"Sẽ không." Hàn Nhượng cười dựa vào trên ghế sa lon: "Ba mẹ anh nói anh thích là được, hơn nữa bọn họ cảm thấy em rất đẹp, nói là anh nhặt được may mắn
Người nhà thật tốt biết bao.
Khương Thích đỏ cả vành mắt, một lát sau như là đã quyết định, cô ấy đột nhiên nói một câu: “Vậy, Hàn Nhượng, chúng ta đính hôn”
Chúng ta đính hôn.
Đường Thi suýt chút nữa không thể khống chế mà làm đổ ly nước trong tay, cô và Hàn Nhượng đều ngẩn ra.
Anh không nghĩ tới sự phát triển này, biểu tình trên mặt lập tức cứng lại, mãi lâu mới hồi phục tinh thần lại, cất giọng run rẩy lấy hỏi một câu: “Em... Em nói cái gì?"
Chuyện gì đã xảy ra! Làm sao trong lúc bất chợt... Trong lúc bất chợt đã!
Hàn Nhượng cảm thấy hiện tại bên tai mình ong ong, không nghe rõ gì, chỉ còn lại câu “Chúng ta đính hôn" vừa rồi kia của Khương Thích vang lên không ngừng ở bên tai, đại não Hàn Nhượng như thiếu dưỡng khí, ý thức trống rỗng.
Cuối cùng vẫn là Đường Thi phản ứng kịp, nghiêm khắc kéo Hàn Nhượng: “Lo lắng cái gì, cầu hôn đi!”
Cầu hôn!
Hàn Nhượng giống như một đứa trẻ đột nhiên trúng số năm triệu nhân dân tệ, lập tức tâm tình kích động không biết nên dùng vẻ mặt gì, anh ta nhảy dựng lên từ trên ghế salon, người đàn ông cao lớn đẹp trai ôm Khương Thích vào trong ngực, cá người run rẩy: “Em nói thật đúng không? Đúng không?"
Đuôi mắt Khương Thích ửng đỏ, cô ấy gật đầu: “Đúng vậy, người có thể cứu em khỏi địa ngục Diệp Kinh Đường, chỉ có anh."
Hàn Nhượng chợt buông Khương Thích ra, lúc cô ấy chưa kịp phản ứng anh đã phóng trở về phòng, một hồi tiếng leng keng loảng xoảng vang lên, sau đó anh lại lao tới tựa như một trận gió, trong tay cầm một cái hộp nhỏ.
Anh chuẩn bị xong, anh đã sớm chuẩn bị xong!
Chỉ cần Khương Thích mở miệng đồng ý, anh sẽ dùng xe to nhà lớn mâm cao cổ đầy đường đường chính chính rước cô về nhà! Từ nay về sau ai dám xem thường Khương Thích, chính là đối nghịch với nhà họ Hàn!
Hàn Nhượng quỳ một chân trên đất, mở hộp trang sức nhẫn trong lòng bàn tay ra, đưa nó tới trước mặt Khương Thích.
Trong nháy mắt đó, Đường Thi và Khương Thích che miệng, phát ra hít hơi tiếng kinh ngạc.
Hàn Nhượng mua nhẫn từ lúc nào? Anh đã chuẩn bị bao lâu, cẩn thận từng li từng tí khắc chế ý nghĩ của mình bao lâu? Tình nhân hiếm có, lại đối xử với cô đến mức này...
Đường Thi cảm thấy mình cũng bị cảm động, dù sao cô không được Bạc Dạ cầu hôn như vậy, thấy Hàn Nhượng thật tình đối đãi với Khương Thích như thế, thật sự là cô hài lòng thay bạn mình, cô đứng dậy rời vị trí của mình nhìn Hàn Nhượng quỳ một chân trên đất ở trước mặt Khương Thích.
Người đàn ông anh tuấn nuốt một ngụm nước bọt, cắn răng nói: “Nhẫn anh đã sớm chuẩn bị xong, nhưng vẫn luôn không dám lấy ra, anh không muốn hù dọa em, cũng không muốn khiến tình yêu của mình trở thành gánh nặng của em, cho nên vẫn không nói cho em..."
Khương Thích hơi muốn khóc. "Anh biết, em bị tổn thương, Diệp Kinh Đường đối với em rất tệ, anh cũng biết tổn thương này cần rất nhiều thời gian để trị hết, em cũng muốn đáp lại anh, thế nhưng vết thương trong lòng khiến khả năng yêu của em bị hủy diệt, không thể khôi phục nhanh như vậy, cho nên anh nguyện ý chờ... Đây là anh cam tâm tình nguyện, Khương Thích, em không cần vì áy náy mới đồng ý với anh."
Khương Thích đỏ mắt che miệng lắc đầu.
Hàn Nhượng cũng không phải vì làm cho Khương Thích cảm động mới ở bên cạnh cô lâu như vậy. Anh chỉ muốn làm cho Khương Thích nhận được nhiều sự tốt đẹp của thế giới này, cho nên mới yên lặng làm bạn. Có rất nhiều tên đàn ông trong mấy bộ phim đã có lốp xe cũ phòng hờ lại luôn khổ sở ép mình mà chờ một người phụ nữ mắt mù, thế nhưng Hàn Nhượng rõ ràng không phải là người như vậy.
Anh cũng có tôn nghiêm và điểm mấu chốt của mình, thích Khương Thích, cũng chỉ là bởi vì thích, nên anh ta nghe theo nội tâm mình mà thôi. Nếu có ngày nào đó buông tay, cũng không câu chấp.
