát hắn mấy cái cho đã hận thì sao? Con bé đã chết rồi, không còn đường cứu chữa nữa rồi... Tôi thật là hận, giá như tôi rời đi trễ mấy ngày, hay là thẳng tay đánh con bé hôn mê rồi bỏ bao tải mang đi... Đều là do tôi không tốt."
Người chết đã vĩnh viễn đi xa, tôi và Cam Linh chẳng hề có khả năng làm sống lại một sinh mệnh đã sớm rời khỏi trần thế.
Tôi và Cam Linh đang trôi giạt trên con thuyền mang tên là tự trách, nước ăn rất sâu, bốn bề trập trùng biển khổ.
Nhưng mà, hôm nay Cam Linh thẳng thắn bộc lộ ý nghĩ của cô ấy với tôi, không phải với nụ cười chế giễu trắng trợn, không phải bằng lời nối dối che che giấu giấu, mà với lời bày tỏ chân tình như là đang tâm sự với bạn bè, dẫu rằng cô ấy vẫn không bỏ ý định tìm được hung thủ...
"Cô Tiểu Khương này, tôi sẽ không giết người, vậy cô nói cho tôi biết hung thủ là ai đi?" Cam Linh vẫn cứ kiên trì đặt câu hỏi.
"À... Về vụ ân xá trước hạn..." Tôi vội vàng bắt kịp đề tài mới của Cam Linh, "Thật ra thì tôi cũng không chắc chuyện này lắm, không phải là tôi cố ý qua loa với cô đâu... Là vầy, bởi vì tôi là nhân chứng... có người bạn nói với tôi là có thể tên đó sẽ được tha tù sớm, dặn tôi cẩn thận một chút. Tôi cũng không biết chính xác có phải hắn sẽ được thả sớm hay không nữa... thông tin không chắc chắn lắm."
"Ai nói với cô là có thể kẻ sát nhân sẽ được tha sớm vậy?" Thật đúng là Cam Linh, lập tức chộp lấy thông tin quan trọng nhất trong lời nói của tôi.
"Cam Linh..." Tôi không biết phải nói thế nào nữa, chỉ có thể nhẹ nhàng tỏ vẻ cự tuyệt. Người đó đã về hưu, gia đình cô ấy cũng không cư ngụ ở huyện Năng, chính tôi còn không muốn tới làm phiền nữa chứ đừng nói là Cam Linh.
Một tia sáng le lói ánh lên trong đôi mắt của người phụ nữ đối diện, tôi lại không đành lòng rồi.
Bỗng nhiên có đoàn tàu lửa vụt đến, chẳng có dấu hiệu báo động trước gì cả. Một cơn gió tạt ngang ép chúng tôi vào lưới sắt, hệt như hai mảnh giấy bị gió thổi đập vào mặt kính.
Tôi nhắm mắt lại, không biết đã qua bao lâu.
Tiếng côn trùng ríu rít vang vọng, và tiếng nước róc rách thổi qua lỗ tai. Tôi lại mở mắt, Cam Linh nắm chặt cái lưới sắt ngã ngửa về phía sau; cô ấy đã leo lên đó được nửa đường, hiện tại đang treo mình trên đó, cả tấm lưới oằn mình lạo xạo.
"Đến lúc tôi phải về nhà rồi, ngày mai còn phải đi làm nữa." Tôi nói xong thì quay lại con đường cũ, bỏ lại Cam Linh và hết thảy sự việc đêm nay ở phía sau.
Tôi tựa như xấp đề thi niêm phong kỹ càng, ngay cả giáo viên cũng không được mở ra trước giờ làm bài; và Cam Linh là thí sinh không đủ tư cách, bị tôi thử thách hết lần này đến lần khác. Đến đây đi Cam Linh, cô đang thật lòng buông bỏ chuyện giết người trả thù, hay chỉ là ngon ngọt lừa gạt làm tôi nói ra danh tính hung thủ vậy? Cô càng có quyền được biết tên hung thủ hơn tôi, cô là mẹ của đứa bé, tôi có thể nói cho cô biết điều đó, tôi sắp nói ra điều đó cho cô rồi.
