Chương 1134:
Kha Mộc Lan sững sờ nhìn chiếc Ferrari màu đỏ đã hoàn toàn bị nổ tung.
“Chiêu này giết người diệt khẩu, có chút cổ hủ quá rồi”
Trương Thác hướng Thang Hưng Trí lắc đầu, “Hoặc là nói, gia tộc các người làm việc dài dòng, muốn giết người, trực tiếp giết là xong, còn phải để cho nổ như thế này”
Âm thanh của Trương Thác khiến Kha Mộc Lan từ trong sự sững sờ phục hồi tinh thần, hai hàng nước mắt rơi xuống khóe mắt, Kha Mộc Lan chậm rãi xoay người, nhìn về phía Thang Hưng Trí, thần sắc trong mắt lạnh nhạt, mặt như tro tàn.
“Mộc Lan, em nghe anh giải thích, đây không phải là ý của anh, không phải ý của anh đâu!” Thang Hưng Trí liên tục xua tay.
Trương Thác yên lặng đi tới phía sau Kha Mộc Lan, vươn một tay, vòng qua cổ ngọc của Kha Mộc Lan, che mắt Kha Mộc Lan, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Ra tay đi”
Hai ánh sáng trong mắt lóe ra, rơi trên đầu Thang Hưng Trí và Tào Trường Lam.
Hai tiếng “ầm ầm”vang lên, âm thanh nức nở, từ miệng Kha Mộc Lan phát ra.
Mấy giây sau, Trương Thác mới đưa tay che mắt Kha Mộc Lan bỏ ra, trong văn phòng, không có một chút vết máu, hết thảy gọn gàng giống như không có chuyện gì xảy ra.
Giọng nói của Trương Thác từ phía sau Kha Mộc Lan vang lên, “Là chính cô đi ra ngoài hay là tôi giúp cô đi ra ngoài.”
Kha Mộc Lan hít sâu một hơi, không nói gì, yên lặng đi ra khỏi văn phòng, vừa ra khỏi cửa văn phòng, Kha Mộc Lan đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng đậm, trên sàn nhà trước mặt, cắm một cái lưỡi dao sắc bén.
Kha Mộc Lan quay đầu lại nhìn Trương Thác, sau đó đưa tay nắm lấy lưỡi dao sắc bén này, dừng lại vài giây, mới buông tay rời đi.
Nhìn thấy một màn này Trương Thác mỉm cười, Thạch Vương là một người thông minh, con gái của anh ta, cũng là một hạng người tâm tư khéo léo, Kha Mộc Lan cố ý đem dấu vân tay của mình để lại trên chuôi đao lưỡi sắc bén, cũng đã thể hiện thái độ của cô ta.
Toàn bộ Thạch Trung, trống rỗng, một vị khách cũng không có, vết máu lúc trước lan tràn đến cửa văn phòng đã được rửa sạch trong thời gian ngắn nhất, mùi máu tanh trong không khí còn chưa tản đi, chứng minh nơi này vừa mới xảy ra một vụ thảm sát.
Trương Thác đi ra khỏi Thạch Trung, đi bộ trở về chỗ ở của mình.
Lúc 4 giờ chiều, Trương Thác nhận được một tin nhắn văn bản, trong đó chỉ có một chữ số Ả Rập “1”.
Trương Thác đứng bên cửa sổ, nhìn ngọn núi xa ngoài cửa sổ, lẩm bẩm mở miệng: “Tính như vậy, hiện tại bảng xếp hạng gia tộc, chỉ còn lại mười hai nhà thôi: Đầu tiên có nhà họ Đường chôn ở trong khe núi, sau đó có nhà họ Triệu chôn ở trước bình minh, hiện tại, nhà họ Hoàng lại bị hủy dưới dục vọng.
Trương Thác lắc đầu, lấy điện thoại di động ra, quay số điện thoại Vị Lai.
“Đã đến đâu rồi?”
“Lão đại, tối nay có thể tới, dụng cụ có chút nhiều.”
“Được, vậy tôi chờ cô.”
Trương Thác nói xong, cúp điện thoại, điện thoại này còn chưa bỏ vào trong túi, lại vang lên, nhìn người gọi, là chủ tịch Mã.
Trương Thác đột nhiên nhớ tới, lần trước mình đáp ứng chủ tịch Mã, muốn tham gia hội trao đổi y tế gì.
“Này, chủ tịch Mã”
“Tiểu thần y, anh đang bận sao?” Giọng nói của Chủ tịch Mã vang lên từ điện thoại.
Trương Thác trực tiếp lên tiếng hỏi: “Chuyện liên quan đến cuộc họp đúng chứ?”
/973
|