Những lời nói hóa thành lưỡi dao sắc bén đả thương người khác, trong chớp mắt như hàng ngàn mũi dao đâm nát trái tim của Nhậm Cầu khiến máu chảy đầm đìa.
Sắc mặt của cậu ta tái nhợt giống như không còn giọt máu nào, cuối cùng liền dựa vào tường một cách bất lực. Cậu ta hít sâu vào để tâm trạng được yên tĩnh trở lại.
“Chính sự vô tâm của anh đã tạo ra tất cả mọi chuyện”
Đường Duy nắm hai tay lại với nhau nói: “Không, cũng không thể nói là anh đã đánh mất lương tâm. Nhậm Cầu à, vốn dĩ anh đã chuẩn bị xong mọi thứ để mọi người đều chĩa mũi nhọn về phía Nhan Nhan rồi. Chỉ là anh không ngờ chuyện này lại trả giá thảm như vậy mà thôi”
“Anh cho rằng Tô Nhan không đoán được lòng dạ đó của anh à?”
Dường như Đường Duy muốn cười ra thành tiếng, hai mắt của cậu đỏ bừng: “Đừng giả bộ nữa Nhậm Cầu. Tô Nhan đã biết hết tất cả mọi chuyện rồi. Cô ấy thông minh như vậy thì sao lại không biết được chứ. Cô ấy giả bộ không biết là muốn giữ thể diện cho anh mà thôi. Anh có nghĩ đến chuyện Tô Nhan và Tô Nghiêu đã từng xem anh như người thân cận nhất không?”
Cái gì mà đang ở trong phúc mà không biết hưởng phúc chứ?
Cái gì mà được voi đòi tiên chứ?
Nhậm Cầu cảm giác như có vật gì đó che mờ đôi mắt của cậu ta. Mặc dù hành động của cậu ta không vi phạm pháp luật như Từ Dao nhưng đều làm tổn thương đến Tô Nhan khiến vết sẹo đó mãi mãi không thể xóa nhòa. Những năm tháng làm bạn này khiến cậu ta im lặng không nói nhưng lại yêu cầu mọi thứ, có điều là… tận sâu trong đáy lòng cũng liều mạng để cầu xin sự tha thứ.
Lúc trái tim đau đớn thì Nhậm Cầu không nói chuyện, cậu †a dựa vào tường rồi nghẹn ngào nói giống như đứa trẻ bị đánh: “Cho nên… cậu đã biết từ lâu rồi sao?”
Thì ra là như vậy, Đường Duy ở trong góc tối mà Tô Nhan không nhìn thấy. Mấy năm nay cậu chỉ như một người đứng bên cạnh mà nhìn trộm tất cả mọi chuyện diễn ra khi Nhậm Cầu làm bạn với Tô Nhan.
Ngay cả Nhậm Cầu còn được Tô Nhan tha thứ, còn cậu thì được gì chứ?
Trong bóng đêm cậu không chìa tay ra thì cũng phải chạy tới để ôm.
Mà cách duy nhất để cậu khiến cô nhớ đến chính là để cô kéo cậu vào vực thảm.
Tất cả trò hề đã kết thúc. Nhậm Cầu đứng đó với ánh mắt mịt mờ như bị người ta móc mắt mất rồi: “Nếu bây giờ tôi đi tìm Nhan Nhan để giải thích…”
“Cô ấy không cần”
Đường Duy ném ra một câu không hề có cảm tình trong đó, giống như ném một tảng đá lớn xuống đất: “Tô Nhan muốn đi rồi”
Không những cô muốn rời xa cậu mà càng muốn rời xa khỏi thế giới này.
Trong tình yêu, không ai là người thắng cả.
Tô Kỳ đứng bên cạnh đã nghe được rất nhiều rất nhiều bộ mặt thật mà thế hệ đồng vai phải lứa của bọn họ không thể nghe được. Trong lòng anh ta đau lòng thay cho Tô Nhan rồi nhìn thấy Đường Duy giống như mưa gió đến rồi đi thì gọi: “Duy Duy”
Đường Duy dừng lại.
