“Tốt cho tất cả mọi người, đó chính là điều tôi muốn
Bạc Nhan trả lời xong câu hỏi của anh ta liền ngôi đó không nhúc nhích. Diệp Tiêu xem tin tức bỏ mặc có bao lâu, cô ngồi đó trầm mặc bấy lâu.
Giống y như một bức tượng không biết nói chuyện. Diệp Tiêu không kϊƈɦ động được Bạc Nhan, liên đối cách nhìn vẻ mặt hoảng hốt của cô. Anh ta nói: "Cô không thể tưởng tượng rằng những người khác sẽ phản ứng như thế nào khi họ nhìn thấy tin tức của chúng ta sao?"
Anh ta cố ý nhấn mạnh ba chữ "những người khác”, điều đó có ý nghĩa sâu sắc. "Anh trực tiếp nói Đường Duy không phải là được rồi sao?"
Bạc Nhan nói một cách châm biếm: "Không phải là anh từ trước đến nay vẫn thăm dò tôi sao?"
Diệp Tiêu nhíu mày. "Nếu như anh muốn biết, chi bằng anh tự mình đi hỏi Đường Duy xem."
Bạc Nhan uống một ngụm hồng trà mà người hầu rót, cuối cùng cô đứng lên: “Hoặc là lúc chúng ta đính hôn, mời Đường Duy đến tham gia, không phải vừa hay sao?"
Diệp Tiêu cảm giác nhịp tim bỗng nhiên tăng lên một chút, mạnh đến mức ảnh hưởng tới huyết áp. "Đây không phải chính là điều mà anh bày trăm phương ngàn kể muốn nhìn thấy sao? Mời Đường Duy tới đây, thưởng thức sự tàn bạo của anh đối với tôi, thấy được tôi hoảng hốt thế nào." Bạc Nhan hít một hơi thật sâu: "Dù sao trong mắt anh tôi chính là người như vậy, tôi cũng lười giải thích. Anh muốn nhìn thấy tôi xấu xí, muốn nhìn tôi đau khổ mà..." Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Cô mỉm cười: "Anh cầu xin tôi đi? Nếu anh cầu xin tôi, tôi sẽ cho anh thấy bộ mặt dễ bị tổn thương nhất của tôi"
Trong nháy mắt đó, Diệp Tiêu cảm giác lưng mình như vừa bị cái gì đó xuyên thủng, anh ta nhìn Bạc Nhân một cách khó tin, nghe được những lời như vậy từ miệng cô, đã lật đổ hoàn toàn quan điểm của anh ta về cô,
Bạc Nhan đi ra ngoài: "Tôi về trước đây, nói với ba mẹ anh một tiếng là tôi đã tới, cảm ơn họ chiêu đãi tôi. Sau đó thì chờ đính hôn, tạm biệt nhé, dù sao chúng ta cũng không cần bối dưỡng tình cảm gì đâu. Diệp Tiêu liền đứng lên theo, giọng nói trầm thấp: "Cô đứng lại đó cho tôi
Bạc Nhan ngoảnh đầu lại, nói. "Còn có chuyện gì sao?" "Nhà họ Diệp là nơi cô muốn đến thì đến, muốn đi thì đi hay sao chứ?"
Diệp Tiêu cười một cách lạnh lùng, nói: "Cô đã thật sự coi mình là nữ chủ nhân của nhà họ Diệp rồi ư?
Bạc Nhan nằm chặt ngón tay. “Tôi có thể nảy sinh tình cảm gì với một thứ hàng hóa đã qua sử dụng chứ." Diệp Tiêu tận lực đâm cô: "Nhưng vì người lớn hai nhà muốn chúng ta đính hôn để kết thông gia, vậy nên tôi đương nhiên phải tuân theo mệnh lệnh của ba mẹ kết hôn với cô. Chỉ là cô đừng cho rằng mình thật sự đã là người của nhà họ Diệp, tôi nói cho cô biết, tôi sẽ không bao giờ coi cô là vị hôn thế chân chính đầu. "Tùy anh thôi."
Bạc Nhan thở dồn dập, cô cố gắng kiềm chế giọng điệu của mình nghe có vẻ bình tĩnh: "Nhưng Diệp Tiêu anh phải suy nghĩ rõ ràng, bây giờ anh hạ thấp tôi như vậy, tôi chỉ đại diện là cho cá nhân tôi. Sau này anh muốn hạ thấp tôi, vậy chính là hạ thấp cả nhà họ Diệp. Cho anh không muốn thừa nhận cũng không thể được!" "Gan cô cũng lớn nhỉ?"
Diệp Tiêu giận dữ bừng bừng: "Dám nói chuyện với tôi như vậy à?"
Bạc Nhan không nói một lời, bước chân đi ra ngoài, người hầu ở bên trêи cẩn thận nói: "Chuyện đó, cô chủ đi ra ngoài rồi ạ, cậu chủ cậu xem, chúng ta có phải tiến cô ấy một chút không..." “Câm miệng lại!" Không biết lời này là Diệp Tiêu muốn nói cho ai nghe, anh nói: "Để cô ta tự mình trở về! Có tay có chân, dựa vào cái gì mà nhà họ Diệp này phải tiến cô ta. Cô ta cho rằng cô ta là ai chứ?"
Nghĩ đến cuộc sống sau này của mình sẽ bị ràng buộc với loại con gái đẳng cấp này, Diệp Tiêu càng oán trách Bạc Nhan sâu hơn một phần, anh ta nhìn bóng lưng Bạc Nhan đi ra ngoài, ảnh mắt lạnh như băng.
Sớm muộn gì cũng có một ngày nào đó có ta cũng phải cầu xin sự tha thứ, cô ta phải hối hận!
