Diệp Tiêu đột nhiên nói như vậy làm mọi người trêи bàn ăn đều lấy làm ngạc nhiên, đặc biệt là Tô Nghiêu phản ứng dữ dội nhất, lông mày nhanh chóng đanh lại. “Anh quen thân với chị tôi sao?”
“Tôi chỉ nói vậy thôi, chú Tô cũng đang hỏi đến mà Diệp Tiêu đặt đũa xuống: “Nếu cô có ý định đi tôi có thể tiện đường mua về cho cô luôn. “Vậy thì tốt quả, có người đi cùng tôi cũng yên tâm hơn nhiều
Không ngờ Tô Kỳ lại rất thoải mái đồng ý. “Nếu ba nhớ không nhầm không chỉ có hai đứa không, họ còn mời nhiều người khác nữa. Đến lúc đó hỏi thăm thử xem, bên cạnh nhiều người, Nhan Nhan xa nhà cũng đỡ bơ vơ. “Con nào có như vậy đâu ba, ba quên mất rằng con đã ở nước ngoài hai năm rồi sao?”
Bạc Nhan cảm thấy Tô Kỳ quan tâm cô quá mức: “Ba đừng coi con là đứa trẻ nhỏ nữa, một mình con cũng không sao đâu mà!”
Diệp Tiêu khẽ liếc Bạc Nhan một cái, cảm thấy Bạc Nhan có ý xa lánh cậu ta.
Cô đang muốn giữ khoảng cách với cậu ta trước mặt Tô Kỳ sao?
Cậu ta cười khẩy trong lòng, thật là một người giả tạo.
Ăn cơm xong, Tô Kỳ đi tiễn Diệp Tiêu còn Bạc Nhan quay về phòng tắm rửa. Người làm tan sớm, chỉ còn lại Tô Kỳ và Tô Nghiêu ở lại thu dọn đồ đạc. Tô Nghiêu trong lúc lau bàn, không nhịn nổi nữa liền hỏi Tô Kỳ: “Ba, ba cố ý nhờ Diệp Tiêu đưa chi đi đúng không?”
“Tuổi của con còn phải gọi người ta một tiếng “anh” nữa đấy, chẳng ra thể thống gì cả” To kỳ giãn mặt, đưa mắt nhìn con trai: “Đúng vậy, ba thấy tiền đồ của cậu ấy rất xán lạn. “Ba hàn là đang muốn làm mối cho chị với Diệp Tiêu
Tô Nghiêu gấp gáp. “Nhìn Diệp Tiêu con thấy không phải hạng người tốt! Anh ta cũng một hạng với Đường Duy mà thôi, không biết yêu thương phụ nữ!”
“Đứa nhỏ ngốc này con thì hiểu gì chứ, ha ha.
Tô Kỳ cho rằng Tô Nghiêu chỉ đang đùa: “Đến khi ba có tuổi rồi, Bạc Nhan vẫn ở một mình thì ba sẽ áy náy làm
Tô Nghiêu liền lặng người. “áy náy cô bé vì lỗi lầm ba gây ra từ đầu đến nay vẫn luôn để chị con gồng gánh. Nếu có thể, ba nhất định sẽ không để chị con đến thế giới này, như vậy chị con cũng sẽ không gặp nhiều bất hạnh như bây giờ.”
Lời nói của Tô Kỳ đội nhiên chậm lại, trong mắt loé lên một tia sáng mà Tô Nghiên không hiểu được, tựa như một cái hố đen ngòm – hố đen cất giữ nỗi niềm trong cuộc đời ba mà Tôi Nghiêu không thể chạm được tới “Đều là do ba, đều là do An Mật đã khiến chi con khi sinh ra đã bị đối xử bất công như vậy”
Tô Kỳ đưa tay ra xoa đầu cậu. “Vậy nên ba muốn sắp xếp thật tốt để Bạc Nhan có thể sống nhẹ nhàng hơn. Đây có thể coi như một chuyện nhỏ nhoi mà người cha chưa làm tròn trách nhiệm như ba có thể làm cho con bé”
Yết hầu của Tô Nghiên rung động nhẹ: “Ba “Đã hiểu chưa, đứa nhỏ ngốc”
Ánh mắt Tô Kỳ đặt lên Tô Nghiêu: “Chị con chỉ có một mình, hai người đàn ông nhà chúng ta nhất định phải bảo vệ cô bé thật tốt biết chưa?”
Chị con chỉ có một mình.
Nhất định phải bảo vệ cô ấy thật tốt, khuôn mặt Bạc Nhan thoảng chạy qua đầu của Tô Nghiêu, có vô vàn biểu cảm, có khi cô đau lòng, có khi cô vui vẻ, khi cô gắng gượng nở nụ cười, và cả có khi cô mạnh mẽ kiên cường. không biết tự bao giờ, Bạc Nhan toàn va vào loại người như Đường Duy, mà cũng không biết tự bao giờ, cuộc sống của cậu chỉ có Bạc Nhan.
Tô Nghiêu lặng yên ngừng hô hấp, cảm giác nhịp tim cậu ta cũng đang ngừng đập.
