Dương Hiểu Thổ lời vừa ra khỏi miệng, Đoan Mộc Thần thiếu chút nữa té xỉu, anh chưa từng thấy nữ nhân nào trời đánh như vậy ?!
Anh nhướng mày lần nữa xác định
“Cô thật không biết tôi tên gọi là gì ?”
Dương Hiểu Thổ ủy khuất nói
“Làm sao tôi biết được ? Sáu năm trước, trên ống nghiệm của anh không có dán tên nha ! Cho nên tôi mới cầm nhầm, trộm sai loại của anh… Sáu năm sau vừa thấy mặt, anh không lễ phép, cũng không có tự giới thiệu mình, cứ dùng loại ánh mắt lạnh buốt nầy nhìn tôi… Tôi làm sao biết anh tên gì a… Rồi lại nói… Rồi lại nói…”
“Nói cái gì nữa ?”
Thanh âm Dương Hiểu Thổ càng ngày càng nhỏ, Đoan Mộc Thần hoài nghi trong lòng cô đang nguyền rủa hắn !
Dương Hiểu Thổ bĩu môi
” Rồi lại nói… Tôi vốn không có hứng thú với tên của anh.”
Chân mày anh cau lại
“Không có hứng thú còn hỏi ?”
“Rống, anh thật khó chịu nha ! Tôi hỏi anh là bởi vì tôi sắp trở thành nữ bộc của anh rồi, tôi nhất định phải biết tên của chủ nhân chứ sao ?”
Chủ nhân ?!
Xưng hô thế này không tệ ! Khiến cho anh có một loại cảm giác thỏa mãn.
Đoan Mộc Thần đứng ở trước người cô, vươn một cánh tay ôm eo nhỏ của cô, tà tà cong khóe môi, chậm rãi nói
“Tôi tên là Đoan Mộc Thần, là người thừa kế đời thứ năm mươi sáu của Đoan Mộc gia tộc, là đảo chủ đảo Cliflan, mọi người gọi tôi là”Mị Hoàng”. ã nhớ rõ chưa ?”
Dương Hiểu Thổ cố gắng tiêu hóa
“Đoan Mộc Thần ? Người thừa kế ? Đảo chủ ? Mị Hoàng ?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhiều nếp nhăn, vừa nói vừa đếm mấy ngón tay
“Tôi nói anh thật khó chịu, quả nhiên không sai, có một cái tên mà cũng phức tạp như vậy wow!”
Anh tà mị cười một tiếng
“Phức tạp hay không cũng không cần nhớ, sau này cô chỉ cần gọi tôi là chủ nhân !”
Dương Hiểu Thổ bỗng nhiên cả người phát run, cô lắc đầu, trong đầu thoáng qua dự cảm xấu, gã đàn ông này sao lại tà ác như vậy ?!
” Tôi gọi anh là chủ nhân, anh muốn gọi tôi là gì a ? Gọi nữ bộc sao ? Rất không có tôn nghiêm nga ! Có thể hay không thương lượng một chút…”
Vừa nói Dương Hiểu Thổ vừa ti hí đôi mắt, vành mắt cũng có chút sắc hồng, cái miệng nhỏ nhắn thoáng nhìn đã thấy muốn khóc.
Nhìn Dương Hiểu Thổ tội nghiệp kia, bộ dáng bị sỉ nhục trông thật thảm, Đoan Mộc Thần quyết định g ọi cô
“Tiểu Thố Tử này !”
“Hả ?? Cái gì ?”
Tiểu Thố Tử này ?
Cái này nghe làm sao vậy, ách, thật mập mờ !
Chưa từng có người nào kêu tên của cô như vậy, chỉ có Chu Mạt Mạt đáng ghét mới hay gọi cô là “Tiểu Thố Tử” .
“Tiểu Thố Tử” cùng “Tiểu Thố Tử này ” chỉ khác nhau có một từ, làm sao cảm giác không giống nhau như vậy ?
Anh môi mỏng khẽ mở, gọi thử
“Tiểu Thố Tử này…”
Ô ô ô, không nên gọi nữa, cô nổi đầy da gà rồi !
Không nhìn vẻ mặt “thống khổ” của cô, anh nhấc cánh tay dài đem cô ôm vào trước ngực, chậm rãi tuyên bố
“Tiểu Thố Tử này, từ giờ cô bắt đầu là nữ bộc chuyên trách của tôi ! Biết điều một chút, cùng chủ nhân đi thôi…”
Anh nhướng mày lần nữa xác định
“Cô thật không biết tôi tên gọi là gì ?”
