Trong khoảng thời gian này cô ta vừa bận chữa trị cho Lăng Thiên Long, vừa ngây ngây ngô ngô.
Hoàn toàn không biết mấy cái tin tức trọng đại của Lạc Việt này.
Bây giờ nghe thấy trận chiến đỉnh cao ở Nam Giang...
Đó không phải là tự cô ta đích thân trải nghiệm, mà cô ta còn tận mắt chứng kiến tất cả sao? Điều đáng sợ nhất là nhân vật chính lại là chiến thần Tản Viên! Dương Hạo Quân chính là Chiến thần Tản Viên! “Hóa ra anh ấy chính là đại anh hùng trong lòng tôi! ”
Sau khi biết được sự thật này, Khương Di Quân liên đứng bật dậy, tinh thân kích động, khuôn mặt mang biểu cảm không thể tin được.
Hành động bất thường của cô ta thu hút sự chú ý của những người trên máy bay.
Lăng Thiên Long đang ngồi trên ghế cũng có biểu cảm như bị điên.
Vậy mà người đó lại chính là chiến thần của đất nước Lạc Việt...
Vậy mà bọn họ lại xông vào trận chiến đỉnh cao...
Là may mắn hay là xui xẻo đây chứ? Nói may cũng may, nói xui cũng xui.
Khương Di Quân cuối cùng cũng hiểu những câu Dương Hạo Quân nói lúc đó.
Cứu bọn họ là bởi vì bọn họ là con dân Lạc Việt.
Đây là chiến thần thời thời khắc khắc, là hệ thống trung tâm tài nguyên và con người của đất nước Lạc Việt! Khương Di Quân đối với Dương Hạo Quân ngoài sự sùng bái và ngưỡng mộ ra, lại thêm một phần kính phục.
Cảnh giới của Dương Hạo Quân bọn họ không thể so sánh được.
Ở trước mặt nỗi hận thù của nước nhà, anh còn có thể buông bỏ nỗi hận thù cuồn cuộn xuống được.
Rõ ràng biết Lăng Thiên Long đến chính là muốn mạng của anh ấy.
Vậy mà còn cứu Lăng Thiên Long.
Có thể sống được ở Lạc Việt, có thể có được Chiến thần Tản Viên bảo hộ.
Là một chuyện hạnh phúc biết bao.
Tâm trạng Khương Di Quân phức tạp, không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lần này sau khi về đến Kinh Thành, trên đời này lại không có người đàn ông nào có thể lọt vào mắt cô ta.
Phụ nữ đã từng nhìn thấy qua sư tử hổ cọp rôi, chắc chắn không thích chó hoang.
Biết được tin tức Lăng Thiên Long bị thương, cho nên ông nội của Khương Di Quân, cha của Khương Văn Hán và Khương Chiếu Không đích thân tới thăm hỏi.
Còn có Lăng Phi Dược chủ của Hoàng tộc họ
Hoàn toàn không biết mấy cái tin tức trọng đại của Lạc Việt này.
Bây giờ nghe thấy trận chiến đỉnh cao ở Nam Giang...
Đó không phải là tự cô ta đích thân trải nghiệm, mà cô ta còn tận mắt chứng kiến tất cả sao? Điều đáng sợ nhất là nhân vật chính lại là chiến thần Tản Viên! Dương Hạo Quân chính là Chiến thần Tản Viên! “Hóa ra anh ấy chính là đại anh hùng trong lòng tôi! ”
Sau khi biết được sự thật này, Khương Di Quân liên đứng bật dậy, tinh thân kích động, khuôn mặt mang biểu cảm không thể tin được.
Hành động bất thường của cô ta thu hút sự chú ý của những người trên máy bay.
Lăng Thiên Long đang ngồi trên ghế cũng có biểu cảm như bị điên.
Vậy mà người đó lại chính là chiến thần của đất nước Lạc Việt...
Vậy mà bọn họ lại xông vào trận chiến đỉnh cao...
Là may mắn hay là xui xẻo đây chứ? Nói may cũng may, nói xui cũng xui.
Khương Di Quân cuối cùng cũng hiểu những câu Dương Hạo Quân nói lúc đó.
Cứu bọn họ là bởi vì bọn họ là con dân Lạc Việt.
Đây là chiến thần thời thời khắc khắc, là hệ thống trung tâm tài nguyên và con người của đất nước Lạc Việt! Khương Di Quân đối với Dương Hạo Quân ngoài sự sùng bái và ngưỡng mộ ra, lại thêm một phần kính phục.
Cảnh giới của Dương Hạo Quân bọn họ không thể so sánh được.
Ở trước mặt nỗi hận thù của nước nhà, anh còn có thể buông bỏ nỗi hận thù cuồn cuộn xuống được.
Rõ ràng biết Lăng Thiên Long đến chính là muốn mạng của anh ấy.
Vậy mà còn cứu Lăng Thiên Long.
Có thể sống được ở Lạc Việt, có thể có được Chiến thần Tản Viên bảo hộ.
Là một chuyện hạnh phúc biết bao.
Tâm trạng Khương Di Quân phức tạp, không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lần này sau khi về đến Kinh Thành, trên đời này lại không có người đàn ông nào có thể lọt vào mắt cô ta.
Phụ nữ đã từng nhìn thấy qua sư tử hổ cọp rôi, chắc chắn không thích chó hoang.
Biết được tin tức Lăng Thiên Long bị thương, cho nên ông nội của Khương Di Quân, cha của Khương Văn Hán và Khương Chiếu Không đích thân tới thăm hỏi.
Còn có Lăng Phi Dược chủ của Hoàng tộc họ
/2207
|