Chương 1620
Vinh Sở bị cảm xúc rõ ràng và mãnh liệt của Tô Nhan làm cho choáng váng, có lẽ anh đã quên Tô Nhan chưa từng tiết lộ bất kỳ chuyện oan ức nào với thế giới bên ngoài, tất cả mọi người đều cảm thấy đạo đức của cô bị bắt cóc, nhưng chỉ có cô biết, cô mới là người đi bắt cóc đạo đức kia.
Bị mắc kẹt trong thế tục và thành kiến, không ngừng đấu tranh. Cô bồi thường thì cho rằng cô giả tạo, cô lựa chọn buông bỏ thì lại nói rằng cô vô tâm vô tình, dường như cho dù có làm bất cứ thứ gì đi chăng nữa thì đó vẫn luôn là lỗi của cô.
“Em không muốn biết anh đã giao dịch gì với Đường Duy”
Tô Nhan hít một hơi thật sâu, đè nén tất cả xung động của mình: “Chẳng qua là anh nghĩ muốn lợi dụng em tới đâm Đường Duy bị thương, tất nhiên anh lại không làm được, Vinh Sở, đừng nghĩ em là kẻ ngốc, em thừa nhận năm đó… Đúng là em đã tìm thấy bóng dáng của Đường Duy từ trên người anh nên mới ngầm cho phép anh lại gần, nhưng điều này không có nghĩa là em sẽ ngu đến mức tin tưởng ai đó vô điều kiện”
Con ngươi của Vinh Sở co rút.
“Tại sao em lại giống với Đường Duy như thế…” Tô Nhan cười, hai mắt đỏ bừng, sự thật đẫm máu dễ dàng bị người ta xé nát, máu chảy đầm đìa, Vinh Sở mới biết, hóa ra cô vẫn luôn biết.
“Anh cũng vậy, cũng căm hận mẹ ruột của mình chứ? Cái tên Lục Y Đình là cái gai trong lòng anh đúng không?”
Trên thế này có quá nhiều người giống nhau, có lẽ nếu quay ngược về cội nguồn, ít nhiều cũng có thể tìm được một số điểm chung.
Ở một góc độ nào đó, những yếu tố khiến tính cách bọn họ trở nên tương tự ở một khía cạnh nào đó… rất có khả năng giống nhau.
Đã bao lâu rồi không có bị người khác nhắc đến cái tên Lục Y Đình này?
Vinh Sở hít một hơi thật sâu nhìn vào mắt Tô Nhan: “Em đã sớm biết?”
“Ừ”
Tô Nhan không hề né tránh, cô chỉ dùng một giọng điệu rất bình tĩnh nói: “Vinh Sở, ngay từ đầu em đã Cô dường như chưa hề nói bất cứ điều gì, nhưng cho tới nay cô đều biết rất nhiều.
Chỉ là luôn cất giấu, giống như vụ bạo lực học đường hồi đó, cũng giống như bây giờ, vào giờ phút này, cô biết cái người đang đứng trước mặt mình, là bạn trai cũ, rốt cuộc là ai.
“Em không hề cảm thấy xấu hổ” Tô Nhan nhận ra tia buồn bã xẹt qua nơi đáy mắt của Vinh Sở, theo bản năng nói thêm một câu: “Mà thật ra anh cũng không cần phải che giấu”
Vài con chữ ít ỏi khiến trong ngực của Vinh Sở dâng lên từng cơn đau nhói, anh ta dùng sức nháy mắt, đảm bảo biểu cảm trên mặt không lộ ra sơ hở nào để quá mức dễ dàng nhìn thấy, sau đó mới khàn giọng nói: “Đường Duy có biết không?”
“Em không chắc liệu anh ấy có biết hay không”
Tô Nhan quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Nhưng em cảm thấy anh ấy mơ hồ hẳn là biết, chỉ là luôn tìm được chứng cứ, nhưng Vinh Sở, em biết, tuy rằng em cũng như anh ấy không tìm được chứng cứ, nhưng khi còn ở chung với anh, em rất quen thuộc với cuộc sống của anh, nên mới dám tin chắc như thế”
Tin chắc?
Tin chắc cái gì? Tin chắc thân thế của anh ta cơ bản không bị nói ra sao?
Có lẽ đây chính là năm mươi bước cười một trăm bước khóc, trong đám người có thân thế không thể chịu nổi, hạnh phúc nhất lại là Đường Duy.
“Anh là con của Vinh Nam…” Tô Nhan nhìn Vinh Sở: “Con riêng đúng không, dì Lục Y Đình đã sinh ra anh, rồi cùng chú Ngải Tư nuôi anh lớn lên…”
Cả nhà tham gia Group Facebook bên em để báo lỗi và nếu như web em có sập thì bên em sẽ thông báo nhé. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!
Group FaceBook
/1829
|