Vốn nghĩ tất thảy mọi thứ đều năm trong tầm kiểm soát, và mọi chuyện đều không thể thoát khỏi sự kiểm soát của cậu.
Cuối cùng, chính Đường Duy lại là người sẵn sàng chấp nhận đánh cược tất cả.
Một cô gái đã nở một nụ cười trong sáng như thiên thần và nói với Đường Duy: “Nhìn đi, không có ai là người chiến thắng, đừng nghĩ là anh có thể đánh bại tôi, Đường Duy. Vào thời điểm không còn gì nữa, người bị hủy hoại không chỉ có tôi mà còn có anh nữa.”
Ngay lúc đó, Đường Duy chỉ cảm thấy trái tim mình như bị ai đó chém ra thành hai mảnh, và không một chút thương xót, cứ thế đâm tới tấp những nhát dao vào tim cậu.
Cậu dùng chút sức lực cỏn con còn lại của mình mà gắng gượng nói: “Anh đã thuê một luật sư cho em…”
“Không cần”
Tô Nhan lắc đầu cười một cách bình thản: “Thuê luật sư biện hộ cho tôi sao? Đường Duy, vậy những chuyện xảy ra giữa chúng ta, anh phải tự biện hộ như thế nào với tôi?”
Có lẽ không cần bất cứ lời biện hộ nào nữa vì từ lâu mọi lỗi lầm xảy ra đều không thể tha thứ được.
Đường Duy lắc đầu không tin, vừa đúng lúc hết giờ thăm nuôi, cậu bị buộc phải đi ra ngoà và chỉ có thể nhìn theo bóng lưng quay đi của Tô Nhan trong tuyệt vọng, như thể tất cả mọi thứ đều đang sụp đổ trước mắt cậu.
Không đâu.
Không phải như thế này đâu.
Cậu không muốn mọi chuyện kết thúc như thế này một chút nào, cậu thậm chí còn chưa kịp nói cho cô biết.
Cậu yêu cô.
Từ Thánh Mân tìm được Đường Duy vào lúc nửa đêm, cậu đang ở một mình trong ngôi nhà lúc trước đã sống cùng với Tô Nhan thời còn đi học, sàn nhà lúc bấy giờ la liệt ngổn ngang những chai rượu.
“Ba cậu bảo tôi đến đây tìm cậu”
Từ Thánh Mân chau mày: “Thật là phiền phức mài! Dù sao.
cũng là một mạng người, thật không thể làm ngơ được”
Đường Duy không buồn mở mắt, nói: “Không, hai người”.
Từ Thánh Mân ngẩn người, tròn xoe mắt khó hiểu.
“Có Tô Nghiêu nữa”
Anh ta khàn giọng nói: “Ác c báo, không có gì để nói”
Người nhà họ Từ đã hại chết Tô Nghiêu, Tô Nhan liền giết chết Từ Dao, từng dao từng dao một đâm đến khi người cô ta thấm đãm máu tươi,đây không phải gọi là quả báo thì gọi là gì?
“Nhưng mà..”
Từ Thánh Mân kéo Đường Duy đứng dậy: “Cậu đã chuẩn bị một luật sư giỏi cho Tô Nhan chưa? Bên phía nhà họ Từ cậu nghĩ thế nào? Từ Dao đã chết, Từ Chấn vẫn cứ điện thoại cho.
tôi trở về…”
“Không có khả năng”
Đường Duy ho hai tiếng, khàn giọng đáp: “Nhà họ Từ không còn nữa”
Hả?
Từ Thánh Mân ngẩn mặt ra, hoàn toàn không hiểu những gì Đường Duy đang nói, “Sao cậu biết được?”
