Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài
Chương 131: Tâm trạng vui vẻ thất thường, đã để cho người khác chạm vào sao?
/1829
|
Những lời này vừa dứt, hai mắt của Phó Mộ Chung lập tức co rút, sau đó người người phụ nữ kia quay đầu lại, ở trước mặt anh ta mà kéo một người người đàn ông rời khỏi nơi này không một chút lưu luyến.
"Nhưng tôi phát hiện đó cũng chỉ là sự tình nguyện từ một phía mà thôi. Chuyện cũ theo gió, không cần phải nhắc đến nữa. Cảm ơn cậu Chung đã từng tha thứ."
Cô rời đi, lúc đi ra đến cửa vừa vặn có một cơn gió thổi qua, Phó Mộ Chung cảm thấy hình như cơn gió này xuyên qua toàn bộ lồng ngực của anh ta.
Người tá vẫn thường nói, có nhiều người gặp nhau tự như cơn gió vô tình lùa qua, lại có thể đưa tới núi lở. Nhưng mà Phó Mộ Chung từ không tin, anh cảm thấy những thứ kia chỉ là những cảnh tượng gặp gỡ tươi đẹp do nhà thơ tưởng tượng ra, mà trên thế giới này sẽ không có nhiều cảnh sắc tươi đẹp lại tiếc nuối trong chớp mắt như vậy.
Anh ta không tinh chỉ là một cơn gió lùa thì làm sao dẫn đến núi lờ?
Nhưng mà bây giờ anh ta thật sự bị một trận sóng to gió lớn nuốt sống, anh ta mới biết, hóa ra mình đã tình sát vai với Đường Thi. Tô Kỳ đứng sau lưng Phó Mộ Chung, ánh mắt tối tăm không rõ nhìn chằm chằm vào bóng dáng Đường Thi đang rời đi cho đến khi bóng dáng của cô biến mất không thấy. Khương Thích gửi một tin nhắn cho Đường Thi, báo cho cô là cô ta đã đến công ty để Đường Thi yên tâm, sau đó lại cất điện thoại di động rồi nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mắt.
Diệp Kinh Đường đang nở một nụ cười đầy ẩn ý nhìn cô ta. Anh ta ngồi
trên ghế sô pha, người đàn ông mặc áo sơ mi, cổ tay áo không cài cúc, chỉ là
thản nhiên mở ra, vạt áo bỏ trong quần tây, Diệp Kinh Đường chống cằm, một
đôi mắt màu hổ phách như đang phát sáng nhìn Khương Thích.
Khương Thích cảm thấy da đầu mình đều tê dại: "Tổng giám đốc Đường! Xin hỏi anh có chuyện gì cần dặn dò?"
Sau một lúc lâu, Diệp Kinh Đường mới chậm rãi nói: "Em mua cho tôi loại cà phê nào vậy?"
"Nestle."
"Ồ! Nhắc lại một lần nữa xem!"
Khương Thích đang ở trong một ngôi nhà sang trọng của Diệp Kinh Đường, anh ta đã gọi cô ta tới đây bằng một cú điện thoại, chính là vì để cho cô ta pha cho anh ta một ly cà phê.
Khương Thích chống lại ánh mắt cười như không cười của Diệp Kinh: "Tổng giám đốc Đường! Trước mắt chúng ta chỉ có cái đó."
Diệp Kinh Đường hơi nhíu mà: "Không phải có một máy pha cà phê sao?"
"Một thời gian trước máy pha cà phê đã bị hỏng rồi."
"Làm sao lại hỏng?"
"Anh quên sao? Một thời gian trước có một cô hot girl mạng đến đây, nhìn thấy tôi ở chỗ này nên nghĩ rằng tôi là bồ nhí bị anh bao nuôi, sau đó đánh nhau." Khương Thích nói với vẻ mặt vô cùng bình tĩnh: "Sau đó đập hỏng máy pha cà phê trong phòng khách."