Tôi sợ tôi sẽ nói ra quá sớm.
Tên họ hắn đã bị tôi treo trên đèn lồng, chờ Cam Linh tự mình đến lấy.
"Khương Tiểu Hồi - " Cam Linh hô lên từ đằng sau.
Tôi ngoái lại, xoa cánh tay lạnh lẽo, lòng thầm lo lắng sáng mai mình sẽ dậy không nổi.
Cam Linh nổi cơn thịnh nộ vì tức tối, chỉa vào tôi hét to: "Cô có bản lĩnh thì giấu tịt trong bụng suốt đời luôn đi, cô đừng có nói nữa, để tôi tự tìm luôn đi! Cô rất là ngon phải không! Cô ngon quá rồi chứ gì nữa! Tôi còn tưởng cô là đứa nhóc nhát cáy, hiền lành ngoan ngoãn gì, khá lắm, thì ra là cô tính hết rồi phải không! Cô lấy quyền gì mà khuyên tôi từ bỏ trả thù vậy! Cô là ai chứ! Đức mẹ Maria à! Tôi đi giết người thì mắc mớ gì tới cô hả!"
Cũng không biết đây là phản ứng của Cam Linh với thái độ vừa rồi của tôi, hay là đã lường trước mọi việc từ lâu mà vẫn đang giả ngơ, bây giờ thì mượn cớ tính sổ nợ cũ.
Tôi ý thức được là không phải cô ấy đang thật sự mắng tôi, cô ấy chỉ đang nổi nóng. Cam Linh leo xuống lưới sắt, không nói không rằng tóm chặt cánh tay tôi, vẫn mang thái độ cứng rắn vô tình như trước. Trong đêm đen Cam Linh phát cáu nổi điên, còn ban ngày thì trầm mặc tăm tối, khuôn mặt chất chứa đầy sự giận dữ với vẻ cứng đầu của tôi, phăm phăm lôi tôi đi về phía trước.
"Chính cô nói sẽ không giết người mà..." Tôi nằng nặc nhấn mạnh.
Cam Linh hơi hé miệng, vẻ mặt không nói nên lời, chỉa ngón tay vào tôi, mày cau lại thật lâu mới xả ra nụ cười bực bội: "Được rồi."
"Cô đã hứa thì phải giữ lời đó."
"Hừm."
Cuối cùng lòng tôi cũng được yên ổn, cơn mỏi mệt phun trào lên tựa như con suối, lập tức tưới người tôi ướt nhèm. Sức lực và lòng can đảm của cả đời đều bị dùng cạn sạch cả rồi, giờ mà còn phải men theo đường cũ trở về nữa sao? Tôi vừa buồn ngủ, vừa mệt, lại vừa lạnh, đặt mông bệt xuống đất.
Cam Linh chỉ vào đầu gối cô ấy, bảo rằng vết bầm do đỡ tôi từ dạo trước còn chưa tan, thế mà giờ tôi lại muốn té, tôi là cái bình sứ thành tinh chắc rồi.
Tôi không dám phản bác, nheo mắt suy nghĩ một lát, tức tốc tua lại trong đầu những gì xảy ra trong cái kì nghỉ quỷ quái hoang đường vừa qua, bao gồm cả cái ban đêm yên tĩnh này.
Trong đợt nghỉ Quốc tế Thiếu nhi, tôi đã thuyết phục được Cam Linh từ bỏ việc giết người.
Nhưng mà cô ấy vẫn khăng khăng muốn nghe được tên họ hung thủ.
Tôi sẽ nói cho Cam Linh ngay khi tôi chắc chắn rằng cô ấy thật sự sẽ không trở thành kẻ giết người.
