Tác phong làm việc của Khương Thích quả nhiên là tốc chiến tốc thắng, ngày hôm sau Đường Thi mới vừa tỉnh ngủ, Khương Thích đã xông tới cửa, lay cô một hồi cô vẫn chưa tỉnh táo hẳn thì cô ấy trực tiếp giật cả người Đường Thi dậy. Đúng vậy, chính là giật đó. "Cậu..cậu làm gì vậy?" Đường Thi vuốt mắt: “Tớ mới vừa tỉnh ngủ thôi mà..."
Khương Thích nói: “Hàn Thâm đến đây rồi."
Đường Thi đang ngáp giữa chừng, một nửa còn lại thì bị sợ tới mức nghẹn ngược về trong bụng, lập tức hoàn toàn không còn buồn ngủ, cô mở to hai mắt nhìn, hỏi: “Cậu nói cái gì?" "Không đùa với cậu đâu." Khương Thích nói: “Hàn Thâm vừa đến đây, đang ngồi chờ cậu trong phòng khách kia kìa!"
Đường Thi thầm nói sao tốc độ của cô ấy lại nhanh như vậy, đêm qua nói phải giới thiệu bạn trai cho cô, ngày hôm sau ngủ một giấc tỉnh dậy thật sự tìm ra một người rồi kêu người đó chờ ở phòng khách, cái này cũng quá khoa trương rồi đó bà mối Khương Thích à!
Nhưng mà không chờ Đường Thi nghĩ nhiều, Khương Thích đã đỡ cô đi vào phòng tắm: “Mau mau sửa sang hình tượng của mình một chút, một hồi nữa đánh răng rửa mặt xong thì đi ra nhé." "Hôm nay tôi không thể đi ra ngoài chơi với Hàn Thâm được." Đường Thi cau mày: “Tớ phải đến công ty làm cho xong thủ tục từ chức nữa này." "Để Hàn Thâm cùng cậu đi đến công ty là được rồi."
Khương Thích cũng không ngẩng đầu mà tung ra một câu: “Dù sao cũng là đi từ chức, không bằng để một người đàn ông cùng đi với cậu, coi như hòa nhau một chút. Hơn nữa, tớ cảm thấy cậu đi từ chức một mình, phỏng chừng có một đống người đứng bên cạnh nói này nói kia, nếu có người đi theo cậu, sẽ khá hơn một chút đấy."
Hơn nữa nếu người này còn là cậu cả Hàn Thâm của nhà họ Hàn thì càng tốt.
Cũng đầy đủ gây nên tác dụng kinh sợ rồi đó chứ.
Đường Thi muốn từ chối, nhưng Khương Thích cũng đã giúp cô nghĩ ra đối sách tiếp theo, thật sự không có biện pháp nào, cô chỉ có thể đồng ý với ý tưởng của Khương Thích, sau đó tốn hai mươi phút để thay đổi quần áo, cuối cùng thậm chí không kịp trang điểm, bởi vì sợ Hàn Thâm ngồi trong phòng khách chờ sốt ruột, cô vội vàng thay đổi một bộ quần áo thoải mái để đi ra ngoài.
Hàn Thâm đang ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, thấy Đường Thi đi ra, còn hơi có chút ngoài ý muốn: “Ngại quá, tùy tiện quấy rầy em. Em trai tôi họ bảo tôi hôm nay đến đây cùng cô đi đến công ty từ chức... "
Nghe thấy cách nói này của Hàn Thâm, Đường Thi mới biết được, thì ra cô quỷ nhỏ Khương Thích này đã sớm lên kế hoạch bảo Hàn Thâm theo cô đi đến công ty để làm thủ tục từ chức rồi!
Vừa lúc, vậy thì cùng nhau đi đi, cây ngay không sợ chết đứng, cũng không có gì phải né tránh cả.
Đường Thi và Hàn Thâm tùy tiện một ít điểm tâm Hàn Nhượng làm ở nhà rồi ra cửa, Hàn Thâm có lái xe tới, cũng rất lịch sự mà kéo cửa xe ra cho Đường Thi. Sau khi leo lên xe, Đường Thi tự động cột chắc dây an toàn, tiếp theo thì báo địa chỉ công ty cho Hàn Thâm biết.
Tùng Sam đứng bên cửa sổ sát đất trên lầu, nhìn thấy Đường Thi và Hàn Thâm rời đi, ánh mắt không hiểu sao lại thâm trầm đi, dày đặc như một đoàn sương mù.