"Tôi quên rồi!" Diệp Kinh Đường chưa bao giờ nhớ những chuyện như thế, nghe Khương Thích nói thì cũng có một chút ấn tượng mơ hồ: "Vậy cô phải phụ trách mua một cái máy pha cà phê mới cho tôi." "Nhưng không phải tôi đập hỏng." Khương Thích cảm thấy mình rất oan ức.
"Không phải người ta nhằm vào cô sao?" Diệp Kinh Đường vẫn duy trì vẻ mặt lạnh nhạt.
"Người ta tới vì anh mà!"
"Em nói vậy là muốn bảo đó là trách nhiệm của tôi sao?"
"Tôi không dám" Khương Thích nhanh chóng biến đổi sắc mặt: "Tổng giám đốc Đường đừng sốt ruột, tôi sẽ đi mua ngay bây giờ."
Kết quả mở điện thoại di động lên, tìm hiểu một chút về loại máy pha cà phê của Diệp Kinh Đường, vừa nhìn xuống cả... Con bà nó! Ba trăm triệu đồng!
Chắc cô ta chết mất! Sao lại mắc như vậy!
Khương Thích đau lòng nhấn vào nút xác nhận mua, sau đó ngẩng đầu. ngôn tình hoàn
lên nhìn Diệp Kinh Đường: "Tổng giám đốc Đường! Anh còn có việc gì sao?"
"Vậy tôi phải làm sao bây giờ?"
"Tôi đã chọn cửa hàng trong thành phố, chắc là ngày mai sẽ giao hàng đến!"
"Nhưng bây giờ tôi muốn uống cà phê."
Uống... Uống cái đầu anh đấy! Khương Thích cảm thấy Diệp Kinh Đường thật sự là quá khó hầu hạ: "Vậy anh nói phải làm sao bây giờ?"
Lúc này Diệp Kinh Đường cười nói: "Nhà có sẵn hạt cà phê, cô giúp tôi đi giúp tôi giã thành bột đi. Trong phòng bếp có chày."
Trong lòng Khương Thích lộn xộn như đang có mười ngàn con ngựa lao nhanh qua nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, chỉ vì Diệp Kinh Đường lại đưa thêm liễu một câu: "Giã đi! Giã ngay bây giờ! Giã xong thì cuối tháng tôi cho em gấp đôi tiền thưởng."
Khương Thích trực tiếp đổi sắc mặt: "Tổng giám đốc Đường! Tôi yêu
anh!" Khương Thích cố gắng ba mươi phút mới pha được cho Diệp Kinh Đường một ly cà phê kiểu Mỹ một trăm phần trăm. Cuối cùng người này ngồi trên ghế sô pha, chậm rãi uống cà phê và, liếc nhìn Khương Thích đang đứng trước mặt mình, anh ta nhíu mày: "Tránh ra một chút, đừng cản trở tôi chơi game."
Khương Thích tiếp tục nhịn, cười đùa cợt nhã nói: "Tổng giám đốc Đường! Còn chuyện tiền thưởng cuối tháng mà anh vừa nói thì sao?"
Diệp Kinh Đường còn không thèm nâng mí mắt: "Còn tùy tâm trạng của
Đao đâu! Đao của cô ta ở đâu đâu! Cô ta muốn chém người!
Chẳng qua là khi Khương Thích đi ngang qua người anh ta, Diệp Kinh Đường lanh mắt nhìn thấy vết hôn trên cổ cô ta, ánh mắt anh ta đầy ẩn ý sâu xa.
Anh ta cười như không cười nhìn về phía Khương Thích: "Gần đây... Cuộc sống của em rất phong phú nhỉ?"
Một câu không đầu không đuôi như vậy làm Khương Thích cảm thấy khó hiểu, cô ta không biết Diệp Kinh Đường đang nói gì.
Nhưng mà người đàn ông này đã đặt ly cà phê xuống rồi trực tiếp đứng lên, ngón tay thon dài của anh ta chạm vào cổ Khương Thích giống như người yêu đang có hành động mập mờ vậy, nhưng ngón tay của anh dần đè mạnh xuống.