Trải qua một kì Tết Thiếu nhi, Trịnh Ninh Ninh trên trời có linh thiêng sẽ kinh ngạc phát hiện rằng, cô Tiểu Khương hèn nhát vô dụng cuối cùng cũng làm nên chuyện có ích. Mà tôi cũng phát hiện Cam Linh đúng là không phải kẻ mất trí như lời cô ấy nói.
Tôi vẫn chưa hiểu hết về cô ấy, tôi không biết mẹ của Trịnh Ninh Ninh là người như thế nào - tôi muốn mượn những điều này để tìm hiểu thêm về Trịnh Ninh Ninh.
Có lẽ cô bé không phải là dạng con nít ngoan ngoãn, tính cách không rộng rãi hoạt bát, bề ngoài không đáng yêu xinh xắn, không có hoàn cảnh cần được thầy cô thông cảm, không có sở trường đặc biệt làm tôi chú ý; nhưng nhất định cô bé có suy nghĩ của riêng mình, ngỗ nghịch với mẹ ruột, nhưng vâng lời, ngoan ngoãn với bà nội, và đưa ra quyết định ảnh hưởng đến cuộc đời của mình...
Như thể khung cảnh bên ngoài chốn lao ngục đang lộ ra vẻ mặt thật của nó với tôi, để tôi thấy rõ bí ẩn nơi bên ngoài ấy.
Cam Linh muốn biết thông tin hung thủ từ tôi.
Nào chẳng phải tôi cũng xem cô ấy như chiếc chìa khóa quay ngược về quá khứ, để ngắm nhìn đứa trẻ kia thay cho tôi lúc bảy năm trước sao.
Gắng gượng chống người dậy, tôi không biết mình trở về bằng cách nào nữa. Tôi chỉ biết vào lúc bốn giờ sáng, cái điện thoại của tôi nằm trong tay Cam Linh, tay còn lại thì nửa kéo nửa đỡ tôi ném vào phòng ngủ. Tôi dùng cả hai tay hai chân bò lên giường, đá văng giày ra, chui tọt vào chăn rồi nhắm tịt mắt.
Trong cơn mơ mơ màng màng, hình như Cam Linh có nói gì đó bên tai tôi, nhưng tôi không nghe rõ, dường như lại còn có câu cảm ơn nữa.
Tôi đáp lại, không có gì đâu, cô nhớ đóng cửa sổ cẩn thận đó... Cô cứ tùy ý ngồi đâu cũng được...
Cuối cùng chúng tôi có nói gì nữa hay không thì tôi cũng không rõ, lúc sau đồng hồ báo thức rền vang, tôi hất tay phủi nó ra ngoài, ngủ đến long trời lở đất, khi tỉnh lại đã là mười một giờ ban trưa. Cam Linh đã biệt tung biệt tích; điện thoại có một cuộc gọi nhỡ từ hiệu trưởng, ba cuộc từ Chu Nhị Đình, còn danh sách thông báo từ WeChat thì dài sọc hệt như cái hộp thư bị nhét quá đầy, để rồi những lá thư chịu không xiết phải mọc cánh ào ào thoát ra.
Tôi day day cái đầu đang nhức bình bịch của mình, với lấy cái điện thoại và bắt đầu hồi tưởng chuyện đêm qua tôi dở chứng bám theo Cam Linh, rồi bị dụ dỗ ra khu đất hoang, bây giờ toàn thân rệu rã hệt như bị cái chày cán bột quất vào người mười mấy lần.
Cô ấy nói sao ấy nhỉ? Từ bỏ báo thù đúng không?
Dòng tin ở tuốt tận cùng con thác là từ Cam Linh:
Lâu rồi không vận động nên chắc là hôm nay cô đứng lớp không nổi đâu, xin nghỉ luôn đi. Ngại quá.
