*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ai da, anh trai em đang tức giận nha."
Vinh Anh nấp sau lưng Bạc Nhan le lưỡi. Cô ấy nhỏ hơn Bạc Nhan ba tuổi, vẫn còn đang học đại học. Lần này xem như Vinh Sở cho cô ấy một kỳ nghỉ dài ngày để đi chơi. Sau khi Bạc Nhan vào nhà, Vinh Anh liền lôi kéo cô đi về phòng:
“Chị ngủ đủ rồi sao? Hay là nằm nghỉ ngơi một chút?"
“Chị ngủ đủ rồi.”
Nghĩ đến cơn ác mộng mà cô gặp phải trước đó, Bạc Nhan có chút kháng cự với việc ngủ tiếp, cô dứt khoát nói: “Nói chuyện với em một lát rồi chị ngủ sau.”
“Không phải cả đêm hôm qua em cũng không ngủ sao?”
Vinh Sở ở bên cạnh đun nước nóng cho hai người: “Nghe nói Bạc Nhan sắp tới, kϊƈɦ động đến cả đêm không ngủ được, bây giờ em vẫn còn có tinh thần à?”
“Có chứ!”
Vinh Anh vòng tay qua ôm lấy Bạc Nhan: “Anh trai à, anh chính là ghen tị với em có thể cùng chị Bạc Nhan ở gần như vậy.”
Gần xanh trêи trán Vinh Sở nhảy lên, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh ghen tị với em? Em?”
Vinh Anh cười lớn đóng cửa lại giống như một đứa trẻ làm chuyện xấu, sau đó quay người lại gần Bạc Nhan, nhỏ giọng hỏi:
“Chị Bạc Nhan, chị lén nói cho em biết lý do thật sự chia tay với anh trai em là gì được không?”
“Hả?”
Bạc Nhan và cô ấy ngồi xuống ở bên mép giường. Bên ngoài cửa sổ vẫn chưa hoàn toàn sáng lên, hơi thở của buổi sáng sớm thoang thoảng lộ ra, mặt trời vẫn đang từ từ thong thả mọc lên từ phía chân trời. Trong ánh sáng yếu ớt, khuôn mặt của Bạc Nhan mang một vẻ đẹp tuyệt trần đến kinh diễm.
Cô từ tốn nói: “Chỉ là... chị không thể dùng thân phận người yêu để ở bên cạnh anh trai em thôi.”
“Hai người đã tiếp xúc thân mật với nhau chưa?”
Vinh Anh lớn lên ở nước ngoài nên tính tình cũng tương đối rộng rãi hào phóng. Nghe được cô ấy nói như vậy, Bạc Nhan đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó cười lắc lắc đầu:
“Không có đâu.”
Đây là em gái của Vinh Sở, lại đối xử với cô rất tốt. Làm sao cô có thể lừa gạt cô ấy đây?
Bạc Nhan cúi đầu: “Thật ra, chị với anh trai của em ở bên nhau, ôm một ý nghĩ rất đáng khinh, chị chỉ là muốn quên đi người trước đây chị từng thích.”
Ánh mắt Vinh Anh lóe lên: “Chị rất thích người đó sao?”
Rất thích, thậm chí là tuyệt vọng đến độ cố gắng cùng người khác ở bên nhau để quên đi cậu.
Bởi vì dựa vào chính mình, căn bản không có cách nào xóa bỏ sự yêu thích đối với cậu.
“Chị rất thích. Sau này cùng anh trai em ở bên nhau, chị cũng thử rất nhiều lần, nhưng đều không thành công. Việc này chị thật ra đã làm liên lụy anh trai em, xin lỗi.”
“Hóa ra là như vậy, nhưng anh trai nói với em anh ấy rất hạnh phúc, sau khi chia tay anh ấy cũng không cảm thấy mình mất đi cái gì."
Vinh Anh nhẹ nhàng vén tóc cô ra sau tai: “Anh ấy nói vì chuyện này mà anh ấy đã hiểu rõ về chị hơn.”
Bạc Nhan siết chặt ngón tay: “Chị không muốn anh trai em đối xử với chị tốt với chị như thế này. Nếu chỉ là một người bạn...
“Nếu thật sự thích thì không có cách nào làm bạn bè.”
Vinh Anh nói: “Nhưng anh trai em chưa bao giờ yêu cầu chị phải
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ai da, anh trai em đang tức giận nha."
