Chương 1167:
Chúc Ngọc Linh đi theo phía sau Trương Thác, hai người ra khỏi khách sạn, gọi một chiếc xe, đi thẳng đến sân bay.
Xe vừa lái lên đường cao tốc Nhiễu Thành, Trương Thác nhìn gương chiếu hậu bên ngoài, mở miệng nói: “Bác tài, phiền ông cho chúng tôi tới khu công nghiệp Thành Nam trước đã”
Người lái xe lái xe không nói gì, trực tiếp vòng một vòng lớn trên cao tốc Nhiễu Thành, lái xe đến khu công nghiệp.
Khu công nghiệp Thành Nam, đã bị bỏ hoang.
Trương Thác tiêu diệt người của Hoa Hồng Gai, diệt người của nhà họ Triệu ở chính nơi đây.
Trương Thác đưa theo Chúc Ngọc Linh xuống xe.
“Anh Trương Thác, sao đột nhiên chúng ta lại tới nơi này chứ?”
Trương Thác không trả lời Chúc Ngọc Linh, ánh mắt nhìn khắp bốn phía, sau đó lên tiếng nói: “Ra đây đi, dù sao cũng là người của gia tộc, lén lén lút lút, cũng không có gì thú vị đâu”
“Ha ha, không hổ là truyền nhân của ông Lục, sự nhạy bén này, đúng là vượt xa người bình thường đó” Một tiếng cười vang lên, một người đàn ông trung niên mặc trang phục giản dị bình thường đang đạp trên hư không.
“Đảo Ánh Sáng, tiếng tăm lẫy lừng” Lại một tiếng cười kiều diễm vang lên, một người phụ nữ trung niên, mặc một chiếc váy dài màu đen, cũng đạp lên không trung.
Hai người này, một trái một phải, kẹp Trương Thác ở giữa.
“Anh Trương Thác, bọn họ! Bọn họ là người của Chúc thị!” Chúc Ngọc Linh nhìn thấy hai người này ngay lập tức liền nhận ra thân phận của họ.
Không cần Chúc Ngọc Linh nói, Trương Thác cũng có thể đoán được xuất thân của hai người này.
Thế giới này, cao thủ Ngự Khí mà đi không nhiều, càng đừng nói trong chốc lát liền xuất hiện hai cao thủ hóa hình, không phải dòng họ Chúc thị đứng hàng thứ chín, thì còn có thể có ai chứ?
Người phụ nữ mặc váy đen kia nhìn Chúc Ngọc Linh, che miệng khế cười: “Này cô nhóc, cô thật đúng là khiến chúng tôi khó tìm, xem ra, món bảo bối kia, thật sự có thể che giấu hơi thở, khiến cho một võ giả bình thường, đều có thể thoát khỏi †ầm mắt của hai người chúng tôi.”
Trương Thác lấy từ trong túi ra quyển sách da xanh mà Chúc Ngọc Linh đưa cho anh, rồi giơ lên, cười hỏi: “Hai người các người, đang nói cái này sao?”
“Trương Thác đúng không, đệ tử của ông Lục, được biết là quân vương địa ngục có mười vạn Địa Ngục Hành Giả”
Người đàn ông trung niên bước trên không, giống như đang đi bậc thang, chậm rãi đáp xuống mặt đất: “Chúc thị chúng tôi, không muốn đối đầu với truyền nhân của ông Lục, cũng hy vọng cậu không nên đối đầu với chúng tôi, dù sao, cậu chỉ là truyền nhân của ông Lục, cũng không phải là ông Lục”
Trương Thác khóe miệng nhếch lên: “Theo những lời này, ông già Lục có vẻ vẫn rất có danh tiếng ở gia tộc của các người.”
Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Trương Thác: “Trương Thác, cậu phải hiểu rõ rằng, lúc trước ở nhà họ Chúc, cũng không phải là cậu nể mặt ông Lục, bỏ qua cho người của Chúc thị chúng tôi, mà là Chúc thị chúng tôi, nể mặt ông Lục, tha cho cậu một lần, đồng thời cũng bỏ qua cho nhà họ Chúc một lần, hôm nay là nhà họ Chúc tự tìm đường chết, không liên quan gì đến cậu, cậu đừng có mà làm gì có lỗi, cậu là bá chủ kế nhiệm thế tục, thứ đồ đó không phải thứ cậu có thể sở hữu được”
“Vậy sao?” Trương Thác lại cất cuốn sách da xanh trong tay: “Các người là nể mặt ông già Lục, hay là kiêng dè ông già Lục chứ? Hoặc là nói, các người sợ, ông già Lục để lại cho tôi cái gì đó? Mà thứ này, có thể khiến gia tộc các người hoàn toàn bị tiêu diệt?”
Người đàn ông trung niên cười: “Cũng không đến mức kiêng dè, tôi vẫn là câu nói kia, cậu chỉ là truyền nhân của ông Lục, chứ không phải ông Lục, cậu là bá chủ kế nhiệm thế tục, nhưng cậu chẳng là gì ở trong gia tộc, chỉ cần một tên cảnh giới Ngự Khí, cũng có thể chém giết cậu, đương nhiên, cậu có thể không hiểu Ngự Khí rốt cuộc là có ý gì”
Trương Thác cúi đầu, im lặng mấy giây, đột nhiên phát ra một tiếng cười trầm thấp, tiếng cười của Trương Thác càng lúc càng lớn, tăng lên theo giọng nói của anh, cả người anh cũng run rẩy.
“Cậu cười gì chứi tiếng.
/973
|