Hôm qua cũng là Cam Linh khăng khăng bắt tôi ra đường ray, một hai muốn giới thiệu hành trình đi tìm thần chết của mình, ngại cái gì mà ngại vậy chứ! Rõ rành rành là cô ấy chả có tẹo xấu hổ nào, cố tình nắm lấy việc tôi theo dõi cô ấy rồi tùy ý làm bậy.
Tôi thảy cái biểu tượng cảm xúc tức giận sang.
Một phút sau, Cam Linh gửi qua một bức ảnh, tôi dụi mắt nhìn cho kĩ, thì ra là áo gilê đồng phục màu đỏ của siêu thị Gia Hưng: cô ấy đang đứng trên chồng đồ uống Jianlibao, tay giơ điện thoại ra phía trước tự chụp đồng phục của mình (2).
Khương Hồi Hương: Cô tìm được công việc nhanh quá vậy!
Cam Linh: Đi cửa sau, làm nhân viên kiểm hàng đấy (3).
Rất có thể cái cửa sau của cô ấy là ông chú già què chân giữ xe nọ rồi.
Khương Hồi Hương: Cô hại tôi vố này đau quá, bây giờ tôi tê nhức cả người, đi đứng còn không xong. Ai cũng đang tìm tôi, còn tôi thì ngủ quên mất.
Cam Linh: ... Tự cô tìm tới tôi chứ bộ.
Khương Hồi Hương: Sao tôi biết cô đi xa vậy đâu?
Cam Linh: Đáng đời, ai bảo hàng ngày cô không chịu tập thể dục.
Khương Hồi Hương: Đang soạn tin nhắn.
Tôi nhập một lô một lốc những con chữ, bỗng sáng trí nhận ra đây là thời cơ tuyệt hảo để tìm hiểu thêm về Cam Linh:
Nói chứ phụ nữ huyện Năng ít tập thể hình thật, có ai rắn chắc như cô đâu.
Cam Linh: Tôi còn từng luyện kungfu nữa đó.
Khương Hồi Hương: Thiếu Lâm tự à? Cô là người Hà Nam sao (4)?
Cam Linh: Không phải.
Cam Linh: Tôi làm việc đây, không chat nữa đâu.
Cam Linh: Siêng năng kiếm tiền đi.
Là ai nào đang rề rà ngăn tôi kiếm tiền vậy hả! Tôi cau mày nhìn điện thoại chòng chọc, lần lượt trả lời tin nhắn của mọi người. Đôi chân đã không còn là chân của tôi rồi, kinh nghiệm rèn luyện thể chất mách bảo tôi rằng ngày mai nó sẽ càng đau hơn nữa.
Trả lời các tin nhắn xong xuôi hết, đến buổi chiều thì tôi nhận thêm mẩu tin mới.
Cam Linh: Câu hỏi hàng ngày đây: Ai là kẻ giết người vậy?
Khương Hồi Hương: ... Tôi không nói đâu.
Cam Linh: Phải làm sao thì cô mới chịu nói thế?
Khương Hồi Hương: Sau này tôi sẽ nói.
Cam Linh: Lúc nào?
Khương Hồi Hương: ......
Cam Linh: Lúc nào?
Cam Linh: Cô tính nói lúc nào vậy?
Cam Linh: Cuối cùng cô cũng buông lỏng rồi.
Cam Linh: Tôi chờ cô đó.
Cam Linh: Tôi chụp ảnh màn hình rồi.
Ngay sau đó, chuông báo cuộc gọi đến réo ầm lên.
Cái điện thoại nằm trên ga trải giường đing đong kêu gọi, Cam Linh ngửi được một tí mùi tanh là ngoạm vào thật chặt, tuyệt đối không nhả ra.
Tôi cũng hết cách với con sói cái này, tự chuẩn bị tâm lý một chút, lấy mền bịt cái điện thoại lại, rồi vội vàng cầm nó lên và ấn phím nghe máy.
