Đấu thầu với nhà họ Dương á? Làm sao có thể được? Ban đầu, cô cũng muốn từ bỏ cả rồi.
Làm sao có thể cạnh tranh lại được chứ? Huống chỉ đối phương còn chạy tới cướp lấy nữa.
Lúc này, thư ký của Phùng Ngọc Hân chạy đến nói với cô ta vài câu.
Sắc mặt của Phùng Ngọc Hân khá khó coi, cô ta nói: “Chiêu nay, người phụ trách của tập đoàn Minh Thiên sẽ đến đây, đến lúc đó cậu tiếp đãi họ một chút nhé, đoán chừng là họ đến là vì việc của dự án này đấy”
“Được”
Đoàn Lê Nguyên hít thở sâu vài cái.
Dù là tập đoàn của Dương Minh Thiên thì như thế nào chứ? Dù nhà họ Dương lớn mạnh thì làm sao? Dự án này là do cô lấy trước.
Tập đoàn Minh Thiên tới cướp lấy, chuyện này không thể được.
Lúc ăn cơm trưa, Dương Hạo Quân cẩn thận quan sát Đoàn Lê Nguyên, anh hỏi: “Em làm sao thế? Sắc mặt khó coi lắm”
“Không có gì, tại chuyện công việc nên đau đầu thôi.”
Đoàn Lê Nguyên vẫn chưa nói cho Dương Hạo Quân biết chuyện của tập đoàn Minh Thiên.
Cô sợ Dương Hạo Quân biết được Dương Minh Thiên, sẽ gây ra rắc rối không cần thiết.
Vẫn là không nói thì tốt hơn.
Suy cho cùng là lấy trứng chọi đá.
Vào buổi chiều, có vài chiếc xe hơi màu đen đến.
Người của tập đoàn Minh Thiên đến rồi.
Đoàn Lê Nguyên đặc biệt ra tiếp đón.
Người đi đầu là một người phụ nữ và hai người đàn ông, cùng với vài người trợ lý phía sau, khí thế bừng bừng.
“Đoàn Lê Nguyên à? Quả nhiên là cô!”
Người phụ nữ đi đầu bỗng nhiên cười nói.
“Cô là...
Bởi vì đối phương đeo kính râm, nên Đoàn Lê Nguyên không hề nhận ra.
Sau khi người phụ nữ bỏ kính xuống, khắp người Đoàn Lê Nguyên run lên, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ: “Là...
là cô...”
“Còn nhớ tôi hả? Tôi còn nghĩ rằng cô đã quên tôi rồi đó.”
Người phụ nữ mỉm cười quyến rũ.
“Cô...
Bây giờ cô cấp cao của tập đoàn Minh Thiên sao?”
Đoàn Lê Nguyên hỏi cô ta.
“Nhờ phúc của cô, sau khi bị mấy người đuổi cổ ra Giang Bắc, tôi đã sống rất tốt đó! Hiện tại giữ chức phó tổng giám đốc của tập đoàn Minh Thiên!”
- -------------------
Làm sao có thể cạnh tranh lại được chứ? Huống chỉ đối phương còn chạy tới cướp lấy nữa.
Lúc này, thư ký của Phùng Ngọc Hân chạy đến nói với cô ta vài câu.
Sắc mặt của Phùng Ngọc Hân khá khó coi, cô ta nói: “Chiêu nay, người phụ trách của tập đoàn Minh Thiên sẽ đến đây, đến lúc đó cậu tiếp đãi họ một chút nhé, đoán chừng là họ đến là vì việc của dự án này đấy”
“Được”
Đoàn Lê Nguyên hít thở sâu vài cái.
Dù là tập đoàn của Dương Minh Thiên thì như thế nào chứ? Dù nhà họ Dương lớn mạnh thì làm sao? Dự án này là do cô lấy trước.
Tập đoàn Minh Thiên tới cướp lấy, chuyện này không thể được.
Lúc ăn cơm trưa, Dương Hạo Quân cẩn thận quan sát Đoàn Lê Nguyên, anh hỏi: “Em làm sao thế? Sắc mặt khó coi lắm”
“Không có gì, tại chuyện công việc nên đau đầu thôi.”
Đoàn Lê Nguyên vẫn chưa nói cho Dương Hạo Quân biết chuyện của tập đoàn Minh Thiên.
Cô sợ Dương Hạo Quân biết được Dương Minh Thiên, sẽ gây ra rắc rối không cần thiết.
Vẫn là không nói thì tốt hơn.
Suy cho cùng là lấy trứng chọi đá.
Vào buổi chiều, có vài chiếc xe hơi màu đen đến.
Người của tập đoàn Minh Thiên đến rồi.
Đoàn Lê Nguyên đặc biệt ra tiếp đón.
Người đi đầu là một người phụ nữ và hai người đàn ông, cùng với vài người trợ lý phía sau, khí thế bừng bừng.
“Đoàn Lê Nguyên à? Quả nhiên là cô!”
Người phụ nữ đi đầu bỗng nhiên cười nói.
“Cô là...
Bởi vì đối phương đeo kính râm, nên Đoàn Lê Nguyên không hề nhận ra.
Sau khi người phụ nữ bỏ kính xuống, khắp người Đoàn Lê Nguyên run lên, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ: “Là...
là cô...”
“Còn nhớ tôi hả? Tôi còn nghĩ rằng cô đã quên tôi rồi đó.”
Người phụ nữ mỉm cười quyến rũ.
“Cô...
Bây giờ cô cấp cao của tập đoàn Minh Thiên sao?”
Đoàn Lê Nguyên hỏi cô ta.
“Nhờ phúc của cô, sau khi bị mấy người đuổi cổ ra Giang Bắc, tôi đã sống rất tốt đó! Hiện tại giữ chức phó tổng giám đốc của tập đoàn Minh Thiên!”
- -------------------
/2207
|