Bên ngoài có người gõ cửa, Tùng Sam đi ra mở cửa, phát hiện là Hàn Nhượng bưng một mâm mì ống Italy tiến vào, sau đó đặt lên cái bàn nhỏ bên cạnh Tùng Sam. Gần đây Tùng Sam thường xuyên ở cùng bọn họ, giúp chuyện của Tùng Lâm xong thì sẽ trở lại, phòng này tự nhiên cũng đã thành phòng của Tùng Sam.
Hàn Nhượng vừa mở nắp một lọ số đa cho anh ta, vừa nói: “Đêm qua anh trở về cũng không ăn cơm chiều đúng không?"
Tùng Sam nói: “Ừm."
Đêm hôm đó trở về, biết Đường Thi vừa tan ca đã bị đám người Mã Kiến mang đi ăn cơm uống rượu, anh ta cũng không còn tâm tình ăn cơm tối nữa, anh ta vẫn chờ, chờ Đường Thi nửa đêm trở về, trên người toàn là mùi rượu, còn mang về tin tức gây kinh ngạc là Bạc Dạ không chết.
Hàn Nhượng dùng ánh mắt phức tạp nhìn vào Tùng Sam, sau đó đóng cửa lại rồi mới đi đến ngồi xuống trên ghế sa lon gỗ lim bên người Tùng Sam, nhìn người đàn ông đứng bên cửa sổ sát đất trong phòng, Hàn Nhượng nhíu mày, nói: “Anh là lo lắng cho Đường Thi nên mới ăn không ngon sao?"
Tùng Sam im lặng.
Sự trầm mặc lặng thinh, như một loại né tránh, lại tựa một loại... cam chịu biến tướng.
Hàn Nhượng thở dài: “Kêu Hàn Thâm lại đây là chủ ý của Khương Thích, cô ấy cảm thấy Đường Thi không thể lại bị Bạc Dạ liên lụy nữa, bây giờ là thời điểm nhìn về phía trước, phải nhìn ra để tiếp tục cuộc sống của chính mình, đúng lúc anh trai tôi cũng đang độc thân. Chúng tôi nghĩ, có lẽ tác hợp hai bọn họ với nhau cũng là lựa chọn tốt."
Anh ta phảng phất như đang giải thích với Tùng Sam.
Tùng Sam nghe xong Hàn Nhượng giải thích, không nói nhiều lời, cách một hồi lâu mới nói: "Tốt vô cùng."
Nên làm như vậy, Đường Thi không thể lại bị Bạc Dạ trói buộc nữa.
Hiện tại Bạc Dạ đã trở lại, mọi chuyện đều nên đi lên quỹ đạo chính một lần nữa.
Khương Thích cũng suy nghĩ cho Đường Thi, sợ con đường sau này của cô quá mức cô độc, cho nên mới muốn mau chóng tìm bạn trai cho Đường Thi, hơn nữa, Đường Thi cũng đang độc thân, cho dù tìm, anh ta thân là anh trai, cũng không có cớ nào để ngăn trở.
Nghĩ đến đây, Tùng Sam như tự giễu mà cười nhẹ một tiếng, sau đó đi đến bên người Hàn Nhượng rồi ngồi xuống, người đàn ông này chôn mặt vào lòng bàn tay mình: "Anh biết?"
Tiếng nói của Hàn Nhượng cũng rất trầm thấp: "... Tôi nhìn ra được. Có lẽ thần kinh của Khương Thích và Đường Thi tương đối thô, cho nên không phát hiện, nhưng tôi và anh đã từng đứng chung lập trường, đều lén bảo vệ cô ấy, cho nên tôi liếc mắt một cái... Có thể nhìn ra tình cảm của anh dành cho Đường Thi."
Tình cảm vượt qua giới hạn tình thân, rốt cuộc là tốt, hay là không tốt đây?
Tùng Sam hồi tưởng lại lần đầu tiên gặp Đường Thi, cô gái nọ kinh ngạc nhìn chằm chằm vào gương mặt anh ta, gọi anh ta là anh trai, khi đó anh ta lạnh lùng mà chống đỡ, chỉ cảm thấy trong mắt người con gái này, mình cũng chỉ là thể thân cho một người anh mà thôi, trừ chuyện đó ra thì bọn họ cũng chỉ là bạn bè bình thường, căn bản sẽ không có quan hệ gì khác.
Nhưng mà năm tháng lại không buông tha cho bất cứ kẻ nào, quan hệ giữa Tùng Sam và Đường Thi lại trở nên chặt chẽ như vậy, chặt chẽ đến... Có thể dùng cụm từ huyết nhục chí thân để hình dung.
Đường Dịch cũng tốt, Tùng Sam cũng tốt, bọn họ đều là anh trai của Đường Thi.
Đều là con của Tùng Lâm.