—
Chú thích:
(1) Tích Mã Lương điểm bút: Mã Lương là cậu bé mồ côi cha mẹ từ nhỏ, hằng ngày phải làm lụng cực khổ tự nuôi sống mình. Cậu rất mê vẽ, tự mày mò suốt ngày, rồi ngày nọ mơ thấy có ông lão tặng cây bút thần cho mình, dặn dò cậu phải ghi nhớ lời mình đã nói: "Chỉ vẽ để giúp đỡ người nghèo khó, và vì người dân nghèo mà cầm bút vẽ." Mọi thứ cậu vẽ với cây bút này đều trở thành vật sống: chim bay cá lượn, hoa lá xinh tươi,... Hay tin lạ này, bọn xấu tìm đến cậu, nhưng đều bị cậu từ chối, lấy sự thông minh và cây bút cho chúng bài học. Về sau, cậu chỉ dùng bút để vẽ ra những thứ giúp ích cho người dân, chòm xóm xung quanh.
(2) Áo gilê đồng phục trong siêu thị nhìn giống vầy:
Jianlibao (健力宝 - phiên âm: Kiện Lực Bảo): là thức uống thể thao lâu đời nổi tiếng bên Trung, cái tên có ý nghĩa là bảo vệ sức khỏe, mang đến "sức khỏe, sự sống". Thức uống này có vị truyền thống là chanh mật ong, ngoài ra còn có vị cam mật ong.
(3) Mô tả công việc của nhân viên kiểm hàng của một siêu thị bên mình như vầy:
- Sắp xếp, trưng bày hàng hóa khoa học, ngăn nắp, gọn gàng theo qui định của siêu thị;
- Đảm bảo quầy hàng luôn đầy đủ mã hàng, chuẩn loại, qui cách theo quy định;
- Vệ sinh khu vực trưng bày hàng hóa sạch sẽ theo qui định của siêu thị.
- Kiểm soát hàng hóa tại quầy và các hàng hóa cận date, hàng lỗi, hỏng,... báo lên quản lý để có hướng hỗ trợ kịp thời.
(4) Có 6 ngôi chùa Thiếu Lâm ở Trung Quốc như sau:
- Chùa Bắc Thiếu Lâm Bàn Sơn tỉnh Hà Bắc.
- Chùa Tây Thiếu Lâm Tự Nga Mi Sơn tại tỉnh Tứ Xuyên. Ngôi chùa Tây này giống như ngôi chùa Bắc ở trên ở chỗ: không có chương trình huấn luyện võ thuật gì mà chỉ là một thư viện (Tàng Kinh Các) về Phật giáo Thiền tông.
- Chùa Nam Thiếu Lâm Phúc Thanh tỉnh Phúc Kiến.
- Chùa Nam Thiếu Lâm Phủ Điền tỉnh Phúc Kiến.
- Chùa Nam Thiếu Lâm Toàn Châu tỉnh Phúc Kiến.
- Chùa Thiếu Lâm Tung Sơn tỉnh Hà Nam ở phía Bắc Trung Quốc, danh xưng nổi tiếng toàn quốc. Vậy nên Tiểu Hồi mới hỏi Cam Linh có phải là người Hà Nam không:">
Ở lớp Tuổi Thơ số 31:
Sói Năm Tủi: Chị đi làm nhân viên kiểm hàng rồi đó, ghê hăm? À mà đứa nào là hung thủ vại?
Thỏ Bốn Tủi:... Em còn mệt ó, dỗi dồi, chị dỗ em đi =w=
Sói Năm Tủi: Ò, ngoan, sau này để chị dẫn em ra chỗ khác vui hơn nhen. Thế em chịu nói chưa nè?
Thỏ Bốn Tủi:... Để từ từ em kể cho chị nha 'v'
Sói Sún Răng Ba Tủi: [chụp màn hình] sau này em hông lói là bắt đền em ló le!
