Sau khi nói xong lời này, Đường Duy liền lập tức ra lệnh nói là muốn tra rõ tất cả nhất cử nhất động của Bạc Nhan trong hai năm ở nước ngoài, lúc nhận được mệnh lệnh này, trợ lý bên cạnh của Đường Duy vô cùng ngạc nhiên.
Bạc Nhan? Bạc Nhan ở đầu xuất hiện vậy? Người cậu chủ Đường quan tâm... Không phải cái người tên Từ Dao kia sao? Làm sao đột nhiên bây giờ lại muốn điều tra một cô gái tên Bạc Nhan chứ?
Sẽ không phải là hồ ly tinh câu dẫn cậu chủ Đường chứ?
Mấy người trợ lý đối mặt đều thấy được ý nghĩ như vậy trong mắt đối phương.
Mà ở nhà họ Tô giờ này khắc này Bạc Nhan cũng không biết tất cả những thứ này.
Bởi vì Vinh Sở tới làm khách, đêm hôm khuya khoắt Tô Kỳ đi mua rất nhiều thức ăn ngoài về chiêu đãi bọn họ, Vinh Sở luôn luôn nói chú quá khách sáo rồi, nhưng mà Tô Kỳ vẫn bảo bọn họ ăn ăn ăn đi, giống hệt như người trưởng bối lớn tuổi, nhìn bọn họ ăn mọi thứ vào trong miệng lúc này mới hài lòng. “Ăn bể bụng con rồi." Tô Nghiêu ở một bên sờ bụng nhỏ của mình: “Chị à, em thề, đây là bữa ăn khuya đầu tiên em ăn no cứng đó. "Chị cũng vậy. Chắc là nhà mình đã lâu không có khách đến, cho nên ba cũng khá vui vẻ. "
Bạc Nhan húp một ngụm nước chanh, chắc là ba rất thích trẻ nhỏ rồi. "Vậy là coi anh như con nuôi của chủ sao?” Vinh Sở bật cười chỉ chỉ mình, sau đó nói: “Anh cảm thấy tiếp theo. Rất có thể cha em sẽ đặc biệt nhiệt tình giữ anh ở lại qua đêm ở nhà em."
Quả nhiên lời này vừa dứt, Tô Kỳ liền ở trêи lầu cành cạch mở cánh cửa. “Này là cái gì, cháu tên gì ấy nhi
Vinh Sở ngẩng đầu nhìn Tô Kỳ. "Chú à, cháu tên là Vinh Sở.” “A đúng rồi, Vinh Sở, nhà cháu ở đâu vậy? Có gần nơi này không?” “Quay về chắc khoảng nửa tiếng ấy ạ.” Vinh Sở cười cười: "Sao thế chứ?" “Tối nay cháu ở lại đây đi! Chú bảo người thu xếp phòng cho cháu
Tô Kỳ đặc biệt nhiệt tình vuốt lan can lâu hai, giờ khắc này cũng không biết đến cuối cùng ai là con nhỏ, rất lâu trong nhà đã không có khách rồi.
Dưới lầu ba người cùng nhau trầm mặc.
Quả nhiên bị Vinh Sở nói trúng rồi.
Mắt Vinh Sở nhìn Bạc Nhan, cuối cùng bất đắc dĩ cười nói: “Vậy được rồi ạ, đêm nay quấy rầy mọi người rồi.” “Không quấy rầy không quấy rầy, có rảnh thì tới chơi nhiều một chút nhal
Tô Kỳ còn giống hệt như làm áo thuật, không biết từ nơi nào biến ra một bộ áo ngủ mới tinh, một bên lấy xuống cho Vinh Sở, một bên lầm bầm: “Aizzz. Từ khi tên nhóc con thúi Đường Duy này lớn lên rồi, cũng không tới nhà họ Tô nữa, Nhan Nhan ra nước ngoài học, trong nhà vắng vẻ chỉ còn mỗi một mình chú
Đường Duy.
Bạc Nhan nghe được hai chữ này, biểu cảm liền cứng đờ, giật giật khóe miệng: “Vậy ba đi tìm vợ không phải là tốt rồi sao. “Nào có đơn giản như con nói vậy chứ?" Tô Kỳ trừng Bạc Nhan một cái: "Con yêu đương đều đã bàn thành thế này, ba muốn yêu đương nữa thì cái nhà này ai quản chứ?"
Khuôn mặt Bạc Nhan nóng lên: "Ba, ba đừng nói nữa mà, Đường
Duy cũng không phải người nhà họ Tô, ba cũng không thể trông cậy vào anh ta có thể mỗi ngày đến nhà họ Tô móc nối chứ...
Kết quả lời này vừa dứt, ngoài cổng liền truyền đến một trận tiếng bước chân, theo đó là cửa lớn được khép hờ bị người ở cổng đẩy ra.”
Bạc Nhan ngây ngẩn cả người, cùng với ba mình quay đầu lại.
Chẳng biết lúc nào Đường Duy đã xuất hiện ở cửa, trêи thân mặc một bộ quần áo theo phong trào của nhãn hàng nổi tiếng, dáng vẻ giống hệt như ngôi sao người mẫu, vừa cao vừa gầy, một đôi mắt lạnh lùng trêи gương mặt trắng nõn, nói với Tô Kỳ: "Chào buổi tối, chủ Tô.”
