"Là ai?" Dương Hạo Quân hỏi. "Có phải Dương Nguyên hay không?" Chí Oánh cả người run rẩy hỏi. Nếu như Dương Hạo Quân chỉ có một ân nhân cứu mạng ở nhà họ Dương, vậy chỉ có thể Đại quản gia nhà họ Dương - Dương Nguyên. Ban đầu Dương Nguyên coi bà như con gái mà đối xử.
Âm thầm hỗ trợ không ít. Có thể nói bà có thể còn sống là do sự giúp đỡ rất nhiều từ Dương Nguyên. Ban đầu sau khi bà sinh đứa nhỏ bị Dương Minh Thiên bế đi. Bà thật ra rất lo lắng không biết đứa bé có còn sống hay không. Là Dương Nguyên đã hứa với bà nhất định giữ đứa trẻ còn sống... "Không sai, chính là Dương Nguyên!" "Nói thật cho các người biết, ban đầu nhà họ Dương không muốn để cho Dương Hạo Quân còn sống nên vứt hắn ở nơi núi thẳm trong rừng hoang, là lão già đáng chết Dương Nguyên này, bí mật đem Dương Hạo Quân đi, đem hắn ném trên đường phố Giang Bắc.
Nếu không hắn đã sớm chết!" Dương Đông Long cười lạnh nói. "Oanh!" Tin tức này đối với Chí Oánh mà nói giỗng như sấm sét giữa trời quang. Hóa ra nhà họ Dương chính là đang lừa bà. Dương Minh Thiên vẫn luôn lừa bà. Bọn họ cũng không định bỏ qua cho Dương Hạo Quân. Chẳng qua là Dương Minh Thiên không có nhẫn tâm sát hại, mà là đem Dương Hạo Quân vứt bỏ ở rừng hoang, nhưng việc này với giết người có cái gì khác nhau? Hóa ra nhà họ Dương vẫn không có ý định để cho con trai của bà sống. Vốn đĩ bà còn tưởng rằng Dương Minh Thiên đối với đứa trẻ cuối cùng có chút tình cảm, mọi việc có thể xử lý ổn thỏa. Vậy mà cuối cùng... Đường đường là đệ nhất gia tộc Lạc Việt lại có thể lật lọng như vậy? Những gì đã hứa cũng không làm được? Nhưng có thể bà không biết, ở loại gia tộc như thể này, lợi ích mới là trên hết.
Chỉ cần có lợi ích ở trước mắt, mọi thứ đều không là gì. Huống chi chuyện này căn bản không có ai biết. "Dương Minh Thiên, là tôi nhìn lâm anh! Hổ dữ không ăn thịt con! Anh quả thật là quá tàn nhẫn!" Chí Oánh nắm chặt nắm đấm, thân thể khẽ co giật. Đau lòng! Quá đau lòng! Đối với một người tuyệt vọng trong nháy mắt.
Âm thầm hỗ trợ không ít. Có thể nói bà có thể còn sống là do sự giúp đỡ rất nhiều từ Dương Nguyên. Ban đầu sau khi bà sinh đứa nhỏ bị Dương Minh Thiên bế đi. Bà thật ra rất lo lắng không biết đứa bé có còn sống hay không. Là Dương Nguyên đã hứa với bà nhất định giữ đứa trẻ còn sống... "Không sai, chính là Dương Nguyên!" "Nói thật cho các người biết, ban đầu nhà họ Dương không muốn để cho Dương Hạo Quân còn sống nên vứt hắn ở nơi núi thẳm trong rừng hoang, là lão già đáng chết Dương Nguyên này, bí mật đem Dương Hạo Quân đi, đem hắn ném trên đường phố Giang Bắc.
Nếu không hắn đã sớm chết!" Dương Đông Long cười lạnh nói. "Oanh!" Tin tức này đối với Chí Oánh mà nói giỗng như sấm sét giữa trời quang. Hóa ra nhà họ Dương chính là đang lừa bà. Dương Minh Thiên vẫn luôn lừa bà. Bọn họ cũng không định bỏ qua cho Dương Hạo Quân. Chẳng qua là Dương Minh Thiên không có nhẫn tâm sát hại, mà là đem Dương Hạo Quân vứt bỏ ở rừng hoang, nhưng việc này với giết người có cái gì khác nhau? Hóa ra nhà họ Dương vẫn không có ý định để cho con trai của bà sống. Vốn đĩ bà còn tưởng rằng Dương Minh Thiên đối với đứa trẻ cuối cùng có chút tình cảm, mọi việc có thể xử lý ổn thỏa. Vậy mà cuối cùng... Đường đường là đệ nhất gia tộc Lạc Việt lại có thể lật lọng như vậy? Những gì đã hứa cũng không làm được? Nhưng có thể bà không biết, ở loại gia tộc như thể này, lợi ích mới là trên hết.
Chỉ cần có lợi ích ở trước mắt, mọi thứ đều không là gì. Huống chi chuyện này căn bản không có ai biết. "Dương Minh Thiên, là tôi nhìn lâm anh! Hổ dữ không ăn thịt con! Anh quả thật là quá tàn nhẫn!" Chí Oánh nắm chặt nắm đấm, thân thể khẽ co giật. Đau lòng! Quá đau lòng! Đối với một người tuyệt vọng trong nháy mắt.
/2207
|