Ô tô kê, ô ô xê, yô lô đê, ta nói nó phêeeee tê mê gì đâu XDDD
Qua hóng Tấn Giang đi mấy bạn:3
ID Cá khô hông phải là đồ ăn vặt đâu à nghen - 17/04/2023:
Chịu hết xiết hai người lun á hahahahaha ỏooo moe chết tui ~
ID Không ăn tỏi đâu - 22/02/2023:
Cái tuyệt chiêu chộp màn hình của chế Linh làm tui cười sml há há há há
ID Hậu cần hiệu con Cánh Cụt - 19/01/2023:
Ờmmmmm dễ thương quá nhaaaaa
ID Tôi cũng ở Pompeii nè - 09/01/2023:
Chụp màn hình hẻ hahahahaha
ID Đậu phộng là loại cây gì thế - 11/12/2022:
Sao mà dễ cưng vậy nè chèn ơi:3333
ID 42519631 - 25/11/2022:
Hẳn là tới bước ngoặt trong quan hệ của mấy cổ rồi há.
ID 43765641 - 14/10/2022:
Y chang mấy nhóc tiểu học nói chuyện luôn í trời hahahahaha:
[chụp hình làm bằng chứng]
ID ivy - 04/09/2022:
Càng về sau thì mọi thứ càng hay, càng đẹp hơn.
ID Ôn Tửu - 25/08/2022:
Dễ cưng quá chừng chừng nè! Cô Tiểu Khương cũng biết làm nũng ghê ta:3
ID Ye Ye Ye Hey - 04/08/2022:
Ỏooo chụp màn hình hở, cutoe quớ:">>>>
ID Vol - 04/08/2022:
Chế Linh không chỉ có thân thể nhanh nhẹn, đầu óc bén nhạy, mà phản ứng cũng nhanh như điện luôn haha. Hổng chừng cổ còn từng làm huấn luyện viên thế hình ấy chứ hỷ.
ID Cơm ngon quá xá là ngon - 25/07/2022:
Hahahaha chế Linh bắt trend thiệt hay hết sức!
ID Tay áo - 12/07/2022:
Giờ ngủ trưa tôi đọc truyện rồi mơ màng thiếp đi, gặp được Cam Linh và Khương Tiểu Hồi trong mộng. Tuy là Cam Linh cứ bám cô Tiểu Khương miết thôi, nhưng cuối cùng vẫn là mạnh miệng mềm lòng cứu Tiểu Khương ấy.
ID Phùng tuyết liên mai - 16/06/2022:
Tui thức nguyên đêm để luyện bộ này, hờ hờ hờ, là lỗi bác Ngưu hết á nha 'v'
>> Tác giả trả lời - 16/06/2022:
Bác còn thức đêm nữa là tui cho ra đường đấy =w=
>> Ed hóng ké - 29/04/2023:
Ôi vã mồ hôi, nghe đâu tui thường edit quá nửa đêm:< đang ráng sửa mà chưa quen XDDD
ID _DYKHILY_ - 16/06/2022:
Thi cuối kì khó khăn qtqd, may mà còn có bác tác giả nè ~~
ID Ước mơ được nuôi thỏ - 16/06/2022:
Con thuyền, trống rỗng
Chẳng thể che lấp tương lai và quá khứ
Trĩu nặng nỗi niềm hoang vắng vô bờ
Bủa vây đày ải nơi biển khổ mênh mông
Tuy nhiên, màn đêm đã không còn thẳm dài tối tăm nữa
Còn đó trong giấc mơ là hình ảnh của người, ánh sáng của tôi
Đến cả bóng hình phản chiếu cũng có ánh sáng soi rọi
Chẳng còn thời gian lang thang vô định nữa
Chỉ có sự yên tĩnh xung quanh vọng về.
ID Sao phải nợ thơ đổi lấy tiền rượu vậy - 16/06/2022:
Cam Linh lúc hờn cô Tiểu Khương dễ cưng quá đáng rồi nàaa <3
ID Muốn ăn sáng muốn nuôi chó - 15/06/2022:
Chị Linh đúng là thu hút cực kỳ luôn.
