Một mình ở nơi đất khách quê người, tuy Lạc Du Du đủ giàu có nhưng cô ta đang liều mạng làm việc, đêm khuya nhận được cuộc gọi của Sakahara Kurosawa, nói không kϊƈɦ động là giả.
Thế nhưng cô ta nhận được là giọng nói lạnh lùng vô tình của người đó.
Như thể người máy tạo một cái lệnh, sau khi lệnh hoàn thành thì anh ta dứt khoát cúp điện thoại.
Như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Cô ta gọi lại thì phát hiện nó đã bị chặn.
Sự kϊƈɦ động của Lạc Du Du nhanh chóng chuyển sang lạnh ngắt.
Nếu không phải bản ghi cuộc gọi cho thấy cuộc gọi vừa đến chỉ trong vài giây, cô ta thậm chí còn nghi ngờ rằng mình đã nhớ Sakahara Kurosawa quá nhiều nên bên tai mới xuất hiện giọng nói anh ta.
Cách nửa vòng trái đất, cô ta ở bên kia thế giới lại rơi vào im lặng chết chóc.
Sakahara Kurosawa giống như một người qua đường liều lĩnh, đi ngang qua thế giới của cô ta, hất cô ta xuống đất, nhưng không hề để lại một lời xin lỗi.
Lạc Du Du đặt lại điện thoại, thở dài.
Sakahara Kurosawa bảo cô ta quay lại.
Cô ta im lặng hồi lâu, mở máy lần nữa bắt đầu đặt vé máy bay, ánh đèn điện thoại khúc xạ chiếu vào khiến khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt.
Quyết đỉnh ngày trở lại, Lạc Du Du lại tiếp tục bận rộn với công việc đang làm, cô ta nhìn vào đống bảng báo cáo dày.
đặc trêи máy tính rồi đưa tay sờ trán.
Cô ta day day trán, nhưng nước mắt lặng lẽ rơi.
Từng giọt từng giọt rơi trêи bàn phím.
Lạc Du Du về nước không thông báo với ai, nhưng lại thấy Lam Thất Thất đang đợi ở sân bay, Từ Thánh Mân vẻ mặt không tốt đứng bên cạnh cô ấy, cô ta hơi ngạc nhiên: “Sao cậu lại ở đây?”
“Tớ biết cậu sắp trở lại”
Lam Thất Thất chớp mắt: “Tớ tra được.”
Lạc Du Du thụ sủng nhược kinh: “Cậu đã kiểm tra à?”
“Không”
Từ Thánh Mân nhìn lên trần nhà sân bay: “Có người nào đó kiểm tra rồi không có mặt mũi ra đón, đã gọi điện cho hai chúng tôi.”
Không phải Sakahara Kurosawa chứ?
Lạc Du Du lo lắng nói: “Kurosawa? Không thể nào, anh ấy rảnh rỗi không có gì làm hay sao mà lại kiểm tra lịch trình của tôi?”
Chắc là kiểm tra xem những ngày qua cô ta ở nước ngoài có làm chuyện gì khiến anh ta mất mặt không nên tiện tay tra hành trình của cô ta mà thôi.
Lạc Du Du cúi đầu, tìm được một lý do thích hợp, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Cô ta kéo hành lý, cùng Lam Thất Thất bước ra ngoài: “Cậu đã làm hòa với Từ Thánh Mân chưa?”
“Được một nửa”
Lam Thất Thất quay đầu nhìn qua người đàn ông phía sau, cao gầy nhưng lại có vẻ rất đáng tin cậy, lại nhìn sang Lạc Du Du nói: “Để xem biểu hiện của anh ta”
Lạc Du Du che miệng cười khúc khích: “Tớ thật sự rất mừng cho cậu.”
“Ngốc nghếch”
Lam Thất Thất lắc mạnh tay Lạc Du Du: “Tớ cũng hy vọng cậu cũng có thể hạnh phúc, Du Du”
Ánh mắt Lạc Du Du tối sầm lại, liền bắt đầu chuyển chủ đề: “Tớ sao cũng được, dù sao người nhà rất hài lòng với Kurosawa, nhưng cậu đó, cửa chú Lam Minh vẫn khó qua như vậy: Lam Thất Thất nhìn thấy Lạc Du Du giấu đầu hở đầu, cảm thấy vô cùng đau lòng, cô ấy thở dài: “Được rồi, chúng tớ sẽ đưa cậu về’“
“Kurosawa có ở nhà không?”
“ở”
Lam Thất Thất nói: “Đang đợi cậu”
Tuy nhiên.
Lạc Du Du vui mừng trở về nhà, mở cửa vào nhà, chào đón cô ta là một căn phòng tối tăm, yên tính không chút hơi người.
Nụ cười còn đọng trêи khóe miệng, nhưng trong mắt đã dần dần âm lại.
Lam Thất Thất cảm thấy xấu hổ không biết nên làm như thế nào: “Lúc trước đã nói là ở nhà, ủa sao không có ai vậy?”