Tô Kỳ sở miệng của mình, thấp giọng nói: “Cái miệng này của tôi hôm nay... Không phải được khai mở rồi đấy chứ, nói cái gì là đến cái đấy vậy?”
Bạc Nhan? Bạc Nhan ở đầu xuất hiện vậy? Người cậu chủ Đường quan tâm... Không phải cái người tên Từ Dao kia sao? Làm sao đột nhiên bây giờ lại muốn điều tra một cô gái tên Bạc Nhan chứ?
Sẽ không phải là hồ ly tinh câu dẫn cậu chủ Đường chứ?
Mấy người trợ lý đối mặt đều thấy được ý nghĩ như vậy trong mắt đối phương.
Mà ở nhà họ Tô giờ này khắc này Bạc Nhan cũng không biết tất cả những thứ này.
Bởi vì Vinh Sở tới làm khách, đêm hôm khuya khoắt Tô Kỳ đi mua rất nhiều thức ăn ngoài về chiêu đãi bọn họ, Vinh Sở luôn luôn nói chú quá khách sáo rồi, nhưng mà Tô Kỳ vẫn bảo bọn họ ăn ăn ăn đi, giống hệt như người trưởng bối lớn tuổi, nhìn bọn họ ăn mọi thứ vào trong miệng lúc này mới hài lòng. “Ăn bể bụng con rồi." Tô Nghiêu ở một bên sờ bụng nhỏ của mình: “Chị à, em thề, đây là bữa ăn khuya đầu tiên em ăn no cứng đó. "Chị cũng vậy. Chắc là nhà mình đã lâu không có khách đến, cho nên ba cũng khá vui vẻ. "
Bạc Nhan húp một ngụm nước chanh, chắc là ba rất thích trẻ nhỏ rồi. "Vậy là coi anh như con nuôi của chủ sao?” Vinh Sở bật cười chỉ chỉ mình, sau đó nói: “Anh cảm thấy tiếp theo. Rất có thể cha em sẽ đặc biệt nhiệt tình giữ anh ở lại qua đêm ở nhà em."
Quả nhiên lời này vừa dứt, Tô Kỳ liền ở trêи lầu cành cạch mở cánh cửa. “Này là cái gì, cháu tên gì ấy nhi
Vinh Sở ngẩng đầu nhìn Tô Kỳ. "Chú à, cháu tên là Vinh Sở.” “A đúng rồi, Vinh Sở, nhà cháu ở đâu vậy? Có gần nơi này không?” “Quay về chắc khoảng nửa tiếng ấy ạ.” Vinh Sở cười cười: "Sao thế chứ?" “Tối nay cháu ở lại đây đi! Chú bảo người thu xếp phòng cho cháu
Tô Kỳ đặc biệt nhiệt tình vuốt lan can lâu hai, giờ khắc này cũng không biết đến cuối cùng ai là con nhỏ, rất lâu trong nhà đã không có khách rồi.
Dưới lầu ba người cùng nhau trầm mặc.
Quả nhiên bị Vinh Sở nói trúng rồi.
Mắt Vinh Sở nhìn Bạc Nhan, cuối cùng bất đắc dĩ cười nói: “Vậy được rồi ạ, đêm nay quấy rầy mọi người rồi.” “Không quấy rầy không quấy rầy, có rảnh thì tới chơi nhiều một chút nhal
Tô Kỳ còn giống hệt như làm áo thuật, không biết từ nơi nào biến ra một bộ áo ngủ mới tinh, một bên lấy xuống cho Vinh Sở, một bên lầm bầm: “Aizzz. Từ khi tên nhóc con thúi Đường Duy này lớn lên rồi, cũng không tới nhà họ Tô nữa, Nhan Nhan ra nước ngoài học, trong nhà vắng vẻ chỉ còn mỗi một mình chú
Đường Duy.
Bạc Nhan nghe được hai chữ này, biểu cảm liền cứng đờ, giật giật khóe miệng: “Vậy ba đi tìm vợ không phải là tốt rồi sao. “Nào có đơn giản như con nói vậy chứ?" Tô Kỳ trừng Bạc Nhan một cái: "Con yêu đương đều đã bàn thành thế này, ba muốn yêu đương nữa thì cái nhà này ai quản chứ?"
Khuôn mặt Bạc Nhan nóng lên: "Ba, ba đừng nói nữa mà, Đường
Duy cũng không phải người nhà họ Tô, ba cũng không thể trông cậy vào anh ta có thể mỗi ngày đến nhà họ Tô móc nối chứ...
Kết quả lời này vừa dứt, ngoài cổng liền truyền đến một trận tiếng bước chân, theo đó là cửa lớn được khép hờ bị người ở cổng đẩy ra.”
Bạc Nhan ngây ngẩn cả người, cùng với ba mình quay đầu lại.
Chẳng biết lúc nào Đường Duy đã xuất hiện ở cửa, trêи thân mặc một bộ quần áo theo phong trào của nhãn hàng nổi tiếng, dáng vẻ giống hệt như ngôi sao người mẫu, vừa cao vừa gầy, một đôi mắt lạnh lùng trêи gương mặt trắng nõn, nói với Tô Kỳ: "Chào buổi tối, chủ Tô.”
Tô Kỳ sở miệng của mình, thấp giọng nói: “Cái miệng này của tôi hôm nay... Không phải được khai mở rồi đấy chứ, nói cái gì là đến cái đấy vậy?”
/1829
|