Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài
Chương 1172: Thời đại trống mặt mà bắt hình dong, nội tâm chỉ là thứ hư vô mờ mịt
/1829
|
Bạc Nhan vừa dứt lời, mọi người đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Nhất là một vài người đến sau, biết được chuyện của Bạc Nhan cùng Đường Duy, tất cả đều nhìn cô bằng ánh mắt khϊế͙p͙ sợ.
Bạc Nhan... Lại có thể nói ra những lời như vậy?
Nếu đổi lại là Bạc Nhan trước kia, chắc chắn cô sẽ không nói ra những lời đó, ngay cả việc trò chuyện cùng Đường Duy ở nơi công cộng mà cô cũng phải cẩn thận từng chút một, chớ nói chi đến việc có thái độ phản nghịch như vậy.
Sự thay đổi của Bạc Nhan khiến Đường Duy không khỏi kinh ngạc, thế nhưng cậu lại không biểu hiện ra ngoài, chỉ ở xa xa, mặt đối mặt với cô gái đang nâng ly với mình, trầm mặc vài giây, sau đó cũng nâng ly lên.
Mọi người vô cùng căng thẳng, nhìn Đường Duy cùng Bạc Nhan yên ổn cụng ly, không biết vì sao lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm. Tiếp sau đó, Bạc Nhan cười nói: “Tôi còn tưởng anh sẽ không uống với tôi đó chứ.”
Cô đã có thể hào phóng, không chút kiêng kỵ nói đùa với Đường Duy, dường như chuyện cũ đã bị cơn gió thổi tan đi đầu mất, không còn chút gì tồn tại.
Đường Duy cũng đáp lại bằng một nụ cười lạnh lùng: “Không có gì, là cô suy nghĩ nhiều mà thôi. Không cần phải như vậy."
Ngụ ý rằng chỉ bằng vào cô, còn chưa đến mức khiến tôi khó xử.
Thế nhưng Bạc Nhan dường như không hiểu được hàm ý trong lời của Đường Duy, cô vẫn cười một cách vô tư, sau đó từ từ ngồi xuống, mặt ửng hồng, tựa vào người Lam Thất Thất bên cạnh, tư thế lười nhác giống như một con mèo Ba Tư.
Nâng cốc mời rượu, tiếp đó mỉm cười ngồi xuống, trong suốt quá trình, dường như cô chỉ đang gặp lại một người bạn cũ, không hề bị ảnh hưởng bởi bất kỳ điều gì.
Cô lạnh nhạt, hờ hững, trong mắt Đường Duy, lại càng thêm mỉa mai.
Xét cho cùng, nhờ vào việc tôi luyện cả hai phương diện, khiến khả năng diễn xuất của cô càng thêm xuất sắc.
Sau khi ngồi xuống, Từ Thánh Mẫn nói với Đường Duy: “Sao cứ có cảm giác... Bạc Nhan hoàn toàn không giống với lúc trước?
Đường Duy nhưởng mày, thái độ kiêu căng, bướng bỉnh: "Ai biết có phải đang diễn hay không?” “Cậu cảm thấy là cô ấy đang diễn à?” Từ Thánh Mân hơi híp mắt nhắc lại, dường như có hàm ý khác: "Tôi lại cảm thấy không giống. Dù sao, Bạc Nhan thật sự đã thay đổi rất nhiều, nhất là..."
Ngữ điệu kéo dài như vậy, Đường Duy đoán chắc mấy lời kế tiếp của tên này không có gì là hữu ích cả.
Quả nhiên, cậu nghe thấy Từ Thánh Mẫn thong thả nói: "So với hai năm trước, càng xinh đẹp hơn... Mẹ kiếp, chân dài thật. Ông đây đã từng gặp rất nhiều con lai, nhưng tôi cảm thấy cô ấy là ngon nhất đấy.
Xung quanh là tiếng nhạc điện tử điện cuồng vang vọng, thế nhưng Đường Duy lại có thể nghe rất rõ những lời của Từ Thánh Mân.
Đồng tử của cậu đột nhiên co rút lại vài giây, quay phắt sang, mặt đối mặt với Từ Thánh Mân, yếu hầu lên lên xuống xuống: “Cậu nói cái gì hả?"
Từ Thánh Mẫn tỏ vẻ vô tội: “Chẳng lẽ không đúng à? Lời tôi nói vốn dĩ dựa trêи góc nhìn của một người đàn ông khi thấy Bạc Nhan mà thôi.
Đường Duy chợt cảm thấy sốt ruột. “Chính là một báu vật, chậc chậc.”
Những lời này của Từ Thánh Mẫn, không hiểu sao lại khiến Đường Duy cảm thấy rất khó chịu. Bởi vì Từ Thánh Mân vốn ưa thích qua lại với phụ nữ, nếu không, cái biệt danh Công tử hào hoa của cậu Từ cũng không tự dưng mà có. Đương nhiên, có thể anh ta không thật sự để mắt đến Bạc Nhan, chỉ đơn thuần là vừa mắt vẻ ngoài của cô mà thôi.
Dù sao, trêи thế giới này, nếu như có một vẻ ngoài xinh đẹp, thì có thể giản lược rất nhiều thứ không cần thiết, thậm chí còn thuận tiện hơn so với một tâm hồn thú vị nữa kìa.
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng đây là sự thật. Cho nên Đường Duy mới cảm thấy khó chịu, cậu cảm thấy Bạc Nhan không có liêm sỉ, là một kẻ dối trá, cậu không muốn cô tiếp cận với những người bên cạnh cậu.