Bạc Nhan trả lời xong câu hỏi của anh ta liền ngôi đó không nhúc nhích. Diệp Tiêu xem tin tức bỏ mặc có bao lâu, cô ngồi đó trầm mặc bấy lâu.
Giống y như một bức tượng không biết nói chuyện. Diệp Tiêu không kϊƈɦ động được Bạc Nhan, liên đối cách nhìn vẻ mặt hoảng hốt của cô. Anh ta nói: "Cô không thể tưởng tượng rằng những người khác sẽ phản ứng như thế nào khi họ nhìn thấy tin tức của chúng ta sao?"
Anh ta cố ý nhấn mạnh ba chữ "những người khác”, điều đó có ý nghĩa sâu sắc. "Anh trực tiếp nói Đường Duy không phải là được rồi sao?"
Bạc Nhan nói một cách châm biếm: "Không phải là anh từ trước đến nay vẫn thăm dò tôi sao?"
Diệp Tiêu nhíu mày. "Nếu như anh muốn biết, chi bằng anh tự mình đi hỏi Đường Duy xem."
Bạc Nhan uống một ngụm hồng trà mà người hầu rót, cuối cùng cô đứng lên: “Hoặc là lúc chúng ta đính hôn, mời Đường Duy đến tham gia, không phải vừa hay sao?"
Diệp Tiêu cảm giác nhịp tim bỗng nhiên tăng lên một chút, mạnh đến mức ảnh hưởng tới huyết áp. "Đây không phải chính là điều mà anh bày trăm phương ngàn kể muốn nhìn thấy sao? Mời Đường Duy tới đây, thưởng thức sự tàn bạo của anh đối với tôi, thấy được tôi hoảng hốt thế nào." Bạc Nhan hít một hơi thật sâu: "Dù sao trong mắt anh tôi chính là người như vậy, tôi cũng lười giải thích. Anh muốn nhìn thấy tôi xấu xí, muốn nhìn tôi đau khổ mà..." Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Cô mỉm cười: "Anh cầu xin tôi đi? Nếu anh cầu xin tôi, tôi sẽ cho anh thấy bộ mặt dễ bị tổn thương nhất của tôi"
Trong nháy mắt đó, Diệp Tiêu cảm giác lưng mình như vừa bị cái gì đó xuyên thủng, anh ta nhìn Bạc Nhân một cách khó tin, nghe được những lời như vậy từ miệng cô, đã lật đổ hoàn toàn quan điểm của anh ta về cô,
Bạc Nhan đi ra ngoài: "Tôi về trước đây, nói với ba mẹ anh một tiếng là tôi đã tới, cảm ơn họ chiêu đãi tôi. Sau đó thì chờ đính hôn, tạm biệt nhé, dù sao chúng ta cũng không cần bối dưỡng tình cảm gì đâu. Diệp Tiêu liền đứng lên theo, giọng nói trầm thấp: "Cô đứng lại đó cho tôi
Bạc Nhan ngoảnh đầu lại, nói. "Còn có chuyện gì sao?" "Nhà họ Diệp là nơi cô muốn đến thì đến, muốn đi thì đi hay sao chứ?"
Diệp Tiêu cười một cách lạnh lùng, nói: "Cô đã thật sự coi mình là nữ chủ nhân của nhà họ Diệp rồi ư?
Bạc Nhan nằm chặt ngón tay. “Tôi có thể nảy sinh tình cảm gì với một thứ hàng hóa đã qua sử dụng chứ." Diệp Tiêu tận lực đâm cô: "Nhưng vì người lớn hai nhà muốn chúng ta đính hôn để kết thông gia, vậy nên tôi đương nhiên phải tuân theo mệnh lệnh của ba mẹ kết hôn với cô. Chỉ là cô đừng cho rằng mình thật sự đã là người của nhà họ Diệp, tôi nói cho cô biết, tôi sẽ không bao giờ coi cô là vị hôn thế chân chính đầu. "Tùy anh thôi."
Bạc Nhan thở dồn dập, cô cố gắng kiềm chế giọng điệu của mình nghe có vẻ bình tĩnh: "Nhưng Diệp Tiêu anh phải suy nghĩ rõ ràng, bây giờ anh hạ thấp tôi như vậy, tôi chỉ đại diện là cho cá nhân tôi. Sau này anh muốn hạ thấp tôi, vậy chính là hạ thấp cả nhà họ Diệp. Cho anh không muốn thừa nhận cũng không thể được!" "Gan cô cũng lớn nhỉ?"
Diệp Tiêu giận dữ bừng bừng: "Dám nói chuyện với tôi như vậy à?"
Bạc Nhan không nói một lời, bước chân đi ra ngoài, người hầu ở bên trêи cẩn thận nói: "Chuyện đó, cô chủ đi ra ngoài rồi ạ, cậu chủ cậu xem, chúng ta có phải tiến cô ấy một chút không..." “Câm miệng lại!" Không biết lời này là Diệp Tiêu muốn nói cho ai nghe, anh nói: "Để cô ta tự mình trở về! Có tay có chân, dựa vào cái gì mà nhà họ Diệp này phải tiến cô ta. Cô ta cho rằng cô ta là ai chứ?"
Nghĩ đến cuộc sống sau này của mình sẽ bị ràng buộc với loại con gái đẳng cấp này, Diệp Tiêu càng oán trách Bạc Nhan sâu hơn một phần, anh ta nhìn bóng lưng Bạc Nhan đi ra ngoài, ảnh mắt lạnh như băng.
Sớm muộn gì cũng có một ngày nào đó có ta cũng phải cầu xin sự tha thứ, cô ta phải hối hận!
/1829
|