Bên này.
Mấy người Dương Trung Lâm đều cười.
Bọn họ chịu đựng được nó! Bao nhiêu người đến bọn họ cũng có thể giết được! “Các anh em đã vất vả rồi!”
Ngay khi Dương Hạo Quân nói xong, sắc mặt anh lập tức thay đổi.
Bởi vì anh cảm thấy một hơi thở kinh khủng...
“Ầm!”
Đột nhiên, một cơn gió mạnh quét qua đường phố, mang theo mùi máu tanh nồng nặc, cũng cuốn đi những chiếc lá rụng...
Đám người Dương Trung Lâm giật mình, nụ cười trên mặt cũng biến mất bởi vì ai cũng cảm thấy một nỗi sợ hãi từ sâu thắm tâm hồn.
Toàn thân dựng tóc gáy, một trận ớn lạnh từ lòng bàn chân lên trời, đa đầu tê dại, máu đông lại.
Người còn chưa nhìn thấy thì nỗi sợ hãi đã đến.
Hắn ta tựa như một con dã thú đã ngủ yên cả trăm năm đột nhiên tỉnh dậy...
Dân dần, một bóng người xuất hiện trước phố.
Trông giống với những người đến trước.
Chỉ là hắn ta đang nhai thịt sống, bê ngoài đẫm máu và cả xương trắng toát, làm cho hắn ta trông giống như một kẻ biển thái ăn thịt người.
“Là người đó”
Mặt Dương Hạo Quân thay đổi.
Anh biết người này.
Lúc trước đã có rất nhiêu quốc gia đã phải trả một cái giá rất lớn để bắt được hắn ta.
Hình phạt được đưa ra là bị nhốt trong nhà tù Bắc Minh và không thể ra ngoài suốt đời.
Không ngờ bọn họ lại thả người này ra.
Bọn họ thực sự sợ anh còn sống! “Tên này có biệt danh là Thần Chất, sức chiến đấu nhất định là cấp bậc tông sư! Mấy người mau rút lui! Người hẳn muốn giết chỉ là tôi thôi!”
Dương Hạo Quân không muốn thấy mọi người phải đổ máu và hy sinh một lần nữa.
Tên này quả thực quá mạnh! Ngẫm lại thì cũng đúng, hàng chục quốc gia tốn hàng nghìn cao thủ để bắt hẳn ta, hơn nữa bắt để bắt được hắn ta thì cũng phải tổn thất rất lớn.
Thật quá khó để đối mặt với tên này.
“Đi, mọi người, đi nhanh lên!”
Anh vội hét lên.
Thật đáng tiếc, chỉ cần vượt qua 30km nữa thôi thì anh sẽ bình an vô sự.
Anh có thể an bài tất cả mọi thứ tiếp theo! Chỉ còn một đoạn đường ngắn! “Không được!”
“Chiến Thần, bây giờ chúng tôi rời đi, còn có thể giấu khuôn mặt già nua đi đâu?”
Dương Trung Lâm mỉm cười.
“Đúng vậy, nếu chúng tôi rời đi thì không biết sẽ có bao nhiêu người châm chọc chúng tôi nữa!”
“Chúng tôi không sợ chết, cho dù chết chúng tôi cũng sẽ cắn đứt một miếng thịt của hắn!”
- -------------------
Mấy người Dương Trung Lâm đều cười.
Bọn họ chịu đựng được nó! Bao nhiêu người đến bọn họ cũng có thể giết được! “Các anh em đã vất vả rồi!”
Ngay khi Dương Hạo Quân nói xong, sắc mặt anh lập tức thay đổi.
Bởi vì anh cảm thấy một hơi thở kinh khủng...
“Ầm!”
Đột nhiên, một cơn gió mạnh quét qua đường phố, mang theo mùi máu tanh nồng nặc, cũng cuốn đi những chiếc lá rụng...
Đám người Dương Trung Lâm giật mình, nụ cười trên mặt cũng biến mất bởi vì ai cũng cảm thấy một nỗi sợ hãi từ sâu thắm tâm hồn.
Toàn thân dựng tóc gáy, một trận ớn lạnh từ lòng bàn chân lên trời, đa đầu tê dại, máu đông lại.
Người còn chưa nhìn thấy thì nỗi sợ hãi đã đến.
Hắn ta tựa như một con dã thú đã ngủ yên cả trăm năm đột nhiên tỉnh dậy...
Dân dần, một bóng người xuất hiện trước phố.
Trông giống với những người đến trước.
Chỉ là hắn ta đang nhai thịt sống, bê ngoài đẫm máu và cả xương trắng toát, làm cho hắn ta trông giống như một kẻ biển thái ăn thịt người.
“Là người đó”
Mặt Dương Hạo Quân thay đổi.
Anh biết người này.
Lúc trước đã có rất nhiêu quốc gia đã phải trả một cái giá rất lớn để bắt được hắn ta.
Hình phạt được đưa ra là bị nhốt trong nhà tù Bắc Minh và không thể ra ngoài suốt đời.
Không ngờ bọn họ lại thả người này ra.
Bọn họ thực sự sợ anh còn sống! “Tên này có biệt danh là Thần Chất, sức chiến đấu nhất định là cấp bậc tông sư! Mấy người mau rút lui! Người hẳn muốn giết chỉ là tôi thôi!”
Dương Hạo Quân không muốn thấy mọi người phải đổ máu và hy sinh một lần nữa.
Tên này quả thực quá mạnh! Ngẫm lại thì cũng đúng, hàng chục quốc gia tốn hàng nghìn cao thủ để bắt hẳn ta, hơn nữa bắt để bắt được hắn ta thì cũng phải tổn thất rất lớn.
Thật quá khó để đối mặt với tên này.
“Đi, mọi người, đi nhanh lên!”
Anh vội hét lên.
Thật đáng tiếc, chỉ cần vượt qua 30km nữa thôi thì anh sẽ bình an vô sự.
Anh có thể an bài tất cả mọi thứ tiếp theo! Chỉ còn một đoạn đường ngắn! “Không được!”
“Chiến Thần, bây giờ chúng tôi rời đi, còn có thể giấu khuôn mặt già nua đi đâu?”
Dương Trung Lâm mỉm cười.
“Đúng vậy, nếu chúng tôi rời đi thì không biết sẽ có bao nhiêu người châm chọc chúng tôi nữa!”
“Chúng tôi không sợ chết, cho dù chết chúng tôi cũng sẽ cắn đứt một miếng thịt của hắn!”
- -------------------
/2207
|