Khương Thích cảm nhận được cảm giác nghẹt thở.
Tính khí của Diệp Kinh Đường vẫn luôn vui buồn thất thường, cô ta không thể chống đỡ được.
Năm ngón tay thon dài của người đàn ông liên tục quẹt qua môi cô ta, xóa sạch phần lớn son môi: "Em để cho người khác chạm vào người mình sao?"
Khương Thích cười: "Tôi không dám." tôi!" Cái mạng nhỏ của cô ta đang bị người khác nắm trong tay, người ta muốn cô ta cười lớn tiếng, cô ta cũng không dám rơi một giọt nước mắt. Chỉ cần người ta an ủi, cô ta phải khỏi bệnh, dù sao người ta đau lòng.
Diệp Kinh Đường không lên tiếng, Anh ta buông cô ta ra, sau đó lại ngồi lên ghế sô pha, vẫn là dáng vẻ bí ẩn khó lường ấy. Sau một hồi lâu anh ta mới mở miệng nói một cách sâu xa: "Khương Thích! Đừng để cho tôi nhìn thấy những thứ xấu xa của em."
Nụ cười của Khương Thích cứng đờ, sắc mặt có chút buồn bã.
"Tôi không có..."
"Lời nói từ trong miệng em nói ra..." Diệp Kinh Đường mỉm cười: "Em cảm thấy độ tin tưởng cao bao nhiêu?"
Đúng vậy! Cô ta đã quên mất, từ đầu đến cuối trong mắt anh ta, cô ta chính là loại người như vậy.
Thân thể Khương Thích run lên một cái: "Là do buổi trưa Dư Tiêu đến tìm tôi."
"Ừ! Vậy thì sao?" Dù bận nhưng Diệp Kinh Đường có thời gian rảnh nhìn cô ta: "Chỉ có thể nói rõ, cô quyến rũ rất thành công."
Bị người châm chọc như vậy nhưng Khương Thích chỉ tiếp tục cười: "Là nhờ Tổng giám đốc Đường dạy dỗ tốt."
Diệp Kinh Đường cười lạnh một tiếng: "Đừng dùng thái độ đối xử với những người đàn ông khác để đối phó với tôi! Khương Thích! Tôi không hứng thú với những thứ như vậy đâu. Đã rút kinh nghiệm thì phải thay đổi, không đổi được thì lập tức cút đi cho tôi. Đừng giải thích, tôi không muốn nghe."
Bàn tay Khương Thích đã siết chặt thành quả đấm nhưng cô ta vẫn không lên tiếng. Sau một hồi lâu cô ta mới lầm bẩm: "Tổng giám đốc Đường nói đúng."
Diệp Kinh Đường chính là người như vậy, dù là anh ta làm nhục cô ta hết mức, cô ta cũng phải phụ họa một câu mà không có chút nào tôn nghiêm: Tổng giám đốc Đường nói đúng. Anh ta mãi mãi nằm chặt cô trong tay anh ta.
Mọi người đều nói bên cạnh Diệp Kinh Đường có một con chó, chính là cô thư ký Khương luôn liều mạng vì công việc kia. Cô ta vì Diệp Kinh Đường, vì công ty, có thể cố gắng hết sức và tất cả thủ đoạn để quyến rũ.
Có người nói Khương Thích vô tình, nhưng Khương Thích cảm thấy người thực sự vô tình chính là Diệp Kinh Đường.
Diệp Kinh Đường có cà phê uống thì không sao nữa, kêu Khương Thích có thể đi, cô ta hoảng hốt đi ra cửa nhà Diệp Kinh Đường, nhân viên an ninh ngoài cửa vẫn cho rằng cô ta chính là người phụ nữ bị Diệp Kinh Đường bao nuôi.