Người nhà thật tốt biết bao.
Khương Thích đỏ cả vành mắt, một lát sau như là đã quyết định, cô ấy đột nhiên nói một câu: “Vậy, Hàn Nhượng, chúng ta đính hôn”
Chúng ta đính hôn.
Đường Thi suýt chút nữa không thể khống chế mà làm đổ ly nước trong tay, cô và Hàn Nhượng đều ngẩn ra.
Anh không nghĩ tới sự phát triển này, biểu tình trên mặt lập tức cứng lại, mãi lâu mới hồi phục tinh thần lại, cất giọng run rẩy lấy hỏi một câu: “Em... Em nói cái gì?"
Chuyện gì đã xảy ra! Làm sao trong lúc bất chợt... Trong lúc bất chợt đã!
Hàn Nhượng cảm thấy hiện tại bên tai mình ong ong, không nghe rõ gì, chỉ còn lại câu “Chúng ta đính hôn" vừa rồi kia của Khương Thích vang lên không ngừng ở bên tai, đại não Hàn Nhượng như thiếu dưỡng khí, ý thức trống rỗng.
Cuối cùng vẫn là Đường Thi phản ứng kịp, nghiêm khắc kéo Hàn Nhượng: “Lo lắng cái gì, cầu hôn đi!”
Cầu hôn!
Hàn Nhượng giống như một đứa trẻ đột nhiên trúng số năm triệu nhân dân tệ, lập tức tâm tình kích động không biết nên dùng vẻ mặt gì, anh ta nhảy dựng lên từ trên ghế salon, người đàn ông cao lớn đẹp trai ôm Khương Thích vào trong ngực, cá người run rẩy: “Em nói thật đúng không? Đúng không?"
Đuôi mắt Khương Thích ửng đỏ, cô ấy gật đầu: “Đúng vậy, người có thể cứu em khỏi địa ngục Diệp Kinh Đường, chỉ có anh."
Hàn Nhượng chợt buông Khương Thích ra, lúc cô ấy chưa kịp phản ứng anh đã phóng trở về phòng, một hồi tiếng leng keng loảng xoảng vang lên, sau đó anh lại lao tới tựa như một trận gió, trong tay cầm một cái hộp nhỏ.
Anh chuẩn bị xong, anh đã sớm chuẩn bị xong!
Chỉ cần Khương Thích mở miệng đồng ý, anh sẽ dùng xe to nhà lớn mâm cao cổ đầy đường đường chính chính rước cô về nhà! Từ nay về sau ai dám xem thường Khương Thích, chính là đối nghịch với nhà họ Hàn!
Hàn Nhượng quỳ một chân trên đất, mở hộp trang sức nhẫn trong lòng bàn tay ra, đưa nó tới trước mặt Khương Thích.
Trong nháy mắt đó, Đường Thi và Khương Thích che miệng, phát ra hít hơi tiếng kinh ngạc.
Hàn Nhượng mua nhẫn từ lúc nào? Anh đã chuẩn bị bao lâu, cẩn thận từng li từng tí khắc chế ý nghĩ của mình bao lâu? Tình nhân hiếm có, lại đối xử với cô đến mức này...
Đường Thi cảm thấy mình cũng bị cảm động, dù sao cô không được Bạc Dạ cầu hôn như vậy, thấy Hàn Nhượng thật tình đối đãi với Khương Thích như thế, thật sự là cô hài lòng thay bạn mình, cô đứng dậy rời vị trí của mình nhìn Hàn Nhượng quỳ một chân trên đất ở trước mặt Khương Thích.
Người đàn ông anh tuấn nuốt một ngụm nước bọt, cắn răng nói: “Nhẫn anh đã sớm chuẩn bị xong, nhưng vẫn luôn không dám lấy ra, anh không muốn hù dọa em, cũng không muốn khiến tình yêu của mình trở thành gánh nặng của em, cho nên vẫn không nói cho em..."
Khương Thích hơi muốn khóc. "Anh biết, em bị tổn thương, Diệp Kinh Đường đối với em rất tệ, anh cũng biết tổn thương này cần rất nhiều thời gian để trị hết, em cũng muốn đáp lại anh, thế nhưng vết thương trong lòng khiến khả năng yêu của em bị hủy diệt, không thể khôi phục nhanh như vậy, cho nên anh nguyện ý chờ... Đây là anh cam tâm tình nguyện, Khương Thích, em không cần vì áy náy mới đồng ý với anh."
Khương Thích đỏ mắt che miệng lắc đầu.
Hàn Nhượng cũng không phải vì làm cho Khương Thích cảm động mới ở bên cạnh cô lâu như vậy. Anh chỉ muốn làm cho Khương Thích nhận được nhiều sự tốt đẹp của thế giới này, cho nên mới yên lặng làm bạn. Có rất nhiều tên đàn ông trong mấy bộ phim đã có lốp xe cũ phòng hờ lại luôn khổ sở ép mình mà chờ một người phụ nữ mắt mù, thế nhưng Hàn Nhượng rõ ràng không phải là người như vậy.
Anh cũng có tôn nghiêm và điểm mấu chốt của mình, thích Khương Thích, cũng chỉ là bởi vì thích, nên anh ta nghe theo nội tâm mình mà thôi. Nếu có ngày nào đó buông tay, cũng không câu chấp.
/1829
|