"Còn có chỗ để quay đầu lại?" Bạc Dạ giống như là nghe được một câu nói đùa, thậm chí dự định đóng sầm cửa đi ra ngoài: “Thời điểm mà cậu quyết định ra tay với Đường Thi thì chúng ta đã đứng ở phía đối lập rồi, bạn cũ!”
Sắc mặt của Phúc Trăn trở nên cứng ngắc, sau đó anh ta lại nghe được lời nói của Bạc Dạ, từng câu từng chữ đều mang theo lên sát khí chấn động thiên địa: “Cậu ngàn vạn lần không nên dùng Đường Thi thử tôi!"
Phúc Trăn đột ngột nắm chặt tay, không thể tin được hỏi một câu: “Cậu đã khôi phục ký ức rồi!"
Có vẻ như Phúc Trăn nhầm tưởng rằng Bạc Dạ đã nhớ tất cả mọi thứ nên Bạc Dạ đã tương kế tựu kế theo những gì anh biết mà nói, cũng không có ý sửa lại. Anh cố tình nói đầy ẩn ý: “Ừ... nhớ ra một vài điều khá thú vị gì đó, Phúc Trăn, sao cậu cứ diễn như vậy chứ?"
Phúc Trăn sắc mặt đột nhiên thay đổi, về sau nghiến răng nghiến lợi: "Bạc Dạ, cậu đừng âm dương quái khí như vậy, chúng ta hãy nói chuyện đàng hoàng đi... nó có liên quan đến Đường Thi." "Không có chuyện gì để nói về Đường Thi." Bạc Dạ đẩy cửa ra: "Phúc Trăn, tại sao cậu phải trăm phương nghìn kế để tìm người đến thăm dò tôi? Cậu muốn làm vậy vì mục đích gì thì cứ nói thắng với tôi không phải tốt hơn sao? Cậu dùng Đường Thi để kiểm tra tôi, chẳng lẽ là cậu đang cảm thấy bản thân mình sống quá thoải mái rồi hả?"
Lời nói cuối cùng của Bạc Dạ vừa rơi xuống đất có thể đập mạnh tạo thành một cái hố, Phúc Trăn sắc mặt tái nhợt, nhất thời đứng lên: “Chờ một chút.”
Bạc Dạ nhìn lại nhìn khuôn mặt đã bắt đầu có chút bối rối của Phúc Trăn thì cong môi cười nhạt: "Còn cái gì muốn nói với tôi sao?" “Nếu tôi nói.." Phúc Trăn cản chặt răng nói: "Là có người tìm tôi để dùng Đường Thi thử cậu thì sao?"
Đồng tử của Bạc Dạ co rút lại, anh chưa nghĩ đến khả năng này nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh: “Thật không? Cậu đúng là thật biết nói đùa, càng nói càng buồn cười, cậu cứ tiếp tục bịa ra đi, tôi nghe."
Trên thực tế thì anh đang cố tình kích thích Phúc Trăn để anh ta nói ra tất cả.
Phúc Trăn cuống lên, anh ta nhìn biểu hiện của Bạc Da, tàn nhẫn hít sâu một hơi: “Có người liên lạc bí mật với tôi và An Mật, sau đó tôi và cô ấy đều bị lợi dụng."
Bạc Dạ chưa bao giờ nghĩ rằng An Mật cũng có liên quan đến việc đó, đôi mắt đột nhiên chìm xuống: "Cậu cùng An Mật có bao nhiêu liên hệ?"
Phúc Trăn nằm chặt ta: "Chúng tôi chưa gián đoạn."
Xưa nay chưa từng gián đoạn, mọi việc An Mật làm ở nước ngoài đều do Phúc Trăn sắp xếp, đây là ý của sếp lớn bên trên.
Bạc Dạ nhìn thắng vào mặt Phúc Trăn, luôn cảm thấy lòng người đổi thay, cho dù quen nhau lâu như vậy cũng không thể hiểu được trong lòng bạn thân đang ẩn chứa tâm tư gì.
Anh cau mày: “Cho dù sau này cậu biết An Mật chính là kẻ đầu sỏ, còn để Đường Thi gánh hết mọi chuyện thì cậu vẫn chưa từng gián đoạn liên lạc với cô ấy sao?"
Phúc Trăn bị áp lực rất lớn: “Tôi không có cách nào phá vỡ mối quan hệ với An Mật, tất cả bối cảnh và cột chống của An Mật đều do tôi cho, tôi cũng cần kiếm soát tin tức của cô ấy bất cứ lúc nào."
Vì lẽ đó có rất nhiều lần, rất nhiều bi kịch đều là do Phúc Trăn dung túng mà ra.
Bạc Dạ chỉ cảm thấy khí huyết dâng trào lên, nhìn Phúc Trăn trước mặt, hóa ra rất nhiều lần, tất cả những gì mà Đường Thi gặp phải do An Mật làm ra đều là do có Phúc Trăn thúc đẩy ở sau lưng...
An Mật có thể có khả năng ẩn mình như vậy là bởi vì có Phúc Trăn giúp đỡ! Mấy năm qua cũng không thể tra ra thế lực đẳng sau của cô ta, hóa ra là Phúc Trăn...
Bạc Dạ không nhịn nổi nữa: "Tại sao cậu lại chọn giúp An Mật?"