Vinh Anh nấp sau lưng Bạc Nhan le lưỡi. Cô ấy nhỏ hơn Bạc Nhan ba tuổi, vẫn còn đang học đại học. Lần này xem như Vinh Sở cho cô ấy một kỳ nghỉ dài ngày để đi chơi. Sau khi Bạc Nhan vào nhà, Vinh Anh liền lôi kéo cô đi về phòng:
“Chị ngủ đủ rồi sao? Hay là nằm nghỉ ngơi một chút?"
“Chị ngủ đủ rồi.”
Nghĩ đến cơn ác mộng mà cô gặp phải trước đó, Bạc Nhan có chút kháng cự với việc ngủ tiếp, cô dứt khoát nói: “Nói chuyện với em một lát rồi chị ngủ sau.”
“Không phải cả đêm hôm qua em cũng không ngủ sao?”
Vinh Sở ở bên cạnh đun nước nóng cho hai người: “Nghe nói Bạc Nhan sắp tới, kϊƈɦ động đến cả đêm không ngủ được, bây giờ em vẫn còn có tinh thần à?”
“Có chứ!”
Vinh Anh vòng tay qua ôm lấy Bạc Nhan: “Anh trai à, anh chính là ghen tị với em có thể cùng chị Bạc Nhan ở gần như vậy.”
Gần xanh trêи trán Vinh Sở nhảy lên, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh ghen tị với em? Em?”
Vinh Anh cười lớn đóng cửa lại giống như một đứa trẻ làm chuyện xấu, sau đó quay người lại gần Bạc Nhan, nhỏ giọng hỏi:
“Chị Bạc Nhan, chị lén nói cho em biết lý do thật sự chia tay với anh trai em là gì được không?”
“Hả?”
Bạc Nhan và cô ấy ngồi xuống ở bên mép giường. Bên ngoài cửa sổ vẫn chưa hoàn toàn sáng lên, hơi thở của buổi sáng sớm thoang thoảng lộ ra, mặt trời vẫn đang từ từ thong thả mọc lên từ phía chân trời. Trong ánh sáng yếu ớt, khuôn mặt của Bạc Nhan mang một vẻ đẹp tuyệt trần đến kinh diễm.
Cô từ tốn nói: “Chỉ là... chị không thể dùng thân phận người yêu để ở bên cạnh anh trai em thôi.”
“Hai người đã tiếp xúc thân mật với nhau chưa?”
Vinh Anh lớn lên ở nước ngoài nên tính tình cũng tương đối rộng rãi hào phóng. Nghe được cô ấy nói như vậy, Bạc Nhan đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó cười lắc lắc đầu:
“Không có đâu.”
Đây là em gái của Vinh Sở, lại đối xử với cô rất tốt. Làm sao cô có thể lừa gạt cô ấy đây?
Bạc Nhan cúi đầu: “Thật ra, chị với anh trai của em ở bên nhau, ôm một ý nghĩ rất đáng khinh, chị chỉ là muốn quên đi người trước đây chị từng thích.”
Ánh mắt Vinh Anh lóe lên: “Chị rất thích người đó sao?”
Rất thích, thậm chí là tuyệt vọng đến độ cố gắng cùng người khác ở bên nhau để quên đi cậu.
Bởi vì dựa vào chính mình, căn bản không có cách nào xóa bỏ sự yêu thích đối với cậu.
“Chị rất thích. Sau này cùng anh trai em ở bên nhau, chị cũng thử rất nhiều lần, nhưng đều không thành công. Việc này chị thật ra đã làm liên lụy anh trai em, xin lỗi.”
“Hóa ra là như vậy, nhưng anh trai nói với em anh ấy rất hạnh phúc, sau khi chia tay anh ấy cũng không cảm thấy mình mất đi cái gì."
Vinh Anh nhẹ nhàng vén tóc cô ra sau tai: “Anh ấy nói vì chuyện này mà anh ấy đã hiểu rõ về chị hơn.”
Bạc Nhan siết chặt ngón tay: “Chị không muốn anh trai em đối xử với chị tốt với chị như thế này. Nếu chỉ là một người bạn...
“Nếu thật sự thích thì không có cách nào làm bạn bè.”
Vinh Anh nói: “Nhưng anh trai em chưa bao giờ yêu cầu chị phải
/1829
|