Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài
Chương 1250: Đây không phải là tình yêu mà chẳng qua chỉ là ràng buộc
/1829
|
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đột nhiên nghe thấy tên Bạc Nhan như thế, Đường Duy giật mình, sau đó cậu cau mày nhìn Lâm Từ, giống như đã nhận ra ẩn ý trong lời nói của anh ta, hỏi: "Anh Lâm Từ, tại sau anh lại nhắc đến Bạc Nhan?"
"Tôi nghĩ trạng thái của cậu gần đây không ổn là do Bạc Nhan."
Vì Đường Duy đã thẳng thừng hỏi như vậy, Lâm Từ cũng dứt khoát nói: "Ba của cậu kêu tôi tới, tôi cũng thuận tiện xem gần đây cậu thế nào. Không phải vì Bạc Nhan đi huấn luyện đặc biệt mà cậu không thể bình tĩnh với chuyện ở công ty à?"
Những lời này như đánh thẳng vào tâm hồn Đường Duy.
Cậu nhìn chằm chằm Lâm Từ một lúc, rồi lẩm bẩm.
"Tại sao anh lại nghĩ vậy?"
"Nếu đúng là như vậy, Đường Duy, cậu cần phải đối mặt với cảm xúc của chính mình."
Lâm Từ vẫn chọn thẳng thắn: “Bạc Nhan đã đi đến khóa huấn luyện đặc biệt, là ba cậu nói với tôi."
Con người của Đường Duy co rút dữ dội.
Tại sao tin tức mà cậu tốn bao nhiều công sức tìm không ra, người bên cạnh cậu lại một mực che giấu tin tức về cô?
"Tại sao?”
Đường Duy không kiềm chế được nỗi xúc động của mình: “Anh và ba tôi đã nói cái gì? Tại sao Bạc Nhan lại vì chuyện này mà bị cử đi huấn luyện đặc biệt? Các người..."
Rốt cuộc các người muốn cái gì. "Bởi vì tôi nghĩ tình cảm của cậu dành cho Bạc Nhan sớm muộn gì cũng sẽ hủy hoại hai người."
Lâm Từ đứng đối diện với Đường Duy, anh ta luôn cảm thấy cậu bé này là anh ta nhìn cậu lớn lên, giờ cậu đã trưởng thành một người đàn ông đảm đương một góc trời, nhưng cậu lại có một khuyết điểm chết người trong tính cách.
Cậu không học được cách yêu. Cậu giỏi từ bỏ.
Đây có thể là bản năng tự vệ do mà cậu có được sau khi đã chịu tổn thương, nhưng khiếm khuyết này vẫn tiếp diễn.
Đối với Đường Duy mà nói đó cũng là một loại bóng ma.
Có lẽ giữa cậu và Bạc Nhan thực sự có tình cảm. Có điều, họ không nên ở bên nhau.
Họ sẽ không yêu nhau, chỉ cùng nhau hiu quạnh.
Lâm Từ thẳng thắn nói: “Tôi đã nói với ba cậu, nếu để cho cậu và Bạc Nhan cứ tiếp tục, kết cục sẽ càng ngày càng không thể cứu vãn, có lẽ còn tệ hơn ba mẹ cậu hồi đó."
Đường Duy đứng đó, trong lòng bàn tay có hơi lạnh đi.
"Cậu biết ban đầu ba cậu tốn bao nhiều công sức mới có thể mang mẹ cậu về không?"
Dùng hết tất cả, thậm chí cho cả mạng sống của mình mới có thể làm lại từ đầu.
Quá trình này quá bi thảm.
Thôi thì để hai người cắt đứt hoàn toàn quan hệ còn tốt hơn.
Cổ họng Lâm Từ chuyển động lên xuống: “Ngày hôm đó, sau khi đưa cậu về nhà, tôi đã đưa ra ý kiến này với ba cậu. Bạc Dạ đồng ý, sau đó nói chuyện với Tô Kỳ, anh ấy lập tức đưa Bạc Nhan đi huấn luyện đặc biệt ở nhà họ Diệp.
Dù sao cậu cũng biết thế lực nhà họ Diệp rất lớn."
Hóa ra Tô Kỳ do dự không dám nói là vì chuyện này.
Đường Duy dường như đã kiệt sức, đột nhiên không thể nói gì để bác bỏ được nữa.
"Thứ giữa hai người không phải là tình yêu, mà là sự ràng buộc. Là do người này xuất hiện trong cuộc đời cậu quá sớm, chính vì vậy mà hai người cứ níu kéo nhau như cọng rơm cứu mạng mà không chịu buông tha cho nhau."
Lâm Từ cố gắng dùng kinh nghiệm của người từng trải để giải thích việc Đường Duy vướng phải Bạc Nhan để cậu buông ra: "Cho nên, nếu Bạc Nhan cố gắng buông tay, có lẽ có thể trực tiếp buông được."
Hai chữ buông tay, giống như đang đâm vào người Đường Duy như một cái gai.