Cô ta cười một tiếng, nhìn thấy tin nhắn mà Đường Thi gửi cho mình, cô ta lập tức trả lời Đường Thi: "Tối nay đến nhà tớ ngủ!".
Cô ta muốn có người làm bạn với cô ta.
"Nhưng tôi phát hiện đó cũng chỉ là sự tình nguyện từ một phía mà thôi. Chuyện cũ theo gió, không cần phải nhắc đến nữa. Cảm ơn cậu Chung đã từng tha thứ."
Cô rời đi, lúc đi ra đến cửa vừa vặn có một cơn gió thổi qua, Phó Mộ Chung cảm thấy hình như cơn gió này xuyên qua toàn bộ lồng ngực của anh ta.
Người tá vẫn thường nói, có nhiều người gặp nhau tự như cơn gió vô tình lùa qua, lại có thể đưa tới núi lở. Nhưng mà Phó Mộ Chung từ không tin, anh cảm thấy những thứ kia chỉ là những cảnh tượng gặp gỡ tươi đẹp do nhà thơ tưởng tượng ra, mà trên thế giới này sẽ không có nhiều cảnh sắc tươi đẹp lại tiếc nuối trong chớp mắt như vậy.
Anh ta không tinh chỉ là một cơn gió lùa thì làm sao dẫn đến núi lờ?
Nhưng mà bây giờ anh ta thật sự bị một trận sóng to gió lớn nuốt sống, anh ta mới biết, hóa ra mình đã tình sát vai với Đường Thi. Tô Kỳ đứng sau lưng Phó Mộ Chung, ánh mắt tối tăm không rõ nhìn chằm chằm vào bóng dáng Đường Thi đang rời đi cho đến khi bóng dáng của cô biến mất không thấy. Khương Thích gửi một tin nhắn cho Đường Thi, báo cho cô là cô ta đã đến công ty để Đường Thi yên tâm, sau đó lại cất điện thoại di động rồi nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mắt.
Diệp Kinh Đường đang nở một nụ cười đầy ẩn ý nhìn cô ta. Anh ta ngồi
trên ghế sô pha, người đàn ông mặc áo sơ mi, cổ tay áo không cài cúc, chỉ là
thản nhiên mở ra, vạt áo bỏ trong quần tây, Diệp Kinh Đường chống cằm, một
đôi mắt màu hổ phách như đang phát sáng nhìn Khương Thích.
Khương Thích cảm thấy da đầu mình đều tê dại: "Tổng giám đốc Đường! Xin hỏi anh có chuyện gì cần dặn dò?"
Sau một lúc lâu, Diệp Kinh Đường mới chậm rãi nói: "Em mua cho tôi loại cà phê nào vậy?"
"Nestle."
"Ồ! Nhắc lại một lần nữa xem!"
Khương Thích đang ở trong một ngôi nhà sang trọng của Diệp Kinh Đường, anh ta đã gọi cô ta tới đây bằng một cú điện thoại, chính là vì để cho cô ta pha cho anh ta một ly cà phê.
Khương Thích chống lại ánh mắt cười như không cười của Diệp Kinh: "Tổng giám đốc Đường! Trước mắt chúng ta chỉ có cái đó."
Diệp Kinh Đường hơi nhíu mà: "Không phải có một máy pha cà phê sao?"
"Một thời gian trước máy pha cà phê đã bị hỏng rồi."
"Làm sao lại hỏng?"
"Anh quên sao? Một thời gian trước có một cô hot girl mạng đến đây, nhìn thấy tôi ở chỗ này nên nghĩ rằng tôi là bồ nhí bị anh bao nuôi, sau đó đánh nhau." Khương Thích nói với vẻ mặt vô cùng bình tĩnh: "Sau đó đập hỏng máy pha cà phê trong phòng khách."
"Tôi quên rồi!" Diệp Kinh Đường chưa bao giờ nhớ những chuyện như thế, nghe Khương Thích nói thì cũng có một chút ấn tượng mơ hồ: "Vậy cô phải phụ trách mua một cái máy pha cà phê mới cho tôi." "Nhưng không phải tôi đập hỏng." Khương Thích cảm thấy mình rất oan ức.
