Từng câu từng chữ của Dương Hạo Quân sắc như dao, thanh âm như sấm sét rền vang.
Một loại hào quang bàng bạc vô cùng khí thế áp đến.
“Hồng hộc...”
Từng người nhà họ Dương hô hấp đều trở nên khó khăn, dồn dập, từng hơi thở đều nặng nề, hồng hộc.
Mỗi người đều cảm giác như có một khối đá lớn đè ép lông ngực họ khiến họ đến hít thở cũng khó khăn.
“Phù phù!”
“Phù phù”
...
Thậm chí đã có một số người không chịu nổi loại cảm giác này mà nối đuôi nhau ngã quy xuống mặt đất.
Cả người bọn họ ướt đâm mồ hôi lạnh.
Thật đáng sợi Dương Hạo Quân bộc lộ năng lượng của bản thân tựa như quân lâm thiên hạ, như thần linh giáng thế.
Người bình thường không có cách nào gánh chịu nổi loại thần kì ấy.
Mà người đứng cạnh Dương Hạo Quân gần nhất chính là Dương Minh Thiên, lúc này sắc mặt ông ta đã trắng nhợt, không còn chút máu nào.
Trên trán ứa ra một tầng mồ hôi lạnh phủ kín trán, hai chân run run đánh lập cập vào nhau, suýt chút nữa đứng không nổi mà quỳ thằng xuống đất.
Gia chủ của gia tộc lớn mạnh nhất Lạc Việt thì đã sao? Dưới uy thế của chiến thần Vân Lang, người phàm sao có thể không quỳ lạy? “Chuyện năm đó ông nên cho tôi một lời giải thích, nhà hị Dương phải cho tôi một lời giải thích rõ ràng!”
Lời Dương Hạo Quân nói như sấm bên tai.
“Rầm!”
Trên dưới cả nhà họ Dương đều như bị sét đánh trúng.
Dương Hạo Quân như vậy là muốn vấn tội sao? “Được, tôi muốn hỏi gia chủ nhà họ Dương, Dương Minh Thiên một chút!”
“Năm đó mẹ của tôi mang thai, quỳ trước cổng nhà họ Dương ba ngày ba đêm thì ông rốt cuộc ở chỗ nào? Cả đám các người đang làm gì hả?”
“Vì sao năm đó ông vứt bỏ vợ con mình?”
Vì sao năm đó ông lại muốn ra tay giết chết cốt nhục của mình?”
“Vì sao ông từ đầu đến cuối đều dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn mẹ của tôi?”
“Rốt cuộc mẹ tôi đã làm gì sai?”
Dlq đột nhiên đè thấp giọng xuống, anh nhìn chằm chằm Dương Minh Thiên cùng đám người nhà họ Dương mà chất vấn từng câu.
Đám người nhà họ Dương bao gôm cả Dương Minh Thiên đều chỉ biết cúi đầu, ngay cả liếc
- -------------------
Một loại hào quang bàng bạc vô cùng khí thế áp đến.
“Hồng hộc...”
Từng người nhà họ Dương hô hấp đều trở nên khó khăn, dồn dập, từng hơi thở đều nặng nề, hồng hộc.
Mỗi người đều cảm giác như có một khối đá lớn đè ép lông ngực họ khiến họ đến hít thở cũng khó khăn.
“Phù phù!”
“Phù phù”
...
Thậm chí đã có một số người không chịu nổi loại cảm giác này mà nối đuôi nhau ngã quy xuống mặt đất.
Cả người bọn họ ướt đâm mồ hôi lạnh.
Thật đáng sợi Dương Hạo Quân bộc lộ năng lượng của bản thân tựa như quân lâm thiên hạ, như thần linh giáng thế.
Người bình thường không có cách nào gánh chịu nổi loại thần kì ấy.
Mà người đứng cạnh Dương Hạo Quân gần nhất chính là Dương Minh Thiên, lúc này sắc mặt ông ta đã trắng nhợt, không còn chút máu nào.
Trên trán ứa ra một tầng mồ hôi lạnh phủ kín trán, hai chân run run đánh lập cập vào nhau, suýt chút nữa đứng không nổi mà quỳ thằng xuống đất.
Gia chủ của gia tộc lớn mạnh nhất Lạc Việt thì đã sao? Dưới uy thế của chiến thần Vân Lang, người phàm sao có thể không quỳ lạy? “Chuyện năm đó ông nên cho tôi một lời giải thích, nhà hị Dương phải cho tôi một lời giải thích rõ ràng!”
Lời Dương Hạo Quân nói như sấm bên tai.
“Rầm!”
Trên dưới cả nhà họ Dương đều như bị sét đánh trúng.
Dương Hạo Quân như vậy là muốn vấn tội sao? “Được, tôi muốn hỏi gia chủ nhà họ Dương, Dương Minh Thiên một chút!”
“Năm đó mẹ của tôi mang thai, quỳ trước cổng nhà họ Dương ba ngày ba đêm thì ông rốt cuộc ở chỗ nào? Cả đám các người đang làm gì hả?”
“Vì sao năm đó ông vứt bỏ vợ con mình?”
Vì sao năm đó ông lại muốn ra tay giết chết cốt nhục của mình?”
“Vì sao ông từ đầu đến cuối đều dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn mẹ của tôi?”
“Rốt cuộc mẹ tôi đã làm gì sai?”
Dlq đột nhiên đè thấp giọng xuống, anh nhìn chằm chằm Dương Minh Thiên cùng đám người nhà họ Dương mà chất vấn từng câu.
Đám người nhà họ Dương bao gôm cả Dương Minh Thiên đều chỉ biết cúi đầu, ngay cả liếc
- -------------------
/2207
|