"Đó là tất cả những gì tôi muốn nói.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đột nhiên nghe thấy tên Bạc Nhan như thế, Đường Duy giật mình, sau đó cậu cau mày nhìn Lâm Từ, giống như đã nhận ra ẩn ý trong lời nói của anh ta, hỏi: "Anh Lâm Từ, tại sau anh lại nhắc đến Bạc Nhan?"
"Tôi nghĩ trạng thái của cậu gần đây không ổn là do Bạc Nhan."
Vì Đường Duy đã thẳng thừng hỏi như vậy, Lâm Từ cũng dứt khoát nói: "Ba của cậu kêu tôi tới, tôi cũng thuận tiện xem gần đây cậu thế nào. Không phải vì Bạc Nhan đi huấn luyện đặc biệt mà cậu không thể bình tĩnh với chuyện ở công ty à?"
Những lời này như đánh thẳng vào tâm hồn Đường Duy.
Cậu nhìn chằm chằm Lâm Từ một lúc, rồi lẩm bẩm.
"Tại sao anh lại nghĩ vậy?"
"Nếu đúng là như vậy, Đường Duy, cậu cần phải đối mặt với cảm xúc của chính mình."
Lâm Từ vẫn chọn thẳng thắn: “Bạc Nhan đã đi đến khóa huấn luyện đặc biệt, là ba cậu nói với tôi."
Con người của Đường Duy co rút dữ dội.
Tại sao tin tức mà cậu tốn bao nhiều công sức tìm không ra, người bên cạnh cậu lại một mực che giấu tin tức về cô?
"Tại sao?”
Đường Duy không kiềm chế được nỗi xúc động của mình: “Anh và ba tôi đã nói cái gì? Tại sao Bạc Nhan lại vì chuyện này mà bị cử đi huấn luyện đặc biệt? Các người..."
Rốt cuộc các người muốn cái gì. "Bởi vì tôi nghĩ tình cảm của cậu dành cho Bạc Nhan sớm muộn gì cũng sẽ hủy hoại hai người."
Lâm Từ đứng đối diện với Đường Duy, anh ta luôn cảm thấy cậu bé này là anh ta nhìn cậu lớn lên, giờ cậu đã trưởng thành một người đàn ông đảm đương một góc trời, nhưng cậu lại có một khuyết điểm chết người trong tính cách.
Cậu không học được cách yêu. Cậu giỏi từ bỏ.
Đây có thể là bản năng tự vệ do mà cậu có được sau khi đã chịu tổn thương, nhưng khiếm khuyết này vẫn tiếp diễn.
Đối với Đường Duy mà nói đó cũng là một loại bóng ma.
Có lẽ giữa cậu và Bạc Nhan thực sự có tình cảm. Có điều, họ không nên ở bên nhau.
Họ sẽ không yêu nhau, chỉ cùng nhau hiu quạnh.
Lâm Từ thẳng thắn nói: “Tôi đã nói với ba cậu, nếu để cho cậu và Bạc Nhan cứ tiếp tục, kết cục sẽ càng ngày càng không thể cứu vãn, có lẽ còn tệ hơn ba mẹ cậu hồi đó."
Đường Duy đứng đó, trong lòng bàn tay có hơi lạnh đi.
"Cậu biết ban đầu ba cậu tốn bao nhiều công sức mới có thể mang mẹ cậu về không?"
Dùng hết tất cả, thậm chí cho cả mạng sống của mình mới có thể làm lại từ đầu.
Quá trình này quá bi thảm.
Thôi thì để hai người cắt đứt hoàn toàn quan hệ còn tốt hơn.
Cổ họng Lâm Từ chuyển động lên xuống: “Ngày hôm đó, sau khi đưa cậu về nhà, tôi đã đưa ra ý kiến này với ba cậu. Bạc Dạ đồng ý, sau đó nói chuyện với Tô Kỳ, anh ấy lập tức đưa Bạc Nhan đi huấn luyện đặc biệt ở nhà họ Diệp.
Dù sao cậu cũng biết thế lực nhà họ Diệp rất lớn."
Hóa ra Tô Kỳ do dự không dám nói là vì chuyện này.
Đường Duy dường như đã kiệt sức, đột nhiên không thể nói gì để bác bỏ được nữa.
"Thứ giữa hai người không phải là tình yêu, mà là sự ràng buộc. Là do người này xuất hiện trong cuộc đời cậu quá sớm, chính vì vậy mà hai người cứ níu kéo nhau như cọng rơm cứu mạng mà không chịu buông tha cho nhau."
Lâm Từ cố gắng dùng kinh nghiệm của người từng trải để giải thích việc Đường Duy vướng phải Bạc Nhan để cậu buông ra: "Cho nên, nếu Bạc Nhan cố gắng buông tay, có lẽ có thể trực tiếp buông được."
Hai chữ buông tay, giống như đang đâm vào người Đường Duy như một cái gai.
"Đó là tất cả những gì tôi muốn nói.
/1829
|