Đoàn Lê Nguyên ngây người.
Không ngờ được rằng cha mẹ cô và nhà họ Trịnh lại kiên quyết phản đối chuyện này như vậy.
Đây đúng là điều mà cô chẳng bao giờ ngờ tới được.
"Khi nào cháu nhận ra được sai lâm của mình thì mới được đứng lên! Bằng không thì cứ quỳ ở đấy!" Ngô Thị Lan hung hăng trợn mắt lên nhìn Đoàn Lê Nguyên.
Trịnh Nhã Uyên cùng Đoàn Hồng Thái cũng lập tức nói: "Lê Nguyên, nhanh chóng nhận sai rồi xin lỗi bà ngoại của con đi!" "Con không có sail" Đoàn Lê Nguyên vân cố chấp nói.
"Được được được, vậy cháu cứ quỳ ở đó đi, để bà xem cháu quỳ được tới khi nào!" Ngô Thị Lan tức giận nói.
Toàn bộ con cháu trong nhà họ Trịnh, bây giờ đều đã nằm trong tầm kiểm soát của bà.
Chỉ có riêng Đoàn Lê Nguyên là không bao giờ chịu nghe lời.
Điều này thật sự đã thách thức đến sự tôn nghiêm cùng với địa vị của bà.
Mặt khác.
Tại Trường Giang.
Mấy người Trấn Giang Vương đã bị đám người nhà từng bước từng bước một khiêng trở về.
Mỗi người bọn họ đều không nhúc nhích nổi nữa.
Rất nhanh sau đó, người bảo hộ của Trấn Giang Vương đã nhận được tin tức.
Trấn Giang Vương chỉ biết rằng người kia tên là Dương Văn Tùng, là một người hầu của nhà họ Dương ở Kinh Thành.
Nhưng cũng chính tên người hầu này đã khiến cho toàn bộ Hải Lâm không ngóc đầu lên nổi.
Chỉ trong vòng một đêm, đã trấn áp được cả một toà thành.
Trấn Giang Vương không cách nào tưởng tượng ra được sức mạnh thật sự của nhà họ Dương to lớn đến nhường nào.
Đây chỉ là một tên người hầu thôi mà.
Sau khi chuông điện thoại reo lên, cả người Trấn Giang Vương bất chợt run rẩy.
"Ngụy Thiên Phàm, ông đã biết tội của mình chưa?" Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Tôi biết tội, tôi biết tội.
" Trấn Giang Vương tưởng như sắp khóc đến nơi.
"Đã xảy ra chuyện gì? Chí Oánh rời khỏi Trường Giang? Ngay cả khu viện để cấm túc bà ta cũng bị san bằng rồi? Mau đưa cho tôi một lời giải thích hợp lý ngay đi!" "Tôi cũng không dám giấu gì ngài, cái tên khốn kiếp mà Chí Oánh sinh ra đã tìm đến tận cửa! Tên khốn này cũng lợi hại lắm.
, tay sai của
Không ngờ được rằng cha mẹ cô và nhà họ Trịnh lại kiên quyết phản đối chuyện này như vậy.
Đây đúng là điều mà cô chẳng bao giờ ngờ tới được.
"Khi nào cháu nhận ra được sai lâm của mình thì mới được đứng lên! Bằng không thì cứ quỳ ở đấy!" Ngô Thị Lan hung hăng trợn mắt lên nhìn Đoàn Lê Nguyên.
Trịnh Nhã Uyên cùng Đoàn Hồng Thái cũng lập tức nói: "Lê Nguyên, nhanh chóng nhận sai rồi xin lỗi bà ngoại của con đi!" "Con không có sail" Đoàn Lê Nguyên vân cố chấp nói.
"Được được được, vậy cháu cứ quỳ ở đó đi, để bà xem cháu quỳ được tới khi nào!" Ngô Thị Lan tức giận nói.
Toàn bộ con cháu trong nhà họ Trịnh, bây giờ đều đã nằm trong tầm kiểm soát của bà.
Chỉ có riêng Đoàn Lê Nguyên là không bao giờ chịu nghe lời.
Điều này thật sự đã thách thức đến sự tôn nghiêm cùng với địa vị của bà.
Mặt khác.
Tại Trường Giang.
Mấy người Trấn Giang Vương đã bị đám người nhà từng bước từng bước một khiêng trở về.
Mỗi người bọn họ đều không nhúc nhích nổi nữa.
Rất nhanh sau đó, người bảo hộ của Trấn Giang Vương đã nhận được tin tức.
Trấn Giang Vương chỉ biết rằng người kia tên là Dương Văn Tùng, là một người hầu của nhà họ Dương ở Kinh Thành.
Nhưng cũng chính tên người hầu này đã khiến cho toàn bộ Hải Lâm không ngóc đầu lên nổi.
Chỉ trong vòng một đêm, đã trấn áp được cả một toà thành.
Trấn Giang Vương không cách nào tưởng tượng ra được sức mạnh thật sự của nhà họ Dương to lớn đến nhường nào.
Đây chỉ là một tên người hầu thôi mà.
Sau khi chuông điện thoại reo lên, cả người Trấn Giang Vương bất chợt run rẩy.
"Ngụy Thiên Phàm, ông đã biết tội của mình chưa?" Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Tôi biết tội, tôi biết tội.
" Trấn Giang Vương tưởng như sắp khóc đến nơi.
"Đã xảy ra chuyện gì? Chí Oánh rời khỏi Trường Giang? Ngay cả khu viện để cấm túc bà ta cũng bị san bằng rồi? Mau đưa cho tôi một lời giải thích hợp lý ngay đi!" "Tôi cũng không dám giấu gì ngài, cái tên khốn kiếp mà Chí Oánh sinh ra đã tìm đến tận cửa! Tên khốn này cũng lợi hại lắm.
, tay sai của
/2207
|