“Còn có cách nào khác không?”
Trong ánh mắt của Tô Kỳ tràn đầy sự thống khổ. Anh ta không muốn nhìn thấy kết cục này, lại càng không muốn nhìn thấy từ nay về sau Tô Nhan lẻ loi cô độc một mình. Đoạn quá khứ này cần phải có người đứng ra đập nát: “Nhan Nhan không còn lưu luyến thế giới này nữa, cậu có cách nào để tìm lại tình yêu đã mất của con bé trở về không?”
Trong khoảnh khắc ấy, mọi người nhìn thấy rõ những tia máu nổi lên trong mắt Đường Duy giống như bị ép buộc phải chịu đựng cảm xúc gì ghê gớm lắm. Đến bước đường cùng rồi nhưng vẫn phải ra sức chống đỡ. Mắt nhìn thấy những tháng ngày của mình sụp đổ từng mảnh từng mảnh nhưng chỉ có thể đứng ở ngay giữa đống hoang tàn mà nhìn, uổng công vô ích.
“Có điều này chú à, dường như cô ấy không yêu cháu”
Sau một tháng công khai chân tướng toàn bộ sự việc thì Từ Dao khiến người ta ghê tởm, Tô Nghiêu thì bị chết, còn Tô Nhan và Đường Duy thì lại ra tay giết người. Tất cả đều dựa theo quy trình, chiếu theo pháp luật mà bắt đầu mở phiên tòa.
Tô Nhan được người ta đưa ra ngoài, lúc cô ngồi xuống bên cạnh luật sư thì ông ta sốt ruột nói: “Lát nữa cô nhớ dựa theo những ý mà tôi đưa cho cô mà nói những điều có lợi cho cô, huống chỉ bây giờ tình cảm của người dân đều đặt lên người cô.
“Không cần đâu”
Tô Nhan thản nhiên nói một câu: “Ngồi tù cũng không có gì đáng sợ.”
Sắc mặt của cậu ta tái nhợt giống như không còn giọt máu nào, cuối cùng liền dựa vào tường một cách bất lực. Cậu ta hít sâu vào để tâm trạng được yên tĩnh trở lại.
“Chính sự vô tâm của anh đã tạo ra tất cả mọi chuyện”
Đường Duy nắm hai tay lại với nhau nói: “Không, cũng không thể nói là anh đã đánh mất lương tâm. Nhậm Cầu à, vốn dĩ anh đã chuẩn bị xong mọi thứ để mọi người đều chĩa mũi nhọn về phía Nhan Nhan rồi. Chỉ là anh không ngờ chuyện này lại trả giá thảm như vậy mà thôi”
“Anh cho rằng Tô Nhan không đoán được lòng dạ đó của anh à?”
Dường như Đường Duy muốn cười ra thành tiếng, hai mắt của cậu đỏ bừng: “Đừng giả bộ nữa Nhậm Cầu. Tô Nhan đã biết hết tất cả mọi chuyện rồi. Cô ấy thông minh như vậy thì sao lại không biết được chứ. Cô ấy giả bộ không biết là muốn giữ thể diện cho anh mà thôi. Anh có nghĩ đến chuyện Tô Nhan và Tô Nghiêu đã từng xem anh như người thân cận nhất không?”
Cái gì mà đang ở trong phúc mà không biết hưởng phúc chứ?
Cái gì mà được voi đòi tiên chứ?
Nhậm Cầu cảm giác như có vật gì đó che mờ đôi mắt của cậu ta. Mặc dù hành động của cậu ta không vi phạm pháp luật như Từ Dao nhưng đều làm tổn thương đến Tô Nhan khiến vết sẹo đó mãi mãi không thể xóa nhòa. Những năm tháng làm bạn này khiến cậu ta im lặng không nói nhưng lại yêu cầu mọi thứ, có điều là… tận sâu trong đáy lòng cũng liều mạng để cầu xin sự tha thứ.