"Không phải người ta nhằm vào cô sao?" Diệp Kinh Đường vẫn duy trì vẻ mặt lạnh nhạt.
"Người ta tới vì anh mà!"
"Em nói vậy là muốn bảo đó là trách nhiệm của tôi sao?"
"Tôi không dám" Khương Thích nhanh chóng biến đổi sắc mặt: "Tổng giám đốc Đường đừng sốt ruột, tôi sẽ đi mua ngay bây giờ."
Kết quả mở điện thoại di động lên, tìm hiểu một chút về loại máy pha cà phê của Diệp Kinh Đường, vừa nhìn xuống cả... Con bà nó! Ba trăm triệu đồng!
Chắc cô ta chết mất! Sao lại mắc như vậy!
Khương Thích đau lòng nhấn vào nút xác nhận mua, sau đó ngẩng đầu. ngôn tình hoàn
lên nhìn Diệp Kinh Đường: "Tổng giám đốc Đường! Anh còn có việc gì sao?"
"Vậy tôi phải làm sao bây giờ?"
"Tôi đã chọn cửa hàng trong thành phố, chắc là ngày mai sẽ giao hàng đến!"
"Nhưng bây giờ tôi muốn uống cà phê."
Uống... Uống cái đầu anh đấy! Khương Thích cảm thấy Diệp Kinh Đường thật sự là quá khó hầu hạ: "Vậy anh nói phải làm sao bây giờ?"
Lúc này Diệp Kinh Đường cười nói: "Nhà có sẵn hạt cà phê, cô giúp tôi đi giúp tôi giã thành bột đi. Trong phòng bếp có chày."
Trong lòng Khương Thích lộn xộn như đang có mười ngàn con ngựa lao nhanh qua nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, chỉ vì Diệp Kinh Đường lại đưa thêm liễu một câu: "Giã đi! Giã ngay bây giờ! Giã xong thì cuối tháng tôi cho em gấp đôi tiền thưởng."
Khương Thích trực tiếp đổi sắc mặt: "Tổng giám đốc Đường! Tôi yêu
anh!" Khương Thích cố gắng ba mươi phút mới pha được cho Diệp Kinh Đường một ly cà phê kiểu Mỹ một trăm phần trăm. Cuối cùng người này ngồi trên ghế sô pha, chậm rãi uống cà phê và, liếc nhìn Khương Thích đang đứng trước mặt mình, anh ta nhíu mày: "Tránh ra một chút, đừng cản trở tôi chơi game."
Khương Thích tiếp tục nhịn, cười đùa cợt nhã nói: "Tổng giám đốc Đường! Còn chuyện tiền thưởng cuối tháng mà anh vừa nói thì sao?"
Diệp Kinh Đường còn không thèm nâng mí mắt: "Còn tùy tâm trạng của
Đao đâu! Đao của cô ta ở đâu đâu! Cô ta muốn chém người!
Chẳng qua là khi Khương Thích đi ngang qua người anh ta, Diệp Kinh Đường lanh mắt nhìn thấy vết hôn trên cổ cô ta, ánh mắt anh ta đầy ẩn ý sâu xa.
Anh ta cười như không cười nhìn về phía Khương Thích: "Gần đây... Cuộc sống của em rất phong phú nhỉ?"
Một câu không đầu không đuôi như vậy làm Khương Thích cảm thấy khó hiểu, cô ta không biết Diệp Kinh Đường đang nói gì.
Nhưng mà người đàn ông này đã đặt ly cà phê xuống rồi trực tiếp đứng lên, ngón tay thon dài của anh ta chạm vào cổ Khương Thích giống như người yêu đang có hành động mập mờ vậy, nhưng ngón tay của anh dần đè mạnh xuống.
Khương Thích cảm nhận được cảm giác nghẹt thở.
