Lúc Bạc Dạ đi về thì trên đường có mưa to, Đường Thi có chút lo lắng Đường Duy sẽ bị ướt, nửa đường thì nhận được điện thoại của Đường Duy nói rằng anh đã an toàn: “Mẹ ơi, để chú Vưu Kim mang con đến. Mọi người đùng lo lắng, chú ấy nói hẹn gặp ở chỗ ăn cơm." “Được.”
Sau cơn mưa lớn, bọn họ vẫn giữ lời hẹn.
Sau khi Đường Thi cúp điện thoại, Khắc Lý Tư hỏi cô: “Vừa rồi em có thấy phản ứng của Bạc Dạ không?"
Đường Thi rũ mi: "Không thấy." "Thực sự rất tàn nhẫn." Khắc Lý Tư thở dài: “Sự tàn nhẫn này không kém Bạc Dạ lúc trước đâu.” Đường Thi cười cười: “Còn không đến mức như vậy.” “Đến chứ.” Khắc Lý Tư đột nhiên thay đổi thái độ giễu cợt vừa rồi mà nghiêm túc nhìn Đường Thi: "Bây giờ em rất giống Bạc Dạ."
Đường Thi sững sờ. “Giống như hình ảnh phản chiếu của Bạc Dạ ấy." Khắc Lý Tư chân thành đưa tay ra sờ sờ vào mặt Đường Thi. "Em làm mình sống như anh ấy, bao gồm tất cả mọi thứ như tính khí, tính tình và các loại thủ đoạn khác nhau.
Tất cả đều có bóng dáng của Bạc Dạ.
Đường Thi khịt mũi, cô cũng không có cách nào phủ nhận: “Tôi biết, có thể đúng như vậy, có lẽ sau khi ngồi ở vị trí đó lâu thì cũng trở nên có chút giống như Bạc Dạ, nhưng bản chất của tôi vẫn là Đường Thi kia, Khắc Lý Tư, chẳng lẽ anh không nghĩ vậy sao?" “Mặc kệ thế nào." Khắc Lý Tư thở dài: “Tôi hi vọng em không làm gì thương tổn chính mình. Nếu như có thể bảo vệ chính mình không bị tổn hại thì em có thể sống với tư thái như vậy, cũng rất tốt.
Rất tốt, thực sự rất tốt.
Đường Thi ngồi trong xe của Khắc Lý Tư và lại im lặng.
Sau đó, tôi đã vượt qua thời gian mà không có gì để là bọn họ không làm gì mặc thời gian trôi qua. Họ gặp nhau tại một nhà hàng Nhật Bản lúc 7 giờ tối. Khi Vưu Kim dẫn Đường Duy tới thì Đường Thi và Khắc Lý Tư đã đợi ở quầy lễ tân, nhìn thấy mấy người Đường Thi cậu bé cất tiếng chào: “Mẹ. mẹ!" “Tình hình của thầy con thế nào rồi?" "Thầy ấy tốt hơn nhiều rồi.” Ánh mắt Đường Duy lóe lên, liền đáp lại như vậy. "Tôi nghe Khắc Lý Tư nói rằng cô thích món ăn Nhật Bản nhất."
Vưu Kim mỉm cười bước tới: "Thế nên tôi đặc biệt đặt trước nhà hàng này. Hôm nay mọi người cứ ăn thoải mái, gọi món gì cũng được.” “Hào phóng như vậy sao?" Khương Thích nói đùa: "Có phải anh tự mời khách không vậy? "Tiền của công ty."
Vưu Kim chớp mắt: “Suyt, đừng nói ra ngoài." "Biển thủ tài khoản công thật là vô liêm sỉ." Khắc Lý Tư cười mắng "Lại còn dùng để ăn đồ Nhật, sao anh lại kém như vậy". “Ai cần cô lo?" Vưu Kim liếc nhìn em trai mình một cái. “Đi thôi, đừng đứng bên ngoài vừa ẩm vừa lạnh.” Mời bạn đọc truyện tại Truyện88. net
Bọn họ vừa đi vừa cười nói cùng nhau bước vào nhà hàng Nhật Bản, môi trường ở đây rất tốt, trang trí theo phong cách Edo của Nhật Bản, nhân viên phục vụ ra vào mặc kimono, đi guốc gỗ phát ra âm thanh đát đát. Trên tay họ một khay nhỏ bày rất nhiều loại sushi tinh tế.
Sau khi Đường Thi và những người khác ngồi xuống, một cô gái trẻ xinh đẹp bước tới gọi món cho họ, trong lúc gọi món cô ấy còn có thể sử dụng tiếng Nhật và khi nói chuyện không hề gây áp lực. Người phục vụ của nhà hàng này có vẻ rất chuyên nghiệp.
Sau khi gọi một ít sashimi để ăn, Đường Thi để tùy mọi người gọi món, sau đó cô nhìn ra bên ngoài và đột nhiên cảm thấy có một bóng người quen thuộc đi qua mình.
Đường Thi cảm thấy khó hiểu, khi phóng tầm mắt ra thì đã không còn bóng dáng kia nữa.
