Bạc Dạ đã nhận được tin tức bất hạnh này, cho nên trước khi Tô Nhan đến, anh đã trực tiếp tuyên bố sự thật này ở trong phòng bệnh của Từ Dao.
Từ Chấn và Từ Dao nhao nhao thay đổi sắc mặt.
Chết… Chết rồi?
Làm sao có thể… Không phải Tô Nghiêu đang trêи đường mang chứng cứ tới sao, làm sao có thể chết được!
Nếu như chết thật, như vậy động cơ của nhà họ Từ sẽ trở nên rất lớn, bất kì kẻ nào cũng có thể nghi ngờ bọn họ!
Người có chút năng lực logic sẽ hoài nghi chính là bởi vì chứng cứ của Tô Nghiêu đối với nhà họ Từ không tốt, cho nên trong giây phút mấu chốt mới xảy ra chuyện này, cái chết này, không phải tương đương với… Trong lòng nhà họ Từ có quỷ sao?
Bạc Dạ thưởng thức thật tốt biểu cảm của Từ Dao và Từ Chấn một hồi, cuối cùng dùng ánh mắt khóa chặt trêи khuôn mặt của Liễu Tố Vân, giọng nói lạnh lùng: “Hình ảnh biểu cảm của bà Từ có vẻ rất thú vị nhỉ”
Lúc này Liễu Tố Vân muốn nói cái gì đó nhưng lại không thể nói ra được.
Đúng, đúng là bà ta đã gửi tin nhắn, đúng là bà ta đã tìm người ngáng đường Tô Nghiêu, thế nhưng bà ta không hề muốn lấy mạng của Tô Nghiêu!
Ai biết Tô Nghiêu lại đột nhiên tăng tốc, khiến nhóm người đuổi theo phía sau cũng nhất thời tăng tốc, không làm chủ được tốc độ, lúc đâm vào còn không may đụng phải bình xăng, lúc đó mới khiến chiếc xe phát nổ…
Bà ta…
Căn bản là bà ta không hề muốn hại chết Tô Nghiêu!
Đời này làm sao bà ta có thể ngẩng mặt lên nổi?
Chỉ là…
Lòng bàn chân của Liễu Tố Vân giống như nhũn ra, hai chân cũng bắt đầu phát run, nếu như xét đến người chịu trách nhiệm trực tiếp… Quả thực Tô Nghiêu đúng là… Là do bà ta…
Hại chết…
Khi chuyện này giáng xuống đầu, làm thế nào bà ta cũng không thể thừa nhận được sự thật này, dứt khoát quyết định chắc chắn: “Tôi hoàn toàn không biết rõ tình hình, chẳng qua là cảm thấy tin này quá đột ngột, có chút đau lòng..”
Đau lòng… Đau lòng…
Bạc Dạ còn muốn nói điều gì, đột nhiên phía sau có một bóng người xông lên, thời điểm anh còn chưa kịp phản ứng, Tô Nhan tóc tai bù xù đã nhào tới, âm thanh bén nhọn, giống như đang cố nén cái gì đó bi thương, cô hô to: “Trả lại Tô Nghiêu cho tôi!”
Liễu Tố Vân bị Tô Nhan xô cho ngã nhào xuống đất, bà ta giãy giụa: “Cô điên rồi sao! Cô lại dám ra tay đánh tôi à! Cô đánh con gái tôi còn chưa đủ hay sao mà dám đánh tôi!”
Làm sao Tô Nhan chịu bỏ qua cho bà ta?
Đôi mắt đỏ bừng, giống như ác quỷ giết người, cô gắt gao cắn chặt răng, nghiến răng ken két, mu bàn tay nổi đây gân xanh: “Liễu Tố Vân! Tôi muốn bà đền mạng! Tôi muốn tất cả nhà họ Từ các người phải đền mạng! Nghiêu Nghiêu không còn, Nghiêu Nghiêu không còn nữa rồi! Bà trả lại em ấy cho.
tôi Bạc Dạ bị tình cảnh trước mắt làm cho ngơ ngẩn, ngược lại Từ Chấn lại đi trước một bước túm lấy Tô Nhan, nói đùa, Tô Nhan này đã ra tay đè Liễu Tố Vân xuống đất mà đánh, làm sao ông ta có thể khoanh tay đứng nhìn được?
Từ Chấn phẫn nộ, một tay kéo Tô Nhan lên, hô to: “Không biết phép tắc! Cô vô lý quá rồi đấy Tô Nhan!”
Tô Nhan kêu khóc, căn bản không thèm quan tâm đến Từ Chấn, cả người bị ông ta hung hăng kéo một cái, lảo đảo lui về phía sau một bước, trông thấy Từ Chấn che chở cho Liễu Tố Vân, lại xông đến cấu xé, giận dữ rống to: “Cô thiếu người dạy dỗ hả Tô Nhan!”
Lớn hơn so với âm thanh của ông ta chính là tiếng hô của hai ba con Bạc Dạ: “Ông thử ra tay với cô ấy xem!”
Từ Chấn hung hăng run lên, quay đầu không thể tin được nhìn về phía Bạc Dạ và Đường Duy, bọn họ nhất định phải đứng ra ngay lúc này sao?
Nào có thể đoán được lúc này Tô Nhan lại thừa dịp tiến lên, túm lấy Liễu Tố Vân xô vào mặt bàn một lần nữa, phía sau lưng bị va chạm sinh ra đau đớn khiến Liễu Tố Vân hét thảm một tiếng.
Thê thảm hơn tiếng kêu của bà ta chính là tiếng khóc đau đớn của Tô Nhan, giống như những người dân vô tội đang phải tuyệt vọng di dời vì chiến tranh bùng nổ, cô gắn từng câu từng chữ: “Tội phạm giết người! Bà chính là tội phạm giết người!”