Lúc trái tim đau đớn thì Nhậm Cầu không nói chuyện, cậu †a dựa vào tường rồi nghẹn ngào nói giống như đứa trẻ bị đánh: “Cho nên… cậu đã biết từ lâu rồi sao?”
Thì ra là như vậy, Đường Duy ở trong góc tối mà Tô Nhan không nhìn thấy. Mấy năm nay cậu chỉ như một người đứng bên cạnh mà nhìn trộm tất cả mọi chuyện diễn ra khi Nhậm Cầu làm bạn với Tô Nhan.
Ngay cả Nhậm Cầu còn được Tô Nhan tha thứ, còn cậu thì được gì chứ?
Trong bóng đêm cậu không chìa tay ra thì cũng phải chạy tới để ôm.
Mà cách duy nhất để cậu khiến cô nhớ đến chính là để cô kéo cậu vào vực thảm.
Tất cả trò hề đã kết thúc. Nhậm Cầu đứng đó với ánh mắt mịt mờ như bị người ta móc mắt mất rồi: “Nếu bây giờ tôi đi tìm Nhan Nhan để giải thích…”
“Cô ấy không cần”
Đường Duy ném ra một câu không hề có cảm tình trong đó, giống như ném một tảng đá lớn xuống đất: “Tô Nhan muốn đi rồi”
Không những cô muốn rời xa cậu mà càng muốn rời xa khỏi thế giới này.
Trong tình yêu, không ai là người thắng cả.
Tô Kỳ đứng bên cạnh đã nghe được rất nhiều rất nhiều bộ mặt thật mà thế hệ đồng vai phải lứa của bọn họ không thể nghe được. Trong lòng anh ta đau lòng thay cho Tô Nhan rồi nhìn thấy Đường Duy giống như mưa gió đến rồi đi thì gọi: “Duy Duy”
Đường Duy dừng lại.
“Còn có cách nào khác không?”
Trong ánh mắt của Tô Kỳ tràn đầy sự thống khổ. Anh ta không muốn nhìn thấy kết cục này, lại càng không muốn nhìn thấy từ nay về sau Tô Nhan lẻ loi cô độc một mình. Đoạn quá khứ này cần phải có người đứng ra đập nát: “Nhan Nhan không còn lưu luyến thế giới này nữa, cậu có cách nào để tìm lại tình yêu đã mất của con bé trở về không?”
Trong khoảnh khắc ấy, mọi người nhìn thấy rõ những tia máu nổi lên trong mắt Đường Duy giống như bị ép buộc phải chịu đựng cảm xúc gì ghê gớm lắm. Đến bước đường cùng rồi nhưng vẫn phải ra sức chống đỡ. Mắt nhìn thấy những tháng ngày của mình sụp đổ từng mảnh từng mảnh nhưng chỉ có thể đứng ở ngay giữa đống hoang tàn mà nhìn, uổng công vô ích.
“Có điều này chú à, dường như cô ấy không yêu cháu”
Sau một tháng công khai chân tướng toàn bộ sự việc thì Từ Dao khiến người ta ghê tởm, Tô Nghiêu thì bị chết, còn Tô Nhan và Đường Duy thì lại ra tay giết người. Tất cả đều dựa theo quy trình, chiếu theo pháp luật mà bắt đầu mở phiên tòa.
Tô Nhan được người ta đưa ra ngoài, lúc cô ngồi xuống bên cạnh luật sư thì ông ta sốt ruột nói: “Lát nữa cô nhớ dựa theo những ý mà tôi đưa cho cô mà nói những điều có lợi cho cô, huống chỉ bây giờ tình cảm của người dân đều đặt lên người cô.
“Không cần đâu”
Tô Nhan thản nhiên nói một câu: “Ngồi tù cũng không có gì đáng sợ.”
/1829
|