Phúc Trăn sững sờ, sau đó chậm rãi nói, giống như hạ quyết tâm: "Đây là... là ý tứ của phía trên, hơn nữa... dường như An Mật... có lai lịch... không nhỏ."
Sắc mặt của Phúc Trăn trở nên cứng ngắc, sau đó anh ta lại nghe được lời nói của Bạc Dạ, từng câu từng chữ đều mang theo lên sát khí chấn động thiên địa: “Cậu ngàn vạn lần không nên dùng Đường Thi thử tôi!"
Phúc Trăn đột ngột nắm chặt tay, không thể tin được hỏi một câu: “Cậu đã khôi phục ký ức rồi!"
Có vẻ như Phúc Trăn nhầm tưởng rằng Bạc Dạ đã nhớ tất cả mọi thứ nên Bạc Dạ đã tương kế tựu kế theo những gì anh biết mà nói, cũng không có ý sửa lại. Anh cố tình nói đầy ẩn ý: “Ừ... nhớ ra một vài điều khá thú vị gì đó, Phúc Trăn, sao cậu cứ diễn như vậy chứ?"
Phúc Trăn sắc mặt đột nhiên thay đổi, về sau nghiến răng nghiến lợi: "Bạc Dạ, cậu đừng âm dương quái khí như vậy, chúng ta hãy nói chuyện đàng hoàng đi... nó có liên quan đến Đường Thi." "Không có chuyện gì để nói về Đường Thi." Bạc Dạ đẩy cửa ra: "Phúc Trăn, tại sao cậu phải trăm phương nghìn kế để tìm người đến thăm dò tôi? Cậu muốn làm vậy vì mục đích gì thì cứ nói thắng với tôi không phải tốt hơn sao? Cậu dùng Đường Thi để kiểm tra tôi, chẳng lẽ là cậu đang cảm thấy bản thân mình sống quá thoải mái rồi hả?"
Lời nói cuối cùng của Bạc Dạ vừa rơi xuống đất có thể đập mạnh tạo thành một cái hố, Phúc Trăn sắc mặt tái nhợt, nhất thời đứng lên: “Chờ một chút.”
Bạc Dạ nhìn lại nhìn khuôn mặt đã bắt đầu có chút bối rối của Phúc Trăn thì cong môi cười nhạt: "Còn cái gì muốn nói với tôi sao?" “Nếu tôi nói.." Phúc Trăn cản chặt răng nói: "Là có người tìm tôi để dùng Đường Thi thử cậu thì sao?"
Đồng tử của Bạc Dạ co rút lại, anh chưa nghĩ đến khả năng này nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh: “Thật không? Cậu đúng là thật biết nói đùa, càng nói càng buồn cười, cậu cứ tiếp tục bịa ra đi, tôi nghe."
Trên thực tế thì anh đang cố tình kích thích Phúc Trăn để anh ta nói ra tất cả.
Phúc Trăn cuống lên, anh ta nhìn biểu hiện của Bạc Da, tàn nhẫn hít sâu một hơi: “Có người liên lạc bí mật với tôi và An Mật, sau đó tôi và cô ấy đều bị lợi dụng."
Bạc Dạ chưa bao giờ nghĩ rằng An Mật cũng có liên quan đến việc đó, đôi mắt đột nhiên chìm xuống: "Cậu cùng An Mật có bao nhiêu liên hệ?"
Phúc Trăn nằm chặt ta: "Chúng tôi chưa gián đoạn."
Xưa nay chưa từng gián đoạn, mọi việc An Mật làm ở nước ngoài đều do Phúc Trăn sắp xếp, đây là ý của sếp lớn bên trên.
Bạc Dạ nhìn thắng vào mặt Phúc Trăn, luôn cảm thấy lòng người đổi thay, cho dù quen nhau lâu như vậy cũng không thể hiểu được trong lòng bạn thân đang ẩn chứa tâm tư gì.
Anh cau mày: “Cho dù sau này cậu biết An Mật chính là kẻ đầu sỏ, còn để Đường Thi gánh hết mọi chuyện thì cậu vẫn chưa từng gián đoạn liên lạc với cô ấy sao?"
Phúc Trăn bị áp lực rất lớn: “Tôi không có cách nào phá vỡ mối quan hệ với An Mật, tất cả bối cảnh và cột chống của An Mật đều do tôi cho, tôi cũng cần kiếm soát tin tức của cô ấy bất cứ lúc nào."
Vì lẽ đó có rất nhiều lần, rất nhiều bi kịch đều là do Phúc Trăn dung túng mà ra.
Bạc Dạ chỉ cảm thấy khí huyết dâng trào lên, nhìn Phúc Trăn trước mặt, hóa ra rất nhiều lần, tất cả những gì mà Đường Thi gặp phải do An Mật làm ra đều là do có Phúc Trăn thúc đẩy ở sau lưng...
An Mật có thể có khả năng ẩn mình như vậy là bởi vì có Phúc Trăn giúp đỡ! Mấy năm qua cũng không thể tra ra thế lực đẳng sau của cô ta, hóa ra là Phúc Trăn...
Bạc Dạ không nhịn nổi nữa: "Tại sao cậu lại chọn giúp An Mật?"
Phúc Trăn sững sờ, sau đó chậm rãi nói, giống như hạ quyết tâm: "Đây là... là ý tứ của phía trên, hơn nữa... dường như An Mật... có lai lịch... không nhỏ."
/1829
|