ID Thiếu nữ lặng thinh - 15/06/2022:
Cùng chia sẻ trải nghiệm đặc biệt là con đường tắt dẫn lối vào trái tim cô ấy. Hãy cứu lấy nhau đi, kéo cô ấy ra khỏi vũng lầy mang tên là tội lỗi và tự trách, dìu dắt nhau ra khỏi biển khổ đau thương này.
ID Tán Xuyên - 15/06/2022:
Sao bạn tác giả viết cuốn qtqd, xem hông có đủ, hông đủ gì hớttttt:<
ID Tiểu Vi - 15/06/2022:
Trong truyện thì quá khứ gian nan và bi thảm đều là bệ đỡ cho nhân vật chính tỏa sáng sau này, nhưng nếu những sự kiện này xảy ra trong đời thực thì cũng đủ để phá hủy tâm trí của một người rồi. Thế mới biết, buông bỏ quá khứ, và chấp nhận sự thật với một tâm thế bình thản mới khó khăn làm sao!
Đồng thời, việc thiết lập lại niềm tin vào cuộc sống, xây lại những kì vọng với tương lai thật sự không hề dễ dàng gì cả!
Không phải ai cũng có thể chịu đựng được nỗi đau lột xác để trưởng thành hơn. Tôi thật sự khâm phục những ai đã và đang trải qua gian khổ của cuộc đời mà còn có thể ngoan cường tiến về phía trước!
Cập nhật: Tâm trí tôi vừa trải qua một thử thách lớn và đã gần như gục ngã; nhưng sau đó lại chỉ có thể mô tả nó với một câu "không có gì lớn lao." Lúc này thì tôi đã ổn rồi, sống cuộc sống giản đơn thôi, bởi vì cái ngưỡng mình chờ mong thấp, không có áp lực kì vọng gì nên thấy người nhẹ nhàng hơn hẳn.
Tôi không cam lòng đâu! Tôi còn muốn liều một ván như Cam Linh nữa, nhưng lại không có tự tin, tôi quá mệt mỏi, quá kiệt sức rồi!!!
ID Cá trong chậu - 15/06/2022:
Sự bướng bỉnh của cô Tiểu Khương là thế này: Cô có mắng tôi xối xả thế nào cũng được, tôi cứ bắt cô từ bỏ báo thù đấy. Lời chót lưỡi đầu môi không đủ đâu, phải qua ải của tôi đã, tôi xác nhận xong thì mới cho cô biết hung thủ. Cô ấy đã từng sơ sẩy để hung thủ lọt vào làm sao, thì bây giờ lại cẩn thận tỉ mỉ nhường vậy, nhất quyết không để sót bất kì dấu vết gì nữa.
Còn Cam Linh thì: Nếu làm chuyện liều lĩnh mà có thể đạt được mục đích của mình thì tốt rồi, cô ấy đã hoàn thành rất nhiều thứ mà người bình thường không dám làm, thế mà cô ấy vẫn không có được thứ mình muốn. Đến nơi nguy hiểm này thì cô ấy lại lùi một bước, bất kể động cơ của cô ấy là gì, thì Cam Linh cũng không để cho sự mạo hiểm của người khác thành ra vô ích.
Năm tới chúng ta hãy cùng đi thăm Ninh Ninh nhé.
ID Dương tiên nữ nữ nữ nữ - 15/06/2022:
Nóng lòng mong đợi xem lúc hai bạn yêu đương là như thế nào lắm luôn í!
ID nobody - 15/06/2022:
Mỗi chương là một lần bị mấy phép so sánh của tác giả hớp mất cái hồn <3
ID Cọc gỗ - 15/06/2022:
Xem như Tiểu Hồi đã thắng ván cược hỷ, lúc trước là Cam Linh tiến từng bước cạy miệng Tiểu Hồi, bây giờ sự ám ảnh về việc giết người của cô ấy đã vợi bớt đi một chút, liệu Tiểu Hồi có thể dần dần khuyên bảo cô ấy quay đầu lại không?