Khi Tùng Sam phát hiện tâm tư của mình dành cho Đường Thi thì đã trễ, trời sinh ra bản tính của anh ta lạnh nhạt, cũng không hiểu cách ăn nói, chỉ biết giấu diếm và nhẫn nại, cho nên cứ tiếp diễn như thế mãi, tất cả tình cảm đều bị chôn sâu xuống đáy lòng. "Tôi biết trong lòng anh khẳng định rất khổ sở." Hàn Nhượng nhìn thoáng qua biểu cảm lạnh lùng của Tùng Sam, dưới đáy mắt của anh ta mang theo tia đau đớn mà người thường không thể lĩnh hội được, đây là chứng cứ chứng tỏ Tùng Sam đã giấu kín tất cả tình yêu của mình đi. "Cho nên rất xin lỗi, chưa từng suy nghĩ đến cảm nhận của anh, lại giới thiệu Đường Thi cho anh trai của tôi." Hàn Nhượng vẫn cảm thấy có chút áy náy đối với Tùng Sam, tình cảm của Tùng Sam dành cho Đường Thi quá khó khăn, một khi bước lên con đường này, cũng chỉ có thể đi đến lúc chết mà thôi.
Cứ như trong lòng Đường Thi vẫn luôn chờ mong Bạc Dạ trở về, trong lòng Tùng Sam cũng có một suy nghĩ không cách nào nói ra, sẽ bị người người gọi là nhớt nhơ vô sỉ.
Anh ta yêu một người, người kia là em gái ruột của anh Đường Thi.
Đời này Tùng Sam không am hiểu biểu đạt tình cảm, cũng không thích tuyên bộ cảm nhận trong lòng mình ra chung quanh, cho nên khi anh ta thích phải Đường Thi, cũng chỉ thâm trầm giống như biển rộng, anh ta chỉ âm thầm thích, bảo vệ, dùng phương thức của mình để chờ đợi.
Ngày đó Đường Thi được Hàn Thâm đưa đến công ty, Tùng Sam đứng ở cửa sổ sát đất nhìn theo một đường.
Sau đó anh ta gửi một tin nanh ta vào group bạn bè, anh ta rất ít khi gửi, gửi ra cũng chỉ ít ỏi mấy lời. “Nhược giáo nhãn để vô li hận, bất tín nhân gian hữu bạch đầu." (1) (1) Nếu không phải hiện giờ tự mình cảm nhận sự tra tấn của nỗi buồn ly biệt, căn bản sẽ không tin tưởng trên đời này thật sự có người thương tâm đến đầu bạc.
Khương Thích nói: “Hàn Thâm đến đây rồi."
Đường Thi đang ngáp giữa chừng, một nửa còn lại thì bị sợ tới mức nghẹn ngược về trong bụng, lập tức hoàn toàn không còn buồn ngủ, cô mở to hai mắt nhìn, hỏi: “Cậu nói cái gì?" "Không đùa với cậu đâu." Khương Thích nói: “Hàn Thâm vừa đến đây, đang ngồi chờ cậu trong phòng khách kia kìa!"
Đường Thi thầm nói sao tốc độ của cô ấy lại nhanh như vậy, đêm qua nói phải giới thiệu bạn trai cho cô, ngày hôm sau ngủ một giấc tỉnh dậy thật sự tìm ra một người rồi kêu người đó chờ ở phòng khách, cái này cũng quá khoa trương rồi đó bà mối Khương Thích à!
Nhưng mà không chờ Đường Thi nghĩ nhiều, Khương Thích đã đỡ cô đi vào phòng tắm: “Mau mau sửa sang hình tượng của mình một chút, một hồi nữa đánh răng rửa mặt xong thì đi ra nhé." "Hôm nay tôi không thể đi ra ngoài chơi với Hàn Thâm được." Đường Thi cau mày: “Tớ phải đến công ty làm cho xong thủ tục từ chức nữa này." "Để Hàn Thâm cùng cậu đi đến công ty là được rồi."
Khương Thích cũng không ngẩng đầu mà tung ra một câu: “Dù sao cũng là đi từ chức, không bằng để một người đàn ông cùng đi với cậu, coi như hòa nhau một chút. Hơn nữa, tớ cảm thấy cậu đi từ chức một mình, phỏng chừng có một đống người đứng bên cạnh nói này nói kia, nếu có người đi theo cậu, sẽ khá hơn một chút đấy."
Hơn nữa nếu người này còn là cậu cả Hàn Thâm của nhà họ Hàn thì càng tốt.
Cũng đầy đủ gây nên tác dụng kinh sợ rồi đó chứ.
