Trương Thác nhìn về phía phát ra giọng nói, thì thấy một cô gái xinh đẹp tóc ngắn dáng người thướt tha đi tới, Trương Thác đã từng nhìn thấy cô gái xinh đẹp này ở câu lạc bộ tư nhân lần trước.
“Giang Yên.
” Lâm Ngữ Lam cười nhẹ nhìn Giang Yên.
“Này, tớ vừa định gọi điện thoại cho cậu, đi nào, chúng ta tán gẫu một chút.
” Giang Yên đi tới, kéo lấy cánh tay Lâm Ngữ Lam, sau đó cười ngọt ngào với Trương Thác: “Anh Trương đẹp trai, anh không phiền nếu em đưa vợ anh đi nói chuyện riêng của con gái một chút chứ?”
“Không phiền.
” Trương Thác xua tay.
Vốn dĩ Lâm Ngữ Lam muốn đưa Trương Thác đi dạo một vòng trước, để giới thiệu với mọi người, kết quả thầy Giang Yên lại nhiệt tình như vậy, cũng không nỡ từ chối, cười xin lỗi nhìn Trương Thác: “Ông xã, vậy anh đi loanh quanh ăn chút gì trước đi, chúng em nói chuyện một chút.
”
*Em cứ đi đi, đừng lo lắng cho anh.
” Trương Thác cười cười, tùy ý đi về phía tầng hai.
Vừa đi lên tầng hai, Trương Thác liền nhìn tháy Tần Nhu mặc váy màu trắng, cài một chiếc kẹp tóc pha lê, có không ít anh chàng đẹp trai vây quanh Tần Nhu.
“Xem ra cô Tần xinh đẹp rất được mọi người chào đón.
”
Trương Thác bước lên chào hỏi Tần Nhu.
Tần Nhu vừa nhìn thấy Trương Thác, theo bản năng cách xa với những người thanh niên xung quanh mình, mặc dù cô ấy luôn giữ một khoảng cách rất lịch sự với họ.
“Trương Thác, anh tới rồi à, hai vị tiền bối kia vẫn luôn chờ anh, để tôi giới thiệu cho anh một chút.
”
“Được.
” Trương Thác gật đầu, đi theo Tần Nhu đi vào một căn phòng nhỏ.
Chiếc váy dài màu trắng hoàn hảo tôn lên vóc dáng thon thả của Tần Nhu, vòng eo mảnh khảnh dường như ôm được trong một tay, đôi chân thon dài dường như là một tác phẩm nghệ thuật.
Tần Nhu mở cửa căn phòng nhỏ, đi vào trước.
Trương Thác nhìn thấy hai người trung niên đang ngồi trong căn phòng, đó chính là Khang Minh và Ngô Thề Kiệt, Trương Thác không có ấn tượng gì với hai người có tiếng tăm trong giới kinh doanh Ngân Châu này.
“Cô Tần, đây là ai?” Trong lòng Khang Minh và Ngô Thế Kiệt có chút suy đoán khi nhìn thấy Tần Nhu dẫn người vào.
Lý giải của Trương Thác Tần Nhu cười một tiếng rồi giới thiệu: “Hai vị tiền bối, người này là Trương Thác, chính là người mà hai vị luôn muốn gặp, Trương Thác, hai vị này là tiền bối Khang Minh và tiền bối Ngô Thế Kiệt, hơn hai mươi năm trước hai vị này có thể được coi là song tài Ngân Châu.
”
Khang Minh và Ngô Thế Kiệt nhìn Trương Thác, trước đây Tần Nhu chưa giới thiệu kỹ về Trương Thác với họ, nếu hôm nay không gặp, hai người họ cũng không ngờ.
người này lại trẻ như vậy.
“Chú Khang, chú Ngô, xin chào hai chú.
” Trương Thác cười lễ phép.
“Thật lợi hại, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, tuổi còn trẻ mà đã có tầm nhìn như vậy, sau này thành tích của cậu sẽ là vô hạn! Hành động cho nổ tung núi Hằng Viễn chắc chắn là bút pháp của thần!” Khang Minh đưa ngón tay cái lên, tán thưởng nói.
Ngô Thế Kiệt cũng gật đầu: “Đúng vậy, tuổi tác của một người quyết định tầm nhìn của người đó, tầm nhìn lại quyết định thành tích, trên thị trường chứng khoán tôi đã từng nhìn thấy một cậu bé thiên tài hai mươi ba tuổi đã tự: mình kiếm được hơn ba trăm triệu cổ phiếu, cậu nhóc Trương Thác này cũng không kém gì thiên tài đó!”
Tần Nhu nghe thấy những gì hai người nói thì trong lòng có chút đắc ý, nghe thấy song tài Ngân Châu khen ngợi Trương Thác mà cô còn vui là mình được khen, đồng thời Tần Nhu còn muốn nói với Ngô Thế Kiệt là thiên tài mà ông ta đang nói đến không tài giỏi bằng Trương Thác, mấy năm trước Trương Thác được coi là công thần của phố Wall!
“Hai chú quá khen rồi.
” Trương Thác cười cười: “Cháu cũng chỉ là thích xem mấy thứ thượng vàng hạ cám bình thường thôi.
“Đây cũng không phải là quá khen, cậu Trương Thác này, hai chúng tôi cũng thật sự rất quý trọng thiên tài nên có vài vấn đề muốn thảo luận với cậu, cậu thấy sao?”
Khang Minh nói.
Ông ta nói xong liền liếc nhìn Ngô Thé Kiệt, Ngô Thế Kiệt gật đầu, chứng tỏ ông ta cũng có ý này.
Trương Thác làm động tác mời: “Xin mời hai chú nói.
”
/973
|