Hai mươi phút sau, Bạc Nhiên chuẩn bị xong, thay đổi phong cách thoải mái giản dị trước đây, mặc một chiếc áo khoác chững chạc, buộc tóc lên, nhìn giống như một tri thức thành thị, sau đó cô đeo thêm giày cao gót, tô một chút son môi, liền đi xuống lầu: "Ba, ba thấy sao?”
Tô Kỳ bất ngờ, sau đó cảm giác rất tự hào: "Ừ, rất tốt. Ra ngoài, ba có thể nói đây là đứa con gái ưu tú của Tô Kỳ ba." "Đó là điều đương nhiên, con cũng không muốn để ba mất mặt Bạc Nhan cười, tiến lên khoác tay Tô Kỳ: "Đi thôi, hôm nay ba hãy đưa con đi xem thế giới bên ngoài.” “Tô Nghiêu đâu, sao không cùng đi."
Tô Kỳ quay đầu lại, liền thấy Tô Nghiêu sững sờ đứng ở đó, giống như đang thẫn thờ.
Tô Kỳ vui vẻ: "Nghiêu Nghiêu, con đang ở đấy chờ gì nữa vậy?”.
Tô Nghiêu giống như không nghe thấy, vẫn không nhúc nhích nhìn Bạc Nhan.
Bạc Nhan cười thanh thủy: "Làm sao vậy?” "Chị... Yết hầu Tô Nghiêu giật giật: “Làm sao mà chị lại mặc cái váy ngắn màu đen này!” "Không phải các nhân viên thành thị đi làm đều mặc như vậy sao?”
Bạc Nhan quay một vòng cho Tô Nghiêu xem: "Không quá dài, cũng không quá ngắn, rất vừa vặn, thích hợp.
Cổ Tổ Nghiêu bắt đầu phiếm hồng, rồi lan đến tận mang tai: "Chị... đi thay bộ khác đi!” "Em làm sao vậy?”
Bạc Nhan và Tô Kỳ đứng ở cửa đều rất vui vẻ: “Mau ra đây, ba còn muốn đi họp ban quản trị.
Tô Nghiêu đứng ở đó hít một hơi rồi mới bước tới, nhỏ giọng nhăn nhỏ nói: "Em không phát hiện ra chị còn có thể mặc như vậy. “Về sau em sẽ thấy nhiều."
Bạc Nhan sửa lại tóc, lộ ra cái cổ mảnh khảnh: "Về sau, con có thể sẽ đến công ty ba làm.
Tô Nghiêu dùng ánh mắt phức tạp nhìn Bạc Nhan một lúc lâu, lâu đến nỗi Tô Kỳ cảm thấy tâm tình con trai mình hôm nay kì lạ, Tô Kỳ quay sang nhìn vừa tầm chạm vào ánh mắt sững sờ của Tô Nghiêu.
Tô Kỳ nhíu mày: "Nghiêu Nghiêu, con đang nghĩ gì vậy?" "Không có gì.” Tô Nghiêu rầu rĩ không vui nói: "Chỉ là con cảm thấy lần này chị trở về toàn bộ đều thay đổi, con cũng không nhận ra. “Con người rồi sẽ thay đổi. Chị nói mấy lần rồi." Bạc Nhan không muốn đáp lại lời này của Tô Nghiêu: “Chị sẽ không giống như quá khứ, đó là quá khứ vô nghĩa, nên vứt bỏ chúng thì tốt hơn."
Tô Kỳ đi lấy xe, hôm nay anh ta tự mình đưa các con đến công ty, Bạc Nhan cùng Tô Nghiêu cùng yên lặng đi theo phía sau, từ khi Bạc Nhân nói câu kia, hai người họ giống như đang chiến tranh lạnh.
Lên xe, hai người tự mình cài dây an toàn, Tô Kỳ đạp xuống chân ga liền lái xe đi ra ngoài, trong xe là một bầu không khí yên lặng dọc theo đường đi, nếu là trước kia Bạc
Nhan sẽ không ngôi yên ổn nhưng bây giờ.
Cô lại có thể thản nhiên trong bầu không khí như vậy, cô đối mặt với sự im lặng một cách bình tĩnh không lộ ra vẻ sợ hãi. Điều này càng khiến cho Tô Nghiêu cùng bầu không khí càng trở nên trầm lặng hơn. Đến nơi, lúc xuống xe Tô Nghiêu cố tình không mở cửa xe giúp Bạc Nhan.
Bạc Nhân cũng tự mình xuống xe, thoải mái cười nói: "Ba, là ở đây sao?" "Um."
Tô Kỳ vừa đi vào đã có người khom lưng cúi chào, Bạc Nhân cùng Tô Nghiêu đi phía sau anh ta khiến cho không ít người chú ý. “Ai vậy?” “Có phải là con trai và con gái của sếp Tô không? “Thật hâm mộ, cả con trai và con gái đều đẹp như vậy... “Tôi nghĩ là sếp mang con mình tới đây là để kế thừa gia nghiệp đấy.