Tính khí của Diệp Kinh Đường vẫn luôn vui buồn thất thường, cô ta không thể chống đỡ được.
Năm ngón tay thon dài của người đàn ông liên tục quẹt qua môi cô ta, xóa sạch phần lớn son môi: "Em để cho người khác chạm vào người mình sao?"
Khương Thích cười: "Tôi không dám." tôi!" Cái mạng nhỏ của cô ta đang bị người khác nắm trong tay, người ta muốn cô ta cười lớn tiếng, cô ta cũng không dám rơi một giọt nước mắt. Chỉ cần người ta an ủi, cô ta phải khỏi bệnh, dù sao người ta đau lòng.
Diệp Kinh Đường không lên tiếng, Anh ta buông cô ta ra, sau đó lại ngồi lên ghế sô pha, vẫn là dáng vẻ bí ẩn khó lường ấy. Sau một hồi lâu anh ta mới mở miệng nói một cách sâu xa: "Khương Thích! Đừng để cho tôi nhìn thấy những thứ xấu xa của em."
Nụ cười của Khương Thích cứng đờ, sắc mặt có chút buồn bã.
"Tôi không có..."
"Lời nói từ trong miệng em nói ra..." Diệp Kinh Đường mỉm cười: "Em cảm thấy độ tin tưởng cao bao nhiêu?"
Đúng vậy! Cô ta đã quên mất, từ đầu đến cuối trong mắt anh ta, cô ta chính là loại người như vậy.
Thân thể Khương Thích run lên một cái: "Là do buổi trưa Dư Tiêu đến tìm tôi."
"Ừ! Vậy thì sao?" Dù bận nhưng Diệp Kinh Đường có thời gian rảnh nhìn cô ta: "Chỉ có thể nói rõ, cô quyến rũ rất thành công."
Bị người châm chọc như vậy nhưng Khương Thích chỉ tiếp tục cười: "Là nhờ Tổng giám đốc Đường dạy dỗ tốt."
Diệp Kinh Đường cười lạnh một tiếng: "Đừng dùng thái độ đối xử với những người đàn ông khác để đối phó với tôi! Khương Thích! Tôi không hứng thú với những thứ như vậy đâu. Đã rút kinh nghiệm thì phải thay đổi, không đổi được thì lập tức cút đi cho tôi. Đừng giải thích, tôi không muốn nghe."
Bàn tay Khương Thích đã siết chặt thành quả đấm nhưng cô ta vẫn không lên tiếng. Sau một hồi lâu cô ta mới lầm bẩm: "Tổng giám đốc Đường nói đúng."
Diệp Kinh Đường chính là người như vậy, dù là anh ta làm nhục cô ta hết mức, cô ta cũng phải phụ họa một câu mà không có chút nào tôn nghiêm: Tổng giám đốc Đường nói đúng. Anh ta mãi mãi nằm chặt cô trong tay anh ta.
Mọi người đều nói bên cạnh Diệp Kinh Đường có một con chó, chính là cô thư ký Khương luôn liều mạng vì công việc kia. Cô ta vì Diệp Kinh Đường, vì công ty, có thể cố gắng hết sức và tất cả thủ đoạn để quyến rũ.
Có người nói Khương Thích vô tình, nhưng Khương Thích cảm thấy người thực sự vô tình chính là Diệp Kinh Đường.
Diệp Kinh Đường có cà phê uống thì không sao nữa, kêu Khương Thích có thể đi, cô ta hoảng hốt đi ra cửa nhà Diệp Kinh Đường, nhân viên an ninh ngoài cửa vẫn cho rằng cô ta chính là người phụ nữ bị Diệp Kinh Đường bao nuôi.
Cô ta cười một tiếng, nhìn thấy tin nhắn mà Đường Thi gửi cho mình, cô ta lập tức trả lời Đường Thi: "Tối nay đến nhà tớ ngủ!".
Cô ta muốn có người làm bạn với cô ta.
/1829
|