Cậu ta nghiến chặt rằng, trong cổ họng phát ra thanh âm nặng nề, tựa như tiêu tốn toàn bộ sức lực: “Được ạ.”
“Tôi chỉ nói vậy thôi, chú Tô cũng đang hỏi đến mà Diệp Tiêu đặt đũa xuống: “Nếu cô có ý định đi tôi có thể tiện đường mua về cho cô luôn. “Vậy thì tốt quả, có người đi cùng tôi cũng yên tâm hơn nhiều
Không ngờ Tô Kỳ lại rất thoải mái đồng ý. “Nếu ba nhớ không nhầm không chỉ có hai đứa không, họ còn mời nhiều người khác nữa. Đến lúc đó hỏi thăm thử xem, bên cạnh nhiều người, Nhan Nhan xa nhà cũng đỡ bơ vơ. “Con nào có như vậy đâu ba, ba quên mất rằng con đã ở nước ngoài hai năm rồi sao?”
Bạc Nhan cảm thấy Tô Kỳ quan tâm cô quá mức: “Ba đừng coi con là đứa trẻ nhỏ nữa, một mình con cũng không sao đâu mà!”
Diệp Tiêu khẽ liếc Bạc Nhan một cái, cảm thấy Bạc Nhan có ý xa lánh cậu ta.
Cô đang muốn giữ khoảng cách với cậu ta trước mặt Tô Kỳ sao?
Cậu ta cười khẩy trong lòng, thật là một người giả tạo.
Ăn cơm xong, Tô Kỳ đi tiễn Diệp Tiêu còn Bạc Nhan quay về phòng tắm rửa. Người làm tan sớm, chỉ còn lại Tô Kỳ và Tô Nghiêu ở lại thu dọn đồ đạc. Tô Nghiêu trong lúc lau bàn, không nhịn nổi nữa liền hỏi Tô Kỳ: “Ba, ba cố ý nhờ Diệp Tiêu đưa chi đi đúng không?”
“Tuổi của con còn phải gọi người ta một tiếng “anh” nữa đấy, chẳng ra thể thống gì cả” To kỳ giãn mặt, đưa mắt nhìn con trai: “Đúng vậy, ba thấy tiền đồ của cậu ấy rất xán lạn. “Ba hàn là đang muốn làm mối cho chị với Diệp Tiêu
Tô Nghiêu gấp gáp. “Nhìn Diệp Tiêu con thấy không phải hạng người tốt! Anh ta cũng một hạng với Đường Duy mà thôi, không biết yêu thương phụ nữ!”
“Đứa nhỏ ngốc này con thì hiểu gì chứ, ha ha.
Tô Kỳ cho rằng Tô Nghiêu chỉ đang đùa: “Đến khi ba có tuổi rồi, Bạc Nhan vẫn ở một mình thì ba sẽ áy náy làm
Tô Nghiêu liền lặng người. “áy náy cô bé vì lỗi lầm ba gây ra từ đầu đến nay vẫn luôn để chị con gồng gánh. Nếu có thể, ba nhất định sẽ không để chị con đến thế giới này, như vậy chị con cũng sẽ không gặp nhiều bất hạnh như bây giờ.”
Lời nói của Tô Kỳ đội nhiên chậm lại, trong mắt loé lên một tia sáng mà Tô Nghiên không hiểu được, tựa như một cái hố đen ngòm – hố đen cất giữ nỗi niềm trong cuộc đời ba mà Tôi Nghiêu không thể chạm được tới “Đều là do ba, đều là do An Mật đã khiến chi con khi sinh ra đã bị đối xử bất công như vậy”
Tô Kỳ đưa tay ra xoa đầu cậu. “Vậy nên ba muốn sắp xếp thật tốt để Bạc Nhan có thể sống nhẹ nhàng hơn. Đây có thể coi như một chuyện nhỏ nhoi mà người cha chưa làm tròn trách nhiệm như ba có thể làm cho con bé”
Yết hầu của Tô Nghiên rung động nhẹ: “Ba “Đã hiểu chưa, đứa nhỏ ngốc”
Ánh mắt Tô Kỳ đặt lên Tô Nghiêu: “Chị con chỉ có một mình, hai người đàn ông nhà chúng ta nhất định phải bảo vệ cô bé thật tốt biết chưa?”
Chị con chỉ có một mình.
Nhất định phải bảo vệ cô ấy thật tốt, khuôn mặt Bạc Nhan thoảng chạy qua đầu của Tô Nghiêu, có vô vàn biểu cảm, có khi cô đau lòng, có khi cô vui vẻ, khi cô gắng gượng nở nụ cười, và cả có khi cô mạnh mẽ kiên cường. không biết tự bao giờ, Bạc Nhan toàn va vào loại người như Đường Duy, mà cũng không biết tự bao giờ, cuộc sống của cậu chỉ có Bạc Nhan.
Tô Nghiêu lặng yên ngừng hô hấp, cảm giác nhịp tim cậu ta cũng đang ngừng đập.
Cậu ta nghiến chặt rằng, trong cổ họng phát ra thanh âm nặng nề, tựa như tiêu tốn toàn bộ sức lực: “Được ạ.”
/1829
|