Đường Duy nhếch mép cười, không biết có phải say thật hay không: “Mười phút trước, nhà anh bị làm cho phá sản rồi”
Lúc này Từ Thánh Mân không biết phải làm ra biểu cảm gì nữa, vừa tức giận vừa buồn cười, cũng may là bản thân anh ta đối với nhà họ Từ cũng không có chút tình cảm sâu sắc gì, phá sản thì phá sản chứ, thật ra bản thân anh ta cũng lười phải lao đầu vào những cuộc chiến tranh giành tài sản. Nhưng nghĩ đến những hành động Đường Duy đang làm bây giờ, liền nói: “Cậu bị điên rồi à! Cậu có biết hiện tại chính bản thân cậu cũng đang gặp nguy hiểm hay không? Cậu làm vậy có nghĩ tới Về sau…”
“Tôi đếch quan tâm về sau như thế nào”
Đường Duy hung hăng ném mạnh cái ly đang cầm, đi ra ngoài trước khi Từ Thánh Mân có cơ hội nói hết câu: “Tô Nhan cũng… cũng xong rồi, nếu đã như vậy thì đây có lẽ đã là nước.
cờ cuối cùng rồi!”
Cô ấy thắng! Vâng, cô ấy đã thắng rồi!
Cô ấy thật thông minh, không những tự hủy hoại chính bản thân mình, mà còn có thể kéo theo cả nhà họ Từ và cả Đường Duy nữa!
Cậu đã hoàn toàn thua trong ván cược của chính cậu và Tô Nhan!
Đường Duy ngấn lệ: “Anh có biết hiện tại tôi đang nghĩ gì không? Tôi hận sao không thể dùng con dao đó đâm thẳng vào tim tôi? Anh có biết Tô Nhan đã tàn nhẫn như thế nào không? Tôi đã nghĩ tôi luôn là người mà cô ấy có thể tin cậy nhất, ở bên cạnh cô ấy! Nhưng cô ấy thậm chí còn không cần đến sự giúp đỡ của tôi… cô ấy muốn được ở trong tù, cô ấy muốn nhận lấy tất cả quả báo! Anh nghĩ xem cô ấy chính là người xứng đáng nhận quả báo đó sao? Cô ấy càng làm như: thế… người đáng lẽ ra phải bị quả báo là tôi mới đúng!”
Chính cậu, Đường Duy! Cậu đang bị nhốt lại lẩn quẩn trong một trạng thái tuyệt vọng, đừng nói đến con đường sống, thậm chí ngay cả một lối thoát lại càng không có!
Cuối cùng, chính Đường Duy lại là người sẵn sàng chấp nhận đánh cược tất cả.
Một cô gái đã nở một nụ cười trong sáng như thiên thần và nói với Đường Duy: “Nhìn đi, không có ai là người chiến thắng, đừng nghĩ là anh có thể đánh bại tôi, Đường Duy. Vào thời điểm không còn gì nữa, người bị hủy hoại không chỉ có tôi mà còn có anh nữa.”
Ngay lúc đó, Đường Duy chỉ cảm thấy trái tim mình như bị ai đó chém ra thành hai mảnh, và không một chút thương xót, cứ thế đâm tới tấp những nhát dao vào tim cậu.
Cậu dùng chút sức lực cỏn con còn lại của mình mà gắng gượng nói: “Anh đã thuê một luật sư cho em…”
“Không cần”
Tô Nhan lắc đầu cười một cách bình thản: “Thuê luật sư biện hộ cho tôi sao? Đường Duy, vậy những chuyện xảy ra giữa chúng ta, anh phải tự biện hộ như thế nào với tôi?”
Có lẽ không cần bất cứ lời biện hộ nào nữa vì từ lâu mọi lỗi lầm xảy ra đều không thể tha thứ được.
Đường Duy lắc đầu không tin, vừa đúng lúc hết giờ thăm nuôi, cậu bị buộc phải đi ra ngoà và chỉ có thể nhìn theo bóng lưng quay đi của Tô Nhan trong tuyệt vọng, như thể tất cả mọi thứ đều đang sụp đổ trước mắt cậu.
Không đâu.
Không phải như thế này đâu.
Cậu không muốn mọi chuyện kết thúc như thế này một chút nào, cậu thậm chí còn chưa kịp nói cho cô biết.
Cậu yêu cô.
Từ Thánh Mân tìm được Đường Duy vào lúc nửa đêm, cậu đang ở một mình trong ngôi nhà lúc trước đã sống cùng với Tô Nhan thời còn đi học, sàn nhà lúc bấy giờ la liệt ngổn ngang những chai rượu.