Idol ơi là idol, bác viết quá trình này đúng mượt luôn ấy. Với lại trong truyện nói cô Tiểu Khương là thánh mẫu, nhưng tôi cảm thấy cô ấy giống như một người bình thường có lòng cảm thông với người khác, đang dốc hết sức hành động để cứu chữa thứ gì đó thì đúng hơn.
ID ddd ding ding dang - 15/06/2022:
Cô giáo Tiểu Khương thật là lợi hại ghê!
ID Im lặng đi - 15/06/2022:
Hai sợi dây điện không tương thích với nhau đang bắt đầu trung hòa lẫn nhau rồi.
Ed: Chương này đã có thuyềnnnnnnnnnn rồi mấy bạn ơi:"> Sau bao con chữ mới lại thấy được thuyền <33333 Trích đoạn của chúng mình như sau:
"Người chết đã vĩnh viễn đi xa, tôi và Cam Linh chẳng hề có khả năng làm sống lại một sinh mệnh đã sớm rời khỏi trần thế.
Tôi và Cam Linh đang trôi giạt trên con thuyền mang tên là tự trách, nước ăn rất sâu, bốn bề trập trùng biển khổ."
Chương này gây ấn tượng thật mạnh với mình. Ngay từ đầu tại sao Cam Linh lại muốn Tiểu Hồi đi theo mình vậy? Là cô đơn, muốn có người hiểu mình, thấu tỏ tâm trạng của mình sao? Mà Cam Linh đồng ý buông bỏ báo thù thật à? Thù máu thật sự không dễ gì mà bỏ qua, nhưng mà chắc chắn là một phần trong Cam Linh đã muốn buông bỏ rồi, vậy thì lý do là gì thế? Có phải là do Tiểu Hồi không? Tiếp đến sẽ như thế nào đây?
Ngoài ra, bình luận của các độc giả cũng rất sắc sảo:
"Còn Cam Linh thì: Nếu làm chuyện liều lĩnh mà có thể đạt được mục đích của mình thì tốt rồi, cô ấy đã hoàn thành rất nhiều thứ mà người bình thường không dám làm, thế mà cô ấy vẫn không có được thứ mình muốn. Đến nơi nguy hiểm này thì cô ấy lại lùi một bước, bất kể động cơ của cô ấy là gì, thì Cam Linh cũng không để cho sự mạo hiểm của người khác thành ra vô ích."
"Trong truyện thì quá khứ gian nan và bi thảm đều là bệ đỡ cho nhân vật chính tỏa sáng sau này, nhưng nếu những sự kiện này xảy ra trong đời thực thì cũng đủ để phá hủy tâm trí của một người rồi. Thế mới biết, buông bỏ quá khứ, và chấp nhận sự thật với một tâm thế bình thản mới khó khăn làm sao!
Đồng thời, việc thiết lập lại niềm tin vào cuộc sống, xây lại những kì vọng với tương lai thật sự không hề dễ dàng gì cả!
Không phải ai cũng có thể chịu đựng được nỗi đau lột xác để trưởng thành hơn. Tôi thật sự khâm phục những ai đã và đang trải qua gian khổ của cuộc đời mà còn có thể ngoan cường tiến về phía trước!"
Cam Linh... thật sự là một con người đầy cuốn hút. Đau khổ đến như vậy, nhưng cô ấy vẫn kiên cường sống sót, vẫn không nỡ để cố gắng của người khác vì mình trở thành công cốc, trong khi chính công sức của mình đã nhiều lần hóa thành hư vô. Có một vài từ để mô tả những con người như vậy: những con người không muốn để người khác phải trải qua sự thất vọng, không muốn người khác phải chịu đựng nỗi đau đã từng hành hạ bản thân mình, đó thật sự là những người dịu dàng, tử tế, mạnh mẽ, và đáng cảm phục.
/68
|