Từ Chấn và Từ Dao nhao nhao thay đổi sắc mặt.
Chết… Chết rồi?
Làm sao có thể… Không phải Tô Nghiêu đang trêи đường mang chứng cứ tới sao, làm sao có thể chết được!
Nếu như chết thật, như vậy động cơ của nhà họ Từ sẽ trở nên rất lớn, bất kì kẻ nào cũng có thể nghi ngờ bọn họ!
Người có chút năng lực logic sẽ hoài nghi chính là bởi vì chứng cứ của Tô Nghiêu đối với nhà họ Từ không tốt, cho nên trong giây phút mấu chốt mới xảy ra chuyện này, cái chết này, không phải tương đương với… Trong lòng nhà họ Từ có quỷ sao?
Bạc Dạ thưởng thức thật tốt biểu cảm của Từ Dao và Từ Chấn một hồi, cuối cùng dùng ánh mắt khóa chặt trêи khuôn mặt của Liễu Tố Vân, giọng nói lạnh lùng: “Hình ảnh biểu cảm của bà Từ có vẻ rất thú vị nhỉ”
Lúc này Liễu Tố Vân muốn nói cái gì đó nhưng lại không thể nói ra được.
Đúng, đúng là bà ta đã gửi tin nhắn, đúng là bà ta đã tìm người ngáng đường Tô Nghiêu, thế nhưng bà ta không hề muốn lấy mạng của Tô Nghiêu!
Ai biết Tô Nghiêu lại đột nhiên tăng tốc, khiến nhóm người đuổi theo phía sau cũng nhất thời tăng tốc, không làm chủ được tốc độ, lúc đâm vào còn không may đụng phải bình xăng, lúc đó mới khiến chiếc xe phát nổ…
Bà ta…
Căn bản là bà ta không hề muốn hại chết Tô Nghiêu!
Đời này làm sao bà ta có thể ngẩng mặt lên nổi?
Chỉ là…
Lòng bàn chân của Liễu Tố Vân giống như nhũn ra, hai chân cũng bắt đầu phát run, nếu như xét đến người chịu trách nhiệm trực tiếp… Quả thực Tô Nghiêu đúng là… Là do bà ta…
Hại chết…
Khi chuyện này giáng xuống đầu, làm thế nào bà ta cũng không thể thừa nhận được sự thật này, dứt khoát quyết định chắc chắn: “Tôi hoàn toàn không biết rõ tình hình, chẳng qua là cảm thấy tin này quá đột ngột, có chút đau lòng..”
Đau lòng… Đau lòng…
Bạc Dạ còn muốn nói điều gì, đột nhiên phía sau có một bóng người xông lên, thời điểm anh còn chưa kịp phản ứng, Tô Nhan tóc tai bù xù đã nhào tới, âm thanh bén nhọn, giống như đang cố nén cái gì đó bi thương, cô hô to: “Trả lại Tô Nghiêu cho tôi!”
Liễu Tố Vân bị Tô Nhan xô cho ngã nhào xuống đất, bà ta giãy giụa: “Cô điên rồi sao! Cô lại dám ra tay đánh tôi à! Cô đánh con gái tôi còn chưa đủ hay sao mà dám đánh tôi!”
Làm sao Tô Nhan chịu bỏ qua cho bà ta?
Đôi mắt đỏ bừng, giống như ác quỷ giết người, cô gắt gao cắn chặt răng, nghiến răng ken két, mu bàn tay nổi đây gân xanh: “Liễu Tố Vân! Tôi muốn bà đền mạng! Tôi muốn tất cả nhà họ Từ các người phải đền mạng! Nghiêu Nghiêu không còn, Nghiêu Nghiêu không còn nữa rồi! Bà trả lại em ấy cho.
tôi Bạc Dạ bị tình cảnh trước mắt làm cho ngơ ngẩn, ngược lại Từ Chấn lại đi trước một bước túm lấy Tô Nhan, nói đùa, Tô Nhan này đã ra tay đè Liễu Tố Vân xuống đất mà đánh, làm sao ông ta có thể khoanh tay đứng nhìn được?
Từ Chấn phẫn nộ, một tay kéo Tô Nhan lên, hô to: “Không biết phép tắc! Cô vô lý quá rồi đấy Tô Nhan!”
Tô Nhan kêu khóc, căn bản không thèm quan tâm đến Từ Chấn, cả người bị ông ta hung hăng kéo một cái, lảo đảo lui về phía sau một bước, trông thấy Từ Chấn che chở cho Liễu Tố Vân, lại xông đến cấu xé, giận dữ rống to: “Cô thiếu người dạy dỗ hả Tô Nhan!”
Lớn hơn so với âm thanh của ông ta chính là tiếng hô của hai ba con Bạc Dạ: “Ông thử ra tay với cô ấy xem!”
Từ Chấn hung hăng run lên, quay đầu không thể tin được nhìn về phía Bạc Dạ và Đường Duy, bọn họ nhất định phải đứng ra ngay lúc này sao?
Nào có thể đoán được lúc này Tô Nhan lại thừa dịp tiến lên, túm lấy Liễu Tố Vân xô vào mặt bàn một lần nữa, phía sau lưng bị va chạm sinh ra đau đớn khiến Liễu Tố Vân hét thảm một tiếng.
Thê thảm hơn tiếng kêu của bà ta chính là tiếng khóc đau đớn của Tô Nhan, giống như những người dân vô tội đang phải tuyệt vọng di dời vì chiến tranh bùng nổ, cô gắn từng câu từng chữ: “Tội phạm giết người! Bà chính là tội phạm giết người!”
/1829
|