Nhất là một vài người đến sau, biết được chuyện của Bạc Nhan cùng Đường Duy, tất cả đều nhìn cô bằng ánh mắt khϊế͙p͙ sợ.
Bạc Nhan... Lại có thể nói ra những lời như vậy?
Nếu đổi lại là Bạc Nhan trước kia, chắc chắn cô sẽ không nói ra những lời đó, ngay cả việc trò chuyện cùng Đường Duy ở nơi công cộng mà cô cũng phải cẩn thận từng chút một, chớ nói chi đến việc có thái độ phản nghịch như vậy.
Sự thay đổi của Bạc Nhan khiến Đường Duy không khỏi kinh ngạc, thế nhưng cậu lại không biểu hiện ra ngoài, chỉ ở xa xa, mặt đối mặt với cô gái đang nâng ly với mình, trầm mặc vài giây, sau đó cũng nâng ly lên.
Mọi người vô cùng căng thẳng, nhìn Đường Duy cùng Bạc Nhan yên ổn cụng ly, không biết vì sao lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm. Tiếp sau đó, Bạc Nhan cười nói: “Tôi còn tưởng anh sẽ không uống với tôi đó chứ.”
Cô đã có thể hào phóng, không chút kiêng kỵ nói đùa với Đường Duy, dường như chuyện cũ đã bị cơn gió thổi tan đi đầu mất, không còn chút gì tồn tại.
Đường Duy cũng đáp lại bằng một nụ cười lạnh lùng: “Không có gì, là cô suy nghĩ nhiều mà thôi. Không cần phải như vậy."
Ngụ ý rằng chỉ bằng vào cô, còn chưa đến mức khiến tôi khó xử.
Thế nhưng Bạc Nhan dường như không hiểu được hàm ý trong lời của Đường Duy, cô vẫn cười một cách vô tư, sau đó từ từ ngồi xuống, mặt ửng hồng, tựa vào người Lam Thất Thất bên cạnh, tư thế lười nhác giống như một con mèo Ba Tư.
Nâng cốc mời rượu, tiếp đó mỉm cười ngồi xuống, trong suốt quá trình, dường như cô chỉ đang gặp lại một người bạn cũ, không hề bị ảnh hưởng bởi bất kỳ điều gì.
Cô lạnh nhạt, hờ hững, trong mắt Đường Duy, lại càng thêm mỉa mai.
Xét cho cùng, nhờ vào việc tôi luyện cả hai phương diện, khiến khả năng diễn xuất của cô càng thêm xuất sắc.
Sau khi ngồi xuống, Từ Thánh Mẫn nói với Đường Duy: “Sao cứ có cảm giác... Bạc Nhan hoàn toàn không giống với lúc trước?
Đường Duy nhưởng mày, thái độ kiêu căng, bướng bỉnh: "Ai biết có phải đang diễn hay không?” “Cậu cảm thấy là cô ấy đang diễn à?” Từ Thánh Mân hơi híp mắt nhắc lại, dường như có hàm ý khác: "Tôi lại cảm thấy không giống. Dù sao, Bạc Nhan thật sự đã thay đổi rất nhiều, nhất là..."
Ngữ điệu kéo dài như vậy, Đường Duy đoán chắc mấy lời kế tiếp của tên này không có gì là hữu ích cả.
Quả nhiên, cậu nghe thấy Từ Thánh Mẫn thong thả nói: "So với hai năm trước, càng xinh đẹp hơn... Mẹ kiếp, chân dài thật. Ông đây đã từng gặp rất nhiều con lai, nhưng tôi cảm thấy cô ấy là ngon nhất đấy.
Xung quanh là tiếng nhạc điện tử điện cuồng vang vọng, thế nhưng Đường Duy lại có thể nghe rất rõ những lời của Từ Thánh Mân.
Đồng tử của cậu đột nhiên co rút lại vài giây, quay phắt sang, mặt đối mặt với Từ Thánh Mân, yếu hầu lên lên xuống xuống: “Cậu nói cái gì hả?"
Từ Thánh Mẫn tỏ vẻ vô tội: “Chẳng lẽ không đúng à? Lời tôi nói vốn dĩ dựa trêи góc nhìn của một người đàn ông khi thấy Bạc Nhan mà thôi.
Đường Duy chợt cảm thấy sốt ruột. “Chính là một báu vật, chậc chậc.”
Những lời này của Từ Thánh Mẫn, không hiểu sao lại khiến Đường Duy cảm thấy rất khó chịu. Bởi vì Từ Thánh Mân vốn ưa thích qua lại với phụ nữ, nếu không, cái biệt danh Công tử hào hoa của cậu Từ cũng không tự dưng mà có. Đương nhiên, có thể anh ta không thật sự để mắt đến Bạc Nhan, chỉ đơn thuần là vừa mắt vẻ ngoài của cô mà thôi.
Dù sao, trêи thế giới này, nếu như có một vẻ ngoài xinh đẹp, thì có thể giản lược rất nhiều thứ không cần thiết, thậm chí còn thuận tiện hơn so với một tâm hồn thú vị nữa kìa.
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng đây là sự thật. Cho nên Đường Duy mới cảm thấy khó chịu, cậu cảm thấy Bạc Nhan không có liêm sỉ, là một kẻ dối trá, cậu không muốn cô tiếp cận với những người bên cạnh cậu.
/1829
|