Tô Kỳ bất ngờ, sau đó cảm giác rất tự hào: "Ừ, rất tốt. Ra ngoài, ba có thể nói đây là đứa con gái ưu tú của Tô Kỳ ba." "Đó là điều đương nhiên, con cũng không muốn để ba mất mặt Bạc Nhan cười, tiến lên khoác tay Tô Kỳ: "Đi thôi, hôm nay ba hãy đưa con đi xem thế giới bên ngoài.” “Tô Nghiêu đâu, sao không cùng đi."
Tô Kỳ quay đầu lại, liền thấy Tô Nghiêu sững sờ đứng ở đó, giống như đang thẫn thờ.
Tô Kỳ vui vẻ: "Nghiêu Nghiêu, con đang ở đấy chờ gì nữa vậy?”.
Tô Nghiêu giống như không nghe thấy, vẫn không nhúc nhích nhìn Bạc Nhan.
Bạc Nhan cười thanh thủy: "Làm sao vậy?” "Chị... Yết hầu Tô Nghiêu giật giật: “Làm sao mà chị lại mặc cái váy ngắn màu đen này!” "Không phải các nhân viên thành thị đi làm đều mặc như vậy sao?”
Bạc Nhan quay một vòng cho Tô Nghiêu xem: "Không quá dài, cũng không quá ngắn, rất vừa vặn, thích hợp.
Cổ Tổ Nghiêu bắt đầu phiếm hồng, rồi lan đến tận mang tai: "Chị... đi thay bộ khác đi!” "Em làm sao vậy?”
Bạc Nhan và Tô Kỳ đứng ở cửa đều rất vui vẻ: “Mau ra đây, ba còn muốn đi họp ban quản trị.
Tô Nghiêu đứng ở đó hít một hơi rồi mới bước tới, nhỏ giọng nhăn nhỏ nói: "Em không phát hiện ra chị còn có thể mặc như vậy. “Về sau em sẽ thấy nhiều."
Bạc Nhan sửa lại tóc, lộ ra cái cổ mảnh khảnh: "Về sau, con có thể sẽ đến công ty ba làm.
Tô Nghiêu dùng ánh mắt phức tạp nhìn Bạc Nhan một lúc lâu, lâu đến nỗi Tô Kỳ cảm thấy tâm tình con trai mình hôm nay kì lạ, Tô Kỳ quay sang nhìn vừa tầm chạm vào ánh mắt sững sờ của Tô Nghiêu.
Tô Kỳ nhíu mày: "Nghiêu Nghiêu, con đang nghĩ gì vậy?" "Không có gì.” Tô Nghiêu rầu rĩ không vui nói: "Chỉ là con cảm thấy lần này chị trở về toàn bộ đều thay đổi, con cũng không nhận ra. “Con người rồi sẽ thay đổi. Chị nói mấy lần rồi." Bạc Nhan không muốn đáp lại lời này của Tô Nghiêu: “Chị sẽ không giống như quá khứ, đó là quá khứ vô nghĩa, nên vứt bỏ chúng thì tốt hơn."
Tô Kỳ đi lấy xe, hôm nay anh ta tự mình đưa các con đến công ty, Bạc Nhan cùng Tô Nghiêu cùng yên lặng đi theo phía sau, từ khi Bạc Nhân nói câu kia, hai người họ giống như đang chiến tranh lạnh.
Lên xe, hai người tự mình cài dây an toàn, Tô Kỳ đạp xuống chân ga liền lái xe đi ra ngoài, trong xe là một bầu không khí yên lặng dọc theo đường đi, nếu là trước kia Bạc
Nhan sẽ không ngôi yên ổn nhưng bây giờ.
Cô lại có thể thản nhiên trong bầu không khí như vậy, cô đối mặt với sự im lặng một cách bình tĩnh không lộ ra vẻ sợ hãi. Điều này càng khiến cho Tô Nghiêu cùng bầu không khí càng trở nên trầm lặng hơn. Đến nơi, lúc xuống xe Tô Nghiêu cố tình không mở cửa xe giúp Bạc Nhan.
Bạc Nhân cũng tự mình xuống xe, thoải mái cười nói: "Ba, là ở đây sao?" "Um."
Tô Kỳ vừa đi vào đã có người khom lưng cúi chào, Bạc Nhân cùng Tô Nghiêu đi phía sau anh ta khiến cho không ít người chú ý. “Ai vậy?” “Có phải là con trai và con gái của sếp Tô không? “Thật hâm mộ, cả con trai và con gái đều đẹp như vậy... “Tôi nghĩ là sếp mang con mình tới đây là để kế thừa gia nghiệp đấy.
/1829
|