Cô ấy đi qua bật đèn lên, chiếc đèn chùm cực lớn trêи đầu đột nhiên sáng lên, chiếu sáng rực cả căn phòng, nhưng không có bóng dáng của Sakura Kurosawa.
Thế nhưng cô ta nhận được là giọng nói lạnh lùng vô tình của người đó.
Như thể người máy tạo một cái lệnh, sau khi lệnh hoàn thành thì anh ta dứt khoát cúp điện thoại.
Như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Cô ta gọi lại thì phát hiện nó đã bị chặn.
Sự kϊƈɦ động của Lạc Du Du nhanh chóng chuyển sang lạnh ngắt.
Nếu không phải bản ghi cuộc gọi cho thấy cuộc gọi vừa đến chỉ trong vài giây, cô ta thậm chí còn nghi ngờ rằng mình đã nhớ Sakahara Kurosawa quá nhiều nên bên tai mới xuất hiện giọng nói anh ta.
Cách nửa vòng trái đất, cô ta ở bên kia thế giới lại rơi vào im lặng chết chóc.
Sakahara Kurosawa giống như một người qua đường liều lĩnh, đi ngang qua thế giới của cô ta, hất cô ta xuống đất, nhưng không hề để lại một lời xin lỗi.
Lạc Du Du đặt lại điện thoại, thở dài.
Sakahara Kurosawa bảo cô ta quay lại.
Cô ta im lặng hồi lâu, mở máy lần nữa bắt đầu đặt vé máy bay, ánh đèn điện thoại khúc xạ chiếu vào khiến khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt.
Quyết đỉnh ngày trở lại, Lạc Du Du lại tiếp tục bận rộn với công việc đang làm, cô ta nhìn vào đống bảng báo cáo dày.
đặc trêи máy tính rồi đưa tay sờ trán.
Cô ta day day trán, nhưng nước mắt lặng lẽ rơi.
Từng giọt từng giọt rơi trêи bàn phím.
Lạc Du Du về nước không thông báo với ai, nhưng lại thấy Lam Thất Thất đang đợi ở sân bay, Từ Thánh Mân vẻ mặt không tốt đứng bên cạnh cô ấy, cô ta hơi ngạc nhiên: “Sao cậu lại ở đây?”
“Tớ biết cậu sắp trở lại”
Lam Thất Thất chớp mắt: “Tớ tra được.”
Lạc Du Du thụ sủng nhược kinh: “Cậu đã kiểm tra à?”
“Không”
Từ Thánh Mân nhìn lên trần nhà sân bay: “Có người nào đó kiểm tra rồi không có mặt mũi ra đón, đã gọi điện cho hai chúng tôi.”
Không phải Sakahara Kurosawa chứ?
Lạc Du Du lo lắng nói: “Kurosawa? Không thể nào, anh ấy rảnh rỗi không có gì làm hay sao mà lại kiểm tra lịch trình của tôi?”
Chắc là kiểm tra xem những ngày qua cô ta ở nước ngoài có làm chuyện gì khiến anh ta mất mặt không nên tiện tay tra hành trình của cô ta mà thôi.
Lạc Du Du cúi đầu, tìm được một lý do thích hợp, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Cô ta kéo hành lý, cùng Lam Thất Thất bước ra ngoài: “Cậu đã làm hòa với Từ Thánh Mân chưa?”
“Được một nửa”
Lam Thất Thất quay đầu nhìn qua người đàn ông phía sau, cao gầy nhưng lại có vẻ rất đáng tin cậy, lại nhìn sang Lạc Du Du nói: “Để xem biểu hiện của anh ta”
Lạc Du Du che miệng cười khúc khích: “Tớ thật sự rất mừng cho cậu.”
“Ngốc nghếch”
Lam Thất Thất lắc mạnh tay Lạc Du Du: “Tớ cũng hy vọng cậu cũng có thể hạnh phúc, Du Du”
Ánh mắt Lạc Du Du tối sầm lại, liền bắt đầu chuyển chủ đề: “Tớ sao cũng được, dù sao người nhà rất hài lòng với Kurosawa, nhưng cậu đó, cửa chú Lam Minh vẫn khó qua như vậy: Lam Thất Thất nhìn thấy Lạc Du Du giấu đầu hở đầu, cảm thấy vô cùng đau lòng, cô ấy thở dài: “Được rồi, chúng tớ sẽ đưa cậu về’“
“Kurosawa có ở nhà không?”
“ở”
Lam Thất Thất nói: “Đang đợi cậu”
Tuy nhiên.
Lạc Du Du vui mừng trở về nhà, mở cửa vào nhà, chào đón cô ta là một căn phòng tối tăm, yên tính không chút hơi người.
Nụ cười còn đọng trêи khóe miệng, nhưng trong mắt đã dần dần âm lại.
Lam Thất Thất cảm thấy xấu hổ không biết nên làm như thế nào: “Lúc trước đã nói là ở nhà, ủa sao không có ai vậy?”
Cô ấy đi qua bật đèn lên, chiếc đèn chùm cực lớn trêи đầu đột nhiên sáng lên, chiếu sáng rực cả căn phòng, nhưng không có bóng dáng của Sakura Kurosawa.
/1829
|