Đường Thi muốn từ chối, nhưng Khương Thích cũng đã giúp cô nghĩ ra đối sách tiếp theo, thật sự không có biện pháp nào, cô chỉ có thể đồng ý với ý tưởng của Khương Thích, sau đó tốn hai mươi phút để thay đổi quần áo, cuối cùng thậm chí không kịp trang điểm, bởi vì sợ Hàn Thâm ngồi trong phòng khách chờ sốt ruột, cô vội vàng thay đổi một bộ quần áo thoải mái để đi ra ngoài.
Hàn Thâm đang ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, thấy Đường Thi đi ra, còn hơi có chút ngoài ý muốn: “Ngại quá, tùy tiện quấy rầy em. Em trai tôi họ bảo tôi hôm nay đến đây cùng cô đi đến công ty từ chức... "
Nghe thấy cách nói này của Hàn Thâm, Đường Thi mới biết được, thì ra cô quỷ nhỏ Khương Thích này đã sớm lên kế hoạch bảo Hàn Thâm theo cô đi đến công ty để làm thủ tục từ chức rồi!
Vừa lúc, vậy thì cùng nhau đi đi, cây ngay không sợ chết đứng, cũng không có gì phải né tránh cả.
Đường Thi và Hàn Thâm tùy tiện một ít điểm tâm Hàn Nhượng làm ở nhà rồi ra cửa, Hàn Thâm có lái xe tới, cũng rất lịch sự mà kéo cửa xe ra cho Đường Thi. Sau khi leo lên xe, Đường Thi tự động cột chắc dây an toàn, tiếp theo thì báo địa chỉ công ty cho Hàn Thâm biết.
Tùng Sam đứng bên cửa sổ sát đất trên lầu, nhìn thấy Đường Thi và Hàn Thâm rời đi, ánh mắt không hiểu sao lại thâm trầm đi, dày đặc như một đoàn sương mù.
Bên ngoài có người gõ cửa, Tùng Sam đi ra mở cửa, phát hiện là Hàn Nhượng bưng một mâm mì ống Italy tiến vào, sau đó đặt lên cái bàn nhỏ bên cạnh Tùng Sam. Gần đây Tùng Sam thường xuyên ở cùng bọn họ, giúp chuyện của Tùng Lâm xong thì sẽ trở lại, phòng này tự nhiên cũng đã thành phòng của Tùng Sam.
Hàn Nhượng vừa mở nắp một lọ số đa cho anh ta, vừa nói: “Đêm qua anh trở về cũng không ăn cơm chiều đúng không?"
Tùng Sam nói: “Ừm."
Đêm hôm đó trở về, biết Đường Thi vừa tan ca đã bị đám người Mã Kiến mang đi ăn cơm uống rượu, anh ta cũng không còn tâm tình ăn cơm tối nữa, anh ta vẫn chờ, chờ Đường Thi nửa đêm trở về, trên người toàn là mùi rượu, còn mang về tin tức gây kinh ngạc là Bạc Dạ không chết.
Hàn Nhượng dùng ánh mắt phức tạp nhìn vào Tùng Sam, sau đó đóng cửa lại rồi mới đi đến ngồi xuống trên ghế sa lon gỗ lim bên người Tùng Sam, nhìn người đàn ông đứng bên cửa sổ sát đất trong phòng, Hàn Nhượng nhíu mày, nói: “Anh là lo lắng cho Đường Thi nên mới ăn không ngon sao?"
Tùng Sam im lặng.
Sự trầm mặc lặng thinh, như một loại né tránh, lại tựa một loại... cam chịu biến tướng.
Hàn Nhượng thở dài: “Kêu Hàn Thâm lại đây là chủ ý của Khương Thích, cô ấy cảm thấy Đường Thi không thể lại bị Bạc Dạ liên lụy nữa, bây giờ là thời điểm nhìn về phía trước, phải nhìn ra để tiếp tục cuộc sống của chính mình, đúng lúc anh trai tôi cũng đang độc thân. Chúng tôi nghĩ, có lẽ tác hợp hai bọn họ với nhau cũng là lựa chọn tốt."
Anh ta phảng phất như đang giải thích với Tùng Sam.
Tùng Sam nghe xong Hàn Nhượng giải thích, không nói nhiều lời, cách một hồi lâu mới nói: "Tốt vô cùng."
Nên làm như vậy, Đường Thi không thể lại bị Bạc Dạ trói buộc nữa.
Hiện tại Bạc Dạ đã trở lại, mọi chuyện đều nên đi lên quỹ đạo chính một lần nữa.