Dương Hiểu Thổ ủy khuất nói
“Làm sao tôi biết được ? Sáu năm trước, trên ống nghiệm của anh không có dán tên nha ! Cho nên tôi mới cầm nhầm, trộm sai loại của anh… Sáu năm sau vừa thấy mặt, anh không lễ phép, cũng không có tự giới thiệu mình, cứ dùng loại ánh mắt lạnh buốt nầy nhìn tôi… Tôi làm sao biết anh tên gì a… Rồi lại nói… Rồi lại nói…”
“Nói cái gì nữa ?”
Thanh âm Dương Hiểu Thổ càng ngày càng nhỏ, Đoan Mộc Thần hoài nghi trong lòng cô đang nguyền rủa hắn !
Dương Hiểu Thổ bĩu môi
” Rồi lại nói… Tôi vốn không có hứng thú với tên của anh.”
Chân mày anh cau lại
“Không có hứng thú còn hỏi ?”
“Rống, anh thật khó chịu nha ! Tôi hỏi anh là bởi vì tôi sắp trở thành nữ bộc của anh rồi, tôi nhất định phải biết tên của chủ nhân chứ sao ?”
Chủ nhân ?!
Xưng hô thế này không tệ ! Khiến cho anh có một loại cảm giác thỏa mãn.
Đoan Mộc Thần đứng ở trước người cô, vươn một cánh tay ôm eo nhỏ của cô, tà tà cong khóe môi, chậm rãi nói
“Tôi tên là Đoan Mộc Thần, là người thừa kế đời thứ năm mươi sáu của Đoan Mộc gia tộc, là đảo chủ đảo Cliflan, mọi người gọi tôi là”Mị Hoàng”. ã nhớ rõ chưa ?”
Dương Hiểu Thổ cố gắng tiêu hóa
“Đoan Mộc Thần ? Người thừa kế ? Đảo chủ ? Mị Hoàng ?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhiều nếp nhăn, vừa nói vừa đếm mấy ngón tay
“Tôi nói anh thật khó chịu, quả nhiên không sai, có một cái tên mà cũng phức tạp như vậy wow!”
Anh tà mị cười một tiếng
“Phức tạp hay không cũng không cần nhớ, sau này cô chỉ cần gọi tôi là chủ nhân !”
Dương Hiểu Thổ bỗng nhiên cả người phát run, cô lắc đầu, trong đầu thoáng qua dự cảm xấu, gã đàn ông này sao lại tà ác như vậy ?!
” Tôi gọi anh là chủ nhân, anh muốn gọi tôi là gì a ? Gọi nữ bộc sao ? Rất không có tôn nghiêm nga ! Có thể hay không thương lượng một chút…”
Vừa nói Dương Hiểu Thổ vừa ti hí đôi mắt, vành mắt cũng có chút sắc hồng, cái miệng nhỏ nhắn thoáng nhìn đã thấy muốn khóc.
Nhìn Dương Hiểu Thổ tội nghiệp kia, bộ dáng bị sỉ nhục trông thật thảm, Đoan Mộc Thần quyết định g ọi cô
“Tiểu Thố Tử này !”
“Hả ?? Cái gì ?”
Tiểu Thố Tử này ?
Cái này nghe làm sao vậy, ách, thật mập mờ !
Chưa từng có người nào kêu tên của cô như vậy, chỉ có Chu Mạt Mạt đáng ghét mới hay gọi cô là “Tiểu Thố Tử” .
“Tiểu Thố Tử” cùng “Tiểu Thố Tử này ” chỉ khác nhau có một từ, làm sao cảm giác không giống nhau như vậy ?
Anh môi mỏng khẽ mở, gọi thử
“Tiểu Thố Tử này…”
Ô ô ô, không nên gọi nữa, cô nổi đầy da gà rồi !
Không nhìn vẻ mặt “thống khổ” của cô, anh nhấc cánh tay dài đem cô ôm vào trước ngực, chậm rãi tuyên bố
“Tiểu Thố Tử này, từ giờ cô bắt đầu là nữ bộc chuyên trách của tôi ! Biết điều một chút, cùng chủ nhân đi thôi…”
/80
|