Đây không phải là lần đầu tiên. Gần đây, cô luôn cảm thấy giống như mình bị theo dõi. Cô không biết đó có phải là ảo giác hay không...
Sau cơn mưa lớn, bọn họ vẫn giữ lời hẹn.
Sau khi Đường Thi cúp điện thoại, Khắc Lý Tư hỏi cô: “Vừa rồi em có thấy phản ứng của Bạc Dạ không?"
Đường Thi rũ mi: "Không thấy." "Thực sự rất tàn nhẫn." Khắc Lý Tư thở dài: “Sự tàn nhẫn này không kém Bạc Dạ lúc trước đâu.” Đường Thi cười cười: “Còn không đến mức như vậy.” “Đến chứ.” Khắc Lý Tư đột nhiên thay đổi thái độ giễu cợt vừa rồi mà nghiêm túc nhìn Đường Thi: "Bây giờ em rất giống Bạc Dạ."
Đường Thi sững sờ. “Giống như hình ảnh phản chiếu của Bạc Dạ ấy." Khắc Lý Tư chân thành đưa tay ra sờ sờ vào mặt Đường Thi. "Em làm mình sống như anh ấy, bao gồm tất cả mọi thứ như tính khí, tính tình và các loại thủ đoạn khác nhau.
Tất cả đều có bóng dáng của Bạc Dạ.
Đường Thi khịt mũi, cô cũng không có cách nào phủ nhận: “Tôi biết, có thể đúng như vậy, có lẽ sau khi ngồi ở vị trí đó lâu thì cũng trở nên có chút giống như Bạc Dạ, nhưng bản chất của tôi vẫn là Đường Thi kia, Khắc Lý Tư, chẳng lẽ anh không nghĩ vậy sao?" “Mặc kệ thế nào." Khắc Lý Tư thở dài: “Tôi hi vọng em không làm gì thương tổn chính mình. Nếu như có thể bảo vệ chính mình không bị tổn hại thì em có thể sống với tư thái như vậy, cũng rất tốt.
Rất tốt, thực sự rất tốt.
Đường Thi ngồi trong xe của Khắc Lý Tư và lại im lặng.
Sau đó, tôi đã vượt qua thời gian mà không có gì để là bọn họ không làm gì mặc thời gian trôi qua. Họ gặp nhau tại một nhà hàng Nhật Bản lúc 7 giờ tối. Khi Vưu Kim dẫn Đường Duy tới thì Đường Thi và Khắc Lý Tư đã đợi ở quầy lễ tân, nhìn thấy mấy người Đường Thi cậu bé cất tiếng chào: “Mẹ. mẹ!" “Tình hình của thầy con thế nào rồi?" "Thầy ấy tốt hơn nhiều rồi.” Ánh mắt Đường Duy lóe lên, liền đáp lại như vậy. "Tôi nghe Khắc Lý Tư nói rằng cô thích món ăn Nhật Bản nhất."
Vưu Kim mỉm cười bước tới: "Thế nên tôi đặc biệt đặt trước nhà hàng này. Hôm nay mọi người cứ ăn thoải mái, gọi món gì cũng được.” “Hào phóng như vậy sao?" Khương Thích nói đùa: "Có phải anh tự mời khách không vậy? "Tiền của công ty."
Vưu Kim chớp mắt: “Suyt, đừng nói ra ngoài." "Biển thủ tài khoản công thật là vô liêm sỉ." Khắc Lý Tư cười mắng "Lại còn dùng để ăn đồ Nhật, sao anh lại kém như vậy". “Ai cần cô lo?" Vưu Kim liếc nhìn em trai mình một cái. “Đi thôi, đừng đứng bên ngoài vừa ẩm vừa lạnh.” Mời bạn đọc truyện tại Truyện88. net
Bọn họ vừa đi vừa cười nói cùng nhau bước vào nhà hàng Nhật Bản, môi trường ở đây rất tốt, trang trí theo phong cách Edo của Nhật Bản, nhân viên phục vụ ra vào mặc kimono, đi guốc gỗ phát ra âm thanh đát đát. Trên tay họ một khay nhỏ bày rất nhiều loại sushi tinh tế.
Sau khi Đường Thi và những người khác ngồi xuống, một cô gái trẻ xinh đẹp bước tới gọi món cho họ, trong lúc gọi món cô ấy còn có thể sử dụng tiếng Nhật và khi nói chuyện không hề gây áp lực. Người phục vụ của nhà hàng này có vẻ rất chuyên nghiệp.
Sau khi gọi một ít sashimi để ăn, Đường Thi để tùy mọi người gọi món, sau đó cô nhìn ra bên ngoài và đột nhiên cảm thấy có một bóng người quen thuộc đi qua mình.
Đường Thi cảm thấy khó hiểu, khi phóng tầm mắt ra thì đã không còn bóng dáng kia nữa.
Đây không phải là lần đầu tiên. Gần đây, cô luôn cảm thấy giống như mình bị theo dõi. Cô không biết đó có phải là ảo giác hay không...
/1829
|