Khương Thích cũng suy nghĩ cho Đường Thi, sợ con đường sau này của cô quá mức cô độc, cho nên mới muốn mau chóng tìm bạn trai cho Đường Thi, hơn nữa, Đường Thi cũng đang độc thân, cho dù tìm, anh ta thân là anh trai, cũng không có cớ nào để ngăn trở.
Nghĩ đến đây, Tùng Sam như tự giễu mà cười nhẹ một tiếng, sau đó đi đến bên người Hàn Nhượng rồi ngồi xuống, người đàn ông này chôn mặt vào lòng bàn tay mình: "Anh biết?"
Tiếng nói của Hàn Nhượng cũng rất trầm thấp: "... Tôi nhìn ra được. Có lẽ thần kinh của Khương Thích và Đường Thi tương đối thô, cho nên không phát hiện, nhưng tôi và anh đã từng đứng chung lập trường, đều lén bảo vệ cô ấy, cho nên tôi liếc mắt một cái... Có thể nhìn ra tình cảm của anh dành cho Đường Thi."
Tình cảm vượt qua giới hạn tình thân, rốt cuộc là tốt, hay là không tốt đây?
Tùng Sam hồi tưởng lại lần đầu tiên gặp Đường Thi, cô gái nọ kinh ngạc nhìn chằm chằm vào gương mặt anh ta, gọi anh ta là anh trai, khi đó anh ta lạnh lùng mà chống đỡ, chỉ cảm thấy trong mắt người con gái này, mình cũng chỉ là thể thân cho một người anh mà thôi, trừ chuyện đó ra thì bọn họ cũng chỉ là bạn bè bình thường, căn bản sẽ không có quan hệ gì khác.
Nhưng mà năm tháng lại không buông tha cho bất cứ kẻ nào, quan hệ giữa Tùng Sam và Đường Thi lại trở nên chặt chẽ như vậy, chặt chẽ đến... Có thể dùng cụm từ huyết nhục chí thân để hình dung.
Đường Dịch cũng tốt, Tùng Sam cũng tốt, bọn họ đều là anh trai của Đường Thi.
Đều là con của Tùng Lâm.
Khi Tùng Sam phát hiện tâm tư của mình dành cho Đường Thi thì đã trễ, trời sinh ra bản tính của anh ta lạnh nhạt, cũng không hiểu cách ăn nói, chỉ biết giấu diếm và nhẫn nại, cho nên cứ tiếp diễn như thế mãi, tất cả tình cảm đều bị chôn sâu xuống đáy lòng. "Tôi biết trong lòng anh khẳng định rất khổ sở." Hàn Nhượng nhìn thoáng qua biểu cảm lạnh lùng của Tùng Sam, dưới đáy mắt của anh ta mang theo tia đau đớn mà người thường không thể lĩnh hội được, đây là chứng cứ chứng tỏ Tùng Sam đã giấu kín tất cả tình yêu của mình đi. "Cho nên rất xin lỗi, chưa từng suy nghĩ đến cảm nhận của anh, lại giới thiệu Đường Thi cho anh trai của tôi." Hàn Nhượng vẫn cảm thấy có chút áy náy đối với Tùng Sam, tình cảm của Tùng Sam dành cho Đường Thi quá khó khăn, một khi bước lên con đường này, cũng chỉ có thể đi đến lúc chết mà thôi.
Cứ như trong lòng Đường Thi vẫn luôn chờ mong Bạc Dạ trở về, trong lòng Tùng Sam cũng có một suy nghĩ không cách nào nói ra, sẽ bị người người gọi là nhớt nhơ vô sỉ.
Anh ta yêu một người, người kia là em gái ruột của anh Đường Thi.
Đời này Tùng Sam không am hiểu biểu đạt tình cảm, cũng không thích tuyên bộ cảm nhận trong lòng mình ra chung quanh, cho nên khi anh ta thích phải Đường Thi, cũng chỉ thâm trầm giống như biển rộng, anh ta chỉ âm thầm thích, bảo vệ, dùng phương thức của mình để chờ đợi.
Ngày đó Đường Thi được Hàn Thâm đưa đến công ty, Tùng Sam đứng ở cửa sổ sát đất nhìn theo một đường.
Sau đó anh ta gửi một tin nanh ta vào group bạn bè, anh ta rất ít khi gửi, gửi ra cũng chỉ ít ỏi mấy lời. “Nhược giáo nhãn để vô li hận, bất tín nhân gian hữu bạch đầu." (1) (1) Nếu không phải hiện giờ tự mình cảm nhận sự tra tấn của nỗi buồn ly biệt, căn bản sẽ không tin tưởng trên đời này thật sự có người thương tâm đến đầu bạc.
/1829
|