“Ba cậu bảo tôi đến đây tìm cậu”
Từ Thánh Mân chau mày: “Thật là phiền phức mài! Dù sao.
cũng là một mạng người, thật không thể làm ngơ được”
Đường Duy không buồn mở mắt, nói: “Không, hai người”.
Từ Thánh Mân ngẩn người, tròn xoe mắt khó hiểu.
“Có Tô Nghiêu nữa”
Anh ta khàn giọng nói: “Ác c báo, không có gì để nói”
Người nhà họ Từ đã hại chết Tô Nghiêu, Tô Nhan liền giết chết Từ Dao, từng dao từng dao một đâm đến khi người cô ta thấm đãm máu tươi,đây không phải gọi là quả báo thì gọi là gì?
“Nhưng mà..”
Từ Thánh Mân kéo Đường Duy đứng dậy: “Cậu đã chuẩn bị một luật sư giỏi cho Tô Nhan chưa? Bên phía nhà họ Từ cậu nghĩ thế nào? Từ Dao đã chết, Từ Chấn vẫn cứ điện thoại cho.
tôi trở về…”
“Không có khả năng”
Đường Duy ho hai tiếng, khàn giọng đáp: “Nhà họ Từ không còn nữa”
Hả?
Từ Thánh Mân ngẩn mặt ra, hoàn toàn không hiểu những gì Đường Duy đang nói, “Sao cậu biết được?”
Đường Duy nhếch mép cười, không biết có phải say thật hay không: “Mười phút trước, nhà anh bị làm cho phá sản rồi”
Lúc này Từ Thánh Mân không biết phải làm ra biểu cảm gì nữa, vừa tức giận vừa buồn cười, cũng may là bản thân anh ta đối với nhà họ Từ cũng không có chút tình cảm sâu sắc gì, phá sản thì phá sản chứ, thật ra bản thân anh ta cũng lười phải lao đầu vào những cuộc chiến tranh giành tài sản. Nhưng nghĩ đến những hành động Đường Duy đang làm bây giờ, liền nói: “Cậu bị điên rồi à! Cậu có biết hiện tại chính bản thân cậu cũng đang gặp nguy hiểm hay không? Cậu làm vậy có nghĩ tới Về sau…”
“Tôi đếch quan tâm về sau như thế nào”
Đường Duy hung hăng ném mạnh cái ly đang cầm, đi ra ngoài trước khi Từ Thánh Mân có cơ hội nói hết câu: “Tô Nhan cũng… cũng xong rồi, nếu đã như vậy thì đây có lẽ đã là nước.
cờ cuối cùng rồi!”
Cô ấy thắng! Vâng, cô ấy đã thắng rồi!
Cô ấy thật thông minh, không những tự hủy hoại chính bản thân mình, mà còn có thể kéo theo cả nhà họ Từ và cả Đường Duy nữa!
Cậu đã hoàn toàn thua trong ván cược của chính cậu và Tô Nhan!
Đường Duy ngấn lệ: “Anh có biết hiện tại tôi đang nghĩ gì không? Tôi hận sao không thể dùng con dao đó đâm thẳng vào tim tôi? Anh có biết Tô Nhan đã tàn nhẫn như thế nào không? Tôi đã nghĩ tôi luôn là người mà cô ấy có thể tin cậy nhất, ở bên cạnh cô ấy! Nhưng cô ấy thậm chí còn không cần đến sự giúp đỡ của tôi… cô ấy muốn được ở trong tù, cô ấy muốn nhận lấy tất cả quả báo! Anh nghĩ xem cô ấy chính là người xứng đáng nhận quả báo đó sao? Cô ấy càng làm như: thế… người đáng lẽ ra phải bị quả báo là tôi mới đúng!”
Chính cậu, Đường Duy! Cậu đang bị nhốt lại lẩn quẩn trong một trạng thái tuyệt vọng, đừng nói đến con đường sống, thậm chí ngay cả một lối thoát lại càng không có!
/1829
|